Nông Kiều Có Phúc
Chương 42: Hạ Giá
Buổi trưa hôm nay, Trần A Phúc thu thập thỏa đáng, liền dẫn Đại Bảo đi nhà Võ thợ mộc.
Nàng không muốn chuyển cái bàn cũ ngăn tủ cũ qua nhà mới, muốn mua chút gia cụ mới.
Ở trong thôn một đường đi qua, dẫn tới rất nhiều cái nhìn chăm chú.
Vài phụ nhân trung niên liền đặc biệt không ưa nàng, xét thấy nàng hung hãn, cũng không dám chọc nàng, chỉ dám nhỏ giọng nghị luận: “Cùng đồng dạng chúng ta, đều là lớp người quê mùa nông thôn, còn cứng rắn muốn giả bộ làm ra một bộ thành phong cách người trong thành.”
Lời này Trần A Phúc không nghe thấy, nếu không nhất định phải kêu oan, nàng giả bộ chổ nào? Nàng còn đang cố gắng tiếp cận hình tượng về phía thôn dân Hưởng La thôn có được hay không.
Trên vai áo phải của nàng một miếng vá, váy màu xanh đậm giặt đến trắng bệch, mặt mộc không trang điểm, còn mang nón, ngay cả đi đường đều hơi cúi đầu.
Võ thợ mộc này là thợ mộc có tay nghề tốt nhất vùng, ngay cả rất nhiều người ở trấn bên cạnh đều tới nơi này mua gia cụ.
Nhà hắn cũng là gia đình giàu có nhất Hưởng La thôn trừ nhà Cao Lý Chính ra.
Võ gia là một sân nhỏ hai cổng vào, gian thứ nhất là xưởng, trong sân khắp nơi bày biện gia cụ cùng thùng chậu.
Võ thợ mộc hơn bốn mươi tuổi đang dẫn hai đứa con trai bận rộn, đại nhi tử chính là Võ Trường Căn cha của Tiểu Thạch Đầu, con thứ hai chính là Võ Trường Sinh người yêu Trần A Cúc.
Võ Trường Sinh mười bảy tuổi, mặc dù có chút đen, nhưng lớn lên cao lớn, ngũ quan không tồi, lại có một nghề thành thạo, nghe nói bắt được tâm hồn thiếu nữ của rất nhiều cô nương.
Nhưng bởi vì ánh mắt cao, thề phải tìm cô nương đặc biệt thủy linh, cho nên lớn tuổi như vậy còn chưa tìm được tức phụ, lão phụ lão mẫu gấp đến độ không được.
Trần Đại Bảo đi vào liền lớn tiếng chào hỏi: “Võ gia gia, Võ đại bá, Võ nhị thúc, phòng ở mới nhà con xây xong rồi, muốn mua một ít dụng cụ xinh đẹp.”
Phụ tử Võ gia cùng Đại Bảo rất quen thuộc, lại thích hắn, đều đứng lên cười chào hỏi.
Võ thợ mộc còn nói: “Đại Bảo thích mấy thứ kia, gia gia tiện nghi cho con một ít.”
Trần Đại Bảo cười nói: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn Võ gia gia, con nhận ân tình của lão nhân gia ngài.”
Lời nói này chọc cho Võ thợ mộc cười ha ha, hắn vỗ vỗ đầu Trần Đại Bảo nói: “Tiểu tử ngoan, Tiểu Thạch Đầu nhà ta thân thiết với con, cái miệng nhỏ nhắn cũng ngọt hơn trước kia nhiều.”
Võ Trường Sinh cười chào hỏi cùng Trần A Phúc: “A Phúc muội tử, xem một chút muội thích cái nào.”
Bởi vì mặt đen, thành ra răng trắng hơn.
Mắt một mí, cười một tiếng con mắt liền cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Trên người mặc dù có mảnh gỗ vụn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được xiêm y được giặt rất sạch sẽ.
Nam nhân này, hẳn là tiểu nông dân sạch sẽ nhất cổ đại mà Trần A Phúc gặp được từ khi xuyên việt lại đây.
Hơn nữa, thái độ vô tư, xử sự hào phóng.
Trần A Phúc ấn tượng đối với hắn không khỏi tốt lên vài phân.
Nàng tháo nón xuống, cười nói vài thứ nhà mình cần, giường tủ, bàn đất, cái bàn, cái rương, tủ chén và tất cả mỗi cái đại kiện đồng dạng, còn có sáu cái băng ghế cao, hai cái băng ghế nhỏ, một cái chậu gỗ to, ba cái chậu gỗ nhỏ, hai cái thùng.
Nàng mặc dù không có ý định ở lâu trong phòng cỏ nhỏ đó, nhưng ít ra vẫn sẽ ở một năm.
Cho nên nên có cũng phải có, nhưng cũng sẽ không làm nhiều.
Võ Trường Sinh nhiệt tình dẫn nàng nhìn một vòng gia cụ.
Nhà hắn làm gia cụ phân vài cấp bậc, có làm từ gỗ tốt, mài dũa được bóng loáng, lại cọ sơn khắc hoa.
Lại có cạnh góc vật liệu dư ghép lại làm nên, ngay cả nước sơn cũng không có dùng.
Cái trước quá tốt nàng mua không nổi, cái sau quá xấu nàng không muốn dùng.
Nàng nhìn trúng chỗ giá trung hạ đẳng, đầu gỗ không tốt lắm, không có chạm trổ nhưng quét nước sơn.
Ngoại trừ tủ chén cùng giường tủ, cái khác đều đã có sẵn, nói sau khi làm xong hai thứ kia sẽ cùng đưa đi nhà nàng.
Những vật này tính xuống đại khái cần tốn một xâu sáu trăm hai mươi văn, Võ Trường Sinh cười toe toét răng trắng nói: “Đại Bảo và Tiểu Thạch Đầu chơi đến vô cùng tốt, các người lại một lần mua nhiều, chỉ thu số chẵn, một xâu năm trăm văn đi.” Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trần Đại Bảo vội vàng nói cảm tạ.
Vốn là Võ thợ mộc còn hào phóng muốn nói người quen thì giảm bớt số lẻ hai mươi văn, thấy nhi tử một cái liền thu giảm đi nhiều tiền như vậy, tức giận đến trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không thể nói lại.
Võ Trường Căn cũng không nghĩ tới đệ đệ có thể lướt qua phụ thân định ra giá cả, còn giáng xuống nhiều như vậy, nhìn hắn hai mắt, không lên tiếng.
Trần A Phúc thẹn thùng nói: “Làm sao có thể giảm nhiều như thế, hẳn là thiếu nhiều.”
Võ Trường Sinh vội vàng nói: “Giảm xuống được không nhiều, khách nhân khác mua nhiều, cũng sẽ giảm xuống như thế.”
Trần A Phúc tạ ơn, giao ba trăm văn tiền đặt cọc.
Trần Đại Bảo còn muốn ở lại Võ gia chơi, Trần A Phúc không đồng ý, nói muốn đi Cổ Kiều thôn xem một chút còn có thịt bán hay không.
Trần Đại Bảo vừa nghe mua thịt, lập tức liền đi theo nương mình.
Trần A Phúc là muốn ngày mai đi thị trấn nhìn tiệm ăn một chút, xem có thể bán phương tử món kho hay không.
Trong tay nàng chỉ còn lại ba mươi lượng bạc cùng mấy trăm văn tiền, không tốt lấy nén bạc lớn ra để Vũ gia thối lại.
Nàng cũng không muốn dựa vào bán món kho thức ăn kiếm tiền, làm quán ăn nhỏ cũng quá cực khổ, trong nhà lại không có người rảnh rỗi.
Món kho thị trấn thật như thịt kho tàu, không bằng bán phương tử kia, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Cổ Kiều thôn ở phía tây Hưởng La thôn, không đến một phút đồng hồ liền đi đến.
Thịt trên quán chỉ còn lại một bộ ruột già heo cùng một ít thịt nạc, còn có hai xương đầu heo.
Cổ nhân không thích ăn thịt nạc, nhưng thịt nạc nước sốt tốt lắm cũng rất ngon đấy.
Trần A Phúc đều mua ruột già heo cùng thịt nạc, tốn ba mươi sáu văn tiền.
Trần Đại Bảo chứng kiến mua nhiều thịt như thế, hỏi: “Nương, nhà ta muốn mời khách sao?”
Trần A Phúc cười nói: “Không mời khách thì không thể ăn thịt?”
Trần Đại Bảo nói: “Không phải, con là muốn đợi đến bà ngoại cùng tiểu cữu cữu trở về, chúng ta lại mua ăn ngon như thế.”
Trần A Phúc xoa bóp bàn tay nhỏ bé của cậu nói: “Thật sự là đứa bé ngoan, nương mua nhiều thịt như thế là có chỗ hữu dụng.”
Mới vừa về nhà, đã nhìn thấy Kim Yến Tử dẫn Thất Thất cùng Hôi Hôi đến, đang ở trong sân kêu “Két két”, Trần Danh vừa bện chiếu vừa nhìn chúng nó cười.
Kim Yến Tử treo ở trên người Trần A Phúc chít chít nói: “Phòng ở mới của chúng ta xây xong rồi, buổi tối ta dẫn chúng nó ở nhà mới, sẽ không ầm ĩ đến ông ngoại.” Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Trần A Phúc cười nói “Hoan nghênh”.
Thất Thất và Hôi Hôi cao hứng kêu với nàng: “Mẫu thân, mẫu thân.” Nếu như quay lưng đi, còn tưởng rằng là Đại Bảo đang gọi.
Sau đó, lại kêu với Đại Bảo: “Đại Bảo, Đại Bảo.” Thanh âm vừa giống như Trần A Lộc.
Trần Danh thấy Trần A Phúc cầm trong tay nhiều thịt như thế, không đồng ý nói: “Chỉ có ba người, mua nhiều thịt như thế làm gì? Tiền phải tiêu từ từ.”
Trần A Phúc cười nói: Con là phải nước sốt những vật này ra, ngày mai cầm đi thị trấn xem một chút, có thể bán phương tử món kho hay không.”
Thời điểm nàng đi rửa ruột già heo, còn để Đại Bảo mang ba tiểu bất điểm đi sân nhỏ mới chơi đùa.
Nàng nhìn thấy người đi ngang qua nhà nàng đều nhìn vào trong sân, sợ có người đánh chủ ý xấu với chúng nó.
Hôi Hôi chỉ cần không nói lời nào, sẽ không ai xem trọng nó, chủ yếu là Thất Thất lớn lên rất dễ nhìn.
Sân nhỏ mới tường viện cao, không có người nhìn thấy.
Kim Yến Tử chít chít nói: “Ma ma quá cẩn thận rồi, những người kia vừa nghĩ cách, chúng nó tựu biết bay lên trời.
Lại nói, hai người bọn chúng chính là chim thông minh nhất bên trong cánh rừng, cho dù bị bắt đi, cũng tìm được đường về nhà.”
Trần A Phúc nhẹ giọng nói: “Nếu như bị giam lại rồi sao?”
Kim Yến Tử nói: “Ta sẽ nghĩ biện pháp bắt bọn họ trở về.”
Trần A Phúc nghe, mới không đi quản chúng nó..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!