Độ Ấm Môi Em - Chương 48: Đêm đầu tiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Độ Ấm Môi Em


Chương 48: Đêm đầu tiên


“Chị, chị, chị tặng cho em?” Đôi mắt Lục Thời Dập chấn động, nói chuyện lập tức không lưu loát. Đại não chuyển động nhanh như bay, nhiều lần lý giải hàm ý trong lời nói này.

Còn chưa kịp hỏi, có phải như những gì cậu nghĩ hay không, chợt nghe thấy người phụ nữ tiến đến gần, giọng nói mang theo vài phần mê hoặc cùng ý cười: “Không phải nói tính lãnh đạm* với phụ nữ à? Chẳng lẽ em không muốn thử với chị sao? Nói không chừng cũng lãnh đạm với chị đấy.”

(*Tính lãnh đạm: Tình dục lãnh đạm.)

Yết hầu của Lục Thời Dập kịch liệt di chuyển.

Giờ phút này, trọng điểm của cậu hoàn toàn không nằm ở việc làm sao Vu Vãn biết chuyện cậu không nổi lên hứng thú với những người phụ nữ khác. Dường như sợ cô hiểu lầm điều gì đó, cậu vội vàng nói, “Em tuyệt đối không lãnh đạm với chị! Em đối với chị…..”

Cánh tay mềm mại khoác lên cổ cậu, Lục Thời Dập còn chưa nói xong, Vu Vãn hơi nhón chân lên, đôi môi ấm áp hôn lên đó.

Người đàn ông cao lớn bị kéo vào phòng, cánh cửa phía sau, cũng bị đóng chặt.

Ánh đèn vàng nơi huyền quang, chiếu vào bóng dáng đang chồng lên nhau của hai người.

Vu Vãn một bên chủ động hôn cậu, một bên kéo cà vạt của cậu, đầu ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp, lần lượt cởi từng nút áo sơmi trước người cậu ra.

Cô chủ động hôn một lúc, thấy Lục Thời Dập vẫn không có phản ứng gì, Vu Vãn tức giận cắn môi cậu một cái.

Trên môi truyền đến cảm giác đau đớn, lúc này Lục Thời Dập mới hồi phục tinh thần, tronh đôi mắt đào hoa cuồn cuồn sự vui mừng không xiết long trời lở đất, cả người kích động đến mức muốn nổ tung.

Cánh tay dài ôm lấy vòng eo thon của Vu Vãn, chuyển thế bị động thành chủ động, quay người Vu Vãn lại đè lên cánh cửa, những nụ hôn dày đặc giống như cơn mưa rào bỗng nhiên rơi xuống.

Nhiệt độ không ngừng tăng lên.

Lúc kéo thắt lưng áo choàng tắm của Vu Vãn, bàn tay chợt bị giữ lại, không cho phép cởi tiếp.

Lục Thời Dập hơi thở hổn hển, đôi mắt nhiễm dục vọng cùng ham muốn, hoang mang nhìn về phía Vu Vãn.

Cô…. Không muốn sao?

Vu Vãn bị cậu nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng, mím môi, có chút thẹn thùng nói, “Em đi tắm trước rửa trước đi.”

…..

Trong phòng tắm, truyền đến tiếng nước chảy rào rào.

Vu Vãn đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm phồn hoa của thành phố Munich, ánh đèn neon lấp lánh, tô điểm cho cảnh đêm càng xinh đẹp mê người. Sau khí uống một cốc nước lạnh lớn, lúc này trên khuôn mặt khô nóng mới hạ nhiệt một chút, lý trí quay trở về, Vu vãn có chút ảo não vì sự xúc động vừa rồi.

Ngày 12 tháng 4 là sinh nhật của Lục Thời Dập, món quà sinh nhật của cậu, thực ra Vu Vãn đã sớm chuẩn bị xong rồi, vốn định ngày mai đưa cho cậu.

Nhưng đêm nay, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến bị cậu mê hoặc, lại nói ra việc muốn tặng bản thân mình cho cậu xem như lễ vật…..

Thực sự là…..Quá không kiềm chế mà.

Dưới vòi hoa sen, người đàn ông với làn da trắng nõn cảm thấy máu huyết sôi trào, dòng nước ấm phủ lên làn da cậu nhiễm một tầng cực nóng.

Lục Thời Dập tắm rửa vô cùng nhanh, hai ba lần đã tẳm rửa sạch sẽ.

Đưa tay lau những giọt nước trên mặt, vẫn chưa hết phấn khích mà hồi phục tinh thần trong “Hạnh phúc từ trên trời rơi xuống”, Vũ Vãn nói muốn tặng mình cho cậu, Lục Thời Dập cảm thấy giống như đang nẳm mơ không chân thực lắm.

“Vãn Vãn, chị đến đây một chút!”

Vu Vãn đang đứng ở cửa sổ sát đất ngây người, nghe thấy âm thanh vội quay đầu lại. Nhìn thấy cửa phòng tắm kéo ra một khe nhỏ, hơi nóng mờ mịt từ trong khe cửa tỏa ra. Lục Thời Dập đầu tóc ướt sũng, từ cửa phòng tắm thò nửa cái đầu ra, đang gọi cô.

“Chuyện gì?”

“Em tắm xong rồi, chị giúp em lấy áo choàng tắm đến đây nhé.”

Vu Vãn từ trong tủ quần áo của khách sạn lấy ra một cái áo choàng tắm dành cho nam, đi đến trước cửa phòng tắm, cố gắng tránh ánh mắt, không nhìn quang cảnh ở trong khe cửa. Nghiêng người, duỗi tay đưa áo choàng tắm vào đó.

Lục Thời Dập nhìn thấy cánh tay tiến vào, khóe môi cong lên khi thực hiện được âm mưu.

Cậu giơ tay lên nhưng không cầm lấy áo choàng tắm, mà trực tiếp nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Vu Vãn, kéo cô vào trong phòng tắm.

Vu Vãn kêu lên, trời đất quay cuồng một lúc, cả người đã bị Lục Thời Dập ép vào bệ rửa mặt men sứ trong phòng tắm.

Không biết là nhiệt đo trong phòng tắm rất cao, hay là vì hai người đứng quá gần nhau, người đàn ông để trần nửa thân trên, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm, trên lồng ngực nóng bỏng còn đọng vài giọt nước, tạo một lực quá mạnh đánh vào thị giác. Vất vả lắm nhiệt độ trên mặt Vu Vãn mới hạ xuống, lập tức như thiêu như đốt.

Đại não của cô nóng lên còn có chút thiếu dưỡng khí, hô hấp cũng không thông, “Kéo chị vào đây làm gì?”

Lục Thời Dập chống hai tay lên bệ rửa mặt men sứ, hơi cúi người, tiến gần đến cô, trong giọng nói mang theo ba phần vui vẻ, không xấu hổ không da mặt nói: “Em tắm sạch sẽ rồi, để cho chị kiểm tra một chút.”

“…” Vu Vãn nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt, âm thầm nuốt nước bọt.

Dáng người của tên nhóc thối tha này thật tốt, toàn thân tỏa ra hormone nam tính, lý rí vất vả lắm mới tìm về được, dường như lại có khuynh hướng rơi vào tay giặc.

Vu Vãn cố giả vờ bình tĩnh “Còn không mặc áo choàng tắm vào à?”

“Không mặc.” Lục Thời Dập lắc đầu, ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng chỉ có hai người mới nghe thấy, ám muội nói: “Dù sao một lúc nữa cũng cởi ra thôi.”

“….Vậy em còn để cho chị mang vào à.” Vu Vãn bị cậu trêu chọc, khuôn mặt nóng bừng.

Khóe môi của Lục Thời Dập mang theo ý cười: “Em nhịn không được muốn nhìn ‘Món quà’ sinh nhật của em.”

“Vậy…. Có hài lòng ‘Món quà’ này không?” Vừa hỏi dứt câu, Vu Vãn hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Cô thực sự là…. Điên rồi, còn không xấu hổ không có da mặt nói lời thô tục này với cậu.

Dù sao Lục Thời Dập cho đến bây giờ chưa từng biết xâu hổ là gì, kích động “Woaaaa” một tiếng, “Rất hài lòng, em không thể chờ đợi thêm nữa muốn hủy ‘Món quà’ này đi.”

Vu Vãn muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi, con sói nhỏ nhiệt tình như lửa trước mặt đã vội vàng kéo dây thắt lưng áo choàng của cô, che kín môi cô….

Tấm gương lớn trong phòng tắm phủ một tầng hơi nước, mơ hồ có thể nhìn thấy hai thân thể trẻ tuổi, đang dần dần lạc lối trong đêm tuyệt vời này.

Kỹ thuật hôn của Lục Thời Dập càng ngày càng cao siêu, Vu Vãn bị cậu hôn đến mơ mơ màng màng, quần áo trên người hai người đã được cởi sạch sẽ, từ phòng tắm lăn đến giường lớn, Lục Thời Dập chống đỡ thân thể, mang theo một tia lý trí cuối cùng, giọng nói khàn khàn hỏi, “Vãn Vãn, chị thực sự nguyện ý giao cho em sao?”

Khuôn mặt Vu Vãn ửng đỏ, không trả lời thẳng, “Lần này em tới nước ngoài, không phải muốn cùng chị phát sinh quan hệ à.”

“Em… Em nào có?” Lục Thời Dập nói với vẻ không mấy tự tin.

Vu Vãn vươn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn ra, kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ màu sắc rực rỡ, quơ quơ trước mặt cậu, “Đây là ngày đầu tiên em đến đây, lúc lái xe đến đón chị đi ăn, nó từ trong túi của em rơi ra ngoài, chẳng lẽ nó không phải của em à? Hay nên nói, đây là em chuẩn bị cho người phụ nữ khác?”

“…..” Đồ vật Vu Vãn cầm trong tay, đúng là cái hộp ba con sói mà lúc trước Vụ Mục nhét vào trong túi quần của cậu, Lục Thời Dập vẫn đang buồn bực, rõ ràng để trong túi áo làm thế nào không thấy nữa, hóa ra là đánh rơi trong xe, còn bị Vu Vãn nhặt lấy….

“Đây là Vu Mục cho em…..”

“….” Vu Vãn thần sắc cứng đờ. Cô vẫn cho rằng cậu muốn cô, cho nên đêm nay cô mới xúc động nói muốn tặng mình cho cậu. Hai má cô lập tức đỏ hơn, vẻ mặt của cô cực kỳ mất tự nhiên, “Em đã không muốn…..Vậy đừng làm nữa.”

Vu Vãn xấu hổ đẩy cậu ra, chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo vào.

“Không được, chị đổi ý đã muộn rồi!” Lục Thời Dập rất nhanh xé hộp đóng gói, lấy ra một cái, dùng miệng cắn mở nó ra rồi đeo cho mình.

Năm phút sau —-

Lục Thời Dập “A a a” một tiếng, lồng ngực phập phồng, nhụt chí vùi mặt vào cổ Vu Vãn không còn mặt mũi gặp người khác, lẩm bẩm nói, “Lần mới vừa rồi không tính….”

Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của Vu Vãn.

Lục Thời Dập càng thêm buồn bực, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên ra sức cọ vào cổ cô, “Không cho cười!”

“Chị không có cười.” Vu Vãn bị cậu cọ đến ngưa ngứa, nhin không được cười vài tiếng.

Lục Thời Dập lại “A” một tiếng, “Chị đây là đang cười nhạo em….”

“Thật không có mà.”

“Chị không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của em.”

“Không có không có.” Vu Vãn sợ làm tổn thương đến lòng tự tôn kiêu ngạo đàn ông của cậu, vuốt nhẹ lưng cậu, giọng điệu hết sức dịu dàng an ủi, “Nghe nói lần đầu tiên của đàn ông ra rất nhanh, rất bình thường. Hơn nữa, vừa rồi em dường như đã chứng minh cho chị thấy, em đối với chị không hề tính lãnh đạm.”

“….” Giờ phút này, câu nói “Lỡ như mày không được, thừa dịp tình cảm hai người chưa sâu đậm, chị của tao kiểm hàng xong, còn có thể sớm trả hàng” của Vu Mục, giống như ma chú quanh quẩn trong đầu của Lục Thời Dập.

Cậu không phải hàng dởm bị Vu Vãn trả hàng!

Kiêu ngạo như Lục Thời Dập, làm sao cho phép mình ở trước mặt Vu Vãn lưu lại một màn biểu hiện “Bình thường” như vậy.

“Quên lần vừa rồi đi, chúng ta làm lại!”

“Em không cần miễn cưỡng mình….” Vu Vãn còn chưa nói xong, đôi môi đã bị Lục Thời Dập hung hăng chặn lại.

Đêm nay, cuối cùng Vu Vãn cũng hối hận, thật không nên xúc động giao mình cho một người đàn ông xem như món quà.

Sau lần đầu tiên không dám nhớ lại ấy, người đàn ông như đả thông hai mạch Thận Du*, vô sự tự thông. Dùng sự dũng mạnh của mình mà hành động, không ngừng đổi mới ký ức của Vu Vãn trong đêm nay. Lục Thời Dập không chỉ chứng minh cho Vu Vãn thấy, cậu không chỉ có một lần cho cô vô số lần năm phút, mà còn có thể cho cô N lần tràn đầy sức chiến đấu. Mỗi một lần đều khiến cho Vu Vãn thực sự không chịu đựng nổi, trong lúc cô trầm thấp cầu xin, Lục Thời Dập mới bằng lòng buông tha cho cô.

(*Hai mạch Thận và Du: thuộc lý luận của y học cổ truyền Trung Quốc và thuộc “Kinh mạch lẻ” trong “kinh lạc.” Vì các huyệt đạo rõ ràng nên các bác sĩ gọi nó là “Mười bốn kinh mạch” cùng mười hai kinh mạch bình thường. Nguồn Baidu.)

Không biết đã nửa đêm từ lúc nào, Vu Vã lại bị cậu một lần nữa giày vò thân thể đến mềm nhũn thành nước, đôi mắt đẹp phủ một tầng hơi nước, tức giận cắn lên cổ cậu một cái.

Lục Thời Dập ôm cô, vỗ về hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô, khóe môi mang theo ý cười, còn không biết xấu hổ hỏi cô vừa rồi thoải mái không?

Vu Vãn mắc cỡ đỏ mặt, tức giận đánh vào lưng cậu vào đấm.

Đây là một đêm triền miên đau khổ lại điên cuồng.

Một đêm này, trong phòng ngủ yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thở dốc xen lẫn của đôi nam nữ. Từ trận thân mật này, bất luận là thân hay là tâm, hai người giống như đã chạm đến phần sâu thẳm trong linh hồn của nhau, ngày càng gần nhau hơn.

Không biết có phải là vì nguyên nhân lần đầu tiên hay không, hai người đều có chút kích động ngủ không được. Nửa đêm khui một chai rượu đỏ, vô cùng cao hứng ngồi trên tấm thảm trong phòng khách, thắp nến thơm, thưởng thức rượu.

Lục Thời Dập từ phía sau thân mật ôm Vu Vãn vào lòng, ở bên tai cô nói những lời yêu thương thân mật. Vu Vãn thoải mái ngã lưng vào trong lồng ngực của cậu, khóe môi cong lên nở một nụ cười hạnh phúc lại nhẹ nhàng.

Trước khi Lục Thời Dập quay về nước, cô chưa bao giờ nghĩ đến, bọn họ sẽ bước đến ngày hôm nay.

Mặc kệ tương lai như thế nào, giờ phút này, Vu Vãn thừa nhận mình rất hưởng thụ. Rất hưởng thụ tình yêu này, cũng rất tận hưởng quá trình tuyệt vời đêm nay.

“Vãn Vãn, công việc của chị quá vất vả, để em quay về Vinh Quang giúp chị được không?” Hai người đang trong lúc tình ý đậm đà, Lục Thời Dập dán môi lên vành tai cô, một lần nữa nhắc đến đề tài này.

“Không được.”

“Chị không yêu em.” Lục Thời Dập cắn vành tai cô một cái.

Vu Vãn bị cậu cắn tê tê dại dại lại ngứa, nghiêng đầu qua một bên trốn cười nói, “Em đến giúp chị, vậy công ty đầu tư của em ở nước Mỹ, cứ định mặc kệ như vậy à?”

“…..” Lục Thời Dập thần sắc cứng đờ, “Làm sao chị biết?”

Việc cậu có công ty riêng ở nước ngoài, cậu vẫn cho rằng mình giấu giếm vô cùng tốt.

Nhắc đến chuyện này cũng thật trùng hợp.

Hai ngày trước Vu Vãn đã gặp mặt một nữ khách hàng ở nước Đức, hai người trò chuyện khá hợp, nên nói chuyện thêm vài câu. Trong lúc vô tình vị nữ khách hàng kia có nhắc đến mình quen biết với một người đàn ông Trung Quốc, nói anh ta ở nước Mỹ tự mình thành lập một công ty đầu tư, tuổi còn trẻ đã có tầm nhìn tốt, không có dự án nào đầu tư mà không có lợi nhuận. Còn nói vừa khéo anh ta và Vu Vãn tốt nghiệp cùng trường đại học, hơn nữa cả hai đều đến từ Bắc Kinh. Lúc trước người đàn ông đó nói muốn đầu tư vào một dự án của công ty cô ấy, cô ấy đối với dự án này không ôm tin tưởng quá lớn nên đã từ chối, sau đó anh ta đầu tư vào dự án tương tự của những công ty khác, các dự án đó không chỉ cứu vớt công ty đang trên bờ vực phá sản, mà bây giờ người ta còn chuẩn bị đưa ra thị trường…..

Nữ khách hàng kia nói, cô ấy không chấp nhận khoản đầu tư của người đàn ông đó, bây giờ suy nghĩ lại cũng có chút hối hận.

Trò chuyện một lúc, Vu Vãn phát hiện người đàn ông rất biết đầu tư trong miệng cô ấy, rõ ràng chính là Lục Thời Dập…..

“Nếu hôm nay chị không nhắc đến chuyện này, có phải em vẫn định lừa gạt chị không?” Vu Vãn nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cậu.

Lục Thời Dập có hơi chột dạ, gượng cười, “Không có ý định lừa gạt, mà muốn đợi thời cơ chín muồi sẽ nói cho chị biết…..”

Vu Vãn không so đo với cậu, nói, “Chị đã kiểm tra rồi, hiện giờ công ty của bọn em có tương lai phát triển vô cùng tốt, đầu tư mấy dự án cũng rất thành công, lợi nhuận rất khả quan, em có thể đưa công ty đạt quy mô như hiện giờ, rõ ràng đã tốn không ít tinh lực. Gầy dựng sự nghiệp không dễ dàng, sao em có thể nói vứt bò là vứt bỏ? Thực sự không phân nặng nhẹ mà.”

Hơn nữa, tên nhóc thối tha này vứt bỏ công ty, về nước ngây ngốc đã hơn bốn tháng…..

Lục Thời Dập ôm chặt cô, khuôn mặt tuấn tú áp vào má Vu Vãn, “Đối với em mà nói, không có gì quan trọng hơn việc theo đuổi chị. Hơn nữa, em cũng không hoàn toàn bỏ mặc công ty.”

Mặc dù công ty ở nước Mỹ thành lập cùng mấy người bạn học, nhưng Lục Thời Dập vẫn là cổ đông lớn nhất, hơn bốn tháng qua, tuy cậu không ở nước Mỹ, nhưng cậu vẫn luôn mở cuộc họp video chủ trì công việc.

Vu Vãn buông tiếng thở dài, lời nói của Lục Thời Dập, khiến cho cô không biết có nên cao hứng hay không. Cùng cậu trò chuyện nghiêm túc về tương lai của hai người một lúc. Cô cảm thấy hình thức tốt nhất của tình yêu, không phải là ràng buộc cùng trói buộc lẫn nhau, mà có lẽ là quyến luyến lẫn nhau, nhưng không phụ thuộc vào nhau.

Cô không hy vọng Lục Thời Dập vì chuyện yêu đương, mà bỏ qua sự nghiệp của mình. Cậu hiện giờ mới bắt đầu sự nghiệp, căn cơn còn chưa vững, nếu muốn để công ty ngày càng lớn mạnh, cần đầu tư rất nhiều tinh lực. Tuy công ty của cậu ở nước Mỹ, cơ hội hai người gặp nhau sẽ ít đi, nhưng hiện giờ thông tin liên lạc cùng phương tiện giao thông phá triển như thế, muốn gặp đối phương, chỉ cần gọi video call hoặc bay qua bay lại một chuyến đã có thể gặp nhau rồi.

Sau khi nghe xong, Lục Thời Dập lẩm bẩm, “Em không muốn rời xa chị.”

“Nghe lời, ngoan nào.”

Lục Thời Dập không nói thêm gì nữa, lại một lần nữa hôn môi cô, hôn qua hôn lại, sau đó hai người ở trong phòng khách làm một lần.

Vu Vãn thức dậy, đã là mười giờ sáng ngày hôm sau.

Cô ngủ trong lòng của Lục Thời Dập, cánh tay của cậu ôm lấy eo cô, đôi chân dài hữu lực đè lên chân cô, Vu Vãn động đậy, hoàn toàn không nhúc nhích được. Sau khi nhìn ngắm khuôn mặt ngủ say của người đàn ông trước mặt một lúc, cảnh đẹp ý vui cô cong khóe môi, gọi người thức dậy.

“Chị phải rời giường.”

“Còn sớm mà, nằm một lúc nữa.” Lục Thời Dập khẽ mở mắt, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ôm người chặt hơn.

“Đừng làm rộn, 12 giờ 30 chị có hẹn đi ăn với tổng giám đốc của Ước Mạn.”

“…..Cho nên buổi trưa chị không đi ăn cùng em à?”

“Ừ. Một mình em ăn cơm thật ngon nha, buổi chiều chị còn phải đi đến TOMITO một chuyến, có thể đêm nay trở về khá muộn.”

Lục Thời Dập bất mãn nhíu mày, giơ tay tìm điện thoại đặt trên tủ đầu giường, xem thời gian, thấy còn quá sớm, lại đè Vu Vãn làm một phát pháo buổi sáng. Một tiếng sau, lúc này cậu mới cảm thấy mỹ mãn thả người ra.

Vu Vãn xoa thắt lưng đau nhức bước xuống giường, nhìn trên đất đầy ba con sói, hai má đỏ bừng.

Sau khi Vu Vãn rời đi, Lục Thời Dập lại chìm vào giấc ngủ. Mãi đến khi Tô Lan nữ sĩ gọi điện thoại đến, tiếng chuông reo lên giống như đòi mạng, mới đưa cậu từ trong mộng đẹp thức dậy.

“Con đang ở đâu? Mau lăn về nhà cho mẹ!!!” Vừa mới kết nối cuộc gọi, giọng nói đinh tai nhức óc của Tô Lan nữ sĩ từ ống nghe bên kia truyền đến.

Lục Thời Dập đưa điện thoại ra xa, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, gãi đầu tóc rối bời, “Mẹ, làm sao vậy?”

“Nếu con không quay về, mẹ của con sẽ chết, đời này con đừng nghĩ đến chuyện gặp mẹ nữa!” Nói xong Tô Lan lập tức cúp máy.

————————//—–//——————

*Tác giả có lời muốn nói: Vu Mục đã chuyển thành cây gậy quậy phân heo, đẩy nhanh tiến triển hòa hiếu kết giao tình cảm giữa anh em tốt và chị gái của mình ha ha ha

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN