Địa Cầu Online - Chương 33: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Địa Cầu Online


Chương 33: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (6)


Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan

Chương 33: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 6)

“Cháu gái yêu của bà, trong phòng bà có đồ chơi hay lắm, có muốn xem thử không?”

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

—————–

Túi đựng chuột vàng được cột chặt đặt trêи bàn trà, con chuột không cách nào thoát ra được, thế nhưng một chút bột phấn màu vàng thì lại rớt ra từ miệng túi. Bà Ngoại Sói kêu lên thảng thốt là do phát hiện ra đám phấn. Nó không màng tới Cây Dù Nhỏ, ngay cả rượu với gia vị cũng ném, ba chân bốn cẳng lao tới trước bàn trà để mở túi.

Ngay khi miệng túi vừa mở, con chuột trong nháy mắt nhảy vọt ra ngoài. Đường Mạch tất nhiên sẽ không để nó chạy mất, thế nhưng cậu chưa kịp ra tay thì Bà Ngoại Sói đã thoắt túm lấy gáy con chuột, nhấc nó lên.

Con chuột vàng kêu chít chít, Bà Ngoại Sói nhìn nó, nhịn không được nuốt nước miếng ực một cái. Con sói nhìn một hồi rồi lại quay đầu nhìn về phía Đường Mạch, ánh mắt nó phức tạp đến nỗi có lẽ phải dùng đến trăm vạn chữ mới miêu tả hết được. Đó là sự thèm thuồng pha lẫn rối rắm, rầu rĩ xen với một tia lương tri như có như không.

Bà Ngoại Sói nhét lại con chuột vào túi, cả bàn tay đen sì đầy lông lá nắm chặt cái túi. Mãi lâu sau, nó hít một hơi thật sâu như thể chuẩn bị đưa ra phán quyết cuối cùng.

Nó quát lên với giọng ồm ồm: “Đúng năm đồng, không hơn một cắc! Ngươi cái đồ thối thây, mau cút về chỗ cái tên Người dưới lòng đất ba ngươi đi! Đừng để ta thấy ngươi lần nữa, kể cả một cọng tóc nhá!”

Kể từ khi Bà Ngoại Sói vào nhà, tay Đường Mạch vẫn luôn ấn lên hình xăm que diêm ở cổ tay không dám thả lỏng, thế mà sau khi nghe câu vừa rồi cậu lại thở phào nhẹ nhõm.

Bà Ngoại Sói tiến vào buồng ngủ, móc dưới gối ra một cái tất bẩn thỉu màu vàng rồi lôi từ đó ra năm đồng xu. Có mỗi năm đồng mà nó còn phải đếm tới đếm lui tận ba lần mới miễn cưỡng đưa cho Đường Mạch.

[Đing Đoong! Nhận được “Đồng tiền của Bà Ngoại Sói”. Nhắc nhở: Có thể dùng tiền này để đổi lấy đạo cụ “Cây Dù Nhỏ Của Bà Ngoại Sói”].

Sau khi đưa tiền cho Đường Mạch, con sói nhặt bịch gia vị dưới đất lên, đủng đỉnh đi vào phòng bếp. Nó mở tủ, lấy ra một khối thịt muối khô quắp của Người dưới lòng đất rồi rắc gia vị lên trêи, nhai nhóp nhép từng miếng, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Đường Mạch. Ánh mắt nó trần trụi như thể miếng thịt trong mồm chính là thịt Đường Mạch vậy.

Trong khi đó, Đường Mạch thấy Bà Ngoại Sói ăn thịt thì sự phòng bị cuối cùng của cậu cũng buông xuống, bởi vì xem ra sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Bà Ngoại Sói quả thực không ăn thịt cậu. Đây có lẽ là quy định của Tháp Đen, cậu hoàn thành nhiệm vụ của Bà Ngoại Sói, đổi lại là con sói không ăn thịt cậu.

Đường Mạch nhìn năm đồng tiền trong tay, ngẫm nghĩ một hồi rồi quyết định: “Ta muốn đổi tiền lấy Cây Dù Nhỏ.”

“Hả?” Bà Ngoại Sói há cái miệng đẫm máu ngoạm tiếp một miếng thịt.

Vì Hắp Tháp có nhắc nhở nên chắc đấy là một lựa chọn, Đường Mạch trấn định nói: “Ta muốn dùng tiền đổi lấy Cây Dù Nhỏ.”

Ánh mắt Bà Ngoại Sói lập tức trở nên khác lạ, nó quét Đường Mạch từ trêи xuống dưới sau đó dừng lại ở năm đồng tiền, mắt nó toát lên sự tham lam xen lẫn một tia hoài nghi nho nhỏ. Nó cười lạnh một tiếng, nhếch mép để lộ răng nanh dính toàn vụn thịn: “Con nhóc, muốn Cây Dù Nhỏ làm gì hả?”

Đường Mạch tiếp tục hỏi: “Ta có thể không?”

Bà Ngoại Sói ngoạm tiếp một miếng thịt lớn: “Muốn cây dù làm gì, làm điệu à.”

Đường Mạch: “…” Một lát sau, cậu gật đầu mặt không cảm xúc: “Ta thích điệu.”

Bà Ngoại Sói chần chừ không muốn đưa Cây Dù Nhỏ cho Đường Mạch, thế nhưng cặp mắt xanh lét của nó vẫn dán chặt vào năm đồng tiền. Sau khi đã ăn uống no nê, nó mới chậm rãi nhặt lên Cây Dù Nhỏ: “Đúng năm đồng mới đổi được, biết chưa? Một cắc cũng không được thiếu!”

Đường Mạch đưa tiền, con sói vội vàng nhận lấy rồi ném Cây Dù Nhỏ vào ngực Đường Mạch, ngoài miệng lẩm bẩm: “Đồ thối thây, khẳng định học thói xấu từ thằng cha Người dưới lòng đất của nó…”

Đường Mạch: “…”

Ăn xong thịt, đổi xong dù, Bà Ngoại Sói bắt đầu đuổi Đường Mạch đi. Đường Mạch vẫn luôn kéo dài thời gian bởi vì đến bây giờ cậu vẫn chưa nghe thấy âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ của Tháp Đen.

Hay là nhiệm vụ chính vẫn chưa kết thúc?

Tốt nhất cậu nên ở đây đợi thêm chút nữa!

Lúc này, Bà Ngoại Sói thấy cháu gái còn đứng ăn vạ chưa đi, nó nhếch môi, thè lưỡi ɭϊếʍ răng: “Cháu gái yêu quý, ngươi không muốn đi sao?”

Đường Mạch chợt thấy căng thẳng nên lùi lại một bước, một suy nghĩ xẹt qua đầu, cậu hỏi: “Chuột đất thời không là gì?”

Bà Ngoại Sói bị hỏi đột ngột như vậy nên cũng trả lời không đâu vào đâu: “Ngay cả Chuột đất lông vàng thời không mà nhà ngươi cũng không biết?! Mẹ ngươi quả nhiên bị cái tên Người dưới lòng đất kia làm cho lú mề rồi nên mới không dạy ngươi cái này.”

Nói xong, nó túm chuột đất lông vàng trong túi ra, sau đó lôi từ trong ngăn tủ một bánh xe chạy cho chuột. Con chuột vốn đang giãy giụa điên cuồng mà sau khi được bỏ vào trong bánh xe thì lại ngoan ngoãn như trúng tà. Ban đầu nó lướt chân một cái để thăm dò, vừa thấy bánh xe chuyển động thì huy động cả tứ chi chạy như phát rồ.

Đường Mạch nhìn con chuột một lúc, đột nhiên phát hiện thời gian và không gian như được nhân lên, chồng chéo xung quanh bánh xe. Cậu thấy một con chuột đất lông vàng nữa! Con chuột thứ hai này giống hệt con chuột thứ nhất, cũng đang chạy trêи bánh xe. Sau đó, lần lượt xuất hiện con thứ ba, thứ tư rồi thứ năm…

Hình ảnh một bầy chuột đất lông vàng như đan xen rồi nhanh chóng tách rời. Con chuột chạy càng nhanh thì số chuột nhân lên càng nhiều.

Bà Ngoại Sói hau háu nhìn đám chuột, tiếng nuốt nước miếng ừng ực càng rõ ràng. “Đây là Chuột đất lông vàng thời không.”

Sau đó, con sói bắt đầu lảm nhảm “Thịt chuột kho tàu”, “Chuột sốt chua ngọt”, “Chuột đất chiên giòn”. Cuối cùng, nó nhìn đầu Đường Mạch, nuốt ực một cái.

Đường Mạch: “…”

Cổ họng con sói phát ra tiếng cười khàn khàn quái dị, nó chậm rãi bước về phía Đường Mạch, hỏi dò: “Cháu gái yêu của bà, trong phòng bà có đồ chơi hay lắm, có muốn xem thử không?”

Nhiệm vụ chính chưa kết thúc nên Đường Mạch không dám rời khỏi nhà Bà Ngoại Sói, thế nhưng nghe xong câu vừa rồi, Đường Mạch cắn chặt răng nhanh chóng quyết định: Tạm thời mặc kệ nhiệm vụ chính, rời khỏi nơi này trước đã!

Đúng lúc này, ngoài nhà truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm.

“Bà Ngoại Sói, đám thương nhân dưới lòng đất sắp đi ngang qua Sơn cốc Quái vật, Mũ đỏ nhà ngươi có thể theo bọn họ quay về Vương Quốc Dưới Lòng Đất, có cần ta đưa nó rời khỏi Sơn cốc không? Bà Ngoại Sói, ngươi có đó không?”

Bà Ngoại Sói vừa rồi còn nhe ra bộ răng gớm ghiếc, dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Đường Mạch, đột nhiên nghe vậy nó ngậm miệng, trở lại trạng thái bình thường. Đường Mạch cuối cùng cũng biết bảy ngày trước lúc được con tinh tinh dẫn đến gõ cửa nhà Bà Ngoại Sói, con sói rốt cuộc làm gì.

Bà Ngoại Sói nhanh chóng chỉnh trang lại váy иɦũ ɦσα, đội mũ dạ rồi đủng đỉnh đi ra mở cửa. Sau đó, nó bước ỏn ẻn từng bước đến trước cổng chính: “Bác tinh tinh, ngươi quan tâm Mũ đỏ nhà ta ghê.”

Đường Mạch theo sau nó ra ngoài. Tinh tinh nói: “Mũ đỏ là cháu gái ngươi nên đương nhiên chúng ta phải quan tâm rồi. Mũ đỏ, đội thương nhân từ Vương Quốc Dưới Lòng Đất đi qua đây, ngươi cùng ta đi tìm bọn họ! Bọn họ là người tốt, hay bán giá ưu đãi cho chúng ta, không giống đám con buôn của Quốc Vương, suốt ngày lừa gạt đám quái vật bọn ta.”

Đường Mạch gật đầu, thừa dịp chạy đến cạnh con tinh tinh. Mặt con sói xanh lét, hung tợn nhìn Đường Mạch. Đường Mạch vẫn cố gắng bình tĩnh cúi đầu nhìn mặt đất, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ nhiệm vụ chính vì sao còn chưa hoàn thành, còn cần làm gì nữa mới được?! Nếu thật sự phải trở lại nhà Bà Ngoại Sói, vậy sẽ phải lén quay về đây như thế nào?!

Còn đang ʍôиɠ lung suy nghĩ, giọng trẻ con lanh lảnh bất chợt vang lên:

[Đing Đoong! Hoàn thành nhiệm vụ chính “Trò chơi đánh chuột đất ở Sơn cốc Quái vật vui vẻ”, đánh được 11 con chuột đen, 1 con chuột vàng].

Đường Mạch mở lớn hai mắt, trái tim vẫn đang treo ngược rốt cuộc buông xuống. Giọng trẻ con tiếp tục: [Một con chuột đen được 1 điểm, một con chuột vàng được 10 điểm. Người chơi tổng cộng đạt được 21 điểm. Số điểm này vượt quá 20 điểm, kϊƈɦ phát khen thưởng “Sự yêu mến của Tinh tinh”].

Trong lòng Đường Mạch lộp bộp một tiếng, đột nhiên như phát hiện ra điều gì, toàn thân cứng ngắc tại chỗ.

Thông báo của Tháp Đen vẫn chưa kết thúc: [Đing Đoong! Người chơi Mạch Mạch kϊƈɦ hoạt nhiệm vụ ẩn [Bắt chuột đất lông vàng], thành công thông quan Tháp Đen tầng 1 (cấp độ bình thường)… Nhầm… Thành công thông quan Tháp Đen tầng 1 (cấp độ khó)].

Trước mắt Đường Mạch tối sầm, ngón tay run rẩy, ngay khoảnh khắc này cậu bỗng nhiên hiểu ra ác ý của Tháp Đen.

…Cấp độ khó bà mẹ nhà ngươi chứ!!!

Đại tinh tinh còn đang nói chuyện với Bà Ngoại Sói, trước mắt Đường Mạch đã lấp loáng ánh sáng trắng chói mắt.

Cùng lúc đó ở khắp nơi trêи thế giới, một giọng trẻ con hân hoan bất chợt vang lên trong đầu của 23 người chơi:

[Đing Đoong! Khu 2 Trung Quốc: Người chơi chính thức Mạch Mạch thành công thông quan Tháp Đen tầng 1 (Cấp độ khó)].

[Đing Đoong! Khu 2 Trung Quốc: Người chơi chính thức Mạch Mạch…].

Thông báo vang lên ba lần, 23 người chơi nhận được thông báo đồng loạt dừng tay, kinh ngạc nhìn về phía toà tháp gần mình nhất.

Trêи đường cao tốc Lục Hoàn tại Bắc Kinh, Phó Văn Đoạt cũng nghe được thông báo. Mới đầu hắn còn sửng sốt: “Cấp độ khó?” Sau đó hắn khẽ cười, tiếp tục đi về phía nam.

Los Angeles. Mỹ. Một cô gái tóc vàng cả người toàn máu nghe xong thông báo thì lẩm bẩm: “Cấp độ khó là sao…”

Châu Âu. Một người đàn ông trọc đầu ngồi trêи sô pha, tay cầm ly vang đỏ. Thông báo kết thúc, gã nhíu mày: “Trò chơi công tháp của mình là cấp bình thường, thế cấp khó thì thế nào?”

Trung Quốc có ba người nghe được âm thanh này, Mỹ cũng ba người, khu vực Châu Âu bốn người…

Hai mươi ba người chơi, ngoại trừ Phó Văn Đoạt, hai mươi hai người còn lại đều niệm niệm một cái tên trong đầu: “…Mạch Mạch!”

Đường Mạch vừa mới được chuyển dịch về đường Nam Kinh, đương nhiên không biết cái tên của mình đã khuấy đảo trêи phạm vi toàn cầu. Thế nhưng cũng chả sao, vì dù gì thì ba ngày sau cũng chẳng còn tồn tại người tên Mạch Mạch như vậy nữa.

Đường Mạch hiện tại đang đứng ở một cửa hàng bán đặc sản địa phương trêи đường Nam Kinh.

Tháp Đen ở khu vực Thượng Hải nằm trêи đường Nam Kinh cho nên Đường Mạch mới xuất hiện tại nơi này, bên cạnh là Cây Dù Nhỏ ren hồng cùng với ba lô của cậu.

Sau khi Đường Mạch trở về, cậu vẫn đứng yên một chỗ, ánh mắt lướt quanh quầy hàng trống rỗng rồi dừng lại ở Cây Dù Nhỏ. Đường Mạch bình tĩnh nhặt lên Cây Dù Nhỏ nhét vào ba lô. Xong xuôi, cậu bước ra khỏi cửa đi thẳng về phía Tháp Đen.

Toà tháp lơ lửng cách mặt đất hơn trăm mét, Đường Mạch đứng dưới Tháp Đen, ngẩng đầu nhìn lên gã khổng lồ phía trêи.

Một phút sau, cậu nhặt lên một thanh sắt dưới đất rồi hung hăng quật vào bia đá nham nhở ngay cạnh. Trêи mặt cậu không biểu lộ cảm xúc nhưng tay cầm thanh sắt lại nện cật lực lên tấm bia lung lay sắp đổ. Một nam một nữ đi ngang qua thấy cảnh này thì đi vòng đường khác, mặt cũng không tỏ vẻ gì gọi là kinh hãi.

Bởi, từ khi trò chơi chính thức bắt đầu thì đã có vô số người tới đây, bọn họ chẳng làm gì được Tháp Đen nên chỉ biết trút giận lên đồ vật xung quanh khu vực Tháp Đen. Cửa hàng gần đây cũng bị đập phá tan hoang, khối bia đá này không biết đã bị đập bao nhiêu lần, đã sớm vụn vỡ từ lâu. Người có hành vi như Đường Mạch để xả giận cũng không ít, ai thấy thì cách xa chứ chẳng cảm thấy ngạc nhiên bởi vì ngay cả chính họ có khi cũng từng như vậy.

Đường Mạch nện đủ bảy lần thì ném thanh sắt xuống đất, khoác ba lô rời khỏi đường Nam Kinh, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Sắc trời dần tối, người trêи đường cũng càng lúc càng thưa thớt, Đường Mạch đi vào một trung tâm thương mại, tìm một cửa hàng quần áo không người để trú chân. Trải qua mười ngày chuẩn bị công tháp rồi thực sự công tháp cho đến tận bây giờ, Đường Mạch rốt cuộc mới có thời gian nghỉ ngơi. Nhớ lại hành động vừa rồi của mình, Đường Mạch nghĩ: “…Haiz, có chút ấu trĩ.”

Đúng là có ấu trĩ, nhưng lúc đó Đường Mạch giận quá không kiềm chế nổi.

Sau khi có Địa cầu Online, Đường Mạch vẫn luôn tiếp thu hiện thực bảo trì bình tĩnh, không giống đa số người chỉ biết đi phá phách. Nhưng lần này, quả thật Tháp Đen đã chọc trúng công tắc tức giận của cậu. Đường Mạch trăm triệu lần không nghĩ tới nhiệm vụ chính của trò chơi vừa rồi chỉ hoàn toàn là đánh chuột, ý nằm ở mặt chữ: [Trò chơi đánh chuột đất ở Sơn cốc Quái vật vui vẻ].

“Ngươi mẹ nó đánh chuột đất! Cả nhà ngươi đi mà đánh chuột đất!”. Đường Mạch âm thầm chửi rủa trong lòng.

Đúng vậy! Trò chơi công tháp lần này là một trò chơi đánh chuột đơn thuần, thế mà trong tám quy tắc Tháp Đen đề ra ban đầu, không có cái nào nói rằng Đường Mạch chỉ cần đánh chuột là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Kể cả mấy lời cuối cùng gợi ý việc Bà Ngoại Sói chán ghét chuột vàng nên muốn cháu ngoại tới bắt chuột giúp mình, cũng không có từ nào là “đánh đủ chuột thì nhiệm vụ mới kết thúc”.

Một trò chơi đánh chuột, chuột đen 1 điểm, chuột vàng 10 điểm. Nếu chỉ đánh chuột đen, bảy Đường Mạch trong bảy ngày đánh được tối đa 28 con. Số điểm cộng lại chỉ cần hơn 20 điểm thì sẽ kϊƈɦ phát “Sự yêu mến của Tinh tinh”, điều đó có nghĩa là quái vật tinh tinh sẽ đến gõ cửa nhà Bà Ngoại Sói và đưa Đường Mạch đi.

Ban đầu con sói doạ sẽ ăn Đường Mạch nếu cậu không tóm được chuột vàng, sau đó chính nó cũng không cảm thấy Đường Mạch có thể bắt được chuột vàng, vì thế nó đã sớm chuẩn bị rượu với gia vị để lúc về là có thể ăn ngay Đường Mạch. Cho nên, “Sự yêu mến của Tinh tinh” là phần thưởng của Tháp Đen giành cho người chơi hoàn thành nhiệm vụ chính, mục đích là để giữ mạng người chơi.

Mà nhiệm vụ chính ở đây chính là chỉ cần đánh được ít nhất 20 con chuột đen và sống sót tới ngày cuối cùng là chiến thắng. Việc Đường Mạch bắt được chuột vàng là vượt mức yêu cầu của nhiệm vụ, kϊƈɦ phát nhiệm vụ ẩn, biến trò chơi từ cấp độ bình thường trở thành cấp độ khó.

Vậy Đường Mạch có nên tức giận hay không?

Cậu luôn ôm quyết tâm chiến đấu tới chết, hao tổn tâm tư, thật vất vả mới bắt được chuột đất lông vàng. Cuối cùng Tháp Đen lại nói: Xin lỗi, không nghĩ ngươi lại ưu tú như vậy, vượt mức yêu cầu của nhiệm vụ. Thôi cho ngươi cái huy hiệu, chúc mừng ngươi hoàn thành cấp độ khó!

Đường Mạch tức quá chỉ muốn chửi, nhất thời nhịn không được nên mới giận cá chém thớt lên tấm bia đá. Bảy ngày nện bảy cái!!!

Hiện tại, Đường Mạch ngồi khuất sau mấy cái tủ trong cửa hàng, âm thầm cân nhắc: “Trước mắt trò chơi công tháp có ba hình thức: Cấp độ thiểu năng, cấp độ bình thường và cấp độ khó, khả năng về sau sẽ có thêm nhiều cấp độ khác nữa. Cho nên, nhất định phải luôn nhớ kỹ quy tắc mà Tháp Đen ban bố bởi vì nó có thể chơi chữ hoặc gài bẫy người chơi trong câu chữ.”

“Trò chơi chuột đất ở Sơn cốc Quái vật vui vẻ” vừa rồi nhìn qua như thể Tháp Đen đang chơi Đường Mạch, khiến cậu tìm mọi cách để bắt được chuột vàng; trêи thực tế, đấy cũng là cách mà Tháp Đen tăng độ khó cho trò chơi.

Nếu Bà Ngoại Sói không bắt Đường Mạch đi tóm chuột vàng, vậy thì Đường Mạch sau khi nghe tên trò chơi sẽ tập trung đi đánh chuột đất, suy nghĩ đầu tiên sẽ là tận lực đi đánh càng nhiều chuột càng tốt. Việc đạt được 20 điểm cũng tương đối dễ dàng. Ngược lại, một khi cái suy nghĩ “Mình nhất định phải bắt được chuột vàng” đã ghim chặt trong đầu, vậy Đường Mạch lại phải cố gắng để tất cả Đường Mạch đứng ở cùng một cửa hang.

Một con chuột đen được 1 điểm, nếu Đường Mạch chỉ tập trung đánh chuột đen thì kể cả khi bảy Đường Mạch đứng ở các cửa hang khác nhau, số chuột tối đa đánh được là 28 con. Vừa rồi thông báo Đường Mạch được 21 điểm, trừ đi 10 điểm của chuột vàng thì số điểm từ chuột đen chỉ có 11 điểm, cách 20 điểm quá xa, không đạt yêu cầu. Lừa người chơi đi bắt chuột đất lông vàng chứ không phải đánh đủ số lượng chuột đen, đây là cửa ải lớn nhất của trò chơi này.

Còn một vấn đề Đường Mạch vẫn luôn suy nghĩ, nhiệm vụ bắt chuột vàng lần này, ngoài cậu ra thì liệu người khác có thể hoàn thành được không?

Nếu không có đạo cụ lưu trữ, Đường Mạch sẽ không thể nào liên lạc với Phó Văn Đoạt, càng không biết mình rơi vào một cái bẫy thời không. Hơn nữa, nếu không có dị năng “đổi tên”, Đường Mạch cũng không biết kết nối với các “Đường Mạch” khác để đứng cùng một cửa hang kiểu gì?

Có thể người chơi khác cũng có dị năng và đạo cụ đặc thù, nhưng nếu muốn hoàn thành công tháp thì người chơi phải tự đặt ra yêu cầu hà khắc với chính mình, bởi lần này hoàn toàn không giống một trò chơi công tháp bình thường. Trừ khi trò chơi này là thiết kế riêng cho Đường Mạch. Cậu bất đắc dĩ cười một tiếng, từ ba lô lấy ra Cây Dù Nhỏ, mở dù ra ngắm nghía nhưng không phát hiện điều gì bất thường.

Trời tối mịt, không gian xung quanh cũng mịt mờ, Đường Mạch lấy ra đèn pin chiếu lên thân dù tìm manh mối. Đến khi chiếu tới phần đỉnh, từng hàng chữ nhỏ bắt đầu xuất hiện.

[Đạo cụ: Cây Dù Nhỏ Của Bà Ngoại Sói]

[Người sở hữu: Mạch Mạch]

[Phẩm chất: Hoàn mỹ]

[Cấp bậc: Cấp 2]

[Lực công kϊƈɦ: Mạnh]

[Công năng: Lực phòng ngự cực mạnh, mặt dù rất cứng, đỉnh dù rất nhọn. Cây Dù Nhỏ lúc mở dùng để phòng ngự, lúc đóng dùng làm vũ khí tấn công. Bên ngoài trông rất đẹp. ]

[Hạn chế: Muốn sử dụng Cây Dù Nhỏ thì phải hô lớn “Năng lượng Mũ đỏ, Ma pháp thiếu nữ biến thân!”]

[Ghi chú: Cây Dù Nhỏ của Bà Ngoại Sói giống cháu gái ngoại của bà ta, trái tim thiếu nữ ren màu hồng. ]

Đường Mạch: “…”

Nhìn hạn chế của cây dù, khoé miệng Đường Mạch giật giật. Vốn định vứt xó cái đạo cụ này, thế nhưng nghĩ tới phẩm chất hoàn mỹ và công năng siêu cường kia thì…Đường Mạch yên lặng thu lại Cây Dù Nhỏ.

Tiếp theo là một đồng vàng mà Đường Mạch có được trước khi rời khỏi Tháp Đen, trong quá trình bị dịch chuyển ra khỏi toà tháp, một thông báo vang lên bên tai cậu: [Đing Đoong! Người chơi Mạch Mạch thành công thông quan Tháp Đen tầng 1 (Cấp độ khó). Là người chơi đầu tiên trêи thế giới vượt qua cấp độ khó, nhận thêm phần thưởng “Đồng Vàng Của Quốc Vương”].

Chính là đồng xu này! Cậu cẩn thận sờ lên hoa văn trêи mặt đồng vàng để tìm kiếm manh mối về đạo cụ.

Đồng xu này nặng trĩu, xem qua thì tuyệt đối không pha lẫn tạp chất mà chính là vàng ròng nguyên chất. Một mặt in hình một người đàn ông đội vương miện, mặt còn lại là văn tự kỳ quái mà Đường Mạch xem không hiểu. Cậu nhìn văn tự một hồi, sau đó lại lật về mặt có hình người: “Đồng Vàng Của Quốc Vương!”.

Đường Mạch đã từng nghe tinh tinh nói, đám nhà buôn của Quốc Vương chuyên môn lừa gạt bọn quái vật bằng cách bán vật phẩm giá cao cho chúng nó. Vậy đây là “Quốc Vương của Vương Quốc Dưới Lòng Đất?”

Đại khái đoán được lai lịch của đạo cụ, Đường Mạch lại tìm phần giải thích của đồng xu, hết dùng lửa đốt lại dùng răng cắn, cuối cùng cậu cho ra một kết luận: “Tuyệt đối là vàng ròng trăm phần trăm!” Bởi đồng vàng này vừa bị cậu cắn méo!

Đường Mạch bẻ lại đồng xu méo mó, sau khi hồi phục nguyên trạng, một hàng chữ nhỏ lập tức hiện lên.

[Đạo cụ: Đồng Vàng Của Quốc Vương]

[Người sở hữu: Mạch Mạch]

[Phẩm chất: Hi hữu]

[Cấp bậc: Cấp 1]

[Lực công kϊƈɦ: Không]

[Công năng: Được quyền tuỳ ý bỏ qua bất kỳ trò chơi nào của Tháp Đen, có thể lựa chọn rời khỏi trò chơi ngay lập tức hoặc trở thành người xem.]

Đọc đến đây, trái tim Đường Mạch đập mạnh hơn, hô hấp nhanh hơn, qua vài giây sau cậu mới bình tĩnh lại để đọc nốt.

[Hạn chế: Là đạo cụ dùng một lần, tức là chỉ có thể sử dụng một lần. Khi đứng xem trò chơi thì không thể sử dụng dị năng hay đạo cụ để trợ giúp người đang chơi hoàn thành nhiệm vụ]

[Ghi chú: Cầm đồng vàng miễn chết của Quốc Vương, ngươi chính là phát ngôn viên của Quốc Vương!]

Đường Mạch thầm

thì: “Quả nhiên…”

Đạo cụ nghịch thiên như vậy không thể nào không có hạn chế được, mà chỉ được sử dụng một lần chính là hạn chế lớn nhất. Kể cả vậy, Đường Mạch vẫn cảm thấy kϊƈɦ động, ngắm nghía nó tận 5 phút rồi mới cất vào túi áo trong, kéo khoá cẩn thận.

Cho tới bây giờ, Đường Mạch có được tất cả hai đạo cụ hi hữu, một là Trứng Gà Tây, một là Đồng Vàng Của Quốc Vương, cả hai đều có công năng nghịch thiên. Nhất là Đồng Vàng Của Quốc Vương, kể cả có là đạo cụ dùng một lần thì công năng “Được quyền tuỳ ý bỏ qua bất kỳ trò chơi nào của Tháp Đen” cũng đã đủ khiến Đường Mạch không thể nào bình tĩnh nổi.

“Không thể tùy tiện dùng, không tới giây phút mấu chốt thì không được dùng!” Đường Mạch thầm nghĩ, “Ví dụ như trong trò chơi đánh chuột, đến khi nào sắp bị Bà Ngoại Sói ăn thịt thì mới được dùng.”

Đồng Vàng Của Quốc Vương nếu chưa tới lúc sống chết, tuyệt đối không dùng!

Có được hai đạo cụ mới, Đường Mạch mỹ mãn nằm trêи sàn nhà lạnh băng ở cửa hàng quần áo, dần dần có cảm giác buồn ngủ. Nửa tháng nay không lúc nào có được một giấc ngủ ngon, bảy ngày bắt chuột cũng không nhắm nổi mắt, hiện tại trò chơi rốt cuộc kết thúc, Đường Mạch dần dần chìm vào giấc ngủ. Tuy vậy, cơ thể cậu vẫn căng chặt đề phòng có biến sẽ lập tức phản ứng.

Một đêm mộng đẹp.

“Bịch —”

Có âm thanh của vật nặng rơi xuống, Đường Mạch bỗng chốc mở mắt, tay ấn lên Que Diêm Lớn. Cậu im lặng nghe ngóng, phát hiện âm thanh truyền tới từ bên ngoài cửa hàng. Đường Mạch nhẹ nhàng nhấc ba lô chầm chậm tiến về phía cửa, ẩn mình sau một kệ hàng dõi mắt ra phía ngoài.

Sáng sớm.

Phía hành lang đối diện ở tầng trêи, một cô gái trẻ tuổi đang hoảng hốt nhìn về phía trước, phần hành lang trước mặt cô gái lại rơi đúng vào góc chết của mắt Đường Mạch nên cậu không rõ người này đang nhìn cái gì. Cô gái bước lùi từng bước, dán cả người lên thanh chắn hành lang.

Phần rào chắn này có đặt bồn hoa, Đường Mạch đoán thứ vừa rớt xuống chắc là một bồn hoa.

Cô gái trẻ sợ quá dùng hai tay bịt miệng, toàn thân run rẩy, sau đó cô ta đột nhiên xoay người, vừa chạy vừa hét lớn: “Bọn chúng đến đây rồi! Tới, tới rồi!!!”

Đường Mạch nghe thấy tiếng bước chân chạy ra khỏi đây. Cậu nhíu mày, chờ thêm một lúc tới khi xác định bên ngoài không còn ai mới lấy ra Que Diêm Lớn, rời khỏi cửa hàng quần áo. Cậu nhìn lên hành lang đối diện ở tầng trêи, máu tươi nhỏ giọt lập tức đập vào mắt. Đường Mạch chợt thấy căng thẳng, cầm que diêm đi lên đó.

Phần hành lang bị chắn khi nãy hiện ra hoàn toàn ngay trước mắt Đường Mạch, rốt cuộc cậu cũng biết lúc nãy cô gái trẻ đã nhìn thấy gì. Trước mặt cậu là một người đàn ông trung niên hai mắt trợn trừng nằm dưới mặt đất, phần ngực có một lỗ lớn, máu tươi từ đó chảy ra, quần áo trêи người nhuộm đẫm máu đỏ. Trong cái lỗ lớn ấy không có trái tim!

Đường Mạch nhịn xuống cảm giác buồn nôn, tiến lên kiểm tra thi thể. Quả tim đoán chừng là bị người dùng lực lớn móc mất, xương sườn vỡ vụn, mạch máu cũng đứt đoạn.

Đường Mạch quan sát xung quanh, sau đó kiểm tra khu vực tầng hai và tầng một mới phát hiện ra một quả tim. Nói đúng ra, là một nửa quả tim! Giống như bị con gì gặm nham nhở mất một nửa, sau đó ném xuống đất.

Sau Địa cầu online thì việc giết người cũng không phải chuyện gì lạ lẫm nữa, mỗi ba ngày là có thể nhìn thấy một khối thi thể. Thế nhưng giết người kiểu này, thậm chí… có khả năng còn ăn cả thịt người…

Trong lòng Đường Mạch bất chợt dâng lên một dự cảm bất thường.

Cùng lúc này, ở phía tây Thượng Hải, một thằng nhóc lùn lùn mập mập đang lôi một thằng nhóc khác gầy như cây gậy chạy tới núp sau một chiếc ô tô. Hai nhóc cố gắng cúi đầu thật thấp để không làm lộ vị trí. Không gian chật hẹp, tiếng hít thở của hai nam sinh trở nên đặc biệt nặng nề, trái tim cũng đập bình bịch liên hồi.

“Triệu… Triệu Tử Ngang, tay cậu có ổn không?” Giọng nói run rẩy của nam sinh gày gò cất lên.

Cánh tay phải của nhóc mập bị chém đến lộ cả xương, máu tươi từ vết chém nhỏ giọt xuống đất. Nó dùng tay còn lại bịt miệng vết thương, tránh cho máu chảy phát ra âm thanh, khàn khàn nói: “Không…Không sao. Chúng ta phải quay lại, không thể đi về phía tây, bọn chúng từ phía tây tới. Chờ bọn chúng đi khỏi, chúng ta trở về tìm San San, tìm anh Mạch.”

Nam sinh gậy trúc gật đầu thật mạnh: “Được!”

Nhóc mập cắn chặt răng, còn muốn nói thêm gì nữa thì bỗng nhiên, tiếng cười chói tai từ đỉnh đầu truyền xuống: “Ai da, tìm được rồi nha.”

————————

Meo Meo: Cuối cùng thì mình đã hết bận và comeback rồi, hy vọng mọi người vẫn chưa quên nhà mình. Thời gian tới mình sẽ tiếp tục edit các truyện trong nhà, đồng thời tiến hành beta lại luôn. Cám ơn mọi người thời gian vừa qua đã có những lời động viên tinh thần và cổ vũ giành cho mình. Cám ơn nhiều  ❤️

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN