Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 382: Người mà Tông Thịnh ghét nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Chương 382: Người mà Tông Thịnh ghét nhất


Tôi kinh ngạc nhìn Tông Thịnh dưới ánh sáng mờ mờ. Trong bóng tối, đôi mắt tam bạch đản của anh nhìn tôi chằm chằm.

Trên lầu còn vọng tới tiếng lục lạc tiên sinh kia làm pháp sự, từ thanh âm truyền tới thì có vẻ vừa rồi chúng ta là từ cửa sổ lầu bốn nhảy xuống.

Lầu bốn? Lầu bốn! Anh ấy ôm tôi nhảy xuống thế nhưng hoàn toàn không có việc gì luôn?

“Qua đây với tôi!” anh nói, trong giọng nói không có một chút độ ấm nào, rõ ràng là đang bực bội.

Anh kéo tôi về phía ngõ nhõ, tôi muốn hỏi chuyện trên lầu sẽ ra sao, nhưng đầu kia của con hẻm truyền tới tiếng người nên tôi lại im lặng. Nếu tôi nói chuyện làm người ta chú ý tới bên này, phát hiện ra Tông Thịnh mà báo cảnh sát thì sao. Dù sao thì tòa nhà Linh Linh vừa xảy ra chuyện, người phụ trách là tiểu lão bản cũng mất tích, nên anh vốn dĩ có hiềm nghi rất lớn.

Tới khi âm thanh kia đi xa, chúng tôi đã lên xe của Ngưu Lực Phàm. Tông Thịnh mở cửa xe của Ngưu Lực Phàm vừa khởi động xe vừa nói:

“Vì sao em muốn giúp Hạ Lan Lan lại không trực tiếp tìm tôi? Nếu em muốn thì tôi có thiếu gì cách. Ngưu Lực Phàm trở về nói với tôi, tôi nghĩ, nếu em thật sự nói thì tôi sẽ giúp cô ta. Nhưng em lại không nói với tôi lời nào, chẳng thà đi tiêu tiền mời lão già kia. Lúc trước bùa để tôi không thể tới gần em, có lẽ cũng mua của lão chứ gì.”

Quỷ thai thích ghi thù, tam bạch đản, tâm tàn nhẫn thích ghi thù. Meo_mup

Đều là thích ghi thù, gia hỏa này thật đúng là chuyện vậy cũng có thể liên tưởng tới việc lúc trước.

Tôi cũng không yếu thế nói: “Vậy còn anh? Ở tòa nhà Linh Linh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh không chịu nói ra với em? Anh có coi em là người phụ nữ của mình không?”

“Nếu như không có, tôi sẽ chạy đến nơi đây tới tìm em sao?”

“Vậy anh nói em nghe, tối đó Thẩm Kế Ân đã xảy ra chuyện gì?”

Tông Thịnh vốn đã khởi động xe, nghe tôi nói, lại tắt máy sau đó châm thuốc, không nhìn tôi mà nhìn cảnh vật bên ngoài, nhìn tòa nhà Linh Linh, nhìn khách sạn Sa Ân.

“Em có ý tứ gì? Em biết cái gì? Ai đã nói bậy cái gì?”

“Vậy anh nói đi, tối đó xảy ra chuyện gì?” tôi nhìn anh, tối đó, bộ dáng anh khủng bố thế nào lập tức vờn trong đầu tôi. Tôi cảm thấy vô cùng đau lòng. Tôi không muốn nhìn thấy Tông Thịnh như vậy.

Tông Thịnh vẫn im lặng, không nói gì mà quay đầu nhìn tôi: “Nói gì đây, em biết được những gì rồi?”

“Anh vẫn nghĩ em không biết gì nên mới nói dối tới cùng sao?”

“Anh không định giấu giếm em cái gì. Chúng ta có huyết khế, chỉ cần em muốn, em sẽ có thể biết anh đã trải qua những gì.” Tôi không hiểu điều anh nói, vẫn nhìn chằm chằm vào anh như vậy. Tông thịnh bực bội dập thuốc, sau đó đột nhiên khởi động xe, chạy đi.

Tôi ngồi bên ghế phụ vội nói: “Chậm một chút, em còn chưa thắt dây an toàn, bị phạt đó.”

“Còn biết chú ý cái này? Chỉ không để ý tôi thôi phải không!” Anh gầm nhẹ, tốc độ xe không hề giảm bớt, “Tông Ưu Tuyền, em là đồ lang tâm à! Anh đêm nay…” Anh ngừng lại, không tiếp tục nói thêm gì nữa, Meo mup

Tôi biết anh bực bội nên cũng không khiêu khích gì, chỉ nhìn cảnh vật bên ngoài, cố gắng ghi nhớ đường đi.

Xe không phải hướng tới nhà Ngưu Lực Phàm ở quê mà là trực tiếp chạy đến bờ sông, cuối cùng liền ngừng ở bãi đậu xe lộ thiên cạnh bờ sông. Xe dừng lại lại Tông Thịnh xuống xe, không buồn để ý đến tôi mà đi thẳng ra ngoài.

Tôi cũng xuống xe nhìn theo bóng anh, chậm rãi đi theo anh, nói:

“Em gặp Vương Càn trong thang máy. Hắn không nói gì với em về việc của Thẩm Kế Ân, mà là trực tiếp làm em và Lan Lan ngất xỉu, sau đó đưa bọn em tới tòa nhà Linh Linh vào tối hôm đó, ngay chỗ khung cửa đó, cách anh lúc đó chỉ tầm một mét.”

Tông Thịnh vốn đang đi ở trước tôi khựng lại. Tôi cũng đã nhận ra chỗ này. Chính là con kênh nội thành, nước rất cạn, mọi người thường tới đây nướng BBQ, chơi đùa. Nhưng chỗ này năm nào cũng có chuyện. Trước đây tôi không hiểu tại sao, giờ do thể chất thay đổi nên tôi đã minh bạch.

Ngay chỗ nước cạn bên kia có vài con cá lớn mắc cạn, nhưng những con cá đó vô cùng kỳ quái, rõ ràng nước có, nhưng không bơi không quẫy mà nằm im chờ chết.

Tôi không biết trong mắt người khác thế nào. Nhưng trong mắt tôi những con cá đó đều mang mắt người. Bọn họ không phải cá, mà là thứ gì đó nằm đó chờ người ta tới nhặt cá thì kéo xuống nước. Dù cho chỗ này không sau nhưng cũng có thể khiến người ta chết đuối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN