Năm Tháng Không Từ Bỏ
Chương 14: Ngu Ngốc
Năm tiếng sau.
Mưa vẫn đang rơi, nơi chân trời thậm chí còn có tiếng sét ầm ĩ vang rền.
Giọng của Tiểu Ngải phát ra từ tai nghe Bluetooth: “Chu tổng, Phó chủ tịch Trương đã đến đây thay chị gặp gỡ đối tác rồi.
Chị bên kia thế nào? Trên núi mưa lớn như thế, chị phải cẩn thận tránh bị sạt lở.”
Chu Chẩm Nguyệt liếc nhìn định vị, miễn cưỡng duy trì giọng điệu tỉnh táo: “Vẫn không liên lạc được với em ấy?”
Tiểu Ngải: “Bên em đã gọi rất nhiều lần mà không ai nghe máy, em đã nhờ người dùng vệ tinh định vị điện thoại của Nhị tiểu thư rồi, lát nữa có kết quả em lập tức phát qua cho chị.”
Nàng ngập ngừng, hơi do dự: “Thật ra chiếc xe buýt mà Nhị tiểu thư ngồi, bảng số xe không nằm trong ba chiếc xe buýt xấu số kia, nếu chị không an tâm thì để em đi tìm là được rồi, cần gì phải…!tự mình lái xe đến…”
Tiểu Ngải im lặng chốc lát, thấy Chu Chẩm Nguyệt không nói tiếp, lại nhỏ giọng: “Từ năm đó chị gặp tai nạn giao thông, chị vẫn chưa cầm lái đến giờ.”
Sau vụ tai nạn giao thông năm đó, Chu Chẩm Nguyệt mắc phải một trở ngại tâm lý nặng nề, trong suốt ba năm, đừng nói là cầm lái, ngay cả ngồi xe cũng bắt buộc phải ngồi ở hàng ghế phía sau.
“…” Chu Chẩm Nguyệt yên lặng, đôi tay cầm vô lăng siết chặt hơn: “Có kết quả định vị liền phát qua đây, tôi tắt máy trước.”
Cô nhìn cửa kính xe bị cơn mưa bao trùm, cố gắng hít sâu một hơi, ép buộc bản thân không nhớ về chuyện đêm mưa của ba năm trước.
Vẫn là cơn mưa xối xả khắp mọi nẻo đường, vẫn là người kia không rõ tung tích.
Mà cô, bản thân chắc chắn là một kẻ ngu si, không nhớ chính mình đã từng ăn qua thuốc độc gì.
Dù cho quá khứ từng gặp tai nạn nghiêm trọng đến thế, cô vẫn bất chấp quan tâm và lo lắng cho nàng.
Mười phút sau, điện thoại của cô nhận được một địa chỉ lạ.
Địa chỉ hiển thị một ngôi làng nhỏ gần chỗ sạt lở, nằm ở trong bản đồ, nhỏ bé như một dấu chấm.
Lái xe suốt mấy giờ, cuối cùng cũng đến nơi.
Ngôi làng nằm sâu bên trong vùng trũng, nước ngập quá sâu, xe không có cách nào đi vào, chỉ có thể đi bộ để vào làng.
Mưa vẫn trĩu nặng, trong thôn làng không có đèn, chắc là mưa quá lớn dẫn đến việc bị cúp điện.
Tín hiệu điện thoại rất không ổn định, giọng hướng dẫn trên xe vẫn đang nhắc nhở cô về việc bị mất tín hiệu liên lạc, không thể xác nhận rõ vị trí của đối phương.
Chu Chẩm Nguyệt cầm chiếc dù đã bị gió to thổi gãy mất một cái khung dù, khó khăn bước đi trong vùng nước ngập tới bắp đùi.
Lúc này, chiếc dù còn bị gió thổi ngược lên trên, hoàn toàn đã không còn tác dụng tránh mưa.
Gió lạnh cuộn lấy mưa to, giống như một cái dao ngâm trong nước muối, tàn nhẫn cào xé da thịt cô.
Xung quanh u ám lạnh lẽo, hai chân và đầu gối ngâm nước quá lâu, đã từ từ tê liệt mất đi cảm giác, dường như chỉ có dây thần kinh đau đớn là còn hoạt động.
Cô không biết mình đã đi trong bao lâu, chỉ cảm nhận được nước đã ngập tới thắt lưng, sấm sét xẹt qua khiến cho da đầu tê dại, toàn thân ngày càng mất đi khống chế.
Hết thảy như thời gian quay ngược về vụ tai nạn ba năm trước.
Khi đó, cô ngã ngửa trên cửa sổ xe vỡ vụn, nước mưa khiến vết máu trên trán cô chảy xuống gò má.
Những mảnh thủy tinh đâm vào rất nhiều nơi trên cơ thể, chỗ sâu nhất là ở bên lồng ngực phải, nằm trong khí trời rét lạnh, có vẻ như không còn đau đớn như tưởng tượng đã từng.
Lúc gần mất đi ý thức, cô tuyệt vọng, nếu như đời này không bao giờ tìm được Mục Tuyết Y nữa, chết đi như thế cũng rất tốt.
Nỗi tuyệt vọng còn lớn hơn cái chết.
Lần đầu tiên cô ý thức được, hóa ra khi mất đi Mục Tuyết Y, quãng đời còn lại hầu như không còn gì để lưu luyến.
Trong mê man, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện dưới cơn mưa tầm tã.
Càng lúc càng gần.
Người ấy như bước ra từ vô vàn giấc mộng trằn trọc xa xưa, tay nàng cầm ô, nước ngập tới thắt lưng, như cơn mưa tuyết mãi chẳng thể chờ.
Người kia run rẩy gọi tên cô.
“A Nguyệt…”
Chu Chẩm Nguyệt dành trọn một phút, ngắm kỹ người trước mặt là thật hay chỉ là mơ.
Đến khi người kia gọi mình “A Nguyệt” tiếng thứ hai, tâm tình rối ren của Chu Chẩm Nguyệt mới chậm rãi trôi về hiện tại.
Bây giờ không phải ba năm trước.
Em ấy về rồi.
Em ấy đã trở về, ngay bên cạnh cô.
Ở ngay nơi này.
Ở bên cạnh người tên là Chu Chẩm Nguyệt.
Chu Chẩm Nguyệt nắm chặt dù, hai mắt đỏ hồng, tiếng nói yếu ớt hiếm thấy: “Tuyết Y.”
Mục Tuyết Y cảm giác bị hai chữ “Tuyết Y” từ miệng cô cọ xát vào đáy lòng.
Nàng nhanh nhẹn rẽ nước, dùng chiếc dù của bản thân che chở cho Chu Chẩm Nguyệt, đỡ lấy cơ thể đông cứng rã rời của cô: “Chị sao vậy…!em đưa chị vào nhà trước.”
Chu Chẩm Nguyệt không nói gì, cũng không từ chối, tùy ý để Mục Tuyết Y dìu mình vào nhà dân.
Vào tới nhà, không khí ấm áp hơn nhiều, chủ nhà rất nhiệt tình, liên tục mang đến khăn lông và nước nóng cho cô.
Trong lúc hỏi han, mới biết được ngọn nguồn câu chuyện.
Khi chiếc xe buýt đang chạy trên đường núi thì nghe được tin báo sạt lở, đường về đã bị bịt kín, tài xế chỉ còn cách dựa theo trí nhớ tìm được ngôi làng này.
Nhận được thông báo, trưởng làng sắp xếp cho khách trên xe tách ra, chia vào từng nhà dân, Mục Tuyết Y và hai vị khách khác được phân vào nhà này.
Mục Tuyết Y múc nước nóng đặt bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt, nhìn những ngón tay của cô vì lạnh mà trở nên xanh tím, trong lòng một trận nhói đau.
Nàng dè dặt nói ra câu nghi vấn: “Sao chị lại tìm được chỗ này?”
Chu Chẩm Nguyệt nhận lấy nước nóng, chốc lát sau, ngón tay vì hơi ấm mà ửng hồng.
Cô trầm ngâm nhìn Mục Tuyết Y, cảm giác bình tĩnh quen thuộc ập trở về.
Trái tim của Mục Tuyết Y chùng xuống.
Nàng biết, Chu Chẩm Nguyệt sẽ không gọi nàng là “Tuyết Y” thêm lần nữa.
Chu Chẩm Nguyệt không trực tiếp trả lời nghi vấn của nàng, mà dùng ánh mắt đối diện với nàng, nói: “Tôi đủ tiền mua vé máy bay…!em không cần tiết kiệm chút ít tiền này.”
Mục Tuyết Y khép lại đầu gối, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, hai tay đan vào nhau, ra vẻ vâng lời: “Em không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, lại còn phiền chị đi tìm em.”
Chu Chẩm Nguyệt ngắt lời nàng: “Giữa chúng ta đúng là có một vài vấn đề, nhưng không cần thiết phải phân rõ như thế.”
Mục Tuyết Y ấp úng: “Em hiểu, nhưng em biết bản thân nợ chị rất nhiều tiền, số tiền trên hợp đồng chưa trả xong, sao lại có thể tiếp tục xài tiền của chị?”
Chu Chẩm Nguyệt uống một ngụm nước: “Nợ mới sẽ tính vào cái khác, đền không nổi thì kéo dài hợp đồng.”
Mục Tuyết Y: “Em không muốn kéo dài lâu như vậy…”
Chu Chẩm Nguyệt dừng lại hành động uống nước.
Ngón cái ấn chặt cốc nước, móng tay miết đến trắng bệch.
“Em…!rất muốn nhanh kết thúc?”
Mục Tuyết Y rũ mắt: “Ừm.”
Chu Chẩm Nguyệt run rẩy cầm cốc nước, hơi nước nhấp nhô trong không khí mờ ảo, hiện ra vài phần gợn sóng.
Mục Tuyết Y nhìn cô, giọng nói và ánh nhìn lộ ra vẻ ôn nhu: “A Nguyệt, em muốn làm bạn gái chính thức của chị.
Em chẳng qua cảm thấy rằng…!nếu mau chóng trả hết số tiền nợ kia, chúng ta có lẽ vẫn còn một cơ hội để bắt đầu lại.”
Mặt nước cuồn cuộn chậm rãi khôi phục yên tĩnh.
Chu Chẩm Nguyệt thở hắt ra một hơi, đem cốc nước đặt lên bàn, không tỏ rõ ý kiến.
Cô không đáp lại, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng.
Mục Tuyết Y giấu đi mất mát trong đôi mắt, chủ động chuyển chủ đề: “Nhà này trừ em ra còn có hai vị khách khác, hơi chật chội tí.
Nếu chị không muốn ngủ cùng em thì lên giường nằm đi, em ngồi cạnh bàn một đêm là được rồi.”
Chu Chẩm Nguyệt hờ hững ừ một cái cho có lệ.
Mục Tuyết Y lặng người, khẽ thở dài: “Haiz, em còn tưởng chị không đành lòng, nguyện ý ngủ với em một đêm.”
Chu Chẩm Nguyệt: “Giường quá hẹp, tôi không thể ôm em mà ngủ.”
Mục Tuyết Y bật cười: “Em ôm chị ngủ cũng được mà.”
Sắc mặt Chu Chẩm Nguyệt chuyển màu, châm chọc nàng: “Em nghĩ mình là ai mà dám bỡn cợt tôi như thế?”
Vẻ mặt của Mục Tuyết Y đanh lại, cúi đầu thì thầm: “Em xin lỗi.”
Chủ nhà Quách Hồng Hà đến gần chia chăn nệm cho mọi người, nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, nói với Chu Chẩm Nguyệt:
“Đừng hung dữ như thế chứ.
Xe buýt của bọn họ trước khi lái tới đây xém tí là gặp nạn, cô nhóc này ước chừng ngâm trong nước gần mười tiếng, chân bị lạnh đến vừa đỏ vừa sưng, ngay cả đứng cũng đứng không nổi.
Lúc nãy trông ra cửa sổ thấy cô đến, mọi người đều khuyên nàng bình tĩnh ngồi yên để bọn họ ra đón, thế nhưng cô nhóc lại khăng khăng là không, nhất định phải lết tấm thân tàn ra đón cô.
Tôi nhìn cô nhóc lội nước đến toàn thân run rẩy, cô là chị nó hả? Sao không đau lòng mà còn giận dỗi nó vậy?”
Mục Tuyết Y vội tiếp lời: “Hiện tại đã không sao rồi.”
Chu Chẩm Nguyệt vẫn trầm mặc, nhìn kiểu nào cũng không có vẻ là quan tâm.
Mục Tuyết Y không biết phải nói gì, cúi đầu chà xát tay, đối với sự hờ hững của cô chỉ đành cảm thấy bất lực.
Có gì đó đã ngăn cách giữa hai người.
Nếu là Chu Chẩm Nguyệt của ba năm về trước, khi nghe thấy lời này, cô chắc chắn sẽ đau lòng đến nhăn nhó cả lông mày, có lẽ còn nhỏ nhẹ mắng nàng một câu: “Ngu ngốc.”
Nhưng hiện tại…!
“Không thể quay lại.” Bốn chữ này xuất hiện trong đầu của nàng, Mục Tuyết Y đột nhiên rất muốn khóc.
Sự ấm áp mà nàng từng nắm giữ, đã triệt để mất đi, chúng nó luẩn quẩn trong kí ức, càng khiến chủ nhân của nó chìm sâu vào tuyệt vọng.
Chu Chẩm Nguyệt hong khô quần áo rồi đặt lưng xuống chiếc giường chật hẹp, cô ôm lấy chiếc áo khoác tây phục nhỏ, quay mặt vào tường ngủ thiếp đi.
Mục Tuyết Y im lìm nhìn bóng lưng của cô, xoa lấy xoa để chóp mũi chua xót, ở trên mặt bàn tìm vị trí thoải mái, ngả đầu nằm xuống.
Vừa bắt đầu còn có chút không quen, chốc lát sau lại bị cơn buồn ngủ tập kích, nàng chỉ có thể mang theo cơn ác mộng hằng đêm cùng nhau ngủ.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Mười một giờ đêm, trước khi Quách Hồng Hà đi ngủ, bà tiện thể ghé lại đây nhìn xem mấy vị khách của mình có cần thêm gì không.
Hai vị khách bên kia đã ngáy ngủ rồi, ánh nến trên tường hắt hiu lay động theo gió, Quách Hồng Hà thấy mọi người đã ngủ, liền rón rén đến gần cạnh bàn muốn thổi tắt ngọn nến.
Bà mới bước tới, lại thấy Chu Chẩm Nguyệt từ trên giường chậm rãi ngồi dậy.
Quách Hồng Hà: “Cô gái này, cô cần gì…”
Chu Chẩm Nguyệt đưa ngón trỏ lên môi: “Xuỵt-”
Chu Chẩm Nguyệt nhẹ nhàng bước xuống giường, đi tới bên cạnh bàn, cẩn thận ôm ngang Mục Tuyết Y đang say giấc vào lòng mình, ôm nàng đặt trên giường của mình.
Cô khom người, tỉ mỉ đem từng góc chăn bọc lại xung quanh cơ thể của nàng.
Dưới ánh nến mờ nhạt, mái tóc đen dài của cô gần như không dao động, lặng câm như tảo xanh trong biển.
Lúc chạm đến mắt cá chân của Mục Tuyết Y, động tác của cô hơi dừng lại, đầu ngón tay lơ lửng trên chăn bông, không dám liều lĩnh chạm vào.
Qua một hồi lâu, cô mới quyết định thả ngón tay xuống, cách một tấm chăn, dịu dàng nhỏ nhẹ vuốt ve mắt cá chân của nàng.
Quách Hồng Hà nhìn cô trong màn đêm, nhíu nhíu mày.
Sau đó, lại nghe cô thốt ra một âm thanh nhỏ xíu: “Ngu ngốc…”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!