Trêu Ghẹo Quá Mức
Chương 1
Vùng duyên hải biển Liêu Thành, thời tiết tháng bảy nóng như thiêu đốt, cho dù là ban ngày thì trời cũng nóng bức vô cùng, nhưng khi trời tối, những cơn gió vờn cuối cùng cũng như đến hẹn lại lên, nhè nhẹ mà thổi đến, đem đến cho người ta cảm giác thanh mát sảng khoái.
So với sự nóng nảy hung hăng của ban ngày, giờ này lại hiện ra mấy phần tĩnh lặng điềm đạm.
Tuy nhiên.
Đột nhiên truyền lại tiếng bánh xe ma sát với mặt đất đánh bay đi vài phần yên tĩnh kéo theo âm cuối đề xi ben cao vút, từ xa truyền tới.
Những người đứng chờ đèn đỏ bên cạnh vạch kẻ đường nghe được tiếng động mà nhìn sang, cứ nghĩ là tên phú nhị đại nào đang thể hiện kỹ năng lái xe của mình trên chiếc siêu xe, không ngờ lại là chiếc taxi Huyndai của Bắc Kinh rất ư là bình thường.
Có người ngạc nhiên trợn tròn mắt, vừa mới định thu hồi tầm mắt, thì cửa xe dần dần mở ra.
Một giây sau đó, một đôi chân vừa thon mịn, vừa trắng trẻo đưa ra ngoài, phần gót giày được khảm đầy kim cương, phát sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Men theo mu bàn chân lên cổ chân, bắp chân, to nhỏ vừa phải, thiên thành mỹ miều.
Công phu kinh người, một cô gái thân hình cao ráo, đoan trang duyên dáng đã bước xuống từ chiếc xe.
Váy đuôi cá màu trắng, kín kẽ ôm gọn vòng ba gợi cảm, đầy đặn, chiếc áo màu đỏ xoan lộ ra một phần phía sau lưng hình chữ V trắng nõn mịn màng, một trắng một đỏ đem lại hiệu ứng thị giác vô cùng chói mắt.
Tóc ngắn ngang vai màu nâu nhạt, một bên vén lên sau tai, lộ ra dái tai tròn tròn đeo lên một chiếc bông tai tua rua màu hồng ánh kim, khẽ động nhè nhẹ theo từng động tác di chuyển.
Mái tóc mềm mượt bị gió thổi, nhẹ phất phơ, chỉ mỗi bóng lưng, mà vừa quyến rũ không thể giải thích được, lại vừa có một chút nghịch ngợm đáng yêu.
Tay Hạ Vãn Tinh vịn vào cửa xe, cố gắng nhịn xuống cơn khó chịu truyền đến từ dạ dày, chân mày thanh tú cau lại , nhìn vào vị trí ghế lái.
Tài xế là một người thanh niên trẻ tuổi, mặt chữ quốc (国), có khuynh hướng tự luyến. Anh ta một chút cũng không hề phát hiện ánh mắt khó chịu của cô, tự khen mình mà nói: “Như thế nào? Có phải cảm thấy kỹ năng lái xe của tôi vô cùng lợi hại?”
Cô hít sâu một hơi, trong không khí còn mang theo một mùi tanh khiến cô càng thấy không ổn. Lười cùng những người như vậy đôi co, ngữ khí có chút không tốt, “ Bao nhiêu tiền?”
Cô nghĩ, khi trở về nhất định sẽ đáng giá thấp trong phần bình luận đánh giá.
Cô đang vội, cho nên mới đơn giản hỏi một câu rằng có thể lái nhanh hơn một chút không, không ngờ tên ngốc này trực tiếp cho cô đi với cái tốc độ như bay thế này.
Trái tim cô như muốn bay ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, cho dù là người thường xuyên lái xe như cô cũng không thể chịu nổi.
Hạ Vãn Tinh cả dọc đường đều mơ mơ hồ hồ, nhịn lại cảm giác cồn cào khó chịu trong dạ dày, cô nhanh chóng kêu dừng lại, sau đó thì run rẩy xuống xe.
Trải qua thời khắc sinh tử, ý tưởng kịch bản vừa nãy đột nhiên hiện ra trong đầu cô tức khắc tựa như mây khói mà tan biến, cho nên ngữ khí khó trách có chút không tốt.
“Tổng cộng là 78 tệ,” tài xế nói xong thì đưa ra cái mã QR, nở nụ cười tùy tiện, “Quét mã Wechat.”
Hạ Vãn Tinh nhẹ nhàng liếc mắt một cái, đợi cảm giác sôi sục trong dạ dày từ từ tan biến, cô mới hạ ánh mắt bắt đầu mở khóa điện thoại, từ chối, “ Tôi thanh toán trực tiếp trên ứng dụng.”
Tài xế hơi ngừng lại một chút, “Cũng được.”
Có chút suy nghĩ không tốt lành gì từ trong mắt anh ta, trên dưới đánh giá cô một lượt, “ Mỹ nữ, thêm Wechat không? Lần sau cũng tiện gọi xe.”
“Không cần!” Hạ Vãn Tinh thanh toán xong, không chút nể tình mà nói thẳng “ Dù có muốn bắt chuyện cũng cần đúng nơi đúng lúc mà đưa ra đề nghị, tôi không ăn chiêu này.”
Cô ngước đầu, ngũ quan tinh tế rơi vào tầm mắt người đàn ông, đẹp đến quá mức, người ngồi ở ghế lái kinh ngạc mất một lúc, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm ở trên người cô, trong lòng cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Đôi mắt đào hoa của Hạ Vãn Tinh đánh giá anhta từ trên xuống dưới một lượt, gương mặt vốn dĩ rất mê người đột nhiên lại lộ lên một chút cô độc, cô cười như không cười, “ Tôi chỉ nhìn mặt, cho nên…”
Cô kéo dài âm cuối, lại đột nhiên câu môi lên cười làm cho tên tài xế như chết lặng, chỉ thấy cô chầm chậm cúi người, cánh tay gác lên cửa xe, phong tình vạn chủng mà đưa tay vuốt lên tóc mái bị gió thổi lung tung, môi đỏ khẽ động, hạ thấp âm thanh nói, “….. Cho nên kiến nghị anh là nên đi sửa lại cái mặt trước đã.”
Nói xong, cô đứng thẳng lên, thu nhẹ cánh môi mỉm cười, xoay người tiêu sái rời đi. Tài xế mất một lúc mới phản ứng kịp, theo đó là những lời mắng chửi ồn ào từ trong xe, “ Mẹ nó! Giả bộ thanh cao gì chứ, nửa đêm nửa hôm ăn mặc kiểu đó còn không phải là có hẹn với đàn ông thì là gì?!”
Hạ Vãn Tinh làm như không nghe thấy, cô vẫn như cũ ưu nhã từ tốn mà sải bước, không nhanh không chậm mà hướng về phía trước.
Phía sau truyền đến tiếng động cơ xe, mãi cho đến khi chiếc Huyndai Bắc Kinh biến mất dưới ánh đèn, cô mới dừng chân lại.
Cô nghiêng đầu, nhìn bóng hình đầy đặn được ánh đèn chiếu xuống dưới mặt đất, nâng môi nở một nụ cười khổ, giống như một con yêu tinh ẩn nấp trong bóng tối, mê hoặc lòng người
Hoa viên Li Giang là tiểu khu đứng nhất nhì của giới người giàu ở Liêu Thành, bao gồm một khu vực rất rộng, kiểu nhà phương tây năm tầng có thang máy, mỗi hộ một thang máy, ngay cạnh hồ nước.
Ờ lầu một có sân riêng, diện tích lớn, ánh sáng đầy đủ, không khác gì là biệt thự.
Bên ngoài tiểu khu còn có một con đường nhỏ khá yên tĩnh, có một dãy đèn đường màu vàng nhạt, không sáng như ở đường cái.
Trên mặt đất phản chiếu bóng hình một cô gái thân hình mảnh mai thon thả, một tay xách một đôi giày, một tay nghe điện thoại.
Đi được hai bước lại dừng một chút, cô hơi cuối người xoa xoa gót chân có chút đau nhức, chắc không quá nghiêm trọng nên tiếp tục nói chuyện điện thoại, “ Mình hôm nay đúng là đen đủi tám kiếp.”
Người bạn tốt bên kia là Lam Lan nói đùa: “ Mới ký được bản quyền điện ảnh thì thảm vậy sao? Thật không giống cậu à.”
Hạ Vãn Tinh hừ nhẹ một tiếng, “ Chưa ký.”
“Chưa ký??” Lam Lan có hơi ngạc nhiên, “ Tại sao?”
Cô nhẹ nhàng thở dài, “ Đối phương nói tình tiết truyện của tớ còn hơi thiếu tình cảm.”
Hạ Vãn Tinh lại rất đau đầu, một bộ phim quân sự căng thẳng, công ty điện ảnh lại muốn tình cảm nam nữ làm cái quái gì chứ.
Đúng là tìm xương trong trứng gà, không ký thì cũng được.
Lam Lan ở bên kia bị tức đến bật cười, “Đúng thật là có bệnh, đây đâu phải là câu chuyện tình yêu nồng nàn, sách cũng đã xuất bản rồi, trước đây chưa từng xem sao? Nếu như cảm thấy không thích hợp vậy tại sao còn bám riết đòi gặp cậu cho bằng được, nếu mà ký xong thì cũng sẽ hối hận.”
Hạ Vãn Tinh không mấy để ý, “ Lượng tiêu thụ của sách tốt nhưng không có nghĩa là thích hợp để cải biên thành điện ảnh, có lẽ bọn họ cũng đã làm công tác điều tra thị trường.
Lam Lan bên kia gật đầu, “ Cũng phải, dù gì cái kiểu nắm tay hoặc hôn nhau ngọt ngào đến ngút trời như vậy càng được yêu thích nhiều hơn.”
Cuối cùng, lại nói thêm một câu, “ Nhưng mà, cậu ngay cả yêu đương cũng chưa từng, chắc chắn là sẽ viết không ra cái loại kịch bản có cảm giác ngọt ngào của đôi lứa yêu nhau đâu.”
Hạ Vãn Tinh không nói nên lời, vừa mới định nói vài câu giận dỗi với cô, thì theo ánh sáng đèn đường cô đột nhiên nhìn thấy phía sau có một bóng người theo sau mình.
Trên con đường nhỏ yên tĩnh, chỉ có tiếng hai hàng cây lá xào xạc, khung cảnh có phần quỷ dị.
Giác quan phóng đại lên, cô đột nhiên lại cảm thấy tiếng bước chân phía sau lưng ngày càng gần rồi, kèm theo đó là những tiếng động “ hahaha” vô cùng kỳ quái, giống như tiếng của loài động vật nào đó phát ra, tàn nhẫn vô cùng.
Da đầu Hạ Vãn Tinh tê dại một trận. Cô len lén nhìn lên cái bóng nó vài lần, mơ hồ có thể nhìn ra được là bóng dáng của một người đàn ông.
Trong lòng cô rung lên một nhịp, ngón tay không tự chủ mà nắm chặt lấy điện thoại, bước chân nhanh dần.
Không xa phía sau kia, ngũ quan của người đàn ông mờ ảo dưới ánh đèn chợt sáng chợt tối, không nhìn rõ được mặt mũi, nhưng một đôi mắt sâu thẳm như mực, hòa cùng một thể với bóng tối, sâu không thấy đáy.
Áo sơmi trắng, hai cái khuy áo ở trên cổ tùy ý mà mở ra, lộ ra làn da màu mạch nha vô cùng khỏe khoắn. Tay áo được xoắn cao đến khuỷu tay, cánh tay nổi gân rắn chắc mạnh mẽ. Vai rộng eo nhỏ, quần tây đậm màu, khiến đôi chân trông càng dài và thẳng hơn.
Thân hình anh cao ráo, hai chân dài cân đối được che đậy sau lớp quần tay kia, phản chiếu trên mặt đất càng khiến bóng anh trong thật cao.
“Vãn Vãn? Tại sao không lên tiếng vậy? Vãn Vãn?” Lam Lan một mình nói rất nhiều, lại phát hiện đầu dây bên này không có đáp lại.
Trên đường nhỏ ít người đi lại, cho dù gan của Hạ Vãn Tinh có lớn như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt, gặp phải tình huống như vậy, khó tránh khỏi trong lòng có chút căng thẳng sợ hãi.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, ép bản thân phải bình tĩnh lại, sau đó, chuyển giọng một cách rất tự nhiên, với âm thanh vô cùng tinh tế, mềm mại nhẹ nhàng, “ Anh yêu à, khi nào anh về đến nhà?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!