Không Có Gì Lạ Đại Sư Huynh
Chương 40: Các ngươi thì biết cái gì?
Dịch: mafia777
***
Không sai.
Chính là học đạo pháp.
Đi ra bên ngoài, khắp nơi đều là nguy hiểm, nhất định phải học một vài chiêu đạo pháp để phòng thân.
Có câu nói rất hay, đó là bản thân tự làm, thì mới có cơm no áo ấm.
Người khác mạnh hơn cũng là chuyện của người khác.
Gặp phải nguy hiểm, vẫn là phải dựa vào chính mình.
Đạo pháp của Đại La Thánh Địa đều bên trong Vạn Thư Các.
Để Lưu Thanh Phong ở tại chỗ này luyện đan.
Lục Trường Sinh lẻ loi một mình đi tới Vạn Thư Các.
Cũng may chính là, mình có thập nhị phẩm Thanh Liên, nếu không, có khi thật phải đi chân trần phi hành.
Hơn nữa cái thập nhị phẩm Thanh Liên này có thể tự động tụ linh, không cần tiêu hao linh khí của mình.
Không đến một phút.
Lục Trường Sinh đã xuất hiện ở giữa Vạn Thư Các.
Đồng thời cũng đưa tới không ít sự chú ý.
Giữa hư không.
Lục Trường Sinh chân đạp thập nhị phẩm Thanh Liên, thanh quang nhàn nhạt khuếch tán, phối hợp đại đạo chi khi vờn quanh người Lục Trường Sinh, càng tăng them phong phạm tiên nhân.
Về phần tướng mạo, thì căn bản không cần nhiều lời, vẫn là tuấn mỹ như vậy, làm cho người khác chỉ cần nhìn thoáng qua, là không cách nào quên được.
“Bái kiến Đại sư huynh.”
“Bái kiến Đại sư huynh.”
Bên ngoài Vạn Thư Các, chúng đệ tử sau khi thấy Lục Trường Sinh, lập tức lộ ra vẻ cung kính, hướng Lục Trường Sinh cúi đầu.
“Chư vị sư đệ muội không cần đa lễ.”
Lục Trường Sinh lạnh nhạt mở miệng, ngay sau đó hắn đáp xuống đất, thập nhị phẩm Thanh Liên biến mất ngay giữa hư không, mà chỉ cần một ý niệm trong đầu Lục Trường Sinh, Thanh Liên sẽ lại xuất hiện lần nữa.
Đơn giản lên tiếng chào hỏi xong.
Lục Trường Sinh đi vào trong Vạn Thư Các.
Vạn Thư Các, là cái tháp hình bát bảo, tổng cộng có chín tầng. Đệ tử bình thường chỉ có thể đi vào ba tầng đầu, đệ tử nội môn có thể tiến tới tầng sáu, đệ tử hạch tâm có thể tiến tới tầng bảy, đệ tử chân truyền có thể tiến tới tầng tám, còn tầng thứ chín nhất định chỉ có thể là Chưởng giáo, Thánh tử, Thái Thượng Trưởng Lão, cùng với các Đường chủ mới có thể đi vào.
Mà đệ tử chân truyền muốn đọc, thì nhất định phải lấy được lệnh tiễn tương ứng, mới có thể tiến vào.
Lục Trường Sinh mặc dù không phải là Thánh tử, nhưng Đại La Đại sư huynh kỳ thật chính là Thánh tử, chỉ là chưa có sắc phong chính thức mà thôi.
Nhưng nếu nghiêm túc thi hành quy định, thì Lục Trường Sinh vẫn còn chưa thể đi lên.
Chẳng qua tay cầm Đại La cổ lệnh, Lục Trường Sinh có thể thông qua mà không có trở ngại gì.
Lục Trường Sinh đi tới tầng thứ chín.
Tầng thứ chín của Vạn Thư Các chỉ có 13 loại đạo pháp.
Tùy tiện cầm lấy một cuốn sách ngọc xem.
Rất nhanh, Lục Trường Sinh liền buông xuống.
Cũng không phải xem không hiểu, cũng không phải lý giải không thông, mà là vì câu đầu tiên quyển sách chính là, “Thích hợp Phân Thần cảnh”.
Ài…
Ta mà có Phân Thần cảnh, còn đến nơi này làm lông?
Lục Trường Sinh lại cầm một cuốn sách ngọc khác.
Ồ, cuốn này cũng không tệ lắm, cần Hóa Thần cảnh.
Lấy ra thêm một cuốn.
Ha ha, càng kỳ quái hơn, cần Đại Thừa cảnh?
Ta mà là Đại Thừa cảnh, thì còn học đạo pháp làm cái chim.
Rất nhanh, Lục Trường Sinh xem như đã hiểu, đạo pháp tầng thứ chín, cùi trong cùi nhất vẫn phải cần Hóa Thần cảnh, bởi vậy nên mới có chuyện không cho đệ tử bình thường lên.
Thứ cùi nhất, cơ bản nhất cũng cần có Hóa Thần cảnh, đệ tử bình thường sao có thể học được?
Cho ngươi lên đó làm cái gì?
Giương mắt nhìn à?
Nghĩ tới đây, Trường Sinh bèn phải đem đạo pháp bỏ trở lại chỗ cũ, sau đó đi xuống tầng thứ tám.
Suy nghĩ một chút, Lục Trường Sinh lại cảm thấy tu vi mình chẳng qua chỉ là Luyện Khí Cảnh, tầng thứ tám đoán chừng cũng không thích hợp mình.
Lục Trường Sinh dứt khoát đi xuống tầng thứ năm.
So với tầng chín yên tĩnh tuyệt đối.
Tầng năm có không ít đệ tử.
“Bái kiến Đại sư huynh.”
“Chúng ta bái kiến Đại sư huynh.”
“Đại sư huynh ở đây nè, mau tới xem một chút.”
Cả đám đệ tử Đại La nhìn có vẻ hết sức kích động, phần lớn người ở tầng thứ năm là đệ tử nội môn. Ngoại trừ buổi luận đạo vài ngày trước đó, cùng với lúc sắc phong Đại sư huynh thì có gặp qua Trường Sinh, thì thời gian còn lại căn bản không cách nào tiếp xúc.
Hôm nay nhìn thấy người thật, hơn nữa lại ở khoảng cách gần như thế, tự nhiên là đưa tới oanh động.
“Yên lặng! Đừng quấy rầy Trường Sinh ngộ pháp.”
Nhưng mà đúng lúc này, một vị trưởng lão lên tiếng, đây là trưởng lão Vạn Thư Các, trong nháy mắt lão xuất hiện, tất cả ồn ào náo động đều an tĩnh lại.
“Không sao cả, chỉ cần âm thanh đừng quá lớn là được.”
Lục Trường Sinh tỏ vẻ vô cùng thân thiện, đừng có nghiêm túc như vậy nha, chẳng qua chỉ là đi xem một vài môn đạo pháp thôi.
Có điều sau khi cầm lên nhìn xem một bản, Lục Trường Sinh rất nhanh lại quay người đi xuống.
Bởi vì đạo pháp tầng thứ năm, ít nhất cũng cần Kim Đan cảnh mới có thể học được.
Quá khốn nạn.
Một hơi đi tới tầng thứ hai, hắn cũng không tin, đạo pháp tầng thứ hai mà mình vẫn không thể học được?
Cuối cùng, Lục Trường Sinh đã được như nguyện, đạp pháp tầng thứ hai vẫn cần ít nhất là Kết Đan cảnh.
Ha ha.
Ha ha.
Ha ha.
Cắn răng đi xuống tầng thứ nhất, giờ này khắc này, Lục Trường Sinh ra vẻ vô cùng trấn định và bình tĩnh.
Mặc dù mọi người đều đang lấy một loại ánh mắt hết sức tò mò nhìn mình, nhưng Lục Trường Sinh vẫn không có bối rối.
Mà là tiện tay cầm lấy một quyển sách ngọc lên xem.
Kim Dương Kiếm Thuật.
Rất không tồi.
Mở ra nhìn xem.
Ít nhất cần Trúc Cơ Cảnh mới có thể học tập. . Đam Mỹ Hài
Ừm, chỉ là không tồi mà thôi.
Lục Trường Sinh buông xuống sách ngọc, sau đó nhìn quanh mấy vị sư đệ đang nhìn mình đầy sùng bái, không khỏi mở miệng hỏi.
“Chư vị sư đệ, cho hỏi đạo pháp Luyện Khí Cảnh để ở chỗ nào vậy?”
Vì học tập đạo pháp, Lục Trường Sinh căng da đầu hỏi.
“Hả? Luyện Khí Cảnh á?”
“Sư huynh, huynh muốn đạo pháp Luyện Khí Cảnh làm gì?”
“Sư huynh, ở chỗ này, đạo pháp Luyện Khí Cảnh ở chỗ này nè.”
Có người kinh ngạc, có người hiếu kỳ, cũng có người nhanh chóng chỉ đường cho Lục Trường Sinh.
Không có trả lời câu hỏi của các đệ tử, Lục Trường Sinh đi đến một chỗ vô cùng hẻo lánh trong tầng thứ nhất Vạn Thư Các.
Cũng may nơi này là Đại La Thánh Địa, mặc dù không có ai thèm ngó giá sách này, nhưng vẫn có người quét dọn, không có quá bụi bặm.
Đạo pháp Luyện Khí Cảnh xác thực rất ít.
Bởi vì nơi này là Đại La Thánh Địa, Luyện Khí Cảnh đối với rất nhiều tu sĩ mà nói, chỉ là một cảnh giới quá độ, căn bản không cần tu luyện đạo pháp làm gì.
Cầm lấy một quyển sách ngọc, Lục Trường Sinh mở ra nhìn xem.
[ Kiếm pháp thuộc tính Kim cơ hồ không có uy lực gì]
[ Man Ngưu quyền pháp không ai học]
[ Mê Hoặc Thuật – Thật không biết vì sao loại đạo pháp cấp thấp này có thể xuất hiện ở Đại La Thánh Địa]
[ Ngự Kiếm Thuật hơi được một chút]
[ Luyện Khí Cảnh không nên học đạo pháp làm gì, thành thành thật thật Trúc Cơ đi ]
– —-
Lục Trường Sinh có chút ngơ ngác.
Cái này là tác phẩm của thằng nào?
Thế méo nào xem thường Luyện Khí Cảnh như vậy?
Luyện Khí Cảnh trêu chọc ngươi sao?
Ai mà không phải từ Luyện Khí Cảnh luyện lên?
Mặc dù vô cùng bất mãn, nhưng Lục Trường Sinh vẫn cầm lên một quyển đạo pháp, bắt đầu nghiêm túc quan sát.
Nhưng mà Lục Trường Sinh xuất hiện ở đây, tự nhiên dẫn tới rất nhiều đệ tử hiếu kỳ.
Nhất là khi Lục Trường Sinh lại đi xem đạo pháp Luyện Khí Cảnh, càng làm cho mọi người hết sức tò mò.
Nói thật, Lục Trường Sinh tới tầng thứ nhất, xác thực cũng đã trải qua đấu tranh tư tưởng.
Dù sao nếu tới tầng thứ nhất, nhất định sẽ bị người ta chú ý.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nếu như muốn học đạo pháp, cũng chỉ có đến đây. Trước đó cũng từng nghĩ qua để Thanh Phong giúp mình lấy một vài môn đạo pháp, nhưng ngẫm kỹ lại, chỉ sợ sẽ gây ra thêm nhiễu loạn gì đó, còn không bằng tự mình tới đây một chút.
Về phần người khác đoán già đoán non, thì cứ để họ đoán đi.
Lời nói dối một ngày nào đó sẽ bị chọc thủng, không bằng bình tĩnh không nói gì.
“Sư huynh làm gì vậy nhỉ?”
“Huynh ấy sao lại xem đạo pháp Luyện Khí ta?”
“Đúng vậy, đúng vậy đó, vì sao Đại sư huynh phải xem đạo pháp Luyện Khí?”
Mọi người nhao nhao nghi hoặc, nhưng Lục Trường Sinh ngược lại bình tĩnh vô cùng.
Hắn không muốn giấu giếm cái gì.
Cũng không muốn vì một câu nói dối, mà phải chế thêm nhiều câu nói dối khác nữa.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên.
“Các ngươi thì biết cái gì!”
Thanh âm vừa vang lên, trong nháy mắt dẫn tới sự tò mò của các đệ tử.
“Tham kiến trưởng lão.”
“Tham kiến trưởng lão.”
Rất nhanh, các đệ tử nhao nhao mở miệng.
Chỉ thấy một lão giả đi tới, lộ ra vô cùng trịnh trọng nói: “Cái gọi là đạo pháp, không có mạnh yếu, cũng không phân cao thấp, ở trong mắt Trường Sinh sư điệt, bất luận một loại đạo pháp nào, đều có chỗ phi phàm của nó, các ngươi chỉ có thấy được uy lực đạo pháp, mà không cách nào thấy được bản chất của nó.”
“Đây chính là nguyên nhân các ngươi không bằng Đại sư huynh.”
“Trên thế giới này, không có đạo pháp gì cường đại, chỉ có tu sĩ nhỏ yếu.”
“Tiên Nhân, dùng một cọng cỏ, vẫn có thể chém rớt mặt trời, mặt trăng và các vì sao!”
“Tục nhân, dùng một kiện Tiên Khí, vẫn chẳng làm được gì!”
“Đây chính là cảnh giới vô thượng, các ngươi căn bản là không hiểu được.”
Trưởng lão Vạn Thư Các mở miệng nói.
Nói rất rõ ràng, khiến cả đám đệ tử bừng tỉnh đại ngộ, giải khai nghi hoặc.
Ngay cả Lục Trường Sinh cũng thiếu chút nữa tin.
Cầu lì xì Tết…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!