Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao


Chương 20


_____________

“Tôi hợp nha.”

Phó Thanh Sơ đơ mặt, theo bản năng dời mắt, ổn định tin tức tố hơi loạn.

Cứ cho rằng Thẩm Tuyển Ý đã biết anh là Omega, anh vẫn không thể thản nhiên dùng thân phận Omega nói chuyện với hắn.

Phó Thanh Sơ tổ chức lại hệ thống ngôn ngữ, lạnh giọng nói: “Đã bảo cái gì nên nói cái gì không nên nói, phải biết chừng mực.

Tôi là thầy giáo cậu.”

“Không sao, tôi trốn tiết cả ngày, không học tiết của thầy, không được coi là sinh viên thầy.”

“….”

Phó Thanh Sơ bị dòng logic này làm kinh ngạc nửa giây, nhìn lên đúng lúc va vào ánh mắt hắn.

Lông mi mất tự nhiên run run, cảm giác trái tim cũng vi diệu run lên một cái.

“Thật mà.” Thẩm Tuyển Ý nửa thật nửa giả cười nói: “Nếu thầy không suy xét đến tôi, tôi không thèm nghe thầy nói nữa.

Tôi mạnh hơn vị bác sĩ kia, của tôi lớn hơn của Thẩm Khai Nguôi.

Này nhé, ngày đó thầy đưa cho tôi cái quần lót, so so một chút, có khi bằng hai lần của thầy gộp vào, ít nhất cũng phải 1,5? Tóm lại thầy chọn tôi tuyệt đối không thiệt.”

Thẩm Tuyển Ý trẻ tuổi, không giống mấy tay già đời dục cầm cố túng, nghĩ sao nói vậy.

Mấy lời cấm trẻ em dưới 18 tuổi này muốn nói liền nói thẳng tưng, không chút nào quanh co lòng vòng.

Nhưng cũng khiến Phó Thanh Sơ rung động.

Xưa nay chưa người nào bộc lộ thẳng thắn, mang theo dã tính nguyên thủy nói chuyện với anh như vậy.

Phó Thanh Sơ ổn định nhịp tim, cắn răng nói: “Không biết nói chuyện thì cút ra ngoài.”

Thẩm Tuyển Ý nhỏ giọng u uất: “Nói thật cũng không cho nói, thầy là giảng viên mà không muốn khám phá tri thức, toàn bạo lực bóp tắt sự tò mò của sinh viên.

Hay là thầy cởi, chúng ta so? Tôi là danh xứng với thực…! được rồi.”

Phó Thanh Sơ không thèm care hắn, quay người đi mở cửa sổ.

Tuy rằng tin tức tố mạnh mẽ của Thẩm Tuyển Ý có thể áp chế mùi hương trên người anh, nhưng hai người cách nhau rất gần, hơn nữa tin tức tố của Alpha và Omega luôn hấp dẫn lẫn nhau.

Rất khó bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì.

Trời nóng, Phó Thanh Sơ lấy điều khiển mở điều hòa xong mới ngồi xuống, trầm mặc băng bó vết thương cho hắn.

“Bật điều hòa mở cửa sổ, tật xấu gì vậy.”

“Im đi.”

Thẩm Tuyển Ý: “Ồ”, xoa cằm cười hì hì tới gần, “Giáo sư, thầy đụng cằm tôi, hình như nứt xương rồi, thầy sờ xem.”

“Nói chuyện cẩn thận.” Phó Thanh Sơ hơi ngừng tay, nhàn nhạt uy hiếp nói: “Không muốn tay bị phế thì ngoan ngoãn chút.”

Sau khi mẹ mất, Thẩm Tuyển Ý chưa từng dùng một xu của Thẩm gia.

Hắn giúp người ta đánh rất nhiều trận.

Khi chưa phân hoá đã dám một mình đánh năm Alpha thành niên, lấy mạng đổi mạng, đánh một lần có tiền một lần.

Lần bị thương nặng nhất, hai cánh tay trật khớp, sau lưng bị chém để lại vết sẹo kéo dài từ sau cổ đến bên hông.

Nằm viện gần một tháng.

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn bước nửa bước trước quỷ muôn quan, chút đau này với hắn mà nói không đáng kể chút nào.

Hắn muốn trêu Phó Thanh Sơ thôi, nhìn anh thẹn quá hóa giận.

“Nứt thật mà, thầy không sờ thì nhìn một cái cũng được.” Thẩm Tuyển Ý thò mặt đến gần, hạ thấp đầu, nâng cằm lên cho anh xem.

“Giáo sư nhìn, sưng nè.”

Phó Thanh Sơ nhìn cằm hắn, đỏ một mảng.

Có lẽ vừa rồi dùng sức hơi mạnh.

Hắn ngồi gần như vậy, hô hấp rất nóng, giống như ngọn lửa bốc hơi trong không khí, mặc dù không nhìn thấy nhưng cũng không thể làm ngơ.

Phó Thanh Sơ thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Trên mặt Thẩm Tuyển Ý tràn đầy ý cười: “Giáo sư Phó, thầy nói xin lỗi cũng thật đẹp, mà tôi không thích nghe thầy nói xin lỗi, tôi thích nghe thầy nói…”

“…” Phó Thanh Sơ nhíu mày, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Thẩm Tuyển Ý.”

“Có!”

“…! Tôi không thích Hứa Dịch, không tạo thành uy hiếp.

Nếu cậu thích cậu ta, nên chung thủy với cậu ta.

Dựa vào năng lực của bản thân giành lấy sự đồng ý.

Đừng xuống tay từ chỗ tôi.”

Thẩm Tuyển Ý nhìn mặt anh càng ngày càng lạnh, ngồi thẳng người nở nụ cười nói: “Tôi biết thầy không thích anh ấy, không mù đều có thể nhìn ra.

Vậy…!thầy thích Chúc Xuyên, hay là bác sĩ họ Mạc?”

“Không liên quan đến cậu.” Phó Thanh Sơ bôi thuốc mỡ lên vết thương, thả lỏng lông mày nhăn chặt, nói: “Đừng đánh nhau nữa, dù cậu không thích làm bác sĩ, cũng nên bảo vệ tay của mình.”

Thẩm Tuyển Ý nhướng mày, con ngươi màu xanh đen chợt lóe một tia cảm xúc khó hiểu, không nói gì, mặc anh băng bó.

“Ăn ít đồ cay, không uống rượu.

Mấy ngày tới tắm rửa chú ý không được chạm vào nước, nếu không vết thương nhiễm trùng rất khó xử lý.”

“Có cần đổi thuốc không?”

Phó Thanh Sơ nói: “Ngày mai đến phòng y tế đổi.”

“Chị gái ở phòng y tế thù tôi.

Mỗi lần cô ấy gặp tôi chỉ hận không thể mắng suốt bốn tiếng, tôi mà nghe là nổ đầu đấy, không đi.”

Phó Thanh Sơ nhíu mày bật thốt lên, “Sao cậu không chịu nghe lời vậy hả.”

Thẩm Tuyển Ý theo bản năng nắm chặt tay.

Một giây sau băng vải trắng thấm ra vết máu, mặt không đổi sắc giấu tay ra sau lưng, “Tôi thích thầy đổi cho tôi.”

“Tôi không đổi cho cậu, chỉ lần này.” Phó Thanh Sơ nói.

“Vậy được.” Thẩm Tuyển Ý đi ra cửa, bỗng nhiên dừng lại nghiêng người sang nở nụ cười, “Giáo sư, tôi nói thật, thầy suy xét tôi một chút đi.

Thẩm Khai Nguôi không xứng với thầy.”

Phó Thanh Sơ run run, nhất thời không đoán ra Thẩm Tuyển Ý đang khen hay đang trào phúng anh.

Hai người đối chọi gay gắt gần một năm, châm chọc đâm nhau là chuyện thường như cơm bữa.

Phó Thanh Sơ còn tạo thành thói quen chuyển sang hình thức phòng ngự khi nhìn thấy Thẩm Tuyển Ý.

“Cậu với Thẩm Khai Nguôi có quan hệ gì?”

Thật ra suy đoán này không hề có căn cứ.

Bọn họ lớn lên không giống nhau, Thẩm Tuyển Ý đẹp hơn, như được điêu khắc tỉ mỉ mà ra.

Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng khí thế đặc biệt lớn.

Giữa hai người chỉ có điểm chung là cùng họ Thẩm.

Năm đó Thẩm Khai Nguôi ăn chơi chác táng, công tử bột phản nghịch chuyên trái ý người nhà.

Mà Thẩm Tuyển Ý không hề giống vậy.

Từ đầu đến chân hắn tỏa ra loại cảm giác không sợ chết, cái gì cũng không sợ, quyết chiến như sói con.

Thẩm Tuyển Ý thu ánh mắt, cúi xuống cười nhạo, “Tôi không có quan hệ gì với hắn, có thể là kẻ thù đi.”

Tiếng nói vừa dứt, Phó Thanh Sơ lập tức kết nối những lời trước đó hắn nói lại với nhau.

Đề nghị anh chọn hắn, vì nguyên nhân này?

“Cậu coi tôi là loại người gì.” Trên mặt Phó Thanh Sơ toàn là tự giễu, cười lạnh, “Cậu và Thẩm Khai Nguôi có cừu oán, cảm thấy tôi và Thẩm Khai Nguôi từng có tình cảm, thao người hắn thích, rất thỏa mãn khi trả được thù?”

“?” Thẩm Tuyển Ý chắn trước cửa, nhìn nét mặt cổ quái của anh.

Kiểu người đọc sách có tri thức lễ độ như anh nói mấy từ thô bỉ làm hắn sững sờ, không nghĩ ra tại sao anh kích động như vậy.

Nói Thẩm Khai Nguôi không xứng với anh, nên bênh hắn ta?

Nếu anh không thích, hắn còn có thể giam cầm anh sao? Thêm nữa, coi như hắn thật sự muốn theo đuổi anh cũng không phải vì trả thù Thẩm Khai Nguôi nhé.

Hắn muốn trả thù, trực tiếp ngủ với Quân Nhiên là được.

Phó Thanh Sơ không biết diễn biến nội tâm hắn, lạnh lùng nói: “Tôi và Thẩm Khai Nguôi không thể, với cậu cũng không thể.

Cút.”

“Theo ý thầy.

Thầy yêu ai thích ai thì yêu, liên quan gì đến tôi.” Thẩm Tuyển Ý bực, quay đầu rời phòng thí nghiệm.

Đúng lúc Hứa Dịch lên lầu, thấy hắn xuống dưới, vội vội vã vã chạy chậm đến gần hỏi: “Sao cậu đi từ phòng thí nghiệm xuống, tìm tôi có việc? Phải gọi điện thoại cho tôi trước chứ, cậu…!có cãi nhau với giáo sư không.”

“Tôi rãnh rỗi đau “bi” mới đi tìm anh ta cãi nhau.”

Hứa Dịch ngửi thấy mùi rượu, vừa định nói đã nhìn thấy tay hắn, sợ hết hồn, “Tay cậu làm sao vậy!”

“Tôi…”

Hứa Dịch bị doạ mặt mũi trắng bệch, “Cậu đánh nhau với giáo sư?”

“Không.” Thẩm Tuyển Ý thu tay về, giấu ra sau lưng, “Buổi trưa không cẩn thận làm vỡ cốc trong quán Quân Nhiên, anh biết tôi không bắt nạt người yếu ớt mà.

Huống chi, tôi đánh anh ta, anh không được giận tôi.”

Hứa Dịch há miệng, “Thẩm Tuyển Ý…”

“Đi đây.” Thẩm Tuyển Ý cố ý dùng bàn tay còn nguyên của mình vẫy về phía sau hai cái.

Hứa Dịch nhìn bóng lưng hắn, bên tai văng vẳng câu nói trêu chọc của hắn và câu tạm biệt nhẹ nhàng.

Cảm xúc lẫn lộn.

Không biết mất mát hay vui vẻ nhiều hơn.

Trong lòng chua xót khó tả.

Đáng ra cậu ta phải vui vẻ, nhưng luôn cảm thấy hơi khó chịu.

***

Phó Thanh Sơ thu dọn hòm thuốc, Hứa Dịch gõ cánh cửa phòng thí nghiệm, “Giáo sư.”

“Có việc?”

Hứa Dịch nhìn hòm thuốc trong tay anh, do dự nửa ngày nhỏ giọng hỏi: “Thẩm Tuyển Ý mới tới, hai người cãi nhau sao? Thầy đừng chấp nhặt với hắn, hắn không có ác ý, chỉ là tính tình không tốt, sẽ không thật sự đánh nhau…”

“Tôi biết.” Phó Thanh Sơ không nói nhiều, thu hòm thuốc, giọng nói vững vàng lãnh đạm nói: “Nếu tôi chấp nhặt đã tức chết lâu rồi.”

Hứa Dịch không ngờ giáo sư Phó cũng biết đùa, sững sờ hai giây gãi đầu cười rộ lên, ám chỉ nói: “Vậy tốt rồi, sau này hắn sẽ không thường xuyên đến phòng thí nghiệm tìm tôi nữa, thầy yên tâm.”

Động tác Phó Thanh Sơ hơi khựng lại, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

“Giáo sư, thầy không muốn biết lý do sao.” Hứa Dịch muốn nói cho anh biết, Thẩm Tuyển Ý không theo đuổi cậu ta nữa, mà cảm thấy làm vậy hơi lố.

Muốn nói rõ cho Phó Thanh Sơ biết cậu ta thích anh, nhưng lại sợ anh biết.

Giáo sư cứng nhắc chính trực, biết mình thầm mến anh, nói không chừng quan hệ thầy – trò cũng không duy trì được.

Một tay Phó Thanh Sơ chống trên bàn, lý do Thẩm Tuyển Ý không muốn đến phòng thí nghiệm đương nhiên anh biết, mới vừa cãi nhau xong.

Hai người bọn họ lời không hợp ý.

Cho dù không khí hiện trường lúc mới gặp có đẹp đến đâu, chỉ cần nói thêm vài câu là phải đánh nhau.

Không khiến người còn lại tức chết không bỏ qua.

Anh không muốn thấy hắn, hắn cũng sẽ không muốn gặp anh.

Hứa Dịch nghĩ tới nghĩ lui, trước khi Phó Thanh Sơ mở miệng, nói: “Đúng rồi giáo sư, hôm nay em tổ chức sinh nhật, mời bạn học trong phòng thí nghiệm đến chúc mừng, thầy có rảnh không?”

“Sinh nhật vui vẻ, tôi không đi được.” Phó Thanh Sơ dừng một chút, hỏi cậu ta: “Cậu…!và Thẩm Tuyển Ý đang quen nhau?”

“Còn, còn đang?” Hứa Dịch hơi run, “Sao vậy?”

—————

(tui không hiểu ý tác giả lắm.

Ý là “còn đang suy nghĩ?”???

Nguyên văn: 常熟 /Chángshú/.

QT dịch là: “Hoàn, hoàn thành?”)

____________

Phó Thanh Sơ lắc đầu, “Không sao, cậu đi chơi đi.

Hôm khác tặng cậu quà sinh nhật sau.”

Hứa Dịch thụ sủng nhược kinh xua tay: “Không không không cần, thầy chúc sinh nhật vui vẻ em rất vui, không cần tặng quà, em…”

Phó Thanh Sơ không đáp.

Hứa Dịch thấp thỏm rũ tay xuống, nhỏ giọng nói: “Giáo sư, vậy em…!đi đây.

A đúng rồi, thầy ăn bánh ngọt không? Em mang về giúp thầy.”

“Ở đâu?” Phó Thanh Sơ hỏi.

Hứa Dịch ngẩn ngơ, ngây ngốc sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được, có thể Phó Thanh Sơ hỏi địa điểm tổ chức sinh nhật, cẩn thận trả lời, “Địa điểm tổ chức sinh nhật hả? Nhà hàng trên đường Tú Thủy, tên là Lạc Hà Tập.”

Phó Thanh Sơ: “Ừ”.

“Thầy sẽ đi sao?” Hứa Dịch kích động đến nỗi muốn xoa tay.

Kết quả chưa kịp xoa tay xong, kèm theo tiếng Phó Thanh Sơ trả lời: “Ừ”, điện thoại di động cậu ta vang lên.

Thẩm Tuyển Ý gửi tin nhắn Wechat.

[ Tổ chức sinh nhật ở đâu vậy, tối tôi đến đòi chén rượu.

]

Trước mắt Hứa Dịch tối sầm.

Xong.

– .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN