Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta - Chương 78
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta


Chương 78


Edit: Trúc
 
“Ui da mẹ ơi.” Vân Hư Tử như bị đập một cái lên đầu, đau khóc thành tiếng: “Các ngươi có suy xét quá đến lão nhân gia độc thân hơn một ngàn năm không hả?”
Lần này Hiên Hoa tán thành Vân Hư Tử, nghiêm túc gật gật đầu.
Tô Thanh Y nhún vai, không sao cả nói: “Tình yêu của ta có được không dễ, còn không thể khoe à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được lắm không nói linh tinh nữa.” Tô Thanh Y vội vàng trở về chủ đề chính, nàng đưa ra một danh sách: “Chúng ta phải nhanh chóng thu thập xong đồ vật có trên này, sau đó lập tức đến cực bắc.”
Ngũ hành linh thảo dùng để nắn kinh mạch, nhất phẩm Thiên linh căn của người khác dùng để nắn linh căn.
“Ở chỗ ta vốn có một cây linh căn của hắn, trong thân thể còn có một cây Hỏa linh căn, vốn dĩ sớm nên trả hắn, bây giờ vừa hay trả cho hắn.”
Tô Thanh Y gõ bàn, nhìn về phía Vân Hư Tử: “Sư tổ đi lấy ngũ hành linh thảo, có nắm chắc không?”
“Có có có,” Vân Hư Tử gật đầu nói: “Vì đồ đệ xinh đẹp này của ta, ta đi làm gì cũng có nắm chắc.”
Nghe được lời này, Tần Tử Thực nhàn nhạt liếc Vân Hư Tử một cái, Vân Hư Tử thổi râu trừng mắt: “Sao, xinh đẹp còn không cho ta nói?”
“Đi nhanh đi.” Tần Tử Thực thúc giục, Vân Hư Tử hừ một tiếng, xoay đầu đi. Tô Thanh Y cười cười, nói với Vân Hư Tử: “Vậy sư tổ đi tìm ngũ hành linh thảo, ta mang theo Tử Thực đi về cực bắc. Trên đường liên hệ bằng truyền âm phù.”
“Đã biết.” Vân Hư Tử trợn trắng mắt, xoay người đi ra ngoài. Tần Tử Thực đột nhiên gọi ông ấy lại: “Sư phụ.”
“Hử?” Vân Hư Tử dừng bước chân, Tần Tử Thực ngẫm nghĩ lại vẫn nói: “Thanh Y nói, năm ấy người đưa ta xuống núi đi tìm phụ mẫu của ta, sau đó ta bị phụ mẫu bán đi, đây đều là người sắp xếp?”
Vân Hư Tử nghe được lời này, chậm rãi trầm mặt: “Ở trong lòng ngươi, ta là người như vậy à?”
“Không phải.” Tần Tử Thực ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Cho nên ta đang hỏi ngươi.”
“Tần Thư Lam là bị người ta đuổi giết mà chết,” Vân Hư Tử quay đầu, ánh mắt mang theo chút thương hại: “Ông ta là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, lại vẫn bị giết cả nhà. Lúc ấy ta lo lắng ngươi bị người ta trả thù, cho nên sau khi mang về Thiên Kiếm Tông thì đi tìm một đôi phụ mẫu cho ngươi. Nhi tử của đôi phu thê kia vừa mới bị yêu thú cắn nuốt, ta không đành lòng nói cho bọn họ sự thật bèn nói cho bọn họ, nhi tử của bọn họ được ta mang đi thu làm đệ tử, cũng thành thân phận của ngươi.”
“Đưa ngươi trở về, ta thật sự có ý tưởng để ngươi xem thế gian này, chỉ là ta không ngờ thân là phụ mẫu, bọn họ lại có thể vì ích lợi làm ra việc bán ngươi cho người khác làm nô bộc. Sau khi đưa ngươi về nhà, ta vốn định quá một thời gian sẽ đến thăm ngươi. Để sau khi ngươi hiểu được khó khăn của phàm nhân sẽ thành thật trở về cùng ta tu kiếm. Ai biết sau khi ta quay về lại nghe được tin họ bán ngươi đi rồi.”
Nghe được mấy lời này, Tần Tử Thực gật gật đầu, xem như đã hiểu. Vân Hư Tử nhíu mày, ánh mắt lộ ra lo lắng, nghiêm túc nói: “Tử Thực, không phải mỗi một đôi phụ mẫu đều có thể làm ra loại chuyện này, phụ mẫu ngươi…”
“Không quan trọng.” Tần Tử Thực ngắt lời Vân Hư Tử, lắc đầu nói: “Ta không để ý, cho nên không cần giải thích, cái này cũng không quan trọng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn vốn là người hai mươi tuổi xuyên qua đây, không có khả năng coi đôi phu thê năm như phụ mẫu, cho nên cảm giác khắc sâu năm đó đại khái chỉ là thế giới này quá coi thường mạng người, mà không phải thương tổn của một hài tử bị cha mẹ ruột bán. Nhưng mà trong mắt Vân Hư Tử vẫn có chút áy náy, chậm rãi nói: “Thật xin lỗi. Ta không nói cho ngươi chuyện Tần Thư Lam là muốn cho ngươi có nhớ nhung về phụ mẫu. Tồn tại luôn là tốt…”

“Ừm.” Tần Tử Thực hờ hững gật đầu, dáng vẻ vân đạm phong khinh không để ý chút nào. Vân Hư Tử thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Chờ Vân Hư Tử đi rồi, Tô Thanh Y nhìn về phía Hiên Hoa, có chút lo lắng nói: “Hiên Hoa lão tổ, ngươi cùng chúng ta khởi hành đi cực bắc à?”
Hiên Hoa gật gật đầu, không nói nhiều lời. Tô Thanh Y lặng lẽ đánh giá ông ta, có chút không yên tâm, Hiên Hoa dường như nhận thấy lo lắng của nàng, chua xót cười cười, ôn hòa nói: “Các ngươi đi thôi, không cần lo lắng cho ta. Chúng ta ngày mai khởi hành.”
“Được.” Tần Tử Thực đồng ý, trực tiếp kéo Tô Thanh Y đi ra ngoài.
Chờ sáng sớm ngày hôm sau, ba người lập tức khởi hành đi cực bắc trước, Thiên Kiếm Tông ở Trung Nguyên, cần hơn nửa tháng mới tới nơi, dọc theo đường đi Hiên Hoa đều rất trầm mặc, hai người Tô Tần đều hiểu chuyện không nói chuyện quá khứ.
Đi được nửa tháng, rốt cuộc ba người tới được dưới chân Thánh sơn, vì chờ Vân Hư Tử, ba người ở trong một khách điếm dưới chân núi. Tô Thanh Y truyền âm cho Vân Hư Tử, dò hỏi tin tức của ông ấy, lại thật lâu không được đáp lại. Vào lúc Tô Thanh Y cho rằng đối phương sẽ không đáp lại thì nghe được bên Vân Hư Tử truyền đến một tiếng kỳ lân rống giận, Vân Hư Tử thở hổn hển nói: “Tới tới, lão đạo tới đây!”
Tô Thanh Y không khỏi nhíu mày: “Ngươi không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì!” Vân Hư Tử mới vừa nói xong, lập tức mắng lên: “Con mẹ ngươi còn dây dưa mãi, lại đuổi xem, lại đuổi nữa lão tử muốn hầm ngươi thành canh!”
“Sư tổ… Ngươi thật không có việc gì?”
Âm thanh đối diện kia, là kỳ lân cào hả…
“Ui da không nói nữa,” Vân Hư Tử có chút không kiên nhẫn nói: “Ta phải chạy trốn đã!”
Vừa rồi là ai hùng hổ nói muốn hầm canh kỳ lân?
Vì chờ Vân Hư Tử, ba người lại đợi 10 ngày, cuối cùng vào một buổi đêm, Vân Hư Tử cả người là máu vọt vào khách điếm, ba người vội vàng đỡ Vân Hư Tử lên giường. Sau khi rửa sạch quần áo cho ông ấy, mới phát hiện trên người ông ấy đều là miệng vết thương bị đốt. Vân Hư Tử suy yếu đến không thể kêu to, Hiên Hoa cau mày rót linh lực vào cho ông ấy, sau đó lại đút đan dược, Vân Hư Tử mới tốt lên.
Ông ấy nằm ở trên giường, Tần Tử Thực yên lặng chăm sóc cho ông ấy, Vân Hư Tử gian nan mở to mắt, nhìn về phía Tần Tử Thực.
“Tử Thực à,” Ông ta khàn khàn nói: “Có phải ngươi còn đang trách ta hay không?”
Tần Tử Thực hơi hơi sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, ông ấy vẫn để ý chuyện năm đó hắn bị hắn bố mẹ nuôi bán cho những người khác làm nô bộc. Cho dù Tần Tử Thực không thèm để ý, nhưng trước sau trong lòng ông ấy vẫn là một cây đinh. Ông ấy luôn luôn không đứng đắn, không hiểu lắm phải đối mặt với chuyện đứng đắn này, nên không biết biểu đạt xin lỗi.
“Ta không nghĩ tới…”
“Ta biết,” Tần Tử Thực đè ông ấy lại, nghiêm túc nhìn Vân Hư Tử: “Nhưng ta thật sự không thèm để ý.”
“Khi đó ngươi mới chín tuổi,” Vân Hư Tử gian nan cười: “Sao có thể không thèm để ý? Ngươi đừng gạt ta, ta…”
“Sư phụ,” Tần Tử Thực nghiêm túc nhìn ông ấy, chậm rãi nói: “Nếu thế giới này ta thật sự có phụ mẫu, vậy thì chỉ có một mình người.”
Hắn thực sự không nhớ rõ gì cả, nhưng cảm xúc đối với một người lại vẫn còn đó.
Hắn kính trọng Vân Hư Tử, mang theo tình cảm thân thiết. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, hắn hai mươi tuổi xuyên qua, chỉ có tình cảm với người tự tay nuôi hắn lớn, sao có thể vì huyết thống mà có cảm xúc với người không quen đây?
Vân Hư Tử ngẩn người, Tần Tử Thực thay ông ấy chỉnh chăn, cúi mặt nói: “Đối với Tử Thực mà nói, một thân máu thịt này không tính là gì. Chân chính nuôi ta lớn, trước nay chỉ có sư phụ.”
Cho dù là tâm trí hơn hai mươi tuổi, nhưng mà ơn dưỡng dục này lại không thể xóa bỏ.
Vân Hư Tử thật lòng với hắn, hắn để ở trong lòng, không phải hắn không hiểu cảm ơn.
Vân Hư Tử chậm rãi đỏ mắt, Tần Tử Thực đứng dậy, thở dài nói: “Sư phụ, ngươi già rồi.”
“Láo toét!” Vân Hư Tử mắng ra tiếng: “Người tu đạo làm gì có kiểu nói này? Ngươi là nói ta sắp chết hả?”
“Ý ta là,” Tần Tử Thực cười cười: “Nên chờ ta hiếu kính ngươi.”
“Láo xược!” Giọng Vân Hư Tử có chút khàn khàn, lại cũng không mắng được câu gì mới. Tần Tử Thực biết giờ phút này ông ấy đang cố tỏ ra mạnh miệng, cũng không hề nói thêm cái gì, cười cười bưng chén thuốc đứng dậy đi ra ngoài.
Cùng ngày bọn họ quyết định để Vân Hư Tử ở khách điếm dưỡng thương, sau đó ba người lên Thánh sơn.
Ban đêm tuyết rơi, ba người cũng chưa thể ngủ. Tô Thanh Y khoác áo đi đến hành lang dài giải sầu, vừa hay thấy Hiên Hoa đứng ở hành lang dài, ngơ ngác nhìn tuyết. Tô Thanh Y mím môi, lại vẫn đi ra phía trước, có chút lo lắng nói: “Lão tổ, ngài còn không ngủ à?”
“Lúc ta còn niên thiếu rất thích tuyết rơi.” Hiên Hoa nhìn tuyết bay đầy trời, chậm rãi nói: “Mỗi năm tuyết rơi, ta đều rất muốn như những đứa nhỏ khác, đắp người tuyết, chơi ném tuyết. Nhưng ta sợ nàng ta không thích, tư chất của ta vốn dĩ không tốt, nếu còn không cố gắng thì còn ra cái gì nữa?”
“Cho nên khi ta còn nhỏ, chưa từng chơi ném tuyết, cũng không đắp người tuyết.”
Hiên Hoa quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Y, khẽ cười cười. Trong nụ cười đều là tiếc nuối: “Hiện giờ nghĩ đến, thật là hối hận.”
“Lão tổ…” Tô Thanh Y không biết nên nói gì, nàng muốn an ủi ông ta, lại không nói nổi nên lời. Hiên Hoa ngửa đầu nhìn tuyết lớn, khàn khàn nói: “Ngươi nói xem, khi nào mới là kết thúc đây?”
“Lúc ngươi muốn.” Tô Thanh Y nghiêm túc mở miệng: “Bất kỳ một đoạn tình cảm nào, cho dù đau đớn đến bao nhiêu, chỉ cần ngươi muốn thì sẽ có lúc kết thúc.”
“Phải không?” Hiên Hoa nhắm mắt lại, khàn khàn nói: “Chỉ mong vậy.”
Thật có chút đau đớn, có chút tuyệt vọng, sẽ khắc vào trong lòng cả đời.
Mặc kệ yêu hay không yêu, mặc kệ có hận hay không, đều sẽ chợt xuất hiện vào đêm nào đó như hình với bóng.
Hiên Hoa xoay người rời đi, Tần Tử Thực đi xuống, Tô Thanh Y nghe thấy động tĩnh, quay người lại, thấy Tần Tử Thực đứng ở cuối hành lang dài. Bạch y lam bào, bên ngoài khoác một cái áo lông bạch hồ, trong tay cầm một lò sưởi tay, lẳng lặng nhìn nàng.
“Sao chàng lại tới đây?” Tô Thanh Y có chút kinh ngạc, vội vàng đi qua, thúc giục: “Ban đêm lạnh, chàng đừng để bị lạnh.”
“Ta biết,” Tần Tử Thực khẽ cười: “Ta không thấy nàng nên muốn xuống đón nàng lên.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía trời tuyết lớn, trong mắt đều là tán thưởng: “Tuyết thật đẹp.”
“Chờ ngày mai lên núi, chàng sẽ không cảm thấy tuyết này đẹp nữa.” Tô Thanh Y chỉnh lại ác khoác cho hắn, trợn trắng mắt nói: “Lạnh chết chàng.”
“Có chàng, ta không sợ.”
“Tần Tử Thực,” Tô Thanh Y nghiêm túc nhìn hắn: “Từ lúc nào mà chàng ăn cơm mềm đến đương nhiên như vậy?”

“Có lẽ,” Tần Tử Thực nhíu mày, dường như đang suy tư, nghiêm túc nói: “Từ lúc ta bắt đầu cảm thấy ta lớn lên khá xinh đẹp đi.”
Tô Thanh Y: “…”
Tần Tử Thực cười cười, từ trong tay áo sờ sờ, rũ mắt nói: “Mà ta cũng có lễ vật chuẩn bị cho nàng.”
Nghe được có lễ vật, Tô Thanh Y nhướn mày, nghiêm túc nói: “Là cái gì, lễ quá nhẹ ta không nhận đâu.”
Tần Tử Thực bị nàng dáng vẻ giống con mèo nhỏ vừa tò mò lại vừa kiêu ngạo của nàng chọc cười thành tiếng, từ trong tay áo móc ra một cây trâm gỗ, ôn hòa nói: “Cho nàng.”
Tô Thanh Y ngẩn người, nàng nhìn ra đây là lúc nàng mới vừa mang theo Tần Tử Thực trở lại chân núi Thiên Kiếm Tông đi dạo phố, hắn cố ý dừng chân xem cây trâm gỗ kia. Lúc ấy nàng hỏi hắn muốn không, hắn nói không cần, nhưng mà cây trâm gỗ vào giờ phút này lại hoàn chỉnh xuất hiện ở đây, Tô Thanh Y không khỏi nói: “Chàng quay lại mua lúc nào…”
“Không phải mua.” Tần Tử Thực nâng tay lên, cắm trẫm gỗ vào búi tóc nàng. Tô Thanh Y ngẩng đầu nhìn hắn, ngơ ngác nói: “Không phải mua?”
“Đây là ta tặng cho nàng.” Hắn nghiêm túc nhìn trâm gỗ trên đầu nàng, cô nương trước mắt có chút kinh ngạc, lấp đầy đôi mắt hắn. Hắn nhìn chăm chú hồi lâu, rốt cuộc cười nói: “Đẹp giống ta tưởng tượng.”
“Tử Thực…” Tô Thanh Y có chút nói không ra lời: “Ta…”
“Tuy rằng hiện tại ta là phàm nhân,” Tần Tử Thực nhìn Tô Thanh Y bị cảm động đến lời nói đều nói không nên lời, lôi kéo tay nàng, mang theo nàng về phòng, bình tĩnh ôn hòa, giống như một thư sinh yếu đuối đón thê tử về nhà, chậm rãi nói: “Nhưng mà nàng xem, ta có thể tự mình tặng đồ cho nàng, còn là rất nhiều.”
“Ta biết.” Tô Thanh Y không nhịn được cười, giơ tay sờ sờ trâm gỗ, ôn hòa nói: “Ta vẫn luôn biết.”
“Tử Thực,” Nàng giữ chặt hắn, Tần Tử Thực quay đầu thấy cô nương trước mặt sắc mặt ửng đỏ, ấp úng nói: “Nguyện hứa ba đời bên nhau đến bạc tóc.”
Nghe được nàng nói, Tần Tử Thực ngẩn người, một lát sau, hắn than nhẹ.
“Tới nơi này lâu như vậy, ngữ văn của nàng tốt hơn nhiều rồi đấy.”
Mặt Tô Thanh Y đỏ bừng, nàng thật vất vả mới hàm súc văn thơ biểu đạt một chút tình cảm, lại bị đối phương cười nhạo trình độ ngữ văn.
Trong lúc Tô Thanh Y mặt đỏ đến nói không ra lời, Tần Tử Thực còn cực kỳ nghiêm túc bỏ thêm câu: “Thật sự, tốt rất nhiều.”
“Ta nghe,” Hắn nâng tay lên, đặt trên ngực mình, dịu dàng nói: “Cảm thấy, hẳn là như thế.”
Bông tuyết bay lả tả, Tô Thanh Y ngơ ngác ngẩng đầu, Tần Tử Thực đi ra phía trước, nâng mặt nàng lên dịu dàng cúi đầu.
Gió cuốn bông tuyết dừng ở trên mặt bọn họ, cuốn vào đầu lưỡi bọn họ, hơi lạnh.
Tô Thanh Y nhắm mắt lại, trong nháy mắt kia, tim nàng đập như trống.
Sáng sớm ngày thứ hai, ba người chuẩn bị tốt, đúng giờ xuất phát.
Thánh sơn băng hàn, cấm phi hành, Tô Thanh Y chuẩn bị quần áo thật dày lò ấm áp cho Tần Tử Thực, lúc này mới mang theo hắn vào núi. Nhưng mà vừa mới bước vào núi sâu, gió lạnh đã thổi đến Tần Tử Thực không nhịn được lung lay, Tô Thanh Y vội vàng mở kết giới, lúc này Tần Tử Thực mới đứng vững.
Ba người đi từng chút một, Tần Tử Thực là thân thể phàm nhân, Thánh sơn đối với hắn mà nói thực sự quá khó khăn, vốn dĩ đối với người tu tiên mà nói chẳng qua chỉ là chỉ nửa ngày, mà bọn họ lại đi mất hai ngày.
Dựa theo ký ức của Hiên Hoa, hai ngày sau, rốt cuộc ba người cũng tới được Linh Đàm.
Linh Đàm ở đỉnh Thánh sơn, sớm hóa thành một con suối nhìn như bình thường, ba người đẩy bụi cỏ ra, nghe Hiên Hoa nhỏ giọng giới thiệu Linh Đàm: “Linh Đàm là khi Thiên Đạo ban ân cho hai tộc rồng phượng chúng ta, mỗi lần đều là vừa hay cung cấp cho một con rồng một con phượng cốt sử dụng thoát thai hoán. Linh Đàm rất nhiều tác dụng, thật ra chúng ta cũng không biết, Linh Đàm rốt cuộc có bao nhiêu tác dụng, dường như là đặc biệt tạo ra cho chúng ta phi thăng, cho dù ngươi thiếu cái gì, đều có thể được bổ sung ở trong Linh Đàm.”
Nói xong, ba người lập tức thấy được một hồ nước tỏa ra khí lạnh. Nhưng mà vừa mới thấy hồ nước lạnh này, ba người lập tức đờ ra tại chỗ. Chỉ thấy bên trong hồ nước, một nữ tử mặc váy xanh, mặt mang mặt nạ hoàng kim, eo cắm sáo trúc, lưng đeo kiếm trúc, ngồi xếp bằng ở trung ương Hàn Đàm, từ từ mở to mắt.
Lúc Hiên Hoa nhìn thấy nàng ta, sắc mặt chậm rãi trở nên trắng bệch, mà Tần Tử Thực cũng không nhịn được nhíu mày, dường như nhớ lại ký ức gì đó.
Chỉ có Tô Thanh Y, không nói hai lời, nhất kiếm đâm về phía nàng ta, gầm lên: “Tiêu Tố, ngươi còn dám xuất hiện!”
“Thế mà còn chưa có chết?”
Kiếm trúc từ sau nữ tử váy xanh kia đột nhiên nhảy ra, ngăn Tư Tần của Tô Thanh Y, nữ tử váy xanh thong dong đứng dậy, mỉm cười nhìn về phía Tần Tử Thực, dịu dàng nói: “Tử Thực, ngươi đã đến rồi.”
Hiên Hoa không nhịn được nhíu mày, có chút khó hiểu. Lại thấy nàng ta kia vươn tay về phía Tần Tử Thực, ôn hòa nói: “Tử Thực, ngươi tới đây phi thăng à? Trước đây là ta không đúng, thế mà quên mất có Linh Đàm, nghe nữ nhân kia nói mới mất sức lớn như vậy muốn cho ngươi phi thăng.”
Nói xong, nàng ta nâng tay lên, buồn rầu vỗ vỗ trán nói: “Nhìn ta xem luôn quên chuyện. Tới đây, Tử Thực.”
Nàng ta đi về phía Tần Tử Thực, Tô Thanh Y đột nhiên chém tới. Nữ tử thấy kiếm của Tô Thanh Y, nhíu mày quát chói tai: “Tiện nhân, lại đến phá hỏng chuyện tốt của ta!”
Đồng thời, nàng ta giơ tay nắm lấy kiếm trúc, một kiếm liền chém về phía Tô Thanh Y.
Kiếm trận trên kiếm của Tô Thanh Y bùng lên, thế nhưng cùng nữ tử nhất thời đánh tới bất phân thắng bại, Hiên Hoa ở một bên nhìn một lát, sau đó run rẩy gọi: “Ngưng Hoa…”
Tô Thanh Y cùng nữ tử đánh nhau, bị lực đạo đối phương đều từng người bị đẩy lui một bước, hung hăng trừng mắt đối phương, giằng co. Nghe được Hiên Hoa nói, nữ tử mắt lạnh nhìn về phía ông ta: “Ngươi biết ta?”
“Nàng ta là Ngưng Hoa?!” Tô Thanh Y nháy mắt phản ứng lại, hét to lại. Nữ tử áo xanh nhẹ nhàng cười, mang theo vài phần tự hào nói: “Đúng vậy.”
“Lúc trước ta nói rồi,” Tô Thanh Y nhìn dáng vẻ đầy kiêu ngạo của đối phương, không nhịn được cười lạnh: “Gặp ngươi một lần chém ngươi một lần, bây giờ oán mới thù cũ cùng nhau lên, thế mà vừa hay.”
“Ồ, lúc trước ngươi cũng gặp ta rồi?”
Ngưng Hoa dường như không chút nào ngoài ý muốn đối với việc Tô Thanh Y đã từng gặp nàng ta, giơ kiếm nói: “Bổn tọa không nhớ rõ quá nhiều chuyện, lại cũng không sợ. Nếu muốn đánh, vậy đánh thôi!”
“Được…” Tô Thanh Y còn chưa nói xong, một trận hoa quang thẳng tắp bổ về phía Ngưng Hoa. Tô Thanh Y nhanh chóng đâm sang, Ngưng Hoa biến sắc, bị hoa quang kia đột nhiên đánh ra vài chục trượng, còn không kịp phản ứng đã nhìn đến một bóng áo đen rút kiếm nhào tới.
“Ta giết ngươi…” Giọng nói của Hiên Hoa đều là run rẩy, gào lớn: “Ta giết ngươi!”
“Chỉ bằng ngươi?” Ngưng Hoa cười lạnh, cùng Hiên Hoa đánh nhau.
Tuy rằng cùng là Độ Kiếp kỳ, nhưng mà lại có thể nhìn ra rõ ràng, Ngưng Hoa cùng Hiên Hoa cũng không phải cùng một đẳng cấp Độ Kiếp kỳ, chỉ là Hiên Hoa lấy ra tư thế liều mạng, ngược lại tạm thời ép Ngưng Hoa liên tiếp lui về phía sau. Tô Thanh Y cuống quít kéo Tần Tử Thực nhảy vào Linh Đàm. Tần Tử Thực vội vàng nuốt ngũ hành thảo vào, Tô Thanh Y đè hắn lại chậm rãi đẩy linh căn về phía hắn.
Ở bên cạnh Ngưng Hoa cùng Hiên Hoa đánh đến đất rung núi chuyển, linh khí trong Linh Đàm bắt đầu chậm rãi bò lên trên thân thể hai người, linh căn từ trên người Tô Thanh Y từng chút đẩy vào trong thân thể Tần Tử Thực, cũng chính vào lúc này, có hình ảnh gì đó theo linh khí Linh Đàm dũng mãnh vọt vào thân thể Tô Thanh Y.

Tô Thanh Y khống chế suy nghĩ hỗn độn của mình, chuyên chú hộ tống linh căn đưa vào đan điền của Tần Tử Thực. Nhưng mà những hình ảnh đó trong đầu lại không cách nào biến mất, ngược lại càng ngày càng rõ ràng.
Quanh thân dường như truyền đến tiếng người, Tô Thanh Y cảm thấy thân thể bắt đầu đau đớn, nàng cuống quít đứng dậy, từ Linh Đàm đi lên trên bờ, lập tức ngay tại chỗ đả tọa, bắt đầu niệm thanh tâm chú.
Nhưng mà tiếng người trong đầu càng ngày càng nhiều, những hình ảnh hỗn độn cũng dần dần có rõ nét. Linh lực của Tần Tử Thực bạo động, hắn cũng không rảnh lo cho Tô Thanh Y, dứt khoát nhắm hai mắt lại, bắt đầu cảm nhận linh khí dũng mãnh tiến vào thân thể, trong óc, linh căn.
Theo linh khí, kinh mạch trên người hắn dường như dần dần trở nên hoàn hảo.
Vào lúc Tần Tử Thực từng bước chữa trị thân thể, tình huống của Tô Thanh Y lại càng ngày càng xấu. Nàng không khắc chế được bản thân lâm vào ảo cảnh… Không, là bên trong hồi ức. Nàng giống như về tới đêm hôm đó nàng làm Nhiễm Diễm, nàng nhập Ma. Tối hôm đó, nàng vừa mới tuần tra xong quay người trở về phòng, thời gian đó Tinh Vân Môn bị tà khí tàn sát bừa bãi, vài đệ tử dính tà khí giết người khắp nơi, đều bị Tinh Vân Môn âm thầm xử lý. Nhưng giấy không thể gói được lửa, giải quyết ngọn nguồn mới là chính đạo.
Chuyện này là nàng phụ trách, vội đến trời đất u ám.
Ngủ đến nửa đêm, nàng nghe được tiếng có người gõ cửa, nàng lên tiếng, đứng dậy, mở cửa phòng thì thấy sư phụ đứng ở cửa, ý cười nhẹ nhàng nhìn nàng.
Cho dù Nguyên Chân Tử đã 1300 tuổi, nhưng mà lại vẫn là dáng vẻ thanh niên, mặc đồ màu trắng hoa văn hình mây, kim quan búi một nửa, tay cầm phất trần, đứng ở trước cửa nhìn nàng, ôn hòa nói: “Thanh Y, ngươi theo ta.”
Nàng chưa bao giờ hoài nghi sư phụ, tuy rằng có chút nghi hoặc nửa đêm như vậy, sư phụ nàng gọi đi làm cái gì, nhưng nàng lại không dám nhiều lời, chỉ đi theo sư phụ đi về phía trước. Tối nay sư phụ có chút kỳ lạ, dường như ông ta có tâm sự nặng nề, vẫn luôn không nói nhiều, nàng không khỏi hỏi nhiều vài câu, Nguyên Chân Tử lập tức lạnh mặt, hình như không vui: “Ta bảo ngươi làm gì, ngươi làm cái đó đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Biết Nguyên Chân Tử hình như không vui, Tô Thanh Y cũng chỉ nghĩ lúc ấy tâm tình Nguyên Chân Tử không tốt, lè lưỡi, đi theo ông ta đi vào tế đàn. Lúc này trên tế đàn đã tụ tập rất nhiều người, ngay cả đám người phụ mẫu cữu cữu nàng cũng đều ở đó. Nguyên Chân Tử đưa nàng đến bên cạnh tế đàn, mặt không biểu tình nói: “Đợi chút ta bảo ngươi lên, ngươi đứng ở trung ương tế đàn đi.”
“Tối nay muốn làm cái gì?” Tô Thanh Y có chút nghi hoặc, trận lớn như vậy sao chưa từng thông báo cho thiếu cung chủ là nàng nhỉ?
Nguyên Chân Tử lạnh nhạt nói: “Chuyện quan trọng, chờ làm xong sẽ nói cho ngươi, bây giờ không tiện.”
Tô Thanh Y gật gật đầu, nàng biết sư phụ luôn luôn có tính toán của mình nên ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh tế đàn. Tế đàn dần dần đi lên một ít người mặc áo choàng màu đen, mang theo mặt nạ, dường như đang chuẩn bị gì đó. Lúc này, có người lặng lẽ kéo nàng một chút, Tô Thanh Y quay đầu thấy vẻ mặt căng thẳng của Trầm Trúc.
Tô Thanh Y vui mừng nói: “Sư huynh, ngươi xuất quan rồi à?”
“Đi.” Trầm Trúc kéo nàng, thấy không nhiều người nhìn chằm chằm vào nơi này lắm, nhỏ giọng nói: “Tối nay bọn họ muốn bắt ngươi hiến tế, ngươi nhanh theo ta đi?”
“Hiến tế?” Tô Thanh Y ngẩn người, sau đó lắc lắc tay, cười nói: “Sư huynh, ngươi đừng dọa ta, người nhà ta đều còn ở nơi này, ai dám lấy ta đi hiến tế?”
“Đừng nói nữa, chạy nhanh đi!” Trầm Trúc lôi kéo nàng, sốt ruột nói. Tô Thanh Y nhíu mày, không khỏi nói: “Sư huynh, ngươi làm gì vậy?”
Trong lúc bọn họ lôi kéo, phụ mẫu Tô Thanh Y đã đuổi lại đây. Tô Thanh Y thấy phụ mẫu đến cười nói: “Phụ thân, nương, sư huynh nói…”
Còn chưa dứt lời, Tô Thanh Y đã nhìn thấy phụ thân nàng đột nhiên vứt ra một nắm thuốc bột, Trầm Trúc vào lúc nàng còn chưa kịp phản ứng lại, một tay kéo nàng ra phía sau, chặn tất cả độc phấn, sau đó đẩy nàng sang bên cạnh, rống to: “Chạy, chạy đi!”
Tô Thanh Y mở to hai mắt, thấy Trầm Trúc đứng ở tại chỗ, mắt nhắm chặt, trong mắt chảy ra máu.
Đã xảy ra cái gì?
Vì sao…
Làm sao vậy?
Tô Thanh Y mờ mịt, Trầm Trúc lảo đảo chạy đến chỗ nàng, trong tay vứt ra một đám quang trận. Không biết vì sao, tất cả những người xung quanh đều nhào tới hai người bọn họ, Trầm Trúc một tay kéo nàng, một tay không ngừng ném pháp quyết, máu tươi bắn tung tóe lên trên mặt nàng, Tô Thanh Y cảm giác quanh người đều là tiếng người, tất cả đều là máu tươi, tất cả đều là hò hét.
“Chạy đi!”
Trầm Trúc đẩy nàng sang bên cạnh, ngăn ở trước người nàng, cả người toàn máu, giận dữ hô lên: “Chạy đi! Chạy!”
“Nhiễm Diễm, đứng lại, phụ thân nói mà ngươi dám không nghe à?!”
“Nhiễm Diễm, ngươi dừng tay đi, cữu cữu ngươi cũng muốn giết à?”
“Nhiễm Diễm, chạy đi, chạy mau đi!”
Nhiễm Diễm, chạy, chạy mau.
Trong lòng nàng đầy sợ hãi, trong tay không ngừng viết trận pháp, nhìn đám người rậm rạp vọt về phía nàng, giống như nhìn thấy vận mệnh gì đó.
Quanh người chậm rãi phai nhạt, ký ức ở trong đầu nàng không ngừng xẹt qua, trong tay nàng chậm rãi có kiếm, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười.
Đây là ảo cảnh, đây là ký ức.
Nàng rõ ràng biết, chậm rãi mở to mắt, đã thấy Nhiễm Thù đứng ở đối diện nàng, phía sau nàng ta là vô số người nàng chưa từng gặp, Tô Thanh Liên sớm nên chết đi đứng ở bên người nàng ta, thấy Tô Thanh Y mở to mắt, nàng ta đột nhiên rút kiếm ra, the thé nói: “Nhiễm Diễm ma quân, ngươi còn không trả lại mạng cho phụ mẫu tỷ tỷ của ta?!”
Tô Thanh Y không nói lời nào, nàng chậm rãi đứng dậy.
Hồng y bay phất phới, gần đó Hiên Hoa cùng Ngưng Hoa đánh đến khó khó phân, Tần Tử Thực đang nhắm chặt mắt mượn dùng Linh Đàm khôi phục, Tô Thanh Y nhìn lướt qua quanh mình.
Quanh mình cũng không biết là từ khi nào đã đứng nhiều người như vậy, cùng năm đó, dường như giống nhau như đúc.
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN