Đây Chắc Chắn Là Lợi Dụng Chức Quyền Để Làm Chuyện Xấu Rồi - Chương 25: Ngoại truyện đặc biệt: Lưới đánh cá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Đây Chắc Chắn Là Lợi Dụng Chức Quyền Để Làm Chuyện Xấu Rồi


Chương 25: Ngoại truyện đặc biệt: Lưới đánh cá


Ngoại truyện này chị Đỗ Tân có share, hình như fan tặng chị ấy nên mình edit luôn:3

======

Ngoại truyệnt: Lưới đánh cá
Tác giả: Phương Cửu Hòa

Bị ba mẹ phát hiện yêu sớm, tôi có nên chia tay không?

Kể một câu chuyện xưa, mong rằng có thể giúp ích được cho chủ post.

Nếu không có tác dụng gì thì cứ xem như đang nghe mấy lời lải nhải thôi cũng được.

Có lẽ cũng không gọi là yêu sớm đâu. Nếu tôi có thể hạ thấp nguyện vọng như bao người khác thì lúc ấy tôi đã vào đại học rồi.

May mà yêu cầu của tôi lại khá cao.

Hôm đầu tiên chính là ngày khai giảng, tôi đi theo phía sau giáo viên chủ nhiệm.

Đột nhiên, cô dừng lại gõ vào cánh cửa sổ thủy tinh khi đi qua lớp học của chúng tôi.

Cô cho rằng cô đang gõ cửa sổ, lúc ấy tôi cũng nghĩ như thế.

Nhưng sự thật chứng minh rằng, thực ra cô đang gõ vào cánh cổng mối tình đầu của tôi.

Ha, đương nhiên rồi. Tôi không yêu sớm với giáo viên chủ nhiệm đâu.

Nhưng tôi với con trai của giáo viên chủ nhiệm yêu sớm.

Lần đầu tiên nhìn thấy em ấy trông em khá là đáng yêu. Cô bảo em ấy trong giờ tự học buổi sáng không được ăn vặt, em ấy lại còn thất thần nữa cơ. Em ấy nhìn tôi, cô cũng phát hiện ra em ấy đang nhìn tôi.

Cô hỏi: “Nhìn cái gì? Trên mặt người ta có trọng điểm kỳ thi à?”

Rất nhiều năm sau này, tôi và em ấy trò chuyện với nhau. Em ấy liền cười hì hì bảo: “Trên mặt của anh không có trọng điểm, trọng điểm của anh là em cơ.”

Em ấy đập tay một cái sau đó viết con số một trăm.

Tôi hỏi: “Vậy em cho anh bao nhiêu điểm?”

Em ấy cố tình quấy rối.

“Trừ điểm về dáng vẻ nè, quá điển trai nên không có cảm giác an toàn. Vì rất tài giỏi nên trừ điểm nè. Có khá nhiều người theo đuổi nên trừ điểm luôn. Tổng điểm cuối cùng mà quý ngài đây đạt được là không điểm.”

Nghe em ấy nói thế khiến tôi bật cười.

Em ấy vừa ăn táo vừa ngồi trên sofa nhà tôi đung đưa chân.

Em ấy có thói quen ăn táo. Lần đầu gặp, tôi đã thấy em ấy có rồi.

Lúc giáo viên chủ nhiệm ở trên bục giảng nhấn mạnh về việc tác phong và kỷ luật, còn nhắc nhở trong giờ tự học buổi sáng không được ăn vặt này nọ thì em ấy ở dưới chỉ gật gù, sau đó vẫn ăn không nghe lời gì cả.

Tôi ngồi ở phía sau em ấy, tiện tay vẽ một tấm hình người nho nhỏ kẹp vào trong sách.

Nhưng mà bị bạn của em ấy đụng trúng nên sách giáo khoa rơi xuống.

Hình người nho nhỏ bị em ấy phát hiện ra.

Sau này em ấy hay dùng một hộp sữa bò đổi lấy hình người nho nhỏ của tôi.

Thật ra hình người chỉ là phụ thôi, vì tôi thường cho em ấy một trái táo nữa.

Khi đó có một bộ phim điện ảnh cực kỳ nổi tiếng tên là “Cô gái năm ấy chúng ta theo đuổi”. Giáo viên môn tiếng Anh mượn tên bộ phim làm ví dụ, cô viết lên bảng đen dòng chữ: You are the apple of my eyes. (Người là tình yêu đích thật của tôi).

Em ấy liền quay đầu lại, trên tay còn mang theo một tờ giấy.

Trên tờ giấy là hình trái táo bị gặm mất một miếng.

Đó là bức tranh tôi hay vẽ cho em ấy.

Tôi học hội họa, thường ngồi trong phòng tranh luyện vẽ. Bình thường đến giờ nghỉ giữa giờ, em ấy luôn ôm một đống đồ ăn vặt nhét vào lòng tôi, còn chưa nói được mấy câu đã chạy đi học tiếp.

Đôi lúc em ấy cũng sẽ oán trách.

“Nghệ thuật gia, anh trực tiếp dọn đến phòng học rồi vẽ tranh luôn đi. Em mệt mỏi quá rồi.”

Sau đó em ấy sẽ phản đối ý định này.

“Không được, không được! Nếu anh dọn đến thì chắc chắn em sẽ phân tâm không học hành gì được.”

Em ấy cầm lấy cọ vẽ chỉ vào tôi rồi bảo: “Không cho anh đến! Nếu thi không tốt là tại anh cả đấy!”

Em ấy hiểu chuyện như thế, tôi chỉ có thể cảm kích.

Tôi trả lời: “Ừm, vậy em học tập cho thật tốt.”

Em ấy liền gào lên.

“Bình thường cũng không thấy anh nghe lời như thế. Nói ngay! Anh có người khác rồi phải không?”

Rồi sau đó lại tự biên tự diễn một hồi, giả vờ như chuyện đó có thật vậy.

Em ấy gật gù như thật, liếc nhìn quan sát tôi rồi sau đó lại cho tôi một kết luận: Nghệ thuật là kẻ thứ ba xen vào mối tình của chúng ta.

Tôi dở khóc dở cười giơ tay đầu hàng.

Không nghĩ tới một câu này lại thành sự thật.

Sau này xảy ra một chuyện khiến tôi phải ra nước ngoài học tập.

Không phải là đi luôn, thật ra vẫn còn có thể quay lại.

Tôi đứng ở sân bay nói với em ấy: “Chỉ cần em nói một câu ở lại, anh sẽ không đi đâu nữa.”

Em ấy trả lời tôi: “Đừng làm loạn nữa.”

Cứ như thế, chúng tôi xa nhau.

Nhưng không ai nói lời chia tay cả.

Cách thức liên lạc hai đứa đều có nhưng lại không biết nên nói gì.

Tôi nghĩ, thời cơ vẫn chưa đủ chín muồi.

Chúng tôi bị bắt phải come out lúc còn quá nhỏ, còn chưa hiểu được thứ gì gọi là trách nhiệm, thứ gì gọi là tương lai. Ông nội của tôi là một người rất tiến bộ, còn biết nhìn xa trông rộng.

Ông nói với tôi rằng: Nếu con muốn hạnh phúc với đứa trẻ kia thì con phải có chút danh tiếng gì đó đã. Đừng cảm thấy ông nội là người bảo thủ, bây giờ con về nước cũng chẳng làm được gì. Con nói cho ông nghe xem, nếu con không sinh ra là người nhà của chúng ta thì lúc này đây con có thể làm được gì chứ?

Nói hơi khó nghe thật nhưng lại rất đúng.

Đúng là tôi không có gì cả.

Mấy năm nay tôi không biết mình đã trải qua thế nào, có đôi lúc sẽ vẽ đến quên ăn quên ngủ.

Có lẽ em ấy còn khổ sở hơn cả tôi.

Lúc tôi về nước xây phòng làm việc thì có liên hệ với các bạn học cũ cùng họp lớp, em ấy cũng đến.

Em ấy uống bia, xem tôi thành một người bạn khác, cứ nhào lên người tôi không chịu buông.

Tôi đưa em ấy về nhà, em ấy nằm nhoài trên cửa sổ nói lời tạm biệt với tôi.

Chú chó tôi tặng em ấy vẫn còn nuôi, em sợ nó không quen mùi của tôi.

Dù sao cũng hơi khó chịu.

Nhưng không phải vì chuyện chú chó.

Đại học em ấy học không cùng một thành phố với tôi. Bạn bè mới của em ấy tôi đều không quen biết. Chúng tôi đều vắng mặt trong bốn năm đại học của nhau.

Chắc là duyên phận, lúc đó có một weibo trúng thưởng người yêu.

Chúng tôi đều trúng cả.

Em ấy lại rất ngốc, không nhận ra tài khoản kia là tài khoản phụ của tôi.

Em nói nhiều lắm, bắt tôi phải bỏ phần thưởng này đi, thậm chí còn tung ra câu “Có người thích rồi” để tôi từ bỏ.

Tôi cảm thấy chơi khá là vui.

Tôi hỏi: Sao cậu biết được hai người sẽ ở bên nhau?

Em ấy trả lời tôi: Ai nói chúng tôi sẽ không ở bên nhau?

Sau đó em ấy kể cho tôi nghe câu chuyện “Có người thích rồi”.

Thật sự là đáng yêu quá mức rồi.

Vì thế tôi mới quyết tâm không do dự nữa.

Cuối cùng là cố gắng giữ chặt tình yêu có khó một chút, hay gương vỡ lại lành khó hơn một chút, mỗi người đều tự có ý nghĩ của mình. Cái chuyện yêu đương này ấy mà, nói đến cũng khá là giống nhau, từ cổ chí kim đều như vậy.

Chủ post hỏi mọi người còn không bằng đi hỏi người yêu của mình, hỏi người ấy xem người ấy nghĩ như thế nào.

Dù sao đường cũng là của mình, người cùng sánh bước bên mình cũng do mình tự chọn mà.

Cố lên nào.

Cuối cùng cũng có “easter egg”!!!1

Cuối cùng cũng có “easter egg”!!!

Cuối cùng cũng có “easter egg”!!!

1: Easter Egg/Trứng Phục sinh là thuật ngữ trong điện ảnh dùng để chỉ những chi tiết có liên quan đến văn hoá, sự vật, sự việc thật hoặc là một tác phẩm nào đó khác. Thật sự tôi cũng không hiểu khúc đó có ý nghĩa gì cả =)))

Cá Chạch Nhỏ bình luận: Thật đáng thương, không ai like cho anh cả. Để an ủi thì em like cho anh một cái nè QAQ

Lưới Đánh Cá: Muốn bị đập?

Cá Chạch Nhỏ: Nói thật, bình thường không nghĩ anh buồn nôn như thế, dọa em chết khiếp đi được.

Lưới Đánh Cá: Anh phải sửa lại đáp án này mới được.

Cá Chạch Nhỏ: Anh dám hả?

Ừm, cuối cùng có dám hay không á hở? Mọi người đều biết cả rồi, giải tán hết nào.~ HẾT ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN