Từ Ngục Kiếp Hoàng
Chương 10: Sợ hãi chính là động lực để ta vượt qua chính nó
[BOOK]Phong thầm nguyền rủa lão thiên:
“Ặc! Thế mà ra oai gê thật.”
Tinh tử cầu không hiện lên bất cứ cái gì chứng minh rằng có hai kết quả, một là bên trong cơ thể không có nguyên tố. Hai là trong đó chính là nguyên tố trong truyền thuyết nguyên tố đặc biệt. Phong không cảm thấy gì là buồn nữa lặng lẽ bước đi nói nhỏ: “Ừm.”
Một tiếng rồi lặng lẽ bước đi, đang đi thì có tiếng nói ngọt ngào thổi ra.
“Xin mời ngươi đã qua vòng, xin mời đến tháp điện báo danh để tham gia”.
Phong đang mải mẫn xuy nghĩ không biết phải làm sao thì lại có tiếng âm thanh máy móc phát ra:
Ting!
Nhiệm vụ: Báo danh, đánh bại đối thủ để lọt qua vòng 1.
Phần thưởng: Không.
Đột nhiên có cánh tay mền mại bấu lấy, một vòng tay ôm sát người phong lại rất chặt.. Tuy chặt đến nỗi phong cảm thấy ngặt thở nhưng phong lại mơ hồ thấy hóa ra mẫu thân đang ôm lấy mình.
Chỉ thấy ngọc thủy nói: Biến!
Lập tức phong đến một chỗ góc nhỏ trong thị trấn của thành.
Ngọc thủy nhìn phong bằng con mắt khác thường nói ra:
“Hài nhi bây giờ con nên biết mình phải làm gì rồi chứ”.
Ặc! Thưa mẫu thân con vẫn chưa hiểu. Phong trả lời một cách rất tự nhiên, ngây thơ.
“Vậy ngươi biết lễ hội này người ta kéo đến đây đông để làm gì không”.
“Ừ! Hài nhi không hiểu người đang muốn nói cái gì”
Ngọc thủy thấy con chỉ biểu hiện như vậy, thở một hơi dài:
“Haizzz! Đúng là còn ngây thơ thật.”
Sao vậy mẫu thân con làm gì sai sao. Phong thấy mẹ cứ lạ vậy nên hỏi.
– “Ài! Không có gì đâu. Thôi bỏ đi!”
Ngọc thủy nói vậy làm phong càng tò mò nên cố tỏ vẻ ra, nũng nĩu mẫu thân bằng cách cứ cầm lấy bàn tay mẫu thân lắc lư, đung đưa qua lại. Ánh mắt thì lấp lánh nhìn lên trên, chớp chớp đôi mắt mà nhìn trông thật đáng yêu.
Ngọc thủy cảm thấy khó chịu nên quyết định nói:
– “Hài nhi à, lễ hội này thực chất là một trò chơi tử thần khảo sát.”
“Cho những người sau có nguyên tố hay không? Hơn nữa đây còn là cuộc thi đấu sức mạnh và thi trí tuệ.”
“Ừm. Hóa ra là thế, vậy tại sao mẫu thân nói là: Bỏ đi vậy. Người nói cho hài nhi hiểu rõ được không ạ.”
– “Ừ! Thực chất ở chỗ đại lục này lấy thực lực vi tôn làm nhất, kẻ mạnh có thể sai khiến tất cả. Những thanh thiếu niên nếu lúc đầu khảo sát mà có nguyên tố mạnh, tư chất tốt thì sẽ được cho vào các học viện, môn phái để bồi dưỡng. Nhưng đồng nghĩa với nó là hài nhi sẽ gặp nguy hiểm rất lớn có thể chết bất cứ lúc nào nếu không bảo vệ cho mình cẩn thận.”
“Hài nhi à còn nhiều điều con còn chưa biết. Đó chính là chúng ta có rất nhiều kẻ thù.”
Đang định nói tiếp thì phong cắt đứt ngay lời mẹ nói:
“Khoan. Vậy mẫu thân cho hài nhi biết rằng cái thứ gì đó người đi chính là ngự phi kiếm phải không người. Mẫu thân người cũng có nguyên tố sức mạnh. Nếu hài nhi đoán không lầm thì nguyên tố mà người nắm giữ không phải là nguyên tố bình thường mà là nguyên tố dị biến. Băng.
Phải không thưa mẫu thân.”
Nghe con nói vậy thủy hơi bất ngờ vì đứa con của mình bình thường nó ngây thơ như vậy nhưng không ngờ hôm nay nó thông minh như vậy. Nhưng thủy cũng chỉ mở hé miệng nói nhẹ. “Ừ, đúng vậy.”
“Vậy hài nhi xin hỏi tiếp người nói rằng là chúng ta có rất nhiều kẻ thù vậy chẳng lẽ cả cuộc đời cứ phải lẩn trốn như vậy sao?”
“Sống rất hạnh phúc nhưng thứ con sợ nhất trên đời chính là mất đi người con thương yêu nhất.” Vừa nói phong vừa nhớ lại quá khứ ngày xưa, một giọt nước mắt nhỏ nhoi chảy xuống qua mi mắt đến má.
Nhìn con mình khóc thủy cũng thấy thương cho đứa nhỏ của mình, nó vô tội, nó không đáng phải ghánh chịu những khó khăn này. Thủy không biết nói gì hơn chỉ biết nói:
– “Mẫu thân xin lỗi con, mẹ đã làm hại đến hài nhi rồi”.
Hiện tại khi nghe những lời nói đó phong man mác buồn, tâm trạng như vỡ lẽ ra.
Phong không bao giờ muốn quá khứ đó xảy ra một lần nào nữa đến với mình. Vậy nên để cố gắng bảo vệ người thân của mình, phong nghĩ mình phải mạnh mẽ, kiên cường, bỏ qua nỗi sợ hãi vượt lên chính mình.
“Mẫu thân người đừng buồn nữa con sẽ cố gắng mạnh lên thưa người. Bằng mọi cách chúng ta sẽ phải sống tiếp không được quá bi quan, đi qua tất cả để tìm niềm vui”.
Thủy nghẹn ngào cảm xúc khi nghĩ hài nhi mình đã trưởng thành hơn, chính chắn hơn rồi. Có lẽ nó đã biết lo cho chính bản thân mình rồi.
“Ừm! Vậy bây giờ ý hài nhi lạ là gì. Thủy nắm hai tay con hỏi hai con mắt nhìn vào đứa con.”
Mẫu thân đương nhiên là chúng ta sẽ đi kiểm tra sức mạnh của con rồi. Phong cũng nhìn mẹ trả lời:
“Ừm! Đi thôi. Nên chú ý một điều là khi lên khán đài đừng đi đến vòng cuối nếu không sẽ con sẽ chẳng bao giờ được thấy mẫu thân nữa đâu. Vòng cuối nó như là vòng lấy đi mạng sống của bất cứ ai, rất nhiều người đã hi sinh ở đó rồi. Thủy thả hai tay con chậm từng giây qua từng lời nói..”
Hai mẹ con đều nhìn về phía chân trời xa, có một con chim bồ câu đang baybay trên bầu trời xanh thẳmthẳm
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!