Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn
Chương 48: Bữa tiệc sinh nhật đặc biệt
Convert: Sakahara
Editor: Manh
“Lục Duật Thành, tất cả đều là ảnh tôi chụp, chẳng có nửa xu quan hệ nào với cậu hết!”
“Hai tấm ở Disney Hồng Kông là ảnh chúng tôi chụp khi cùng tới Hồng Kông vào kỳ nghỉ tốt nghiệp trung học cơ sở của Đồng Đồng. Lúc đó cô ấy đã biết anh đâu, anh còn không biết xấu hổ mà nói là anh chụp à!?”
“Cô ấy đứng tạo dáng ở nơi đó, không phải chỉ mình Lục Duật Thành cậu mới có thể chụp được đâu!”
*
Tưởng Bách Xuyên không mở hội nghị qua video, laptop của anh vẫn còn ở trong phòng khách.
Bần thần nhìn di động một hồi, anh lại đăng nhập vào Weibo.
Đã có hơn mười ngàn bình luận.
Nhìn trạng thái trên Weibo kia, chính bản thân anh cũng không nỡ nhìn thẳng.
Buồn nôn tới mức khiến người ta nổi da gà.
Kỳ thực, vừa rồi anh cũng phải căng da đầu mà gõ từng chữ.
Có tin nhắn được gửi tới di động.
Tưởng Mộ Tranh: [Chú không ngờ Tiểu Xuyên lại như vậy đấy ~ Vì Đồng Đồng, ngay cả hình tượng cũng không cần!]
Ngay sau đó là một tin khác: [Đúng rồi, cháu đã hẹn được chủ tịch Dung chưa? Có cần chú giúp một tay không? (Mỉm cười)].
Tưởng Bách Xuyên không đáp lời mà rời khỏi Wechat.
Hà tổng lại gọi điện nhắc nhở anh về chuyện hẹn gặp chủ tịch Dung của Phương Vinh vào ngày mai.
Tưởng Bách Xuyên hỏi, khi nào chủ tịch Dung trở về.
Hà tổng nói: “Ông ấy về từ tối rồi, nhưng thư ký lại báo là ngày mai đã kín lịch.”
Tưởng Bách Xuyên: “Buổi tối thì sao?”
Anh không còn thời gian để tiêu hao nữa.
Cứ muộn một ngày, cơ hội chiến thắng Doãn Lâm của anh lại ít đi một chút.
Hà tổng: “Buổi tối cũng đã có sắp xếp rồi. Gần đây, công ty nhiên liệu mà chủ tịch Dung nắm cổ phần đang bị thu mua đến mức sắp phải đổi chủ, chủ tịch tập đoàn nhiên liệu đã tự tới yêu cầu bỏ phiếu, đàm luận mất bao lâu thì chưa xác định.”
Tưởng Bách Xuyên vuốt ve cây bút trong tay, ánh mắt trầm trầm, cuối cùng vẫn quyết định, “Tôi vẫn sẽ chờ chủ tịch Dung, có lẽ sẽ có vài phút sau khi bọn họ đàm phán xong.”
Hà tổng ngẩn ra,”Nhỡ chờ cả tối cũng không được thì sao?”
Có lẽ, chủ tịch Dung vốn không định gặp anh. Dựa theo quan hệ cá nhân giữa chủ tịch Dung cùng ông chủ của Doãn Lâm, ông không gặp Tưởng Bách Xuyên cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Tưởng Bách Xuyên: “Không thử thì sao biết có chờ được hay không.”
Hà tổng khuyên anh: “Tìm chú tư của cậu đi, tốt xấu gì Trung Xuyên chúng ta cũng là cổ đông hợp pháp của Phương Vinh, nếu chủ tịch của Trung Xuyên tự hẹn chủ tịch Dung thì chủ tịch Dung không thể không nể mặt!”
Tưởng Bách Xuyên: “Tự tôi có thể giải quyết thì cần gì phải làm phiền chú tư. Nếu chuyện gì cũng phải tìm chú ấy thì cần tôi với chú làm gì?”
Hà tổng đành phải thôi.
Tưởng Bách Xuyên cúp điện thoại.
Anh biết hẹn chủ tịch Dung không phải chuyện dễ, thậm chí, dù anh có chờ thì cũng chưa chắc đã có thể nhìn thấy ông.
Dựa theo lời nói vừa tự phụ vừa chắc chắn của Bàng Việt Hy lúc trước là có thể biết một hai.
Việc hợp tác chiến lược giữa ngân hàng đầu tư Hải Nạp cùng LACA đã được đưa vào chương trình nghị sự, nếu không nhanh chóng móc nối với Phương Vinh, tài chính anh sẽ thiệt hại không ngừng.
Trong kế hoạch cũ, anh vốn nắm chắc chuyện LACA hợp tác cùng Phương Vinh, nhưng sau lại bị Doãn Lâm lật đổ.
Doãn Lâm cùng Hải Nạp chưa từng ngừng nghỉ, nhưng lần này, việc Bàng Lâm Bân cố tình chĩa mũi nhọn thực sự khiến anh bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Tô Dương hô hào ở ngoài: “Tưởng tổng, máy tính của ngài này, không phải ngài muốn mở hội nghị qua video sao? Không có máy tính thì mở thế nào?”
Tưởng Bách Xuyên nhìn về phía cửa ra vào, anh nhíu mày, không lên tiếng.
Tô Dương không chịu bỏ qua, “Tưởng tổng à? Tôi là trợ lý số một của ngài, Tô Như Hoa, ngài mở cửa cho tôi đi.”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Tô Dương: “Tưởng tổng à? Là Như Hoa đây.”
Tưởng Bách Xuyên chịu không nổi, đứng dậy mở cửa, không đợi Tô Dương kịp phản ứng, anh trực tiếp đoạt laptop trong tay cô. Vừa định đóng cửa, Tô Dương lại nhanh tay ôm cổ anh.
Tưởng Bách Xuyên vỗ về lưng cô: “Buông ra nào, anh phải họp.”
Tô Dương chẳng những không thả tay mà còn được đằng chân lân đằng đầu bám dính lấy anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Em cũng đâu hỏi sao hai tấm ảnh ở Disneyland Hồng Kông lại là do anh chụp, anh sợ cái gì?”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh cúi đầu cắn nhẹ lên môi dưới của cô, lại lập tức thả ra.
Tô Dương nhón chân hôn lên môi anh.
Cô buông tay: “Em vào phòng ngủ chờ anh nhé, anh cứ làm việc đi.”
Tưởng Bách Xuyên bình tĩnh nhìn cô, yết hầu động vài lần, tựa như có nỗi niềm khó nói.
Tô Dương yên lặng chờ anh mở miệng.
Một lát sau, Tưởng Bách Xuyên không chống đỡ nổi ánh mắt vừa vô tội vừa mong ngóng của cô.
Anh nói: “Là anh chụp những tấm ảnh đó.”
Anh gặp cô lần thứ hai ở Hồng Kông.
Khi ấy, cô vừa tốt nghiệp lớp chín, đang đi chơi tại Disneyland vào kỳ nghỉ hè.
Trước khi tới Hồng Kông một ngày, anh vừa về Bắc Kinh, vừa khéo gặp được bố Tô ở nhà chú hai.
Hàn huyên cùng ông đôi câu, cuối cùng, anh vô thức chuyển sang đề tài về Tô Dương, mới biết cô đã tới Disneyland Hồng Kông cùng năm, sáu bạn học.
Hôm sau, sau khi lịch làm việc ở Hồng Kông của anh kết thúc, vốn phải trở về New York vào xế chiều, anh lại ma xui quỷ khiến tới Disneyland.
Anh không hy vọng mình có thể gặp được cô giữa biển người tấp nập trong kỳ nghỉ hè ở Disneyland.
Anh cũng không tham gia bất kỳ trò chơi nào, chỉ đi dạo nơi nơi mà không ôm mục đích gì.
Nói không có mục đích cũng không chính xác.
Mục đích của anh là muốn xem xem mình có thể vô tình gặp được cô giữa chốn đông người hay không.
Tuy loại tỷ lệ này chỉ là con số không tròn chĩnh.
Tản bộ tới trưa, ngoài những khuôn mặt xa lạ thì chẳng còn gì khác.
Nhưng vận may của anh cũng không quá tệ.
Buổi tối, lúc pháo hoa được đốt lên, anh nhìn thấy cô trong biển người tấp nập.
Khi ấy, pháo hoa bàng bạc bay lên không trung,
Cả bầu trời đêm sáng ngời.
Giữa không trung sục sôi.
Mà biển người dưới đất cũng thế.
Ngay lúc đó, anh nhìn thấy cô.
Chỉ cách anh khoảng bốn, năm người.
Cô đang phấn khởi nghiêng đầu miêu tả điều gì đó với Lục Duật Thành.
Một vòng pháo hoa lại nở rộ, cả bầu trời đỏ rực.
Những tiếng thét chói tai vang lên trong biển người.
Anh chưa từng nghe cô nói chuyện, không biết trong những tiếng thét ấy có giọng của cô không.
Đương lúc pháo hoa chiếu rọi, khi sáng khi tối, anh thấy cô nhảy tại chỗ vài lần.
Có lẽ là vì quá phấn khích.
Anh rút di động, quay video của cô, quá tối tăm, chỉ thấy bóng người trong video, không phân biệt nổi ai với ai.
Nhưng anh vẫn tiếp tục quay.
Pháo bông sắc bạc lại bay lên một lần nữa, đám đông trở nên rõ nét.
Cô chợt quay đầu, đặt tay dưới cằm, tạo dáng chữ V nom rất ngốc nghếch.
Lục Duật Thành chụp ảnh cho cô.
Anh nhanh chóng đổi sang hình thức chụp ảnh, pháo hoa dần dần lụi tàn.
Cũng may, vận khí không tệ, anh chụp được mấy bức.
Buổi biểu diễn pháo hoa kết thúc, dòng người bắt đầu chuyển động, không còn thấy bóng dáng của bọn họ đâu nữa.
Sau, cũng không tìm được.
Nếu không phải lần này tới Thượng Hải, không lật xem những ảnh chụp trước kia thì anh suýt nữa đã quên rằng mình cũng từng điên cuồng khi còn trẻ.
Từng điên cuồng và không có lý trí như thế vì một cô gái.
Năm đó, anh 20 tuổi.
Tô Dương vòng tay quanh hông anh, mắt đối mắt với anh, “Mấy hôm trước anh còn hỏi em có từng tới Disney không, đều đến đó cả rồi còn gì!”
Tưởng Bách Xuyên nói: “Anh quên mất.”
Không có chuyện anh quên, chỉ là anh muốn tìm một cái cớ để đưa cô đi chơi một lần mà thôi.
Lần ở Hồng Kông ấy mất hứng cực kỳ, người đứng cạnh cô là Lục Duật Thành cùng Cố Hằng.
Ngón tay Tô Dương gãi gãi lưng anh.
Cô muốn hỏi rõ về chuyến đi Disneyland ấy, sau khi suy nghĩ thì lại thôi.
Lúc ấy, anh chỉ có một mình.
Mà cô lại ở cùng với Cố Hằng và Lục Duật Thành.
Không hỏi về ký ức không quá tốt đẹp ấy cũng được.
Đó là lần thứ hai anh nhìn thấy cô, cô rất tò mò, không biết lần thứ ba là ở đâu nhỉ?
Sáng hôm sau.
Tưởng Bách Xuyên dậy sớm hơn Tô Dương, sau khi gọi món, anh lại hô Tô Dương rời giường.
Tối hôm qua, Tô Dương bị giày vò đến nửa đêm. Hiện tại, cô cảm thấy mình thân mật cùng Tưởng Bách Xuyên hoàn toàn là vì sinh con.
Tưởng Bách Xuyên nói, nếu cô mang thai vào tháng này, đứa bé sẽ chào đời trước ngày mùng 1 tháng 9 năm sau, vừa đúng tuổi đến trường.
Khi ấy, cô: “…”
Nghẹn một hơi ở trong lồng ngực, không lên mà cũng chẳng xuống nổi.
“Đồng Đồng, dậy ăn mỳ này.” Tưởng Bách Xuyên trực tiếp xốc chăn lên, “Dậy đi, ăn cơm xong rồi lại ngủ.”
Tô Dương căm phẫn nhìn anh: “Ngủ một tí rồi ăn sau không được à!”
Cô lại trùm chăn lên đầu, “Tưởng Bách Xuyên, anh phiền thế hả!”
Tưởng Bách Xuyên kéo chăn xuống, “Hôm nay là sinh nhật em, anh bảo nhà hàng làm mì trường thọ rồi, em dậy ăn đi. Tí nữa mì trương là không ăn được đâu.”
Tô Dương ngủ đến tỉnh tỉnh mê mê, mở mắt nhìn về phía Tưởng Bách Xuyên, “Hôm nay là sinh nhật em á?”
Cô bận tới mức quên luôn.
Trong lòng lại đau xót, qua sinh nhật này, cô sẽ 29 tuổi, lại già thêm một tuổi.
Tưởng Bách Xuyên đưa quần áo cho Tô Dương: “Sáng nay bố mẹ gọi cho em đấy, anh nhận điện thoại rồi.”
Tô Dương duỗi tay ôm cổ anh: “Anh bận thế mà vẫn nhớ sinh nhật của em sao?”
Tưởng Bách Xuyên “Ừ” một tiếng như có như không, bắt đầu thay quần áo cho cô.
Anh luôn nhớ rõ sinh nhật của cô, nhưng có đôi khi anh không ở nhà vào ngày đó, không thể cùng cô trải qua ngày sinh nhật.
Cô không thèm để ý những chuyện này, mà anh cũng không quá chú trọng chúng, thế nên sau này, đối vỡi ngày lễ, ngày kỷ niệm hay ngày sinh nhật, hai người đều thờ ơ.
Nếu ở cạnh nhau thì ăn mừng một cái, khi cách xa nhau cũng chỉ gọi điện dặn dò đối phương một tiếng.
Trong lúc ăn sáng, Tưởng Bách Xuyên hỏi Tô Dương: “Hôm nay em muốn đi đâu không?”
Tô Dương lắc đầu: “Em cũng chẳng phải trẻ con nữa, ngày sinh nhật nhỏ mà thôi, khỏi phải long trọng như vậy.”
Sau còn bảo: “Hôm nay anh không cần ở cùng em đâu, coi như chuyến đi Disney hôm qua là ăn mừng trước rồi. Không phải anh qua đây để hẹn gặp chủ tịch Dung của Phương Vinh sao? Anh chuẩn bị kế hoạch của anh đi, lát nữa em đi ngủ bù, buồn ngủ chết em rồi.”
Tưởng Bách Xuyên nói: “Trưa nay anh vẫn có thời gian để ăn cùng em, buổi tối thì phải đợi chủ tịch Dung, khi nào về được thì khó nói.”
Tô Dương uống một thìa canh: “Mùi vị không tệ.”
Cô ngước mắt nhìn anh, biết anh thấy áy náy nên an ủi: “Tối nay em cũng có việc mà, em cần sửa một số chi tiết trong quảng cáo của LACA.”
Tưởng Bách Xuyên gật đầu, yết hầu khẽ chuyển động nhưng không nói thêm gì khác.
Vào buổi chiều, một mình Tô Dương ở khách sạn, cực kỳ buồn chán.
Kế hoạch cho quảng cáo của LACA không còn gì để sửa nữa.
Cô nằm trên sô pha, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Chờ lộ trình ở Thương Hải kết thúc rồi trở về Bắc Kinh, kỳ nghỉ của bọn họ coi như kết thúc.
Rồi lại phải xa cách một thời gian.
Tô Dương nắm một nhúm tóc, quét qua quét lại chóp mũi.
Vì quá nhàm chán, cô bèn tìm giấy A4 cùng bút chì bắt đầu vẽ linh tinh.
Vẽ tới vẽ lui, một ý tưởng đột nhiên hiện lên trong đầu.
Dù gì cũng đang rảnh rỗi.
Cô bắt đầu phác họa toàn bộ những cảnh tượng kinh điển của mình cùng Tưởng Bách Xuyên từ lúc gặp nhau tới nay.
Lần đầu tiên là ở cửa khu chung cư, Tưởng Bách Xuyên không nói cụ thể về tình huống gặp mặt, Tô Dương bắt đầu tự vụng trộm tưởng tượng hình ảnh Tưởng Bách Xuyên vừa gặp đã yêu cô, mắt cũng phải sáng lên.
Trong bức tranh, cô buồn rầu đứng trên ven đường, đang đợi bố đưa chìa khóa, còn anh lái xe, đôi mắt nhìn cô đăm đăm, sau giây phút thoáng gặp mặt, anh vẫn nhìn cô từ kính chiếu hậu.
Vẽ xong bức này, Tô Dương sờ má, cảm thấy bản thân đang phát tình.
Sau đó, trong bức thứ hai, cô đứng dưới bầu trời pháo hoa của Disneyland, anh đứng chụp ảnh cho cô giữa biển người.
Bức thứ ba, hai người đứng trước ô tô, tay cầm ô, cơn mưa giáng xuống cả vùng.
Nước mưa bắn ngược từ trên đất, một mảnh trắng xóa.
Trời đất giao hòa.
Bọn họ ôm hôn say sưa.
Tấm thứ tư, tuyết rơi không ngừng, làn áo bạc bao phủ kín mặt đất.
Cô trốn học leo lên bờ tường, anh đứng ở ngoài, giang tay đón cô.
Tấm thứ năm, trời đông giá rét, trong nhà trọ nhỏ có máy sưởi vẫn đang “làm nóng” cùng điều hòa “bị hỏng”, anh đắp tấm chăn mỏng đến không thể mỏng hơn của mình lên người cô.
Đi kèm với lời thoại: [Nếu em vẫn thấy lạnh thì chúng ta tập thể dục nhịp điệu nhé.]
Tấm thứ sáu: Anh đang được tạp chí tài chính và kinh tế phỏng vấn.
Phóng viên hỏi: Đã có xí nghiệp của dòng họ rồi, sao ngài còn nghĩ tới việc tự tay sáng lập một ngân hàng?
Anh nửa đùa nửa thật: Để kiếm tiền mua máy ảnh.
…
Tổng cộng vẽ mười hai bức.
Sau khi vẽ xong, Tô Dương cẩn thận gấp gọn chúng lại, suy nghĩ xem nên đưa anh bằng cách nào.
Một lát sau, cô lại lấy ra một tờ A4, viết một bức thư cho anh.
Bố đứa nhỏ:
Mong rằng anh vẫn khỏe!
Khi anh nhìn thấy bức thư này, hai ta đã ở hai phương trời khác nhau.
……………
…………………
(Lược bỏ 2000 chữ ở đây, bố đứa nhỏ à, anh phải tự tưởng tượng việc này rồi, có mấy câu chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời, anh biết mà…)
Mong hồi âm từ anh:)
Mẹ đứa nhỏ,
Ngày 28 tháng 12 năm 2016.
Viết xong thư, Tô Dương xem đi xem lại, đoạn, cô cầm phong thư có chút không nghiêm túc này cùng mười hai bức vẽ, chuẩn bị đến bưu điện để gửi chúng tới New York.
Gần khách sạn có một bưu điện, Tô Dương không để vệ sĩ đi cùng, nói sẽ lập tức quay lại.
Vệ sĩ gật đầu đồng ý, nhưng vẫn âm thầm theo sau.
Đến bưu điện, khi điền địa chỉ nhận thư, Tô Dương có phần do dự.
Suy nghĩ một hồi, cô vẫn điền địa chỉ của Hải Nạp. Nếu gửi tới căn hộ của anh, không biết tới năm nào anh mới mở hòm thư ra một lần.
Về người gửi thư, cô đề là: Từ vị fan trung thành nhất của anh, Tô Như Hoa.
Khi nhân viên thấy thông tin ấy, người nọ còn nhìn cô vài lần.
Cô đeo khẩu trang nên họ không nhận ra.
Cho rằng cô là fan não tàn của Tưởng Bách Xuyên.
Ra khỏi bưu điện, Tô Dương tản bộ, mua một miếng bánh trà xanh cùng bánh kem phô mai trong tiệm bánh ngọt, xách theo túi bánh về khách sạn.
Đang là đèn đỏ cho người đi bộ.
Cô kiên nhẫn đứng chờ ở đầu đường.
Di động rung lên, có tin nhắn được gửi đến.
Lục Duật Thành: [Xuống đi, tôi đang ở dưới khách sạn.]
Tô Dương kinh ngạc mấy giây.
[Cậu đang ở Thượng Hải à?]
Lục Duật Thành: [Ừ, cho cậu mười phút, quá hạn thì tôi không chờ đâu!]
Tô Dương lại hỏi: [Tới tặng quà sinh nhật cho tôi sao?]
Lục Duật Thành: [Cậu còn chín phút.]
Tô Dương: […]
Cô liếc mắt nhìn đèn tín hiệu, thấy là đèn xanh nên bước về phía trước.
Chưa được hai bước đã bị một người kéo về.
Tô Dương quay đầu, là một cậu trai cao hơn cô rất nhiều.
Cậu mặc quần áo đua xe, tràn trề nét thanh xuân, giữa hai đầu lông mày là vẻ phóng túng khó lòng kiềm chế.
Hình dung khuôn mặt này như một tiểu thịt tươi đang nổi tiếng là thích hợp nhất.
Cậu trai chỉ chỉ đèn tín hiệu mà không nói chuyện.
Khi Tô Dương nhìn lên, đèn đã chuyển đỏ.
Thì ra, vừa rồi cô chỉ lo nhìn di động nên đã bỏ lỡ đèn xanh, khi cô nhìn thấy đèn xanh, kỳ thực chỉ còn hai giây cuối cùng, không đủ để cô qua đường.
Tô Dương nói lời cảm ơn với cậu trai.
Cậu trai không lên tiếng, chỉ nhìn cô với ánh mắt sâu xa.
Đèn xanh lại sáng lên.
Bạn bè của cậu đang đứng chờ ở phía đối diện.
Họ trêu đùa: “Cậu bắt đầu học tuân thủ luật giao thông từ lúc nào thế?”
Cậu trai cười.
Nụ cười vừa lưu manh vừa hư hỏng.
Cô gái ngồi trên xe thể thao hô lên với cậu: “Gia Dương, mau lên, chúng ta sắp muộn rồi!”
Một đám thanh niên lái những chiếc xe thể thao sang trọng cùng màu.
Xe thể thao đã cải tiến động cơ ồn ào khoe mẽ từ từ chạy về phương xa.
Tô Dương không khỏi cau mày, giữa khu phố sầm uất chật như nêm cối, bọn họ lại lái xe thể thao.
Mà khi nhìn thấy bóng người kia, vệ sĩ đứng cách Tô Dương không xa vốn muốn tiến lên, không nghĩ rằng Hà Gia Dương chỉ kéo Tô Dương một cái chứ chưa làm gì khác.
Vệ sĩ nhận ra Hà Gia Dương.
Cậu ta là em họ của Kiều Cẩn.
*
Tô Dương xuống dưới khách sạn, xe của Lục Duật Thành chậm rãi lái qua từ bãi đỗ.
Cửa sổ hạ xuống.
Lục Duật Thành không kiên nhẫn nhìn cô: “Cậu tới muộn ba phút.”
Tô Dương: “Mau lên, tôi còn đang có việc!”
Lục Duật Thành nhìn bánh kem trong tay cô, trực tiếp đoạt lấy: “A, không tồi, có tiến bộ, biết đáp lễ rồi này.”
Tô Dương: “…”
Lục Duật Thành tiện tay đặt bánh lên ghế lái phụ, lại cầm hai gói đồ từ ghế lái phụ rồi đưa cho cô: “Một của tôi, một của Cố Hằng. Bây giờ cậu đang là người nổi tiếng, ra ngoài nhớ phải đeo mấy cái vào, không cần cảm ơn đâu.”
Ô tô từ từ rời đi.
Tô Dương nhìn hai gói khẩu trang dùng một lần trong ngực.
Câm lặng nhìn chằm chằm về hướng ô tô rời đi.
Chạy tới từ nơi xa xôi như thế chỉ để đưa khẩu trang cho cô thôi sao?
Mười giờ tối, Tưởng Bách Xuyên vẫn còn đang đợi chủ tịch Dung trong phòng chờ VIP.
Chỉ cần vị thư ký kia còn chưa tan ca, anh sẽ không rời đi.
Chờ đợi với hy vọng mong manh là điều anh thường xuyên gặp phải đương thuở đầu lập nghiệp.
Nếu gặp được ông, anh sẽ kiếm lời.
Nếu không gặp được, anh cũng chỉ mất chút thời gian mà thôi.
Đối với Tưởng Bách Xuyên thời thanh niên mà nói, thứ anh có nhiều nhất là thời gian.
Mãi cho đến mười giờ mười lăm phút, trợ lý của chủ tịch Dung qua mời anh đi.
Tưởng Bách Xuyên biết, việc này xem như đã thành công.
Khi anh vào phòng, chủ tịch Dung đang mệt mỏi xoa bóp ấn đường. Đối với một người đã qua tuổi 55 mà nói, thân thể của người nọ sẽ không chịu nổi kiểu làm việc liên tục chẳng phân ngày đêm.
Chủ tịch Dung cùng Tưởng Bách Xuyên đã từng gặp mặt đôi lần, nhưng hay người không thân quen, cũng chưa từng trò chuyện cùng nhau.
Ông cười: “Bây giờ chẳng có mấy thanh niên không kiêu ngạo không được như cậu đâu, tính tình cậu có mấy phần giống với chú tư của cậu đấy.”
Tưởng Bách Xuyên: “Chủ tịch Dung quá khen. Tôi mạo muội tới thăm, làm trễ nải thời gian nghỉ ngơi của ngài, xin thứ lỗi cho tôi.”
Chủ tịch Dung đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tôi vốn không có ý định gặp cậu, cậu cũng biết nguyên nhân rồi đấy. Có đôi khi người ta phải làm ăn, cũng phải kiếm tiền, nhưng lại càng phải làm bạn.”
Tưởng Bách Xuyên biết người bạn ông nói là chỉ ông chủ của Doãn Lâm.
“Chủ tịch Dung, ngài có thể tiếp tục là bạn bè, cũng sẽ không bỏ lỡ việc kiếm lợi nhuận.”
Chủ tịch Dung: “Tôi biết nếu tối nay cậu đã kiên nhẫn chờ tới bây giờ thì nhất định đã có chuẩn bị, năm phút đủ chưa?”
Tưởng Bách Xuyên: “Hai phút là đủ rồi.”
Chủ tịch Dung cười: “Chàng trai trẻ, kiêu ngạo thật đấy. Tuy nhiên, cá nhân tôi lại rất thích sự tự tin liều lĩnh của cậu, không giống cái người bùn loãng cũng không thể trát tường nhà tôi.”
Tưởng Bách Xuyên cũng đùa: “Dung Thâm không phải bùn loãng nên không trát được lên tường cũng phải.”
Chủ tịch Dung cười ha ha, sau đó nâng tay ra dấu mời.
Tưởng Bách Xuyên bắt đầu, tóm tắt giản lược: “Ý tưởng của tôi là Phương Vinh sẽ nghiên cứu và phát minh một mẫu di động cao cấp mới, thực hiện hợp tác toàn diện từ việc thiết kế cho tới việc tiêu thụ, bán lẻ cùng LACA, dùng phẩm này để đưa Phương Vinh vào thị trường quốc tế. Tôi sẽ phụ trách kế hoạch tiếp thị.”
Sau khi nói xong, Tưởng Bách Xuyên lấy bản kế hoạch ra, hơi hơi đứng dậy, đưa bản kế hoạch cho chủ tịch Dung bằng hai tay, “Đây là thuyết minh cho kế hoạch cụ thể.
Chủ tịch Dung nhận đồ, nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói: “Một trăm mười tám giây.”
Ông đứng lên, chủ đông duỗi tay: “Chàng trai trẻ, hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác. Chuyện có thành hay không thì tôi sẽ mau chóng cho cậu một câu trả lời sau cuộc họp cổ đông.”
Tưởng Bách Xuyên vươn tay: “Cảm ơn chủ tịch Dung.”
Lại nói lời xin lỗi một lần nữa: “Đã làm phiền ngài rồi.”
Khi ra khỏi Phương Vinh thì đã là mười giờ hai mươi tám phút.
Tưởng Bách Xuyên gọi cho Tô Dương: “Em muốn ăn gì đêm nay?”
Anh đã tới công ty con của Trung Xuyên để tham gia hội nghị cấp cao vào chiều nay, bữa cơm giữa trưa ăn tương đối vội vàng, may mà hiện tại vẫn kịp bù lại một bữa cơm sinh nhật cho cô.
Tô Dương nói: “Anh mau về đi, em đã chuẩn bị xong một bữa tiệc lớn phong phú rồi, chỉ thiếu một người đàn ông tên Tưởng Bách Xuyên ngồi vào chỗ mà thôi.”
Tưởng Bách Xuyên bật cười, sau khi cúp điện thoại, anh bảo tài xế lái nhanh hơn.
20 phút sau, đã đến khách sạn.
Lúc đẩy cửa phòng ra, mùi xiên nướng đặc trưng hòa cùng mùi bún cay đập vảo mặt.
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Đây chính là bữa tiệc lớn phong phú trong truyền thuyết sao?
Anh cởi áo khoác, bước về phía phòng khách. Trên bàn có bún cay nóng hổi, bên cạnh là vài hộp đồ xiên nướng.
Còn có sữa cùng trà.
Tô Dương không ở trong phòng khách.
“Đồng Đồng?”
“Tới đây tới đây.”
Giọng cô truyền tới từ phòng ngủ.
“Em đang làm gì thế?”
Tưởng Bách Xuyên bước về phía đó.
“Tới đây tới đây, xin khách quan chờ một chút.”
Giọng của Tô Dương rất gần, ở ngay cạnh cửa.
Không quá hai giây, Tô Dương bước nhanh ra ngoài. Cô thiếu chút nữa va phải Tưởng Bách Xuyên; nhưng đã kịp phanh lại đúng lúc.
Khi nhìn thấy Tô Dương, Tưởng Bách Xuyên ngơ ngẩn.
Cô đi chân trần, hai tay xách làn váy, trang điểm nhẹ nhàng.
Đắc ý xoay một vòng cạnh anh, cô hỏi: “Nhìn có được không?”
Tưởng Bách Xuyên gật đầu.
Ký ức như được tua lại, trở về năm cô 18 tuổi.
Editor: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, mình đỡ ốm rồi, giờ chỉ bị mất giọng không nói được thôi:)))))
Tâm sự nhỏ, thực ra từng chương truyện không hề ngắn tí nào, bản Trung 3k5 – 6k, có chương 7k, 8k chữ. Lấy ví dụ cho mọi người xem nhe, gần nửa số chương chưa edit đều 5k chữ đổ lên (Nên xin đừng nhắn tin riêng và giục edit nhanh nữa…):
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!