Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu - Chương 2: Trọng sinh trở lại tuổi 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu


Chương 2: Trọng sinh trở lại tuổi 14


Đầu óc Dư Phiêu Phiêu choáng váng

Cô hít thở không thông rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại vô thức hít một hơi thật sâu, luồng không khí trong lành tràn xuống lồng ngực.

Cô còn có thể tỉnh lại?

Không chết?

“Phiêu Phiêu đứa nhỏ này, thoáng cái mất đi tất cả người thân, nhất định sẽ rất khó chịu. Nếu như anh nhận nuôi con bé, phải chăm sóc nó thật tốt, không chỉ để ý việc ăn uống mà còn phải quan tâm đến tâm trạng của con bé.”

“Vâng, trưởng thôn yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Phiêu Phiêu thật tốt.”

Bên ngoài phòng có tiếng nói chuyện, giọng nói của người đàn ông kia quen thuộc tới mức khiến Dư Phiêu Phiêu sửng sốt!

Là bố nuôi?

Nhưng bố nuôi rõ ràng đã chết vì bệnh ung thư vào năm ngoái?

Dư Phiêu Phiêu ngồi dậy, tìm công tắc trên tường dựa theo trí nhớ của mình, bật đèn lên.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng, cách sắp xếp đồ vật không khác gì ngôi nhà trong trí nhớ của cô.

Năm 14 tuổi, một tai nạn xe hơi đã cướp đi sinh mạng của cả gia đình.

Cô trở thành trẻ mồ côi chỉ sau một đêm và sớm được người khác nhận nuôi.

Đây là nhà của Dư Hàng, bố nuôi của cô. 

Ngoài phòng, mơ hồ nghe được giọng nói của bố: “Trưởng thôn, ông chuẩn bị đi sao? Để tôi tiễn ông.”

Thực sự là bố sao…

Chuyện gì đã xảy ra?

Dư Phiêu Phiêu rời khỏi giường, mang dép lê đi đến trước gương, đôi đồng tử bỗng co rút lại…

Trong gương, khuôn mặt cô bé non nớt, mập mạp trẻ con, hai hàng lông mày rậm chưa chỉnh sửa nhìn rất thô, nhưng lại là dáng vẻ chân thực nhất của học sinh cấp 2?

Cô trọng sinh trở về lúc sơ trung?

Dư Phiêu Phiêu hít thở sâu, điều chỉnh hô hấp.

“Cốc cốc…”

Cửa phòng bị gõ, bố nuôi cẩn thận hỏi: “Phiêu Phiêu, con tỉnh rồi sao?”

“Vâng!”

Giọng nói của Dư Phiêu Phiêu nhẹ run lên, không phải lo lắng, nhưng cảm xúc trong lòng rất mãnh liệt.

Cô không thể tin rằng một cuộc sống khủng khiếp như vậy, cuộc sống mà cô đã kết thúc sinh mạng mình bằng cách đốt than. Vậy mà được sống lại rồi hả?

Điều này thật buồn cười phải không?

“Con đói không? Ta dẫn con đi ăn mì nhé?” Dư Hàng nói

“Ừm.”

Dư Phiêu Phiêu không từ chối.

Cô nhanh chóng bước tới cửa, bàn tay nhỏ bé cầm đóng nắm cửa, cô hít một hơi thật sâu, khống chế biểu cảm của mình rồi mở cửa.

Bên ngoài căn phòng, cô nhìn thấy bố nuôi của mình 14 năm trước, với mái tóc đen dày và làn da khỏe mạnh. Trong ấn tượng của cô, không phải là người bố bị rụng tóc và gầy guộc vì hóa trị ung thư.

“Ta đưa con đi ăn mì, chúng ta…hai bố con, nói chuyện một chút.”

Dư Hàng có chút xấu hổ nói, dù sao cũng vừa nhận nuôi cô, cảm giác rất lạ lẫm.

“Vâng ạ.” Dư Phiêu Phiêu chớp mắt, vẻ mặt hoảng hốt.

Đối với việc được trọng sinh, cô không hề cảm thấy vui vẻ, bởi vì cô không muốn đối mặt với cuộc sống đổ vỡ này một lần nữa.

Có thể nhìn thấy bố nuôi còn sống, cảm giác vui mừng trong lòng khó có thể bỏ qua.

Có một quán thịt hầm ngay đầu ngõ.

Dư Hàng gọi cho Dư Phiêu Phiêu một phần thịt hầm hải sản, một chai nước.

Còn bản thân mình thì gọi một phần thịt hầm xúc xích béo ngậy, một chai rượu và một đống đậu phộng.

Cô uống một hớp canh nóng, đó là hương vị trong ký ức.

Về ký ức của năm này, Dư Phiêu Phiêu nhớ rất rõ.

Năm 2006, cô 14 tuổi (tuổi ảo).

Trong kỳ nghỉ hè, một vụ tai nạn ô tô đã cướp đi sinh mạng của bố mẹ và em trai cô. Bà nội vì quá đau buồn nên bị xuất huyết não và ra đi. Cuối cùng, cô là người duy nhất còn sống trong gia đình này.

Khi trưởng thôn đưa cô đến Cục Dân Chính để làm giấy chứng mồ côi. Đúng lúc, Dư Hàng vừa ly hôn xong, vợ con ly tán, thất thần ngồi ở hành lang Cục Dân Chính.

Tình cờ nghe được trưởng thôn nói rằng ông đã xin giấy chứng nhận và chuẩn bị gửi cô vào trại trẻ mồ côi. Lòng cha trỗi dậy nên Dư Hàng đã đứng ra nhận nuôi cô.

Nhờ lòng tốt của ông, nên bọn họ trở thành cha con. Cũng nhờ ông mà cô quen được Phương Chu Diêu.

Ông là…bố của Phương Chu Diêu

Hôm nay là ngày Dư Hàng chính thức đón cô từ dưới thôn lên thành phố.

“Vài ngày nữa trường học sẽ bắt đầu khai giảng, ta đã sắp xếp xong xuôi. Trường sơ trung số 1 Baili, là trường sơ trung tốt nhất trong thành phố của chúng ta.”

Dư Hàng vừa ăn đậu phộng, vừa uống bia, nói: “Ta là một người đàn ông, chưa từng nuôi dạy con gái. Con có yêu cầu gì cứ nói với ta, không cần khách sáo. Bây giờ chúng ta là người một nhà.”

“Vâng.”

Ngẫng mặt lên, Dư Phiêu Phiêu cau mày khi thấy ông vừa uống một hớp bia, vừa ăn đậu phộng. Nghĩ tới trong tương lai ông sẽ bị ung thư dạ dày, đau đớn mà qua đời, cô nhíu mày.

Cô nói: “Con không thích mùi rượu, không uống có được không?”

Dư Hàng ngẩn ra, không ngờ cô gái nhỏ lại không khách khí như vậy.

Đặt chai rượu sang một bên, ông nói: “Ừm, không uống nữa”.

Dư Phiêu Phiêu lại nói: “Từ nay về sau bố có thể đừng uống rượu nữa được không? Không tốt cho sức khỏe.”

Dư Hàng: “…Ôi, về sau không uống nữa.”

Dư Phiêu Phiêu lại hỏi: “Bố có thể làm được sao?”

Dư Hằng vẻ mặt đau khổ nói: “.. Uh, bố sẽ cố gắng hết sức a..”

Oái, hung hãn này …

Phụ nữ thích kiểm soát như vậy  sao? Không phân biệt tuổi tác?

“Vậy con còn yêu cầu gì khác không?”

Dư Hàng cẩn thận nhìn cô một chút, “Thỉnh thoảng ta hút hai điều thuốc, không bài bạc, cũng không biết nấu ăn. Nếu học được thì chắc không sao. Còn yêu cầu gì không?”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của ông, Dư Phiêu Phiêu không khỏi bật cười, lắc đầu nói: “Không có ạ, nếu bố có thì cứ nói, con có thể thay đổi.”

Dư Hằng chậm rãi gật đầu.

Một lúc sau, ông lại nói: “Thực ra, ta cũng có một yêu cầu nhỏ muốn nói với con, đó là về con trai ta…”

Động tác gắp mì của Dư Phiêu Phiêu dừng lại

“Con trai ta bằng tuổi con, cũng đang học sơ trung. Chị gái của ta là giáo viên dạy văn, ta đã nhờ chị sắp xếp cho con học cùng lớp với nó. Mặc dù, nó đã theo mẹ, nhưng nó cũng là con trai của ta. Con có thể chăm sóc nó hay không?”

Dư Hàng lấy ví từ trong túi mở ra và đưa cho cô, “Đây là con trai ta, Dư Chu Diêu. Không, bây giờ đã đổi họ theo mẹ nó. Gọi là Phương Chu Diêu.”

Trong ví có một bức ảnh cỡ một inch của Phương Chu Diêu.

Nhìn vào bức ảnh, Dư Phiêu Phiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt non nớt và xanh mét của anh, lồng ngực dâng lên một cảm giác nghẹn ngào, buồn bã.

Người đàn ông yêu thầm cô từ năm 14 tuổi, yêu cô đến mức sẵn sàng vì cô mà vào tù.

Phương Chu Diêu…

Bây giờ cô 14 tuổi, quay về năm cô trở thành con gái nuôi của bố anh, trở lại nơi cô gặp anh lần đầu tiên.

Có vẻ như Thượng Đế cố tình sắp xếp cho cô…bù đắp cho anh?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN