Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi
Chương 3: Tụ Hội
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Kỷ Lăng trở lại phòng ngủ, mệt mỏi nhào lên giường, không muốn nhúc nhích chút nào.
Hồi tưởng lại hành động lạ thường của Carlos đêm nay, Kỷ Lăng vẫn cảm thấy bất an.
Rốt cuộc là điều gì đã khiến Carlos có phản ứng hoàn toàn khác với kiếp trước?
Lẽ nào…
Kỷ Lăng bỗng nhiên ngồi bật dậy, sắc mặt trắng bệch: “Lẽ nào anh ta trùng sinh rồi?”
Hệ thống: “Trùng sinh?
Kỷ Lăng bắt đầu phân tích rất có đạo lý: “Đây là chủ đề thường thấy trong các tiểu thuyết mạng.
Thông thường nam nhân vật chính hoặc nhân vật phản diện kiếp trước thất bại, nhưng sau khi chết thì phát hiện ra mình đã sống lại.
Vì vậy lại muốn thay đổi vận mệnh, đạt đến đỉnh cao nhân sinh.
Mười người trùng sinh thì đến chín người sẽ làm những việc kiếp trước chưa từng làm… Lẽ nào cậu không cảm thấy Carlos rất bất thường à?”
Thật ra vẫn còn một điều nữa mà Kỷ Lăng chưa nói.
Bình thường trong loại tiểu thuyết trùng sinh này, nhân vật chính ngoại trừ muốn thay đổi số phận ra thì hầu hết đều sẽ có một người mà đời trước đã đối xử với mình rất tốt nhưng mình lại không biết quý trọng.
Cho nên kiếp này sẽ đi tìm người đó trước tiên, bắt đầu hình thức cưng chiều ngọt ngào… Nhưng Kỷ Lăng cảm thấy mối quan hệ của cậu và Carlos hoàn toàn không thuộc thuộc về phạm vi này, cùng lắm thì cũng chỉ được coi như là vật hy sinh cho nhân vật phản diện nham hiểm độc ác mà thôi.
Điểm chung duy nhất của họ là đều muốn đối phó với Ninh Ngọc, có thể nói là hai kẻ cùng một giuộc.
Có nằm mơ cậu cũng sẽ không nghĩ là sau khi Carlos sống lại sẽ yêu mình.
Hoàn toàn là suy nghĩ vớ vẩn! Nghĩ đến thôi cũng đã thấy sợ.
Hệ thống trầm mặc một lát rồi nói: “Theo tôi biết thì bộ truyện này không có yếu tố trùng sinh.
Vả lại, theo cách nói của cậu thì nhân vật trùng sinh sẽ cố gắng thay đổi vận mệnh bằng cách thay đổi hành vi của mình.
Vậy thì…!cậu cho rằng hành vi hôm nay của Carlos là để thay đổi số phận của mình à? Cậu là điểm mấu chốt trong sự thành bại của anh ta trong kiếp trước sao?”
Kỷ Lăng: “…”
Cám ơn nhé, cậu không nói thì thiếu chút nữa tôi đã quên mất mình không hề quan trọng như vậy.
Cậu cùng lắm chỉ là một vật hy sinh, căn bản không đáng để Carlos phải lôi kéo, thậm chí cả nhà họ Kỷ cũng không đến mức quan trọng như vậy trong ván cờ giữa Carlos và Cảnh Tùy.
Tuy kiếp trước khi Carlos bị Cảnh Tùy liên thủ với Brendon đuổi giết, cậu cũng coi như đã giúp anh ta một tay, nhưng lúc đó chỉ đơn giản là vì dục vọng sinh tồn.
Bởi vì bỗng dưng Carlos lại rơi xuống ngay trước mặt cậu.
Cậu đã bị trục xuất đến một nơi xa như vậy mà còn có thể gặp phải loại chuyện này, đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống.
Khi đó nhìn ánh mắt không có độ ấm của Carlos, trong nháy mắt cậu đã cảm thấy cái chết đang ở cách mình rất gần.
Nếu cậu không đưa ra lựa chọn chính xác thì giây tiếp theo chính là lúc mạng cậu đi tong! Carlos thật sự đã có ý định giết cậu…!Thấy mình còn cách lúc hoàn thành nhiệm vụ không xa, sao cậu có thể để mình chết oan uổng như vậy?
Cân nhắc giữa sống và chết chỉ trong một suy nghĩ!
Ngay sau đó Kỷ Lăng chợt lóe lên một suy nghĩ, cậu giả bộ như bỏ qua tất cả những hiềm khích trước đó với Carlos, không hề do dự giấu anh ta đi.
Sau khi thắt ruột thắt gan ứng phó xong với đám người truy đuổi, cậu lại cẩn thận từng li từng tí tiễn vị trùm phản diện tàn ác này đi.
Có lẽ lúc ấy trong lòng Carlos còn chê cười cậu không biết chừng, đã bị phản bội còn không chịu nhìn rõ hiện thực, đi giúp một người không thèm quan tâm đến mình, thằng nhóc này đúng là ngu hết thuốc chữa…
Khụ khụ, tóm lại, sau khi Carlos trốn thoát được đã nhanh chóng ngóc đầu trở lại, tiếp tục đấu với Cảnh Tùy.
Anh ta còn bắt cóc Ninh Ngọc để uy hiếp Cảnh Tùy.
Thấy Ninh Ngọc đã ở tình thế nguy hiểm sớm tối, cuối cùng Kỷ Lăng cũng không thể ngồi yên.
Tuy cậu liên tục gây khó dễ cho Ninh Ngọc, dùng đủ cách ỷ thế hiếp người, nhưng Ninh Ngọc tuyệt đối không thể chết.
Ninh Ngọc mà chết thì nhiệm vụ này sẽ thất bại hoàn toàn.
Vì vậy Kỷ Lăng đã bất chấp nguy hiểm tìm tới, lấy cớ là muốn báo thù làm nhục Ninh Ngọc để đi gặp anh ta lúc này đang bị Carlos nhốt lại.
Cậu cố ý cho Ninh Ngọc có cơ hội tấn công mình, sau đó để anh ta ngụy trang thành cậu rồi tháo chạy ra ngoài.
Ninh Ngọc rất thông minh, chẳng những ngụy trang thành cậu mà anh ta còn lợi dụng thuật dịch dung, cải trang cho cậu thành hình dạng của mình ở lại trong phòng giam, tạo hiện trường giả là anh ta không hề trốn thoát, cố gắng kéo dài thời gian chạy trốn.
Sau khi Ninh Ngọc trốn đi, cuối cùng Cảnh Tùy cũng đã tới.
Carlos cũng không nhận ra Kỷ Lăng, coi cậu như Ninh Ngọc để uy hiếp Cảnh Tùy.
Lúc đó nội dung cốt truyện đã sắp kết thúc, vào thời khắc mấu chốt, Kỷ Lăng lao ra chắn trước mặt Cảnh Tùy, tranh thủ một chút thời gian cho Cảnh Tùy.
Sau đó vui vẻ tiết lộ thân phận thật của mình rồi đi “lĩnh cơm hộp”*.
Khi đó cậu còn ngây thơ cho là mình đã có thể trở về nhà rồi…
(*: Từ chỉ những diễn viên đã hết đất diễn trong bộ phim)
Tóm lại, tuy Carlos không thua vì hào quang nhân vật chính, nhưng rõ ràng một chiêu cuối cùng kia của cậu cũng đã lừa được anh ta.
Với tính cách có thù tất báo của Carlos, nếu anh ta thật sự sống lại thì dù bây giờ không đến bóp chết cậu thì cũng sẽ không tốn công tốn sức đi lôi kéo cậu và nhà họ Kỷ.
Dù sao thiết lập của cậu trong bộ sách này là một cậu em mê muội Cảnh Tùy, tuyệt đối không có khả năng phản bội Cảnh Tùy, không hề có giá trị nào để mua chuộc.
Lời giải thích có vẻ hợp lý duy nhất chính là anh ta vì ba cậu mà đến đây.
Thế giới đã sụp đổ gây ra hiệu ứng cánh bướm, khiến cho anh ta đưa ra lựa chọn khác với trước kia, còn mục đích thì vẫn là trăm sông đổ về một biển.
Kỷ Lăng nghĩ tới đây, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, loại chuyện trùng sinh này đâu có thể tùy tiện xảy ra như vậy chứ? Đúng là cậu đã tự dọa chính mình rồi.
Suy nghĩ nhiều quá!
…
Kỷ Lăng dừng hoạt động bộ não, buông lỏng bản thân rồi ngủ một giấc thật thoải mái.
Ngày hôm sau cậu mơ màng tỉnh dậy, nhìn đống quà chất đầy trong phòng mình, mặt không biểu cảm đi làm vệ sinh cá nhân.
Trong lúc đó cậu nhận được lời mời của Lodz qua máy truyền tin.
Đoạn nội dung này lại giống hệt kiếp trước.
Lần trước sau lễ trưởng thành, Lodz cũng nhiệt tình mời cậu đi ra ngoài dự tiệc.
Nguyên chủ rất hay tham gia vào mấy buổi tụ tập kiểu này của đám cậu ấm.
Thân là một cậu ấm nhà quý tộc ngợp trong vàng son không có việc gì làm, ngoại trừ ăn uống vui chơi thì cậu còn có thể làm được chuyện gì? Đi ra ngoài lêu lổng chính là công việc thường ngày của cậu, một tên nhà giàu độc ác.
Tuy Kỷ Lăng không quá thích kiểu tụ tập này, nhưng sau khi suy nghĩ vẫn quyết định đồng ý.
Hiện giờ Ninh Ngọc và Brendon vẫn còn ở tinh hệ Nado chưa trở về, ý đồ của Carlos lại không rõ ràng.
Cậu vẫn nên cố gắng không làm thay đổi nội dung cốt truyện, tránh cho bất kỳ sự thay đổi nào cũng có thể làm tăng thêm những rắc rối không đáng có.
Vì vậy, một giờ sau, Kỷ Lăng đã đi tới điểm hẹn.
Cậu đi xuống từ trên xe bay, ngửa đầu nhìn lên tòa nhà màu bạc ánh kim cao vút lên giữa tầng mây, rất có cảm giác khoa học viễn tưởng.
Đây là nơi vui chơi giải trí rất nổi tiếng của Đế Tinh, cũng là một trong những động tiêu tiền được dân quý tộc trong Đế quốc thích nhất…!Rượu ngon nhất, người đẹp nhất, chỉ cần là thứ bạn muốn và có thể trả tiền được thì ở đây muốn gì sẽ có đó.
Nguyên chủ thân là con trai độc nhất của Công tước, là một cậu ấm quần là áo lượt tiếng tăm lẫy lừng của Đế quốc nên tất nhiên cũng là khách quen của nơi này.
Kỷ Lăng mím môi đi vào đại sảnh có ánh sáng khá âm u.
Trong đại sảnh tản ra mùi thơm nồng đậm say lòng người.
Đây là mùi thơm của loại hương liệu quý giá có thể khiến người ta trở nên hưng phấn, vừa giúp trợ hứng lại có thể làm sung sướng về thể xác và tinh thần.
Món hàng này rất được đám quý tộc của Đế quốc yêu thích, nhưng bởi vì sản lượng thấp nên giá cả rất đắt đỏ.
Tuy nhiên ở trong đây nó lại được sử dụng tùy ý như một loại hương liệu giá rẻ.
Đám nam nữ ăn mặc đẹp đẽ tụm lại một chỗ thành tốp năm tốp ba.
Trong ánh sáng mờ ảo, đám trai gái tận tình say mê, không khí mập mờ, vẽ nên hình ảnh đặc thù của đám quý tộc, xa hoa lãng phí, dâm loạn sa đọa, nhưng lại hết sức mê ly.
Lông mày Kỷ Lăng nhíu lại rất khẽ khó mà nhận ra, cậu được người phục vụ dẫn đến chỗ của Lodz.
Hai má Lodz hơi phiếm hồng, trong hơi thở đã ngửi thấy mùi rượu.
Cậu ta cười nói với Kỷ Lăng vừa ngồi xuống bên cạnh mình: “Bọn tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy, hôm nay tôi đã chuẩn bị cho cậu một điều bất ngờ.”
Nói xong liền vỗ tay, lập tức có một đám trai gái xinh đẹp cung kính đi qua, nở nụ cười nịnh nọt nhìn Kỷ Lăng.
Lodz ôm vai cậu, cười hì hì nói: “Thích không? Hôm nay những người này đều là của cậu đấy.”
Thần sắc Kỷ Lăng hờ hững, lần trước cũng là như thế này.
Để chúc mừng lễ trưởng thành của cậu mà Lodz đã chuẩn bị một đám trai xinh gái đẹp cho cậu hưởng thụ.
Nhưng anh chàng thẳng nam ngây thơ Kỷ Lăng lại không hề có một chút ý tưởng muốn làm bậy.
Vì thế cậu liền nhíu mày, tỏ vẻ khinh thường liếc nhìn mấy người đó rồi cười chế nhạo: “Loại mặt hàng thế này mà cũng dám đưa đến trước mặt tôi.
Tôi thấy cậu càng ngày càng kém cỏi đấy.”
Lodz nhăn nhó: “Tôi phải bỏ ra một khoản tiền lớn mới đưa được mấy người đẹp này về từ Tiên Vân Tinh đó.
Cậu nể mặt tôi đi…”
Kỷ Lăng đẩy tay Lodz ra, hất cằm, hừ một tiếng: “Bọn họ đến cả một ngón chân của bệ hạ cũng không sánh bằng.”
Lodz: “…”
“Còn không cho bọn họ cút đi.” Kỷ Lăng liếc xéo cậu ta, không nhịn được nói: “Đã sớm bảo cậu đừng có tìm mấy cái thứ này rồi mà, tôi chỉ thích một mình bệ hạ thôi, cậu còn chưa hiểu à?”
Lodz: “…” Tôi nghĩ là hưởng thụ mấy người đẹp này đâu cản trở cậu tiếp tục thích bệ hạ chứ…
Nhưng cậu ta cũng không giỏi quan sát sắc mặt của Kỷ Lăng nên cuối cùng cũng không dám nói thêm nữa, đành phất tay cho những người kia đi xuống.
Kỷ Lăng tuy ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không vui, nhưng trong lòng lại cảm thấy mình đúng là một con quỷ thông minh, gặp phải loại chuyện này cứ lấy Cảnh Tùy ra mà ngụy trang, đúng là trăm lần thử trăm lần trúng.
Dù sao cậu cũng chỉ một lòng yêu thích bệ hạ, hết sức si tình, mắt cao hơn đầu, vậy thì làm sao có thể để ý đến những người khác chứ?
Sau khi giải tán đám người đẹp đi, đám người họ bắt đầu ăn uống loạn xạ.
Lodz và mấy tên cậu ấm khác đều là trái ôm phải ấp…!Bởi vậy khiến cho Kỷ Lăng trông có vẻ như là một người không dễ ở chung.
Kỷ Lăng lơ đễnh, tâm hồn phiêu đãng tới nơi khác, miệng nhấp một ngụm rượu trái cây.
Nói ra thì chỉ một chiêu này lại giúp cậu tránh được vô số ong bướm lao vào mình.
Lấy câu lạc bộ này làm ví dụ.
Đám người đẹp phục vụ bọn họ đều là những mặt hàng cao cấp đến từ các tinh vực khác nhau, ở chỗ này lại có thể sử dụng tùy ý… Đám quý tộc không coi trọng thân phận thấp kém của những người dân thường này, nhưng nếu hai người hợp mắt nhau thì cũng có thể qua lại một lần.
Đây là hiện trạng sinh hoạt cá nhân của đám quý tộc trong Đế quốc ngày nay.
Trải qua quá trình tiến hóa liên tục, tuổi thọ trung bình của quý tộc Đế quốc bây giờ đã trên năm trăm tuổi, dài gấp ba bốn lần dân chúng bình thường.
Tuổi thọ quá dài và cuộc sống xa hoa khiến họ chìm đắm trong lối sống buông thả, hưởng lạc.
Trong vấn đề sinh hoạt cá nhân lại càng không kiêng kị chuyện nam nữ…
Hơn nữa ngày nay chuyện kết hôn giữa nam nam, nữ nữ, nam nữ đều hợp pháp! Bởi vì với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay, giới tính không còn là vấn đề cản trở việc sinh sản của con người.
Chỉ cần có tiền thì người đồng tính cũng hoàn toàn có thể dựa vào khoa học kỹ thuật để sinh ra đời sau.
Nhờ vào quá trình tiến hóa nên khoảng cách về thể chất giữa nam nữ ngày càng nhỏ hơn.
Sự khác biệt về giới tính liên tục suy yếu trong tầng lớp quý tộc.
Theo những số liệu thống kê mới nhất, tỷ lệ kết hôn đồng tính và kết hôn trái giới tính đã liên tục ngang bằng nhau trong nhiều năm.
Trái lại, dân chúng bình thường bị rớt lại phía sau của Đế quốc vẫn còn duy trì trạng thái sinh hoạt và thói quen sống tương đối nguyên thủy, tình yêu khác giới vẫn là xu hướng chủ đạo.
Bởi vì những người bình thường không có đủ nguồn lực, muốn tiến hóa khó như lên trời, trong cộng đồng họ vẫn có sự khác biệt lớn về thể chất giữa nam và nữ.
Hơn nữa, bình thường họ cũng không đủ thực lực kinh tế để tiến hành phương thức ‘Sinh sản đồng tính bằng dung hợp gen”.
Vì vậy hầu hết mọi người đều lựa chọn phương thức nguyên thủy và có lợi ích kinh tế hơn để sinh sản ra đời sau, đó chính là hôn nhân khác giới.
Theo cách nghĩ của Kỷ Lăng thì sau khi giải quyết vấn đề khác biệt về thể chất và việc sinh đẻ con cái, tầng lớp quý tộc của Đế quốc đã từng bước tiến hóa thành một chủng tộc cấp cao với sự công bằng giới tính gần như tuyệt đối.
Dù sự công bằng này chỉ áp dụng trong nội bộ bọn họ, còn khi đối mặt với những người dân thường, họ vẫn là những kẻ ăn trên ngồi trước như cũ.
Đối với giới quý tộc, giới tính trong các cuộc hôn nhân không phải là vấn đề, mà chênh lệch giai cấp mới là vấn đề.
Nên vấn đề của Kỷ Lăng chính là ở đây.
Giới quý tộc trác táng phóng đãng, lối sinh hoạt cá nhân rất thoáng, lại thiếu khái niệm về sự khác biệt giới tính.
Kỷ Lăng có xuất thân cao quý, bề ngoài đẹp đẽ, dù trong đám quý tộc đâu đâu cũng là trai xinh gái đẹp thì cậu cũng vẫn rất chói sáng, khiến người ta phải chú ý tới…!Cậu cực kỳ được yêu thích, những người theo đuổi cậu, cả trai lẫn gái, vẫn luôn xuất hiện không ngừng.
Mỗi lúc như vậy, Kỷ Lăng lại cảm thấy may mắn vô cùng vì thiết lập của nhân vật này là chỉ yêu mến mình Cảnh Tùy.
Hơn nữa cậu cũng biết rõ Cảnh Tùy tuyệt đối sẽ không thích mình.
Cảnh Tùy luôn xì mũi coi thường loại người bỏ đi chẳng khác gì sâu mọt như cậu.
Hầu như anh luôn làm lơ, coi như không nhìn thấy cậu…!Kỷ Lăng cảm giác mình giống như đám thuỷ quân chuyên nhận tiền làm việc, chỉ cần có chỗ tốt thì ngày nào cũng ồn ào một vạn lần “Idol ơi em thích anh” mà không hề có vấn đề gì, vì dù sao thì Idol cũng sẽ không yêu em.
Đang suy nghĩ thì bên cạnh chợt vang lên tiếng cười ác ý.
Kỷ Lăng quay đầu nhìn lại, trông thấy Lodz và đám bạn bè xấu của cậu ta đang nhìn hình chiếu 3D trước mặt.
Cả đám chỉ trỏ, cười nhạo, lộ ra thần sắc mỉa mai.
Trong hình chiếu là một thanh niên rất khôi ngô, tóc ngắn màu đen, đôi mắt xanh biếc, mũi cao môi mỏng, mắt sáng như sao.
Quân phục màu xám thẳng thớm càng làm tôn lên dáng vẻ hiên ngang của người đó, vai rộng eo thon, hai chân thon dài thẳng tắp…! Theo lý mà nói thì đây là một người rất đủ khả năng thu hút người khác, nhưng người đó lại không nhận được sự tôn trọng của đám cậu ấm này.
Người trên màn hình chính là nhân vật thụ chính của cuốn sách này, Ninh Ngọc.
Kỷ Lăng lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉa mai khinh miệt, nhưng trong lòng thì thổn thức.
Dù có ưu tú mà chỉ cần có xuất thân bình dân thì đã bị định sẵn là không thể nhận được sự đối xử ngang hàng của giới quý tộc.
Lodz cười khúc khích, ánh mắt mang theo vẻ suồng sã, cậu ta huýt sáo: “Mọi người thấy chưa? Đây chính là ngôi sao nổi tiếng nhất trên tinh võng thời gian gần đây đó.
Trong trận chiến giữa tinh hệ Nado với trùng tộc, anh ta kiếm được không ít danh tiếng đâu.
Đám dân đen sùng bái anh ta lắm, chúng cảm thấy anh ta khiến bọn chúng được nở mày nở mặt vô cùng.”
Một tên cậu ấm khác là Santer cười xấu xa nói: “Đám dân đen đó đúng là chưa được thấy qua việc đời, chỉ mới xuất hiện một người tiến hóa cấp độ S thôi mà đã làm cho bọn chúng vui sướng muốn hỏng người, thiếu chút nữa là muốn nâng anh ta đến tận trời luôn.”
Kỷ Lăng nhíu mày, cái gì mà chỉ là người tiến hóa cấp độ S thôi…!To mồm như vậy không sợ đau đầu lưỡi à.
Phải biết rằng dù trong giới quý tộc của Đế quốc thì người tiến hóa cấp độ S cũng vẫn là thiểu số, người nào cũng đều được coi như là một nhân tài hết sức ưu tú.
Bởi vì, với phương pháp khoa học kỹ thuật hiện tại, con người vẫn chưa có cách điều chế ra loại thuốc tiến hóa khiến người ta có thể trực tiếp thăng lên đến cấp độ S.
Vì vậy, cho dù là quý tộc thì cũng phải dựa vào khả năng thiên phú và nỗ lực của bản thân.
Về phần người tiến hóa cấp độ cao nhất, cấp độ SSS thì nghe nói chỉ có Hoàng đế Cảnh Tùy và Nguyên soái Brendon, người được mệnh danh là ‘Chiến thần Đế quốc’.
Kỷ Lăng cảm thấy có khả năng là Carlos đã che giấu thực lực của mình, anh ta thật ra cũng là người tiến hóa cấp độ SSS.
Chỉ là với thân phận và địa vị của mình, anh ta cũng không cần phải tự mình ra tay, cho nên cũng không có ai biết được thực lực thật sự của anh ta.
Dù thế nào đi nữa thì tuy Kỷ Lăng phải sắm vai một nhân vật quần là áo lượt, nhưng thực ra trong lòng cậu vẫn rất kính nể Ninh Ngọc.
Người tiến hóa không cần dùng đến thuốc được gọi là người tiến hóa tự nhiên, mỗi người đều có được tiềm lực cực kỳ mạnh mẽ.
Ninh Ngọc chính là một người tiến hóa tự nhiên cấp cao.
Anh ta có thể đi đến ngày hôm nay hoàn toàn đều dựa vào thiên phú và thực lực của bản thân.
Ví dụ như cậu, tuy ba mẹ cậu đều là người tiến hóa cấp cao nhưng lại khó sinh được con nối dõi.
Khó khăn lắm họ mới sinh được một đứa trẻ là nguyên chủ, nhưng cậu cũng chỉ có thể chất cấp độ C.
Giống như hai con phượng hoàng sinh ra một con gà vậy, như người bình thường sinh ra một kẻ vứt đi cấp ba, thuộc về loại hình đột biến gen…
Còn Ninh Ngọc, dù là một người bình dân, không có sự trợ giúp của ngoại lực, nhưng anh ta lại có thể dựa vào tiềm lực và thực lực của bản thân trở thành người tiến hóa cấp độ S.
Tuy đây cũng là một loại đột biến gen, nhưng độ khó không thua gì cá chép vượt vũ môn, độ kiếp thành tiên.
Đám cậu ấm chơi với Kỷ Lăng đều là những kẻ bỏ đi, văn không được, võ không xong.
Cả đám đều là đống bùn nhão không thể trát được tường.
Vậy mà họ còn có mặt mũi cười nhạo Ninh Ngọc.
Một đám “người chơi” ánh vàng lấp lánh, dát đầy nhân dân tệ trên người mà còn không bằng một “người chơi” hoàn toàn dựa vào thực lực, quá bi kịch.
Chậc chậc chậc.
Tuy Kỷ Lăng nghĩ như vậy nhưng vì không thể để sụp đổ thiết lập nhân vật nên cậu cũng dùng thần sắc khinh thường nói đế vào: “Chỉ là một người tiến hóa cấp độ S, có gì mà đáng thổi phồng lên như vậy.”
Dù với đám vứt đi như chúng ta thì có khi Ninh Ngọc chỉ cần đấm một đấm đã đủ đánh chết chúng ta rồi, nhưng chúng ta không phục, chỉ cần còn một hơi thở thì cũng phải tiếp tục chèn ép anh ta.
Cả đám người cùng mạt sát từ đầu đến chân ngôi sao đang rất hot trên tinh võng này.
Sau đó lại bắt đầu thảo luận về chuyện Nguyên soái Brendon sắp đưa quân đội trở về, có lẽ bệ hạ sẽ đích thân gặp mặt bọn họ.
Lodz nhìn người đàn ông cao lớn, mái tóc đỏ sậm, con ngươi màu xám bạc, thần sắc lạnh lùng ác nghiệt trong hình chiếu, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, nói nhỏ: “Cũng chỉ có ngài Nguyên soái mới sẵn lòng đề bạt anh ta.
Nếu không thì một kẻ dân đen như anh ta làm gì có cơ hội xuất hiện chứ?”
Mọi người đều biết Nguyên soái Brendon là một trong số ít quý tộc đối xử bình đẳng với dân thường.
Thân là một quân nhân kiên cường, trong mắt anh ấy chỉ có chiến sĩ ưu tú, chứ không có sự khác biệt giữa quý tộc và bình dân.
Hơn nữa, từ trước đến nay anh ấy cũng không quen nhìn đám cậu ấm chỉ biết ăn chơi lại sợ chết như họ…!Nhưng bọn họ cũng không dám tùy ý chửi bới Brendon như với Ninh Ngọc, đến cả phàn nàn cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Santer tự an ủi mình: “Cho dù Nguyên soái sẵn sàng đề bạt anh ta thì có thế nào? Dù sao đợi qua đợt sóng gió này rồi, còn ai nhớ được cái ngôi sao này chứ? Cứ để cho đám dân đen kia tự sướng vài ngày đi.”
Mọi người gật đầu tỏ vẻ rất tán thành, không tiếp tục đề tài này nữa.
Kỷ Lăng lộ vẻ trầm ngâm.
Trong nguyên tác, Nguyên soái Brendon là một nhân vật nam phụ thâm tình, có lẽ khi ở trên trên chiến trường, anh ấy và Ninh Ngọc sẽ có cùng chí hướng, rồi sau đó dần dần bị Ninh Ngọc hấp dẫn? Nếu họ sắp trở lại thì nội dung chính thức của cốt truyện cũng sắp bắt đầu rồi.
Cậu ở lại chỗ này một lúc, chỉ hít sâu một hơi là trong mũi đã ngập tràn mùi hương nồng đậm.
Đám Lodz ở bên cạnh đã bắt đầu tiến hành một vài hoạt động khó coi, ăn uống linh đình.
Kỷ Lăng ấn vào đầu đã hơi choáng váng nặng nề, chuẩn bị kiếm cớ rời đi.
Lúc này một thanh niên quý tộc mặc lễ phục màu đen đi ngang qua đây, nhìn thấy Kỷ Lăng, anh ta liền lộ vẻ mừng rỡ không thôi, nói: “Tiểu Lăng, cậu cũng ở đây à?”
Kỷ Lăng ngẩng đầu, nhận ra đây là một trong những người theo đuổi cậu, tên là Niếp Thiên Tề.
Anh ta là kiểu người vô cùng kiên nhẫn, bám riết không tha, lại rất khó ứng phó.
Kỷ Lăng không kiên nhẫn, tỏ vẻ lãnh đạm kiêu ngạo, không để ý tới anh ta.
Niếp Thiên Tề cũng không để ý tới thái độ của Kỷ Lăng, bình tĩnh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, đôi mắt đen thâm tình nhìn cậu: “Đã mấy ngày rồi tôi không nhìn thấy cậu, cậu cũng không trả lời tin nhắn của tôi nữa.”
Kỷ Lăng nhíu mày, nói với vẻ lạnh lùng: “Cút đi, đừng làm phiền tôi.”
Niếp Thiên Tề nhìn gò má đẹp đẽ tinh xảo của cậu thiếu niên.
Dương như trong ánh đèn mờ ảo, đôi mắt xanh như nước của cậu càng đậm hơn trước.
Đôi môi hồng nhuận vì uống rượu trái cây mà trở nên đậm sắc, so với ngày xưa còn hấp dẫn hơn vô số lần…!Anh ta thả lỏng yết hầu, ánh mắt thay đổi, bỗng lộ vẻ mất mát, nói: “Cậu nói như vậy làm tôi đau lòng lắm đó.”
Mặc dù nói ra những lời như vậy nhưng ánh mắt của Niếp Thiên Tề lại ẩn chứa sự ham muốn.
Anh ta tự cho rằng mình đã rất kiên nhẫn với Kỷ Lăng, chỉ tiếc Kỷ Lăng vẫn trước sau không động lòng.
Vậy thì tại sao không dứt khoát dùng thủ đoạn để cưỡng ép cậu chứ? Sau đó lại dỗ dành cậu, đoán chắc rằng cậu cũng sẽ không đến nỗi làm ầm ĩ lên vì một chuyện nhỏ như vậy.
Đối với giới quý tộc thì lên giường với nhau căn bản không được tính là chuyện gì.
Niếp Thiên Tề nghĩ tới đây, ý cười trên khóe môi càng sâu hơn, anh ta dịu dàng nói: “Nếu đã gặp nhau rồi thì sao không uống chung một ly, vậy không có gì quá đáng chứ? Uống một ly rượu xong tôi liền cút ngay, có được không?”
Kỷ Lăng chỉ muốn đuổi tên này đi cho sớm, không muốn dây dưa cả buổi với anh ta như lần trước.
Cậu suy nghĩ một hồi, thấy dù sao cũng chỉ là một ly rượu nên dừng một lát rồi nói: “Xong là anh sẽ cút ngay chứ?”
Niếp Thiên Tề tham lam nhìn ngắm gương mặt đẹp đẽ rực rỡ của cậu, anh ta chậm rãi gật đầu, giơ tay đưa ly rượu tới trước mặt Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng không suy nghĩ nhiều, cậu đưa tay ra định nhận lấy ly rượu…
Nhịp tim Niếp Thiên Tề hơi tăng nhanh, nhìn chằm chằm vào Kỷ Lăng.
Mắt thấy Kỷ Lăng đã sắp chạm vào ly rượu trong tay mình thì đột nhiên có một sức lực đẩy ly rượu trong tay anh ta xuống đất, vang lên tiếng “choang choang”.
Nước rượu trong suốt rơi đầy ra sàn, rồi ngấm dần vào tấm thảm.
Trên mặt đất chỉ còn những mảnh thủy tinh vương vãi khắp nơi, lập loè dưới ánh đèn mờ ảo…
Niếp Thiên Tề giận dữ, vừa định hỏi là ai dám ra tay! Kết quả vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Carlos.
Anh ta đột ngột rùng mình một cái, bị dọa sợ đến mức máu trong người bắt đầu trở nên lạnh buốt, lắp bắp phun ra mấy chữ: “Ngài, ngài Carlos…”
Kỷ Lăng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy Carlos đứng ở đó, bàn tay còn đang dừng giữa không trung.
Rất rõ ràng, anh ta chính là người đẩy rơi ly rượu của Niếp Thiên Tề.
Sao anh ta… lại tới đây nữa vậy?
Edit by Lynn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!