Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu
Chương 24: Chủ nhân 50 vạn của cô!
Edit&Beta: VyVy
——
6:30, Dư Hàng về nhà.
Cửa nhà vừa mở ra, phòng bếp bay tới mùi thức ăn câu người, bụng Dư Hàng lập tức ùng ục kêu lên.
“Ai nha tội quá a ~ mỗi ngày đều để đứa nhỏ nấu cơm cho người lớn này ăn a~”
Miệng thì nói lời này, nhưng người lại trực tiếp đi vào phòng vệ sinh rửa tay, vô cùng hưởng thụ cuộc sống về đến nhà là có thể ngửi thấy mùi thức ăn.
Dư Phiêu Phiêu tối nay nấu một bữa cơm gia đình rất thịnh soạn.
Cá chiên dầu hành, tôm chiên sốt, gà xé, trứng xào cà chua, đậu xanh xào tỏi, một bàn thức ăn đỏ, xanh ghép lại với nhau, quả thực là một bàn thức ăn đầy màu sắc và hương vị!
“Oa, quá thơm~” Dư Hàng vén tay áo lên, trong miệng nước miếng đã chảy thẳng lên trên, không thể chờ đợi được mà muốn ăn.
Dư Phiêu Phiêu từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng hai chén cơm và hai đôi đũa, Dư Hàng lập tức nhận lấy.
Ông lập tức gắp một đũa lớn nhét thức ăn vào miệng, vừa ăn vừa khen cô, “Phiêu Phiêu a, ba có thể làm ba con thật sự là kiếp trước ba có phúc a!”
“Ba ngồi xuống ăn .” Dư Phiêu Phiêu bảo ông ngồi xuống, sau đó lại xoay người đi vào phòng bếp, bưng ra một chén canh nấm lớn.
Tuy rằng nói chỉ có hai cha con, nhưng cô làm ra hai món ăn ba mặn một canh, có thể nói là rất phong phú!
Dư Phiêu Phiêu lúc trước nhận điện thoại với Dư Sinh xong, lập tức đạp xe đến chợ mua một ít thức ăn, sau đó trở về nấu một bàn thức ăn lớn như vậy.
Tất cả những điều này…
Tất cả để chuẩn bị cho 50 của cô!
Dư Hàng ăn ngấu nghiến, đại khái cũng là đói bụng, cho nên ăn đặc biệt thấy ngon.
Sau khi ăn xong một bát cơm, ông lại vào bếp múc bát cơm thứ hai.
Bát cơm thứ 2 mới làm chậm nhịp độ và ăn với tốc độ bình thường.
Dư Phiêu Phiêu cũng ở thời điểm này, mở miệng: “Ba, trước đây trưởng thôn đã từng nói với ba, căn nhà trong thôn bà nội con là để lại cho con đi. Bởi vì bà con đã để lại di chúc từ lâu, nói rằng ngôi nhà của bà sẽ được để lại cho con.”
Dư Phiêu Phiêu thực sự là một đứa trẻ bị bỏ lại trong gia đình, trong chính quê hương của mình.
Ba mẹ cô đưa em trai thuê một ngôi nhà ở trung tâm thành phố Ôn Châu, để thuận tiện làm việc, trong khi cô bị giữ ở quê nhà, sống với bà nội của cô.
Ban đầu, tình cảm của cô với ba mẹ và em trai không sâu sắc.
Có lẽ kiếp trước, cô 14 tuổi sẽ nhớ gia đình của mình, nhưng bây giờ thực sự 28 tuổi, cô không có nhiều lưu luyến về gia đình nữa, ngoại trừ bà nội…
Bà nội là người cao tuổi, đem cô một nắm shit một nắm nướƈ ŧıểυ nuôi lớn, ba mẹ cô có tư tưởng trọng nam khinh nữ, cho nên chỉ mang em trai cô đi thành phố.
Bởi vậy, bà nội sớm đã đi tìm trưởng thôn, dưới sự chứng kiến của trưởng thôn để lại di chúc giấy cùng chứng cứ ghi âm, chứng tỏ những thứ bà để lại sau này, bao gồm cả ngôi nhà đều là để lại cho Dư Phiêu Phiêu, không cho con cái của bà, cũng không cho cháu trai.
Bởi vì bà nội cảm thấy, con trai, con dâu của bà sẽ để lại di sản cho cháu trai, mà cháu gái không ai thương này, chỉ dựa vào bà.
Cho nên, sau khi bà nội qua đời, trưởng thôn đã đem di chúc giao cho Dư Phiêu Phiêu, hướng Dư Phiêu Phiêu nói rõ, căn nhà trong thôn của bà nội đã là của cô, sau này cầm di chúc đến đơn vị liên quan để chuyển quyền sở hữu.
Dư Hàng cũng biết chuyện này.
Bất quá ông không ham bà nội Dư Phiêu Phiêu để lại cho cô gia sản, chính ông đã có đủ tài sản.
Dư Phiêu Phiêu đột nhiên nhắc tới căn nhà này, Dư Hàng có chút giật mình, liền hỏi cô: “Sao đột nhiên hỏi về căn nhà kia? Con muốn cho thuê sao?”
Dư Phiêu phiêu bình tĩnh nhìn chằm chằm Dư Hàng, nghiêm túc nói từng chữ: “Baba, con muốn đem căn nhà chuyển thành tên con, sau đó bán đi. Trẻ vị thành niên bán một ngôi nhà phải có sự đồng ý của người giám hộ, bây giờ người giám hộ của con là ba, con cần sự giúp đỡ của ba.”
“A?!” Dư Hàng lúc này đã không chỉ giật mình, ông hoàn toàn đã bị hoảng sợ!
Sau khi phản ứng lại, ông vội vã hỏi: “Tại sao? Tại sao lại muốn bán nhà? Con muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Dư Phiêu Phiêu biết rõ ông mắc câu, liền theo câu hỏi của ông trực tiếp nói thẳng, “Ba, con muốn đầu tư vào công ty của chú út Dư Sinh, con ký hợp đồng với chú ấy rồi. Con sẽ bán nhà và đầu tư cho chú.”
“A, con điên rồi!” Dư Hàng bị dọa đến mức trợn tròn mắt, nhưng lại ý thức được lời nói quá khích của mình, lập tức thu liễm một chút.
Thế nhưng, oonh vẫn vẻ mặt phản đối, “Cái này không được! Ba không đồng ý! Ngôi nhà đó là thứ duy nhất mà bà nội để lại cho con! Com thực sự bán nó để đầu tư? Nếu con thua lỗ sao? Con không có nhà! Hơn nữa dự án của Dư Sinh kia cũng không tốt a!”
Dư Phiêu Phiêu nói: “Con cảm thấy dự án của chú Dư Sinh rất tốt, con rất coi trọng, hơn nữa còn là con chủ động tìm chú ấy nói muốn đầu tư. Ba, ba giúp con bán nhà đi.”
Dư Hàng trực tiếp từ chối: “Không được, ba không đồng ý!”
Dư Phiêu Phiêu: “À…”
Sau đó, cô ngừng nói chuyện. Bầu không khí của bàn ăn, ngay lập tức trở nên lúng túng…
Dư Hàng nhất thời lại có chút cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình cự tuyệt quá nhanh, làm tổn thương đến đứa nhỏ.
Dư Hàng lại tận tình khuyên bảo, giọng điệu mềm mại nói: “Phiêu Phiêu a, chủ ý này của con thật sự không tốt. Con nghe lời ba, hợp đồng kia không tính, ba sẽ đi tìm Dư Sinh, để hắn ta hủy bỏ hợp đồng đó. Ngôi nhà con giữ, bà của con để lại cho con, nên quý trọng ah.”
Dư Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhìn Dư Hàng, “Vậy… Nếu không bán nhà, con sẽ nghĩ cách khác.”
Dư Hàng: “Không được, con lắng nghe ba! Đừng đầu tư vào cái này!”
Dư Phiêu Phiêu nói: “Nếu vay tiền tư nhân, hình như có thể thế chấp nhà… Chỉ là lãi suất cao hơn một chút…”
Dư Hàng nghe được trợn tròn mắt, “Con còn biết vay tiền tư nhân?”
Con nhóc này có thực sự là 14 tuổi không?
Có quá nhiều hiểu biết trong đầu!
Dư Phiêu Phiêu nhìn chằm chằm Dư Hàng, “Baba, kỳ thật con còn có một phương án, ba có muốn nghe con nói không?”
Dư Hàng nói: “Miễn là con không bán nhà, ba sẽ lắng nghe! Còn nếu con muốn bán nhà, thì sẽ không nói với con nữa!”
Dư Phiêu Phiêu trong lòng, nở nụ cười.
…
VyVy: Lâu rồi không up chương ~ tớ trở lại rồi đây
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!