Đã Một Thời Tình Thâm
Chương 4: BÁI SƯ
Thời Nhan trước giờ hành động đều sấm rền gió cuốn , sau khi trò chơi kết thúc, cô hăng hái gửi “Thanh Sơn như cũ” lúc nãy chơi Chu Du một lời mời kết bạn: “Cầu đại thân nhận ta làm đồ đệ!”
Lời mời rất nhanh được thông qua, tiếp sau đó trong trò chuyện riêng tư liền xuất hiện một dọc dấu chấm hỏi —-
Thanh Sơn như cũ: “????”
Túy Hồng Nhan: “Đại thần nhận ta làm đồ đệ đi!”
Thanh Sơn như cũ: “……”
Hắn cảm thấy khó hiểu vô cùng, cô bé người chơi này vừa rồi liên tục tặng kill cho hắn, thua trận còn chạy tới xin bái hắn làm sư phụ nữa.
Túy Hồng Nhan: “Nhận em đi mà! Chỉ cần anh dẫn em đạt tới cấp kim cương, sau này anh thích skin nào, em sẽ tặng skin đó!”
Thanh Sơn như cũ: “……….”
Cái loại khẩu khí “đại gia tới bao dưỡng đây” là như thế nào? Bình thường không phải đều là sư phụ tặng đồ đệ sao, cô thì ngược lại mang tặng skin cho sư phụ?
Người con trai đang ngồi trong nhà ăn, trên mặt nhịn không được lộ ra vài phần ý cười.
Túy Hồng Nhan: “Nhận em làm đồ đệ có được không? Em đã xem qua tư liệu của anh rồi, anh chưa từng có đồ đệ, vừa hay nhận em đi, mỗi ngày cùng nhau làm nhiệm vụ sư đồ để nhận thưởng!”
Túy Hồng Nhan: “Nhận một tân binh chơi tệ như em, sau đó dạy em trở thành cao thủ, chẳng phải rất có cảm giác thành tựu sao!”
Túy Hồng Nhan: “Em gửi yêu cầu bái sư rồi, đồng ý đi đại thần!”
Thanh Sơn như cũ: “………..”
Con nhóc này nói chuyện thích dùng dấu cảm thán, bị tin nhắn của cô nàng liên tục oanh tác tới đau đầu, nhìn đến màn hình xuất hiện yêu cầu bái sư, Thanh Sơn như cũ không còn cách nào chỉ có thể ấn đồng ý.
Túy Hồng Nhan: “Sư phụ! Kết bạn weixin đi, thuận tiện liên hệ, sau này cũng có thể hẹn thời gian chơi game!”
Thanh Sơn như cũ: “Ừ.”
Tiện tay thêm weixin, đối phương rất nhanh liền gửi tin nhắn trò chuyện, là bao lì xì 5 tệ: “Hihi, tặng sư phụ lễ gặp mặt [bụm miệng cười]”
Nhìn cái hồng bao 5.00 tệ, người con trai cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
—– Hắn hiện tại có tính là bị đại gia bao dưỡng hay không?
*
Vào đúng lúc này, một hình dáng thẳng tắp xuất hiện trước tầm nhìn, nam sinh lập tức đóng trò chơi, trả lời weixin: “Có chút việc, tối lại dẫn cô chơi sau.”
Túy Hồng Nhan: “Được nha, bye bye sư phụ!”
Lúc cất điện thoại, đối phương đã nhanh bước vào phòng bao, thấp giọng nói: “Xin lỗi, trên đường kẹt xe, đến trễ nửa tiếng.”
—– Người đến là Thời Việt.
Đại khái là sợ bị fan hâm mộ nhận ra, anh đeo chiếc kính râm che gần nửa khuôn mặt, vừa tiến vào phòng liền bỏ kính xuống, hỏi: “Đợi lâu lắm không?”
Lục Thanh Vũ nhẹ cười: “Không sao, còn thuận tay đánh được hai trận.”
Thời Việt đến đối diện hắn ngồi xuống, nói: “Sao rảnh rỗi chạy đến Thượng Hải vậy?”
Lục Thanh Vũ giải thích: “Nhận được quảng cáo của sản phẩm điện tử, đi qua chụp ảnh quảng cáo, thuận tiện hẹn cậu ra nói chuyện.”
Thời Việt hơi giương mày: “Mùa giải mới sắp bắt đầu, cậu vẫn còn thời gian để đi chụp ảnh quảng cáo, sao không quay lại đội huấn luyện?”
Trên mặt Lục Thanh Vũ như cũ mang ý cười, pha trò nói: “Tớ không giống cậu, suốt ngày chỉ lo huấn luyện.” Hắn ngừng một chút, lại nghiêm túc nói, “Chiến đội GT cách đây không lâu vừa hoàn tất đấu bảo cấp, huấn luyện viên đối với chúng tớ yêu cầu không cao, mùa giải này chỉ là đừng như mùa giải trước, ngồi trong liên minh đếm số là được.”
Chiến đội GT mùa giải trước chính xác xếp trong liên minh đếm số, thiếu chút bị hạ cấp, may là thắng ở trận bảo cấp, mùa giải này mới có thể tiếp tục tham gia liên đấu. Bằng không, họ rất nhanh đối mặt với vận mệnh đào thải ra khỏi giải đấu KPL trong liên minh.
Thời Việt trầm mặc một lúc, mới đáp: “Với thực lực của cậu, lưu tại chiến đội GT quá đáng tiếc …. từng nghĩ tới chuyển đội chưa?”
Lục Thanh Vũ nhẹ thở dài: “Chuyển đội dễ dàng như vậy sao? Tớ cùng GT ký kết hợp đồng hai năm, muốn chuyển đội thì phải đền bù trên trăm vạn tiền vi phạm. Lại nói, chiến đội GT tuy rằng thành tích không tốt, nhưng bầu không khí cũng nhẹ nhàng … Tớ chưa từng ước mong quá cao đoạt cái gì mà quán quân, có thể an tâm đánh trận, cũng đã thấy đủ rồi.”
Thời Việt nhìn bạn tốt của mình đáp: “Cậu biết đủ, nhưng không hề cam tâm, đúng không?”
Anh nói chuyện luôn nói trúng tim đen, Lục Thanh Vũ tức khắc trầm mặc.
—- Ai lại không muốn đứng trên sân khấu nhận thưởng, tay nâng chiếc cúp quán quân, nhận được vinh quang cao nhất?
—- Cho dù hắn luôn bày ra vẻ cười cười một bộ dáng không để ý, nhưng trong tim lại không ngừng được khát vọng mãnh liệt đối với giải quán quân.
Mỗi người đều có cơ duyên không giống nhau, có vài tuyển thủ một lần liền gia nhập đội mạnh nhiều tiền, cùng đồng đội đoạt tới cúp quán quân, thuận lợi như mây trôi nước chảy. Thực lực Lục Thanh Vũ không hề kém, đáng tiếc năm đó ký kết với đội nhóm GT yếu kém, con đường đoạt giải liền trở nên cực kỳ gian nan.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Lục Thanh Vũ mới mở miệng: “Hợp đồng của tớ cùng GT phải đánh xong mùa giải này, chính xác có quản lý chiến đội liên hệ với tớ chuyển đội, tớ còn đang xem xét.” Bởi vì là bạn rất tốt, có vài bí mật Lục Thanh Vũ cũng không tính giấu diếm, “Sau khi mùa giải này kết thúc, có thể tớ sẽ không ở GT nữa.”
Thời Việt đáp: “Tớ cùng cậu giống nhau, hợp đồng cũng cuối năm hết hạn.”
Lục Thanh Vũ nghe đến câu này nhịn không được kinh ngạc: “Thế nào? Không lẽ không muốn cùng Thiên Hoàn ký kết nữa?”
Thiên Hoàn suy cho cùng là câu lạc bộ có tiếng trong nước, thực lực mạnh mẽ, Thời Việt không có lý do cùng câu lạc bộ tiếp tục ký kết đi?
Song Thời Việt lại nói: “Không nhất định, đến lúc đó lại tính.”
Lục Thanh Vũ thấy anh không muốn nói nhiều, cũng không hỏi nữa.
Vừa lúc phục vụ đem thức ăn bày lên —- thủy tinh sủi cảo tôm, bánh kem matcha, bánh đậu xanh, bánh trôi hạt mè, cả một mâm điểm tâm lớn nhìn đặc biệt tinh xảo. Lục Thanh Vũ là một người rất biết cách hưởng thụ, ăn cái gì cũng đặc biệt coi trọng, Thời Việt không có hứng thú với đồ ngọt liền nói: “Cậu ăn đi, tớ vừa ăn bữa trưa rồi.”
Lục Thanh Vũ cũng không khách khí, một bên nhàn nhã ăn bữa xế chiều, một bên tùy tiện trò chuyện: “Nói một chút, lúc nãy đợi cậu quá chán tớ liền mở tài khoản phụ đến khu người mới luyện Chu Du một chút, ở trận đấu cấp đồng gặp được một em gái, cô vừa hay chơi Tiểu Kiều, liên tiếp tặng tớ kills, tặng một lúc liền năm kills. Đánh xong trận còn mặt dày đòi tớ nhận làm đệ tử.”
Thời Việt nhíu mày: “Cậu sẽ không thật sự thu một cái tân binh yếu kém làm đồ đệ chứ?”
Nhớ tới bao lì xì mà đồ đệ nhà mình gửi, Lục Thanh Vũ không nhịn được cười lên: “Ừ, nhận rồi, nhóc con này rất thú vị, còn biết phát lì xì hiếu kính sư phụ.”
Thời Việt nâng mắt nhìn hắn: “Đến khu người mới đánh trận, cậu đã vô vị đến trình độ này rồi sao?”
Lục Thanh Vũ nhún vai: “Tài khoản chính nhiều bạn, mỗi lần lên game đều bị chú ý, đủ loại tin nhắn làm phiền đến chết. Mở một cái tài khoản nhỏ, thuận tiện luyện anh hùng.”
Cái lý do này cũng nói ra được đi.
Trước khi đi theo con đường tuyển thủ, tài khoản của bọn họ đều được choàng một cái mác đại thần, ví như tài khoản của Thời Việt trên mạng là “một thời tam khác” chính là đệ nhất Lý Bạch, tài khoản Lục Thanh Vũ “Thanh sơn không tại” cũng đã là đệ nhất Gia Cát Lượng, vài cái tài khoản này mỗi lần đăng nhập trò chơi, khẳng định có không ít fan hâm mộ cùng đối thủ quan tâm, vì vậy, bình thường bọn họ luyện tướng, luyện chiến thuật thì đều thích mở một cái tài khoản nhỏ không người biết.
Thời Việt không để ý đến cái việc vô vị đi nhận một cái tân binh làm đồ đệ khi của hắn, bắt được trọng điểm trong lời hắn nói, hỏi: “Cậu gần đây đang luyện Chu Du?”
Lục Thanh Vũ gật đầu: “Kỹ năng của Chu Du không bị tổ chức cải biên mấy lần đi? Phiên bản trước mắt, Chu Du thực chất rất thích hợp đánh trận.”
Thời Việt đáp: “Nhưng nhược điểm của Chu Du rất rõ, không có kỹ năng dịch chuyển, rất dễ bị bắt lại.”
Lục Thanh Vũ tán thành: “Chính xác, pháp sư không thể dịch chuyển cũng không thích hợp với trận đấu tiết tấu nhanh, cũng chính là bình thường đánh trận tùy tiện luyện thôi. Cậu thì sao, gần nhất lại luyện tập dã chiến gì?”
Thời Việt bình thản đáp: “Tất cả các loại tướng có thể dã chiến tớ đều luyện qua, tiếp tục mở rộng thêm các tướng khác.”
Lục Thanh Vũ cười: “Còn muốn mở rộng? Xem như cùng một loại dã chiến, tướng của cậu cũng đủ sâu không thể lường rồi đi? Tất cả con tướng cậu đều có thể thành thạo, đừng nói với tớ, cậu muốn khai thác Thái Văn Cơ đi đánh dã chiến.”
Thời Việt bình tĩnh nói: “Cũng không hẳn, Thái Văn Cơ chân ngắn chạy quá chậm đi.”
“……….” Lục Thanh Vũ bất đắc dĩ nâng trán: “Tớ chỉ nói giỡn thôi mà, cậu đừng nghiêm túc như thế.”
Nhắc đến thi đấu, hai người tự nhiên có nhiều vấn đề nói không hết.
***
Vì bên ngoài trời quá nóng, trong nhà có máy lạnh thật thoải mái, Phù Âm và Thời Nhan cả buổi chiều chỉ ở nhà đánh trận cấp đồng.
Tân binh như Phù Âm thì khỏi cần nói, Thái Văn Cơ thường xuyên choáng không được người, thêm cũng không được máu, di chuyển lung tung, động đậy hay không thì cũng bị đối phương thích khách gϊếŧ. Thời Nhan liên tiếp chơi Tiểu Kiều, chơi cũng không kém Phù Âm, gϊếŧ không được đối thủ không nói, còn thường xuyên tặng người ta kills ……
Hai người đội nhóm đánh được mười trận, cũng liên tiếp thua cả mười.
——- thật là làm lòng người xót xa nha!
Càng làm Phù Âm và Thời Nhan buồn bực là, hai người liên tiếp nhận được vài cái tin nhắn hệ thống—–
Bạn ở ngày X tháng X năm XX trong lúc đối chiến nhận được cảnh báo người chơi, hệ thống tự động tra xét, xác nhận báo cáo có hiệu lực, khấu trừ điểm uy tín -5…..
Hai người bị báo cáo khấu trừ điểm mắt to trừng mắt nhỏ.
Khu người mới, nếu bạn là cái dạng thành tích gay go gϊếŧ 0 bị gϊếŧ 5, thì rất dễ nhận được báo cáo từ đồng đội, chính là nghi ngờ bạn cố ý tặng kills. Nhưng sự thật là hai người họ một chút cũng không “thi đấu tiêu cực” có được hay không? Bọn họ rõ ràng là cực kỳ tích cực! Chỉ là trình độ có chút kém, mỗi lần nghĩ muốn gϊếŧ người, đều bị đối phương gϊếŧ ngược lại.
Lúc Thời Việt chạng vạng quay về nhà, liền thấy mặt hai cô bé ủ rũ, cầm điện thoại chơi Vương giả vinh diệu.
Anh tùy tiện hỏi: “Đánh tới cấp bậc nào rồi?”
Thời Nhan buồn bực cúi đầu: “Đấu rank thua mười lần, quay lại cấp đồng.”
Sau lại bồi thêm một câu: “Còn bị báo cáo, trừ đi không ít điểm uy tín.”
Thời Việt: “…………..”
Vậy thì em thật sự lợi hại, anh chỉ mới ra ngoài có hai tiếng, em liền thua liên tiếp mười bàn từ bạc nhảy thẳng về đồng.
Thời Việt không nhịn được khinh bỉ trong lòng.
Tuy rằng chức nghiệp KPL game đa phần toàn là tuyển thủ nam, nhưng cũng có không ít nữ sinh chơi không kém, dựa vào thực lực bản thân đánh đến cấp bậc vương giả. Thời Việt không nghĩ em gái mình lại kém đến trình độ này, đánh cả tuần mới lên được bạc, kết quả hôm nay mang theo chị em tốt ngốc manh, hai tiếng sau liền trở về cấp đồng.
——- xem ra Phù Âm còn kém hơn cả Thời Nhan.
Thời Việt quay đầu nhìn cô, vừa lúc đối diện ánh mắt cô nhìn qua.
Đôi mắt Phù Âm trong trẻo sáng sủa, trong mắt như nổi lên một tầng quang sắc êm dịu, lúc này, trên mặt cô chẳng có một chút nản lòng của việc “10 lần thua”, mà còn mang theo nụ cười nhẹ, giải thích: “Là em quá kém, trị liệu không tốt, luôn không thêm được máu, khống chế kỹ năng cũng không chuẩn.”
Thời Nhan đáp: “Cũng không thể trách cậu, tớ chơi pháp sư cũng thường xuyên chết, aiz…..”
Phù Âm hỏi lại: “Vậy có đánh tiếp không?”
Thời Nhan nói: “Đánh tiếp chứ, hai chúng ta nói không chừng sẽ để lại dấu mốc lịch sử 20 lần thua liên tiếp! Hơn nữa cứ bị báo cáo thì sẽ bị cấm chơi!”
Nhìn hai cô nhóc đáng thương như thế, Thời Việt nhịn không được hỏi: “Có muốn anh dẫn dắt hai đứa không?”
Thời Nhan hai mắt sáng ngời, lập tức nói: “Tốt quá! Anh trai, anh dẫn chúng em đi!”
Kỳ thật lúc nói ra xong Thời Việt có chút hối hận rồi, đánh trận đấu cấp đồng có cái gì thú vị chứ?
Lúc nãy anh còn ghét bỏ việc Lục Thanh Vũ nhàm chán đi dẫn dắt tân binh, kết quả, chính bản thân cũng bắt đầu làm các việc nhàm chán này.
Nhưng đối diện với hai ánh mắt cảm kích kia, anh lại cảm thấy ….. Thôi, thuận tay dẫn theo, cũng không việc gì.
Anh cũng không muốn nhìn hai cái tân binh lại tiếp tục thua liên tiếp 20 bàn, mất đi niềm tin mà trực tiếp xóa game.
~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!