Tôi Có Một Bí Mật
Chương 17: Em sợ đau lắm
Tối lửa tắt đèn, một chút gió cũng không có.
Lý Căn biết thanh niên đặc biệt sợ đau, hắn cũng biết chỉ nên hôn nhẹ nhàng thôi, không thể cắn miệng được, nhưng hắn lại nhịn không được, dùng răng cắn lấy môi mềm của đối phương, sau đó luyến tiếc buông ra.
Hoàng Đan đau, cậu a một tiếng, đẩy người đàn ông ra một chút.
Lý Căn cầm lấy tay thanh niên:“Anh không cắn.”
Hoàng Đan đau đến mắt cũng đỏ:“Lúc nào anh cũng nói dối.”
Lý Căn thấy mắt thanh niên đỏ lên, bản thân xấu hổ mà vẫn nói cứng:“Không làm bừa, cam đoan không làm bừa nữa, nếu nói dối về sau anh lấy đầu đi tiểu.”
Môi Hoàng Đan không rách, chỉ có một vòng dấu răng, cậu dùng đầu lưỡi liếm một chút, đau đến mắt đầy những sao, dựa lưng vào sau cây đại thụ thở:”Vậy nếu anh làm bừa thì sao?”
Lý Căn cúi đầu:“Vậy thì em cắn anh đi.”
Hoàng Đan giương mắt, chống lại ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, cả người cậu đều bị khô nóng không thoải mái:“Cắn chỗ nào?”
Hô hấp Lý Căn đột nhiên chậm lại, hắn cúi lưng, môi dán bên lỗ tai thanh niên,giọng nói đè cực thấp, vào ban đêm có vài phần khàn khàn khó tả:“Trương Đông Thiên, em còn nói tư tưởng của anh không trong sáng, em mới là…”
Hoàng Đan nói:“Lửa anh cháy đến nơi rồi kìa.”
Lý Căn chửi nhỏ một tiếng, lông mi không nóng bỏng nhưng mà lại bị đốt cháy ở chỗ khác, mỗi lần vừa chạm vào người này, ở phía dưới cứ như bị đốt cháy vậy, lý trí của hắn thật không biết lúc nào sẽ sụp đổ, ôm người cùng đốt cháy một trận.
Lý Căn mò vào trong ngực của người đó:“Anh muốn em.”
Hoàng Đan từ chối nói:“Không được, em sợ đau.”
Lý Căn hôn lỗ tai cậu, trầm trầm dỗ dành nói:“Sẽ không, một chút cũng không đau, anh sẽ chậm rãi.”
Hoàng Đan không mắc mưu:“Anh cũng không phải hàng tiểu bối.”
Lý Căn sửng sờ một chút mới kịp phản ứng, hắn niết eo thanh niên một phen, dùng bàn tay thô ráp siết chặt, dở khóc dở cười nói:“Em đúng là có phúc không biết hưởng, không biết có bao nhiêu người nghĩ đến hai lạng thịt kia của anh em đâu.”
Hoàng Đan đau trên thắt lưng, cậu dùng sức bắt lấy tay người đàn ông.
Lý Căn hít không khí, bị bắt trúng gân xanh trên tay:“Em đừng tìm chết nha, chọc anh của em thì anh làm em ở tại chỗ này luôn đó.”
Hoàng Đan gặp ánh mắt biến thành hung ác của người đàn ông, có dục hỏa tại bốc lên, thành thật ngay tức khắc,cậu không thể tưởng tượng lúc làm chuyện đó, có bao nhiêu đau đớn, đó là một lại đau như thế nào.
Không biết thường hay làm cho người ta dễ dàng sợ hãi.
Lý Căn nhéo vài cái trên eo thanh niên, cuối cùng cũng không tàn nhẫn trực tiếp làm tiếp, liền đi qua bên khu rừng nhỏ.
Hoàng Đan đi tới đi lui tại chỗ, không cho muỗi có cơ hội chích, cậu gãi mông một chút, qua một hồi lại gãi, cách quần gãi không dễ chịu, liền thò tay đi vào gãi.
Lý Căn khi trở về, liền nhìn thấy thanh niên đang nâng mông, một bên gãi còn một bên lau mắt:“Mông em làm sao?”
Hoàng Đan vừa đau vừa ngứa, bản thân mình gãi đến khóc:“Bị muỗi bao vây cắn rất nhiều.’’
Lý Căn lau nước mắt trên mặt cậu:“Để anh nhìn xem.”
Trong tiếng Hoàng Đan mang theo âm thanh nức nở,“Nhìn cái gì, chưa thấy vết muỗi cắn bao giờ à?’’.
Lý Căn liếc nhìn cậu một cái,“Nhìn mông em.”
Nói liền phất tay, muốn kéo quần cậu
Hoàng Đan đè tay người đàn ông lại ngăn cản:“Đều là vết muỗi cắn, không có gì để xem hết.”
Cậu khẳng định đã gãi ra vết trầy dài và hẹp, ngẫm lại cũng biết không có cách nào khác để xem, từ ngày mai bắt đầu, nhất định không thể đi vào lúc trời tối, nếu gặp bụng không thoải mái, thì đành nhịn lại, còn nếu không nhịn được thì đi,nhưng phải tốc chiến tốc thắng, nhớ đến chỗ ngồi đó liền cảm thấy không dễ chịu.
Lý Căn một bộ dáng rất hiểu đại nghĩa:“Được rồi, vậy thì đợi vết muỗi cắn tan đi thì cho anh xem.’’
Hoàng Đan:“……”
Lý Căn nhổ nước miếng, quét một cái lên vết muỗi cắn trên cánh tay nhỏ của Hoàng Đan, lại bôi lên mấy vết trên cổ cậu:“Nước miếng là thứ độc nhất, bôi một cái rất hữu dụng, ngươi buổi tối ngủ, nửa đêm tỉnh thì không được nói, nước miếng trong miệng càng có tác dụng hơn, vết muỗi đốt dù có bị sưng cỡ nào bôi vào cũng sẽ tốt cả.”
“Có muốn anh dùng nước miếng bôi lên mông cho em không……”
Hoàng Đan che miệng của hắn.
Rừng cây phía tây có tiếng sột soạt vang lên.
Lý Căn cùng Hoàng Đan liếc nhau, hai người nhẹ bước chân đi qua, thấy quần áo rơi đầy dưới đất, một nam một nữ đang ôm nhau lăn lộn trên đất.
Mà người nữ là năm nay mới gả đến trong thôn,cô ta là quả phụ tái giá.
Trong nhà người đàn ông chết,phụ nữ có thể tái giá, nhiều lắm chính là chỉ là nghe một chút lời ra tiếng vào,cũng không có quy định nói là phải ở góa đến chết.
Đều là quả phụ giống nhau,nhìn xem người kia ở dưới đất, gả đến đây chưa đến một năm, thì cùng người đàn ông lăn lộn ở bên ngoài,cuộc sống vô cùng sinh động.
Mà Ngô Thúy Linh lại thành thật hầu hạ mẹ chồng, bận rộn bên trong bận việc bên ngoài, như là ở tại nhà họ Lý cắm rễ luôn rồi.
Hai người dưới đất đang lăn lộn, không biết có hai người đang nhìn bọn họ.
Bên tai Hoàng Đan nghe tiếng thở dốc nặng nhọc,không biết là của người nam khỏe mạnh kia truyền đến, hay là của người đàn ông bên cạnh nữa.
Cậu quay đầu, phát hiện ánh mắt người đàn ông đang xem thẳng:“Anh, anh đang nhìn người nào đó?”
Yết hầu Lý Căn chuyển động, nuốt nước miếng:“Đều nhìn hết.”
Hoàng Đan nói:“Có phải anh còn thấy con gái tốt không?”
Lý Căn đem ánh mắt xê dịch đến trên mặt thanh niên, hắn nhếch miệng cười rộ lên, cọ chóp mũi đối phương:“Ai cũng không tốt bằng em.’’
Hoàng Đan nói:“Em nói thật, anh à, bây giờ anh quay đầu vẫn còn kịp đó.”
“Còn kịp? Sớm đã không còn kịp rồi.”
Mày Lý Căn vừa nhíu lại trong nháy mắt, kéo thanh niên lại, để lên trên cây nói:“Trương Đông Thiên, anh em đem lời nói đặt ở chỗ này, nếu em dám chơi đùa anh em, nửa đường bỏ lại anh thì em nhất định phải chết.’’
Đôi mắt Hoàng Đan trừng lớn, làm ra vẻ mặt hoảng sợ:“Anh sẽ giết em sao?”
Lý Căn đem người ôm vào trong ngực, chầm chậm sờ tóc cậu, dùng râu mới mọc cọ lên:’’Giết người là phạm pháp, ngồi tù cũng không phải chuyện gì thú vị.”
Suy nghĩ Hoàng Đan xoay chuyển, chưa mở miệng, liền nghe đến giọng người đàn ông âm trầm cười:“Anh không cần đao, dùng gậy gộc, đâm vào trong miệng em, khiến em đau đến khóc luôn, sau khi khóc xong rồi thì em sẽ ngoan ngoãn, cùng anh tiếp tục.’’
“……”
Hai người không ở lại xem người ta lăn lộn nữa, cùng nhau đi về, quá muộn thì trở về không được nữa.
Hoàng Đan hỏi:“Anh, chị Thúy Linh tốt nghiệp đại học, lại còn rất trẻ tuổi, vì sao không đổi một cuộc sống mới?”
Lý Căn nắm tay cậu:“Việc này anh đã nói chuyện với em ấy rồi, em ấy tự có chủ ý của mình.”
Hoàng Đan thuận miệng hỏi: “Chị Thúy Linh có phải có tình nhân không?”
Lý Căn nói:“Không có.”
Hoàng Đan a tiếng, không tiếp tục thăm dò nữa, mà nói chính sự hẹn ước với người đàn ông:“Vòng trang sức kia em không thể nhận, chị Thúy Linh sẽ nghi ngờ’’
“Anh chưa nói là sẽ cho em.”
Khóe miệng Lý Căn nhếch lên, đôi mắt đen bóng:“Đó là cho vợ anh đấy, nếu em làm vợ anh, anh sẽ cho em.”
Hoàng Đan nói,“Em không thích loại đồ nhỏ vậy.”
Lý Căn hung hăng trừng mắt:”Đó là anh của em tự tay làm, em dám không thích.”
Hắn nhíu nhíu mày, khuôn mặt cương nghị cưng chiều nhiều thêm một chút:“Nếu em ngại nó nhỏ, để anh làm một cái lớn, cho em đeo ở cổ nha.”
Hoàng Đan nhanh chóng lắc đầu:“Không cần, vòng tay nhỏ là được.”
Lý Căn ăn vạ, để cằm đặt trên đầu vai Hoàng Đan,cánh tay cuốn lấy eo của cậu:“Còn chưa làm xong đâu, khi anh làm xong thì đưa cho em, về sau khi hai ta ở khác nơi, mỗi ngày em phải đeo trên tay, đây chính là tín vật đính ước, không được làm mất,có nghe không?”
Hoàng Đan nói:“Nghe được ạ”
Một bên vai của cậu bị nặng một cái:“Nặng chết, anh à, anh không thể lấy đầu ra sao?”
Lý Căn không lấy ra,“Lúc này mới có một cái đầu, mà em đã ngại nặng, nếu đến cả người anh đè lên người, em có thể chịu được à?”
Hoàng Đan nói:“Chịu không nổi.”
Lý Căn hắc hắc cười,“Em có thể đè lên người anh, là ngồi hay nằm sấp đều được, anh cũng không có vấn đề gì đâu.”
Hoàng Đan lo lắng cho bản thân mình.
Ngày hôm sau, bên Thượng Hà Trường xảy ra một việc lớn, Hà Vĩ chết.
Mẹ Hà ngồi ở dưới đất bên trong phòng, vỗ đùi gào khóc,xé cổ họng kêu, Vĩ con ơi, con chết như thế nào mà thảm như vậy, ngàn đao nào giết hại con tôi, con đi rồi, muốn ba mẹ phải sống như thế nào đây.
Ba Hà cũng không ngừng lau nước mắt.
Hàng xóm láng giềng đều lại đây xem,rối rít an ủi vài câu, có người nói câu:“Người chết không thể sống lại, cũng đừng quá khổ sở.”
Lời này đã kích thích mẹ Hà, há mồm liền mắng:”Nếu con bà chết, bà có thể không khổ sở sao?”
Người nọ lập tức liền thay đổi mặt, cùng mẹ Hà cãi nhau.
Trên giường thi thể còn ở nơi đó, trong phòng liền rùm beng rối bời.
Cuối cùng mẹ Hà ngất đi mới kết thúc.
Không biết là người nào truyền ra,nói là có người sau nửa đêm trở về,phía sau phòng nhà Hà Vĩ,từ bên trong vườn trúc nhìn thấy một thân ảnh, việc này truyền ra, liền có một số người có gan lớn đến vườn trúc xem xét.
Thật đúng là phát hiện thứ gì đó thật.
Bên trong vườn trúc có một cái áo khoác ngắn, là của Lý Đại Quý khi còn sống thường xuyên mặc, bởi vì áo khoác ngắn đó là màu đỏ,một người đàn ông mặc trên người, rất dễ khiến người khác chú ý, lại thêm Lý Đại Quý dày vò nhiệt tình, cho nên mọi người đều có ấn tượng.
Lập tức,Thượng Hà Trường và thôn Sa Đường đều nổ tung một nồi, nói là Lý Đại Quý chết nhất định có liên quan đến Hà Vĩ,anh ta chết sau đó biến thành lệ quỷ, trở về tìm Hà Vĩ đòi mạng.
Cũng có người nói, Lý Đại Quý nếu thật muốn lấy mạng, vì sao phải chờ đến hai năm sau?
Hoàng Đan không để ý từ Trần Kim Hoa có thể dò xét ra cái gì, liền đi đến nhà họ Lý đầu thôn đông, phát hiện cửa lớn nhà họ Lý đóng chặt, cậu ở trước nhà sau đi dạo, tìm nơi nghe lén.
Sân bên trong gà vịt ngỗng cũng chưa ăn điểm tâm, đến lúc ôm nhau một đoàn kháng nghị, phía chuồng heo cũng có một lực lượng kháng nghị khác, bọn chúng đang dùng đầu ủi cửa chắn chuồng, chúng nó hoàn toàn không cảm giác được hôm nay là một buổi sáng khác thường.
Vương Nguyệt Mai gọi Ngô Thúy Linh, Lý Căn vào trong phòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!