ÔNG XÃ CUỒNG HÔN
Chương 55
“Em biết rồi…”
Lục Căn nói xong thì xụ mặt xuống. Hắn hiền quá phải không? Lúc nào cũng bị áp đảo, lúc nào cũng chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời anh hai. Chỉ có thể đổ lỗi cho cái gọi là Lục Niêm chính là anh-Lục Căn là phận làm em, đã là em trai thì phải nghe lời anh trai.
Bỗng hắn ngước mặt lên nhìn cô, cười cười rồi chìa tay ra trước mặt cô.
“Bây giờ thì đưa quà cho em được chưa?”
Cô ngạc nhiên hỏi ngược lại.
“Quà gì cơ?”
“Chị dâu nhỏ…chị đừng có đùa…quà đâu thì đưa cho em…để em còn về!”
Cô vuốt vuốt lại tóc, thản nhiên nói.
“Tôi nhớ lại là một món quà to bự cho cậu rồi đó…còn đòi gì nữa!”
Lục Căn bật dậy khỏi ghế, thở phì phò rồi nghẹn ngào nói.
“Chị lợi dụng lòng tin của em…chị quá…”
Chưa nói hết câu thì đã bị cô cắt ngang lời của hắn.
“Lòng tin? Tham lam thì có…nghe quà là cứ tươm tướp…còn ở đó mà lòng với chả phèo…xí!”
Anh ngồi kế bên nhếch môi lên, tay gõ gõ lên bàn nhàn nhã ngồi xem kịch hay.
Quả nhiên không phụ sự mong chờ của anh, Lục Căn mặt mày đỏ lên, môi run run.
“Chị dâu nhỏ…chị ức hiếp em…ức hiếp em….Em quý mến chị đến vậy, tại sao chị lại đối xử với em như vậy chứ!”
Cô cười trừ, nhìn cái con người đã 24 tuổi đứng trước mặt mình mà ăn vạ thì không biết nên nói gì cho hợp lý.
Anh biết vợ mình không biết nói gì thì khẽ ho nhẹ.
“Trễ rồi mau đến công ty đi!”
Lời anh là mệnh lệnh người nào dám không làm theo chỉ có duy nhất mình cô, còn Lục Căn thì tức nhiên nhịn nhục rồi, hắn phủi mạnh áo rồi đùng đùng bỏ đi. Cô nhìn cái bóng lưng đó thì có chút áy náy, thật ra thì cô có chút quá đáng…Lục Căn lúc nào cũng mến cô mà cô lại trêu chọc như vậy.
Anh đứng dậy kéo cô theo, nhẹ giọng nói.
“Em không cần cảm thấy có lỗi…chỉ tại tính khí của nó thôi.”
Cô quay lại nhìn anh, nhăn mặt.
“Hình như chúng ta hơi quá đáng rồi.”
Anh lắc đầu nhìn cô, thản nhiên trả lời.
“Tiểu mỹ thụ…đừng quan tâm làm gì!”
Xùy…Tiểu mỹ thụ, bây giờ trong mắt Lục Niêm thì Lục Căn chính là mỹ thụ nằm dưới, Lục Căn hắn mà nghe được chắc chắn sẽ đau lòng lắm cho mà xem.
[….]
9 giờ sáng. Lục Thị.
Lục Căn đang ngồi phê duyệt hợp đồng thì thư ký Vương chạy vào, đến cả gõ cửa cũng quên mất.
“Nguy rồi…Phó tổng…có chuyện không ổn rồi!”
“Nguy nguy cái gì! Cậu làm cứ như sắp chết đến nơi không bằng.”
Thư ký Vương đưa đến trước mặt Lục Căn một tờ báo, nghiêm giọng nói.
“Còn hơn vậy….anh xem đi, tin tức phu nhân bị mất trí nhớ bị bớp méo thành hóa điên rồi đây này.”
Lục Căn nhíu mày, vội giật tờ báo xem, quả nhiên là thật…Trên tờ báo viết “Phu nhân Tổng giám đốc Lục Thị mất tích bao lâu nay là giả, hóa ra là đã trở nên điên loạn nên bị nhốt ở nhà, gần đây nhất một số người đã thấy cô gây náo loạn ở một số nơi…đặc biệt chính là Công ty Lục Thị…” bên dưới còn đính kèm bức ảnh cô bị ngã dưới đất đầu tóc bù xù…Chính là bức ảnh cái lần anh đưa cô đến công ty rồi bị cô một nhân viên nữ xỉa xói, đánh ngã xuống đất….
Lục Căn đập mạnh tờ báo xuống bàn, nghiến răng tức giận.
“Biết ai đã làm không?”
“Tôi đã cho người đi điều tra rồi, sẽ có kết quả nhanh thôi.”
“Hừ…bọn người này đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám làm chuyện này…cậu đi ra ngoài đi.”
Thư ký Vương gật đầu đứng dậy đi ra ngoài. Lục Căn đưa tay sờ cầm bắt đầu suy nghĩ.
“Sáng nay hai người kia vừa nhắc mình…thì bây giờ đã có chuyện xảy ra, rốt cuộc hai người họ đang giấu mình cái gì chứ?”
“Không được mình phải hỏi họ mới được.”
Nói xong Lục Căn đứng dậy chạy đến lấy áo vest trước khi đi còn không quên cầm theo tờ báo mà thư kí Vương đưa cho.
Hắn nhanh chân bước vào thang máy đi thẳng xuống tầng hầm, rồi lên xe phóng thằng đến nhà anh.
Thật sự hắn đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, rất nhiều đáp án nhưng lại có vẻ không đúng cho lắm. Đến nhà anh, Lục Căn bấm còi in ỏi trước cổng nhà, rồi lại chạy xồng xộc vào nhà, đúng lúc đó cô cùng anh cũng đang ở phòng khách để cô nói sơ qua chuyện tối nay mà cô đã chuẩn bị sẵn, thấy Lục Căn đùng đùng bước vào thì đồng loạt nhíu mày.
Cô liền ngạc nhiên hỏi.
“Sao vậy? Đừng nói là đến trả thù chuyện lúc sáng nhé!”
Lục Căn hừ lạnh rồi ngồi xuống, vừa nói vừa đưa tờ báo cho hai người.
“Hừ…em đâu có nhỏ nhen như vậy…hai người mau xem cái này đi!”
Cô bĩu môi, nhìn hắn cười cười rồi cầm tờ báo.
“Ây da…để xem có cái gì trong đây!”
Vừa nói mắt cô vừa nhìn vào mặt báo,đúng ngay trang đầu tiên hình ảnh cô với cái đầu bù xù ngồi bệt giữa sàn nhà đập vào mắt cô kèm theo cái dòng chữ khiến cho cô muốn hộc máu.
“Cái gì? Phu nhân Lục Thị bị điên…”
Anh nghe vậy thì giật tờ báo trên tay cô, đọc đến đâu thì lạnh đến đó.
Lục Căn hừ lạnh tức giận gầm lên.
“Chắc chắn là do Nhã Nhu bày trò…Cô ta đúng là đê tiện mà!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!