Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết - Chương 38-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết


Chương 38-1


“Đây là nơi nào?”

Tô Nhuyễn Nhuyễn biết rõ còn cố hỏi.

Lục Thời Minh mỉm cười, “Em đoán xem.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn trầm ngâm nửa khắc, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, “Em biết rồi, chắc chắn là em đang nằm mơ.” Nói xong, cô nhắm mắt lại.

Người đàn ông cụp mắt, nhìn cô nhóc cuộn tròn trong ngực mình, khóe môi cong lên, ý cười rõ ràng. Hắn đưa tay, dòng nước dưới thân giống như có ý nghĩ, chậm chạp di chuyển, chảy qua cơ thể hai người.

Nước linh tuyền vô cùng dễ chịu.

Có thể giảm bớt mệt mỏi, chữa lành vết thương, quan trọng nhất là có thể dưỡng nhan, giảm béo.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngâm mình, lúc đang đắn đo có nên uống mấy ngụm không thì nhìn thấy chân mình và chân Lục Thời Minh trong nước.

Thôi quên đi, nước rửa chân này người nào thích thì người đó uống, dù sao cô cũng không uống đâu.

Không biết ngâm bao lâu, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy da mình nhăn nheo cả lại rồi mà người đàn ông này còn không chịu để cô đi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nũng nịu nói: “Nước lạnh quá, em đi lấy chăn đến.”

Nói xong, lúc cô đang vểnh mông nhỏ lên leo ra ngoài bỗng nhiên bị người đàn ông này nổi khùng bắt lấy hung hăng hôn một trận.

Đây là không gian của Lục Thời Minh, thiên địa vạn vật đều trong tay hắn. Hắn muốn bắt heo bay, heo không thể chạy. Hắn muốn bắt trời tối, trời không thể sáng. Hắn muốn hôn ai thì hôn, cho dù là heo mẹ cũng trốn không thoát, huống chi là Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chẳng chạy bằng heo mẹ.

Hôn xong, hai người nằm trên đồng cỏ mềm mại, ngửa đầu ngắm trời.

Màn đêm buông xuống, dải ngân hà như một tấm màn đen mà trên đó điểm xuyết những ngôi sao nhỏ xinh đẹp. Ánh sao lấp lánh phản chiếu trong mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngâm nước lâu như vậy, nép mình trong ngực Lục Thời Minh. Cô ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, cọ vào người hắn như chú mèo nhỏ.

Cơ thể hắn cứng lại, vỗ vỗ đầu cô, “Ngủ đi.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn làm nũng nói: “Không ngủ được. Muốn nghe anh hát cơ.”

Lục Thời Minh: “…Hát cái gì?”

“Bài “Thảo nguyên xanh xanh” ấy!” Cô gái nhỏ bắt nhịp, “Nào, tôi đội lên đầu bạn… Ưm ưm ưm…”

Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa phát ra tiếng đã bị Lục Thời Minh dùng tay bịt miệng.

Hắn cụp mắt nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn phồng hai má như chú ếch nhỏ, chậm chạp mở miệng hát: “Cừu Vui Vẻ, Cừu Xinh Đẹp, Cừu Lười Biếng,…”

(*là bài hát tủi thơ này nè =)))

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Ừm, hát không tệ.

Người đàn ông đột nhiên cúi người, đôi mắt đen nháy kia trong bóng tối tựa như mắt sói lóe sáng, “Em thấy anh có giống sói không?”

Tô Nhuyễn Nhuyễn “oa” một tiếng sợ đến phát khóc.

Trong tiếng cười lớn của người đàn ông, cô lập tức nhắm mắt.

Cô không muốn nghe Lục Thời Minh hát nữa đâu.

Trong chiếc xe hỏng, Nghê Dương tựa vào Tiêu Trệ, bỗng nhiên bừng tỉnh. cô vừa mở mắt đã thấy hai kẻ mặt đỏ tới mang tai phía trước, Nghê Dương cau mày nói: “Mới sáng sớm hai người đi đâu vậy?”

Tô Nhuyễn Nhuyễn xoa xoa cái miệng bị rách da của mình, lẩm bẩm: “Đi tham gia “Hướng về cuộc sống”?”

(“Hướng về cuộc sống” là một show truyền hình bên Trung)

Nghê Dương:…Thôi được ròi, hỏi hai đứa đần này cũng chẳng ra được cái gì.

“Chúng ta trước tiên về khu sinh tồn đón Bảo Bảo và Nghê Mị đi.”

Nghê Dương cõng Tiêu Trệ đứng dậy.

Nghê Dương tuy là con gái nhưng thân hình cao gầy, sức lực cực lớn, cho dù cõng một ngọn núi nhỏ như Tiêu Trệ cũng không tốn chút sức nào.

Quyết định xong, mọi người ngồi trên lưng zombie chó, chạy về hướng khu sinh tồn.

Trên đường họ gặp rất nhiều người quỳ rạp dưới đất, ba bước dập đầu một lần, thành kính như viếng mồ mả tổ tiên nhà mình. Nhân lúc zombie chó nghỉ ngơi tại chỗ, Nghê Dương nhịn không được mở miệng hỏi thăm: “Mọi người đang làm gì thế?”

Bà lão quỳ dưới đất run rẩy vì lạnh, vẻ mặt như điên cuồng, “Thần đã giáng lâm. Chỉ cần đến thần điện là có thể nhận được cuộc sống vĩnh hằng!”

Lời kịch như của tà giáo thế này khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn có một loại cảm giác như đang xem kênh pháp trị.

Cô vẻ mặt thâm trầm chống cằm, nói: “Có phải, thần của mọi người tên là Kiến Nhân?”

Bà lão cả người run sợ, tức giận mắng: “Sao có thể gọi tên húy của thân! Thần chớ trách, thần chớ trách…” Bà lão không ngừng dập đầu.

Người xung quanh cũng dập đầu theo, thành kính đến nỗi tạo thành một cái hố tuyết nhỏ.

Nghê Dương không nghĩ tới, chỉ ngắn ngủn mấy ngày mà lực ảnh hưởng của Lục Kiến Nhân đã lan rộng đến mức này. Quả thực còn tà giáo hơn cả tà giáo!

Nhìn mấy người bị mê hoặc này, Nghê Dương vừa cảm thấy thật đáng buồn vừa cảm thấy may mắn.

May mắn thay, bọn họ sớm biết bộ mặt thật của Lục Kiến Nhân, chắc chắn không bị trò mèo của ông ta lừa gạt.

“Tô Nhuyễn Nhuyễn, cô làm gì thế hả?”

Nghê Dương vừa chuyển ánh mắt đã nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn quỳ rạp dưới đất, trên đống tuyết trước mặt cắm ba cây kẹo mút. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn dính tuyết, giọng mềm nhũn nói: “Tôi cũng thử một chút xem, nói không chừng là thật đó.” Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu thành tâm cầu nguyện, “Ông mau chết đi, ông mau chết đi…”

Nghê Dương:…

Nghê Dương đặt Tiêu Trệ lên lưng zombie chó, lấy ra ba cây lạp xưởng cắm bên cạnh ba cây kẹo mút kia.

Cô chẳng thèm tin đâu, hừ.

Nhưng ông vẫn là mau chết đi.

Nghê Dương nhốt Tiêu Bảo Bảo và Nghê Mị trong một căn phòng ở khu sinh tồn, để cún con trông coi. Giày vò mất ba ngày, mọi người cuối cùng cũng trở lại khu sinh tồn đón được… cún con?

“Bảo Bảo với Nghê Mị đâu?”

Nghê Dương bóp cổ cún con gầm thét.

Cún con bị lắc đến hoảng sợ, phát ra âm thanh ư ử như muốn mở miệng nói chuyện.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng đi lên giải cứu Thao Thiết Thần Thú của cô.

Lục Thời Minh đi vào phòng, từ sau cửa lấy xuống một tờ giấy. Trên tờ giấy màu hồng chỉ viết một câu: Em yêu à, chờ em.

Chuyện này do ai làm, không cần nói cũng biết.

Nghê Dương cắn răng, căm hận đưa tay đấm vào vách tường.

“Lão tiện nhân kia!”

Căn phòng rơi vào yên tĩnh.

“Ùng ục ục…”

Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, nhìn bụng nhỏ của mình.

Lục Thời Minh tiện tay vò nát, tờ giấy trong tay tan thanhg từng mảnh.

Hắn nói: “Ăn cơm trước đi.”

Nghê Dương buông Tiêu Trệ ra, thuần thục đeo yếm lên cho anh, đút ăn cơm.

“A, há miệng nào.”

Tiêu Trệ ngoan ngoãn há miệng.

Nhìn cái yếm ăn cơm trên cổ Tiêu Trệ, Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu lại nhìn thấy cái yếm trên cổ cún con, nghĩ nghĩ, nhìn Nghê Dương vẻ mặt hiền lành đút cơm, dáng vẻ “ông xã tự dưng hóa zombie, vợ hiền không rời bỏ” nói: “Anh ta có thể không cần ăn cơm mà.”

Ánh mắt Nghê Dương như dao liếc đến, Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức ngậm miệng.

Có một loại đói, là bạn gái tương lai cảm thấy bạn đói.

Tiêu Trệ bị đút một bụng đồ ăn, sau đó được Nghê Dương khiêng trên vai, tiếp tục đi.

Vì tìm kiếm Tiêu Bảo Bảo và Nghê Mị, mọi người lại trở về lâu đài.

Tòa lâu đài trước kia tráng lệ nhưng vì vụ hỏa hoạn lần đó nên một nửa đã biến thành phế tích.

Lâu đài bị bao phủ bởi tuyết trắng mang đến cảm giác suy tàn. Trước cổng vào xếp một hàng rất dài, già trẻ lớn bé đều có, họ đều muốn vào thần điện gặp lão Lục Kiến Nhân kia. Bởi người ta truyền miệng rằng, nếu có được sự cho phép của ông ta sẽ có được cuộc sống vĩnh hằng, cho nên những người này như bị điên.

Tuy nhiên, thần điện không phải bạn muốn vào là được. Quy tắc để vào được thần điện là nhất định phải có cống phẩm. Cống phẩm có thể là một đồng nam, hoặc là một đồng nữ, hoặc là một đôi đồng nam nữ*.

(*đồng nam đồng nữ chỉ những bé trai, bé gái từ bảy tám tuổi cho đến mười một mười hai tuổi; nhưng nếu hiểu theo nghĩa rộng hơn thì không phân biệt tuổi tác lớn nhỏ, miễn là chưa kết hôn, hoặc theo chủ nghĩa độc thân. Nguồn: nigioikhatsi.net)

Không quan tâm người đó do bị lừa gạt hay con đẻ, dù sao đó cũng là giá để vào thần điện.

Bạn cống càng nhiều người, tỉ lệ vào thần điện càng lớn.

Cho nên chuyện này chẳng lẽ không phải là biến tướng của gia tăng dân số với buôn bán người sao?

Gác cổng chính lâu đài là một người đàn ông vai u thịp bắp. Mùa đông giá rét chỉ mặc một cái áo vest, áo vest bị kéo căng lộ ra cánh tay rắn chắc, đứng sừng sững như ngọn núi.

Mỗi lần chỉ cho ba người đi vào.

Nghe nói một ngày chỉ có chín mươi chín người vào được, nhưng người xếp hàng chỗ này ít nhất cũng chín ngàn chín trăm người.

Bởi vì Lục Thời Minh từ chối đi cửa sau cho nên Nghê Dương quyết định để Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng mỹ nhân kế. Cô kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn ra.

Xoát mặt cho bà!

Tô Nhuyễn Nhuyễn mặc áo lông dày, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng bóc. Cô đứng đó, đôi tay đan xoắn vào nhau, rụt rè nhìn gã dị năng giả hệ sức mạnh. gã cả người cơ bắp đứng đó, mắt nhìn xuống mấy người đi đến rồi chầm chậm nhấc chân lên.

Nghê Dương sắc mặt trầm xuống kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn quay lại, sau đó nhìn về phía Lục Thời Minh đứng bên cạnh.

“Gã ta muốn làm gì đây?”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng giơ tay giành trả lời, “Tôi biết. Gã muốn đi tè đó!”

Cún con Thao Thiết Thần Thú đang ghé vào bên người Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhếch chân sau của mình lên.

Xì…

Gã dị năng giả hệ sức mạnh đang nhấc chân lên cảm thấy mình bị sỉ nhục, lập tức duỗi một chân khác ra, bị Lục Thời Minh cầm rìu chặt đứt.

Cún con: Xì…

“A a a a!”

Trong tiếng thét gào thê thảm thấu trời đất của gã, Lục Thời Minh thản nhiên nắm tay Tô Nhuyễn Nhuyễn đi vào. Nghê Dương khiêng Tiêu Trệ, đá đá cún con theo sau.

Tòa lâu đài rất lớn, dù đây là lần thứ hai Tô Nhuyễn Nhuyễn đến nhưng cô vẫn không biết đường. Cũng không có người dẫn đường cho bọn họ, mà ngược lại, do Lục Thời Minh chặt chân của dị năng giả hệ sức mạnh kia nên đã khiến đội hộ vệ của lâu đài chú ý tới.

Bọn họ vừa mới đi chưa được hai nước đã bị vây lại.

Bởi vì thứ năng lực “thần tri” của Lục Kiến Nhân và khả năng xâm nhập vào tâm trí người khác, ông ta đã tụ tập được rất nhiều dị năng giả. Trừ những người tự đến, còn có những người do ông ta huấn luyện ra – những dị năng giả chỉ trung thành với một mình ông ta. Bọn họ gọi là “những cái xác không hồn”.

Điều này khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ tới những tử sĩ, ám vệ thời cổ đại. Được bồi dưỡng, dạy bảo từ bé, cả đời chỉ có một sứ mệnh chính la dùng mạng sống bảo vệ chủ nhân.

Đội hộ vệ vây quanh, dị năng trên người thoáng hiện ra, đủ các loại.

Ánh mắt tên đội trưởng đội hộ vệ đứng đầu lướt qua Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhìn đến khuôn mặt Lục Thời Minh. Hắn ta dường như đang xác nhận cái gì, sắc mặt vô cùng nặng nề.

Hắn mở miệng nói, bầu không khí như giương cung bạt kiếm.

“Các người tới đây làm gì?”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói: “Thăm họ hàng?”

Nghê Dương:…

Nghê Dương đang chuẩn bị đánh một cú trời giáng lên đầu con nhỏ ngu ngốc này, không ngờ tới tên đội trưởng kia vậy mà lại nhường đường, chỉ là ánh mắt hắn ta vẫn cứ dừng lại trên mặt Lục Thời Minh, như là hoang mang lại như là đang lo nghĩ.

“Tôi chuẩn bị phòng ở cho khách cho mọi người.”

Tên đội trưởng đi ở đằng trước.

Tô Nhuyễn Nhuyễn kiễng chân, đưa tay che lại mặt Lục Thời Minh, tức giận nhắc nhở: “Em nghi là hắn ta thèm thuồng thân thể anh.”

Lục Thời Minh:…

Người đàn ông đưa tay, nhấc Tô Nhuyễn Nhuyễn lên ôm vào trong ngực.

Tô Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục dùng tay che lại mặt Lục Thời Minh.

Tên đội trưởng đi phía trước quay đầu lại, ánh mắt sâu xa.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức cảnh giác.

Cô nghi tên đội trưởng này không chỉ thèm muốn thân thể bạn trai cô mà còn ngấp nghé mỹ mạo của bạn trai cô nữa.

Quả nhiên người trong lâu đài này chẳng ai tốt đẹp cả!

Hừ!

Lục Kiến Nhân không hổ là đại gia, căn phòng chuẩn bị cho bọn Tô Nhuyễn Nhuyễn đều là hòng tốt nhất trong lâu đài.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cẩn thân đưa tay nhấn mở TV, trong TV xuất hiện một thảo nguyên xanh xanh.

“Cừu Vui Vẻ, Cừu Xinh Đẹp. Cừu Lười Biếng…”

Oa.

Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc.

Bên kia, bỗng nhiên một đám hầu gái đi vào. Họ mặc trang phục hầu gái xinh đẹp cứ cung kính cúi đầu đứng đó, dáng vẻ anh muốn thế nào cũng được. Cô hầu gái đứng đầu tiến lên phía trước nói: “Thưa ngài Lục, đại nhân nói, ngài muốn thứ gì thì sẽ cho ngài thứ đó.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh nhảu nói rằng Lục Thời Minh chẳng muốn gì hết chỉ muốn cô.

Nhưng cô hầu gái lại không bỏ qua cho Lục Thời Minh, tiếp tục nói: “Đây là món quà đại nhân tặng cho ngài.”

Đó là một hộp tinh hạch tím.

So với trước tận thế, đây chính là tổng tài bá đạo “cho em thẻ, cà tùy ý”.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lại khiếp sợ.

Lục Kiến Nhân đúng là tổng tài bá đạo phiên bản tàn tật.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lo lắng níu Lục Thời Minh lại, nhắc nhở hắn: “Lão Lục Kiến Nhân kia chính là thèm muốn thân thể anh.”

Tuy rằng cô cũng thèm nhưng thèm của cô không giống thèm của Lục Kiến Nhân.

Ví dụ như kiểu thèm của cô không trong sáng, còn lão Lục Kiến Nhân kia khá trong sáng.

Cô không tiêu nhiều tiền còn Lục Kiến Nhân tiêu tiền như nước.

Cô là người bị hại, bị ép buộc còn Lục Kiến Nhân là người chủ động bức hiếp.

Đương nhiên, họ cũng có điểm giống nhau. Đó chính là chưa ai có

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN