Thiên Tuyết Truyền Kì
Chương 34
– Được rồi được rồi, đừng giận, khi chỉ có hai ta thì ta gọi Tiểu Bạch, khi ở trước mặt người khác ta gọi ngươi một tiếng sư phụ là được chứ gì? – Hoa Thiên Tuyết cười gian xảo.
Sự thật chứng minh tin lời Hoa Thiên Tuyết là kẻ ngốc, vì vậy mà chúng đệ tử Trường Lưu đều biết Tôn thượng vĩ đại của bọn họ còn có một cái tên Tiểu Bạch thật đáng yêu, đó cũng là lí do khiến Bạch Tử Họa bị sư huynh Ma Nghiêm và sư đệ Sênh Tiêu Mặc cười thối mũi.
Bạch Tử Họa im lặng, không đồng ý cũng không từ chối, đột nhiên hỏi : – Nhìn từ trên này xuống, ngươi thấy cái gì?
Hoa Thiên Tuyết không nghĩ ngợi liền trả lời : – Nóc nhà.
-…..
– Ta nói thiếu sao? – Hoa Thiên Tuyết nhướn mày : – Hay là còn thiếu cây và người?
Bạch Tử Họa triệt để im lặng.
– Rồi rồi, ta chỉ đùa mà thôi, cần gì cứ tỏa khí lạnh chứ… -Hoa Thiên Tuyết phẩy tay: – Ngươi chỉ là muốn ngụ ý thế giới của ta còn quá nhỏ, tựa như Tuyệt Tình Điện so với Trường Lưu Sơn, cho nên ngươi muốn ta phải mở rộng thế giới, cảm nhận, hiểu và biến nó trở thành thế giới của mình, cũng như muốn ta thấu hiểu, đồng cảm và bảo vệ Trường Lưu Sơn chứ gì?
Bạch Tử Họa gật đầu : – Rất thông minh.
– Ta thông minh sẵn rồi.
– …… – Hắn có nên rút lại lời khen ngợi đó không?
Hoa Thiên Tuyết nhìn Bạch Tử Họa trên mặt ba đường hắc tuyến, cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, mỉm cười vuốt vuốt bụng : – Ta đói rồi…
– Đến Trường Lưu mà lấy thức ăn.
– Sao ngươi không đi với ta?
– Ta là sư phụ ngươi.
– Là sư phụ nên mới phải đi tìm đồ ăn cho đồ đệ chứ? – Hoa Thiên Tuyết cười khì, nói đùa một câu rồi quay lưng chuẩn bị xuống Trường Lưu thì bị Bạch Tử Họa gọi lại, chỉ thấy hắn đi tới trước mặt nàng ngồi xổm xuống, ngón tay trắng nõn thon dài đưa tới trước ngực Hoa Thiên Tuyết, tháo hai quả chuông nàng đeo trên cổ, sau đó cẩn thận buộc trên Lạc Tuyết Kiếm.
– Sao lại đeo lên cổ giống như con cún nhỏ vậy? – Mặc dù mặt Bạch Tử Họa vẫn không lộ ra vẻ gì nhưng trong giọng nói lại không dấu được ý cười và sự cưng chiều.
Hoa Thiên Tuyết sờ mũi: – Ta sợ không cẩn thận sẽ đánh mất…
– Ừ, được rồi đấy, đi về phòng đi, lát sẽ có đệ tử tới đưa cơm.
– A, có người đưa cơm sao ta không biết? – Hoa Thiên Tuyết ngạc nhiên hỏi.
– Ta bảo bọn họ đưa cơm lên.
– Ồ, Tiểu Bạch nhà ngươi thật tốt! – Hoa Thiên Tuyết mỉm cười, chạy về phòng tu luyện. không để ý Bạc Tử Họa mặt đã đen kịt ở đằng sau.
Lại Tiểu Bạch…
Bạch Tử Họa nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như có chút hối hận khi nhận nàng làm đệ tử.
— —— —— ——–TIỂU KỊCH TRƯỜNG—- —— —— —— —— —–
– Tiểu Bạch Tiểu Bạch!! – Bạch Bạch học theo Hoa Thiên Tuyết gọi Bạch Tử Họa là Tiểu Bạch.
Bạch Tử Họa xoa xoa mi tâm, thở dài : – Có chuyện gì?
– Hôm nay Tiểu Thập Thập mắng Bạch Bạch vì Bạch Bạch gọi Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, Bạch Bạch không hiểu vì sao lại không thể gọi Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, chẳng lẽ không gọi Tiểu Bạch là Tiểu Bạch được sao? Vậy Bạch Bạch phải gọi là gì a? Không lẽ Bạch Bạch phải gọi Tiểu Bạch là Đại Bạch? Hay là gọi là Bạch Bạch? Nhưng Bạch Bạch là tên của Bạch Bạch a, Tiểu bạch không lẽ cũng là Bạch Bạch? Không đúng a, Bạch Bạch là Bạch Bạch, Tiểu Bạch cũng là Bạch Bạch, vậy ai mới là Bạch Bạch a? Bạch Bạch Tiểu Bạch Bạch Bạch Tiểu Bạch Tiểu Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Tiểu Bạch…..Bạch Bạch…Tiểu Bạch…. – Cục thịt nào đó trí thông minh có hạn bị chóng mặt, hai mắt biến thành lò xo, quay quay một hồi cứ vậy hoa lệ ngất đi.
Bạch Tử Họa : =_=llll Rốt cuộc là nó muốn nói gì?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!