Mua Mạng Vợ Nhỏ
Ngoại truyện 1
NGOẠI TRUYỆN 1.
Chuyến bay đáp xuống sân bay lúc 4 giờ chiều, tôi đẩy hành lý đi phía sau, ba tôi thì bồng cháu ngoại của ông đi phía trước. Nhìn một ông một cháu, một lớn một nhỏ đùa giỡn đến cười toác hết cả miệng, cũng quên luôn tôi đang ì ạch đẩy hành lý ở phía sau. Tôi sợ là tiểu Niệm làm đau ông ngoại nên liền cất giọng nhắc nhở:
– Niệm, con đừng giỡn mạnh quá, làm ông ngoại đau bây giờ… nhớ hôm bữa không?
Tiểu Niệm chu môi nhìn về phía tôi, nụ cười rạng rỡ giảm hẳn, cái bộ mặt trông ghét không chịu được. Mẹ nó cái thằng ranh con này, trước kia mong ngóng nó xuất hiện, giờ có nó lại phải học cách không được hổ báo với con. Con cái nhà ai mà nghịch ngợm không chịu nổi, mới có 5 tuổi đầu mà có thể triết lý với mẹ nó suốt ngày, không khác thằng cha nó chút nào cả!
Vì bị tôi cảnh cáo nên Tiểu Niệm không dám cùng ông ngoại giỡn nữa, suốt quãng đường về nhà bà cố cũng ngoan hơn, chỉ là nói hơi nhiều một chút. Ba tôi ngồi bên cạnh, ông để cho Tiểu Niệm tự chơi, lại quay sang hỏi tôi vài câu:
– Lần này về là quyết định ở luôn hả con?
Tôi dịu giọng:
– Con cũng chưa biết nữa nhưng chắc là như vậy, con thấy lần trước về Tiểu Niệm có vẻ thích ở VN hơn, mà con thấy ba cũng thích ở đây hơn mà.
Ba tôi cười nói:
– Con có thích không?
– Con thì sao cũng được, hai người vui là được rồi.
– Vậy chứ còn Cảnh Long thì sao… con về nó có biết không?
Nghe ba tôi nhắc đến Cảnh Long, tôi tự dưng lại thấy phiền muộn trong lòng. Có chút bực bội khó xử, tôi nhạt giọng trả lời:
– Con không biết, con không có nói…
Ba tôi đột nhiên nở nụ cười hiền từ:
– Cũng gần 7 năm rồi, Tiểu Niệm cũng được 5 tuổi rồi… cái gì bỏ qua được thì con bỏ qua đi. Ba nhìn Cảnh Long nó kiên trì gần 1 năm qua với con… tới ba cũng thấy xiêu lòng.
Tôi hừ hừ mấy tiếng, tôi ở nước ngoài một mình sinh con, một mình nuôi con ròng rã 6 năm trời, anh ấy chỉ xuất hiện mới có 1 năm mà đã xiêu lòng… quá bất công với tôi rồi.
Tôi nhìn sang ba tôi, nghiêm túc hỏi:
– Chuyện nhà họ Huỳnh gây ra với gia đình mình, ba bỏ qua được hết sao?
Ba tôi trầm ngâm một chút, lát sau, ông thở dài một hơi, trả lời:
– Nếu không có thằng bé Niệm thì ba chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ nhưng bây giờ có bé Niệm, mặc dù con không cho thằng bé về nhận tổ tiên bên nội nhưng dù sao nó vẫn là con cháu máu mủ nhà người ta… không thể cắt đứt được. Muốn không bỏ qua cho nhà họ Huỳnh thì cũng không được, làm vậy chỉ tội cho thằng bé. Trước kia tâm nguyện của ba chỉ là muốn tìm lại con, bây giờ có con gái, có cháu ngoại… tuổi của ba cũng già rồi, sắp được gặp mẹ con rồi… còn gì nữa mà thù với hận hả con?
Tôi có chút lúng túng:
– Nhưng mà con…
Ba tôi vỗ nhè nhẹ lên tay tôi, ông dịu giọng khuyên nhủ:
– Thù hận rất mệt mỏi, 7 năm qua con cũng đủ vất vả rồi… nhà họ Huỳnh 2 người cũng đã chết… thù làm gì nữa hả con? Cảnh Long không chọn đi theo con, ba nghĩ chắc là có khuất tất gì đó.
– Khuất tất gì mà anh ấy không nói chứ?
– Con chỉ cần nhìn vào hành động của nó một năm qua, ba không tin là con không hiểu. 3 năm trước là bà nội nó chết, 1 năm trước… ông Độ cũng đi chầu Diêm Vương. Ông Độ vừa chết, Cảnh Long liền bay tới tìm con, con nghĩ coi… sao lại có sự trùng hợp như vậy?
Tôi vẫn cố phản biện:
– Nói như vậy… chả nhẽ nếu ông Độ 10 năm nữa mới chết vậy thì 10 năm anh ấy mới chịu tới gặp con sao? Ba thấy anh ấy giống núp bóng ba của mình không?
– Ông Độ là bị ung thư, bệnh phát hiện hơn 7 năm, cầm cự mãi cũng không qua khỏi. Con nói đi, có phải là Cảnh Long nó biết trước ba nó sẽ không qua khỏi nên mới để con chờ như vậy không?
– Con… mặc kệ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ… nói nhiều cũng vô ích.
Ba tôi vẫn rất nhẫn nại:
– Chuyện Tiểu Niệm bị bạn nó chọc ghẹo là không có ba… con quên rồi hay sao Đông Nghi? Con định để thằng bé lớn lên với nỗi uất ức trong tâm hồn vậy à? Nó có ba mà không cho nó nhận, cái đó là con có lỗi với con con, có lỗi với chồng con.
Tôi càng nghe càng thấy khó chịu, những chuyện này không phải là tôi không nghĩ tới. Đã một năm rồi kể từ khi ông Độ chết, Cảnh Long bám dính mẹ con tôi không rời. Cứ nửa tháng một tháng, anh ấy lại bay sang Singapore để tìm tôi với con. Lần đầu tiên tôi gặp lại anh ấy, tôi gần như chết lặng, cảm xúc khủng hoảng mỗi khi nhớ lại tim tôi vẫn còn đập rộn ràng. Nhớ lần đó là vào lúc ông Độ chết được 1 tuần, Cảnh Long đầu tóc bù xù, râu ria dài một đoạn, trên người mùi rượu nồng nặc chạy đến trước nhà để tìm tôi. Nửa đêm nửa hôm, anh ôm tôi khóc bù lu bù loa làm náo loạn cả một khu nhà yên tĩnh, nếu không phải vì nhà tôi sống rất được lòng mọi người thì chắc có lẽ bữa đó đã bị công an tóm lên đồn vì tội gây rối trật tự rồi. Có thể nói, anh ấy đã nhịn lâu lắm rồi, cũng đã vất vả lâu lắm rồi…
Tôi biết Cảnh Long có điều khó xử trong lòng, 6 năm trời rời xa mẹ con tôi, anh cũng không nỡ lòng làm thế. Tôi cũng nghe Lệ Dung kể lại, Cảnh Long thực sự rất thường xuyên bay sang Singapore lén gặp mẹ con tôi. Hôm tôi sinh tiểu Niệm, anh ấy là người đầu tiên bồng thằng bé… chỉ là mọi người giấu tôi, thế nên mãi đến giờ tôi mới được biết.
Cảnh Long biết tôi không thể tha thứ được cho nhà họ Huỳnh, thay vì bắt tôi chịu đựng sự dày vò, anh chọn cách dàn xếp ổn thỏa nhất. 6 năm qua, anh vì nhà họ Huỳnh cống hiến làm việc hết sức mình, chăm lo cho tang lễ của bà nội, rồi lại chăm sóc cho sức khỏe của ba mình. Anh cố sức đào tạo Cảnh Đức, cũng cố gắng gầy dựng sự nghiệp cho riêng mình ở thành phố. Tôi mơ hồ có thể đoán được anh muốn gì, chỉ là một năm qua anh vẫn chưa nói, thế là tôi cũng không muốn hỏi đến.
Ngồi trên xe về lại nhà ngoại, tâm tình tôi thật sự rất phức tạp, cũng không hiểu vì sao, tôi có cảm giác… lần trở về này giống như sẽ có một bước ngoặc mới trong cuộc sống của mẹ con tôi vậy…
………………………
Sáng ngày hôm sau, tôi theo mọi người đến thăm mộ mẹ tôi, thắp nhang cho mẹ, lòng tôi đã bớt nặng trĩu hơn trước kia rất nhiều. Mọi chuyện xảy ra giống như một giấc mơ vậy nhỉ, chớp mắt đã gần 30 năm rồi… thời gian thật sự trôi nhanh quá đi mất.
Tôi nhìn ba tôi đang chỉ dạy Tiểu Niệm thắp nhang cho bà ngoại, nụ cười trên môi tôi không tự chủ mà cong lên. Cuối cùng ba tôi cũng bình an khoẻ mạnh ở lại bên cạnh tôi, lời Cảnh Dục hứa, anh ta cũng đã thực hiện được. Ba tôi sống thêm đã được 7 năm, mà trong 7 năm đó, tôi cũng chưa nằm mơ thấy Cảnh Dục thêm một lần nào nữa, chắc có lẽ anh ấy đã đi đầu thai chuyển kiếp rồi cũng nên…
Đối với người đàn ông tên Cảnh Dục này, trong lòng tôi cảm thấy thật sự tiếc nuối. Người ta cũng vì chờ tôi bao nhiêu năm, làm biết bao nhiêu chuyện… đến cuối cùng tôi lại chẳng làm được điều gì cho người ta hết. Bây giờ cũng chỉ có thể cầu nguyện cho anh ấy đầu thai chuyển kiếp có cuộc sống thật là tốt… thật thật là tốt!
– Đông Nghi, cậu định đưa cả nhà mình đi biển 2 ngày… con đi luôn nha?
Tôi cười từ chối:
– Cả nhà mình đi đi, ngày mai con phải về nhà thăm cha mẹ con nữa. Với lại cu Toàn em con đi hỏi vợ, con phải về đi cùng cả nhà.
Tiểu Niệm nghe nhắc đến thằng Toàn, thằng bé reo lên:
– Mẹ mẹ… con cũng muốn về thăm cậu Út.
Tôi lắc đầu không đồng ý:
– Con đi biển với ông ngoại với bà cố đi, mẹ đi công việc với cậu… chuyện rất quan trọng, con nít không đi theo được.
Tiểu Niệm lại bĩu môi, gương mặt sụ xuống tỏ vẻ bất mãn. Ngày mai mà đưa thằng nhóc này theo chắc lại chạy loạn bên nhà vợ thằng Toàn mất, kiểu gì thì tôi cũng không cho nó đi, tránh gây phiền phức cho nhà người ta. Thấy tôi kiên quyết lại có thêm sự dụ dỗ được tắm biển của ông ngoại với ông cậu, Tiểu Niệm cuối cùng cũng bỏ tôi sang một bên, vui vui vẻ vẻ về soạn quần áo để sáng mai lên đường đi biển. Thiệt tình, đẻ được thằng con ham chơi quá cũng khổ, có thú vui mới là nó chẳng thèm ngó ngàng gì đến mẹ nó nữa rồi.
Sau khi dặn dò hai ông cháu xong, tôi bắt taxi về lại nhà, đây là nhà cũ của tôi trước kia, mỗi lần về VN tôi đều ở lại đây chứ không ở nhà bà ngoại. Lần này về, tôi có dự định sẽ định cư luôn, đợi xong việc của thằng Toàn, tôi cho người tân trang lại nhà cửa mới được. Sẵn tiện mua một chiếc xe máy dễ đi, tôi thật lòng không tin tưởng vào tài nghệ lái xe hơi của mình, lần trước xém chút nữa cả người cả xe cùng rơi xuống hồ rồi.
Xe dừng trước cổng nhà, tôi kéo hai ba cái vali cùng một lúc, biết nó nặng như vậy, ban nãy tôi đã nhờ tài xế đem vào giúp rồi, thật là…
– Để anh… nặng lắm!
Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai, lúc tôi ngước mắt nhìn lên đã thấy Cảnh Long xuất hiện thình lình trước cổng. Tim đập có chút loạn, tôi hít vào một hơi, cố ngăn lại cảm xúc hỗn loạn lúc này.
– Ai nói cho anh biết tôi về đây vậy?
Cảnh Long kéo cái vali thứ hai, anh cười hề hề:
– Con trai anh nói.
– Con trai anh?
Cảnh Long gật gật:
– Chứ em nghĩ ai, con đi đâu thì cha đi theo đó… thằng bé còn có tình người hơn em, em đi đâu cũng không thèm nói với anh một tiếng.
Tôi lườm nguýt gương mặt tuấn tú kia:
– Anh là cái gì của tôi mà tôi đi đâu phải báo cho anh? Anh đi đâu cũng có báo cho tôi đâu?
Sự chịu đựng của Cảnh Long càng lúc càng tốt, tôi nói như thế mà anh vẫn trơ mặt ra cười:
– Anh với em vẫn chưa ly hôn, trên mặt pháp luật vẫn là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Coi như anh sai đi, kể từ nay về sau, anh đi đâu cũng sẽ báo cho em một tiếng… được chưa?
Tôi lắc đầu chịu thua, mặt anh ta quá dày, tôi nói không lại. Thấy Cảnh Long đã kéo xong ba cái vali to đùng, tôi liền nói:
– Xong rồi anh về đi, đứng đây làm gì nữa?
– Em mở cửa đi chứ, anh đem vali lên phòng cho em. Em nghĩ em rinh ba cái vali này lên kiểu gì, dùng phép thuật đưa lên à?
Đúng nhỉ, phòng của tôi ở tầng trên, lát nữa tôi kéo lên kiểu gì được nhỉ?
Nghĩ nghĩ, tôi liền mở cửa cho Cảnh Long vào nhà, nhà tôi bình thường đều có người đến dọn dẹp 2 ngày 1 lần, nhìn chung thì tương đối sạch sẽ. Cảnh Long đưa vali lên phòng cho tôi, lúc anh đi xuống, mồ hôi thấm ướt đầy lưng. Thấy anh có vẻ mệt, tôi có chút không nỡ, liền hỏi:
– Khát nước không?
Cảnh Long gật gật:
– Khát, cho anh ly nước…
Tôi gật đầu, đi xuống bếp rót cho anh ly nước lọc, đưa đến trước mặt anh, tôi nói:
– Anh uống đỡ nước lọc đi, tủ lạnh không hoạt động nên không có nước lạnh.
– Không sao, bây giờ anh xuống cắm điện vào cho em… máy lạnh phòng em anh cũng kiểm tra qua rồi, vẫn còn sử dụng tốt. Máy nước nóng tạm thời em đừng sử dụng, để mai anh kêu người qua kiểm tra lại… với lại… nhà em không có quạt máy à?
– Có chứ, ở phòng ba tôi có… nhưng mà có máy lạnh rồi, tôi đâu cần quạt máy đâu.
Cảnh Long cười hề hề, anh nói:
– Anh cần, tối nay anh ngủ ở đây mà… em cũng biết rồi đó, thời tiết mùa này nóng lắm, mà em lại không cho anh ngủ chung với em.
– Khoan, ai nói sẽ cho anh ngủ lại đây?
– Chứ tại sao anh lại không thể ngủ ở nhà vợ mình?
Tôi cười nhạt:
– Chỗ nào là nhà vợ của anh hả Cảnh Long? Anh không có nhà à? Tôi nghe nói anh xây cả biệt thự ở đây nữa mà… bộ cho thuê rồi hả?
Cảnh Long sụ mặt, giọng điệu buồn nôn:
– Ở biệt thự không có em… anh trống vắng lắm.
– Cút xa tôi ra một chút, ai dạy anh mấy lời sến sẩm đó vậy?
Nói mềm mỏng tôi không nghe, anh ấy bắt đầu nói cứng rắn:
– Nói chung là anh muốn bảo vệ em thôi, em mới về, lạ nước lạ cái, em lại không biết xung quanh đây dạo này trộm cướp lộng hành… anh vì an toàn tính mạng của em chứ anh có phải cái quân thừa nước đục thả câu đâu… em thấy anh có chút xíu nào giống loại người đó không?
Khoé môi tôi giật giật, khu biệt thự an ninh nhất thành phố mà anh ta nói là trộm cướp lộng hành… đồ mặt dày nhà anh.
– Anh muốn ngủ đâu thì kệ anh, tôi không cho anh mền gối gì đâu, quạt tôi cũng không cho.
Cảnh Long khóc lóc:
– Nhưng nóng… em không thấy trời nóng hả?
– Mặc kệ anh, không chịu được thì về đi.
Cảnh Long kêu gào:
– Em nhẫn tâm với anh vậy hả?
– Ừ.
– Em không thấy tội nghiệp anh hả?
– Không.
– An An!
Tôi mặc kệ anh ta kêu gào chửi bới, tôi cứ thế lên phòng tắm rửa thay quần áo rồi nghỉ ngơi. Đang sấy tóc ở trong phòng, tôi nghe dưới nhà có tiếng ồn ào huyên náo, sợ là ba với tiểu Niệm về nên tôi liền chạy vội xuống nhà, ấy vậy mà…
– Đúng rồi để đây… anh để đây…
– Anh thử xem coi nó mát chưa? Đúng rồi… mát vậy là được rồi…
– Đây, tôi gửi thêm tiền cho các anh uống vài ly bia… trời nóng quá… làm phiền mọi người rồi.
– Cảm ơn cảm ơn!
Đợi Cảnh Long tiễn thợ lắp đặt đi ra ngoài, tôi liền đi tới quát lớn:
– Anh làm cái trò gì vậy hả? Anh mua sao không để ở nhà anh mà để ở nhà tôi làm gì?
Vẫn là gương mặt mo nhe răng cười:
– Anh ngủ ở đây nên đem tới đây chứ… đúng là mát thật, em thấy mát không?
Tôi nhìn cây quạt điện tử anh ta vừa mua, mặc dù trong lòng rất giận nhưng vẫn phải công nhận một điều là quạt này rất mát… hiệu gì ấy nhỉ?
– Anh để ở đây nha, trời nóng lắm đó…
Tôi hừ hừ vài tiếng, nhìn chung thì cây quạt này rất tốt, đợi ngày mai anh ta đi thì cây quạt này là của tôi… được… chịu thiệt một chút vậy.
– Anh muốn làm gì thì làm, đừng mò lên phòng tôi làm phiền tôi là được… ngày mai tôi còn đi công chuyện quan trọng.
– Yes sir!
Tôi bước lên cầu thang, liếc mắt nhìn thấy người đàn ông đang vui mừng đến huơ tay múa chân mà trong lòng cảm thấy buồn cười quá đỗi. Một năm rồi, sao anh vẫn cứ lì lợm như vậy, giá như anh có lòng tự trọng như người ta thì em đã không xiêu lòng đến thế này rồi…
Cảnh Long, anh còn bao nhiêu kiên nhẫn với em nữa? Sự kiên nhẫn của anh có đợi được đến lúc em toàn tâm toàn ý muốn ở bên cạnh anh hay không đây?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!