Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)
Chương 86
Chương 45.2: Ăn giấm tới nơi rồi
Editor: Yue
Sau khi xử đẹp xong Điền Tiểu Thất, Hứa Viễn Hàng lại gửi một tin nhắn khác cho Trì Vân Phàm–
“Có một chuyện quên nói với em, hiệu quả của phương pháp di chuyển lực chú ý mà bác sĩ Đới mô tả có hiệu quả rất tốt. Anh đã tới tìm ông ấy, nghe ông ấy nói, so với sợ hãi, thì thứ có thể dễ khắc sau nhất chính là những điều tốt đẹp, hoặc là những gì có thể mang đến vui vẻ nhất cho bản thân mình.”
“Em có biết anh đã nghĩ gì trước khi xuống nước không?”
“Đó là em.”
Anh tưởng tượng rằng em đang ở dưới nước, chỉ cần đi vào đó là có thể ôm và hôn lấy em.
Trì Vân Phàm xem ba tin nhắn liên tiếp này, đến cả Dương Phi Yến và Bốc Tình Không trở về cũng không nhận ra. Gió thổi vào màn cửa tạo ra tiếng vang rất nhỏ, hơi mát leo lên từ mắt cá chân, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có vầng trăng khuyết lạnh lẽo treo lơ lửng, đường chân trời được bao quanh bởi những vì sao, nơi thì toả sáng nơi thì lờ mờ.
Hóa ra không biết từ khi nào đã vào đầu thu.
Điện thoại lại rung lên trong lòng bàn tay cô.
Hứa Viễn Hàng: “Ngoài phần toé nước, nghe nói trong video còn có điểm nổi bật khác nữa đó. Chúc em ngủ ngon, hy vọng trong giấc mộng của em có anh.”
Trì Vân Phàm kết nối tai nghe, nhấp vào video, xem lại nó một cách nghiêm túc. Cái điểm nổi bật chân thực đó xuất hiện quá mức đột xuất, muốn làm như không nhìn thấy cũng không được. Càng xem nó … khuôn mặt của cô càng đỏ hơn, rất có xu hướng đổ xô về phía màu cà chua.
Duy trì sức nóng bừng bừng bừng bừng này, Trì Vân Phàm rửa mặt xong nằm ở trên giường, chăn bông chỉ để một góc quanh eo, lật qua lật lại, một hình ảnh nào đó luôn tua đi tua lại trong đầu cô, xua mãi không tan, cô đang ảo não, bỗng nghĩ tới còn có nhiều cô gái khác đứng vây xem trong video?
Lần trước bọn họ còn thảo luận qua vấn đề này.
Lúc đó, cô còn cảm thấy nó không quan trọng, nhưng bây giờ không phải như vậy nữa.
Trì Vân Phàm thầm thở dài, hình như cô cũng nếm tới mùi giấm rồi.
Tắt đèn xong, cô vẫn còn lăn lộn khó ngủ, nhưng khi chìm vào giấc ngủ thì lại không hề mơ.
Lịch học ngày hôm sau khá kín, sau khi kết thúc tiết học cuối cùng, Trì Vân Phàm trở về kí túc xá tắm rửa, mặc váy rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài cổng phía nam của trường học, chỉ có một chiếc BMW màu đen vẫn chưa dừng lại hẳn, biển số giống với số xe mà Trì Hành Kiện gửi, Trì Vân Phàm kéo cửa xe ngồi vào ghế sau, đang đơn giản chỉnh sửa váy áo, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía trước, cô nhìn lên.
Diệp Cảnh Nhiên quay đầu lại, cười chào cô: “Hello.”
“Xem ra tôi vẫn còn cái vinh hạnh này nha.”
Trì Vân Phàm rất nhanh nghĩ thông suốt chân tướng. Hóa ra Diệp Cảnh Nhiên chính là người được gọi là tài xế?
Thực ra, lời nói ban đầu của Trì Hành Kiện là, lúc đó sẽ có người đến đón, nhưng cô lại nhầm tưởng người đó là tài xế.
Trên đường đi, Diệp Cảnh Nhiên chủ động tìm chủ đề để nói chuyện phiếm, thấy Trì Vân Phàm không có hứng thú lắm, liền không nói gì nữa, tập trung lái xe.
Bốn mươi phút sau, bọn họ đến phòng riêng bạch tượng, Trì Hành Kiện và Diệp Hưởng đã ở trong đó, một bộ dáng vẻ nói chuyện vui vẻ, thấy con gái mình xuất hiện, Trì Hành Kiện mặt mũi tràn đầy vui mừng vẫy tay với cô: “Phàm Phàm, con lại đây.”
Trì Vân Phàm bước đến bên ông ta.
“Đây là chú Diệp của con.”
Cô lễ phép nói: “Chào chú Diệp ạ.”
Diệp Hưởng cười đến rất chi là hòa ái dễ gần: “Chào cháu.”
Sau khi chào hỏi xong, bốn người ngồi vào chỗ của mình, khi người phục vụ bưng món ăn lên, Trì Vân Phàm liền xác định rõ, căn bản không có việc muốn ôn chuyện với mấy người bạn cũ nào khác, chỉ có hai nhà bọn họ ở trên bàn ăn tối nay.
Cô vẫn giữ một nụ cười tươi, nhưng khi rũ đôi mắt xuống, lại có cuồn cuộn sự lạnh lùng ở bên trong.
Những món ăn tinh tế và ngon lành đang bày ở trước mặt, Trì Vân Phàm cũng không có cảm giác ngon miệng gì, ăn vào cũng thấy vô vị.
Bằng một cách vi diệu nào đó, chủ đề chuyển từ hợp tác kinh doanh sang cô và Diệp Cảnh Nhiên. Trì Hành Kiện khen Diệp Cảnh Nhiên tài năng, trẻ trung và đầy triển vọng, Diệp Hưởng cũng khen Trì Vân Phàm thông minh và thanh lịch, rất có khí chất của thục nữ danh viện… Thiếu điều muốn đem hai bên ‘thông gia’ công khai quan điểm của nhau ra mà nói.
Diệp Cảnh Nhiên không cảm thấy xấu hổ chút nào, còn thêm vào tí lửa: “Con và Vân muội tính cách thực sự rất hợp nhau.”
Vân muội?
Xưng hô thế này khiến Trì Vân Phàm cảm thấy mất tự nhiên mà sờ lên cánh tay.
Mà Trì Hành Kiện nghe vậy lại rất hài lòng, mặt mày hớn hở nói: “Hai đứa đã hợp nhau như vậy, nếu có thời gian thì có thể hẹn nhau đi chơi, tiện cho hai đứa hiểu rõ nhau hơn.”
…
Trì Vân Phàm nghe không nổi nữa, định về sớm với lý do thân thể không thoải mái, Diệp Cảnh Nhiên lại đoạt cơ hội trước cô, cười xin lỗi với Trì Hành Kiện: “Chú Trì, ở trường có chuyện, xin lỗi con không tiếp chú được.”
“Con cứ đi đi, không cần phải để ý đến chú.”
Diệp Cảnh Nhiên lại nhìn Trì Vân Phàm: “Vân muội, chúng ta cùng đi đi.”
Trì Vân Phàm không biết y có ý đồ hay âm mưu gì, nhưng cô không muốn ở đây nữa, cân nhắc xong, vẫn nên đi cùng y thì hơn.
Sau khi lên xe, câu đầu tiên của Diệp Cảnh Nhiên là: “Không cần cảm ơn, tiện tay mà thôi.”
Trì Vân Phàm nhàn nhạt hỏi lại: “Tại sao tôi phải cảm ơn cậu?”
Diệp Cảnh Nhiên nghe thấy ẩn ý trong lời nói của cô, bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Ok, tôi biết em có bạn trai, nhưng ba tôi không biết nha. Giống như em phải nghe lời ba mình để đến cuộc hẹn, thì tôi cũng không có cách nào chống lại ba mình.”
“Vân muội, tôi tin rằng em nhất định hiểu đi.”
“Đừng gọi tôi như vậy.”
“Được thôi.” Diệp Cảnh Nhiên khởi động xe: “Bạn học Trì.”
Đêm nay đối với Trì Vân Phàm mà nói cũng không tính là tốt đẹp, khi trở về ký túc xá, cô vừa mở cửa liền nghe thấy hai người bạn cùng phòng đang tán gẫu, còn nhắc đến tên của Hứa Viễn Hàng.
Cô khựng lại, hẳn là trùng tên trùng họ đi.
Trì Vân Phàm đặt túi xuống, định thay quần áo thì bắt gặp từ khóa: Nhảy cầu.
Cô không khỏi tò mò hỏi: “Các cậu đang nói về ai vậy?”
“Cậu nhìn nè!” Thấy cô có hứng thú, Dương Phi Yến trực tiếp đưa điện thoại qua, Trì Vân Phàm nhìn thoáng qua bốn chữ “Hot search Weibo”, ánh mắt rơi vào dòng hot search thứ mười–
Cựu vô địch thế giới môn nhảy cầu – Hứa Viễn Hàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Viễn ca: Nghe nói tôi dựa vào phương diện năng khiếu nào đó lên hot search rồi? Đừng hiểu lầm, tôi nói năng khiếu là nhảy cầu à nha.
Vân muội: Tôi muốn ăn giấm tới nơi rồi.
[Hết chương 45]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!