Mua Mạng Vợ Nhỏ
Ngoại truyện 2
NGOẠI TRUYỆN 2.
Sáng ngày hôm sau, tôi dậy thật sớm, sửa soạn xong xuôi, lúc xuống nhà đã thấy Cảnh Long trong bộ quần áo tươm tất đợi sẵn. Thân mặc áo sơ mi trắng, quần tây âu được ủi là thẳng thiu. Anh vẫn như ngày đầu tiên tôi nhìn thấy, vẫn đẹp trai đến không chịu được. Cứ tưởng thời gian sẽ làm anh già đi chứ, ai dè… càng ngày anh càng trở nên phong độ khí chất bất phàm. Điên thật, anh là con cưng của ông Trời đấy hả?
Thấy tôi bước xuống, hai mắt anh sáng rực, nụ cười rạng rỡ như ngày nào:
– Vợ anh đẹp thật!
Tôi lườm nguýt anh ta:
– Đừng có nhận bừa.
Cảnh Long biết tôi muốn chống đối anh, thế nên anh toàn nhịn tôi, cũng chả bao giờ quát nạt tôi lần nào. Đi cùng tôi ra xe, anh hỏi:
– Em muốn ăn sáng trước rồi đi không?
Tôi nhìn chiếc xe xịn xò trước mặt, tôi hỏi:
– Anh làm ăn khá quá nhỉ? Xe cũ đã đắc, xe này còn đắc hơn.
Cảnh Long hãnh diện khoe ngay:
– Em thích đúng không?
Tôi gật gật:
– Đẹp đó nhưng tôi nhớ là anh không thích loại xe gia đình này mà?
Cảnh Long đứng trước mặt tôi, anh dịu dàng trả lời:
– Thời còn trai trẻ khác, giờ có gia đình rồi, đi xe này tiện chở vợ chở con, rộng rãi thoải mái. Với lại anh đi xe này, phụ nữ nhìn vào sẽ biết anh là người có vợ, là người đàn ông của gia đình.
Thôi chết rồi, đừng có nói những lời như vậy chứ… trái tim tôi chống đỡ không nổi đâu!
Thấy tôi cứ ngơ ngơ, anh liền nắm tay tôi kéo tôi vào trong xe, khởi động xe chạy, anh mới quay sang hỏi tôi:
– Ăn sáng trước nhé?
Tôi lắc lắc đầu:
– Mẹ có nấu đồ ăn, tôi về ăn với mẹ.
– Vậy cũng được…
Ngồi trên xe, Cảnh Long nói rất nhiều, tôi thì làm biếng không muốn nói gì. Đến trước cửa nhà cha mẹ tôi, tôi định xuống xe thì thấy Cảnh Long xuống trước, anh giúp tôi mở cửa xe rồi cười nói với tôi:
– Vào trong thôi em.
Tôi thấy bộ dáng chuẩn bị vào cửa của anh, tôi liền kéo anh lại, tôi hỏi:
– Sao anh không đi đi, vào nhà mẹ tôi làm gì?
– Sao anh phải đi, hôm nay anh tới đây mà.
Tôi trợn mắt:
– Ai kêu anh tới?
Cảnh Long hiên ngang trả lời:
– Là mẹ mình, hôm nay đi hỏi vợ cho út Toàn… anh là anh rể anh phải có mặt chứ, em bị gì vậy?
Nói rồi, anh quay mông đi vào trong, bỏ lại tôi một mình trợn mắt nhìn theo. Nghĩ nghĩ, tôi liền chạy ù vào theo, vào chưa đến phòng khách đã nghe giọng của Cảnh Long vang lên văng vẳng, còn có cả tiếng cười hí ha của mẹ cha mẹ tôi nữa chứ. Và sự thật sau đó đã chứng minh lời Cảnh Long nói hoàn toàn là sự thật, anh ấy được đích thân cha mẹ tôi mời tới để lát nữa đi hỏi vợ cho thằng Toàn. Rốt cuộc thì cha mẹ tôi nghĩ gì vậy nhỉ, tôi là con gái của họ hay Cảnh Long mới đúng là con trai của họ đây hả?
Đồ đạc sửa soạn xong xuôi, Cảnh Long đưa tôi, thằng Toàn và cha mẹ tôi đến nhà bạn gái của thằng Toàn. Cả buổi nói chuyện thân mật, Cảnh Long luôn lấy danh nghĩa là chồng của tôi để nói chuyện, lại còn thân mật ôm eo tôi suốt từ nãy tới giờ. Tôi biết là anh ấy cố ý nhưng tôi cũng không đến mức không chịu được, chẳng qua trong lòng có chút xao xuyến kỳ lạ, cũng lâu lắm rồi bọn tôi không đụng chạm vào cơ thể nhau.
Tiệc hỏi vợ kết thúc, thằng Toàn ở lại với vợ nó, Cảnh Long đưa cha mẹ tôi về nhà. Tôi nán lại chơi với cha mẹ một chút rồi cũng xin phép về trước, đợi khi nào Tiểu Niệm đi biển về, tôi sẽ đưa thằng bé đến chơi với bọn họ. Sau khi tôi đi, cha mẹ tôi cũng rời vùng đất đó mà trở lại thành phố sinh sống. Tôi nhờ Lệ Dung giúp đỡ cha mẹ tôi mở một cửa hàng đồ gỗ, ban đầu cha tôi làm ăn cũng bình thường, sau đó nhờ thằng Toàn mà phát triển ổn định đến ngày hôm nay. Lúc tôi sinh Tiểu Niệm, cả cha mẹ tôi đều bay sang Singapore để đón cháu ngoại, cũng chính mẹ tôi chăm sóc tôi 3 tháng ở cữ vuông tròn. Với tôi, dù là cha mẹ ruột hay cha mẹ nuôi thì tình cảm của tôi dành cho họ chưa bao giờ thay đổi.
Trên đường về lại nhà, Cảnh Long có vẻ háo hức lắm, tôi còn thấy anh ấy trộm cười, vẻ mặt đắc chí vô cùng. Không biết anh ấy có cái gì mà vui vẻ, mặc dù tò mò nhưng tôi không hỏi, tôi mà hỏi anh ấy lại nghĩ là tôi đang quan tâm đến anh ấy nữa thì phiền.
– À này, lát nữa anh để tôi ở siêu thị gần nhà đi, tôi mua ít đồ rồi tự tôi về cũng được.
Cảnh Long góp ý:
– Ở gần đây có siêu thị lớn, anh đưa em đi mua đồ, sẵn tiện ăn chút gì đó luôn, khi nãy anh thấy em ăn không nhiều.
Đúng thật là tôi có chút đói bụng, khi nãy đến nhà vợ sắp cưới của thằng Toàn nên cũng không tiện ăn uống nhiệt tình…
– Cũng được.
– OK, đến ngay thôi.
Tôi vào siêu thị mua thức ăn, nước uống, vật dụng hàng ngày trong nhà, thêm phần của Tiểu Niệm nữa, cuối cùng cũng đầy một xe hàng. Ban đầu tôi đưa thẻ của tôi nhưng Cảnh Long kiên quyết bắt tôi để anh trả, anh còn hiên ngang nói với thu ngân là mua đồ cho vợ sao để vợ trả tiền được… thật là hết nói nổi với anh.
Hai bọn tôi ăn lẩu ở siêu thị, sau đó Cảnh Long đưa tôi về nhà. Anh bảo với tôi tối nay anh sẽ đến, tôi bảo không cần nhưng anh vẫn một hai muốn đến, tôi cũng hết cách can ngăn. Đợi anh đi rồi, tôi mới xách túi đồ vừa mua lên phòng, đồ để dùng ở nhà thì tôi dọn dẹp sắp xếp xong cả rồi, giờ còn đồ dùng của tôi thôi. Sửa soạn xong một trận, tôi tắm rửa rồi ngủ một giấc, sáng dậy sớm nên bây giờ có chút uể oải, ngủ trước đã rồi dậy nấu cơm sau.
Tôi giật mình tỉnh dậy đã gần 5 giờ chiều, bụng cũng có chút đói, liền dậy rửa mặt rồi xuống nhà nấu cái gì đó ăn. Vừa bước xuống cầu thang, tôi đã ngửi được mùi thơm của thịt kho bay khắp nhà, cứ tưởng là mình bị ảo giác nhưng hóa ra là sự thật, người nấu dưới bếp không ai khác lại chính là Cảnh Long. Thấy tôi đi tới, anh nhe răng cười, miệng thì nói nhưng tay lại rất bận rộn.
– Em dậy rồi hả, anh cho người xem lại máy nước nóng trong nhà rồi, em sử dụng được rồi đó.
Tôi nhìn anh, tôi hỏi:
– Anh tới khi nào vậy? Anh có chìa khóa nhà à?
Cảnh Long gật gật:
– Anh có, là ba đưa cho anh lúc anh sang Singapore thăm em và con.
Lại nhìn vào bếp, tôi tò mò hỏi:
– Anh biết nấu ăn nữa hả? Trước kia anh làm gì biết nấu ăn?
Cảnh Long cười hì hì:
– Lúc chưa có người giúp việc, anh phải học cách nấu ăn, ăn ở ngoài mãi… anh nuốt không trôi. Em lấy chén đũa đi, anh nấu xong cả rồi.
Tôi gật gật, trong lòng bỗng dưng cảm thấy hơi xót. Cảnh Long là đại thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ, cây chổi còn không biết cầm để quét nhà, vậy mà bây giờ có thể nấu được một bàn thức ăn hai ba món. Cũng không biết trông 7 năm vừa qua anh đã phải trải qua những gì… có vất vả lắm không?
Đồ ăn dọn lên đầy bàn, chỉ có hai người mà đến mấy món nhưng được cái món nào cũng ngon, tài nghề nấu ăn của Cảnh Long công nhận là rất tốt. Thấy tôi ăn nhiều hơn một chén cơm, Cảnh Long cười khoái chí:
– Nếu em thích thức ăn anh nấu, vậy thì để sau này anh thường xuyên nấu cho em ăn… chịu không?
Tôi cũng không khó chịu với anh như hôm qua nữa, tôi khẽ hỏi:
– Anh còn định tới đây mỗi ngày à?
– Nếu không tới đây được thì anh đưa em đến nhà mình… ở đâu anh nấu cũng được.
Tôi lườm nguýt anh một phát, đúng là dạng miệng, cái gì anh nói cũng được, thả thính tán tỉnh suốt cả ngày. Ăn xong, tôi rửa chén bát, anh phụ tôi đem rác ra ngoài trước, xong xuôi hết, anh đưa tôi đi mua trà sữa, tôi một ly, anh một ly, nhâm nhi ngồi trước sân nhà hóng mát.
– An An, em định cho Tiểu Niệm học ở đâu?
– Chưa biết nữa, để tôi xem xét qua vài trường, dù sao thì thằng bé cũng quen học ở bên đấy, giờ về đây cũng nên tìm trường kỹ hơn một chút, tránh cho thằng bé thấy quá mức xa lạ.
Cảnh Long có vẻ rất nghiêm túc:
– Chuyện trường học của con, em cứ để anh tìm cho, dù sao anh cũng rành hơn em, chọn trường cho con cũng dễ.
Tôi lắc đầu:
– Anh còn công việc nữa, mấy chuyện đơn giản này để tôi là được rồi.
– Chuyện học cho con là chuyện quan trọng chứ sao đơn giản được, mình phải cho con những thứ vừa tốt vừa phù hợp với con chứ. Càng bé thì càng phải cẩn trọng hơn, nền móng tốt cho con là từ bây giờ đó em.
Nói đoạn, Cảnh Long lại bàn với tôi vài trường mầm non mà anh đã xem xét qua, tất cả đều là những trường rất có tiếng tăm, điều kiện vô cùng tốt. Nhìn cái cách Cảnh Long cẩn thận, tôi lại thấy lòng mình dịu xuống một chút. Cái cảm giác cả hai cùng bàn bạc về vấn đề con cái… cảm giác này… tôi thật sự đã từng ước ao từ lâu… thật là tốt!
………………………………
Ngày hôm sau Cảnh Long đưa tôi đến đón ông cháu Tiểu Niệm, thằng bé Niệm thấy ba nó đến thì mừng đến nhảy cẩng lên, hò hét líu lo suốt đường về nhà. Tiểu Niệm cũng đã quen với chuyện Cảnh Long là ba nó, một năm qua đối với sự xuất hiện của Cảnh Long, thằng bé vô cùng mừng rỡ. Nhìn cha con bọn họ vui đùa với nhau, tôi bất giác lại nghĩ đến những gì mà ba tôi đã từng nói với tôi… Tiểu Niệm là con ruột của Cảnh Long… không thể nào ngăn cha con bọn họ nhận nhau được…
Trong suốt hai tháng vừa qua, Cảnh Long ngày nào cũng chạy tới nhà tôi, trừ khi nào anh đi công tác thì mới không đến thôi. Anh đưa tôi đi tìm trường cho con, làm giấy tờ nhập học cho con các thứ, hầu như đi đâu đều là do anh đưa đi chứ anh lại không để cho tôi một mình chạy loạn ngoài đường. Tôi dần dần đã quen với chuyện có anh ở bên cạnh, cũng không còn gây gổ với anh suốt ngày như truớc kia nữa. Quay lại với anh cũng không phải là tôi không nghĩ tới, chỉ là chưa có lời nào nói ra nên tôi vẫn cứ để mọi chuyện diễn ra như bây giờ. Trên đời này cũng không có loại trái tim sắt đá, đã 7 năm rồi… thù hận cũng đã tiêu tan, tức giận cũng đã không còn… bọn tôi cũng sắp già rồi… lãng phí 7 năm coi như cũng đủ.
Lúc chiều Cảnh Long gọi cho tôi, anh ấy nói anh ấy đưa Tiểu Niệm đi chơi, đến tôi sẽ đưa thằng bé trở về. Mọi chuyện sẽ diễn ra hết sức bình thường nếu như tôi không nghe Tiểu Niệm nói là thằng bé đang chơi với bà nội, giọng thằng bé trong trẻo vang lên trong điện thoại khiến cả người tôi có chút rét run không khống chế được. Tôi tức tốc chạy tới nhà Cảnh Long, vừa vào đến cửa đã thấy Tiểu Niệm hát hò với mẹ chồng tôi, tôi giận đến không nói nên lời, một phát kéo Tiểu Niệm rời khỏi vòng tay của bà, tôi quát:
– Ai cho con đến đây? Ai cho?
Cả Tiểu Niệm và mẹ chồng tôi đều giật mình, lúc Cảnh Long đi xuống đã thấy tôi nổi giận đùng đùng đứng đó. Tôi nhìn về phía mẹ chồng tôi, 7 năm rồi, người phụ nữ hiền lành đó cuối cùng cũng có tóc bạc, cả nếp nhăn trên mặt cũng không cách nào che giấu được. Dung nhan ngày nào vẫn còn rất mặn mà, vậy mà giờ đây lại như bỏ phế không quan tâm đến…
Mẹ chồng tôi nhìn về phía tôi, đôi tay bà giơ lên như muốn giành lại Tiểu Niệm. Thấy bà như thế, sự tức giận trong lòng tôi lại càng bộc phát, tôi lùi về sau vài bước, tay ôm chặt giữ Tiểu Niệm vào trong lòng. Ngày trước khi biết có Tiểu Niệm, tôi không muốn nói cho Cảnh Long biết, hết thảy cũng vì lo lắng đến vấn đề này. Tôi sợ người nhà họ Huỳnh sẽ đến giành cháu, tôi sợ Tiểu Niệm biết đến sự tồn tại của bọn họ… sợ sau này khi thằng bé lớn, nó sẽ khổ sở nhiều lắm khi biết được tất cả sự thật. 7 năm qua tôi đã cố gắng thật nhiều để quên đi những chuyện tàn nhẫn kia, cũng không muốn bất kỳ một ai nhắc lại nữa. Lại càng không muốn Tiểu Niệm biết, không muốn thằng bé cũng suy nghĩ mệt mỏi như tôi…
– An An… cho mẹ…
Tôi trừng mắt nhìn bà, tôi nói có chút kích động:
– Không… bà không được tới gần Tiểu Niệm… nó là con của tôi không có một chút liên quan gì đến nhà họ Huỳnh các người… không có liên quan.
Mẹ chồng tôi bà ấy khóc, giọng nghẹn ngào:
– Mẹ biết… mẹ xin lỗi… nhà họ Huỳnh làm ra những chuyện có lỗi với con… mẹ biết mà… Nhưng xin con đó An An, con cho mẹ được gần Tiểu Niệm một chút đi… chỉ một chút thôi con… một chút thôi mà con…
Tôi kiên quyết lắc đầu:
– Bà gần thằng bé nhiêu đó là đủ rồi, sau này đừng đến gần con tôi nữa…
Cảnh Long lúc này liền đi tới chỗ tôi, anh đưa tay muốn bồng Tiểu Niệm nhưng tôi không đồng ý. Tôi giữ Tiểu Niệm chặt bên người, thằng bé ngơ ngác nhìn về xung quanh rồi lại thỏ thẻ nói với tôi:
– Mẹ… mẹ đừng có tức giận nữa…
Tôi vỗ về con trai:
– Ừ mẹ không tức giận, không tức giận nữa… sau này Tiểu Niệm không được đến gần bà ấy… con nhớ chưa?
Giọng của Tiểu Niệm non nớt hỏi:
– Là bà nội ạ?
– Không phải bà nội/ Ừ là bà nội.
Cả tôi và Cảnh Long đều cất giọng chung một lúc, một người thì khẳng định, một người lại phũ định làm cho Tiêu Niệm ngơ ngác không biết nên nghe theo ai. Cuối cùng vẫn là Cảnh Long lên tiếng nói trước:
– An An, mẹ… bà ấy không có lỗi mà…
Tôi giận đến đỏ mặt:
– Vậy thì ai mới có lỗi? Là tôi đúng không hay là mẹ tôi? Tại mẹ tôi làm lạc mất tôi đúng không? Ý anh là vậy phải không?
– Không, anh không có ý đó… anh không dám nói là nhà anh không có lỗi… chỉ là mẹ… bà ấy cũng không muốn mọi chuyện xảy ra như vậy. Em cũng biết mẹ mong cháu mà, 7 năm qua bà sống cũng không khá gì đâu.
Tôi cố khống chế bản thân mình để không nói ra những lời nặng nề:
– Tôi cũng không muốn chuyện đó xảy ra, ai cũng không muốn chuyện đó xảy ra hết. Nhưng cuối cùng thì sao, cuối cùng thì nó cũng đã xảy ra rồi… anh muốn tôi quên đi hết tất cả… tôi không làm được. Tôi biết anh không có lỗi gì cả, anh và Cảnh Dục không có lỗi nhưng bà ta thì có… bà ta biết hết mọi chuyện… anh đừng biện minh cho mẹ anh nữa.
Mẹ chồng tôi khẩn khoản nghẹn ngào:
– An An, mẹ sai, là mẹ sai… con đừng giận nữa… để mẹ đi… con với Cảnh Long đừng gây nhau… đừng gây nhau nữa nha con.
Bà vừa nói vừa khóc, ánh mắt vẫn luyến tiếc nhìn đến Tiểu Niệm, người đàn bà đã quá tuổi trung niên vừa khóc vừa nói, ánh nhìn khổ sở trông vô cùng đáng thương. Không phải là tôi không có trái tim, tôi không biết rung động, chỉ là tôi không cách nào quên đi được những chuyện trước kia. Tình cảm của tôi dành cho Cảnh Long thì khác, đó là thứ tình cảm không cách nào xóa bỏ được. Thế nên dù nhà họ Huỳnh đã từng làm ra những chuyện như thế với tôi, tôi cũng không thể nói quên là quên anh được, hơn nữa… anh cũng không có lỗi gì mà. Nhưng mẹ anh thì khác, bà ấy biết hết tất cả mọi chuyện, bà ấy so với những con người tội lỗi đã chết kia cũng không tốt hơn là bao nhiêu.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng khi thấy bà ấy luyến tiếc rời đi, tôi vẫn là không chịu được mà cất giọng khàn khàn:
– Để tôi đi, tôi đưa con tôi đi.
Nói rồi, không đợi được hai người họ can ngăn, tôi liền quay người đi thẳng ra bên ngoài. Vừa ra đến cửa, Cảnh Long đã kéo tôi lại, anh dịu giọng nói với tôi:
– An An, chuyện đã qua 7 năm rồi, ba với bà nội cũng đã chết… em bỏ qua cho mẹ anh quãng đời còn lại đi, được không em?
Tôi cười khổ:
– Nếu bỏ qua được, vậy thì tôi cũng đã không khổ sở trốn chạy hơn 7 năm qua… tôi không quên được… không quên được.
Cảnh Long kéo tay tôi, anh xoa xoa đầu Tiểu Niệm, giọng anh nghẹn ngào:
– Em biết lý do vì sao anh rời xa mẹ con em 6 năm không? Ngày đó… anh biết ba anh bị bệnh, bác sĩ nói ông chỉ còn sống được cùng lắm là 5 năm… Đúng, đúng thật là 5 năm, đến năm thứ 6 thì ông mất. Em biết trong 6 năm qua anh sống thế nào không? Vừa dằn vặt hận bản thân mình tại sao lại sinh ra trong gia đình như vậy… lại vừa thương bọn họ không cách nào xóa bỏ được. Anh mệt mỏi, anh khổ sở, anh nhớ em, nhớ em vô cùng…
Cảnh Long như khóc nghẹn, nước mắt bắt đầu rơi trên gương mặt tuấn tú kia:
– Em biết anh từng khốn nạn tới mức nào không? Anh loay hoay trong 6 năm, vừa muốn mau đến bên cạnh em, lại vừa sợ ba anh sẽ chết. Vùng vẫy trong đủ thứ tâm trạng, đau khổ, mệt mỏi, tức giận kèm bất lực. Có lúc anh nhớ em, nhớ đến phát điên lên được… nhớ đến mức muốn từ bỏ hết từ cả để chạy tới bên mẹ con em. Anh biết em khổ, anh không muốn em khổ thêm… dù biết bọn mình có con nhưng anh vẫn cố gắng nhịn xuống để tương lai bọn mình được tốt hơn. Anh không thể ruồng bỏ dòng máu của mình, đó là tội bất hiếu nhưng anh cũng không thể bỏ được em… ngàn vạn lần không bỏ được em.
– An An, ba anh chết rồi, bà nội cũng chết rồi… anh chỉ còn một mình mẹ thôi… em đừng trách bà… em để cho bà có được thời gian bên Tiểu Niệm đi, được không em? Anh không xin em có thể sống hòa hợp chung với bà, anh chỉ xin em nhính chút thời gian để cho Tiểu Niệm chơi với bà nội… như vậy là anh cũng đủ mãn nguyện lắm rồi. Mà mẹ… bà ấy không dám mong gì hơn đâu em… thật sự không dám mong hơn nữa đâu em.
Tiểu Niệm thút thít, thằng bé nỉ non bên tai tôi:
– Con cũng muốn có bà nội… mẹ… bạn con ai cũng có bà nội hết… bạn nói con là không có ba… ba không cần Tiểu Niệm.
Tôi khóc, khi nghe con nói những lời như thế, tôi không nhịn được mà bật khóc. Tôi thương con tôi biết nhường nào nhưng tôi lại khó có thể quên đi được mọi chuyện. Tôi phải làm sao đây, phải làm sao bây giờ đây?
Thấy mẹ con tôi ôm nhau khóc, Cảnh Long vội dang tay ôm lấy mẹ con tôi vào lòng. Lần đầu tiên một người ba nhà chúng tôi ôm nhau như thế này, thế nhưng trên mặt không phải là nụ cười mà lại là nước mắt. Khóc một trận thoải mái, Cảnh Long đưa mẹ con tôi về nhà, anh cũng lên phòng dỗ cho Tiểu Niệm ngủ, cha con hai người họ ôm ấp nhau cả buổi không rời.
Hai người họ trên phòng, tôi ở dưới bếp nấu cơm, vừa kho cá vừa suy nghĩ, mãi đến khi ba tôi chạy xuống bảo cá khét, tôi mới giật mình mà tắt bếp. Thấy tôi như thế, ba tôi khẽ hỏi:
– Hai đứa gây nhau à?
Tôi lắc đầu, thỉu não trả lời:
– Gây nhau còn tốt hơn bây giờ.
– Vậy thì có chuyện gì mà con lại như vậy?
Tôi nhìn ba tôi, đắn đo một chút rồi bắt đầu kể lại hết mọi chuyện cho ba tôi nghe. Ba tôi ban đầu cũng trầm ngâm nhưng lát sau, ông lặng lẽ thở dài, vỗ vỗ lên vai tôi, ông nói:
– Thôi con, dù sao cũng là máu mủ nhà người ta, cứ để cho bà cháu nó nhận nhau, miễn sao không đưa thằng bé về nhà họ Huỳnh nhận tổ tiên là được.
Tôi ngơ ngác hỏi:
– Được không ba? Con làm như vậy… mẹ có trách con không?
Ba tôi khẽ cười:
– Không đâu con, ba mẹ đều biết con khó xử thế nào mà… đời mình thù hận thì nói thế, chứ đến đời của Tiểu Niệm, nó có muốn về nhận tổ tiên của nó không thì cũng không trách nó được. Ông Trời vốn dĩ sắp đặt hết mọi chuyện rồi, nếu ông ấy không sắp đặt thì con cũng đã không sinh ra Tiểu Niệm. Thôi con, cái gì bỏ qua được thì bỏ qua, để cho nó nhẹ lòng.
Nói rồi, ba tôi bỏ lên trước, để lại tôi một mình dưới phòng bếp. Sự xuất hiện của Tiểu Niệm như một sự chắc chắn cho mối quan hệ của tôi và Cảnh Long sẽ không cách nào xóa bỏ được. Nếu không phải vì nhớ thương anh, thằng bé cũng đã không có cái tên Tiểu Niệm… Tiểu Hoài Niệm.
Tối ngày hôm đó sau khi ăn cơm xong, tôi với Cảnh Long ngồi trước nhà hóng mát, thấy tôi không muốn nhắc đến chuyện khi nãy, anh cũng không dám nhắc đến.
– Cảnh Đức sắp lấy vợ rồi hả anh?
Cảnh Long gật đầu:
– Ừ, chắc là sang năm… nó cũng sắp quá tuổi rồi, nên lấy vợ thôi.
Tôi lại hỏi:
– Vậy còn mẹ anh… bà ấy bây giờ sống ở đâu? Sao lúc trước em không thấy bà ấy ở nhà anh?
Cảnh Long thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn rất điềm tĩnh trả lời tôi:
– Mẹ ở trong chùa, thi thoảng mới về thăm anh…
Ở trong chùa… như vậy cũng tốt cho bà ấy…
Suy nghĩ thấu đáo trước sau, tôi mới dịu giọng lên tiếng:
– Sau này lúc nào bà ấy muốn đến thăm cháu, anh nói em trước một tiếng… em để con đến chơi với bà nội của nó, đừng lén lút như ngày hôm nay, em không thích.
Cảnh Long sững sốt, anh lấp bấp nói không ra câu:
– Em… em…
– Em chỉ nói một lần thôi đó, anh đừng có bắt em nói lại, nếu anh không nghe rõ vậy thì quên luôn cũng được.
Cảnh Long vội vàng nắm lấy tay tôi, sự vui mừng không giấu đi đâu được. Thấy anh đang vui, tôi lại nói thêm một chuyện, nụ cười cũng không tự chủ được mà cong lên:
– Còn về phần anh… em chỉ có thể nói là em sẽ để Tiểu Niệm ở đây với ba… ba em mà không có thằng bé thì ông không chịu được đâu. Anh thấy… nếu ở đây được thì ở đây, còn không thì cứ chạy qua chạy lại hai bên… em không ý kiến.
Anh nhìn tôi đến ngây ngốc, mãi gần phút sau, anh mới chợt hoàn hồn, anh siết chặt lấy tay tôi, mừng quá thành ngốc:
– Em… cái này là… em đồng ý để gia đình mình…
Thấy anh ấp úng nửa ngày mà vẫn nói không rõ ràng một câu, tôi nhịn không được mà phì cười, tôi gật gật đầu, dịu giọng nói:
– Ừ, gia đình mình sẽ ở bên cạnh nhau… được chưa?
Cảnh Long không nói không rằng mà ôm chằm lấy tôi, tôi có thể cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy vô cùng mãnh liệt. Anh siết chặt lấy tôi, giọng khàn đặc run run:
– Anh cảm ơn em… anh yêu em… anh yêu con… anh yêu hai mẹ con em nhiều lắm… nhiều nhiều lắm!
Bầu trời đêm nay vẫn rất đẹp, không có trăng không có sao nhưng lại rất trong lành. Thoáng chốc đã 7 năm trôi qua, đời người còn được bao nhiêu cái 7 năm nữa mà có thể nhẫn tâm bỏ lỡ người mình yêu thương nhất…
Tôi ngước mắt nhìn lên trời cao, tay siết chặt lấy cơ thể Cảnh Long, tôi cười vô cùng rạng rỡ, trong thâm tâm lại đang nói thầm…
“Mẹ… chúc phúc cho con nhé!”
______________________
ĐẠI KẾT CỤC – FULL NGOẠI TRUYỆN.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!