Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi
Chương 34
Ngày hôm sau, Tạ Kiều dậy rất sớm.
Cậu lấy giấy bút, ngồi trên giường trải chuốt lại những thông tin đã nắm được.
Dù cậu vẫn luôn ru rú trong nhà, nhưng cậu đã muộn màng nhận ra, không gian nhà mình tuyệt đối không phải thế giới thực, thế giới thực sẽ không đen kìn kịt, xung quanh chỉ toàn hoang mạc cằn cỗi.
Ngòi bút nhẹ nhàng lướt trên giấy, cậu đã mơ hai giấc mơ về đại đế Augustine.
Lần đầu là Augustine dùng thân mình che chở Ni Ni, lần hai là Augustine móc hết tiền trên người cứu lấy Linlin một thân đầy thương tích.
Arcus và succubus đều biết Augustine, mối quan hệ giữa hồn ma và Arcus không bình thường.
Tất cả manh mối đều hướng đến một tin tức.
Chúng vật nuôi sống cùng thời với Augustine, họ có thể chưa gặp mặt bao giờ, có thể là bạn, mà cũng có thể là… kẻ thù.
Cậu ngẩng đầu nhìn màn trời đêm ngoài cửa sổ, nói là bầu trời, chẳng bằng xưng là lồng giam của Hội nghiên cứu.
—- giam giữ cậu và những sinh vật từ vạn năm trước bên trong.
Cách duy nhất để cậu thoát ra, là mượn sức mạnh của sách sưu tầm.
Cậu bước xuống giường, đốt tờ giấy vừa viết nháp.
Như không có chuyện gì xảy ra.
*
Hôm nay là chủ nhật, hiếm khi tiệm sửa điện thoại đón một vị khách tới.
Một người cha dắt đứa con gái bốn tuổi đến sửa máy tính.
Hạ Giản dỡ máy, nói: “Tụ điện trên bo mạch chủ hỏng rồi ạ.”
“Vậy là phải thay mới hả chú?”
Người cha lo lắng hỏi.
“Không cần đâu anh, thay tụ điện là được.”
Hạ Giản lấy phụ tùng còn mới nguyên từ dưới quầy ra.
Là hàng xóm trong cùng một khu, nên người đàn ông trung niên yên tâm để máy tính và con gái ở lại tiệm của Hạ Giản, bản thân thì sang bên đối diện chơi cờ tướng với mấy ông già.
Ti vi trong tiệm sửa điện thoại đang phát tin thời sự.
“Sự xuất hiện của sương xám đã gây ra vấn nạn tuyệt chủng của hơn ba nghìn loài động thực vật, Hội nghiên cứu cho rằng chỉ có thể trì hoãn chứ không thể ngăn chặn sự phát triển của sương xám, ngày hôm nay liên hợp quốc đã thông qua hiệp ước sương xám, theo đó sẽ hỗ trợ một phần cho các quốc gia nam bán cầu bị sương xám làm ảnh hưởng, tuy nhiên điều khoản cụ thể thì vẫn còn đang trong vòng tranh luận…”
Màn hình xuất hiện hình ảnh những khu vực bị sương xám đi qua, cây cối chết sạch, đất đai trơ trọi, trở thành một vùng hoang mạc rộng lớn không có dấu hiệu sự sống, thậm chí trong vùng sương xám ngay cả mặt trời cũng biến mất, không phân biệt được đêm hay ngày, chỉ còn lại bóng tối bao trùm.
Sự yên lặng của cái chết.
Vô cớ làm người ta hoảng loạn.
Đứa trẻ ngồi trên ghế xem ti vi sợ hãi khóc oà, nghe thấy âm thanh ồn ào, Ngu Hàn Sinh đang tập trung xem thời sự nhíu mày một cái.
“Tiểu Ngu cậu dỗ cô bé tí, tôi đang dở tay việc này chưa qua được.”
Hạ Giản đang thay tụ điện cho máy tính, quả thực không rảnh.
Ngu Hàn Sinh lạnh lùng đeo tai nghe: “Xem có thể khóc được bao lâu.”
Hạ Giản: …
Lý Trạch ăn sáng từ quán mì đối diện trở về vừa lúc gặp phải cảnh tượng này, nghĩ bụng, cự xà không nuốt luôn đứa trẻ ồn ào đã là thiện lương lắm rồi, còn dỗ dành chi nữa.
Tuy nhiên cậu ta vẫn nói đỡ Ngu Hàn Sinh: “Trẻ con cứ không ai để ý là nín ấy mà, không cần phải dỗ.”
Hạ Giản nhìn Lý Trạch bằng ánh mắt nghi ngờ, sao cậu ta cứ có cảm giác Lý Trạch đang nói hươu nói vượn một cách nghiêm trang thế nhỉ.
Nhưng cậu ta không ngờ, Lý Trạch vừa dứt lời chẳng được bấy lâu, đứa bé ngồi trên ghế đã thật sự nín khóc.
Cậu ta vô cùng kinh ngạc: “Không ngờ Tiểu Ngu còn có kinh nghiệm với trẻ con thật sự đấy.” Cậu ta cứ tưởng Lý Trạch bịa ra ấy chứ.
Ngu Hàn Sinh nghe hai người nói chuyện, lặng lẽ chỉnh âm lượng tai nghe to lên một chút.
Trong điện thoại, thỏ tai cụp lông xù đang nghịch nhà cây.
Đầu tiên, thỏ tai cụp thử nhảy lên bậc thứ nhất, hình như là vì muốn xem xem nhà cây có chịu nổi sức nặng của mình không, thế nên còn dùng sức nhảy tại chỗ một cái, rồi lại giẫm giẫm thêm cái nữa.
Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, bé thỏ mới tung tăng nhảy nhót.
Một quả cầu lông trắng múp míp run run nhảy từ cành cây thấp nhất đến tận nhánh cây cao nhất trên tít trần nhà, ấn móng vuốt của mình xuống, ngóc đầu tuyên bố: “Mèo biết trèo cây, thỏ tai cụp cũng thế!”
Rồi lại bổ sung: “Nhưng em không biết rắn có thể không nữa.” Tại vì cậu chưa thấy rắn trèo cây bao giờ.
Cự xà có cái đuôi còn cao hơn cả trần nhà, đến cả “ờ” thôi mà cũng lười nói.
Tạ Kiều trèo đến nơi cao nhất, rồi lại rụt rè trèo trở xuống.
Lên lên xuống xuống, chơi không mệt mỏi.
Ai ngờ chưa gì đã vui quá hóa buồn, lúc trèo xuống nhà cây lần cuối, cậu lại không đứng vững.
Thỏ tai cụp lung lay trên nhà cây, rồi ngã chổng vó xuống tấm ván hồn ma vừa đánh sơn, sau đó lăn lông lốc mấy vòng như một quả bóng, đến lúc đâm sầm vào tường mới dừng lại được.
Thỏ ngồi bệt xuống đất, sờ cái đầu bị va đau của mình một cái, chuyện xảy ra quá nhanh, thế nên cặp mắt thỏ vẫn còn tròn xoe đầy ngơ ngác.
Ngu Hàn Sinh nhíu mày, nhìn Tạ Kiều chăm chú, hỏi: “Lần này không khóc nữa sao?”
Thỏ tai cụp vốn đang quên khóc, được Ngu tiên sinh nhắc nhở, sương mù giăng kín mắt lập tức ngưng tụ, nước mắt như ngựa đứt dây cương, rơi lộp độp xuống sàn nhà.
Lý Trạch và Hạ Giản vẫn đang bàn luận về chuyện dỗ trẻ con.
“Trẻ con khóc bình thường mà, không khóc mới bất thường, quan trọng là phải hiểu vì sao nó khóc, có lí do chính đáng thì dỗ, ăn vạ thì mặc kệ.”
Ngu Hàn Sinh nhìn thỏ tai cụp có bộ lông dày, thật lòng không cảm thấy cục lông đặc ruột này rơi xuống sẽ đau được bao nhiêu lắm, nên đây được xếp vào trường hợp ăn vạ.
Nhưng hắn vẫn bế thỏ tai cụp, nhẹ nhàng vuốt lưng cho nó, còn bón cho thỏ món cỏ Timothy mới mua từ cửa hàng luôn nữa.
Bé thỏ được ăn cỏ Timothy lập tức nín.
Ngu Hàn Sinh giương mắt, có vẻ là đã quá quen rồi.
*
Sau khi ký hợp đồng với công xưởng và đặt máy móc từ nước ngoài xong, việc sản xuất người máy gia dụng mới được đăng báo.
Mô hình người máy ban đầu là do Hạ Giản tự tay chế tạo, nói chính xác thì đó chính là sản phẩm công nghiệp đầu tiên, còn lại, bởi máy móc còn đang trong công đoạn thử nghiệm, nên chỉ có năm mươi người máy được sản xuất trong dây chuyền thứ nhất.
Phương Băng là trưởng bộ phận kinh doanh của bất động sản họ Ngu, sau khi hoàn thành mức chỉ tiêu bán ra của chung cư Lâm Uyển, cô tiếp tục phụ trách dẫn đội đẩy mạnh tiêu thụ cho mặt hàng robot.
Tuy nhiên khoa học kỹ thuật họ Ngu còn chưa chính thức tuyên truyền, cô đã chào đón vị khách đầu tiên đến đặt mua người máy.
Không phải một người trẻ tuổi ưa chuộng công nghệ mới, mà là một ông cụ mái tóc hoa râm, ông cầm nhật báo Biên thành, chậm chạp bước vào khu bán hàng: “Người máy chỗ các cháu có thể làm việc nhà như báo nói hả cháu?”
Phương Băng cố nén đáy lòng kinh ngạc, gật đầu, giới thiệu mô hình người máy cho ông cụ: “Dạ vâng, máy móc thường hiện giờ chỉ đảm đương một công việc nhà duy nhất, nhưng người máy bên chúng cháu có thể quét nhà, lau nhà, lau cửa sổ và rửa bát.”
Đây là lần đầu ông cụ trông thấy người máy, chỉ cao cỡ nửa người, thân bằng kim loại, lướt trên mặt đất, tốc độ không nhanh, nhưng động tác lau chùi lại vô cùng nhanh nhẹn.
Sàn nhà dính mỡ lập tức trở nên sáng bóng.
Ông cụ quan sát hồi lâu, đoạn lục lọi trong túi ra được năm nghìn tệ nhăn nhúm, có tiền lẻ có tiền chẵn, thoạt nhìn là biết đã phải tích góp rất nhiều năm.
Ông cẩn thận đưa tiền cho Phương Băng.
Phương Băng ngạc nhiên: “Bác không cần suy nghĩ thêm ạ?”
Kỳ thật, bên bán hàng đều ngại phải tiếp xúc với người già, bởi các cụ một là hỏi nhiều, hai là các cụ hay bị bất đồng ý kiến với người nhà.
Ông lão lắc đầu.
Vì ông là khách hàng đầu tiên của khoa học kỹ thuật họ Ngu, thế nên Phương Băng tự mình phụ trách tất cả công đoạn từ đóng gói đến lắp ráp tận nhà, với hy vọng cung cấp cho khách hàng trải nghiệm tốt nhất.
Trong lúc lắp ráp, cô hỏi chuyện ông cụ, mới biết ông có một cậu con trai làm việc ở Yên thành, nhắc tới con trai, nét mặt ông tức thì tràn đầy hãnh diện.
Lắp đặt người máy rất đơn giản, sau đó tải ứng dụng điều khiển vào điện thoại, lần đầu vận hành robot sẽ tự động làm việc xuôi theo đường biên căn phòng, đồng thời lưu dữ liệu vào bản đồ, sau đó người chủ có thể điều khiển người máy làm việc trong từng khu vực nhất định.
“Có gì cần trợ giúp bác cứ bấm gọi bên hỗ trợ khách hàng, họ sẽ tư vấn 24/24 cho bác ạ.” Phương Băng đưa danh thiếp cho ông cụ.
Ông cụ nhận lấy.
Phương Băng đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng ông cụ gọi điện video với con trai: “Con không cần về chăm bố đâu, bố mới mua người máy này này, bố gọi nó là Bé Xám, con đừng chê nó nhỏ, nó làm việc nhà giỏi lắm đấy, quẹt một đường thôi đã sạch rồi…”
Thật ra cũng không tuyệt như lời ông cụ kể, có lẽ ông muốn con mình ở xa được yên tâm, yên tâm rằng ông có thể sống vui vẻ một mình.
Phương Băng cảm thấy chua xót, cô không học ngành marketing, nhưng cô chợt nảy ra ý tưởng làm một video quảng cáo.
Sau khi nhận được sự cho phép của ông cụ, cô dùng máy quay ghi lại cuộc sống thường ngày của ông và người máy.
Ông cụ thức dậy, gọi Bé Xám bằng chất giọng Biên thành đặc sệt, Bé Xám nghe tiếng gọi sẽ lập tức đến bên giường ông cụ, mà trong lúc ông cụ đọc báo, Bé Xám sẽ chăm chỉ quét dọn một bên.
Có khi Bé Xám mắc kẹt ở góc tường không tìm được đường ra, ông cụ sẽ cười rồi đi qua giúp nó, Phương Băng quay lại cả khoảnh khắc này, cũng không ngại phô bày khuyết điểm của robot.
Giống như một thước phim tài liệu dài ba phút, ghi chép khoảng thời gian giữa ông cụ và người máy có tên Bé Xám.
Kết thúc video là cảnh ông cụ dẫn Bé Xám đến công viên, ông cụ ngồi trên băng ghế, còn người máy im lặng đợi bên người ông cụ.
Phía dưới chậm rãi hiện lên một dòng chữ.
—– công ty khoa học kỹ thuật họ Ngu, mang đến cho bạn một người thân khác.
Phương Băng làm ra đoạn video thô sơ này từ một linh cảm đơn thuần, công ty còn đang ở những bước đầu phát triển, không có các cao thủ biên tập video, cô đành phải tự mình lo liệu.
Không ngờ video của cô lại nổi lên trên ứng dụng video ngắn, nhận được hơn năm trăm nghìn lượt thích.
So với video quảng cáo hoành tráng của các công ty robot khác, video này có thể nói là sơ sài, nhưng tình cờ lại có thể đem đến cảm giác chân thực mà công nghệ không thể mang lại.
[Chè xoài bưởi] ông cụ trông cô đơn quá, không có người thân bên cạnh, chỉ có một con robot làm bạn
[Thạch sương sáo] thấy hơi chạnh lòng, nhưng mà có ai thấy người máy đấy cũng khá hay không, cảm giác có thể giải phóng hai tay, giá cũng không đắt nữa
[nước ép dưa hấu] tôi lên diễn đàn công nghệ xem thử, là do một công ty mới thành lập nghiên cứu ra, đợi các vị đi trước phản hồi, nếu ổn thì tôi cũng sẽ mua
Không ít người đã bắt đầu ghi nhớ cái tên khoa học kỹ thuật họ Ngu, cùng lúc đó, Phương Băng đang phải bận bịu xử lý đơn đặt hàng dồn dập, số lượng đơn đặt hàng càng lúc càng tăng, đến hai chục nghìn mới có xu hướng hạ nhiệt.
Trong văn phòng, Ngu Hàn Sinh cũng đang xem video nọ.
Lý Trạch nói: “Lần này thế nào cũng phải thưởng cho chị Phương mới được.”
Ngu Hàn Sinh không phản đối.
Lý Trạch cảm thấy khá ngạc nhiên, hiếm có lúc cự xà chịu bỏ tiền, tuy nhiên cũng không lạ lắm, lần này quảng cáo rất thành công, giả dụ có đổ mấy trăm nghìn vào việc quảng cáo thì cũng chưa chắc đã đạt được hiệu quả như bây giờ.
Cậu ta lại nhớ còn có việc phải làm, bèn xoay người rời đi trước.
Ngu Hàn Sinh xem xong video, nghiền ngẫm điều gì đó.
*
Trong điện thoại, Tạ Kiều chơi nhà cây chán chê rồi mới chuẩn bị cho lần thám hiểm tiếp theo.
Có kinh nghiệm lần đầu, lần này cậu đổi sang một chiếc ba lô leo núi lớn hơn, đúng lúc cậu nhét đồ vào trong—-
Thì trên bàn trà phòng khách bỗng dưng xuất hiện rất nhiều đồ chất lượng, nào là trang bị mới, nào là túi sơ cứu, túi ngủ, la bàn…
Gần như là có thể nghĩ ra thứ gì, thì đều được Ngu tiên sinh chuẩn bị sạch bách, nói cảm ơn thì quá qua loa, thế là cậu đè lời cảm ơn nặng trĩu xuống tận đáy lòng, nhét đồ vào ba lô, chuẩn bị ra cửa.
Chúng vật nuôi đứng ngưỡng cửa chào tạm biệt cậu.
Ni Ni khóc sướt mướt đến độ toàn tinh linh đều phải cạn nước, còn hồn ma kiệm lời chỉ nói: “Tôi sẽ chăm sóc nhà cửa thật tốt.”
Succubus ôm gói bim bim đứng tựa cửa, có lẽ là để cho hợp với bầu không khí, nên nàng cũng cổ vũ một câu: “Anh giai, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm với một con thỏ tai cụp, nhớ phải sống sót trở về nha.”
Tạ Kiều: … Chị nói thế tôi còn sợ hãi các thứ hơn nữa đấy
Arcus ngồi trong buồng giam cười lạnh: “Không nhìn lại xem mình già đầu đến đâu mà dám không biết xấu hổ gọi người ta là anh.”
“Tạ Kiều thích là được.”
Succubus liếc nhìn Tạ Kiều.
Succubus vừa dứt lời, tiếng nói nguy hiểm của Ngu tiên sinh đã cất lên trong không khí: “Em thích?”
Tạ Kiều: … Tu La tràng gì thế này
Thế là cậu giả điếc. Rồi đóng cửa nhanh chóng.
Thế giới ngoài cửa im phăng phắc.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, lần trước đi về phía bắc sẽ gặp phải hoang mạc, nên lần này cậu chọn đi về phía đông.
“Tối quá đi.”
Dù không phải lần đi thám hiểm đầu tiên, nhưng nhìn bầu trời đen như mực, cậu vẫn không khỏi nói: “Sao lại không có mặt trời cơ chứ.”
“Em muốn phơi nắng?”
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy Ngu tiên sinh hờ hững hỏi.
Tạ Kiều gật đầu theo phản xạ.
Ngoài điện thoại, Ngu Hàn Sinh kéo mở cửa chớp tầng tầng lớp lớp, văn phòng u ám phút chốc sáng trưng, những tia sáng nhảy nhót trên sàn nhà.
Hắn cầm điện thoại tới bên cửa sổ, ánh mặt trời rải lên người hắn, rắc xuống màn hình điện thoại.
Cự xà lạnh băng muốn mang ánh mặt trời đến với bạn đời của hắn.
Dù cho Tạ Kiều không thể cảm nhận được.
Nhưng hắn vẫn muốn làm vậy.
—- mà chẳng biết rõ nguyên do.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!