Cổ Mộ
Phần 3
Hoa đào rơi dưới trời tuyết đúng như lời hẹn năm đó…Lời hẹn vu vơ đó lại hoá thành sự thật,một mối nhân duyên đến chính Hoàng Đế lại cảm thấy e dè đáng ngại…
-Nhóc tới đây làm gì vậy
Vua cảm giác thấy bàn tay của Tiên sần sùi gai góc ,cô kêu nhẹ vì vết nứt ở tay chảy máu
-A…đau quá
-Chảy máu rồi
-Chú giỏi thật đấy,khâm phục chú dù mắt không thấy nhưng cái gì cũng biết như đang thấy vậy…cháu tới đây làm hầu nữ làm ở bộ phận giặt giũ,ở đây cổ hủ thật toàn bắt giặt bằng tay thôi,trời lạnh ngày nào cháu cũng giặt đống đồ do dúng hoá chất nhiều nên nứt cả tay…
Vua đổi sắc mặt trầm xuống
-Tại sao lại tới đây làm hầu nữ…
-Chuyện dài lắm nếu có dịp cháu sẽ kể cho chú nghe ,chú cũng làm ở đây ạ
-Ừm
-Chú làm quản lý hồ này ạ,nước ở hồ này đẹp thật không biết hồ này còn chảy ra đâu chú nhỉ
-Hồ này còn rất dài
-À chú này ,hầu nữ vào đây không được lấy chồng vậy hầu nam như chú có được lấy vợ không?
-Không,ở đây cả nam và nữ là hầu thì không được lấy chồng hay vợ,họ phải phục vụ chủ nhân đến chết…
Nghe câu nói “ chết” sắc lạnh từ miệng người đàn ông đột nhiên Tiên cảm thấy có gì đó ớn lạnh sống lưng…
-Bao năm qua rồi mà chú vẫn trẻ vậy không già đi chút nào
-Thật sao? ( vua mỉm cười)
-Thật ạ,chú có gương mặt rất đẹp tựa như diễn viên vậy à ví dụ chú là người Việt Nam thì tên Việt của chú dịch từ tên Nhật ra có tên là gì?
-Tên ta sao,ta tên Thành nếu là tiếng Việt tiếng Nhật là Daisuke …
-Nghe giống xạo ke
-Sao cơ …?
-À không vậy cháu gọi chú là Thành cho nhanh nhé …
-Sao cũng được…trời lạnh rồi về nghỉ sớm đi ,ngày mai sẽ có lễ quay đầu,hãy rời khỏi nơi này ,nơi này không thích hợp với cháu
-Cháu tới đây vì công việc thôi,cũng đã tìm thấy đáp án rồi …nơi này đẹp nhưng lạnh lẽo đó là cảm nhận của cháu…
-Phải rất lạnh lẽo…
-Vậy là cháu và chú sẽ không gặp nhau được nữa ạ,chú có số điện thoại không
-Số điện thoại sao
-Vâng lưu lại để sau còn tiện liên lạc ạ…
-Cháu đọc số đi ta sẽ nhớ
-Nhớ được không ạ về rồi quên đó chú…
-Không quên đâu chỉ cần đọc ta sẽ nhớ
-Vậy là chúng ta sẽ gặp lại
-Ừm…nhất định rồi…
-Cháu chờ chú gọi đấy số cháu là 09222922999
-Nhớ rồi …
-Vậy tạm biệt chú…cháu đi đây…
-Khoan đã đeo cái này vào
Hoàng Đế cởi bỏ chiếc khăn trên cổ là một chiếc khăn hàng hiệu kẻ màu đen rồi quấn vào cổ Tiên,từng chút một ông ta coi Tiên như một đứa trẻ năm nào…Tiên ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Đế ánh mắt đầy ngưỡng mộ…
-Cám …cám ơn chú …tạm biệt…
Tiên vẫy tay chào tạm biệt Vua cũng vẫy tay
“ Ôi chú biết cháu đang vẫy tay luôn ạ,giỏi thật đỉnh của chóp luôn”…
Tiên cười rồi đi khuất…Vua đổi sắc mặt rồi lên tiếng
-Hổ phách chuyện đêm nay tuyệt đối không được để lộ ra ngoài,những tay lính khi nãy cắt hết lưỡi chúng đi…
-Dạ vâng Điện Hạ nhưng lễ quay đầu là chết ,người nào vào đây muốn ra là chết đoạn này tiểu thần không hiểu ý ngài…cô gái đó có thể cho thần hỏi đó là ai không ạ?
-Là một người bạn của ta từ thời ta biết cô bé đó ta chưa là Hoàng Đế
-À ra vậy,vậy cũng khá lâu rồi
-Hãy để cô gái ấy chết lâm sàng ra khỏi nơi này an toàn…
-Dạ vâng Điện Hạ…!
Thuỷ Tiên về phòng cô nằm chùm kín chăn ôm chiếc khăn quàng cổ và mơ mộng “ Khăn thơm thật đấy ,chú ấy là người tốt bụng,thật không ngờ lại được gặp lại”…
Hoàng Đế bước tới hồ sen…ông ta nghe tiếng sáo đang thổi…hổ phách nhanh nhảu báo
-Đây là con gái của thứ trưởng vào đây để chuẩn bị tiến cung
-Ồ vậy sao
Vua đứng bên hồ sen lắng nghe tiếng sáo…thế nhưng trong lòng Vua lúc này lại đang nghĩ tới cô gái nhỏ cầm tay ông ta tập thể dục…Vua cứ vậy đứng cười nhẹ …Hổ Phách lần đầu thấy Vua có biểu hiện như vậy…
Tại Thiết Cung nơi Hoàng Hậu sinh sống…Hoàng Hậu đang ngồi tựa tay vào đầu nhắm mắt ,vẻ đẹp tựa thiên thần nhưng khi nghe tin
-Hoàng Hậu con nhỏ con thứ trưởng đó chưa vào cung mà đã cố tình quyến rũ Điện Hạ rồi,đêm hôm còn ngồi thổi sáo nữa…
Hoàng Hậu mở mắt
-Ta lại có đối thủ đáng gờm rồi đây,hẳn là thổi sáo …
Hoàng Hậu cười nhếch mồm tay nâng ly trà đưa lên miệng…
Sáng hôm sau cô bạn cùng phòng của Tiên thấy chiếc khăn đẹp treo ở góc phòng…cô ta lấy đeo vào cổ …” Khăn đẹp thật,thơm quá”…
Tiên sau khi giặt xong một đống chăn ,cô vươn vai rồi tổ trưởng nói trên loa “ Ai có muốn ra khỏi cung thì hãy đăng kí để được quay đầu vào lúc 2h chiều nay”
Tiên và một chị nữa dơ tay đăng kí,chị đó cười bảo Tiên
-Em trẻ này ra ngoài là đúng ,còn chị ,chị không sợ khổ nhưng chị nhớ con quá ,chị cứ nghĩ sau khi chồng mất để con cho ông bà nuôi rồi đi làm gửi tiền về là được nhưng nỗi nhớ con da diết quá,k kiềm lòng được
-Chị yên tâm chị sắp được về với con rồi…
Thấy mọi người chạy ra gọi “ Tiên ơi k ổn rồi bạn cùng phòng em là Haru bị phạt đang bị đánh kìa”
-Sao ạ
Tiên vội chạy về thấy tổ trưởng đang quỳ cùng Haru ,ngồi bên trên là đại tổng quản …một người khá lớn tuổi ,bà ta nghiến răng rồi nói
-Ta hỏi lại lần nữa chiếc khăn này từ đâu mà có …
Haru cúi đầu xin khi bị cầm roi mây quật vào người đến ứa máu ở tay chân…” Tôi không biết chỉ thấy có trong phòng nên đã đeo thôi a,tôi không ăn trộm đâu xin hãy tin tôi”
Tổ trưởng cúi đầu “ Tổng quản xin hãy lượng thứ thật sự tôi không biết chuyện này”…
-Các ngươi có biết chiếc khăn này của ai không?
-Chúng tôi chỉ làm hầu nữ giặt chăn gối còn những đồ cao quý thế này là bên thuỷ phòng làm không đến lượt chúng tôi…
-Vậy mà các ngươi lại có nó mới có chuyện đấy…người đâu đánh cả chủ lẫn tớ chúng nó để xem có khai không?
Tiên bước vào xua tay: Xin đừng đánh họ khăn này là của tôi…
Mọi người ồ lên ,cô gái có con nhỏ khi nãy nói chuyện với Tiên vẻ mặt lo lắng đứng bên ngoài cửa…Vị Tổng Quản nhíu trán cười
-Ồ vậy sao…cô gái nhỏ cho ta biết chiếc khăn này từ đâu mà cô có
-Nó là của tôi không lẽ phải nói rõ cho bà biết
-Hỗn xược…một con hầu nữ mà dám lớn tiếng,vả miệng nó…
Hai người phụ nữ đi tới định vả thì Tiên dùng võ vật ngửa họ ra rồi đỡ lưng …Vị Tổng Quản đứng bật dậy đập tay xuống bàn
-Sao…sao nó dám…
-Các người không có quyền đánh người
-Vậy à…người đâu trói nó đưa đến bộ hình…
Lính chạy vào dí điện vào người Tiên,mọi người xin cho Tiên “ Xin Tổng Quản hãy tha thứ con bé còn nhỏ dại”…
Tiên gục xuống…cô vẫn nhìn chiếc khăn “ Trả chiếc khăn cho tôi,của tôi “…
Họ chích điện đến nỗi Tiên bất tỉnh…lính kéo Tiên đi lết ra ngoài như kéo một đồ vật…
Hổ Phách là người đàn ông theo chân Hoàng Đế từ lúc anh ta lên cai trị thế giới ngầm…hay nói đúng hơn là một đệ cứng của Vua,anh ta văn võ song toàn đạt nhiều danh hiệu thể thao nổi tiếng trên thế giới…Đi lướt qua hành lang Hổ Phách vô tình chạm mặt công chúa…anh ta cúi đầu…ánh mắt Công Chúa như cố gượng gạo
-Anh có cần phải làm vậy không
-Thần không hiểu ý công chúa
-Nếu anh đã cố tình quên em như vậy thì em cũng không còn lời nào để nói cho anh…
-Thần xin phép …
Hổ Phách đi lướt qua …Công Chúa nắm chặt tay rồi rơi nước mắt…vú em đi cạnh cầm khăn lau nước mắt cho công chúa “ Kìa công chúa của tôi,ai thấy lại không hay đau”
-Tại sao tôi lại là công chúa …nếu tôi là người bình thường có lẽ đã khác rồi…anh ấy sẽ không cạn tình như vậy…
Tại Bộ Hình…
Người đàn ông đứng đầu bộ hình thấy Tiên được đưa đến
-Tội gì đây?
-Tổng quản nói cô ta đã ăn trộm
-Ăn trộm sao…
-Vâng bà ta muốn có câu trả lời trước 3h chiều nay
-Đưa cô ta vào tra khảo
-Vâng…
Tiên bị trói tay lên cột…hai chân bị cùm…cô gật gù mê man…người đàn ông đi gần tới vả vào mặt Tiên vài cái “ Mở mắt ra đi cô gái,cuộc chơi bắt đầu nào”…
-Anh là ai ( Tiên nói yếu ớt)
-Là người mang đến những niềm đau có thật…
Tại sảnh ra vào sau cung vài cô gái muốn ra khỏi cung đang được tặng ly nước uống trước khi ra về …Đó là ly thuốc độc…họ sẽ chỉ được mang những điều họ biết ở đây ra ngoài sau khi họ chết…
Hổ Phách nhìn mãi không thấy có Tiên,nhìn danh sách tên thì vẫn có…anh ta hỏi
-Thiếu một cô gái đúng không?
-À dạ vâng ạ,nay ngài Hổ Phách tới đây có chuyện gì ạ
-Ta tình cờ đi ngang thôi
-Tình cờ ạ ( cười nhạt)
-Phải …ta đi đây…
Hổ Phách rời đi anh ta suy nghĩ “ Có chuyện gì đó xảy ra rồi”…
Tại bộ hình, máu trên những chiếc gậy sắt chảy ròng …Tiên người đầy máu me…lũ lính đi ra báo cáo trưởng bộ hình
-Thưa ngài nó nhất quyết nói đó là khăn của nó và không có ăn trộm
-Sao cơ từ nãy mà không nhận hay sao
-Dạ vâng đánh ác mà nó khăng khăng nói của nó …
-Mở cửa ra để ta vào xem
Vị trưởng bộ hình trẻ tuổi bước vào anh ta ngồi xuống trước mặt Tiên khi cô nằm bất động trên sàn
-Cô gái ta hỏi lại cô chiếc khăn đó từ đâu mà cô có ,chỉ cần cô nói nhặt được ta cũng sẽ bỏ qua
-Tôi không nhặt được mà nó là của tôi ( Tiên nói thều thào) nơi này thật bất công chẳng lẽ tôi k thể có một chiếc khăn
-Cô vẫn ngoan cố,ta k thể giúp được cô nữa rồi ,tiếc cho cô còn quá trẻ
-Tôi 25 tuổi rồi không hẳn là còn quá trẻ
Vị trưởng bộ hình ngạc nhiên khi Tiên vẫn còn nói như vậy…anh ta đứng dậy
-Ăn trộm luật trong cung sẽ là chặt tay ,ăn trộm đồ của bậc cao quý sẽ là treo cổ trước toàn bộ hầu nữ để làm gương …cô sẽ chết thế nên hãy làm sao để được sống…tôi nghĩ tự cô cân đo đong đếm được
-Ngài bộ hình đây thật sự có tấm lòng,tôi sẽ luôn ghi nhớ trong đầu,nhưng tôi là dân võ nên thà chết vinh còn hơn sống nhục…
Trên cây cầu màu đỏ trong hoàng cung…dưới làn nước hoa đào rơi phủ kín mặt hồ…Vua đứng chờ tin của Hổ Phách…hai tay để ra sau lưng ,Hoàng Đế trong bộ vest màu nâu cafe đứng trầm tư nhìn về phía xa…thấy tiếng hổ phách thở hổn hển Vua quay sang ngang
-Điện hạ…k ổn rồi cô gái ấy bị bắt sang bộ hình rồi vì chiếc khăn quàng cổ mà ngài đưa …
-Ta đã quên mất rằng nơi đây là Hoàng Cung…
Vua quay đi huýt sáo ,một con hổ trắng từ xa chạy tới quỳ rụp xuống chân Hoàng Đế…Vua trèo lên lưng nó “ Mau tới bộ hình”…
Hoàng Hậu từ xa thấy Vua ngồi trên lưng hổ phi qua…cô ta mỉm cười nói với kẻ hầu
-Ngài ấy đi đâu mà vội vậy,nay đã họp xong rồi mà nhỉ
-Có lẽ là đi giải quyết việc gì đó quan trọng
-Ta ít khi thấy Điện Hạ vội vã lắm,ngài ấy lúc nào cũng điềm tĩnh đến đáng sợ…
Hai tên lính kéo Tiên đứng dậy rồi vỗ vào mặt
-Tỉnh đi giờ chết đến rồi chịu khó mà ngắm mặt trời đi…
-Này con bé này xinh phết hay anh em làm tí nhỉ ,ai biết đâu nó cũng chuẩn bị đưa đi treo cổ rồi
-Được đấy he he …em gái để anh lấy khăn lau mặt cho em …
Tiên ngẩng đầu lên nhổ nước bọt vào mặt tên lính “ Thằng béo đừng động vào chị”
-Cái gì mày dám bảo ai là thằng béo…ông cho mày chết
Bọn chúng lấy dùi cui thúc vào bụng Tiên…cô ộc máu mồm …
Vua tới bộ hình ,trưởng bộ hình ngạc nhiên vội cúi đầu
-Thần KiDo cung kính Điện Hạ
-KiDo cô gái mang tội danh ăn trộm đang ở đâu
-Dạ vẫn ở trong kia thưa Điện Hạ…để thần dẫn đường
-Mau đưa ta tới đó…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!