Vương Hậu 14 Tuổi
Chương 184: Chỉ mành treo chuông 5
Gắt gao nhắm mắt, Mặc Thiên Thần đột nhiên tựa vào đầu vai Phong Sơ Cuồng: “Chàng đã đúng.”
Phong Sơ Cuồng đã đúng, kêu nàng yên lặng xem xét không cần nhúng tay là đúng. Vào thời điểm đó nàng còn cho rằng Phong Sơ Cuồng lãnh huyết, mà lúc này…
“Nếu cho nàng một lần tuyển chọn, nàng sẽ yên lặng xem xét hay là muốn lao ra?” Phong Sơ Cuồng chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đen như đêm chậm rãi nói.
Nếu cho một lần cơ hội, nếu cho một lần cơ hội.
“Lao ra đi.” Ngay cả biết là tính kế, nhưng nàng vẫn sẽ lao ra, bởi vì nàng không thể lạnh nhạt bàng quan, càng bởi vì, những người đó đều vô tội. Bất quá, sau khi ra ngoài, kẻ đầu tiên nàng giết chính là Liêm Thân Vương.
“Ta ngốc đi.” Mặc Thiên Thần ngẩng đầu nhìn hai mắt Phong Sơ Cuồng gần trong gang tấc.
Phong Sơ Cuồng cúi đầu nhìn Mặc Thiên Thần, thật không khách khí gật gật đầu: “Ngốc.” Biết rõ là bẫy vì người vô tội vẫn sẽ đi, này không phải ngốc là cái gì, bất quá…
“Nhưng, ta thích.” Ta thích, quản hắn xuẩn vẫn ngốc, quản hắn nhiệt huyết hay lãnh huyết, chỉ cần ta thích, dù là đánh rắm chọc thủng trời, chỉ cần ta thích, dù ngu như heo, hắn cũng xem nàng như châu như bảo.
Nhân tính, lãnh nóng, âm ngoan hay độ lượng, giả dối hay chính nghĩa, này đó đều cút sang một bên, chỉ cần hắn thích, Mặc Thiên Thần chính là tên cặn bã cũng thích, là vị thánh nhân hắn vẫn thích như trước.
Chỉ cần là Mặc Thiên Thần, chỉ cần nàng là nàng, hắn liền thích, cứ như vậy.
Nghe Phong Sơ Cuồng không chút do dự nói ba chữ, lòng Mặc Thiên Thần vốn lạnh như băng đột nhiên liền trăm hoa đua nở, hồi xuân đại địa.
Nâng mắt, Mặc Thiên Thần đầy mặt đều là rực rỡ tươi cười, nhìn Phong Sơ Cuồng gần trong gang tấc, cảm thấy thuận mắt thế nào thì là thế đó.
Phong Sơ Cuồng này nàng thế nào lại cảm thấy hiếm lạ như vậy a.
“Nhìn cái gì vậy.” Nhìn Mặc Thiên Thần gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, Phong Sơ Cuồng liếc mắt nói.
Mặc Thiên Thần nghe vậy hai mắt nhíu lại, đột nhiên ngẩng đầu môi đỏ tươi nhẹ nhàng dán lên má Phong Sơ Cuồng, vừa chạm vào liền dời ra: “Ta thích.”
Ta thích nhìn chàng, ta thích.
Nghe Mặc Thiên Thần nói, nhìn động tác Mặc Thiên Thần, Phong Sơ Cuồng trừng mắt nhìn Mặc Thiên Thần vài lần, cướp lời của hắn, thật sự là lười biếng, bất quá nghe rất thoải mái, thích, hắc hắc.
Mặc Thiên Thần nhìn Phong Sơ Cuồng lạnh lạnh liếc nàng trắng mắt, nhưng tai giấu trong tóc đen hơi hơi bắt đầu đỏ, tâm tình càng khoái trá, ôm Phong Sơ Cuồng cọ cọ đầu vai Phong Sơ Cuồng.
Phong Sơ Cuồng của nàng, âm ngoan lãnh khốc độc ác tự đại, cư nhiên cũng có thời điểm xấu hổ như vậy, ai nha, chân chính là làm người ta yêu chết đi được.
Phong Sơ Cuồng nghiêng đầu qua, hình thức thật ghét bỏ động tác thân mật này của Mặc Thiên Thần, nhưng mi mắt hơi hơi mỉm cười kia, thấy thế nào cũng là tràn ngập vô tận sủng nịch cùng vui thích.
Thích, đơn giản như thế.
“Xấu hổ.” Bàn Oa Oa cùng Phong Sơ Cuồng và Mặc Thiên Thần nghe xong một hồi góc tường, đang nhìn nửa ngày thổ lộ cho nhau xong, lúc này ngồi xổm phía trước Phong Sơ Cuồng cùng Mặc Thiên Thần, ngón tay nho nhỏ chen khuôn mặt đỏ rực.
“Nhi tử bị nàng dạy hư.” Trong lời nói Phong Sơ Cuồng là oán trách, khóe miệng lại cong cao cao khống chế đều khống chế không được.
Mặc Thiên Thần nghe xong mặt rơi hắc tuyến, cái gì nầy là cái gì a.
“Nhi tử, phi lễ chớ nhìn.” Mặc Thiên Thần.
“…” Phong Sơ Cuồng.
Bàn Oa Oa có thể nghe hiểu lời này sao…
“Phụ thân, mẫu thân, bọn họ đi rất xa.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!