Cuồng Thú - Ngôn Tình
Chương 2
Năm năm sau
Bữa tiệc Lạc gia, đồng thời là kỷ niệm 5 năm ngày cưới của Lạc Tử An và Lãnh Như Tuyết.
Trong xã hội thượng lưu, công tử đào hoa nổi tiếng sau khi kết hôn đột nhiên trở thành người đàn ông tốt của gia đình, chẳng những không hề có scandal tình ái truyền ra, thậm chí 5 năm qua còn một mực thủy chung, cưng chiều vợ yêu lên tận trời.
Nhìn xem, lần này kỷ niệm ngày cưới, lại trắng trợn mở tiệc mời khách khứa, cử hành dạ tiệc hào hoa.
Rượu tốt món ngon, váy áo rực rỡ, quý ông, phu nhân, công tử, thiên kim, đúng là cảnh tượng đặc trưng của xã hội thượng lưu.
Chỉ có điều, bữa tiệc năm nay khác hẳn năm trước, những khuôn mặt tươi cười nịnh hót trước đây lạnh hơn một chút, ánh mắt cũng có vẻ lạnh lùng như muốn xem kịch vui, các bà các cô bàn luận xôn xao cả tòa nhà.
“Nghe nói gì không? Thấy bảo tiền vốn của Lạc thị không đủ, nội bộ bị tổn hao nghiêm trọng”
“Đúng vậy, tôi cũng nghe chồng nói loáng thoáng hình như ngân hàng quan trọng nhất, ba công ty lớn điện tử và kinh doanh đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”
“Xem năm nay Lạc thiếu gia còn có thể tặng quà gì cho loại yêu tinh đó? Hắn sẽ không mua lại vương miện đá quý của nữ hoàng Anh quốc chứ?”
“ha ha ha… nghe nói Lạc thiếu phu nhân rất mập mờ với cậu minh tinh nổi tiếng đó”
“Có khi nào cô ta phát hiện gia đình chồng không ổn, định chiếm một khoản bỏ trốn với tình nhân không?”
“Này này này! Nhìn kìa”
Đám người chợt xôn xao, tầm mắt mọi người đều dồn về phía đại sảnh.
Một trang nam tử cao lớn mặc vest trắng đi tới, hắn chải đầu tóc gọn gàng về sau, nhưng có vài sợi bướng bỉnh tung ra, rơi trên sống mũi cao, che mất nửa con mắt thâm thúy.
Nhỉn rõ dung mạo hắn, đám đông xôn xao trở nên yên tĩnh kỳ dị.
Người đàn ông này thật sự quá đẹp trai, chỉ có điều cặp mắt thâm thúy hơi u buồn, đủ để khiến toàn bộ phái nữ trong đại sảnh điên đảo, đừng nói là sống mũi cao thẳng mà đôi môi khẽ mím hoàn toàn khiến người ta không rời nổi ánh mắt.
Đây là siêu sao thần tượng mới nổi ở Châu Á, xuất thân là người mẫu, sau một bộ phim truyền hình thần tượng mà tên tuổi nổi như cồn, tiếp đó lại nhờ một bộ phim khác mà chiếm giữ trái tim của phái nữ toàn Châu Á.
“Đó, trời ạ”
“Tề Tuấn”
“Thật sự là Tề Tuấn”
“A, anh ấy nhìn về phía này”
“Không được, không được, tim tôi đập nhanh quá”
“Hắn ngang nhiên xuất hiện ở đây, thật to gan”
“Chẳng lẽ hắn thật sự cùng Lạc thiếu phu nhân…”
“Ai da, nhìn kìa, chủ nhà thật sự đang xuống”
Tầm mắt mọi người lần nữa dời đi, nhìn về phía cửa cầu thang tầng 2, một đôi vợ chồng trẻ tuổi như ngọc bích cùng đi xuống.
Lạc Tử An và Lãnh Như Tuyết mặc màu xám bạc cùng màu lam đậm phối hợp.
Lãnh Như Tuyết búi tóc thật cao, gài một chiếc trâm màu lam, nhìn kỹ sẽ phát hiện chiếc trâm có hình con nhện. Vòng tai đá quý màu lam, vòng cổ bạch kim với mặt là một giọt lệ xanh ngọc, chiếc váy ôm sát màu xám bạc dài, ngực trễ, lúc bước đi có thấp thoáng để lộ cặp chân thon dài trắng như tuyết.
Dung nhanh lạnh lùng như tuyết, đôi mắt lúng liếng khiến người khác hồn siêu phách lạc, đôi môi đỏ tươi khiến người ta chỉ muốn cắn một cái, cô vừa xuất hiện, không dưới nửa số khách khứa nam giới âm thầm hít không khí.
Lãnh Như Tuyết, chính cống là yêu tinh hấp dẫn đàn ông.
Cao hơn cô một cái đầu Lạc Tử An tuấn mỹ phong lưu, đôi mắt đào hoa đã từng mê hoặc không ít phụ nữ, hôm nay lại trở nên nồng nàn chân tình, biểu cảm như thể anh là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.
Tề Tuấn đi tới trước cầu thang, nhìn bọn họ chậm rãi đi xuống.
Lãnh Như Tuyết nhìn thấy anh, thản nhiên cười, chìa tay phải đang đeo găng ra.
Tề Tuấn mỉm cười nắm tay ngọc thon thon, hơi khom lưng hôn lên mu bàn tay một cái “Kỷ niệm kết hôn vui vẻ”
Cô cười khanh khách, liếc Lạc Tử An một cái, sau đó quay về phía Tề Tuấn nghịch ngợm nháy mắt “Cảm ơn”
Tề Tuấn đứng thẳng người, hơi lạnh lùng nhìn thẳng Lạc Tử An, lễ phép nhưng lạnh băng phun ra một câu “Kỷ niệm kết hôn vui vẻ”
Lạc Tử An so với anh còn lạnh lùng hơn, thậm chí không thèm trả lời.
Mọi người lại xôn xao bàn luận.
Cuộc tình tay ba đặc thù trong tiểu thuyết lại xuất hiện trong cuộc sống, kế tiếp sẽ còn trò đùa giỡn nào nữa đây?
Đáng tiếc đã khiến bọn họ thất vọng.
Ba người biểu hiện khá căng thẳng, không tiếp xúc thêm nữa.
Lạc Tử An nói xong từ hoan nghênh, lập tức cùng Lãnh Như Tuyết nhảy điệu mở màn, hai người nói cười, ân ái như thường.
Tề Tuấn sau đó cũng không quấy rầy họ nữa, có nhiều cô gái ngưỡng mộ muốn khiêu vũ với anh, anh cũng vui mừng chấp nhận, thể hiện kỹ thuật cao siêu.
Chỉ có điều, cuộc dạ tiệc này ngoài mặt thì hòa thuận vui vẻ, đằng sau thì sóng lớn mãnh liệt, ai cũng cảm thấy một sự bất an, như thể sắp có sự kiện lớn xảy ra.
Không khí kỳ quặc này khiến khách khứa khiêu vũ cũng không yên lòng, ánh mắt đảo lung tung.
“Xin lỗi, tới trễ” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên cắt đứt điệu nhảy của mọi người.
Lãnh Như Tuyết quay đầu lại, một bóng dáng đứng ở cửa đại sảnh, là anh trai của cô Lãnh Như Phong.
Ánh mắt cô sáng ngời, lập tức rời khỏi lồng ngực Lạc Tử An, như con chim khoan khoái chạy về phía Lãnh Như Phong, dang hai tay ra ôm “Anh, anh đến rồi, anh thực sự đã đến”
Cô vừa nhảy vừa cười, hoàn toàn quên mất quá khứ lạnh lùng xa cách, khóe mắt ướt át, tay ôm chặt cổ Lãnh Như Phong, đầu tựa vào hõm vai anh.
Năm năm, đây là lần đầu tiên Lãnh Như Phong xuất hiện ở Lạc gia.
Năm năm trước, Lãnh Thị được bảo vệ nhưng Lãnh Như Phong không thể tha thứ cho em gái “bán mình” cầu hòa bình, anh thà rơi vào cảnh bần cùng, đi ăn xin ngoài đường, còn hơn để em gái duy nhất rơi vào gia đình ác ma này, nhưng cô bé luôn nghe lời không biết uống lộn thuốc gì khăng khăng lựa chọn cuộc hôn nhân không được chúc phúc này.
Đến nay đã năm năm rồi.
“Tuyết Nhi, anh trai rất nhớ em” Thân hình Lãnh Như Phong cao to, mấy năm nay bị hành hạ khiến anh trở nên thon gầy “Em có khỏe không?”
Lãnh Như Tuyết gật đầu một cái.
Khỏe, cô dĩ nhiên rất khỏe.
Nhìn Lạc Khải Toàn và mẹ ngày đêm buồn bã đau khổ, để cho bọn họ tận mắt thấy bộ dạng cô và Lạc Tử An “ân ái dị thường”, cô sao có thể không khỏe cho được?
Cho dù trong lòng cô ngày ngày chảy máu, đó cũng vì sung sướng mà chảy, khiến cô cực kỳ thoải mái.
“Nhưng mà Tuyết Nhi, anh sống không tốt, rất không tốt” Lãnh Như Phong cau mày, sau đó khẽ đẩy cô ra, sải bước về phía Lạc Tử An, đưa cho hắn một tập hồ sơ thật dày “Lạc thiếu gia, ký hợp đồng với tôi đi, đây là cơ hội sống còn duy nhất của Lạc Thị”
Năm năm rồi. Anh nỗ lực suốt 5 năm, hợp tác với tổng công ty ở Hồng Kong, đánh cuộc toàn bộ gia sản, để chờ cơ hội đánh bại Lạc Gia.
Nghe vậy, khách khứa xung quanh xôn xao, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào tập tài liệu.
Việc kinh doanh của Lạc Thị quả nhiên gặp vấn đề lớn rồi.
Nhưng chẳng phải Lãnh gia và Lạc gia kết thân sao? Sao lại trở thành đối đầu như vậy?
Có vẻ như Lãnh Như Phong tính thâu tóm Lạc Thị.
Ân oán của những gia đình giàu có, thật không biết thật giả ra sao?
Lạc Tử An cúi đầu nhận đống tài liệu, lại ngẩng đầu nhìn Lãnh Như Phong, cười một tiếng “Như Phong, tôi nhớ là chúng ta đã là bạn bè…”
“Đã từng, hôm nay không còn nữa” Lãnh Như Phong quả quyết cản lời hắn.
“Như Phong, cần gì phải tuyệt tình như vậy?”
Lạc Tử An là một đệ tử chính cống của phái chơi bời phóng túng, cũng không giỏi về sự nghiệp kinh doanh, Lạc Thị trên tay hắn bị lột sạch cũng là chuyện thường.
Ba năm trước, Lạc Khải Toàn đột nhiên bị bệnh, sau đó thân thể lại không được chăm sóc chu đào, đành giao công ty cho con trai duy nhất là Lạc Tử An.
Nhưng ông không thể ngờ nổi, một trong 5 đại tập đoàn lớn nhất Đài Loan như Lạc Thị chỉ hai năm đã rơi vào cảnh sắp đóng cửa.
Lạc Tử An không chút để ý, Lãnh Như Phong rắp tâm không tốt, cả đời hắn chỉ có hai đứa con, lại liên thủ đưa Lạc Thị lên đoạn đầu đài.
“Vậy sao? Lúc đầu chẳng phải các người còn tuyệt tình với Lãnh Thị hơn sao?” Lãnh Như Phong xì mũi coi thường. Điều này cũng đáng tán dương? Năm đó Lạc Khải Toàn có thể xem như gián tiếp hại chết cha anh.
“Như Phong” Lạc Tử An nhìn Lãnh Như Tuyết một cái rất hàm ý “Anh biết đấy, tôi cũng có kiên trì, dù có muốn bán Lạc Thị cũng sẽ không bán cho anh” Hắn cười thâm trầm “Tuyệt đối không bao giờ”
Không chỉ Lãnh Như Phong và Lãnh Như Tuyết có hận trong lòng, hắn cũng có.
Mẹ hắn quanh năm nằm trên giường bệnh, Nữ chủ nhân Tần Mân của Lãnh gia phải chịu phần lớn trách nhiệm.
Lãnh Như Phong mỉm cười “Oh. Bây giờ còn ai có thể cứu cậu”
Lạc Tử An từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua Lãnh Như Phong, nhìn ra phía sau anh.
Lãnh Như Phong kinh ngạc quay đầu lại, cửa đại sảnh lần nữa mở ra, một người đàn ông mặc một cây đen đi vào.
Cả đại sảnh im lặng hẳn đi.
Người đàn ông mặc toàn thân màu đen chỉ có khuy tay áo lóe ra ánh sáng đá quý, khuôn mặt anh tuấn, mặc dù không thể đẹp trai bằng Tề Tuấn, nhưng lại rất có khí khái nam tử, bất luận là mày kiếm, sống mũi cao ngất hay làn môi mỏng, đều như đao kiếm sắc bén.
Ngược lại ánh mắt anh lại không hề sắc, như mặt biển thâm trầm, mênh mông vô hạn, lại thâm sâu không thấy đáy.
Vừa nhìn thấy anh, trước mặt Lãnh Như Tuyết tối sầm, toàn bộ hơi sức như phút chốc bị rút sạch, thiếu chút thì ngã xuống, may mắn là Tề Tuấn không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào đã đỡ phía sau.
“Chủ tịch tập đoàn Beau?” Một vị khách nam khẽ kêu lên.
Tập đoàn Beau, tập đoàn tài chính đứng thứ 2 của Mỹ. Một tháng trước, tập đoàn Beau tới Đài làm việc, hắn may mắn nhìn được vị chủ tịch mới nhậm chức 2 năm này.
Từ sau khi nhậm chức, vị chủ tịch này đã sáng lập ra thần thoại mới của giới tài chính, thẳng tay cải cách, khiến nguồn lợi tập đoàn thu được năm ngoái tăng vọt, tổng vốn lên tới gần 30 tỷ đô la. Theo điều tra thị trường, năm ngoái sở dĩ quỹ tăng trưởng tăng vọt là do áp dụng chính sách đa chiến lược, đan xen thống kê, và tập trung đầu tư vào thị trường chứng khoán Châu Á.
Chẳng lẽ lần này Lạc Thị cũng trở thành mục tiêu của họ mới khiến chủ tịch tự mình “giá lâm”?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!