Nhớ Ngọt Ngào - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Nhớ Ngọt Ngào


Chương 32


Có điều, mới đi được vài bước, Thẩm Vân Lê chợt khựng lại, anh chỉ thấy Hạ Tinh Dã  đã nhanh tay nắm lấy cánh tay Kiều Miên, tránh cho cô một lần ngã dập mặt.

Hạ Tinh Dã bị Kiều Miên dọa sợ, không hề nghĩ đén tình cảnh sắp bị ăn đánh tới nơi của mình: “Có bản lĩnh thì đừng có gọi tên mình.”

“Mình mà gọi Thẩm Vân Lê thì anh ấy cũng có nghe được đâu.”

Kiều Miên uống chút rượu vào, cô kéo cánh tay Hạ Tinh Dã cười ngây ngô, thật ra cô không uống nhiều lắm, chỉ là mới trải qua một chút giật mình, adrenalin bài tiết nhanh khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn.

Thẩm Vân Lê nhíu mày, bước chân nhẹ nhàng: “Gọi chú cái gì?’

Hai người dường như trúng ma pháp, nụ cười trên mặt đồng loạt ngưng bặt, Kiều Miên máy móc quay đầu, nhìn người đàn ông đang đứng cách mình hai thước.

Áo choàng màu đen dưới làn gió tuyết trông thật là đẹp mắt.

Đôi mắt Hạ Tinh Dã trợn to, tranh thủ lúc mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được, cậu vội vàng tháo túi đeo trên vai mình xuống trả cho Thẩm Vân Lê: “Anh Vân Lê à, em về trước, anh em gọi bảo em về nhà ngay.”

Trong chớp mắt Hạ Tinh Dã lủi mất không còn thấy chút tăm hơi.

Tay Thẩm Vân Lê cầm cúi xách của Kiều Miên, ánh mắt chẳng rõ giận hay mừng: “ừ.”

Kiều Miên cất giọng mềm nhũn như đùa giỡn, khiến người nghe phải mềm lòng mềm tai như thể bị dụ dỗ phạm tội.

“Chú.”

Trước đánh phủ đầu cái đã.

“Uống rượu à?” Thẩm Vân Lê bước chậm đến bên người cô, anh ngửi thấy hơi rượu nhàn nhạt.

Kiều Miên cười, đưa ngón tay ra ước lượng một hồi “Có một chút.”

“Tổng giám đốc Thẩm, sau đây chúng ta sẽ đi tăng nữa chứ ạ?” đám người đứng bên cạnh hóng hớt cuối cùng cũng nói đến mục đích cuối cùng “Chào Tiểu Kiều nhé.”

“Này, cậu đừng có như con sói đói thế chứ, Thẩm Tổng còn đứng ở đây này.” Một cô gái vui tính trêu.

“Chào anh chị ạ, mọi người cứ gọi em là Tiểu Kiều vậy cũng được ạ.” Kiều Miên lễ phép cười, dằn xuống suy nghĩ không yên.

Thẩm Vân Lê quét mắt qua cô, rồi nói với mọi người “Mọi người cứ đi chơi thôi, tính vào tài khoản của tôi là được.”

“Nếu Thẩm tổng đã nói như vậy rồi thì chúng tôi không khách khí nữa nhé.”

Mọi người kéo nhau rời đi, không khí xung quanh chốc lát yên tĩnh trở lại, Kiều Miên nhìn bốn phía, cô trông thấy Lâm Úc Thần đang tiến về phía hai người.

“Dì Lâm.”  Kiều Miên nhếch khóe môi, ánh mắt không chút trốn tránh nhìn thẳng Lâm Úc Thần.

“Thật trùng hợp, Kiều Miên cũng ở đây à.”

Lâm Úc Thần đưa tay chỉnh lại mái tóc bị gió thổi bay, chỉ là một động tác đưa tay đơn giản mà vẫn có thể phô ra mười phần ưu nhã phong tình của của người phụ nữ thành thục.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong hư vô, dường như có thể phóng ra cả tia lửa.

Không thể phủ nhận giác quan thứ sau của người phụ nữ là một dạng tồn tại thần kỳ, có thể giải thích hết thảy những gì người thường không thể tin tưởng.

Bữa tối vừa rồi Thẩm Vân Lê không uống rượu, sau khi đậu xe trong gara xong, hai người sóng vai nhau đi về tòa chung cư, trong đêm tối, tuyết rơi lả tả không ngừng.

Khi hai người cách tòa nhà còn hơn mười bước chân, bỗng nhiên Thẩm Vân Lê gọi Kiều Miên lại.

Thẩm Vân Lê: “Ngồi đây một lát đi.”

Kiều Miên dừng lai, bên cạnh bồn cây với đủ loại cây xanh bốn mùa um tùm có một băng ghế dài, Thẩm Vân Lê đưa tay phủ tuyết đậu trên ghế, ngồi một bên nhìn Kiều Miên.

Kiều Miên bước lại, ngồi xuống.

“Đêm qua vì sao lại khóc?”

Tuyết vẫn rơi, không gian vô cùng yên lặng, thời khắc này, ngoại trừ những bông tuyết chuyển động cùng bờ môi mấp máy, vấn đề anh hỏi dường như đã tan biến vào hư vô.

Mũ áo bông quá lớn, gần như che hết khuôn mặt của Kiều Miên.

“Hôm nay không phải chú và dì Lâm có cuộc hẹn ăn tối sao?” tại sao lại có thêm nhiều người như vậy?

Tuy là tuyết rơi nhưng cũng không lạnh đến mức độ như vậy, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vành tai Thẩm Vân Lê như đỏ lên: “Liên hoan cùng đồng nghiệp.”

“Dì Lâm cũng là đồng nghiệp sao?” Kiều Miên di giày, để lại vệt tuyết trên nền đất.

“Ừ, hợp tác.” Thẩm Vân Lê còn vấn đề kia khó có thể bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng tâm tình như trước: “Công ty cô ấy Zero có hợp đồng quảng cáo, cô ấy là người đại diện, nên trong công việc sẽ có lúc phải lui tới.”

“Nghe không hiểu.” Kiều Miên cúi đầu, vừa làm nũng nhưng vẫn muốn giữ vẻ kiêu ngạo.

Thẩm Vân Lê cười, hai chân thon dài bắt chéo: “Chú và cô ấy sẽ không thể phát sinh mối quan hệ nào khác, nghe hiểu chưa?”

Khuôn mặt giấu trong mũ áo của Kiều Miên lén nở nụ cười, cả gương mặt như muốn nở hoa, Kiều Miên nén giọng: “Vâng, con hiểu rồi.”

Ánh đèn đường vẫn lặng lẽ chiếu xuống những quầng sáng lạnh lẽo, bông tuyết thả xuôi theo chiều gió rơi xuống, khung cảnh như đang hỗ trợ cho một vở kịch lãng mạn nào đó.

Cùng ngồi hóng tuyết có thể cùng nhau bạc đầu không?

Nghe cũng hợp lý lắm.

Kiều Miên không chút do dự kéo mũ áo xuống.

“Ngọt Ngào.” Thẩm Vân Lê sợ cô lạnh, thấy vậy lại kéo mũ áo lên.

Kiều Miên lại bỏ xuống: “Dạ.”

“Sau này có chuyện gì phải nói thẳng với chú.” Coi như anh là một người khá tinh tế và thấu đáo, nhưng tâm tình của một cô bé mười bảy mười tám tuổi không phải lúc nào cũng có thể đoán được.

“Vâng.” Kiều Miên đột nhiên cảm thấy thật thẹn thùng, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng, bởi vì anh đã chủ động giải thích với cô.

“Vì con mà chú đã hi sinh nhiều như vậy, có phải con cùng nên thể ngoan ngoãn nghe lời chút không?” Thẩm Vân Lê nói đùa.

Kiều Miên ngẩng mặt: “Vậy thì kỳ thi thới đây con sẽ tiến bộ nhiều chút.”

Trong tiết trời lạnh lẽo, hơi thở của hai người trong nháy mắt ngưng kết thành những đợt hơi khói màu trắng, mờ mịt triền miên, kín kẽ giao hòa.

“Nhiều chút là bao nhiêu?” dường như cuối cùng Thẩm Vân Lê mới bắt được cơ hội nên không chút khách khí ‘bóc lột’ cô.

“Chú nói rồi mà ạ, chú sẽ kèm con học thêm, học gấp đôi con cũng không có ý kiến.”

Thời gian vừa rồi do công việc bận rộn, Thẩm Vân Lê thường xuyên phải đi công tác để Kiều Miên ở nhà một mình, anh nghiêng đầu, khẽ véo vành tai đỏ lên vì lạnh của Kiều Miên nói: “Sáng mai dậy sớm học bài, chú dạy cho.”

“Dạ, vầng.” Kiều Miên cố tỏ vẻ không tình nguyện nhưng  trên thực tế, trái tim đã vui đến muốn nổ pháo hoa.

Thẩm Vân Lê sợ cô lạnh, đưa tay kéo Kiều Miên lên,:”Đi thôi, về nhà.”

Ánh đèn đường lạnh lẽo như thể có thêm vài phần ấm áp, hai người sóng vai nhau đi dưới ánh đèn, bóng lồng bóng in xuống nền tuyết đêm lạnh mà lại ấm không tưởng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN