Chạy Hay Chết
Chương 87: Cuộc Đối Thoại Giữa Hai Npc
Sau khi nghe Thẩm Phù Bạch nói xong, Tạ Trì An mới ra quyết định: “Tìm lấy vài đôi găng tay, rồi chúng ta đến phòng bệnh của Z ở tầng Bốn.”
Thẩm Phù Bạch và Vương Tiểu Nhiễm trơ mắt nhìn Z lừ đừ bước ra từ một phòng bệnh nên chắc hẳn đó chính là phòng của hắn.
Họ không thể tiếp xúc da thịt với Z, cũng không được dùng bạo lực, chỉ còn mỗi một con đường là né tránh, đeo thêm găng tay là thêm một lớp phòng hộ.
Vương Tiểu Nhiễm vốn chỉ đứng bên cạnh dỏng tai lắng nghe, đến đoạn này phải thốt lên sợ hãi: “…!Sao chúng ta lại chạy tới chỗ con quái vật đấy?!!”
Hắn đuổi theo họ ròng rã 10 phút, lại mang trong mình dòng máu có thể giết người, trong suy nghĩ của một thiếu nữ như cô thì đúng thật chẳng khác nào “quái vật”.
“Không phải đi tìm quái vật.” Giang Khoát trả lời cô, “Chúng ta tìm bác sĩ J.”
Đêm xuống anh ta sẽ kiểm tra phòng bệnh ở khu Nội trú, kiểm tra phòng ai?
Người mà có hộ khẩu thường trú ở khu này, duy chỉ có một bệnh nhân mà thôi.
Đó chính là Z.
Nhưng Vương Tiểu Nhiễm không hiểu được mối liên hệ giữa hai câu nói đó.
Cô không hiểu, cũng không dám lên tiếng hỏi ra nhẽ.
Song, có Thẩm Phù Bạch hiểu là được, y lặng lẽ đeo khẩu trang cho nghiêm chỉnh.
Bản thân y cũng đang cosplay bác sĩ mà, khẩu trang, găng tay, áo blouse trắng không thiếu món nào.
Nếu không vì đôi mắt nổi bần bật ai ai cũng biết này, quả thực Thẩm Phù Bạch rất hợp để cả đội tung ra lừa lấy đơn thuốc lần nữa.
–
Họ dễ dàng tìm thấy găng tay y tế trong bệnh viện…!Đơn giản là quá dễ dàng.
Gần như tùy tiện xộc vào một phòng bệnh nào đó cũng đều thấy hộp găng tay bày ở tủ đầu giường bệnh hoặc bàn trực.
Tạ Trì An vừa đeo găng tay vừa cảm thấy bất thường.
Găng tay y tế thường được các bác sĩ phẫu thuật trong bệnh viện sử dụng bởi khả năng ngăn vi khuẩn lây nhiễm của nó.
Có thể nói, loại găng tay này là một phần không thể thiếu trong bệnh viện.
Nhưng cũng không thể trở nên phổ biến đến mức ngay cả các phòng bệnh bình thường cũng có được.
Ở đây, ngay trong những gian phòng trống vắng này…!liệu cũng từng có những bệnh nhân như vậy? Họ đều mắc các loại bệnh cần dùng tới đôi găng tay này để tránh lây nhiễm cho người chăm sóc họ.
Tạ Trì An không nghĩ sâu hơn.
Đây là Trò chơi chạy hoặc chết, cậu chỉ cần tập trung chạy, việc gì phải cố nghiên cứu phó bản, lần ra kết cục làm gì.
Đối với người chơi như họ, 5 ngày sau có thể khỏi bệnh rồi an toàn qua cửa là tốt rồi, kịch bản của Trò chơi là gì không quan trọng.
–
Lúc mọi người đi tới những bậc thang cuối cùng dẫn xuống tầng Bốn, Giang Khoát đã đứng không vững, trông như thể có khả năng ngủ bất cứ lúc nào.
Tạ Trì An nhanh nhẹn níu lấy cánh tay hắn rồi hỏi: “Không sao chứ?”
Giọng cậu rất lạnh nhạt, nhưng đối với Giang Khoát thì đúng là âm thanh đến từ Thiên đường, êm ái đến lạ.
Cơn buồn ngủ bay biến, cả người lập tức sảng khoái, Giang Khoát cảm thấy mình còn có thể co cẳng chạy nước rút tám trăm dặm nữa.
Giang Khoát vừa mới mở miệng nói hai chữ “Không có…”, thì mí mắt hắn đã díp lại, cả người đổ gục.
Cùng lúc đó, hệ thống cũng cất giọng: “Vị trí hiện tại của đơn thuốc: khu Nội trú.”
Chuyện gì phải đến sẽ đến, không vì ý muốn của bất cứ ai mà suy suyển.
Cũng như đến giờ ngủ thì phải ngủ thôi.
Tạ Trì An kịp ôm Giang Khoát vào lòng, chàng thanh niên mét tám sáu nay lại dồn hết trọng lực lên thân thể một cậu thiếu niên mới lớn khiến ai nấy đều thầm thấp thỏm trong lòng, sợ Tạ Trì An sẽ bị đè nát bấy.
Dáng vẻ bệnh tật của Tạ Trì An thực sự quá yếu ớt, luôn khiến tất cả mọi người bỏ quên sức chiến đấu của cậu, coi cậu như một con búp bê dễ vỡ.
Nhưng sự thật đã chứng minh, Tạ Trì An hoàn toàn không phải là cậu thiếu niên gió thổi qua là ngã, cậu có thể vững vàng đỡ lấy một người đàn ông trưởng thành, bất động như núi.
Tạ Trì An nhìn Giang Khoát đang say ngủ, hai cánh môi mím lại thành một đường thẳng tắp nhạt màu.
Giang Khoát gối đầu lên vai Tạ Trì An, nhắm nghiền mắt bất tỉnh nhân sự, chỉ có hơi thở là nhẹ nhàng ve vuốt gáy cậu.
Tạ Trì An khẽ xoay đầu qua chỗ khác.
Phải dìu thêm một người khiến bước chân của cậu trĩu nặng, cậu nghĩ bụng có nên vứt người đàn ông này đi hay không đây.
Cứ ôm ấp thế này đúng là không tiện hành động.
Đột nhiên, Thẩm Phù Bạch thốt lên trong ngỡ ngàng: “Bác sĩ J kìa…”
Tạ Trì An giương mắt, trông thấy một người đàn ông rảo bước trên hành lang tầng Bốn, ngoại hình tầm thường tới mức gặp qua là quên.
Anh ta mặc thường phục màu đen, cổ đeo thẻ công tác, túi trước ngực còn cài một chiếc bút máy.
Mắt thấy bác sĩ J sắp biến mất nơi ngã rẽ, Tạ Trì An quả quyết hất Giang Khoát về phía Bạch Bất Nhiễm rồi guồng chân đuổi theo.
Bạch Bất Nhiễm luống cuống tay chân mới tiếp được Giang Khoát, cơ thể núc ních của cậu phải lùi về sau mấy bước mới ngưng.
“Trời ạ, nặng khiếp…” Bạch Bất Nhiễm khóc không ra nước mắt.
Tuy cùng nặng bảy mươi lăm ki-lô-gam, nhưng Giang Khoát cao những một mét tám sáu, cậu chỉ có một mét bảy hai thôi có biết không! Thân thể nhỏ bé này sao có thể gồng gánh nổi!!
Phải nhờ Quý Thanh Lâm xốc tay còn lại của Giang Khoát san sẻ áp lực với cậu, Bạch Bất Nhiễm mới thở ra được một hơi.
Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm chỉ vừa mới tìm ra cách vác Giang Khoát, mắt Vương Tiểu Nhiễm đã trợn lớn, cô lắc cánh tay Thẩm Phù Bạch mà thì thào: “Anh ơi, quái, quái vật…!!”
Thẩm Phù Bạch nheo đôi mắt hoa đào.
Từ một gian phòng bệnh không tên giữa tầng Bốn, Z thủng thỉnh bước ra, hắn ta dáo dác nhìn xung quanh nhưng không hề phát hiện sau vách tường phía xa có một đám người đang trốn trên bậc thang, mà nhìn đau đáu về phía góc ngoặt của hành lang.
…!Đó chính là hướng Tạ Trì An vừa chạy đi.
Thẩm Phù Bạch đã từng đi dọc tầng Bốn này nên y biết rất rõ…!đấy là ngõ cụt, hành lang vừa chật hẹp vừa chất một đống đồ không tên, chỉ đủ cho hai người lách qua nhau.
Không tiếp xúc da thịt là điều không thể.
Nếu cậu ấy bị Z bức vào con đường cùng kia, khả năng sống sót trở ra là quá nhỏ.
Cũng do Vương Tiểu Nhiễm biết điều đấy nên mới sốt sắng nhắc Thẩm Phù Bạch.
Hiện tại chỉ có hai con đường bày ra trước mặt Thẩm Phù Bạch.
Thứ nhất, làm như không thấy.
Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm không hề chú ý về phía này, cũng mờ tịt về ngã rẽ không lối thoát kia, y hoàn toàn có thể giấu nhẹm chuyện này.
Đối với y mà nói, Tạ Trì An gặp chuyện chỉ đồng nghĩa với việc y mất đi một người hợp tác, không tính là tổn thất quá lớn.
Ở một mức độ nào đó, họ vẫn là kẻ địch của nhau mà.
Thứ hai, y đặt cược tính mạng của mình và Vương Tiểu Nhiễm.
Chỉ có cơ thể khỏe mạnh của Vương Tiểu Nhiễm mới có đủ sức hấp dẫn để Z chủ động thay đổi lộ tuyến, mà Thẩm Phù Bạch tuyệt đối sẽ không để Vương Tiểu Nhiễm hứng chịu hiểm nguy một mình.
Hai người họ có thể giúp cậu ấy đánh lạc hướng Z, nhưng cái giá phải trả lại quá đỗi đắt đỏ…!Y và Vương Tiểu Nhiễm sẽ nhận lấy 10 phút truy sát điên cuồng một lần nữa.
Tạ Trì An ở bên kia hành lang, Giang Khoát thì ngủ phởn phơ phát ghét, hai chiến thần này không phát huy được tác dụng.
Thẩm Phù Bạch gia nhập đội ngũ này vốn dĩ là để tìm kiếm thêm sự bảo vệ, thoát khỏi mối đe dọa là Z.
Nhưng giờ đây, vì để bảo vệ ngược lại họ, y lại chạy đi tìm đường chết ư?
Tính đi tính lại tính thế nào cũng thấy lỗ hộc máu.
“Anh ơi…” Vương Tiểu Nhiễm gọi y đầy sốt ruột, mắt cô như muốn hỏi “nên làm gì bây giờ”.
Thẩm Phù Bạch nhìn Vương Tiểu Nhiễm, y thoáng trầm mặc, sau đó hỏi một câu rất bất ngờ: “Tiểu Nhiễm, em có sợ bị quái vật đuổi theo một lần nữa không?”
Vương Tiểu Nhiễm nghẹn lời, người run lẩy bẩy.
10 phút kinh hồn táng đảm như ác mộng ấy, sao cô có thể không sợ.
Nhưng cô vẫn trả lời: “Nếu có anh ở bên, em sẽ không sợ nữa.”
Chính là nhờ y, cô mới có dũng khí sống tiếp mà.
Thân là thần tượng, năng lực nghiệp vụ không tốt thì thôi, nhưng đạo đức nhất định phải thật tốt.
Nếu không thì sao có thể xứng với sự mến mộ của fan được.
Vương Tiểu Nhiễm luôn rất tự hào.
Tuy thần tượng của cô bị rất nhiều người ghét bỏ, nhưng cô luôn biết người cô hâm mộ chân thành, tốt bụng nhường nào, là một người đáng yêu, đáng quý biết nhường nào.
–
Sau khi Thẩm Phù Bạch và Vương Tiểu Nhiễm đạt thành nhận thức chung thì không kéo dài thời gian thêm nữa.
Thẩm Phù Bạch quay đầu báo cho Quý Thanh Lâm: “Cậu bé kia gặp nguy hiểm, chúng tôi sẽ dụ Z đi.” Nói đoạn y dắt tay Vương Tiểu Nhiễm xông ra ngoài.
Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm: “…”
Chuyện gì vừa xảy ra đấy?
–
Cuối hành lang, Tạ Trì An đuổi kịp bác sĩ J, gọi giật anh lại: “Bác sĩ.”
Bác sĩ J xoay người, tỏ vẻ rất kinh ngạc: “Cậu gọi tôi à?”
Nơi khỉ ho cò gáy này ngoài anh thì còn ai?
Tạ Trì An thẳng thắn rút đơn thuốc ra: “Hội chứng Người đẹp ngủ.”
“À, hóa ra là kê đơn.
Được được, đây là chức trách của tội mà.” Thái độ của bác sĩ J rất thân thiện, anh ta từ tốn lấy bút máy gài sẵn trước ngực, vừa viết vừa trò chuyện, “Vẫn là những bệnh nhân như cậu mới khiến tôi bớt lo được, biết chủ động tìm tôi…”
Tạ Trì An: Còn những bác sĩ như anh chỉ tổ khiến chúng tôi lo thêm, chạy lung ta lung tung khiến người ta tìm phát mệt.
“Không giống anh Z, cứ chạy loạn khắp nơi thôi, anh ta lại không có trong phòng bệnh rồi.” Bác sĩ J trả đơn thuốc đã điền đầy đủ cho Tạ Trì An, rồi chỉ vào một phòng bệnh trống trơn.
Tạ Trì An cứng mặt.
Ngài Z bây giờ không ở trong phòng bệnh của mình.
Vậy, hắn ta đang ở…
Nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm sau lưng, Tạ Trì An đã biết đáp án.
–
Tạ Trì An đã biết ngài Z hơn phân nửa sẽ không ngoan ngoãn ngồi ngốc trong phòng bệnh của hắn, nhưng sớm không sớm muộn không muộn, nhất định hắn phải trở về lúc này sao?
Còn vừa khớp giáp mặt Tạ Trì An.
Gặp phải người khỏe mạnh, ngài Z sẽ ưu tiên tấn công người đó hơn tất cả những mục tiêu khác.
Song, điều đó không có nghĩa là ngài Z sẽ có thiện cảm gì với đám bệnh nhân họ.
Một khi đụng mặt, hắn sẽ sôi súc ác ý lây nhiễm cho càng nhiều người càng tốt.
Nơi cuối con đường chật chội có ba người đang đứng.
Bác sĩ J, Tạ Trì An và một ngài Z khoan thai đến muộn.
Tạ Trì An bị kẹt giữa hai NPC.
Tạ Trì An liếc mắt ước lượng khoảng cách giữa vách tường với hình thể của ngài Z, cậu chợt nhận ra nếu mình muốn ra ngoài thì chắc chắn phải chạm vào hắn ta.
Mà khắp người ngài Z này toàn mụn mủ nhơm nhớp máu, chỉ hơi chạm vào chút thôi cũng có thể khiến cậu toi mạng.
Giờ đây, Tạ Trì An tuyệt đối không muốn phó mặc cho vận may của mình nữa rồi.
Cực kỳ chết trong lòng.
Thậm chí cậu còn muốn cười.
Cả buổi chiều hì hục cầm đơn thuốc chơi trốn tìm với toàn thể người chơi, tối tăm mặt mày mới tìm được bác sĩ J thì lại cùng lúc giáp mặt ngài Z, còn vừa hay kẹp nhau trong một cái ngõ cụt.
Mà Giang Khoát lúc này lại ngủ mất…
Tạ Trì An nhắm mắt, đôi mắt vẫn luôn phải căng ra vì cảnh giác đã xót khôn cùng.
“Ngài Z, anh về rồi đấy à, đã bảo là anh đừng có chạy lung tung kia mà, anh trông như này rất dễ gặp bất trắc.” Bác sĩ J bày vẻ mặt không tán đồng với hành động của hắn.
Ngài Z vẫn đang tập trung vào bác sĩ J, chưa để ý đến Tạ Trì An: “Bất trắc? Tôi đã thành thế này rồi thì còn có thể gặp bất trắc gì? Bác sĩ J, anh không thấy gần đây có một đám máu sạch mới tới bệnh viện ư? Tôi muốn tất cả bọn chúng đều nhiễm phải loại bệnh này, chết hết tôi mới thỏa lòng!”
Bác sĩ J cau mày: “Anh nên đến khoa Tâm lý một chuyến đi.”
“Anh quên hết rồi sao? Bác sĩ J, các bác sĩ tâm lý đã chết hết rồi.
Những người trước kia từng sống, từng công tác trong bệnh viện này, ngoại trừ hai chúng ta, tất cả đều chết sạch! Chết hay lắm, chết đẹp lắm!” Ngài Z nhe răng cười rợn gáy, “Tốt hơn cái loại người không ra người, quỷ không ra quỷ như tôi vẫn còn sống!”
Bác sĩ J: “Còn sống không tốt sao?”
Ngài Z: “Loại người miễn dịch với vi-rút X như anh làm sao có thể hiểu được còn sống là một chuyện đau đớn đến mức nào.”
Hai NPC chuyện trò đến nghiện, kịch bản tương đối đa dạng, góp phần hoàn thiện thế giới quan của phó bản này.
Tạ Trì An chỉ chú tâm thu nhặt một số tin tức mấu chốt, tạm thời ghi nhớ trước, hiện tại không có thời gian phân tích.
Điều quan trọng nhất bây giờ là cậu phải thoát khỏi đây.
Chờ hai NPC diễn xong phân cảnh này, có trời mới biết tên Z kia có ra tay với cậu hay không.
Nhưng có Z chắn đường, cậu căn bản không thể lách ra ngoài mà không chạm vào Z được.
Nếu Giang Khoát còn tỉnh, chắc chắn hắn sẽ có cách.
Suy nghĩ này ùa đến khiến Tạ Trì An rũ mắt.
…!Lúc nào rồi mà cậu vẫn còn trông chờ vào người khác?
Cậu đã từng thấm thía sâu sắc “nhân tính mẫn diệt”, đoạn ký ức cậu mất đi cũng đủ để cậu khiếp sợ đến tận xương tủy, khiến cậu tuyệt vọng về lòng người.
“Này!” Đầu hành lang bên kia bỗng có tiếng người đàn ông reo lên rất êm tai.
Thẩm Phù Bạch nắm tay Vương Tiểu Nhiễm đứng ở đó, y ngoắc tay khiêu khích ngài Z – người vừa mới xoay đầu lại: “Khỏe chứ?”
“…” Một giây sau khi nhìn thấy Vương Tiểu Nhiễm, ngài Z lập tức chấm dứt cuộc đối thoại với bác sĩ J, cũng vứt bỏ Tạ Trì An, guồng chân đuổi tới.
Tạ Trì An cũng giật mình, chạy theo ngay tắp lự.
Kỳ thật, có đôi khi cậu cũng có thể trông cậy vào người khác một chút – Tạ Trì An nghĩ.
Bởi vì trên đời này vẫn luôn có người rất tốt..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!