Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn - Quyển 3 - Chương 39: Đánh cược
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn


Quyển 3 - Chương 39: Đánh cược


Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Sắc mặt Cảnh Tú Tú biến đổi, không biết vì sao, nàng cảm giác được Kim La như có ý kiến với mình…

“Kim La cô nương, có lẽ ngươi có chút hiểu lầm với ta, nhưng ta chỉ nhớ rõ một câu, thanh giả tự thanh, cho dù như thế nào, ta đều không có bất kì lỗi gì!”

Có sai, chỉ là mẫu tử Quân Thanh Vũ mà thôi!

Kim La bĩu môi, không nhìn Cảnh Tú Tú một cái, nàng khẽ chớp đôi mắt, áh mắt chuyển về phía Diệp Thu: “Minh chủ đại nhân, lần thi đấu này, không biết có thể lấy Trận Tháp ra làm thí luyện thi đấu trận đầu được không?”

Trận Tháp?

Diệp Thu sửng sốt một chút.

Trận Tháp này là bảo vật trấn minh của Liên Minh Luyện Trận, sẽ không dễ dàng lấy ra, toàn bộ liên minh, cũng chỉ có một người là Cao Trường Tùng tiến vào Trận Tháp tu luyện…

Vì sao Kim La cô nương sẽ nhắc tới Trận Tháp vào lúc này?

“Ha ha, chủ ý như thế cũng không tồi.” Thiên Cơ Tử cười ha ha hai tiếng: “Diệp Thu minh chủ, đồ nhi của ta đã đề nghị như vậy, ngươi hẳn là sẽ không từ chối chứ?”

Diệp Thu lau mồ hôi lạnh trên trán, ha hả cười nói: “Sao sẽ? Nếu Kim La cô nương đưa ra ý kiến, ta đây sẽ lấy Trận Tháp ra, chỉ là ở trong Trận Tháp giam giữ một linh thú dị thường hung mãnh, vạn nhất vận khí không tốt gặp phải nó, sợ là lợi hại hơn nữa người đều sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này…”

“Linh thú kia ở tầng cao nhất trong Trận Tháp, chẳng lẽ ngươi cho rằng một số người không có thực lực gì có thể tới loại địa phương này?”

Thiên Cơ Tử cười cười: “Minh chủ, ngươi keo kiệt không bỏ được lấy Trận Tháp ra thì cứ việc nói thẳng, hà tất tìm cớ làm gì? Yên tâm đi lão nhân ta không phải là người không nói đạo lý như vậy, sẽ không mạnh mẽ quy định ngươi làm như thế…”

“Thiên Cơ Tử, ngươi hiểu lầm ta rồi, ta tuyệt đối không có không bỏ được.” Diệp Thu cảm nhận được trên lưng truyền đến một trận lạnh lẽo, vội vàng giải thích nói: “Lát sau đó ta sẽ để người đi chuẩn bị Trận Tháp, ba ngày sau bắt đầu thí luyện so đấu.”

Ai mà không biết lão già này không nói đạo lý nhất? Nếu thật sự từ chối, sợ là Liên Minh Luyện Trận này sẽ phải đổi chủ rồi…

Chỉ là tiến vào trong Trận Tháp, nhất định sẽ làm thực lực của Luyện Trận Sư tăng mạnh, nghĩ đến Luyện Trận Sư liên minh khác tăng thực lực lên, trong lòng Diệp Thu có chút không vui.

……

Gió nhẹ thổi qua, màn lụa lay động.

Quân Thanh Vũ khoanh chân ngồi ở trên giường, lẳng lặng nhắm mắt, lại vào lúc này, từng tiếng ồn ào từ ngoài cửa truyền đến, khiến nàng mở hai mắt ra, nhíu chặt mày lại.

Bên ngoài xảy ra chuyện gì?

Nàng trầm ngâm nửa khắc, chậm rãi đứng lên, đi nhanh ra ngoài cửa phòng.

Lúc này trong sân, nhân mã hai phương giằng co, không ai nhường ai, hai mắt Bàng Thiếu Kỳ hiện tơ máu, ánh mắt lườm mọi người trước mặt.

“Ha ha ha! Vân Cảnh Thành nho nhỏ cũng chỉ như thế, tới nơi này đều là một đám nhân vật bé nhỏ không đáng kể, chỉ sợ ngay cả thí luyện các ngươi đều không thể thông qua!”

Thanh niên đối lập với Bàng Thiếu Kỳ cười ha ha hai tiếng, trong ánh mắt chứa tia khinh miệt, thật giống như những người trước mắt này không xứng để hắn đặt ở trong mắt.

“Ngươi…” Sắc mặt Bàng Thiếu Kỳ đại biến, căm giận nói: “Lâm Tuấn, ngươi đừng tưởng ngươi là Luyện Trận Sư của Thần Thành là có thể khinh thường chúng ta! Lúc này, chúng ta khẳng định có thể đạp Thần Thành các ngươi dưới chân!”

Như là nghe được chuyện cười gì đó, mất mặt mọi người cười càng thêm thoải mái.

“Đạp ở dưới chân? Chỉ bằng các ngươi những phế vật này sao? Nhiều năm qua Vân Cảnh Thành vẫn luôn đứng ở cuối cùng hiện tại cũng sẽ không ngoại lệ! Bàng Thiếu Kỳ, ta vốn cho rằng hôm nay các ngươi không dám tới tham gia so đấu, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là tới, xem ra Vân Cảnh Thành cũng không sợ thua!”

Lâm Tuấn nhạo báng một tiếng: “Mặt khác, ta nghe nói thiếu nữ dẫn đầu các ngươi tên là Quân Thanh Vũ và Cảnh Tú Tú là tỷ muội? Hai người thoạt nhìn thật đúng là lệch trời cách đất, ta nói cho các ngươi, Cảnh Tú Tú đã là nữ nhân của Trường Tùng sư huynh, tốt nhất các ngươi đừng đánh chủ ý lên nàng, nếu không chết như thế nào cũng không biết đâu!”

Sắc mặt của Bàng Thiếu Kỳ trầm xuống.

Cảnh Tú Tú trở thành nữ nhân của Cao Trường Tùng? Cái này thoạt nhìn có chút phiền phức…

“Bàng Thiếu Kỳ.”

Lại vào lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến.

Bàng Thiếu Kỳ sửng sốt một chút, lúc đưa mắt nhìn, nữ tử từ trong phòng bước ra, đón một mảnh nắng sớm kia chậm rãi đi đến.

“Xảy ra chuyện gì?”

Nghe được lời này, Bàng Thiếu Kỳ cười khổ một tiếng: “Là người Thần Thành tới tìm phiền toái, nếu ta đoán không lầm, hẳn là bởi vì Cảnh Tú Tú…”

“Không!” Lâm Tuấn lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quân Thanh Vũ đi tới: “Chúng ta chủ yếu chính là muốn nhìn xem rốt cuộc đồ đệ của U Minh Thiên Tôn là một người có dạng gì! Hiện tại xem ra, chỉ là một bình hoa có mỹ mạo mà thôi, so với Trường Tùng sư huynh kém quá xa, thân khí thế kia rất xa không bằng hắn…”

Mọi người nghe vậy, lập tức cười vang.

“Ha ha, Lâm Tuấn sư huynh nói không sai, đệ tử của U Minh Thiên Tôn lại là một nữ nhân!”

“Nữ nhân nên ở nhà giúp phu quân dạy nữ tử! Ra tỷ thí làm gì? Các ngươi chỉ là đồ vật phụ thuộc vào nam nhân chúng ta mà thôi, chúng ta muốn các ngươi làm gì, các ngươi nhất định phải làm đấy, nếu không cũng chỉ có kết cục bị vứt bỏ!”

“A, U Minh Thiên Tôn kia đi chỗ nào? Trốn tránh không dám ra sao? Hay là nói sợ Cốc Thần đại sư? Nếu ngươi thân là đệ tử của ông ta, nếu ngươi thua, mất mặt nhất định sẽ là ông ta, cũng làm cho thế nhân biết, mặc dù không có Tiên Tông, U Minh Thiên Tôn cũng không bằng Liên Minh Luyện Trận chúng ta!”

Vẻ mặt của Quân Thanh Vũ trầm xuống một chút, ánh mắt thanh lãnh đảo qua từng khuôn mặt cười nhạo ở trước mắt: “Sư phụ ta đều không phải là trốn tránh không ra, mà là ở trước khi ta giành được thắng lợi, ông ấy sẽ không xuất hiện! Ngươi trở về nói cho Cốc Thần, năm đó ông ta vũ nhục sư mẫu, khiến sư phụ cực kỳ bi thương, thù này hận này, ta sẽ thay sư phụ trả lại cho ông ta! Ta cũng sẽ để thế nhân biết, đồ đệ của sư phụ ta tất nhiên cường đại hơn đồ đệ của Cốc Thần!”

Xôn xao!

Nữ tử nói như một đạo sấm sét, đánh vào trong lòng mọi người.

Bọn họ như là không dám tin nhìn khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc của Quân Thanh Vũ, trong lúc nhất thời lại không thể phục hồi tinh thần lại…

Nàng vừa nói cái gì? Muốn khiêu chiến với Cao Trường Tùng? Nàng xác định mình không phải là đầu óc xuất hiện vấn đề? Trường Tùng sư huynh là dạng nhân vật gì? Sao nàng có thể so với hắn?

“Quân cô nương…”

Bàng Thiếu Kỳ lẩm bẩm nhìn Quân Thanh Vũ, lần đầu tiên, lại phát hiện một nữ nhân cũng có thể soái khí như thế, đều vượt qua tất cả nam nhân…

“Được, khiêu chiến của ngươi, ta thay sư phụ ta nhận lấy!”

Mọi người đang sôi nổi nghị luận ở đây, giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ phía sau truyền đến, xẹt qua trời cao truyền vào trong tai mọi người…

“Trường Tùng sư huynh!”

Trong lòng Lâm Tuấn đại hỉ, vội vàng quay đầu nhìn về phía Cao Trường Tùng: “Nữ nhân này lại khẩu xuất cuồng ngôn, nói ngươi không bằng nàng! Còn mở miệng bôi nhọ Cốc Thần trưởng lão!”

Cao Trường Tùng không nói gì, đi thẳng về phía Quân Thanh Vũ.

Ở lúc tới trước mặt nàng, hắn mới dừng chân lại, từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt lạnh lùng nói: “Quân Thanh Vũ, quá cuồng vọng, sẽ đưa tới mầm tai hoạ cho ngươi! Nhưng năm đó U Minh Thiên Tôn mang tổn thương cho liên minh, ta cũng cần thanh toán với ngươi một chút! Cho nên, ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, nhưng khiêu chiến như thế không hề có ý nghĩa, không bằng chúng ta đánh cuộc như thế nào?”

“Nói!”

Quân Thanh Vũ nhíu mày, giọng thanh lãnh nói.

”Nếu ngươi thua thi đấu, vậy…… Ta muốn U Minh Thiên Tôn xuất hiện, hơn nữa tự sát ở trước mặt sư phụ của ta.”

“Ta thắng thì sao?”

“Ngươi thắng, điều kiện tùy ngươi ra!”

Nghe nói lời này, Quân Thanh Vũ trầm mặc nửa ngày, chậm rãi mở miệng: “Ta thắng, ta muốn Cốc Thần ở trước mặt sư phụ của ta quỳ xuống nói xin lỗi, hơn nữa tuyên bố với toàn bộ người Thần Cảnh ông ta không bằng sư phụ của ta! Cuối cùng, đi trước phần mộ sư mẫu ta sám hối…”

Nàng cũng không để Cốc Thần chết ở trước mặt U Minh Thiên Tôn.

Bởi vì, đối mặt với mối hận nhục thê, sư phụ tất nhiên muốn tự mình động thủ giết kẻ thù!

“Được!”

Cao Trường Tùng nâng cằm, lạnh lùng nhìn Quân Thanh Vũ: “Hy vọng đến lúc đó ngươi sẽ không đổi ý!”

“Yên tâm, ta sẽ không đổi ý.” Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt thanh lãnh hiện ra tia kiên định: “Bởi vì ta tuyệt đối sẽ không thua!”

Lúc này, không phải chính nàng tỷ thí, mà là thi đấu giữa sư phụ và Cốc Thần!

Cho nên, nàng tuyệt đối không thể bại bởi đồ đệ của Cốc Thần!

“Hừ!”

Cao Trường Tùng hung hăng phất vạt áo, mắt lạnh đảo qua khuôn mặt thanh lệ của Quân Thanh Vũ, lại nhìn sang Lâm Tuấn, giọng lãnh trầm nói: “Chúng ta đi.”

“Vâng, Trường Tùng sư huynh.”

Lâm Tuấn ôm quyền, trước khi rời đi, khinh miệt nhìn Quân Thanh Vũ, tia khinh bỉ ở đáy mắt càng thêm nồng đậm.

Xem ra đầu óc của nữ nhân này thật sự có vấn đề, lại hạ tiền đặt cược như thế với Trường Tùng sư huynh! Xem ra thu một đồ nhi không có đầu óc như vậy, là bi ai của U Minh Thiên Tôn, ngay cả mạng đều mất ở trong tay của nàng…

“Quân cô nương.”

Bàng Thiếu Kỳ không nhịn được, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ.

Quân Thanh Vũ im lặng không nói gì, xoay người đi vào cửa phòng, ầm một tiếng đóng cửa lại, cách ánh mắt mọi người đều ở ngoài cửa gỗ kia…

Rất nhanh, chuyện xảy ra bên này như một đạo gió lốc, thổi quét ở bên trong toàn bộ Thần Thành, không đến một lát khiến cho tất cả mọi người biết được đánh cuộc giữa bọn họ.

Nhưng lại không có một người nào xem trọng Quân Thanh Vũ.

Hiện giờ Cao Trường Tùng đã là Luyện Trận Sư cửu cấp, cho dù thiên phú của nàng có mạnh, nhưng sao có thể vượt qua Cao Trường Tùng? Đây căn bản chính là hành vi đang tìm chết!

Nàng căn bản không có khả năng chiến thắng Cao Trường Tùng!

Lúc này, trong sương phòng, Thiên Cơ Tử trộm lấy một bầu rượu từ túi trữ vật ra, còn chưa kịp nhấm nháp cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, sợ tới mức ông vội vàng thu bầu rượu lại.

Kim La bước nhanh từ ngoài cửa vào, cái mũi ngửi ngửi, nói: “Sao con lại ngửi được một mùi rượu trắng?”

“Khụ khụ.” Thiên Cơ Tử ho khan hai tiếng: “Con cảm giác sai rồi, tuyệt đối không có rượu gì! Đồ nhi, nguyên do con vội vàng tới tìm ta như vậy là có chuyện gì sao?”

“Đúng rồi!” Kim La ngẩn ra một chút, nói: “Sư phụ, người nghe được một ít lời đồn đãi gần đây trên phố không? Nghe nói Quân Thanh Vũ muốn tỷ thí với Cao Trường Tùng, còn lập ra đánh cuộc.”

“A?” Thiên Cơ Tử nhíu mày, hứng thú bừng bừng nói: “Xem ra lần này chúng ta có trò hay để xem rồi, nha đầu kia thoạt nhìn thâm tàng bất lộ, cho nên, tỷ thí lần này, chưa chắc Cao Trường Tùng sẽ đạt được thắng lợi…”

Nghe được lời này, Kim La kinh ngạc nhìn Thiên Cơ Tử.

Có thể được bình luận này của sư phụ, nhất định cô nương kia có chỗ hơn người…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN