Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới! - Chương 430: Thế là tiêu đời trai !
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!


Chương 430: Thế là tiêu đời trai !


Đông Đông chớp chớp mắt, níu tay hai nhóc:

” Thì chịu trách nhiệm đời Đông Đông đó. Nãy giờ hai anh đã cùng em ăn cơm trước kẻng trên giường rồi a. Vì vậy hai anh mau chuẩn bị sính lễ qua hỏi cưới Đông Đông đi. Hì hì! “

Ủa vậy là sao? Này là ăn cơm trước kẻng mà người ta hay nói đó hả? Ớ ớ, mình mới ăn có nữa chén cơm thôi mà. Bé Đông đúng là một người đầy thủ đoạn mà, thật ghê gớm, một lần cướp đời trai hai người. Tiểu Hải, tiểu Nhân đau lòng, ngã người xuống tấm đệm, ôm mặt khóc thét lên:

” Hu hu… Thế là hết đời trai rồi… Oa oa… Mới mấy phút trước còn trai tơ… thế mà… thế mà hiện tại mất zin luôn. Đã vậy mất zin một lượt hai đứa. Hu hu… Không chịu… Không chịu đâu, tự nhiên… tự nhiên đang độc thân lại bắt lấy vợ. Hu hu… thất thân rồi… còn đâu sự trong trắng của tui nữa. “

Đông Đông đứng hình, xoay người nhìn hai anh chồng tương lai mình nằm lăng lê bò lết, giải nảy khóc than. Ủa? Sao hai anh này ngộ vậy ta, lấy vợ phải vui chớ. Giờ khóc, than thân trách phận là sao a? Không lẽ mình còn làm thiếu cái gì hả ta?

” Ấy, ấy! Anh Hải, anh Nhân ơi! Hai anh sao lại khóc dạ? Rõ ràng người nên khóc là Đông Đông nha. Người thiệt thòi là Đông Đông chớ có phải hai anh đâu. Em… em mới là người bị hai anh cướp đi đời trai nè. “

Tiểu Hải ngồi bậc dậy, lắc đầu nguầy nguậy:

” Không,… hu hu… lấy vợ khổ lắm. Oa oa… Bị vợ trèo lên đầu lên cổ ngồi… bị bắt làm trâu làm ngựa… cực như con thú a… hu hu… “

Tiểu Hải gật gù, phụ họa theo anh trai, khóc càng dữ dội hơn:

” Đúng… đúng… hu hu… đang yên đang lành lại bắt lấy vợ. Người ta còn muốn tự do, ngây thơ hồn nhiên như những đứa trẻ khác mà. Muốn lúc nào ăn thì ăn, ngủ thì ngủ, chơi thì chơi… hức hức, tự nghen mới ăn có nữa chén cơm cái mất zin, bắt lấy vợ. Về vợ hành như con hỏng đẻ… hu hu… Không chịu đâu… “

” Vậy là hai anh không chịu cưới em hả? “

Hai nhóc đồng thanh la lớn: ” Không! “

Bây giờ không chỉ hai đứa khóc mà cả Đông Đông cũng giận lẫy khóc theo luôn. Tiểu Minh, tiểu Tinh nhìn mấy nhóc rồi nhìn nhau. Cái này có phải là khóc than cho việc đấp mộ cuộc tình không ta? Thiệt luôn, nãy giờ không hiểu mấy thằng em mình làm gì luôn á. Tự nhiên ăn cơm xong cái bắt cưới cái khóc hà. Cái này chưa có trong tư liệu tham khảo mà cha đưa cho mình a.

Ba đứa nằm giữa nhà khóc la um sùm, lát hồi cả đám người lớn ra hóng chuyện. Trang Dụ thấy Đông Đông khóc là chạy tới ôm bé ngay. ” Ôi ôi, con trai ngoan của baba sao lại khóc rồi? Nín nín, baba thương nha. “

Anh em Hải, Nhân thấy ông nội là chạy tới níu chân ông: ” Hu hu… Ông nội ơi, tụi con không muốn lấy vợ đâu… Tụi con không muốn xa ông… đời còn dài vậy mà tụi con đã bị thất thân sớm khi tuổi chưa đếm hết một bàn tay. 🖐 Ông nội, lấy vợ dùm tụi con đi, tụi con không lấy đâu. Trâu già gặm cỏ non cũng được mà, ăn đỡ rụng răng. Hức hức! “

Mọi chuyện có vẻ rắc rối, anh nhìn nguyên đám nhóc đứng nhiều chuyện đó mà đầu đàn là hai thằng con mình nên nghĩ mọi chuyện là do hai đứa làm ra. Cố Ngạo đi tới hỏi tiểu Minh, tiểu Tinh:

” Mấy đứa ăn hiếp em phải không? Tại sao em lại khóc dữ vậy? Nói lẹ, không là cha lôi đầu đi đánh nát mông nha. “

Trời trời, gì kì dạ, nãy giờ mình không có làm gì luôn á trời. Tiểu Minh oan ức, tay bụm bụm mông:

” Tụi con có làm gì đâu, mấy em tự nhiên khóc mà. Con ngoan gần chết, cha chọc đi con với tiểu Tinh khóc theo luôn đó. “

” Đúng rồi, cái này con phải hỏi cha đó. Cha nói gì với Đông Đông để Đông Đông bày cơm, bày hoa cúc ra rồi bắt hai anh em nhà người ta ăn. Lát cái nói gì ăn cơm trước kẻng trên giường, bắt ta đem sính lễ qua hỏi cưới a. Tụi con chỉ có trả thù đem quần hai thằng em này treo trên đọt chuối vì cái tội chê em tụi con xấu, lùn thôi. “

Cố Ngạo cười khổ, trề trề môi, lấy tay ký nhẹ đầu hai nhóc: ” Ừa, không có làm gì hết ha. Để lát cha lấy quần hai đứa treo lên đọt me thử xem thế nào. “

Hai anh em làm mặt mè nheo, chu chu mông về phía anh: ” Xía, cha thích lấy quần tụi con thì lấy đi. Hàng của tụi con đều bị mọi người thấy hết rồi mà. Với lại tụi con là hoa đã có chủ, vợ không chê tụi con giá để lòng đất đâu. Ha ha… Lêu lêu cha xấu xa. Cha lo dỗ em đi nha! Cha có chiêu ăn cơm trước kẻng hay vậy mà đó giờ không chỉ tụi con. “

Anh nhìn qua bãi chiến trường trước mặt rồi lắc lắc đầu:

” Cha đâu có chỉ đâu! Cha nói một đường mà em tụi con hiểu một nẻo thôi. Chỉ có đầu óc đen tối như tụi con mới tiếp thu được những tinh hoa trong lời cha nói. Hắc hắc! “

” Dạ dạ… con biết tụi con thông minh, tinh hoa của cha toàn màu đen không hà. Cha lo dỗ Đông Đông đi nha, mấy thôi… hắc hắc… tối nay cha cuống gói ra đường ngủ. Tụi con là thấy Đông Đông về phe baba đó nha. Thiệt luôn á, ngoại trừ cái bản mặt giống cha y đúc thì những thứ còn lại Đông Đông là từ người baba chui ra. Nói sao ta… ờm… vừa mít ướt vừa dễ dụ pha lẫn chút dễ thương… E hèm thêm cái dại trai nữa, bởi vậy thu động… bị cha… công phá nát tanh bành… Hắc hắc! Con thấy đường tương lai của Đông Đông hơi bị nở hoa nha. Chẹp chẹp… “

Cố Ngạo đồng tình với hai thằng con nhà mình lắm, đời này Dụ Dụ chỉ có thể thuộc về Cố Ngạo anh thôi. Bỏ qua mấy nhóc, anh đi qua giúp cậu vỗ về Đông Đông:

” Ôi cục cưng, cục cưng của cha nín đi nè. Có chuyện gì ấm ức nói cha nghe, cha giải quyết cho. “

” Hức hức… Đông Đông với anh Hải, anh Nhân ăn cớm trước kẻng trên giường rồi mà hai anh ấy không chịu cưới Đông Đông. Hu hu… ăn sự trong trắng của người ta xong quỵt luôn, chơi vậy ai chơi. Cha bắt hai anh ấy đem sính lễ qua cưới Đông Đông đi. Không là Đông Đông đập đầu vô gối tự sát a. Hức hức… “

” Rồi rồi… để cha lo! “

Trang Dụ nghiếng răng nghiếng lợi, nói nhỏ vào tai anh: ” Anh lo giải quyết ổn thỏa chuyện này cho em nếu không em đá đít anh ra đường ngủ với gián. “

” Dạ, bà xã! Chuyện gì khó để anh lo, trên đời này không có chuyện gì mà Cố Ngạo không giải quyết được cả. “

Anh tuy mạnh miệng nhưng là nói thật. Đi tới trước mặt ông Nguyên, anh cúi đầu nhấc áo lôi hai nhóc con lên:

” Cho con mượn hai thằng cháu của bác chút nha. Bác yên tâm, con không làm chuyện gì quá đáng đâu. “

Ông gật gật đầu, mặt kệ Cố Ngạo muốn đem hai thằng cháu mình đi đâu thì đi. Nhà cũng nhiều miệng ăn lắm rồi, bớt đi hai cái mỏ nhọn này cũng tốt. Hazz!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN