Hờn Dỗi
Chương 62
Đến mười giờ tối, Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí mới định rời đi.
Phó Ngôn Trí phải đi làm, không thích hợp ở lại chơi quá muộn.
Khi đi, Trì Lục và Trần Tân Ngữ đang chơi rất hăng say, hai người đều nói muốn ở lại thêm một lúc.
Quý Thanh Ảnh không còn cách nào khác, nhờ Phó Ngôn Trí dặn dò mấy người Khương Thần một tiếng để họ để ý tới Trì Lục và Trần Tân Ngữ, lát nữa nhờ người đưa hai cô ấy về nhà.
Gió buổi tối rất thoải mái, nhoáng một cái mà non nửa năm đã qua đi.
Phó Ngôn Trí tìm một người lái hộ, sau khi lên xe, Quý Thanh Ảnh rúc vào lồng ngực anh, gương mặt hồng hồng, đôi mắt cũng phủ một lớp nước, nhìn qua giống như quả đào căng mọng vừa được vớt lên khỏi mặt nước, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Ánh mắt của Phó Ngôn Trí nặng nề nhìn cô một hồi, giọng nói trầm thấp: “Khó chịu không em?”
“Không khó chịu.”
Quý Thanh Ảnh dựa vào vai anh: “Chỉ là có hơi mệt thôi.”
Phó Ngôn Trí xoa xoa đầu cô: “Nghỉ ngơi một chút đi.”
“Vâng.”
Quý Thanh Ảnh ngửi mùi hương mát lạnh trên người anh, không kiềm chế được mà trầm mê trong đó.
Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, sau đó vươn tay chọc chọc ngực anh: “Bác sĩ Phó.”
“Ừ?”
Phó Ngôn Trí cúi đầu.
Quý Thanh Ảnh tò mò: “Vừa rồi anh nói chuyện gì với thầy Trần vậy?”
Phó Ngôn Trí hơi khựng lại, thấp giọng hỏi: “Em nghe được à?”
“Không có.”
Quý Thanh Ảnh mở mắt ra nhìn anh: “Nghe được thì em đã không hỏi rồi, vì em không nghe được nên mới tò mò.”
Phó Ngôn Trí gật đầu, không lên tiếng.
Quý Thanh Ảnh tựa đầu lên vai anh, chống cằm nhìn anh: “Em không thể biết sao?”
Phó Ngôn Trí hơi trầm tư: “Anh mà nói đúng vậy thì em sẽ không vui sao?”
“Không đâu, các anh đang thảo luận về mấy nhóm nhạc nữ à?”
Phó Ngôn Trí: “…!Nhan Thu Chỉ nói lung tung gì với em vậy?”
Quý Thanh Ảnh cong môi cười: “Cô ấy nói đùa với em ấy mà.”
Phó Ngôn Trí duỗi tay, nhéo nhéo mặt cô hỏi: “Vậy nên bọn em đang thảo luận về nhóm nhạc nam à?”
“…”
Quý Thanh Ảnh không nói gì, không thể không bội phục năng lực biết một suy ra ba này của Phó Ngôn Trí.
Cô mới chỉ nói một câu, mà anh đã có thể bắt lấy trọng điểm, thế này cũng quá đỉnh.
Cô cong môi, chớp mắt nói: “Làm gì có, bọn em không thảo luận về nhóm nhạc nam.”
Mấy tiểu thịt tươi kia vẫn chưa debut, hẳn cũng không được xem là nhóm nhạc nam.
Lỡ như sau này không debut thành một nhóm thì sao?
Quý Thanh Ảnh nghĩ ngợi, trong lòng thầm nói xin lỗi với mấy tiểu thịt tươi.
Không phải cô cố ý nguyền rủa bọn họ không thể trở thành thành viên trong một nhóm nhạc, mà sự thật là ánh mắt của bạn trai cô quá đáng sợ, cô rén.
Phó Ngôn Trí nhìn vẻ mặt chột dạ của cô, cũng không muốn so đo chút chuyện này với cô.
“Thật không?” Anh nhàn nhạt hỏi: “Không thảo luận về tiểu thịt tươi?”
Quý Thanh Ảnh trừng lớn mắt phản bác: “Đương nhiên là không rồi, em đã bao giờ lừa anh chưa?”
Phó Ngôn Trí dời mắt, đáy mắt ngậm ý cười: “Ừ.”
Anh vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nói: “Không nói thì thôi, nếu cảm thấy hứng thú thì cứ nói với anh, lần sau chúng ta tới công ty của Trình Trạm xem.”
“Dạ?”
Quý Thanh Ảnh lập tức ngẩng đầu dậy từ vai anh: “Có thể đi xem sao ạ?”
Vừa dứt lời, Quý Thanh Ảnh đã cảm thấy có một cảm giác xấu hổ không thể miêu tả được thành lời đang lan tràn trong không khí.
Tài xế lái xe phía trước bật cười, đối diện với ánh mắt của hai người ngồi đằng sau, người nọ vội vàng nói: “Xin lỗi xin lỗi, không phải là tôi cố ý muốn nghe lén.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô rúc trong ngực của Phó Ngôn Trí, không còn mặt mũi gặp người khác.
Phó Ngôn Trí bật cười, ôm cô chặt hơn.
“Nghỉ ngơi thêm chút nữa, về đến nhà ngay thôi.”
“…!Ồ vâng.”
Khi xuống xe, Quý Thanh Ảnh vẫn không dám ngẩng đầu.
“Người lái hộ đã đi rồi.”
Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu, vô cùng tội nghiệp nhìn anh: “Mất mặt quá.”
Phó Ngôn Trí bật cười, hôn lên khóe môi cô: “Không mất mặt, đáng yêu lắm.”
Anh mở cửa xe: “Xuống xe nào, chúng ta về nhà.”
Khóe môi Quý Thanh Ảnh cong lên, đưa tay cho anh nắm.
Không rõ vì sao, cô rất thích nghe Phó Ngôn Trí nói bốn chữ “Chúng ta về nhà” này.
Cô luôn có cảm giác mỗi khi những lời này được thốt lên, người luôn lênh đênh trôi nổi là cô đã có một bến bờ an toàn và một nơi có thể dừng chân.
Sau khi vào nhà, Phó Ngôn Trí vô cùng quen thuộc đi vào phòng bếp nấu trà giải rượu cho cô.
Quý Thanh Ảnh không uống say, nhưng cũng hơi choáng váng.
Sau khi cô uống rượu sẽ trở nên vô cùng dính người.
Phó Ngôn Trí cúi đầu, nhìn chằm chằm cánh tay đang nắm chặt quần áo mình: “Không thoải mái sao?”
“Không.”
Quý Thanh Ảnh dùng đôi mắt long lanh ánh nước nhìn anh: “Ngày mai anh phải dậy lúc mấy giờ?”
Phó Ngôn Trí cong môi cười: “Chắc khoảng bảy giờ.”
“…!Ồ.”
Quý Thanh Ảnh nghĩ ngợi: “Vậy thì chắc em không dậy được rồi.”
“Ừ.” Phó Ngôn Trí cúi người, ngậm môi cô mút nhẹ, thấp giọng nói: “Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, chủ động vòng tay ôm cổ anh hôn lại.
Người đẹp sà vào ngực, không ai có thể tự chối.
Càng đừng nói đến chuyện người đẹp này chính là bạn gái của mình.
Phó Ngôn Trí không chút khách khí, hôn được một lúc, bàn tay anh dần dần cũng có chút không thành thật.
Trong không gian chật hẹp nơi phòng bếp này, hơi thở của hai người triền miên đan xen, chỉ cần nghe thôi đã đủ khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Một lúc lâu sau.
Quý Thanh Ảnh bị Phó Ngôn Trí đuổi khỏi phòng bếp.
Không vì lý do gì khác, chỉ vì cô làm nhiễu loạn “trái tim của bác sĩ”.
Quý Thanh Ảnh đỏ mặt, vân vê cánh môi mọng nước, quay đầu lại liếc nhìn Phó Ngôn Trí: “Em đi tắm rửa trước.”
Phó Ngôn Trí trầm thấp trả lời: “Đi đi.”
Ánh mắt anh dừng trên quần áo của cô: “Thay quần áo trước đã.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Nằm trong bồn tắm, Quý Thanh Ảnh nhìn sườn xám được treo ở một bên, trong đầu không tự chủ được mà nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Suýt chút nữa thì Phó Ngôn Trí dạy dỗ cô trong phòng bếp.
Nhưng anh bị Quý Thanh Ảnh ngăn cản.
Không vì lý do gì khác, khi anh ôm Quý Thanh Ảnh ngồi lên bàn bếp, Quý Thanh Ảnh đã mạnh mẽ ngăn cản.
Như vậy sẽ làm bẩn quần áo của cô.
Chiếc sườn xám này là chiếc cô thích nhất cho tới hiện tại, lại còn sáng màu, nếu làm bẩn thì không dễ giặt sạch.
Phó Ngôn Trí im lặng, sau khi lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, anh vô cùng bất đắc dĩ cắn cắn môi cô, đuổi cô khỏi phòng bếp.
Nghĩ nghĩ, Quý Thanh Ảnh cảm thấy mình hơi vô tội.
Cái đó có thể trách cô được sao, ai mà biết được anh hôn rồi lại còn…
Cả người Quý Thanh Ảnh đỏ lên như tôm luộc trong phòng tắm.
Cô vốc nước lạnh rửa mặt, sau đó ngâm mình thêm hai mươi phút nữa để bình tĩnh lại, lúc này mới mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Sau khi tắm rửa xong, mùi rượu trên người cô đã tản đi không ít.
Quý Thanh Ảnh cúi đầu ngửi ngửi, cũng không khó ngửi lắm.
Cô sấy khô tóc rồi đi ra ngoài, trên bàn ăn là trà giải rượu Phó Ngôn Trí nấu cho cô, còn người kia có lẽ đang tắm rửa trong phòng dành cho khách.
Quý Thanh Ảnh uống hết chén trà giải rượu thì tự mình cầm bát đi rửa.
Còn chưa rửa xong thì Phó Ngôn Trí đã mặc áo ngủ đi ra.
Hai người bốn mắt chạm nhau.
Anh khựng lại, đi vào phòng bếp: “Uống hết rồi?”
Quý Thanh Ảnh gật đầu, chủ động lại gần: “Anh ngửi thử xem, có phải không còn mùi rượu nữa không?”
Phó Ngôn Trí cúi đầu, ánh mắt nặng nề nhìn cô, dùng chóp mũi cọ cọ vào cổ cô, nhìn qua giống như đang thật sự ngửi mùi trên người cô.
Trong khoang mũi có mùi thơm tinh tế hòa lẫn với mùi rượu.
Phó Ngôn Trí không thích mùi rượu, nhưng cũng không ghét lăms.
Nhưng khi mùi hương này ở trên người Quý Thanh Ảnh thì anh lại cảm thấy rất dễ ngửi.
Anh khựng lại, yết hầu chuyển động lên xuống: “Vẫn còn một chút.”
Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, đối diện với đôi con ngươi sâu thẳm của anh, lắp bắp: “Hình như có hơi hơi thật.”
Phó Ngôn Trí đáp lời: “Ừ.”
Anh rũ mắt, nhìn cái bát sứ màu trắng trong tay cô: “Em vẫn chưa rửa xong à?”
“…!Em xong giờ đây.”
Cũng không biết vì sao, cô cảm thấy ánh mắt Phó Ngôn Trí nhìn cô cứ có gì đó sai sai.
Trái tim Quý Thanh Ảnh đập như nổi trống.
Cô mím môi, cúi đầu rửa sạch bọt xà phòng dính trên bát sứ, cô còn chưa rửa sạch thì người đằng sau đã vây lấy cô, vừa vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, vừa nắm tay cô rửa sạch xà phòng.
Phó Ngôn Trí duỗi tay, bỏ cái bát vào tủ đựng chén đũa trên đỉnh đầu.
Giây tiếp theo, anh xoay người Quý Thanh Ảnh lại, thấp giọng hỏi: “Bộ đồ ngủ này là em tự may sao?”
Quý Thanh Ảnh: “…!Không phải.”
Phó Ngôn Trí gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Mặt cô đỏ lên, mấp máy môi: “Anh đang nói gì vậy?”
Phó Ngôn Trí cong môi, bế cô ngồi lên bàn bếp: “Nói chuyện bị cắt ngang vừa nãy.”
Anh cúi đầu, hôn lên khóe môi cô: “Có được không?”
Quý Thanh Ảnh không lên tiếng, chủ động ôm lấy cổ anh, để anh dựa vào người mình.
Phó Ngôn Trí cười nhẹ, vô cùng nghe lời phối hợp với cô, hai tay chống hai bên sườn cô, cúi đầu hôn xuống.
…
Chiếc váy ngủ Quý Thanh Ảnh đang mặc rất ngắn.
Khi ngồi xuống, da thịt không tránh khỏi việc va chạm với mặt đá cẩm thạch lạnh như băng, cô rùng mình một cái theo bản năng.
Phó Ngôn Trí phát hiện ra động tác của cô, thấp giọng thủ thỉ: “Sao vậy?”
Nhưng môi anh vẫn không rời khỏi môi cô.
“Lạnh.”
Phó Ngôn Trí ngừng lại, bỗng nhiên ôm cô lên, khi anh thả cô xuống, cô đã ngồi lên một nơi ấm áp.
Là tay của Phó Ngôn Trí.
Loại tư thế này khiến Quý Thanh Ảnh càng thêm xấu hổ, cô cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
Cô không biết vì sao mọi chuyện lại biến thành như bây giờ.
“Còn lạnh nữa không?”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô không muốn nói chuyện.
Đối diện với ánh mắt trêu chọc của Phó Ngôn Trí, cô không chút do dự chủ động hôn anh, thúc giục nói: “Anh nhanh lên.”
Phó Ngôn Trí nhướng mày, thấp giọng hỏi: “Em chắc chắn muốn nhanh?”
“…”
Ngọn đèn trong phòng bếp chỉ có một màu sắc, vừa trắng vừa chói mắt, khiến người ta có thể nhìn rõ vẻ mặt của người đối diện.
Thi thoảng Quý Thanh Ảnh nhìn vẻ mặt của người đàn ông, khi ấy cô luôn có cảm giác mình đang trầm luân cùng anh.
Trầm luân trong loại chuyện này.
Trong bầu không khí yên tĩnh của phòng bếp, thi thoảng sẽ có tiếng rên rỉ bị đè nén, cùng với tiếng thở dốc không thể nào che giấu.
Quý Thanh Ảnh ngả về phía sau, cảm thấy chênh vênh như thể không có điểm tựa.
Phó Ngôn Trí dán lên cổ cô, thi thoảng sẽ hôn cô một cái, nụ hôn mang theo ý tứ trêu đùa, đôi khi cũng sẽ có vài tiếng thủ thỉ truyền ra.
Ngoại trừ Quý Thanh Ảnh, không ai biết anh nói cái gì.
Quý Thanh Ảnh cắn chặt răng, cố gắng không để mình phát ra âm thanh.
Phó Ngôn Trí lại cố ý cạy hàm răng của cô ra, muốn cô rên thành tiếng.
“Cách âm rất tốt.” Giọng anh khàn khàn, nhẹ nhàng dụ dỗ bên tai cô.
Sau đó, mọi chuyện trở nên không thể vãn hồi.
Tới khi Quý Thanh Ảnh được anh ôm về phòng thì mọi chuyện vẫn tiếp tục.
Trong lúc trầm luân, cô nghe thấy Phó Ngôn Trí hỏi một câu: “Còn muốn nhanh nữa không?”
Quý Thanh Ảnh thẹn quá hóa giận, đôi mắt hồ ly ướt sũng trừng anh, hờn dỗi xấu hổ.
…
Xen lẫn trong làn gió đêm là âm thanh uyển chuyển động lòng người của người con gái, khiến người nào đó muốn ngừng mà không ngừng được.
Đến cuối cùng, Phó Ngôn Trí suy xét đến tình trạng thể chất của cô, nên cũng kiềm chế lại một chút.
Dù vậy, Quý Thanh Ảnh bị anh làm trong phòng bếp đã đủ khiến cô tiêu hao hết thể lực, còn những chuyện người đàn ông này làm sau đó thì cô đã không còn ý thức.
Chỉ là trong lúc mơ màng, cô nghe thấy anh nói lời âu yếm.
Là lời cô thích nghe.
Hôm sau khi Quý Thanh Ảnh tỉnh lại, Phó Ngôn Trí quả thực không còn ở nhà nữa.
Quý Thanh Ảnh cũng quen rồi, cô lấy điện thoại một bên qua nhìn, có tin nhắn anh để lại cho cô, cũng có tin nhắn của Trì Lục và Trần Tân Ngữ.
Trần Tân Ngữ: [ Dổ ơi, Trì Lục bị Bác Ngọc đưa đi rồi, tớ có cần báo cảnh sát không? ]
Trì Lục: […!Cậu báo đi.
]
Trần Tân Ngữ: [ Không được rồi, đúng rồi, có phải hai người hôn nhau ở WC vừa rồi là hai người bọn cậu không? Kịch liệt quá đi mất! Nếu như không phải đang ở quán bar của sếp Khương thì có lẽ đêm nay cậu đã leo lên hot search rồi đó.
]
Trì Lục: [ Cậu có muốn tớ giới thiệu người mẫu nam cho cậu nữa không đây? ]
…
Quý Thanh Ảnh nhìn màn đấu võ mồm của hai người, lặng lẽ cong môi.
Quý Thanh Ảnh: [ Xin hỏi người mẫu quốc tế, tối qua cậu có về nhà không vậy? ]
Trần Tân Ngữ: [ Bây giờ nó còn chưa về nhà nữa kìa.
]
Quý Thanh Ảnh: [ Ồ, vậy thì tớ ăn sáng một mình vậy.
]
Hàn huyên với Trần Tân Ngữ một lúc, Quý Thanh Ảnh rửa mặt rồi ăn sáng.
Đến buổi trưa, Tôn Nghi Gia gọi cho cô.
Quý Thanh Ảnh cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tôn Nghi Gia “Ừ” một tiếng: “Có người muốn gặp cậu, ra ngoài ăn một bữa cơm được không?”
Quý Thanh Ảnh khựng lại: “Ai?”
Tôn Nghi Gia: “Hạ Viễn, cậu ta nói muốn chính miệng nói lời xin lỗi với cậu.”
Cô ta nói: “Cũng không biết làm sao mà cậu ta biết hai chúng ta có liên lạc với nhau, rõ ràng chúng ta là kẻ thù cơ mà! Cậu ta đến đây nhờ tôi giúp đỡ, cậu nghĩ thế nào?”
Quý Thanh Ảnh trầm ngâm vài giây, lạnh nhạt nói: “Lời xin lỗi anh ta nhờ lớp trưởng chuyển lời tôi đã nhận được rồi, không cần gặp mặt nữa đâu.
Không cần thiết.”
Tôn Nghi Gia bĩu môi: “Vậy được rồi, để tôi nói với cậu ta.”
“Ừ.”
Tôn Nghi Gia cười cười: “Không thể không nói, mắt chọn đàn ông của cậu tốt đấy.”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt: “…!Thì sao?”
Tôn Nghi Gia “Chậc” một tiếng: “Yên tâm, tôi sẽ không giật đàn ông của cậu đâu, tôi chỉ nói thế thôi, thời đại học cậu không hẹn hò với Hạ Viễn là đúng đấy.
Người này cũng nhu nhược quá, khổ thân tôi trước đây còn từng thích cậu ta.”
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, nâng cao âm lượng: “Vậy nên cậu nhắm vào tôi không chỉ vì chuyên môn mà còn vì Hạ Viễn?”
Tôn Nghi Gia: “…!Không phải là bây giờ cậu mới biết đó chứ?”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Hai người cùng trầm mặc, một lúc lâu sau, Tôn Nghi Gia nói: “Lúc đó Hạ Viễn đẹp trai như thế, lại còn có tiền, tôi cũng đã chia tay, chẳng lẽ không thể thích người khác hay sao?”
Quý Thanh Ảnh không nói gì, thậm chí còn không thể phản bác lời của cô ta.
Tôn Nghi Gia hừ một tiếng: “Cũng may là tôi đã từ bỏ từ sớm, loại đàn ông này quá nhu nhược, có tiền thật đấy, nhưng lá gan lại không đủ lớn, như thế này là dở rồi.”
Quý Thanh Ảnh nghe cô ta châm chọc Hạ Viễn, cạn lời.
“Người ta biết quay đầu là bờ là được rồi.”
Tôn Nghi Gia hừ lạnh: “Cái đó là đương nhiên, vậy cho nên tôi mới nói mắt nhìn người của cậu rất tốt, bạn trai của cô mặc dù là bác sĩ nhưng lại có cơ to đùng.”
Quý Thanh Ảnh: “Khi tôi ở bên anh ấy thì không biết bối cảnh của anh ấy.”
“Thế thì càng phải khen mắt nhìn người của cậu tốt, cái gì cũng không biết, đánh bậy đánh bạ mà cũng tóm được một người đàn ông tốt như vậy.”
“…”
Quý Thanh Ảnh đỡ trán: “Thôi, tôi sẽ chuyển lời khen của cậu đến bạn trai tôi giúp cậu.”
Tôn Nghi Gia bật cười: “Được rồi, thật ra tôi chỉ muốn nói với cậu, có không ít bạn học nữ nhớ thương bạn trai của cậu đâu.”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt: “Ý cậu là sao?”
Tôn Nghi Gia “Ấy” một tiếng, kinh ngạc nói: “Cậu không biết à?”
“Biết cái gì?”
Tôn Nghi Gia “Âu” một tiếng: “Quả nhiên là được bạn trai che chở sau lưng.”
Cô ta nói thẳng: “Chuyện bạn học trong khoa xin lỗi cậu ấy, hình như là do bạn trai cậu làm.”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt.
Tôn Nghi Gia nói: “Cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, không hiểu sao lớp trưởng lại lập một groupchat rồi add chúng tôi vào, lại nói năm đó chúng tôi đã nói xấu sau lưng cậu ấy, hôm đó khi mọi chuyện mới nổ ra, cũng có không ít người bôi nhọ cậu trong nhóm lớp, sau đó lớp trưởng đề nghị mọi người nói xin lỗi với cậu.”
Tôn Nghi Gia nhớ lại một chút: “Nhưng có bạn học nói chẳng quan trọng, chuyện cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi.
Sau đó lớp trưởng gửi một tấm ảnh chụp màn hình lên, là khung chat với bạn trai cậu, ý tứ đại khái là không có nhà thiết kế nào muốn đeo trên lưng thanh danh là kẻ sao chép, bọn họ nhờ lớp trưởng xin lỗi cậu giúp họ, nhưng lớp trưởng cũng không thể thay mặt tất cả mọi người được, nếu ai muốn thì chi bằng tự mình xin lỗi câu.
Đương nhiên chuyện này cũng không bắt buộc.”
“Nói tóm lại, tôi cũng không biết vì sao lớp trưởng lại liên lạc với bạn trai cậu, nhưng chuyện xin lỗi cậu này là bạn trai cậu đề nghị.”
…
Cúp điện thoại, trong đầu Quý Thanh Ảnh vẫn văng vẳng những lời Tôn Nghi Gia vừa nói.
Trước đây cô đã cảm thấy rất kỳ quái, vì sao bọn họ sẽ gác mặt mũi, thể diện của mình sang một bên để suy nghĩ cô.
Từ khi Quý Thanh Ảnh quen biết những bạn học đó, thật ra có rất nhiều người không thích cô.
Nhưng bây giờ, dường như cô đã có câu trả lời rồi.
Là bởi vì Phó Ngôn Trí.
Cô không rõ lắm rốt cuộc Phó Ngôn Trí đã làm những gì, có khả năng cũng không phải là anh ép buộc mọi người xin lỗi, dù sao chuyện xin lỗi này cũng không thể cưỡng cầu.
Cô nghĩ, có lẽ những lời đó của anh đã chạm đến chỗ nào đó của những người trong giới, của những người đã từng là bạn học với cô.
Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, không kiềm chế được cảm xúc của mình, đứng dậy đi tới bệnh viện.
Phó Ngôn Trí cũng không ngạc nhiên vì cô đến đây, quen cửa quen nẻo dắt cô xuống nhà ăn ăn cơm.
“Thức ăn có ngon hơn chút nào chưa?”
Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Có.” Cô cắn miếng sườn trước mặt, dịu dàng nói: “Ăn ngon hơn nhiều lắm.”
Phó Ngôn Trí cong môi: “Em không muốn ăn cơm một mình à?”
“Vâng, Trì Lục vẫn chưa về.” Quý Thanh Ảnh cũng không đề cập đến chuyện xin lỗi kia, Phó Ngôn Trí không nói với cô, đơn giản vì không muốn tạo áp lực cho cô, không muốn trong lòng cô có áp lực.
Ăn cơm xong, Quý Thanh Ảnh cũng không ở lại lâu.
“Em về nhà đây.”
“Anh tiễn em lên xe.”
“Vâng.”
Cũng giống như lúc trước, Phó Ngôn Trí tiễn cô lên xe, nhớ kỹ biển số xe, dặn dò tài xế lái xe chậm một chút, cho tới khi xe taxi biến mất trong tầm mắt thì anh mới xoay người quay lại bệnh viện.
Về chuyện xin lỗi này, trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không nói ra, cuối cùng cũng không có ai nhắc tới.
Còn về phần những bạn học nữ nhớ thương Phó Ngôn Trí, Quý Thanh Ảnh hoàn toàn không cần lo lắng.
Cô tin tưởng Phó Ngôn Trí, cũng tin vào bản thân.
Nháy mắt, tới cuối tuần.
Hôm nay là chủ nhật, Phó Ngôn Trí được nghỉ, nhân tiện đưa cô về nhà.
Mặc dù cô đã gặp Diệp Thanh rất nhiều lần, cũng từng nhờ bà giúp đỡ.
Nhưng chính thức gặp phụ huynh thế này vẫn khiến Quý Thanh Ảnh cảm thấy căng thẳng.
Từ sáng sớm, cô đã thay đi đổi lại mấy bộ sườn xám, đến cuối cùng, cô nhìn về phía Phó Ngôn Trí: “Hay là em mặc một bộ trang phục giống con gái nhà lành một chút nha? Mặc sườn xám liệu có nổi bật quá không?”
Phó Ngôn Trí cười bất đắc dĩ: “Không đâu.”
Anh nói: “Em cứ mặc theo sở thích của mình là được, bọn họ sẽ không để ý đâu.”
Quý Thanh Ảnh chẹp miệng: “Lần đầu tiên chính thức gặp mặt, em muốn để lại ấn tượng tốt cho chú dì.”
Anh nói: “Ba mẹ anh đều rất thích em, không cần phải lo lắng.”
Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ, hình như đúng là thế thật.
Cuối cùng, cô mặc một bộ sườn xám trông khá đoan trang màu trắng gạo vô cùng khiêm tốn, nhìn qua ưu nhã khéo léo, mang lại cảm giác cô giống như một tiểu thư khuê các.
Khi hai người về đến nhà, Diệp Trăn Trăn vui vẻ chạy ra, nhiệt tình nói: “Đàn chị Quý!”
Quý Thanh Ảnh bật cười: “Hi Trăn Trăn, đã lâu không gặp.”
Diệp Trăn Trăn nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Cũng không lâu lắm đâu chị.”
Phó Ngôn Trí liếc nhìn cô bé: “Ra xe lấy đồ vào đi.”
Diệp Trăn Trăn: “…!Ồ.”
Mặc dù Phó Ngôn Trí nói không cần chuẩn bị gì, nhưng Quý Thanh Ảnh vẫn chuẩn bị một chút.
Cô hỏi Phó Ngôn Trí xem Phó Chính thích gì, sau đó mua lá trà cho ông ở chỗ một người bạn.
Còn về phần Diệp Thanh, từ sau lần trước bà nói muốn Quý Thanh Ảnh làm cho mình một bộ sườn xám, Quý Thanh Ảnh đã xin số đo ba vòng của bà từ chỗ của Diệp Trăn Trăn, tự tay may cho bà một bộ sườn xám.
Cô cũng chuẩn bị quà cho Diệp Trăn Trăn.
Sau khi vào nhà, Diệp Thanh tươi cười ra đón: “Thanh Ảnh tới rồi đó à?”
Quý Thanh Ảnh gật đầu, mím môi chào một tiếng: “Dì ạ.”
Diệp Thanh cong môi cười: “Không cần khách khí như vậy, mau vào nhà đi.”
Không lâu sau, Phó Chính cũng xuất hiện.
Quý Thanh Ảnh chưa trực tiếp chào hỏi Phó Chính, lúc đầu cô còn có hơi căng thẳng, nhưng Phó Chính đem đến cho người ta một cảm giác rất dễ chịu, không hề gây áp lực cho cô.
Cuộc gặp mặt này suôn sẻ hơn những gì Quý Thanh Ảnh tưởng tượng nhiều.
Không lâu sau, cô đã có thể giao lưu thoải mái với hai vị trưởng bối, thậm chí còn chủ động bắt chuyện, không còn rụt rè như trước.
Phó Ngôn Trí cảm thấy buồn cười, nhéo nhéo lòng bàn tay cô.
Quý Thanh Ảnh nhìn anh một cái, hai người ăn ý mỉm cười.
Cơm trưa do Diệp Thanh tự mình xuống bếp, còn có Diệp Trăn Trăn giúp đỡ.
Quý Thanh Ảnh vốn dĩ cũng muốn đi vào hỗ trợ, nhưng nghĩ tới khả năng bếp núc kia của mình thì cô đành từ bỏ.
Phó Ngôn Trí cũng không cho cô đi, ở nhà cô thế nào thì ở đây cô cứ như vậy là được.
Cuối cùng, Quý Thanh Ảnh phụ trách giúp đỡ bưng đồ ăn lên.
Diệp Thanh mỉm cười nhìn cô: “Cháu để Phó Ngôn Trí làm là được rồi.”
Quý Thanh Ảnh ngượng ngùng nói: “Cháu cũng chưa giúp gì cả.”
“Đôi tay này của cháu không thích hợp dùng để nấu cơm đâu.” Diệp Thanh tươi cười nói: “Dì cũng ít khi nấu cơm lắm, hôm nay tâm trạng tốt nên mới vào bếp đấy.”
Quý Thanh Ảnh ngơ ngác gật đầu.
Diệp Thanh cười: “Phó Ngôn Trí giống ba nó, sau này cháu muốn ăn gì thì cứ để cho bọn họ nấu, nếu họ thật sự bận không nấu được thì còn có dì giúp việc, không cần tự mình động tay đâu.”
Bà nhẹ nhàng nói: “Cũng đừng cảm thấy áp lực, nhà dì không thịnh hành loại kịch bản thích làm khó con dâu đâu.”
Khuôn mặt Quý Thanh Ảnh đỏ lên, nhẹ giọng đáp lời: “Cháu cảm ơn dì.”
“Đi ra ngoài đi.”
“Vâng ạ.”
Tay nghề của Diệp Thanh rất tốt, mặc dù ít khi nấu cơm, nhưng hương vị không hề tầm thường.
“Thế nào, ngon chứ?”
Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Ngon hơn Phó Ngôn Trí nấu ạ.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Anh liếc qua bạn gái bên cạnh, vô cảm nhét miếng sườn anh vốn gắp để bỏ vào bát cô vào trong miệng.
Diệp Thanh bật cười: “Vậy là tốt rồi, cháu ăn nhiều một chút.”
“Vâng ạ.”
Cũng không biết Quý Thanh Ảnh được cổ vũ hay vì sao, mà cô thật sự ăn không ít.
Ăn tới mức no căng cả bụng.
Người cổ vũ cho cô – Diệp Thanh tỏ vẻ vô cùng hài lòng, thậm chí còn mời cô khi nào rảnh rỗi thì tới nhà ăn cơm, dì giúp việc trong nhà làm đồ ăn cũng rất ngon.
Quý Thanh Ảnh liên tục đồng ý.
Sau khi ăn cơm xong, thời gian hãy còn sớm.
Diệp Thanh hỏi cô có muốn xem ảnh chụp khi còn nhỏ của Phó Ngôn Trí hay không, Quý Thanh Ảnh không chút do dự đồng ý.
Cô muốn xem.
Phó Ngôn Trí không nói gì, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng hai người đi lên lầu.
Diệp Trăn Trăn ngồi bên cạnh cười khanh khách, vừa lướt điện thoại vừa nói: “Hôm qua bác vừa đào hết ảnh chụp khi còn nhỏ của anh ra.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Phó Chính cười một tiếng: “Vất vả lắm con mới có một người bạn gái, mẹ con đang giúp con giữ chặt người ta thôi.”
Phó Ngôn Trí không nói gì.
Diệp Trăn Trăn nhìn hai người, nghĩ ngợi rồi nói: “Em cũng lên tầng xem đây.”
Ngay lập tức, trong phòng khách cũng chỉ còn lại Phó Chính và Phó Ngôn Trí.
Im lặng một lát, Phó Chính hỏi: “Con định bao giờ thì kết hôn?”
Phó Ngôn Trí nhìn ông: “Để nói sau đi ạ.”
Phó Chính “Ừ” một tiếng, bình tĩnh hỏi: “Con gặp người nhà Thanh Ảnh chưa?”
“Cuối tuần sau được nghỉ con sẽ về thăm bà ngoại với cô ấy.”
Phó Chính hiểu rõ: “Được, có gì không hiểu thì cứ hỏi ba và mẹ con.”
“Con biết rồi.”
So với cuộc trò chuyện nhạt nhẽo dưới tầng, trên tầng náo nhiệt hơn nhiều, tiếng cười nói truyền ra không ngừng.
Phó Ngôn Trí đẹp từ trong trứng nước, khi còn nhỏ nhìn hơi giống con gái.
Quý Thanh Ảnh nhìn thấy vậy, vô cùng yêu thích.
Diệp Thanh cười: “Khi nó còn nhỏ suýt chút nữa là dì đã trang điểm cho nó thành con gái rồi, nhưng mà lại bị nó từ chối.”
Bà nhìn Quý Thanh Ảnh cảm khái: “Dì vẫn luôn muốn có một cô con gái.”
Quý Thanh Ảnh không hiểu.
Diệp Thanh xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Sau này hai đứa kết hôn thì dì sẽ có liền.”
Diệp Trăn Trăn phản bác: “Bác à, bác thế này là muốn anh cháu với đàn chị Quý loạn luân à?”
Diệp Thanh trừng mắt nhìn cô bé: “Bác mặc kệ, dù sao sau này Thanh Ảnh cũng chính là con gái của bác.”
Bà đúng lý hợp tình nói: “Còn anh trai cháu sẽ thành con rể.”
Diệp Trăn Trăn cạn lời.
Quý Thanh Ảnh không nhịn được bật cười, cười tới mức nước mắt chảy ra.
Cô cúi đầu, cố gắng áp chế cảm xúc đang cuồn cuộn trào dâng, nhẹ giọng nói: “Cháu cảm ơn dì.”
Diệp Thanh xua xua tay: “Ơn huệ cái gì, dì nói thật mà.”
Bà nói: “Tốt quá, hai chúng ta còn trong cùng lĩnh vực.”
Quý Thanh Ảnh cười: “Dạ, sau này còn phải nhờ dì hướng dẫn cháu nhiều hơn ạ.”
Diệp Thanh vỗ vỗ bả vai cô: “Bao giờ định về thăm bà ngoại?”
Quý Thanh Ảnh tính toán thời gian: “Chắc là tuần sau ạ.”
Diệp Thanh gật đầu: “Sau khi quay lại là phải chuẩn bị cho cuộc thi quốc tế rồi.”
“Dạ.” Cô nhìn Quý Thanh Ảnh: “Dì có tới không ạ?”
“Dì cũng được mời, nhưng không phải được mời với tư cách là ban giám khảo.” Bà nói: “Bên dì cũng sẽ tham gia, khi đó đúng lúc cũng là tuần lễ thời trang.”
Sau khi xem ảnh chụp xong, Diệp Thanh cũng xuống tầng.
Bà và Diệp Trăn Trăn vừa rời đi thì Phó Ngôn Trí liền lên đây.
“Vẫn chưa xem xong sao?”
Quý Thanh Ảnh lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn anh: “Xem xong rồi.”
Cô nhìn Phó Ngôn Trí, cười khẽ một tiếng: “Khi anh còn nhỏ đẹp trai lắm.”
Phó Ngôn Trí nhướng mày.
Quý Thanh Ảnh nhìn anh: “Em nghe dì nói, có siêu nhiều người thích anh.”
Phó Ngôn Trí vuốt tóc cô, nghiêm túc nói: “Ừ, nhưng người anh thích chỉ có một.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!