ÔNG XÃ CUỒNG HÔN - Chương 51
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


ÔNG XÃ CUỒNG HÔN


Chương 51


(Cảnh báo: Cuối truyện có H, hôm nay phá lệ viết cho mấy nàng ăn mặn một phần)

“Muốn tự đi khỏi đây hay bị ném ra ngoài?”

Anh vốn đang tức giận, lại bị Lục Căn làm cho túc giận thêm, cuối cùng là trút hết lên đầu em trai mình. 

Chắc chắn kiếp trước Lục Căn tạo nghiệt cho nên kiếp này phải trả…trả hết thì kiếp sau mới có cuộc sống bình an được.

Lục Căn mặt nhăn mày nhó, mím môi nhìn hắn, rồi không biết sống chết mà nói.

“Sao…chị dâu nhỏ không quan tâm đến anh cho nên mới tức giận chứ gì! Haha…đáng đời…Lè lè”

Lời hắn thốt ra câu nào câu náy đều khiến cho ngọn núi lửa trong lòng anh muốn phun trào mãnh liệt.

Anh nhìn Lục Căn, ánh nhìn của anh như muốn đông cứng Lục Căn vậy, lạnh lẽo đến phát run.

“Hôm nay đích thân tôi tiễn cậu….”

Nói xong, anh không màn đến quan hệ anh em ruột thịt mà nắm cổ Lục Căn kéo đi.

Lục Căn thật sự là hết hồn hết vía, tay quơ loạn xạ miệng la thất thanh.

“A…anh hai, anh làm gì vậy? Buông em ra…em sẽ mách chị dâu…buông em ra!”

Anh hừ lạnh, kéo Lục Căn về phía cổng, rồi thẳng chân đạp hắn ra ngoài không thương tiếc, nhìn Lục Căn ngồi dưới đất nhìn anh với khuôn mặt đáng thương thì anh lạnh lùng nói.

“Lần sau…nhớ coi giờ trước rồi tới…”

Nói xong anh ra lệnh đóng cổng, rồi xoay người đi vào nhà. 

Lục Căn khóc không ra nước mắt, đường đường là nhị thiếu gia Lục Gia ấy vậy mà bị đối xử không khác gì một người hầu…thật uất ức.

“Anh hai…anh là đồ khốn nạn….”

Lời hắn vừa dứt, thì trên trời vang lên tiếng ầm ầm, mây đen  kéo đến che đi cả những vì sao nhỏ, gió bắt đầu nổi lên.

“Ầm…ầm…ầm”

Lục Căn co rúm người thút thít khóc, rồi vội vàng đứng dậy, mặt mày méo xệch.

“Gì chứ…ông trời cũng không ủng hộ mình…”

“Hừ…chờ đó, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn…10 năm nữa báo thù…thù này nhất định phải trả…”

Cứ vậy đi, 10 năm sau hẳn báo thù, 10 năm sau báo thù không được thì thêm 10 nữa cũng không sao.

Hắn phủi mông, dậm chân rồi bước đi, nhưng rồi bước chân dừng lại mắt mở to hết sức.

“Hình như mình có đi xe đến đây!”

“Mẹ nó…xe ở bên trong rồi…chết thật…”

Lục Căn vò tóc kêu lên, một lần nữa khóc không ra nước mắt, khuôn mặt điển trai xụ xuống, Lục Căn mím môi, rồi đi đến trước cổng, cố lấy hơi rồi hét lên.

“Anh hai…xe của em còn bên trong! Mở cửa cho em đi! Em không muốn đi taxi về đâu…”

“Anh hai……mở cửa”

Lục Căn vừa hét vừa đập mạnh vào cánh cổng lớn kia, nhìn thật đáng thương, cứ như một con cún con bị đuổi ra khỏi nhà giữa đêm tối vậy.

Anh ở bên trong khẽ thở dài, day day thái dương.

“Dì Lâm…ra mở cửa cho Lục Căn lấy xe đi…!”

“Vâng thưa ông chủ!”

Quản gia Lâm cúi đầu rồi đi ra ngoài, bà ra lệnh cho bảo vệ mở cổng, nhìn Lục Căn khẽ lắc đầu.

“Tôi nghĩ….lần sau cậu nên bắt taxi tới cho khỏe…!”

Lục Căn nhìn quản gia rưng rưng nước mắt.

“Con sẽ rút kinh nghiệm….”

[…..]

10 giờ tối.

Cô lái xe trở về nhà, cả người mệt mỏi khó chịu, cô uể oải lê từng bước chân vào nhà.

“Bây giờ mới về…” Anh ngồi vắt chéo chân trên ghế sa lông, lạnh giọng.

Cô giật mình hét lên, tay ôm ngực nhìn anh.

“Anh muốn dọa chết em à…”

Anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô.

“Không có, là do em không chú ý thôi…”

Cô hừ một tiếng, trừng mắt nhìn anh, rồi né sang một bên bước đi. Anh cũng không lên tiếng chỉ chầm chậm bước theo sau cô đi lên phong ngủ.

Lên đến phòng ngủ, cô không biết rằng có một âm mưa trừng phạt đang chờ cô ở phía trước, cho nên rất ung dung lấy áo quần đi vào phòng tắm.

Anh nữa nằm nữa ngồi trên giường, tay cầm quyển sách, nhưng môi lại nhếch lên.

Cô tắm xong, mặc trên người bộ đồ ngủ hello kitty màu hồng, mái tóc vẫn còn ướt bước ra. Nhìn bộ dạng kia anh có chút buồn cười, lúc trước còn mất trí nhớ anh không nói nhưng giờ đã bình thường trở lại…mặc như vậy cũng có chút buồn cười đi, nhưng chung quy vẫn rất đáng yêu, rất thu hút sự chú ý của anh.

Nhìn cô đang dùng khăn để lau khô tóc thì anh đặt quyển sách xuống nhếch lại gần, tay anh nắm lấy chiếc khăn trong tay cô.

“Để anh giúp cho…” 

Cô quay đầu lại nhìn anh, khẽ cười.

“Hôm nay tốt vậy….”

Nói thì nói nhưng cô vẫn vui vẻ đưa khăn cho anh, rồi ngoan ngoãn ngồi yên cho anh lau khô tóc.

“Anh lúc nào chẳng tốt…”

Cô phì cười, hôm nay lại còn nói đùa, thật đúng là kì lạ.

Nụ cười trên môi anh càng lúc càng sâu, chiếc khăn đã bị anh ném đi từ lúc nào, thay vào đó là đôi tay của anh đang di chuyển trên người cô, mũi anh ghé sát lại mái tóc cô hít một hơi.

Cô giật mình muốn đứng dậy, nhưng lại bị hai cánh tay của anh giữ lại.

“Anh làm gì vậy? Buông em ra!”

“Anh đang trừng phạt em…vì cái tột dám chê anh nói nhiều, dám ngắt máy trước và về trễ….”

“Em…em nào có…anh đùa chứ…em nào có làm vậy…tha cho em…” Giọng cô run run.

Một tay anh vòng tới trước bụng cô rồi vuốt nhẹ, tay còn lại kéo tóc cô về phía sau môi anh ngậm lấy vành tai cô chiếc lười nóng ấm khẽ liếm nhẹ khiến cho cô rùng mình nổi đầy gai óc. Không những chỉ vậy, tay anh còn đang cởi từng chiếc cúc áo trên người cô ra.

Cô nuốt nước miếng lòng thầm kêu lên không ổn.

“Anh…không phải anh lại muốn chứ? Em mệt rồi…tha cho em đi…”

“Tha sao? Vậy sao trước khi ngắt máy sao em không nghĩ đến chuyện này….bây giờ quá muộn rồi!”

“Em xin lỗi…xin lỗi anh mà….”

Anh cười khẽ, giọng anh đã trở nên khàn đục.

“Xin lỗi cũng đã muộn…bây giờ anh muốn em…”

Dứt lời anh kéo cô nằm xuống giường rồi đè lên trên người cô, môi bắt đầu tham lam mà cắn mút môi cô, chiếc lưỡi của anh nhanh chóng tách răng cô ra rồi vào đó mà càng quấy, đôi bàn tay không an phận mà lần mò vào bên trong chiếc áo ngực ra sức nhào nặn nó cứ tưởng chừng muốn bóp nát nó chư Trần Quốc Toản bóp nát quả cam. ( So sánh hay ghê ^^)

Cả người cô nóng bừng, từng điểm nhạy cảm trên người cô đều bị anh chạm đến, cơ thể cô uốn éo dưới thân anh, môi khẽ phát ra tiếng rên.

“Ưm…”

Anh cười thầm biết là cô đã ngoan ngoãn rồi, tay liền cởi luôn áo ngực cô ra rồi cúi xuống mà cắn nhẹ vào nhũ hoa hồng hồng kia, bàn tay anh lại lần xuống bên dưới luồng vào bên trong chiếc quần chíp mà mân mê.

“Ưm…đừng…anh đừng làm vậy….ưm!”

Anh tiếp tục cắn nhẹ vào nhũ hoa một tay xoa nắn nó, tay kia bắt đầu xâm nhập vào tiểu huyệt của cô.

Cả người anh bây giờ thật sự rất muốn bùng cháy, khao khát chiếm hữu cơ thể cô càng mãnh liệt, một lúc lâu khi anh đã cảm nhận được độ ẩm ướt của cô thì đứng dậy, giật phăng chiếc quần của cô ra kể cả quần chíp bên trong, sau đó trút bỏ hết áo quần trên người mình.

Nằm đè lên người cô, môi anh một lần nữa dán lên môi cô đồng thời cũng cho “cậu nhỏ” đâm vào tiểu huyệt.

“Ưm….”

Hai cánh tay cô bất ngờ vì hành động của anh mà bấu chặt vào vai anh, hơi thở hai người hỗn hễn.

Anh bắt đầu ra vào trên người cô càng lúc càng nhanh như muốn đâm xuyên người cô, âm thanh da thịt giữ hai cơ thể va chạm vang lên “bành bạch”, tiếng hít thở và cả tiếng rên kiều mị vang khắp căn phòng, nghe thôi cũng đủ mặt đỏ tai hồng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN