Sau Khi Xuyên Thành Sao Hot, Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Trở Thành Fanboy Của Tôi - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Sau Khi Xuyên Thành Sao Hot, Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Trở Thành Fanboy Của Tôi


Chương 31


Bé kiềm chế kích động, bơi qua bơi lại trong bể, cuối cùng dừng lại trên cái hang nhỏ, ước lượng chiều cao thì cũng khả thi—— dùng cái hang để lấy đà, chắc là nhảy ra được.

Thời gian trừng phạt đếm ngược kết thúc, cậu cá nghiến răng, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên【 ba 】 đuôi cá xoáy một vòng, sau đó đứng trên hang nhỏ bật lên.

【 hai 】
【 một 】
【 đinh —— thời gian trừng phạt kết thúc, tự động tiến vào làm lạnh.


Bé cá giữa không trung phốc một cái biến thành người, Lộ Thiên Tinh trần truồng không kịp phản ứng, ngã ngay xuống sàn, cố nuốt ngược đau đớn vào bụng, mặt mày vặn vẹo hết cỡ.

Má, đau vãi!
Hệ thống thúc giục: 【 Sắp hết ngưng đọng thời gian rồi, mau tìm đồ mặc rồi chạy đi.


Lộ Thiên Tinh biết nặng nhẹ, nén đau đứng dậy vọt tới tủ đồ.

Cậu tìm đại một bộ mặc vào, sơ mi quá lớn nên phải nhét vào quần, quần cũng không vừa nên phải dùng thắt lưng nịt lại, giày rộng phải mang dép lê, nếu cậu mà không có cái mặt đẹp, mặc gì cũng thời trang thì chỉ sợ ra đường không ai dám giúp.

Vất vả chạy về nhà, Lộ Thiên Tinh tắm rửa thay lại quần áo của mình, lại bắt đầu quan ngại về áo quần của người nào đó —— lỡ lấy rồi làm sao trả đây? Mà mình còn lỡ làm rách nữa, chắc là phải đền tiền.

Ủa nếu thế thì có khác gì để lộ thân phận không mài?
Hay là mời anh ta ăn một bữa? Tặng quà? Quan hệ của bọn họ làm gì tốt tới mức đấy..

Lộ Thiên Tinh đau đầu.

Hệ thống vẫn cằn nhằn: 【 Thấy hậu quả biến thành cá hãi hùng chưa.

Không chỉ làm khó mình mà còn dẫn theo một đống rắc rối, dù có làm đồ ăn rồi cũng không thoát được.

Cho nên tôi lạy cậu, làm một ký chủ nỗ lực kiên trì hoàn thành nhiệm vụ giùm.


【 Những cái khác thì không nói, nhưng cũng phải kiếm chút giá trị thù hận chớ, lên xuống cũng được.

Ít nhất cũng đỡ bị trừng phạt, làm chuyện xấu dễ lắm chứ bộ.


【 Với lại tôi không dọa gì cậu đâu, nếu nhiệm vụ về sau thất bại nữa thì thời gian làm cá càng lâu, hơn nữa còn to dần kìa, khó mà nói có yên ổn hay không.


Lộ Thiên Tinh: Biết rồi biết rồi.

Không thấy mấy ngày nay tao cũng vắt óc nghĩ cách đây à.

Hệ thống: 【 Cách gì? 】
Lộ Thiên Tinh lặng vài giây: Tao định cuối tháng này kiếm bồ.

Hệ thống: 【 Bớt fan bạn gái hả? Mà tìm người để yêu chứ không phải công khai người yêu, lỡ như người ta thoát fan mà không anti thì sao? 】
Lộ Thiên Tinh: Tao come out.

Hệ thống; 【……】
Lộ Thiên Tinh: Hệ thống? Hệ thống alo một hai ba bốn? Hệ thống nghe rõ trả lời?
Hệ thống im lặng một hồi lâu: 【 Cứ thử xem.


Cả hai đang nói chuyện, bỗng cửa bị đẩy ra.

Tiền Lãng vọt vào lắc vai cậu điên cuồng: “Cái tên này cậu đã đi đâu hả!! Bữa giờ có linh cảm không phải toàn về phòng làm việc à! Tại sao lần này trốn biệt tăm biệt tích! Cậu làm tôi sợ muốn chết có biết không!!”
Lộ Thiên Tinh né ra, ôm cái đầu choáng váng nói: “Không có gì mà, không phải tôi đã về rồi sao.”
Tiền Lãng nhìn đi nhìn lại cậu, sau đó mới thả lỏng: “Nếu không thấy tin nhắn thì kiểu gì tôi cũng báo cảnh sát rồi..”
“Đồ tàn nhẫn, không hề liên lạc gì, làm tôi sợ cậu sẽ như mấy cái người mất tích trên báo…!Mé, không được không được, lần sau có chuyện gì thì phải nói trước với tôi, biết chưa? Có cảm hứng cũng phải nói, đừng có làm tôi thót tim nữa.”
Lộ Thiên Tinh ngoan ngoãn vâng lời, trấn an đối phương một chút.

Cậu đánh trống lảng: “Mấy ngày nay tôi vắng, có chuyện gì không?”
Tiền Lãng lấy điện thoại từ ba lô ra đưa cho cậu, tiện tay lấy luôn điện thoại mình, báo cáo: “5 ngày trước Thường Nhã bị thương nên rút lui khỏi cuộc thi, có người nghi ngờ do cậu đứng sau.

Nhưng phần lớn quần chúng thì phản đối, đại khái là cô ta không xứng, cũng không có chuyện gì lớn.”
“Vì chuyện Thường Nhã nên chương trình sẽ tổ chức tái đấu bổ sung, đẩy kỳ 6 xuống.

Lúc ấy tôi không biết khi nào cậu mới về nên cứ xin nghĩ trước, giờ kịp chương trình rồi, đợi mấy ngày nữa là tổng duyệt.”
“Đúng rồi, Lưu Vân Trường đưa kịch bản đợt tái đấu.

Cơ chế như cũ.”
Tiền Lãng tóm gọn mọi chuyện trong 6 phút, còn dặn dò thêm: “Lịch trình gần đây không nhiều, trừ 3 ngày tập thì chỉ cần đợi tới lúc lên sóng là được.”
Chuyện Thường Nhã thì Lộ Thiên Tinh đã hóng tận mắt, không quá kinh ngạc.

Kịch bản của Lưu Vân Trường cũng không mới mẻ là bao.

Lộ Thiên Tinh gật đầu, vỗ vai anh nói: “Được rồi, vất vả cho anh quá.”
Tiền Lãng cứng nhắc đóng cửa, nghiêm túc nói: “Tôi vất vả cái gì, cậu mới là….!Lúc biết cậu về thì tôi đã gọi bác sĩ rồi, giờ xuống lầu khám tổng quát mau.”
Ai cũng biết Lộ Thiên Tinh to xác rồi vẫn lắm tật, vì đóng cửa sáng tác mà ra hết.

Ai biết mấy ngày nay cậu có ăn ngủ điều độ không, phải kiểm tra mới yên tâm.

Thôi kệ, Lộ Thiên Tinh nghĩ chắc là không có vấn đề gì, gật đầu nghe lời.

Thế mà chưa kịp kiểm tra, mấy vết bầm trên người đã bị lộ ra.

Tiền Lãng còn hoảng hơn bác sĩ, nhíu mày nói: “Chuyện gì thế này? Bị ngã sao?”
Lộ Thiên Tinh hàm hồ nói: “Quên rồi, giờ không đau nữa.”
Tiền Lãng nghi nghờ: “Đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Lộ Thiên Tinh nhớ lại mấy miếng màn thầu, nửa nạc nửa mỡ nói thêm: “Kiểu thế.”
Tiền Lãng: “……!”
Anh không chút do dự quay lưng, gọi quản gia: “Chú Chu! Lộ Thiên Tinh không chịu ăn cơm đàng hoàng!!”
Bác sĩ cũng đồng tình: “Cậu Lộ bị bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, không nên bất cẩn.

Nếu cậu không chịu tự chăm sóc bản thân thật tốt thì chỉ sợ về sau tình trạng sẽ còn tệ hơn.”
Cậu có bất cẩn đâu! Ai bảo biến thành cá không bị đói bụng làm gì!!
Với lại, lúc đấy dù muốn ăn cũng không nuốt nổi.

Có lí do nhưng không thể nói, Lộ Thiên Tinh chỉ có thể yên lặng cúi đầu, nghe quản gia, Tiền lãng, ba mẹ lẫn người đại diện thuyết giáo, héo queo.

Cùng lúc đó.

Tiếng động cơ xe hơi dần giảm nhỏ, siêu xe vừa rời đi lúc sáng chậm rãi đi vào khuôn viên, vòng qua đài phun nước tới trước cửa chính biệt thự.

Người hầu vội vàng tới mở cửa, mỉm cười chào hỏi: “Mừng ngài Phàn trở về.”
“Ừm.

“Tâm trạng Phàn Vân Cảnh có vẻ không tệ, tay xách theo một túi văn kiện đi vào.

Người hầu đi theo sau: “Có cần chuẩn bị cơm trưa không ạ?”
“Không cần.” Phàn Vân Cảnh không ngừng lại, xuyên qua đại sảnh, đi lên tầng: “Tôi ăn rồi, nếu không có gì thì đừng làm phiền tôi.”
Người hầu đứng lại ở dưới bậc một cầu thang, cung kính nói: “Vâng.”
Phàn Vân Cảnh quay lại phòng ngủ để kiểm tra bể cá trước.

Lúc ở hội trường đấu giá hắn vẫn luôn xem camera, bé cá nhỏ vẫn ngoan ngoãn bơi lội vui vẻ.

Nhưng đến khi hắn thật sự về nhà thì những hình ảnh giả dối kia bị xé nát.

Bể cá yên tĩnh.

Dù là hang nhỏ hay nhúm tảo đều không có bóng dáng bé cá.

Quạnh quẽ, cả căn phòng trống trải đến lạnh lẽo.

Phàn Vân Cảnh siết chặt túi văn kiện, tuy đã biết trước rồi nhưng vẫn không kiềm được cảm giác mất mát.

Thật sự đi rồi.

Đồ vô tâm.

Phàn Vân Cảnh thở dài, lấy điện thoại ra nhắn tin, xem bây giờ tình trạng cậu ấy thế nào.

Ấy mà vừa mở WeChat ra đã thấy người nào đó chủ động bắt chuyện.

Lần này cậu thêm hắn vào danh sách bạn tốt.

Sự cô đơn của Phàn Vân Cảnh biến mất ngay lập tức, vội vàng mở khung tin nhắn lên.

Lộ Thiên Tinh: Nghe nói dạo này anh nuôi cá? Thế thì chắc là người có kinh nghiệm nhỉ, giới thiệu cho tôi vài mẫu bể cá được không?
Phàn Vân Cảnh đọc đi đọc lại, hiển nhiên là hỏi tới bể cá chứ không hỏi tội hắn.

Sau khi cân nhắc một lúc lâu mới cẩn thận trả lời: Ừm, cậu thích loại gì thử miêu tả một chút xem.

Lộ Thiên Tinh: Càng lớn càng tốt, có thể bày ở nhà.

Phàn Vân Cảnh ngồi mò mò vài trang lẫn giỏ hàng của hắn: Mấy loại này khá tốt đấy.

Lộ Thiên Tinh xem tin nhắn rất nhanh.

Phàn Vân Cảnh chia sẻ địa chỉ cho cậu.

Lộ Thiên Tinh nói: Cảm ơn, làm phiền rồi.

Sau đó thuận lý thành chương nói: Để tôi mời anh một bữa.

Hả?
Phàn Vân Cảnh hơi nhướn mày, đây không phải là lời Lộ Thiên Tinh có thể nói ra..

Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Phàn Vân Cảnh gõ mấy chữ trả lời Được, dạo này tôi khá rảnh.

rồi đứng dậy lúc lọi khắp phòng ngủ.

Cả căn phòng rất lớn, ngoại trừ ban công và phòng tắm thì còn có phòng thay đồ.

Phàn Vân Cảnh đẩy cửa đi vào, cận thận tìm kiếm nửa ngày mới thấy một góc hơi lộn xộn.

Hắn không nhớ rõ mình có bao nhiêu bộ quần áo, đồ cần giặt cũng có người tự đến lấy, nhưng mà nhìn mấy chỗ trống này…..!Chắc là thiếu một bộ quần áo.

Phàn Vân Cảnh cúi đầu xem giờ, trong mắt đột nhiên xuất hiện ý cười.

Hèn gì người luôn muốn tránh xa hắn lại chủ động tìm nhờ giúp đỡ, thì ra là muốn cảm ơn vì bộ quần áo.

Thật ra đây cũng coi như là phân rõ giới hạn.

Mỡ tới miệng mèo rồi thì sao lại không há miệng được.

Phàn Vân Cảnh gọi cho trợ lý nhờ đưa bể cá tới cho Lộ Thiên Tinh.

Sau đó tắt máy, nhắn tin lại: Ngày mai được không?
Lộ Thiên Tinh trả lời rất nhanh: Được.

Sau đó thì hỏi: Cũng muộn rồi, Phàn tổng ăn cơm chưa?
Phàn Vân Cảnh vui vẻ nói chuyện phiếm với cậu: Tôi vừa từ hội đấu giá về, ăn….!
Vừa gõ được một nửa, đối phương đã gửi một ảnh.

Chén sứ trắng tinh, canh cá đang nóng hổi, màu sắc của thịt cá không thể chê, còn rải chút hành lá điểm xanh lên, quen thuộc vô cùng.

Lộ Thiên Tinh: Chúc ngon miệng:)
Tác giả có lời muốn nói:
Lộ Thiên Tinh: Tôi hận!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN