Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 489: Giống khỉ!(499)
Trang Bảo sau một màng sinh con đau đớn thì chuyển sang chế độ giận chồng giận con. Cậu trùm chăn không thèm nhìn mặt Cố Hàm, trong khi cái miệng thì không ngừng trách khứ anh.
“Bảo Bảo giận Hàm Hàm, giận bé Thỏ, giận luôn hai tiểu công chúa luôn. Lừa đảo, lừa gạt! Nói sinh đôi không đau bằng sinh một mà giờ người ta muốn nát cái mông luôn rồi. Hừ, không chịu nói thiệt làm người ta không kịp chuẩn bị tâm lý đau thấu tận trời xanh gì cả. Giận giận giận! Giận luôn!”
Cố Hàm thở dài, kéo cái chăn xuống muốn dỗ dành Trang Bảo. Ương bướng không chịu, Trang Bảo giằng co với anh một hồi mới không trốn trong chăn la ó nữa. Xoay người qua nhìn anh, cậu dẫu dẫu cái miệng:
“Sao, muốn nói gì thì nói đi. Bảo Bảo nghe chơi vậy thôi chứ không tin lời biện hộ dối gian của Hàm Hàm đâu. Bảo Bảo có kinh nghiệm rồi, chắc chắn lần này rút kinh nghiệm được. Hứ!”
Thuận thế anh chớp nhoáng cúi xuống hôn chụt lên môi cậu một cái. Cậu không kịp phòng bị nên bao nhiêu ý chí kiên cường giận chồng giận con lâu dài bị ném xuống biển khơi, cả người mềm nhũn ra và luôn trong tâm thế chờ anh vỗ về sẽ hết giận ngay.
“Được rồi, Bảo Bảo đừng giận anh nữa mà. Anh biết anh sai rồi, anh xin lỗi em nhiều nhiều. Chờ em khỏe lại anh mua nhiều đồ ăn bù đắp cho em nha.”
“Ừm… vậy cũng được… nhớ mua gà cho em. Em muốn ăn gà bảy món. Mà Bảo Bảo nói rồi đó, em không sinh em bé nữa đâu. Đau lắm! Nát mông luôn rồi này.”
Vợ đáng yêu thế này không thương thì phí phạm của trời quá. Anh hôn hôn cậu thêm mấy cái nữa, để tay cậu tựa lên má mình, thâm tình dỗ ngọt hay nói cách khác là lừa đảo Trang Bảo.
“Đương nhiên rồi! Anh sẽ không để em chịu vất vả như thế thêm lần nào nữa đâu. Thực ra anh cũng chỉ là đoán mò thôi, anh có sinh con bao giờ đâu mà biết nó đau đớn nhiều như thế nào. Lần này thấy em vật vã chịu đựng thống khổ hơn lần trước anh biết mình có lỗi với em lắm. Bởi anh cũng là người góp vốn cùng em cộng tác tạo nên hai bé cưng. Cơ mà em cũng thấy đó, tuy em sinh đôi nhưng vẫn nhàn hơn tiểu Dụ sinh một kìa. Em ấy phải mổ để lấy con đó, rạch một đường ngang bụng thế này này. Em đau nhiều lúc sinh thôi còn tiểu Dụ phải đau thêm một thời gian vì chờ vết mổ lành. Tính ra anh nói cũng đúng chứ đâu có sai lắm đâu. Anh chỉ nói sinh đôi dễ hơn sinh một chứ đâu nói mức độ đau nó như thế nào.”
Trang Bảo nằm im truy cập thông tin mà chồng vừa đưa vào bộ não nhỏ bé của mình. Vẫn ngây thơ như ngày nào, Trang Bảo gật gù gật gù, người sai hóa ra không sai, thế ai là người sai? Do đau sai!
“Ây da… xem ra Bảo Bảo trách nhầm Hàm Hàm rồi. Anh là người thông minh tuyệt đỉnh nói đâu đúng đó, tuyệt không sai đâu. Chắc tại đau quá nên Bảo Bảo bị lú lẫn không giác ngộ được chân lý của anh. Mà nếu Hàm Hàm muốn thử trải nghiệm cảm giác đau đớn ấy của Bảo Bảo vậy thì đơn giản lắm. Anh chỉ cần nằm phơi mông ra cho Bảo Bảo chơi, sau đó anh nhân cảm giác ấy lên nhiều nhiều lần là hiểu liền. Em đảm bảo trăm phần trăm với Hàm Hàm luôn đó. Hazz… Nói vậy thôi chớ em không có nỡ để Hàm Hàm chịu đau đâu. Hi hi, xin lỗi chồng yêu của em. Ôm chồng nạp pin cho chồng nè. Coi như Bảo Bảo bù đắp cho chồng nha, giờ chả chơi trò chơi ban đêm được đâu, ôm đỡ thèm đi chồng. Nhưng… nhưng gà bảy món vẫn phải có đó. Không có em lại giận anh tiếp cho coi.”
“Anh biết rồi! Cám ơn em!”
Thở phào nhẹ nhõm, anh ôm chầm lấy cậu cười trừ. Thật không ngờ anh xém chút bị vợ gài hàng đảo chính. Vợ anh dạo này thông minh dữ. Chắc đẻ con xong thông não bộ vợ luôn. Chậc chậc, anh phải cẩn thận hơn mới được. Sau này không thể tạo thêm trường hợp ngoài ý muốn được. Khổ lắm!
“Ưm… Hàm Hàm thấy hai bé bi của mình chưa? Em muốn gặp bé bi lắm rồi đó nha. Coi coi bé bi có đẹp gái hơn không để em còn suy nghĩ lại đặt biệt danh cho con diệu hiền đáng yêu hơn. Em là em giận hai bé bi lắm rồi đó. Muốn chui ra thì chui ra lẹ đi, ở trong phá phách đạp muốn nát bụng người ta. Lúc đó em đã suy nghĩ muốn đặt bé bi tên sư tử với cọp vằn rồi. Con gái con lứa hung dữ, manh động như gì á.”
Được chồng cưng chiều, Trang Bảo lại làm nũng tố cáo con hư với Cố Hàm. Anh là anh sợ vợ mình đặt biệt danh đấy thật cho con. Thế thì tương lai ai dám lấy con gái mình làm vợ. Nó có nước bỏ dép vắt chân lên cổ mà chạy.
“Ha ha… con còn nhỏ đâu biết gì đâu. Em đừng có giận con nha. Bây giờ thì chưa thăm được, chúng ta chờ lát rủ vợ chồng tiểu Dụ đi thăm chung ha. Bảo Bảo chịu không?”
“Dĩ nhiên là chịu rồi! Em cũng không thích gặp con lắm đâu. Em thích ngắm chồng hơn cơ. Hi hi… con để anh nuôi được rồi, em làm gì biết nuôi con bao giờ.”
May mà hai tiểu công chúa của anh không ở đây, không thì tụi nhỏ khóc thét bởi baba ngây thơ vô số tội này của mình.
Hai vợ chồng xù xì to nhỏ cả buổi trời, Trang Bảo lại kêu chán muốn tìm Trang Dụ chơi. Vậy là anh phải đèo vợ sang làm phiền vợ chồng người ta. Sau đó… dĩ nhiên là sau đó anh và Cố Ngạo bị cho ra rìa.
“Tiểu Dụ, tiểu Dụ… Anh Bảo nhớ tiểu Dụ lắm luôn đó. Mới có nửa ngày không gặp em mà anh tưởng chừng như cách nửa thế kỉ, lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa. Hi hi… tiểu Dụ có nhớ anh Bảo không dọ?”
“Em nhớ… nhớ anh Bảo lắm. Miệng anh ngọt như kẹo kéo, chắc học từ anh hai chứ đâu.”
“Ối giời… em đã nói đúng còn nói to. Hàm Hàm chuyên nói lời mật ngọt để dụ anh Bảo chơi trò chơi ban đêm mà. Anh dốt thì dốt thật, cơ mà dụ nhiều năm như vậy cũng phải học hỏi được chút ít chớ. Ha ha…”
Trang Bảo tự hào vỗ vỗ ngực mình như ta đây đã thông minh hơn xưa rồi. Trang Dụ không dám cười nhiều sợ động tới vết mổ lại đau.
“Anh Bảo của em thật thông minh.”
“Tiểu Dụ, anh ngoài việc qua nhiều chuyện với em còn muốn rủ em xem bé bi á. Chúng ta coi bé bi của mình dễ thương tới đâu nha.”
“Dạ được, em cũng muốn gặp con lắm rồi.”
Trang Bảo hất mặt ra lệnh: “Nghe rõ chưa? Hai anh em mấy người mau bồng con qua đây cho tụi em xem. Lẹ lên, lề mề là chết với Bảo Bảo.”
“Vâng! Bà xã/anh Bảo đại nhân.”
Hai anh chồng đem con qua cho vợ xem, Trang Dụ thì rơm rớm nước mắt ôm con sờ sờ hôn hôn. Trái lại, Trang Bảo phản ứng còn dữ dội hơn lần gặp mặt tiểu Hi đầu tiên. Cậu nghía một cái liền sụ mặt, xua xua tay.
“Đây chắc chắn của chắc chắn không phải con của Bảo Bảo. Anh nhìn đi, hai đứa nhỏ này có khác gì hai con khỉ đâu. Nhỏ xíu xìu xiu, đứa thì đỏ hỏn đứa thì đen thui, xấu còn hơn bé Thỏ nữa. Hồi xưa bé Thỏ giống chuột giờ hai bé bu lại giống khỉ. Ngộ à… Hàm Hàm cố ý bắt con của khỉ qua dụ em chớ gì. Em không bị lừa đâu, mang hai tiểu công chúa thật của em ra đây nhanh lên.”
Cố Hàm bất lực, còn hai vợ chồng Cố Ngạo thì được một trận cười no nê. Cố Ngạo thói cà khịa không bao giờ bỏ, buông lời chọc ghẹo anh mình:
“Ha ha ha… Anh Bảo nói thế không sợ con nó buồn hay sao? Em đau lòng muốn rớt nước mắt dùm tụi nhỏ luôn đó. Biết sao mà tụi nhỏ giống khỉ không? Tại chồng của anh Bảo thuộc dòng họ nhà khỉ đó, hồi nhỏ sống trông chuồng khỉ được mẹ nhặt về nuôi.”
Trang Bảo thế mà tưởng thật, đồng cảm vỗ vãi Cố Hàm:
“Ôi! Thật tội nghiệp Hàm Hàm của em. Anh là con của khỉ sao không nói sớm cho Bảo Bảo biết để Bảo Bảo biết đường đem anh đi hỏi thăm với giới thiệu em là dâu cho ba mẹ khỉ biết. Anh vậy là không có được rồi. À… hèn gì… anh là khỉ hồi nhỏ ăn chuối nhiều nên con trùng đất mới to thế. Chậc chậc…”
“Ha ha ha… ăn chuối trùng bự… ha ha ha… ui da… em cười đau bụng chết mất.”
Hai vợ chồng Cố Ngạo không nhịn được cười lại hi hi ha ha đập bàn rầm rầm. Cố Hàm đỏ mặt, âm thầm nguyền rủa thẳng em khốn nạn nhà mình.
“Bảo Bảo đừng nghe tiểu Ngạo nói bậy. Anh con của khỉ hồi nào? Em nhìn đi, con của tiểu Ngạo có khác gì con mình đâu. Tại con nít còn nhỏ chưa có da có thịt nhiều mới nhìn không được đẹp mắt vậy thôi. Vài bữa em thấy con đẹp lên liền. Tiểu Hi trước đó cũng vậy mà.”
Trang Bảo nhăn mặt, gãi gãi đầu: “Có khi tiểu Ngạo cũng được nhặt trong chuồng khỉ cũng nên. Tại ba mẹ giấu sợ tiểu Ngạo đau lòng chăng?”
Cố Ngạo bị sặc không khí: “Khụ khụ… Em là người, khỉ lắm lông lắm. Em ít lông, em đùa anh tí thôi. E hèm… đùa có tí bị quật liền rồi. Con người ta đẹp vầy mà kêu giống khỉ… chán anh Bảo quá.”
Trang Bảo ngượng ngùng rướn người qua coi lại hai bé con, gật gù gật gù: “Thì… thì anh Bảo thấy giống con gì thì anh Bảo nói thôi. Khỉ cũng có khỉ này khỉ kia. Coi vậy chớ hai đứa con của anh cũng dễ thương lắm.”
Nãy giờ im im nghe khen dễ thương hai tiểu công chúa toét miệng cười ê ê a a. Trang Bảo đỏ mặt, giành lấy con từ tay Cố Hàm:
“Đúng là đáng yêu nha! Con của Bảo Bảo có khác. Vậy… vậy thôi baba không giận hai đứa nữa đâu. Nể tình dễ thương, baba gọi hai đứa mà bé Mèo, bé Miêu nha. Mèo dễ thương lắm! Ấy Hàm Hàm, thế ai là chị ai là em vậy? Hai đứa giống nhau thế em sao phân biệt được.”
Anh vạch lỗ tai bé Mèo chỉ cậu xem: “Bé Mèo có nốt ruồi ở đây này. Còn bé Miêu thì không có. Bé Mèo là chị, bé Miêu là em. Bảo Bảo nhớ chưa?”
“Ưm ưm, em nhớ rồi. Hi hi…”
“Sau này con lớn dần, em cũng tự phân biệt ai là ai mà không cần nốt ruồi này.”
“Oh… như tiểu Minh, tiểu Tinh chứ gì. He he… lêu lêu tiểu Ngạo có một công chúa thôi. Anh Bảo có tận hai công chúa nhá.”
Cố Ngạo nào chịu thua, ăn thua đủ lại liền: “Xớ, anh Bảo có hai công chúa em cũng có hai hoàng tử Minh Tinh vậy. Ai hơn ai chưa biết à?”
“Con gái có giá hơn, anh Bảo hơn em. Lêu lêu….”
“Con trai giờ cũng có giá lắm chứ bộ. Đặc biệt là trai đẹp, hàng hiếm…”
Hai người thế là chí chóe cãi qua cãi lại như hai đứa con nít, ồn ào nhốn nháo thế lại vui.
………………….:))
Biết dạo này mọi người bất mãn với tui lắm, cơ mà bận quá không biết sao luôn. Hazz… Dịch này ai nghỉ nghỉ chớ tui không nghỉ, thi suốt… Lên năm 3 đại học căng não hơn nhiều rồi. Nhưng chỉ là khởi đầu… Hihi…
Hi hi… Mà…Có ai xem Sơn Hà Lệnh chưa? Thấy hay ghê luôn…:))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!