Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút
Chương 372: Cho ta mượn long bào của ngươi (5)
Edit by Shmily
#Do not reup#
——————————
Hắn nói phi thường nhẹ nhàng, thật sự giống như là đang hỏi cơm chiều nay nàng tính ăn cái gì vậy.
Đổi lại là người khác thì có khả năng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Rốt cuộc thì người ngồi bên trong cũng là hoàng đế, là hoàng đế nắm giữ sinh tử của tất cả mọi người.
Hơn nữa, đối mặt với sinh tử, ai còn có tâm tư suy nghĩ tới cái khác.
Nhưng Vân Phiếm Phiếm lại không phải người thường.
Nàng nhặt chủy thủ lên, chủy thủ nắm trong tay còn cảm thấy có chút lạnh, nàng dò hỏi người bên trong: “Có phải đâm cái này vào thân thể thì có thể chứng minh không?”
“Đại loại là vậy.”
Vân Phiếm Phiếm gật đầu: “Được.”
Chuyện này đối với nàng mà nói thì rất nhẹ nhàng.
Đến lúc đó, ma lực của nàng sẽ trở về, chút thương tích nhỏ này, nàng hoàn toàn có thể chữa khỏi được.
Chính là có chút đau, bất quá nàng cũng không phải rất sợ đau.
Vân Phiếm Phiếm cầm chủy thủ, đối với thân thể của mình khoa chân múa tay hai cái.
Lại không nhìn thấy người trong trướng đã xốc cung trướng lên.
Tầm mắt không có gì che đậy, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy nữ tử ở bên ngoài.
Nàng đứng ở nơi đó, giống như là đang suy xét xem nên xuống tay ở chỗ nào mới tốt, trên mặt không hề có chút sợ hãi nào đối với cái chết, ngược lại còn có loại bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Ở thời điểm nàng cúi đầu tính đâm vào người, Quân Trì mới mở miệng: “Nhạt nhẽo.”
Thanh âm làm Vân Phiếm Phiếm dừng lại, nàng ngẩng đầu, liền thấy được người đang ngồi ngay ngắn trên giường.
Tóc ở trên đầu trút xuống, phủ tán loạn ở trên giường, đôi mắt hắn hẹp dài, đuôi mắt hơi hơi nhướng lên, ánh mắt mê ly câu nhân, giống như một yêu tinh mê hoặc người khác, mặt mày không hề có uy nghiêm của vua một nước, ngược lại còn mang theo chút ít lệ khí.
Vân Phiếm Phiếm không rõ ý tứ của hắn là gì, thử nhìn thoáng qua hắn.
Sau đó… buông tay.
Chủy thủ lại rơi xuống đất.
Hắn không phản ứng, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy hẳn là không cầm đâm nữa.
Nhưng mà hắn cũng không có nói lời nào, nhìn nàng một lúc sau liền khép cung trướng lại.
Vân Phiếm Phiếm nhân cơ hội này, tiếp thu cốt truyện về hắn.
Tên của hắn lần này là Quân Trì, là thần quốc quốc quân, đăng cơ đã hơn hai năm, tuy thân là quốc quân, nhưng kỳ thật trên tay hắn lại không có thực quyền.
Sau khi đăng cơ, thái hậu vẫn luôn buông rèm chấp chính, hắn chỉ cần lộ mặt lúc lâm triều là được.
Các đại thần từ lúc bắt đầu còn kinh ngạc, sau đó lại là cam chịu, cuối cùng lại giống như là thói quen.
Quân Trì ở trong mắt các đại thần bất quá cũng chỉ là một bình hoa, nổi danh không có quyền.
Mẹ đẻ của Quân Trì không phải đương kim thái hậu, mẹ đẻ của hắn bất quá cũng chỉ là một cô nương Giang Nam ở trong hoa lâu, nàng bị tiên đế coi trọng khi đi tuần, cuối cùng có thai, không thể không mang nàng tiến cung.
Nhưng mà trong hoàng cung không thiếu nhất chính là mỹ nhân, sau đó tiên đế cũng không tới xem mẫu thân Quân Trì nữa.
Thái hậu vào thời điểm ấy vẫn là hoàng hậu, dưới gối chỉ có một nhi tử, lại là trưởng tử, sau khi sinh không bao lâu đã được lập thành thái tử, thái tử kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, lại thích lưu luyến ham mê sắc đẹp, chơi bời khắp nơi, cuối cùng say rượu ngã xuống sông.
Thái hậu đau lòng cho nhi tử, nhưng lại cũng chỉ có vậy.
Nhi tử đã chết, nàng vẫn phải tồn tại, vì củng cố địa vị của bản thân, nàng tính toán tuyển một hài tử ở trong đám phi tần khác, dưỡng ở dưới gối của mình, đứa nhỏ này chính là Quân Trì.
Mẫu thân Quân Trì có thân phận hèn mọn, dưỡng ra hài tử cũng là có tính cách yếu đuối, đặt hắn dưới gối mình thì không còn gì tốt hơn.
Sau đó lại sợ Quân Trì không nghe theo mình, thái hậu phái người đi giải quyết mẫu thân của hắn.
Thời điểm Quân Trì từ bên ngoài trở về, chỉ còn thấy mẫu thân mình chết không nhắm mắt.
Hai mắt nàng mở lớn, giống như đang lên án vận mệnh của mình, máu tươi lan tràn chảy xuôi, chảy tới bên chân hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!