Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang


Chương 15


    Tặng @heoluoianman

     Cảm ơn bạn đã bình chọn

_______________

Tô Nhật An sinh ra lớn lên ở thôn Nam Mộc, đối với những tộc lão có một loại kính sợ khó hiểu, vừa nghe lão nhân nói, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Theo bản năng duỗi tay…… lúc nãy đẩy nhiều lần cũng không đẩy nổi, lần này thế mà đẩy được Tiết Văn Hãn.

Đẩy Tiết Văn Hãn tới lảo đảo đồng thời y thiếu chút nữa té ngã.

“A Mỗ ——” Tô Đậu Tử dựa gần hai người, cũng bị hành động bất thình lình của Tô Nhật An dọa sợ, theo bản năng hô một tiếng.

Mà cùng lúc đó, Tô Thế Bình đứng không xa hai người cũng nghe lão nhân nói, nhìn thấy phản ứng của Tô Nhật An càng thêm đen mặt, không vui nói:

“Ngũ thúc, lời này của người là nói không đúng rồi, Tiết tiểu tử cùng An ca nhi là phu phu, đừng nói vừa rồi Tiết tiểu tử làm vậy là vì hút độc cho An ca nhi, cho dù không phải, kia cũng là chuyện vợ chồng nhà người ta, nhất không trộm người nhị không đoạt người, sao có thể nói là xấu xa? Chẳng lẽ nhiều người như vậy trơ mắt nhìn An ca nhi vì trúng độc mà mất mạng mới không xấu xa?!”

Lời này của Tô Thế Bình nói có chút nghiêm trọng, tương đương với trực tiếp tát vào mặt lão nhân.

Theo lý ông làm lí chính là không nên nói như vậy, nhưng ông không ưa lão nhân này lâu rồi, hơn nữa Tô Nhật An là nhi tử duy nhất của nhị đệ ông.

Lúc này mới chọc giận Tô Thế Bình.

Nghe Tô Thế Bình nói, lúc này mọi người mới chú ý tới, Tô Nhật An trừ bỏ sắc mặt tái nhợt, đùi y cũng đã sưng lớn.

Tuy rằng không quá nghiêm trọng, nhưng hiển nhiên là bị rắn độc cắn.

Bất quá cũng bình thường, đáy khe Tam Xóa vốn dĩ là động rắn.

Chỉ là lúc nãy Tô Nhật An được cứu lên, hai người liền “Vừa kéo vừa ôm”, lại là cởi giày xốc qυầи ɭóŧ, đem một đống lớn người phong kiến bảo thủ chấn trụ, làm bọn họ quên mất dưới đấy khe Tam Xóa là động rắn.

Càng đừng nói tới chú ý chuyện Tô Nhật An trúng độc.

Hiện tại vừa nghe Tô Thế Bình nói vậy, lại thấy chân Tô Nhật An sưng to như bánh màn thầu, mọi người sôi nổi cảm thấy bọn họ cũng chẳng quá mức nữa.

Tuy rằng Tô Nhật An là ca nhi bị nam nhân khác nhìn thân mình không tốt, nhưng đây là chuyện sống chết, nếu còn để ý những nghi thức xã giao đó mới là cổ hủ.

Huống chi phu quân người ta còn chưa nói gì, bọn họ có tư cách gì mà nói.

Một ít ca nhi ngày thường có quan hệ tốt với Tô Nhật An, cùng với một ít nữ nhân và ca nhi muốn lấy lòng Tiết Văn Hãn, nghe Tô Thế Bình nói, trong đầu vừa chuyển, sôi nổi tiến lên, nhiệt tình dò hỏi Tô Nhật An:

“An ca nhi, ngươi không sao chứ?”

“Hiện tại cảm giác thế nào?”

“Ngươi là như thế nào ngã xuống?”

“Ngươi nói ngươi sao lại không cẩn thận như vậy?”

“ Cầu Tam Xóa này, đã lâu lắm rồi, nên tu sửa lại bằng không lại sảy ra chuyện không hay.”

……

Tiết Văn Hãn bị Tô Nhật An đẩy ra sau, sửng sốt một chút, liền hiểu ý tứ Tô Nhật An, tuy rằng trong lòng không quá thoải mái, nhưng bởi vì có ký ức tra công, biết thế giới này đối với nữ nhân cùng ca nhi rất khắc khe, có thể lý giải được.

Thở dài, Tiết Văn Hãn xoay người, cuối người nói với Tô Nhật An,  “Đừng sợ, có ta ở đây không ai dám khi dễ ngươi.”

Rốt cuộc, hắn chính là Tiết Văn Hãn hung danh lan truyền.

Sau khi nghe được Tô Thế Bình nói câu kia, ngay sau đó liền nhìn thấy một đống ca nhi nữ nhân vọt lại đây, ríu rít nói tùm lum chuyện vô nghĩa.

Thiếu chút nữa đem Tiết Văn Hãn phiền chết, trực tiếp mở miệng đuổi người, “Xin lỗi, hiện tại thân thể  tiểu An không thoải mái, các ngươi có thể cách xa chút hay không.”  ( hay lắm anh. Cho đẹp mặt:)). )

Tiết Văn Hãn nói chuyện không hề khách khí.

Nhưng bởi vì trước kia tra công nói chuyện càng kiêu căng ngạo mạn hơn, mọi người không những không cảm thấy Tiết Văn Hãn ăn nói quá mức, ngược lại còn kinh hỉ Tiết Văn Hãn dễ nói chuyện.

Tiết Văn Hãn lúc này chỉ muốn mang Tô Nhật An về nhà xem đại phu, chỉ cần bọn họ nhường đường, ai rảnh quản bọn họ trong lòng nghĩ gì.

Bất quá hắn muốn mang Tô Nhật An đi xuống, khẳng định sẽ bỏ lại Tô Đậu Tử, mà người tốt nhất phó thác Tô Đậu Tử chính là Tô Thế Bình.

Nhưng lúc này, Tô Thế Bình đang đen mặt lý luận với ngũ lão.

Cũng không biết ông nói gì, liền nghe được lão nhân kia nói: “Thế Bình tiểu tử, tuy rằng ngươi là lí chính, nhưng ta tốt xấu gì cũng là ngũ thúc ngươi, ngươi sao có thể ăn nói với ta như vậy?! Một chút cũng không đem này đó lão đông tây  chúng ta để vào mắt, cái gì gọi là chúng ta trơ mắt nhìn An ca nhi mất đi tính mạng, An ca nhi kia không phải còn tốt sao?”

Tô Thế Bình cười lạnh một tiếng, “Ngũ thúc một hai phải để An ca nhi xảy ra chuyện mới được đúng không?”

“Ai, ta nói Thế Bình tiểu tử, ngươi đừng có ngậm máu phun người, cái gì mà ta một hai phải để An ca nhi xảy ra chuyện, ta là ngũ thúc công của An ca nhi, khẳng định là ngóng trông An ca nhi tốt, nhưng một ca nhi rõ như ban ngày bị nhiều hán tử nhìn thân như vậy……”

Ngũ thúc nói còn chưa nói xong đâu, Tiết Văn Hãn liền lạnh lùng rống lên một tiếng, “Ngươi mẹ nó câm miệng” đánh gãy lão nhân.

Hung danh quá đáng, sợ tới mức lão nhân đánh cái rùng mình, theo bản năng liền núp sau lưng Tô Thế Bình.

Đáng tiếc, Tô Thế Bình căn bản là không có ý tứ làm tấm mộc chắn cho lão, chân dịch một cái, liền đem lão nhân đẩy tới trước mặt Tiết Văn Hãn.

Tiết Văn Hãn ôm lấy Tô Nhật An, lạnh lùng nhìn lão nhân, “Phu lang của ta, ta còn chưa nói gì, ngươi muốn quậy cái gì, cho dù bị nhìn thân mình thì như thế nào?” Hừ lạnh một tiếng, ngữ khí khinh thường: “Còn muốn quản đến trên đầu lão tử.”

__________

Editor : Hay lắm! Chửi ch*t mọe nó cho em!!!!!!! 凸(`0´)凸

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN