Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn
Chương 37
[Truyện chỉ được đăng tại:
WordPress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69
và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det…mxiZ%2Fj]
———————————————————————————–
Lăng Thanh vỗ tay đánh call cho cậu: “Cố lên!”
Chung Hoán nhìn bộ dáng khí định thần nhàn* của hắn, cứ cảm thấy quái quái, như kiểu mình vừa bị lừa xong, đột nhiên có hơi nổi giận, nhưng lại giận không được, chỉ đành phải đợi một lát nữa dùng kĩ thuật diễn xuất để thắt cổ treo Lăng Thanh lên đánh, dạy hắn cách làm người!
(Khí định thần nhàn: Thần thái, khí chất, bộ dáng nhàn nhã ung dung.)
Cậu đã sớm học thuộc lòng lời thoại cho ngày mai, bởi thế hiện tại chỉ cần nhìn sơ qua vài lần, đã ném kịch bản qua một bên, bắt đầu cùng Lăng Thanh đối diễn.
Lăng Thanh cảm thấy lối diễn của cậu có hơi giả trân, nên chủ động đề xuất cho cậu một vài đoạn hội thoại.
Từ từ, nhờ vào sự dẫn dắt của hắn, biểu tình của Chung Hoán đã dần tự nhiên hơn.
Chờ đến khi đoạn kịch nhỏ này được diễn xong, Chung Hoán rất đắc ý, nói: “Sao? Tôi diễn không tồi chứ gì?”
“Cậu đối với chính mình yêu cầu quả thực không cao lắm nhỉ?”
“Cậu nói làm như cậu yêu cầu cao đối với bản thân lắm vậy!”
“Cao hơn cậu.”
Lăng Thanh ngồi trên sô pha, bình tĩnh nói: “Cậu nhập diễn quá chậm, trạng thái cũng quá lề mề, biểu tình thì mất tự nhiên, động tác cứng đờ, hơn nữa . . . “
Lăng Thanh hiếu kỳ hỏi: “Trước kia cậu đều dùng hiệu ứng lồng tiếng à?”
“Phim truyền hình quay xong không phải đều lồng tiếng hay sao?”
Chung Hoán ngồi ở ghế đối diện, lại nghĩ tới những đánh giá vừa rồi của hắn đối với mình, âm dương quái khí nói: “Ha, quên mất, cậu là người mới, đương nhiên sẽ không hiểu chuyện này.”
“Không hiểu mà còn dám mạnh mồm phê bình ông đây!” Cậu khinh miệt hừ một cái.
“Không phải làm phim truyền hình đều nhất định phải dùng lồng tiếng.”
Lăng Thanh bình tĩnh nói: “Chỉ có khi diễn viên đọc thoại quá tệ, thanh tuyến không tốt, không sát nhân vật mới cần phải lồng tiếng.”
Hắn nhìn Chung Hoán: “Thanh tuyến của cậu không tồi, cũng rất sát nhân vật, nhưng cậu đọc thoại không ổn, không tính tới những đoạn cần đọc tốt, có nhiều đoạn cảm xúc của cậu không đúng chỗ. Cho nên, nếu cậu muốn sau này vẫn có thể tiếp tục phát triển phương hướng bên ngành điện ảnh, cậu tốt nhất nên luyện tập đọc thoại thêm.”
Chung Hoán không nghĩ tới còn có chuyện như thế, cậu nhíu mày, khó hiểu nói: “Cảm xúc của tôi không đúng chỗ nào?”
“Không hẳn là không đúng chỗ, mà là không đủ đúng chỗ.” Lăng Thanh uống một ngụm nước: “Có nghĩa là không hẳn cậu không cùng nhân vật có sự liên kết, mà là cả hai liên kết không đủ mãnh liệt.”
Cậu nghĩ nghĩ: “Ví dụ như?”
“Câu kia ‘nàng rất nhớ ngươi’, nàng ở đây là ai? Là Triệu An Ninh, là người cậu thích. Vì sao cậu lại tìm đến tôi nói những lời này? Là vì cậu đã dùng toàn tâm toàn ý, toàn sức lực để đối tốt với Triệu An Ninh, thế nhưng trong lòng nàng vẫn chỉ có Hạ Triều Dương, cho nên, dù cho rất không muốn gặp Hạ Triều Dương, rất không cam lòng, nhưng vì tình yêu của cậu đối với Triệu An Ninh, nên cậu mới buộc phải đi nói chuyện này với Hạ Triều Dương.”
“Tâm tình lúc này của cậu phải là không cam lòng, không muốn thừa nhận nhưng rồi lại chẳng thể nề hà, chỉ có thể bất lực, đấy là như vậy, chứ không đơn thuần là chỉ cần phô ra vẻ buồn bực. Khi nói ra lời này, cậu không hề có ngưng nghỉ, cậu nói rất liền mạch. Thế nhưng, ở trong sách có một đoạn, viết là——”
“Cừu Bàng khẽ mấp máy môi, thở dốc, áp lực trong lòng không thể chịu đựng nỗi, thế nhưng hắn cũng bất đắc dĩ, biểu tình gian nan, rõ ràng chỉ đơn giản là mấy chữ, lại tựa hồ như nặng ngàn cân: ‘Ngươi đi gặp nàng đi’ hắn mím môi, nói tiếp: ‘Nàng rất nhớ ngươi . . . .'”
“Một màn này, tuy rằng cậu có biểu cảm, thế nhưng cậu nghĩ biểu cảm của cậu như vậy là đúng hay chưa? Cậu chưa, cậu chỉ phô ra sự khổ sở của nhân vật, những cảm xúc khác đều bị cậu lờ đi. Vậy nên mới nói cảm xúc của cậu là không đủ đúng chỗ, vì cậu có thể biểu hiện càng tốt hơn nữa.”
Chung Hoán chưa từng nghe có người nói qua lời này với cậu.
Cậu là nghệ sĩ thay đổi giữa chừng, chưa từng học qua khóa biểu diễn chuyên nghiệp, chỉ là đột nhiên muốn làm diễn viên, cho nên mới vào cái vòng này.
Đạo diễn đã dạy cậu đi vị, dạy cậu động tác cùng biểu tình, cũng dạy cậu nên thu hồi biểu tình thế nào là đúng lúc, nhưng lại không dạy cậu đọc thoại cùng biểu hiện tính cách nhân vật.
Vậy nên, nhờ hậu kỳ lồng tiếng tựa hồ thành ước định quy củ của cái vòng này.
Thậm chí đến diễn viên cũng lười học thoại, đến lúc diễn chỉ cần tùy tiện nói nhảm vài từ hoặc vài con số là được.
Dù sao vẫn sẽ có hậu kỳ chuyên nghiệp phía sau, chỉnh sửa lồng tiếng cho người xem nghe được, những câu nói tâm tình, thành ý đều có thể truyền tải đầy đủ.
Cho nên đây là lần đầu có người nghiêm túc nói cho cậu biết, cậu đọc thoại như vậy, có thể còn tốt hơn nữa.
“Cậu có xem nguyên tác?” Chung Hoán hỏi.
Lăng Thanh gật đầu: “Tôi với cậu không giống nhau, dù sao tôi cũng là người mới, thời gian rảnh rất nhiều.”
Tâm tình Chung Hoán lúc này mới tốt lên được chút ít —— bởi vì câu nói kia của Lăng Thanh, vì cậu là người mới nên có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Những lời kia, tựa như đang cho cậu một bậc thang, không phải vì cậu không đủ dụng tâm diễn xuất, mà vì cậu quá bận.
Cậu đúng thật là chưa từng đọc nguyên tác, cậu nhiều việc như vậy, bay tới bay lui.
Nghỉ ngơi còn không đủ, công việc vùi dập, làm sao mà còn tâm tình cùng thời gian để đi đọc một quyển tiểu thuyết ngôn tình thiếu nữ.
Cho nên cậu chỉ đọc kịch bản, cũng cảm thấy đọc kịch bản là đủ rồi.
Trong giới diễn viên này đều là như vậy, vội đến chân không chạm đất, kịch bản cải biên phần lớn chính là kịch bản chung, ai mà quan tâm nguyên tác viết như thế nào.
Những quyển tiểu thuyết đó đến lúc tham gia hoạt động thì cố ý làm bộ lơ đãng lộ là bìa sách, ám chỉ cho fans là mình đang xem nguyên tác là được.
Đa số đều là tạo dáng chụp hình như thế để mượn sức thu hút một mớ fans nguyên tác mà thôi.
Ai mà biết sau đó, quyển sách kia bị cầm đi kê chân bàn hoặc là ném vào góc xó nào rồi không chừng.
Không phải vì có kịch bản cải biên rồi thì diễn viên không thèm xem nguyên tác nữa, nhưng đa số tất cả diễn viên đều quá bận, không có thời gian mà thư thả xem qua.
Đối với họ, kịch bản chính là nguyên tác.
Chung Hoán cũng cảm thấy chuyện này không có gì không ổn, dù sao tất cả mọi người đều như vậy.
Thế nhưng hiện tại, đứng trước mặt Lăng Thanh, cậu lại có chút hổ thẹn.
Cậu vốn nghĩ Lăng Thanh đi cửa sau để đoạt vai của Trần Hồng Minh, làm nam chính bộ phim này.
Cảm thấy hắn với những kẻ có hậu trường phía sau mình gặp trước kia giống nhau, vừa ngu lại thích thể hiện, ỷ mình có người chống lứng, suốt ngày chỉ biết ở đoàn phim xằng bậy, kỹ thuật thì rối tinh rối mù.
Lúc gặp rắc rối chỉ cần kêu kim chủ chạy ra chùi đít là xong.
Thế nhưng hôm nay, cậu phát hiện thì ra không phải như vậy.
Có lẽ Lăng Thanh đúng thật là có hậu trường, thế nhưng hắn so với bất kì diễn viên nào ở đây vô cùng chân thành và nghiêm túc diễn xuất.
Hắn thậm chí còn đọc xong nguyên tác, đem bối cảnh, lời thoại dụng tâm nghiền ngẫm tâm tư nhân vật.
Không chỉ riêng nhân vật của hắn, mà còn là những nhân vật khác cũng thế.
Cho nên trong nháy mắt, hắn mới có thể đem lời thoại cùng bối cảnh của Cừu Bằng ra, nói có sách mách có chứng, phân tích cho cậu nghe.
Chung Hoán cảm thấy hắn như vậy thật ra lại còn rất đáng quý.
Lăng Thanh không chỉ đối với bản thân hắn tự tin, mà còn đối với người khác vô cùng thẳng thắn, chân thành.
Thời điểm bọn họ luyện võ, Lăng Thanh sẽ vì thói quen mắc lỗi của cậu mà điều chỉnh động tác để có thể phối hợp, làm trọn vở diễn một cách lưu loát không lộ sơ hở.
Mà hiện tại, Lăng Thanh cũng sẽ vì vấn đề đọc thoại của cậu mà đưa ra kiến nghị, không cường ngạnh, nhưng lại có thể cho cậu hiểu chỗ sai để cải thiện.
Chung Hoán nhìn hắn, phảng phất thấy được hình ảnh bản thân lúc vừa vào nghề, tràn ngập chân thành cùng nhiệt tình yêu thương, đối với những người xuất hiện bên cạnh mình đều ôm theo thiện ý mà đối đãi.
Thế nhưng thời gian cũng dần thay đổi, cậu trở nên ngày càng giống với những diễn viên mà bản thân không thích trước kia.
Không hề còn sự nhiệt tình cũng yêu thương đối với nghề, chỉ một lòng đóng phim để hoàn thành công việc, không hề muốn đã tốt càng tốt hơn, chỉ cần cảm thấy được, thấy ổn thì ok duyệt qua.
Cậu đối với sự xuất hiện của Lăng Thanh không có chút thiện ý nào, vậy mà Lăng Thanh vẫn luôn đối tốt với cậu.
Chung Hoán ở một khắc này, không tự giác nở nụ cười.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng mà đối phương không giống như cậu nghĩ, không đơn giản chỉ là một kẻ mới ngốc bạch ngọt.
“Chắc cậu cũng nhìn ra được, tôi không thích cậu nhỉ?” Cậu hỏi.
Lăng Thanh khẽ cười: “Kẻ không thích tôi nhiều lắm, thêm một người cũng không vấn đề gì.”
“Vậy sao?” Chung Hoán có chút tò mò: “Những người kia không thích cậu vì cái gì?”
“Nhiều lắm.” Lăng Thanh không chút để ý, nói: “Không đẹp trai bằng tôi nên ghét này, không thông minh bằng tôi nên ganh tỵ này, đánh cũng đánh không lại nên căm giận vì tôi quá lợi hại này, yêu thầm đối tượng thích tôi, nam thần của cô ta trong lòng chỉ có tôi nên ghen này.”
“Không bị người đố kỵ là chuyện thường thôi, người như tôi vừa có nhan sắc vừa thông minh xuất chúng lại biết săn sóc người khác, những kẻ không thích tôi quả thật rất nhiều.”
Chung Hoán bất đắc dĩ: “Có thể bớt tự luyến được không, đừng có lúc nào cũng tận dụng mọi lúc đi khen chính mình như vậy.”
“Tôi chỉ là tự nhận thức được bản thân thôi, mấy cái tôi vừa liệt kê, bộ có cái nào không đúng sao?”
Chung Hoán: . . . .
Tuy là không muốn thừa nhận nhưng mà hình như đúng là không có thật.
Lăng Thanh đắc ý: “Thấy chưa, tôi đâu có nói điêu, đều là ăn ngay nói thật cả!”
Chung Hoán: . . . .
Chung Hoán cảm thấy hắn ở phương diện này hoàn toàn không giống một tân nhân chút nào.
Làm gì có tân nhân nào lại có tính cách thế này? Bọn họ đều không phải toàn là một dạng ngoan ngoãn đáng yêu, nghe lời hiểu chuyện hay sao?
Làm gì có ai như hắn, lắm mồm như vậy, không chỉ nói mà còn không thèm để ý người khác nghĩ gì.
Thần Khởi đúng là lợi hại, đào đâu ra một kẻ tài giỏi như vậy đến nhỉ?
Vu Thần đang ở nhà, nhìn WeChat bên mình liên tục nhắn qua, trong lòng bực bội, làm cái gì vậy chứ, sao mình nhắn nhiều như thế mà Lăng Thanh không reply cái nào vậy?
Hay là ngủ rồi?
Có ngủ cũng phải nói mình một tiếng chứ!
Vu Thần tâm phiền ý loạn, đi xuống lầu rót một ly nước, lúc đi ngang qua phòng của Lăng Thanh, anh không tự giác dừng bước lại, chậm rãi mở cửa phòng ra.
Một mảnh tối đen như mực.
Vu Thần nhìn, yên lặng từ túi áo lấy ra tờ giấy Lăng Thanh đưa cho anh trước khi đi.
Hắn muốn anh thăm ban*
(sb + Thăm ban sb: Ai đó đi đến đoàn phim thăm ai đó :))) )
Lăng Thanh chỉ đạo Chung Hoán động tác cùng biểu tình, lời thoại trong chốc lát, rồi bảo cậu trở về xem nguyên tác, có thời gian thì học đọc thêm thơ diễn cảm, sau đó mới tổng cổ cậu về phòng.
Chung Hoán khó hiểu: “Đọc thơ diễn cảm?”
“Đừng xem thường skill đọc thơ diễn cảm, muốn đọc được cho tốt thì phải đủ chan chứa tình cảm, cảm xúc, đối phương nói một câu, cậu phải khóc liền, hiểu không?”
Chung Hoán ngoan ngoãn gật đầu: “Ngày mai tôi lại tìm tới cậu đối diễn.”
“Được.”
Lăng Thanh nói xong liền đóng cửa.
Chung Hoán gãi gãi đầu, quay người trở về.
Thế nhưng đi chưa được hai bước đột nhiên cậu phản ứng lại, ủa wtf, dì dzãy chời, mình trong cái giới này so với cậu ta mới là tiền bối, sao lại biến thành hậu bối như Lăng Thanh chỉ đạo cậu rồi?
Sai quá sai!
Đúng là tự làm nhục thanh danh của chính mình mà!
Cơ mà sau đó cậu lại nghĩ, nhà giáo vĩ đại Khổng Tử đã từng nói: “Thông minh mà hiếu học, thì không ngại học hỏi kẻ dưới.” Vậy coi như cậu đây cũng không ngại học hỏi thêm từ hậu bối đâu!
Aiz da, tìm đâu được người như cậu, vừa kính kẻ trên, lại tôn trọng kẻ mới, trần đời đúng là hiếm thấy mà~
Chung Hoán sâu sắc vì chính mình cảm động!
Chu Tư Húy nghe được tiếng đập cửa, nhìn nghệ sĩ của mình đang đứng đó, có chút kinh ngạc: “Có chuyện gì à? Tối vậy mà còn tìm chị?”
“Từ từ để em nghĩ chút.” Chung Hoán nhìn cô, vẻ mặt có chút chính khí*: “È hem, nam phụ cũng có khí phái của nam phụ, hành động dẫm đạp nam chính như vậy chỉ có nam phụ độc ác mới có thể làm thôi, em là người vô cùng thiện lương, đương nhiên sẽ không làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như vậy, chị thấy đúng không?”
(Chính khí: ngữ khí của chính nghĩa)
Chu Tư Hủy: . . . .
Chung Hoán vỗ vai cô: “Cho nên chị Chu à, mình dẹp mấy cái bản thảo kia trước đi, ở đây chúng ta nói chuyện bằng thực lực, em quyết định sẽ cùng Lăng Thanh battle!”
(Cho ai quên thì lúc đầu Chung Hoán định khi nào quay phim xong, lúc chiếu phim sẽ cho người đi mua bản thảo nói Chung Hoán diễn tốt hơn Lăng Thanh, bêu xấu Lăng Thanh.)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!