Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi
Chương 92
Sau một đêm trời trở lạnh, cả thành phố trong vòng một đêm từ mùa thu dần dần bước vào mùa đông.
Cuộc thi chia lớp ở trường đã kết thúc rồi. Hà Nguyệt Tâm được chia vào lớp A1, lớp đứng hạng nhất trong cả khối, như trong dự đoán.
Cô Mã va những người xung quanh cô đều rất vui mừng vì việc này, Hà Nguyệt Tâm cũng thực sự là thả phào nhẹ nhõm một hơi, may mà không có vì những cảm xúc không đâu gần đây mà ảnh hưởng đến việc học.
Chuông tan học vang lên, cô thu dọn hết tập vở trên bàn vào trong balo, tay cô lỡ đụng vào trong ngăn nhỏ trong balo, bên trong vang lên tiếng leng keng. Hà Nguyệt Tâm thò tay vào trong đó lôi ra một cây chìa khóa.
Là chìa khóa dự phòng của sân trượt ván.
Sau khi Mục Xuyên cho cô và Triệu Nghệ mượn sân trượt ván xong thì liền đưa cho cô một chìa dự phòng, để tiện cho cô có thể đi đến đó chơi lúc nào cô muốn.
Sau khi hạ quyết tâm phải giữ khoảng cách với Mục Xuyên xong thì cô không còn đến sân trượt ván chơi nữa, sau đó lại xảy ra khá nhiều chuyện khác nữa, nên cô hoàn toàn quên mất việc cô còn giữ cây chìa khóa này nữa.
Bây giờ cách lần cuối cô gặp Mục Xuyên đã được hơn một tuần rồi, cô nhẩm tính thời gian thì Mục Xuyên chắc cỡ hai ngày nữa sẽ xuất phát.
Cô quay đầu nói với Phương Viên là mình có việc rồi đi trước, Hà Nguyệt Tâm đi thẳng đến sân trượt ván.
Đứng trước cổng sân trượt ván, cô vẫn còn có chút do dự không quyết, cửa cổng đang mở, chứng minh là bên trong có người.
Cô nhìn hòn đá lúc đầu Bồi Nghị giấu chìa khóa, hay là cô cũng đặt chìa khóa bên dưới đó nhỉ, sau đó nói lại với Bồi Nghị một tiếng?
Nhưng lỡ như bị người khác lấy mất thì sao. Bồi Nghị tâm lớn, cô có thể giống như cậu vậy sao?
Suy nghĩ nửa ngày trời, cô vẫn là quyết định vào bên trong xem thử, lỡ như người bên trong là Bồi Nghị thì sao, vậy thì cô không cần phải phí công như vậy nữa.
Sàn nhà của sân trượt ván vô cùng sáng bóng, nhìn rất rộng rãi.
Trong quầy bar, có một thân ảnh đang lấy một bình rượu từ trong tủ ra, anh nhìn thân bình một cái, sau đó lại đặt lại vào trong tủ, tiếp tục lấy bình khác ra xem, lần này thì anh không có đặt bình rượu lại vào trong tủ nữa, sau khi mở nút bình rượu ra thì đổ rượu vào ly chân cao đặt trên quầy bar.
Chân Hà Nguyệt Tâm bị đóng đinh tại chỗ, nhất thời vào cũng không phải mà lùi cũng không phải.
Nếu như đã đụng mặt rồi thì chỉ có thể đối mặt thôi.
Cô lề mề đi về phía quầy bar ngồi xuống, cầm chìa khóa đẩy về phía Mục Xuyên: “Trả anh.”
Mục Xuyên dừng động tác đang làm lại, nhìn chằm chằm chìa khóa nửa hồi rồi lại dời ánh mắt lên nhìn mặt cô, hoàn toàn không nhìn ra được chút lưu luyến không nỡ nào từ mặt cô cả.
Anh ngửa đầu tu hết ly rượu trong tay.
“Anh uống bao nhiêu rồi?” Hà Nguyệt Tâm quét mắt nhìn đóng chai lọ không bên cạnh, nhíu mày hỏi.
“Không có bao nhiêu cả.” Mấy bình này thôi đối với anh mà nói thì chả thấm thía vào đâu cả.
Hai người đều không nói gì với nhau nữa, bầu không khí rơi vào trạng thái lúng túng, Hà Nguyệt Tâm nhìn máy uống nước kế bên một cái rồi đứng dậy cầm ly giấy chuẩn bị đi rót nước, muốn thử dùng việc uống miếng nước để giảm bớt sự lúng túng.
“Đừng uống cái đó.” Mục Xuyên vô thức nói.
Hà Nguyệt Tâm ‘Ả’ lên một tiếng, dừng mọi hành động lại quay đầu nhìn anh.
Mục Xuyên xoay đầu tìm kiếm gì đó trong tủ rượu, trong tủ rượu chắc vẫn còn mấy bình nước khoáng nhập khẩu, không khác gì mấy bình anh gửi đến nhà họ Hà cho Hà Nguyệt Tâm cả, khẩu vị thanh mát.
Anh nhớ hình như hãng đó mở đầu bằng chữ K.
Anh tìm kiếm một hồi mới tìm được bình hình dạng như hồ lô, vỏ bao bì bên ngoài có in tên hãng bắt đầu bằng chữ K, bên trong là chất lỏng trong suốt.
Nhưng anh có chút không xác định được có phải là hãng đó hay không, anh xoay người đặt lên bàn quầy bar, tiếp tục tìm kiếm tiếp, đợi đến lúc tìm thấy một bình cũng có tên bắt đầu bằng chữ K, vừa lấy ra thì thấy Hà Nguyệt Tâm đang mở chai trước đó ra ngửa đầu uống một ngụm.
“Đợi chút, em đừng uống.”
Lời vẫn chưa nói xong thì Hà Nguyệt Tâm nhíu mày đặt bình nước xuống, tuy rằng bình đó giống y hệt chai nước khoáng ở nhà cô như đúc, nhưng tại sao vị nước lại cay như vậy nhỉ?
Mục Xuyên thấy biểu cảm trên mặt của Hà Nguyệt Tâm thì phát hiện chuyện không đúng rồi, cầm bình nước đó lên xem kỹ lại, cuối cùng phát hiện ra một hàng chữ nhỏ bên góc phải bên dưới, 53 độ.
Ô kê, còn là Volka nữa chứ.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Hà Nguyệt Tâm, cô bị cay đến măt mày co nhúm lại, không bao lâu sau thì hai má bắt đầu đỏ bừng lên.
Mục Xuyên: “… …”
Đều tại anh cả.
Hai má Hà Nguyệt Tâm đỏ đến như đang phát sốt vậy: “Đây là nước gì vậy?”
“Là rượu.”
Uống cũng uống rồi, cũng không cách nào để cứu chữa nữa cả.
Hà Nguyệt Tâm khó chịu ôm lấy đầu, Mục Xuyên muốn dìu cô ra sofa nằm nghỉ, Hà Nguyệt Tâm đột nhiên vô thức nắm đại thứ gì đó bên cạnh, tay đụng phải một phần áo sơ mi mền mại. Không những vậy, xúc cảm trong tay còn có phần săn chắc nữa, chịu sự ảnh hưởng mê trai của Phương Viên, Hà Nguyệt Tâm cũng biết được những danh từ để hình dung nam như bắp tay, cơ bụng dưới… …
Không biết tại sao, khi Phương Viên đồn thổi về thân hình của thần tượng, nào là cơ ngực săn chắc ra sao, bắp tay vừa đô vừa có lực, mặc đồ vào nhìn ốm, cởi ra có thịt thì cô lại liền nghĩ đến Mục Xuyên ngay. Khiến cô nhớ đến lúc cô dạy Mục Xuyên chơi lướt ván, Mục Xuyên cởi nút áo sơ mi ra khiến cô có thể thoắt ẩn thoắt hiện nhìn thấy được cơ ngực của anh.
Cơn say ập lên đầu, khiến cho cô có thêm không ít dũng khí làm những chuyện mà bình thường cô không dám làm.
Mục Xuyên nhìn bàn tay đang đặt trên ngực mình, vẻ mặt lấy làm lạ nhướng mày lên.
Hà Nguyệt Tâm mặt đỏ bừng bừng: “Cho em sờ cái.”
Mục Xuyên: “… …”
Mục Xuyên trầm mặc mất mấy giây, nhìn chằm chằm vào mặt cô, giọng nói không tự chủ được khàn hẳn đi: “Sờ… …cái gì?”
Lấy nhầm rượu cho cô là lỗi của anh, nhưng cũng không phải là không có chỗ tốt nào cả.
Hà Nguyệt Tâm gật đầu như gà mổ thóc, đương nhiên là phải sờ rồi. Sờ xong cô mới có thể nói với Phương Viên, cái gì mới là cơ ngực săn chắc, cơ bụng 8 múi, cơ bụng dưới rõ ràng, thân hình của thần tượng bà ấy hoàn toàn không thể nào so sánh với Mục Xuyên được.
Mục Xuyên thở dài, đưa tay ra đè tay cô lại.
“Đừng quậy nữa,” Mục Xuyên dịu dàng nói, “Anh còn định nuôi thêm em hai năm nữa.”
Tuy rằng anh đích thực cũng rất muốn.
Hà Nguyệt Tâm phẫn nộ rồi. Nuôi cái gì chứ? Anh có nuôi cô đâu, hay là cô ăn hết gạo nhà anh rồi?
Mục Xuyên nắm chặt tay cô vào lòng bàn tay mình, “Ý của anh là, em còn nhỏ quá.”
Lưỡi Hà Nguyệt Tâm có chút không nghe theo lời sai khiến rồi: “Em không nhỏ, năm nay em đã 27 rồi.”
Mục Xuyên: “?”
Mục Xuyên hồi lâu không nói gì cả, sau đó giọng nói mang chút dụ dỗ hỏi: “… …Tâm Tâm không phải 17 sao, sao lại 27 rồi?”
Trong lòng anh đột nhiên nổi lên một giả thiết kỳ dị, và giờ anh cần bằng chứng để chứng thực.
Hà Nguyệt Tâm không hề phát hiện ra sự dụ dỗ trong giọng nói của anh, “Kiếp trước em chết lúc 26 tuổi, bây giờ lại sống lại được hơn nửa năm trời rồi, như vậy tính ra thì em đã sắp 27 rồi.”
Cô gần như không hề suy nghĩ gì cả, khai hết tất cả mọi chuyện luôn.
Mục Xuyên đờ người, ký ức kiếp trước khi gặp Hà Nguyệt Tâm ùa về trong đầu, nói như vậy thì sau khi anh chết không bao lâu thì Hà Nguyệt Tâm cũng chết theo rồi ư?
Hà Nguyệt Tâm cũng là người trùng sinh à?
“Chuyện này là sao vậy? Tâm Tâm có thể kể rõ cho anh nghe không?”
Hà Nguyệt Tâm biết gì thì khai huỵt toẹt ra hết tất tần tật luôn, đem hết chuyện kiếp trước và kiếp này của cô đều khai ra hết luôn.
Cuối cùng còn tổng kết lại một câu: “Như vậy nói ra thì anh phải kêu em là chị.”
“Không kêu.” Mắt Mục Xuyên sáng rực hẳn lên, anh có chút cảm khái nói, “Bởi vì anh cũng 27.”
Anh còn tưởng rằng chỉ có một mình anh trùng sinh mà thôi, không nghĩ tới rằng người con gái mà anh ngày nhớ đêm mong cũng có trải nghiệm giống hệt anh vậy.
Bởi vì trùng sinh, nên anh mới có thể gặp lại cô lần nữa.
Cơn say của Hà Nguyệt Tâm vẫn còn chưa hết, Mục Xuyên tìm ra một chai mật ong, pha miếng nước đút cho cô uống.
Thành ly lạnh như băng, đụng vào bờ môi ấm nóng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến độ khiến cô khó chịu.
Hà Nguyệt Tâm nhíu mày, bực bội đẩy ly ra: “Không uống, tránh xa em ra.”
Mục Xuyên bó tay: “Nghe lời, uống đi rồi anh tránh xa em ra.”
Cũng là bởi vì uống say rồi, Hà Nguyệt Tâm mới có thể không phòng bị, mặc kệ anh nói lời yêu thương như thế. Nếu như Hà Nguyệt Tâm tỉnh táo thì sợ là sẽ cầu mong anh sẽ tránh cô thật xa.
Nhưng khổ nỗi Hà Nguyệt Tâm không phối hợp, Mục Xuyên mấy lần đưa ly nước mật ong đến bên miệng cô đều bị cô đẩy ra.
Mục Xuyên đứng dậy nhìn xung quanh, muốn tìm cách để đút nước cho Hà Nguyệt Tâm uống.
Hay là dùng ống hút nhỉ?
Vừa mới muốn cất bước đi qua quầy bar tìm ống hút thì góc áo anh bị kéo lại, anh quay đầu nhìn thì thấy Hà Nguyệt Tâm đang kéo chặt góc áo anh, ngữ khí tràn đầy ý say: “… …Ủa, không đút nữa à?”
Mục Xuyên nói với giọng ‘thật hết cách với em mà’: “Anh đi tìm ống hút.”
Hà Nguyệt Tâm ý say lên tới tận não, cô không hiểu sao lại tức giận vô cùng, đứng bật dậy, chỉ mũi Mục Xuyên mắng: “Hồi anh đi học giáo viên không có dạy anh sao, làm chuyện gì cũng không được nửa đường đứt gánh! Phải kiên trì đến cùng, dù có gặp khó khăn thì cũng không được từ bỏ, hiểu chưa?”
Người say rồi, tất cả hành vi đều không thể dùng logic bình thường để đoán.
Mục Xuyên lặng lẽ nói: “… …Anh không có từ bỏ.”
Anh chỉ là muốn đổi phương thức khác đút cô mà thôi.
Hà Nguyệt Tâm ủy khuất nói: “Nhưng anh đã từ bỏ rồi.”
Không những từ bỏ, mà còn định ra nước ngoài nữa, anh có nói là không nhất định sẽ không trở về, nhưng cũng không nhất định sẽ trở về, nói không chừng anh ở nước ngoài vui quá không trở về nữa thì sao.
Hà Nguyệt Tâm càng tức giận hơn rồi: “Anh theo đuổi người ta sao có thể nửa đường từ bỏ như vậy chứ! Người ta theo đuổi con gái đều là đeo bám tới cùng cả, anh không thể… …học hỏi người ta sao chứ?”
Cả người Mục Xuyên đột nhiên cứng đờ lại, im lặng 1, 2 giây, anh đặt ly nước sang bên cạnh, ngồi xổm trước mặt Hà Nguyệt Tâm, nhìn thẳng vào mắt cô, nhỏ giọng nói: “Tâm Tâm muốn anh đeo bám như thế nào đây?”
Hà Nguyệt Tâm nửa híp mắt lại, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, làm sao cũng không nói ra được cách nào cả, não như bị thắt nút lại vậy, người khác đều theo đuổi con gái như thế nào ấy nhỉ?
“Không biết, nhưng anh cứ coi mà làm đi.”
“Được, “Mục Xuyên dịu dàng nói, “Tâm Tâm muốn anh đeo bám thế nào thì anh sẽ đeo bám thế ấy, được không?”
“Được.”
Hà Nguyệt Tâm hài lòng rồi, sau đó ngã ngồi xuống sofa.
Mục Xuyên ngồi xổm trước mặt cô, giọng nói hạ đến thấp nhất, ánh mắt ngập tràn ánh sáng: “Nhưng mà, không phải là Tâm Tâm kêu anh tránh xa em sao?”
Hà Nguyệt Tâm xoa xoa mũi, lại bắt đầu ủy khuất rồi: “Đó là bởi vì em vẫn chưa xác định được mình có phải thích anh không, lỡ như không phải thì phải làm sao đây?”
Ngọn lửa hy vọng trong lòng lại nhen nhóm lên từng chút một, Mục Xuyên hít sâu thở chậm, giống như sợ sẽ phá vỡ cái gì đó.
“Vậy bây giờ Tâm Tâm đã xác định kỹ chưa? Em có thích anh không?”
Hà Nguyệt Tâm phẫn nộ nói: “Sao có thể thích chứ! Không thích! Em ghét chết anh rồi!”
Mục Xuyên cúi đầu xuống, nhịn không được nhỏ giọng cười ra tiếng, tiếng cười càng ngày càng lớn, càng ngày càng vui vẻ.
Thấy Mục Xuyên cười rồi, Hà Nguyệt Tâm càng thấy khó hiểu, cười cái gì mà cười, đáng cười tới vậy sao?
Cô chỉ Mục Xuyên, hống hách nói: “Anh, hủy vé máy bay cho em ngay.”
Không được làm đào binh.
Mục Xuyên biết rồi còn hỏi: “Vé máy bay gì chứ?”
“Vé máy bay đi nước ngoài đó.”
Hành động của Hà Nguyệt Tâm có chút lớn, Mục Xuyên vội đưa hai tay ra, sợ cô sẽ rơi khỏi sofa mất.
Mắt anh tràn đầy ý cười: “Được, đợi lát nữa anh sẽ gọi cho Bồi Nghị kêu cậu ấy hủy vé máy bay.”
Hà Nguyệt Tâm ra lệnh nói: “Không được, gọi ngay bây giờ.”
“Được.” Ý cười trên môi Mục Xuyên không đè xuống được nữa rồi, anh lôi điện thoại ra, đợi đầu bên kia bắt máy thì ngắn gọn dặn dò ngay: “Hủy vé máy bay ra nước ngoài vào ngày mai đi, hủy ngay bây giờ ngay.”
Bồi Nghị đang lái xe ở đầu dây bên kia vẻ mặt mông lung: “Vé máy bay gì?”
Ra nước ngoài gì vậy, khoảng thời gian gần đây Mục Xuyên có kế hoạch ra nước ngoài à.
Không đợi Bồi Nghị nói xong thì anh liền tắt máy ngay.
Bồi Nghị nhìn điện thoại mà không hiểu gì cả, Mục tổng có kêu đặt vé máy bay ư?
Vừa tắt máy xong, đột nhiên thấy Hà Nguyệt Tâm không còn vẻ say tí bỉ nữa mà đang yên lặng nhìn anh chằm chằm, ánh mắt không còn vẻ mê mang nữa, mà đã tỉnh rồi.
Lòng Mục Xuyên trầm hẳn xuống, cô tỉnh rồi.
Khó khăn lắm mới có thể để cho cô nói ra lời thật lòng, tỉnh rượu rồi, cô có còn chịu trách nhiệm nữa không?
Với cách làm trốn tránh trước đây của Hà Nguyệt Tâm thì rất có khả năng.
Anh tự mặc niệm cho mình trong lòng.
Vừa mới nghĩ vậy còn chưa kịp phản ứng gì cả thì carvat trên cổ liền bị kéo lại, hơi thở của Hà Nguyệt Tâm gần ngay trước mặt, bởi vì nguyên nhân chiều cao, Hà Nguyệt Tâm chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn anh, nhưng lực kéo của carvat khiến anh phải cúi đầu xuống, kéo gần khoảng cách của hai người.
Cô phát hiện ra mình đã say mê mang rất lâu rồi, xông phá bức màn mỏng, phá vỡ tất cả sự dè dặt, nói rất nhiều lời mà bình thường mình không dám nói.
Đợi lý trí quay lại một chút thì đã muộn rồi.
Nhưng nếu như đã nói ra hết rồi thì cô cũng không sợ nữa.
Hà Nguyệt Tâm giật carvat của anh, vẻ mặt hống hách mang chút men say nhìn anh nói: “Từ hôm nay trở đi, anh chính là người đàn ông của em rồi, biết chưa?”
Bị hành động đột ngột của Hà Nguyệt Tâm làm cho giật mình, Mục Xuyên hiếm khi đờ đẫn một hồi, sau đó nở nụ cười thật tươi.
“Cầu còn không được.”
Qua mấy ngày sau, Hà Nguyệt Tâm vẫn cảm thấy có chút không chân thật.
Phương Viên là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường, thời gian Hà Nguyệt Tâm ôm điện thoại vào những khi rảnh rỗi ngày càng nhiều rồi, hơn nữa khác với trạng thái không vui khoảng thời gian trước, khoảng thời gian gần đây khóe miệng Hà Nguyệt Tâm lúc nào cũng bất giác nở nụ cười cả, điều này ngay cả bản thân Hà Nguyệt Tâm cũng không phát hiện ra nữa.
Cô đeo bám Hà Nguyệt Tâm hỏi một thôi một hồi mới biết được hai người họ đã nói rõ với nhau rồi.
“Mục Xuyên rốt cuộc cũng vô biên chế rồi, thật không dễ dàng gì mà.”
Hà Nguyệt Tâm lắc đầu: “Vẫn chưa đâu. Sau khi thi đại học xong mới nói tiếp.”
Thi đại học với cô mà nói là một chuyện lớn với cô, cho nên cô đã hiệp ước ba chương với Mục Xuyên rồi, quy định thời gian gặp mặt mỗi tuần, cố gắng hết sức không ảnh hưởng đến việc học, đợi sau khi thi đại học xong mới có thể yêu đương một cách thống khoái.
“Không hổ là bà.” Phương Viên cười đến đau hết cả bụng. Mục Xuyên thật sự là quá thảm rồi. Khó khăn lắm mới câu được cô vợ về với mình, kết quả vẫn phải ngoan ngoãn đợi đến sau khi thi đại học xong.
Nhưng cho dù là vậy thì Mục Xuyên cũng đã vui đến phát ngất rồi.
Phương Viên có chút do dự nói: “Chuyện này mấy anh trai bà biết chưa?”
Hà Nguyệt Tâm cũng đang rầu vì chuyện này. Trước đây khi mấy anh trai thấy Mục Xuyên thì mũi không phải mũi, mắt không phải mắt rồi, nếu như bọn họ biết cô và Mục Xuyên đã bày tỏ tâm ý với nhau hết rồi thì Mục Xuyên có chết thế nào cũng không biết nữa.
Cô suy nghĩ mấy ngày trời, vẫn cảm thấy cứ giấu mãi cũng không phải là chuyện tốt, nên tính là sẽ về nhà nói rõ với mấy anh trai.
Nếu như mấy anh trai tức giận thì cô sẽ mặt dày dỗ bọn họ, nếu như bọn họ muốn tìm Mục Xuyên tính sổ thì Mục Xuyên cũng nói rồi, đánh không đánh trả, chửi không mắng lại.
Nhưng cô vẫn sợ mấy anh trai sẽ giận cô, lỡ như cô dỗ không được thì phải làm sao đây?
Nỗi lo này vẫn tiếp tục tới tận lúc cô trở về nhà.
Cả bữa tối Hà Nguyệt Tâm đều có chút lơ đễnh, bầu không khí trên bàn ăn cũng trầm mặc một cách lạ thường.
Hà Nguyệt Tâm cẩn trọng ngước mắt nhìn mấy anh trai mấy cái, hình như mấy anh trai đều không có chút hứng trí nào cả thì phải.
Anh cả đã thả hồn bay hết mấy lần rồi, tay cầm đũa nhưng nửa ngày vẫn không có động tác tiếp theo, anh hai thì không cẩn thận bỏ vào miệng mấy miếng gừng tươi mà mình không thích, anh ba không có chút sức sống nào cả, ngẫu nhiên còn than ngắn thở dài nữa, anh tư thì mặt mày quạo đen, cứ như ai thiếu tiền anh chưa trả vậy.
Thấy bọn họ đều là bộ dạng này hết thì trong lòng Hà Nguyệt Tâm càng không nắm rõ được rồi.
Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn cất bước về phía phòng sách của anh cả, gần đây mấy anh trai lúc nào cũng thích tụ tập trong phòng cả, không biết là đang thương lượng đại sự gì nữa.
Cô gõ cửa, tiếng nói chuyện đột nhiên biến mất, một lúc sau anh trai bước ra mở cửa, thấy người đến là cô thì biểu cảm trên mặt có chút quỷ dị.
Anh hai, anh ba, anh tư đều ở trong phòng, thấy bọn họ đều đang nhìn cô, Hà Nguyệt Tâm vẫn cứng đầu mở miệng nói: “Em… …em có chuyện muốn nói với mấy anh.”
Cô không muốn giấu mấy anh trai chơi trò chơi bí mật hẹn hò đâu.
Hà Thúy Chi quay đầu lại, giao lưu bằng ánh mắt với mấy người còn lại trong phòng.
Sau khi ngồi xuống, Hà Nguyệt Tâm siết chặt ngón tay, vẫn còn có chút ngại ngùng, cô phải nói sao với mấy anh trai đây, nói em đang yêu đương rồi, không biết mấy anh có đồng ý hay không? Người đó là Mục Xuyên, mấy anh đừng tức giận nha?
Làm sao có thể không tức giận chứ!
Trước đây anh cả còn kêu cô cách Mục Xuyên xa chút, anh hai và anh ba đều công khai khiêu khích Mục Xuyên, anh tư còn thẳng tay đập Mục Xuyên một trận.
Mục Xuyên là người mà mấy anh trai ghét nhất đó.
Nhưng cô lại càng không muốn giấu anh trai.
Cô nhắm mắt lại, không nhìn thần sắc của mấy anh trai, tăng tốc nói lẹ cho nhanh: “Chuyện em muốn là em thích Mục Xuyên cho nên em đã đồng ý sau khi thi đại học xong thì sẽ bọn em sẽ hẹn hò!”
Sau khi nói xong nửa ngày sau trong phòng vẫn không có một tiếng động nào cả, khiến cho trong lòng Hà Nguyệt Tâm càng ngày càng lo sợ, càng ngày càng không biết làm sao.
Cô cẩn trọng mở mắt ra, biểu cảm dịu dàng của Hà Thúy Chi đập vào mắt, anh nhướng mày hỏi cô: “Tâm Tâm đã xác định tâm ý của mình rồi sao?”
Hửm? Sao không mắng cô vậy? Hình như cũng không có vẻ tức giận nào cả?
“Xác định rồi… …”
Hà Thúy Chi nói tiếp: “Nói ra thì sau khi em thi đại học xong vào năm sau không bao lâu thì em cũng 18 rồi.”
Anh lại nói tiếp: “18 rồi, là người lớn rồi. Có thể yêu đương được rồi.”
Hà Nguyệt Tâm: “? ?”
Cô vui hẳn ra mặt, ý của anh cả là anh không những không giận cô mà còn đồng ý nữa ư?
Hà Diễn Lạc nhìn bộ dạng khẩn trương hồi nãy của Hà Nguyệt Tâm, nhịn không được có chút buồn cười: “Em đang nghĩ gì vậy, bọn anh còn có thể không biết được sao? Còn muốn gạt bọn anh nữa chứ, hửm?”
Hà Nguyệt Tâm có chút chột dạ, cô không phải cố ý muốn gạt bọn họ, cũng là sợ bọn họ tức giận nên cô mới muốn giông bão đến trễ hơn một chút.
Cô xòe tay ra: “Trước đây không dám mà, bây giờ không phải là đã nói với bọn anh rồi sao.”
“Bọn anh đã sớm biết rồi.” Hà Tinh Hoài tay chống cằm, nhìn có chút chầm cảm, “Em gái bắt đầu yêu đương rồi, sao đây, sao lại có cảm giác thất tình vậy… …”
Hà Lộ Từ vỗ vào đầu Hà Tinh Hoài một cái: “Anh biếи ŧɦái vừa thôi! Thất tình cái gì chứ! Anh cách xa em gái chút!”
“Là mày cách xa chút thì mới đúng.” Hà Tinh Hoài châm chọc nói.
Chuyện Hà Lộ Từ tìm kiếm video CP anh em trên mạng anh cũng đã biết từ chỗ Hà Thúy Chi rồi, anh còn cười nhạo Hà Lộ Từ một hồi lâu nữa.
Hà Lộ Từ bịt miệng Hà Tinh Hoài lại, mặt đỏ bừng lên: “Nói với anh bao nhiêu lần rồi, đó chỉ là hiểu lầm!”
Anh mới không phải là loại biếи ŧɦái thích em gái mình đâu?
Hà Nguyệt Tâm hiếu kỳ: “Anh tư, anh hai tại sao lại kêu anh cách em xa chút vậy?2
“Không có gì, không có gì.” Hà Lộ Từ vội vàng lắc đầu, rồi nhìn Hà Tinh Hoài với ánh mắt cảnh cáo, nhưng người sau lại không thèm để tâm.
Anh gãi đầu nói, “Nói chung thì Tâm Tâm vui là được rồi.”
Hà Nguyệt Tâm ngu người, ngay cả người dễ xúc động như anh tư cũng không tức giận nữa à? Đây là sao vậy?
“Mấy anh… …không tức giận sao? Trước đây khi mấy anh biết Mục Xuyên theo đuổi em không phải đều hận không thể đập chết anh ấy sao?”
Hà Lộ Từ có chút không biết phải nói gì: “Nhưng mà em thích nó mà.”
Trước đây lúc Hà Nguyệt Tâm mới quen biết Mục Xuyên thì Mục Xuyên đối với Hà Nguyệt Tâm mà nói chỉ là bạn bè bình thường thôi, bọn họ làm khó nó cũng không có gì không đúng cả.
Nhưng bây giờ Hà Nguyệt Tâm đã thích Mục Xuyên rồi.
Hà Thúy Chi giải thích: “Lúc đầu bọn anh tức giận là bởi vì em không thích nó, cho nên mới không cố kỵ gì cả, nhưng bây giờ em đã thích nó rồi, nếu như bọn anh mà làm khó nó nữa thì em còn không liều mạng với bọn anh nữa hay sao?”
Hơn nữa giao đấu mấy lần rồi, Mục Xuyên là thật lòng đối tốt với Hà Nguyệt Tâm, anh cũng có thể nhìn thấy được, chỉ cần Mục Xuyên nghiêm túc đối tốt với Hà Nguyệt Tâm, có thể khiến Hà Nguyệt Tâm vui vẻ là được rồi.
Đương nhiên nếu như Mục Xuyên dám ăn hiếp Hà Nguyệt Tâm thì Mục Xuyên chết chắc rồi.
Hà Nguyệt Tâm có bọn họ đứng sau làm hậu thuẫn cho cô.
Hà Tinh Hoài thở dài: “Anh không có muốn trở thành người mà Tâm Tâm ghét đâu.” Hơn nữa anh cũng đấu không lại Mục Xuyên, thằng nhóc đó hóa gian trá rồi.
Thấy mấy anh đều nói vậy thì Hà Nguyệt Tâm yên tâm rồi, lập tức vui vẻ đầy mặt.
Mấy anh trai đối xử thật tốt với cô mà, tất cả đều dựa theo tâm nguyện của cô mà làm cả, mọi chuyện đều có mấy anh trai chống lưng cho cả. Cô hoàn toàn không cần lo lắng bọn họ sẽ giận cô, chỉ có sự cưng chiều không điều kiện không nguyên tắc nào cả.
Mấy anh em thấy Hà Nguyệt Tâm vui rồi thì trên mặt cũng có ý cười, mấy anh em giao lưu bằng ánh mắt đều không nói mà tự hiểu, đều truyền đạt cùng một ý nghĩ.
Ha, sợ gì chứ.
Yêu đương thôi mà.
Hơn nữa, ai dám bảo đảm rằng em gái sẽ mãi không thay lòng chứ?
Có bao nhiêu cặp mối tình đầu đi được đến cuối cùng chứ?
Bọn họ lo gì chứ?
Không lo gì cả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!