Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Chương 108
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màu máu đỏ tươi còn có hỗn loạn mấy cục máu đông màu đen, rõ ràng là do nghẹn thở công tâm, tên thị vệ nhãi nhép của Long tộc vào cấp báo đều bị dọa đến choáng váng, hắn theo bản năng lui về phía sau hai bước, lại bị Ngao Khâm không biết khi nào trên mặt đã nổi lên vảy màu xanh lá bóp lấy cổ.
“Tiếp tục.” Trên trán Ngao Khâm chính là sừng rồng dữ tợn, đôi mắt nho nhã cũng rốt cuộc không thể bảo trì bình tĩnh, đỏ đến mức dọa người.
“…… Đại, đại nhân.” Tiểu thị vệ run run rẩy rẩy, lời nói đều không được đầy đủ, “Không, không có.”
Ngao Khâm híp mắt, nắm chặt bàn tay, nhìn tên thị vệ trong tay hắn thống khổ giãy giụa, thất khiếu đổ máu, hắn đến thời khắc cuối cùng vẫn khôi phục thanh minh, không làm trước mặt trò mọi người bóp chết tên thị vệ nhãi nhép đó, mà là chậm rãi thả hắn ta xuống dưới.
Ánh mắt Vu Nghiêu cười như không cười, đưa một lọ đan dược cho tên thị vệ Thanh Long kia, “Vừa mới rồi là tại ta không khống chế được.”
Thị vệ nhặt về một cái mạng, làm sao còn dám nhận đan dược, vội vàng dập đầu nói tạ ơn.
“Ngao Khâm, đừng quên ước định.” Vu Nghiêu không thèm nể mặt mũi Ngao Khâm chút nào trước mặt đám thuộc hạ Thanh Long của hắn, giữa bọn họ bất quá chỉ là quan hệ giao dịch mà thôi.
Ngao Khâm nuốt xuống máu tươi cuồn cuộn trong cổ họng, bất đắc dĩ đem đống bảo bối mới vừa được đến tay cầm còn chưa ấm đưa cho Vu Nghiêu hơn phân nửa, “Đừng quên, Vu tộc cũng còn phải giúp ta bao vây tiễu trừ con rồng tàn tật kia.”
“Biết.” Vu Nghiêu tiếp nhận túi Càn Khôn đựng bảo bối, tức khắc vui mừng ra mặt.
Ngao Khâm nhìn gương mặt hắn tươi cười, trong lòng hận ý cùng tức khí bò lên tới đỉnh ——
Hắn trăm phương ngàn kế mưu tiêu tốn mấy chục năm, lại được kết quả như thế này.
Vô số lần trong vô số đêm, hắn kiên định tin tưởng ý niệm của mình, tại một khắc này tựa như một chữ “CHÊ CƯỜI” viết hoa.
Hắn hoàn hoàn toàn toàn bị chơi!
Tất cả những chuyện này, đều là do con rồng tàn tật đó sai.
Ngao Khâm giận quá hoá cười, biểu tình dữ tợn đáng sợ, đối với kết quả không cam lòng, phẫn hận tới rồi cực điểm, lại chỉ có thể an ủi mình ——
Không sao cả, chỉ cần ăn được huyết nhục của con rồng tàn tật kia, hắn chắc chắn có thể đạt được thực lực thất giai, đến lúc đó có thể đến cấm địa lấy một ít tâm pháp cùng nhận truyền thừa, cũng không tính là lỗ lã.
Ngao Khâm hít sâu một hơi, cưỡng bách mình bình tĩnh lại, lấy truyền âm lệnh ra, “Chúng tộc nghe lệnh, chiến sĩ tam giai trở lên tức khắc tập kết, đi Y Pháp Thành của Ma giới, tiến hành huyết tế ngay tại Y Pháp thành.”
Hắn dừng một chút, nhìn thoáng qua Vu Nghiêu, thanh âm thực nhẹ, lại mang theo lửa giận ngập trời, “Ta muốn mạng của hắn.”
……
Yêu tộc:
Cửu Khuynh cùng Trần thúc vừa mới nghe xong tin tức của liên minh các sinh mệnh đặc thù đưa tới.
YOU”LL ALSO LIKE
Hoa thẩm xoa xoa giữa mày, “Không nghĩ tới Long tộc nhanh như vậy liền phát hiện động tĩnh bên này của Yêu tộc.”
“Đô thành của Yêu tộc phát sinh biến cố lớn như vậy, liên minh các sinh mệnh đặc thù giúp chúng ta kéo dài gần hai ngày, cho chúng ta thời gian để củng cố lại đã không tồi.” Trần thúc lại có tư tưởng khá thoáng hơn, “Phệ Nhật Thử tộc nói như thế nào cũng là vương tộc, bên trong có thông tin là rất bình thường, truyền tới tai Long tộc cũng nằm trong kế hoạch của chúng ta mà.”
“Ừ.” Thần sắc Cửu Khuynh có chút ngưng trọng, “Liên minh các sinh mệnh đặc thù bên kia vừa mới nói, tối hôm qua hai người Loan Loan xuất hiện ở chợ Nhân ngư, mua bản đồ đi Y Pháp thành, phỏng chừng muốn đi cấm địa trong Y Pháp thành rồi.”
“Long tộc và Vu tộc đang chiêu mộ thêm một số lượng lớn cường giả từ các nơi, có lẽ muốn bao vây tiễu trừ.” Ánh mắt Cửu Khuynh lóe lên ánh sáng lạnh, “Đây cũng là thời điểm chúng ta cũng cần thêm người.”
Trần thúc cười tủm tỉm, ngữ khí lại rất nghiêm túc, “Chúng ta đi là được rồi, ngươi ở lại trong tộc củng cố đi.”
Giọng nói ông vừa rơi xuống, Cửu Khuynh liền cười lạnh một tiếng, “Trần thúc nghĩ thật đẹp nha, ta nhất định phải đi.”
“Đuôi ngươi chỉ có có bảy cái, chẳng lẽ vẫn còn thực lực ngũ giai như ngày nào sao?” Thanh âm hơi có chút trêu chọc vang lên, một nam nhân có mái tóc trắng, khuôn mặt yêu dã đi đến, ngữ khí không chút lưu tình mà trào phúng, “Như thế nào, dư lại mấy cọng cũng không cần nữa à, không bằng cho ta đi.”
“……” Cửu Khuynh trừng mắt hắn một cái, “Đồ hồ ly không có đuôi như ngươi thì cần đuôi làm cái quái gì.”
Vô Cẩn thở dài, trong thanh âm tất cả đều là bất đắc dĩ, “Cửu Khuynh, ngươi không ở đây chủ trì đại cục, dân tâm thật vất vả mới an ổn lại một chút sẽ tan ngay cho xem.”
“Yêu tộc đã không thể chịu nổi thêm bất cứ cuộc tranh đoạt hay chính biến nào nữa đâu.”
Nghe hắn kêu tên mình, đôi mắt đào hoa của Cửu Khuynh ngước nhìn nam yêu trước mặt một chút, tên này từ nhỏ cùng nàng lớn lên, lại trong lúc nàng không có ở đây một mình đảm đương chống đỡ được toàn bộ Hồ tộc, nàng có hơi giật mình mất tự nhiên.
Hắn trước kia chưa từng kêu tên nàng như vậy.
Hơn nữa, hắn từ khi nào, đã tứ giai?
Cửu Khuynh vốn xinh đẹp, chỉ là đang phát ngốc ra nhìn chằm chằm hắn, đuôi mắt còn lông mi cũng trân trân không đổi, làm Vô Cẩn trong lòng ngứa ngáy, càng đừng nói, hắn đã thích nàng vài thập niên nay.
Nhưng mà, hắn từ trước đến nay đều am hiểu ngụy trang, những chuyện thích thích đó từ rất lâu cũng qua năm tháng mà từng chút một ngưng tụ thành hòn đá, giấu cứng rắn trong đáy lòng, sẽ không dễ dàng nhúc nhích.
Vô Cẩn chỉ biết giống khi còn bé, luôn đuổi theo nắm cái đuôi nàng, dùng khẩu khí chọc cho nàng chán ghét nói, “Nếu người muốn đi, vậy chuẩn bị tốt cho ngày mình không trở về nữa đi.”
A, mở miệng ra vẫn chán ghét như vậy.
Cửu Khuynh thu tầm mắt, “Yêu tộc có ngươi, ta không lo lắng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!