Địa Cầu Online - Chương 37: Chiến đấu với Thực Nhân Ma (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Địa Cầu Online


Chương 37: Chiến đấu với Thực Nhân Ma (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan

Chương 37: Chiến đấu với Thực Nhân Ma (Part 4)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

—————–

Tô Châu. Trong một trung tâm mua sắm cỡ lớn.

Một bà cô trung niên dáng người thấp bé đang chạy như ma đuổi qua các gian hàng, cổ tay phải bị chặt đứt, máu tươi chảy tong tỏng xuống mặt sàn. Người này vừa chạy vừa dùng cánh tay còn lại vung loạn xạ. Theo động tác của bà ta, đồ đạc từ các gian hàng đồng loạt bay lên rồi phi thẳng về phía sau. Roạt roạt roạt!

Người đàn ông áo đen vẫn luôn đuổi riết không tha, thứ vũ khí hình chóp tam giác trêи tay hắn đón đánh hết thảy đồ vật lao tới, lưỡi dao sắc bén chém tất cả thành hai nửa chỉ trong nháy mắt.

Ánh mắt bà già trở nên điên loạn, bà ta gào thét, dùng dị năng điều khiển tất cả những gì có thể phi về phía Phó Văn Đoạt. Càng dùng dị năng thì mặt bà ta càng đỏ, giống như một quả bóng bị bơm căng có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Hai người một trước một sau đuổi tới siêu thị dưới tầng hầm của khu mua sắm. Khi chạy tới dãy trưng bày dao kéo, nhìn thấy trước mặt toàn dụng cụ sắc nhọn, hai mắt người phụ nữ sáng lên. Bà ta phẩy tay khiến cho đám dao kéo này bay lên, lao về phía đối thủ.

Phó Văn Đoạt mặt không đổi sắc nghiêng người né tránh, phản ứng vô cùng nhanh, có thứ bị hắn đánh bay, có thứ chỉ kịp lướt qua cơ thể hắn. Không may, hắn vẫn bị một con dao gọt hoa quả đâm xuyên qua má phải đến toé máu.

Thấy vậy, bà già càng kϊƈɦ động, dùng dị năng nâng cả quầy hàng bay lên, thế nhưng chưa kịp làm gì thì Phó Văn Đoạt trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mắt bà ta.

“Mày…!”

Vũ khí sắc bén của Phó Văn Đoạt đâm thẳng vào yết hầu của đối phương, không cho đối phương cơ hội được nói hết câu.

Bà già há hốc mồm kinh ngạc nhìn người trước mắt, không hiểu vì sao tốc độ của người này lại nhanh đến vậy, nhanh hệt một tên đồng bọn của bà ta đang ở Thượng Hải. Cuối cùng bà ta ngã xuống, miệng giật giật, kẽ răng còn giắt thịt người.

Phó Văn Đoạt vung tay, lưỡi dao sắc bén lập tức biến trở lại bàn tay bình thường. Sau khi xác định đối phương đã tắt thở, hắn quan sát xung quanh một lượt rồi ra khỏi khu mua sắm, mở cửa xe việt dã rời đi.

Mấy ngày nay trời đầy mây mù, bầu không khí âm u bao trùm khắp vùng Giang Nam. Phó Văn Đoạt một tay lái xe, một tay cầm bản đồ tìm đường ra cao tốc, vết thương trêи má hắn cũng đang khép lại, chỉ mất có vài phút để làn da hồi phục như ban đầu.

Phó Văn Đoạt vừa đi, hai sinh viên một nam một nữ run rẩy tiến vào siêu thị, vừa đi vừa nắm chặt tay nhau.

“… Người vừa rồi nói sẽ giết chết đám sát nhân, nhất định bọn chúng đã chết.”

“Đúng vậy, hắn đi rồi, chắc chắn hắn đã giết hết bọn chúng.”

Hai người tự nhủ như thể cổ vũ chính mình, lấy hết can đảm tiến vào siêu thị, chân tay run lẩy bẩy. Tới khi nhìn thấy thi thể bà cô trung niên, hai người trợn tròn mắt, sau đó liền kϊƈɦ động, vui sướиɠ ôm nhau hô lên: “Bà ta chết rồi, chết rồi, Lộ Lộ được báo thù rồi…”

.

Thượng Hải. Khu mới Phổ Đông.

Đường Mạch không nghĩ sẽ gặp lại San San nhanh như vậy. Mười ngày trước Đường Mạch để lại lời nhắn ở trung học Thị Bắc, mười ngày sau cô nhóc liền xuất hiện.

Đường Mạch hỏi: “Đọc được thư của anh nên đi tìm?”

Con nhóc tóc ngắn tỏ ra chín chắn, nghiêm túc trả lời: “Vâng, anh Đường Mạch. Ba ngày trước em và Phỉ Phỉ về trường thì đọc được thư của anh. Chỉ là khu này hơi khó tìm, với cả Thượng Hải cũng đang xảy ra hàng loạt vụ khách lén qua sông ăn thịt người, các anh là đối thủ một mất một còn với bọn chúng cho nên bọn em không thể nghênh ngang tới đây được, hơi mất chút thời gian.”

Lạc Phong Thành nhìn Đường Mạch: “Cậu kể chuyện Attack đối đầu với đám lén qua sông kia cho mấy đứa nhóc à?”

Đường Mạch: “Không. Tôi chỉ nói tôi và tiểu mập mạp hiện đang trú chân tại một tổ chức dị năng.”

Nghe vậy, Lạc Phong Thành khẽ “À” một tiếng, nhìn về phía Trần San San bằng ánh mắt hiếu kỳ.

Kiều Phỉ Phỉ nói muốn đi tìm Triệu Tử Ngang, Đường Mạch dẫn Trần San San đến một góc của tầng hầm cho tiện nói chuyện.

“Bọn họ là người cứu Triệu Tử Ngang với Lưu Thần ạ?” Trần San San hỏi.

Đường Mạch: “Phải. Anh có quen một thành viên của tổ chức này, nửa tháng trước anh tới đây để thu thập thông tin về đám sát nhân, vừa lúc bọn họ cứu được tiểu mập mạp.”

Trần San San gật đầu.

Một tháng không gặp, cô nhóc càng lúc càng thông minh. Tuy rằng Đường Mạch không biết cấp bậc dị năng của Trần San San hiện tại là bao nhiêu, thế nhưng cô nhóc xác thực đã thông minh hơn so với một tháng trước rất nhiều. Đường Mạch chỉ nói mình và Triệu Tử Ngang đang ở một tổ chức dị năng, nếu Trần San San muốn tìm bọn họ thì đến địa chỉ này. Có vậy mà Trần San San đã đoán ra tổ chức dị năng và đám sát nhân kia là kẻ thù.

Triệu Tử Ngang và Lưu Thần đi về hướng tây, Trần San San quay về trường là vì lo lắng cho bạn mình. Trần San San đã dặn Triệu Tử Ngang không được tuỳ tiện tiếp xúc với người lạ, cho nên Triệu Tử Ngang sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở một tổ chức dị năng, tám chín phần là Triệu Tử Ngang gặp nạn, sau đó được tổ chức này cứu. Về phần Đường Mạch, trước đây Đường Mạch từng nói với San San là sau khi tìm được bạn sẽ quay về Tô Châu, hiện tại Đường Mạch vẫn còn ở Thượng Hải, chứng tỏ Đường Mạch còn có chuyện phải làm, khả năng lớn là đối phó với đám sát nhân lén qua sông. Hiện tại ở Thượng Hải, nguy hiểm nhất chính là đám sát nhân lén qua sông, Đường Mạch đối đầu với đám sát nhân, Đường Mạch ở Attack, vậy hẳn Attack là kẻ thù của đám sát nhân.

Đường Mạch chợt nhớ ra: “Hội bọn em không phải còn một người nữa sao? Tại sao chỉ có hai đứa em?”

“Nhà của bạn ấy gần trường, ba mẹ không còn nhưng sau khi về nhà, bạn ấy gặp ông chú, chú bạn ấy còn sống nên bạn ấy tách khỏi bọn em.” Trần San San nói, “Anh Đường Mạch, các anh định tiêu diệt đám sát nhân đó ạ?”

Đường Mạch: “Không tiêu diệt chúng, chúng sẽ tiếp tục tàn sát Thượng Hải, rồi sẽ tới lượt chúng ta.”

“Em nhìn thấy một thi thể cháy đen ở trường học… đó cũng là khách lén qua sông ạ?”

“Ừ, gã theo dõi anh về tận trường.”

Trần San San: “Vậy hiện tại bọn chúng còn bao nhiêu tên?”

“Còn sáu tên. Trong đó chỉ có một tên là chúng ta biết được dị năng, năm tên khác thì chưa rõ.”

Đường Mạch nói sơ qua tình hình cho Trần San San, được một lúc thì bị Triệu Tử Ngang phấn khích đưa người đi mất. Bốn đứa nhóc tụ tập tại phòng giải phẫu của Attack, chuyện trò rôm rả.

Đường Mạch cùng Jack đi tới phó bản S4.

Bốn ngày trước, hai người đã hoàn thành phó bản S2 và nhận được phần thưởng, chỉ tiếc là phần thưởng này vô dụng khi đối phó với đám sát nhân. Hôm nay bọn họ muốn đi khiêu chiến phó bản S4.

Tới tối khi Đường Mạch trở về, Triệu Tử Ngang đang hăng hái miêu tả lại cảnh mình anh dũng cứu người cho hai bạn nữ nghe, Kiều Phỉ Phỉ bị thằng nhóc chọc cho cười phá lên còn Trần San San lại tương đối bình tĩnh hỏi thăm thương thế của Lưu Thần.

Trời càng lúc càng âm u.

Mấy ngày nay tiết trời rét lạnh, lại thêm gió mùa Đông Bắc tràn về tạt vào mặt người buốt như dao cứa.

Lạc Phong Thành nói ba ngày sau sẽ có một trận mưa to, là thời điểm tốt nhất để tập kϊƈɦ đám sát nhân. Đường Mạch nhìn không ra với tình hình thời tiết thế này thì mưa kiểu gì nên trước ngày hành động một ngày, cậu tới tìm Lạc Phong Thành: “Tập kϊƈɦ như thế nào?”

Lạc Phong Thành lấy ra một bản vẽ kỹ thuật: “Khu nhà đó có tất cả ba thang máy lồng kính, hai cái hai đầu một cái chính giữa, rạp chiếu phim ở tầng thứ mười hai…”

Hiện tại tổ chức Attack đã chiêu mộ được 25 người, thế nhưng những người có dị năng mang tính công kϊƈɦ thì chỉ có 10 người, bao gồm cả Triệu Tử Ngang đang bị thương.

Đường Mạch nghe xong kế hoạch của Lạc Phong Thành thì gật đầu tán thành, cậu nói: “Thao Thiết có thể mạnh hơn Thần Tốc, cũng có thể là người có vai trò vô cùng quan trọng. Lạc Phong Thành, anh nghĩ Thao Thiết là ai?”

Lạc Phong Thành trầm tư: “Khả năng Băng Đen là Thao Thiết khoảng 40%, người còn lại là 60%.”

Đường Mạch không phản đối, cậu rời khỏi văn phòng của Lạc Phong Thành.

Tối nay các thành viên Attack đều nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai mười người sẽ cùng Đường Mạch đi Phổ Tây tập kϊƈɦ sáu tên lén qua sông còn lại.

Đường Mạch tranh thủ tới phòng giải phẫu gặp San San, nói thẳng vào vấn đề chính: “San San, anh có một việc muốn tham khảo ý kiến của em.”

“Việc gì ạ?”

“Có sáu tên lén qua sông, trong đó một tên được gọi là Thao Thiết thế nhưng hiện tại chúng ta không biết kẻ đó là ai. Có hai khả năng. Thứ nhất là một đàn ông 25, 26 tuổi, nửa tháng trước tên này đã từng giao đấu với các thành viên của Attack sau đó bỏ chạy.” Đường Mạch thuật lại thật đơn giản, “Thứ hai là một thiếu niên 17, 18 tuổi, dị năng chưa rõ, luôn luôn dùng dây vải đen che kín hai mắt nhưng không phải người mù. Mỗi lần thiếu niên này xuất hiện, bên người sẽ có một tên khác đi theo bảo vệ.”

Đường Mạch dừng một chút, nhìn Trần San San: “Em cảm thấy ai mới là Thao Thiết?”

Trần San San suy tư một hồi rồi hỏi: “Ai là Thao Thiết rất quan trọng ạ?”

“Anh chỉ muốn tính trước mọi trường hợp có thể xảy ra.”

“Em nghĩ là người thứ hai.”

Đường Mạch hỏi: “Vì sao?”

“Thông tin quá ít để kết luận ai là Thao Thiết, thế nhưng theo trực giác của em… chính là hắn.” Trần San San ngẩng đầu, “Xin lỗi, anh Đường Mạch, em không chắc chắn được khi có quá ít thông tin. Em chỉ có thể dùng trực giác.”

Đường Mạch gật đầu: “Thế là đủ rồi.”

Đường Mạch quay trở lại chiếc xe 7 chỗ quen thuộc, lấy Sổ dị năng mở đến trang có thông tin về dị năng của Trần San San.

[Dị năng: Siêu trí tuệ

Hạn chế: Độ chuẩn xác của phán đoán cao nhất là 50%

…]

“Độ chuẩn xác của phán đoán cao nhất là 50%” có nghĩa là Trần San San có 50% xác suất đưa ra kết luận đúng, không chỉ với sự việc biết rồi mà ngay cả sự việc chưa biết cũng vậy.

Đương nhiên, khi dị năng thăng cấp thì xác suất này có tăng hay không còn chưa rõ, có điều 50% là đã cực kỳ đáng sợ rồi.

Tuy rằng Đường Mạch và Lạc Phong Thành cùng suy đoán Thao Thiết là người đàn ông trẻ tuổi, thế nhưng hiện tại Đường Mạch chọn tin vào trực giác của Trần San San.

Cậu xuống xe, vươn tay vẽ một vòng tròn lên mặt đất.

.

Buổi chiều ngày hôm sau, Đường Mạch và mười thành viên của Attack chia làm sáu đội, thay đổi cách ăn mặc, sau đó theo thứ tự rời khỏi căn cứ. Mỗi đội đi theo các đường khác nhau, đúng 5 giờ chiều thì tập hợp lại.

Màn đêm tăm tối, mây đen giăng kín bầu trời, Đường Mạch cùng mọi người ẩn thân tại một cửa hàng thức ăn nhanh phía toà nhà đối diện, trầm mặc nhìn trời. Mây đen càng lúc càng dày đặc, giống như tụ lại chuẩn bị cắn nuốt cả thế giới; không điện, không đèn, chỉ có một vùng âm u thăm thẳm.

Y như Lạc Phong Thành dự đoán, bốn tiếng sau, đúng 9 giờ, một giọt mưa rơi bộp xuống mái hiên của nhà hàng KFC.

Tiếp đó là từng hạt từng hạt hung hăng nện xuống mặt đất. “Rào rào…”

Mưa rơi vây kín tựa sương mù khiến cho cả con phố trở nên hư ảo. Trong màn mưa tầm tã, mười bóng người dùng tốc độ nhanh nhất băng ngang qua đường, lẻn vào toà nhà mà đám sát nhân đang trú ngụ.

Vào được bên trong, mười người nhìn nhau khẽ gật đầu, sau đó tách ra làm ba đội men theo ba cầu thang thoát hiểm khác nhau lên tầng mười hai. Đường Mạch đơn độc đi cuối, đi theo cầu thang thoát hiểm còn lại. Tiếng mưa rào quanh quẩn trong khu nhà trống trải giúp che dấu tiếng bước chân của đoàn người.

Năm phút sau, thành viên của Attack lên tới tầng mười hai, ẩn nấp trong bóng tối. Đường Mạch thả nhẹ bước chân, cẩn thận đi qua cửa rạp chiếu phim, vừa nhẩm đếm số giây trong đầu vừa quan sát tìm kiếm kẻ địch.

Đi tới cửa của phòng chiếu số 4, Đường Mạch bất chợt dừng lại, dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong. Đường Mạch nhắm mắt ngưng thở, trong đầu phác hoạ lại sơ đồ rạp chiếu phim mà Lạc Phong Thành đã từng cho cậu xem. Khi toàn bộ lực chú ý đều đặt ở thính giác, Đường Mạch nghe thấy cả tiếng tim mình đập bùm bụp, bùm bụp.

Tiếp đó, Đường Mạch nghe thấy có tiếng hít thở vô cùng khẽ truyền ra.

Cậu nhíu mày, tập trung vào tiếng hít thở này. Hẳn là ngồi ở hàng ghế trước…chính xác hơn là bốn hàng ghế đầu! Nhịp thở rất dài, tám chín phần là đàn ông.

Đường Mạch nhẩm thời gian trong đầu.

Giây thứ 1100, 1101…1198, 1199.

1200!

Đường Mạch rút Cây Dù Nhỏ đồng thời niệm chú ngữ, một cước đá văng cửa phòng chiếu số 4, lao thẳng về phía kẻ thù đang ngồi ở hàng ghế thứ ba. Hành động này như một tín hiệu khởi xướng công kϊƈɦ, tức thì, ba đội của Attack đồng loạt xông lên.

Mọi thứ bất đầu trở nên hỗn loạn.

Đối thủ của Đường Mạch bị đánh úp bất ngờ nên không kịp phản ứng, đỉnh Cây Dù Nhỏ đâm xuyên qua bả vai của của người đàn ông khiến gã kêu lên thảm thiết: “Là ai?! Tao giết mày!”

Có tiếng vật nặng xé gió phi tới, Đường Mạch kịp nhảy sang phải né tránh, vật vừa rồi đập trúng vào vị trí cậu vừa đứng nhưng cũng rất nhanh chuyển hướng, lao tới quấn lấy cổ tay phải Đường Mạch.

“Tia Chớp, bật đèn lên!” Một giọng nữ sang sảng vang lên bên phòng chiếu cách vách.

“Tách —”

Một chiếc đèn công suất lớn bất chợt sáng lên, soi rọi toàn bộ khu vực sảnh và cửa chính, ánh đèn len lỏi cả vào phòng chiếu phim, nương theo chút ánh sáng này mà Đường Mạch và kẻ địch đồng thời nhìn rõ đối phương.

Gã đeo kính!

Trước mặt Đường Mạch là một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo nhã nhặn, gã nâng tay phải lên, trong tay gã là sợi dây cao su dài ngoằng, đầu còn lại của sợi dây đang quấn vào cổ tay Đường Mạch. Tay trái gã rũ xuống, xương bả vai đứt gãy khiến cho cánh tay trái này tạm thời coi như phế.

Đường Mạch giơ lên Cây Dù Nhỏ, mở dù. Gã đeo kính vung tay, sợi dây cao su dẻo dai cuốn Đường Mạch tung lên không trung rồi quật xuống, may mà Đường Mạch kịp thời hướng mặt dù xuống đất tạo thành phản lực hất cả người cậu lên cao.

Bởi vì đau đớn, gã đeo kính méo mặt nhìn chằm chằm Đường Mạch, điên loạn vung dây quật Đường Mạch lên trần nhà, xuống mặt đất và xiên xẹo sang bốn vách tường. Để đối phó, Đường Mạch cũng liên tục đổi hướng Cây Dù Nhỏ, lấy mặt dù làm lá chắn bảo vệ cậu trước đòn tấn công không ngớt của kẻ địch.

Đến khi gã đeo kính hất Đường Mạch lên trêи một lần nữa, Đường Mạch bỗng nhiên thu dù, đỉnh dù theo quán tính găm thẳng vào trần nhà, vị trí của Đường Mạch vừa vặn ở góc nhà. Gã đeo kính phút chốc sửng sốt.

Một tay Đường Mạch vẫn bị dây cao su quấn chặt, tay kia nắm chắc Cây Dù Nhỏ, cậu đu người để hai chân đạp lên trần nhà tạo thành tư thế lộn ngược, hai mắt chiếu thẳng về phía gã đeo kính đứng dưới đất.

“Xuống đây cho tao!”

Gã đeo kính hét lên giận dữ, giật mạnh sợi dây. Tay phải Đường Mạch bị gã kéo xuống, tay trái vẫn nắm chặt cán dù, cố gắng ổn định cơ thể. Hai người giằng co như vậy một lúc thì ánh mắt gã đeo kính chợt loé lên. Gã động ngón tay, tức thì, một sợi dây khác phi ra từ lòng bàn tay gã, lao thẳng lên quấn lấy tay còn lại của Đường Mạch.

Cùng lúc đó, Đường Mạch đu người ở góc nhà, há miệng, hít một hơi thật sâu rồi dùng sức phun xuống.

Một luồng khí cường đại phun ra từ trong miệng Đường Mạch!

Gã đeo kính cứ tưởng mình đã trói được con mồi hoá ra không phải, gã trợn tròn mắt, kinh hãi xoay người bỏ chạy. Có điều, trong không gian nhỏ hẹp của phòng chiếu phim, gió lốc hung hăng quét sạch hết thảy, gã đeo kính bị cơn lốc cuốn lên ném thẳng vào màn chiếu. Sau đó, gió xoáy vẫn không dừng lại, xoay tròn tại tâm phòng.

Vị trí hiện tại của Đường Mạch cũng rất tài tình, khi gã đeo kính văng Đường Mạch lên, cậu vẫn luôn tìm một vị trí thích hợp để ra đòn tấn công mà không làm liên luỵ chính mình. Hiện tại Đường Mạch ở góc nhà, gió lốc giữ chân gã đeo kính ở màn chiếu, đồng thời đè chặt Đường Mạch vào góc, điều này khiến cho gã đeo kính có muốn cũng không cách nào lôi Đường Mạch xuống được.

Gã đeo kính chống tay xuống đất cố gắng đứng lên, gã lết từng bước nặng nề về phía Đường Mạch, hai mắt hung tợn nhìn đối phương.

Gió lốc cấp 8 chỉ có ảnh hưởng nhất định đối với dị năng giả (người có dị năng), đánh úp thì được chứ đánh bại thì không. Gã đeo kính nắm chặt hai dây cao su trong tay, hai đầu dây vẫn đang cuốn lấy hai tay Đường Mạch, gió lốc khiến cho dây cao su giãn căng ra. Khi thấy gió xoáy bắt đầu dần vô hại với mình, miệng gã nhếch lên ngạo nghễ, gã thề gã nhất định sẽ treo cổ cái tên có dị năng gió lốc kia lên.

Dị năng [Nuốt khí vạn dặm như hổ] của Đường Mạch có thể khiến cậu phun ra gió lốc dữ dội trong một phút liên tục, mỗi ngày được sử dụng hai lần. Đường Mạch bình tĩnh nhìn gã đeo kính bước từng bước về phía mình, tay vẫn nắm chặt cán dù, cổ tay khẽ đảo.

Sau đó, Đường Mạch bỗng nhiên ngậm miệng, cơn gió xoáy trong nháy mắt liền tan biến.

Gã đeo kính dù ngỡ ngàng nhưng cũng ngay lập tức hiểu ra vì sao Đường Mạch lại đột ngột dừng dị năng. Đó là bởi vì sợi cao su của gã có tính đàn hồi quá tốt, sau khi bị lốc xoáy kéo căng ra thì đột ngột co rút lại do lốc tan, gã bị lực đàn hồi này lôi thẳng về phía Đường Mạch mà không kịp trở tay. Đường Mạch chớp lấy cơ hội, rút mạnh Cây Dù Nhỏ ra khỏi trần nhà, không còn điểm cố định khiến cả người cậu cũng lập tức bị kéo về phía gã.

Nửa giây sau, hai người va chạm mạnh trêи không trung, gã đeo kính bị đỉnh dù đâm xuyên tim, thẳng từ trước ngực ra sau lưng.

“Rầm” một tiếng, hai người đồng thời rơi xuống đất.

Đường Mạch rút Cây Dù Nhỏ ra khỏi ngực gã đeo kính, dùng đỉnh dù chọc đứt hai sợi dây đang cuốn lấy cổ tay, sau đó cúi xuống kiểm tra tình hình đối phương. Sau khi xác định gã đeo kính đã tử vong, Đường Mạch cầm dù bước ra khỏi phòng chiếu số 4.

Trêи hành lang nằm ngang dọc ba bộ thi thể.

Một trong số đó là thành viên của Attack, trêи cơ thể người này có vết cháy do lửa đốt, hai bộ thi thể còn lại là của phe địch.

Đường Mạch tiếp tục phát hiện ba bộ thi thể ở hai phòng chiếu khác, trong đó có hai thành viên Attack, một khách lén qua sông.

Hiện tại bên địch mất đi bốn, bên ta mất đi ba, trêи người ba thành viên của Attack đều có vết bỏng. Vậy là còn dư lại hai tên sát nhân lén qua sông nữa!

Đường Mạch chợt thấy căng thẳng, cậu chạy thật nhanh ra khỏi rạp chiếu, đúng lúc trông thấy cảnh một ả đàn bà dáng người cao gầy, tóc cắt ngắn vừa đá văng Jack, sau đó vung tay phải, biến ra một luồng lửa đỏ rực đánh thẳng về phía Jack.

“Cẩn thận!”

Đường Mạch vươn tay, bắn sợi dây cao su từ lòng bàn tay ra cuốn lấy người Jack rồi giật dây kéo Jack về phía sau.

Trong không gian mờ mịt, ả đàn bà không thấy được dị năng mà Đường Mạch vừa sử dụng giống với dị năng của bạn mình, ả đứng ở phía xa cảnh giác nhìn Đường Mạch.

Đường Mạch lúc này mới phát hiện trêи mặt đất nằm la liệt năm người, trong đó có Đường Xảo.

Trêи người bọn họ không chỉ có vết bỏng mà còn có cả vết thương do vũ khí gây ra, dù chưa tử nạn nhưng đã mất đi sức chiến đấu. Ngực Jack bị lửa sém, hắn cố gắng đứng dậy, tập tễnh lết từng bước muốn xông lên chiến tiếp.

Đường Mạch vội cản hắn lại: “Một mình cô ta khiến mọi người thành như vậy sao?”

Jack: “Ả ta đấu với tôi là chính, còn đám Đường Xảo lúc tới đây thì đã bị thương sẵn rồi.”

Đường Mạch gật đầu, mở Cây Dù Nhỏ đồng thời thấp giọng niệm chú ngữ.

Mưa vẫn rơi như trút, đập vào cửa kính phát ra tiếng lộp bộp lộp bộp. Đường Mạch giương cao Cây Dù Nhỏ, ánh mắt bình tĩnh nhìn ả đàn bà tóc ngắn, ả ta tất nhiên cũng đáp trả bằng ánh mắt lạnh lùng. Khoảng cách lúc này giữa hai người là mười mét.

Bất chợt, có tiếng nói khàn khàn cất lên: “Cẩn thận! Dị năng của người này là mạnh nhất!”

Đường Mạch giật mình, lúc này mới phát hiện ở phía sau của ả đàn bà, một thiếu niên bịt mắt đứng trong bóng tối đang lẳng lặng “quan sát”. Rõ ràng hai mắt đối phương bị vải đen che kín, thế nhưng Đường Mạch lại cảm thấy có ánh nhìn sắc bén đang ngưng tụ ngay trêи người mình, dường như nhìn thấu hết thảy bí mật của Đường Mạch.

Đường Mạch nheo mắt, ngay lập tức lao về phía thiếu niên bịt mắt.

Thế nhưng, một bức tường lửa cũng ngay tức khắc hình thành, che chắn ở trước mặt thiến niên.

“Đối thủ của mày là tao!” Ả đàn bà hét lên.

Đường Mạch dùng Cây Dù Nhỏ chống lại tường lửa đang hừng hực di chuyển về phía mình, lửa lớn bị chặn bởi mặt dù nên phân tản ra hai bên. Bỗng, Đường Mạch đưa một tay ra sau chặn đứng đòn đánh úp bất ngờ phía sau gáy.

Đòn đánh của ả tóc ngắn nện lên tay Đường Mạch, ả ta lăn về phía sau hai vòng, vững vàng đáp đất. Đường Mạch thu hồi Cây Dù Nhỏ, quay đầu nhìn đối phương.

Hai người nhìn nhau trong nháy mắt rồi đồng thời xuất chiêu. Ả tóc ngắn vung tay liên tiếp, từng luồng lửa nối đuôi

nhau lao thẳng về phía Đường Mạch, kỹ xảo dùng dị năng của ả quá tốt khiến Đường Mạch bị bao vây trong biển lửa hung hãn, liên tục xoay Cây Dù Nhỏ làm lá chắn.

Môt luồng lửa điên cuồng lao tới mắt Đường Mạch, Đường Mạch nghiêng người né tránh, ả tóc ngắn thừa cơ quét chân một vòng, Đường Mạch vội vàng chống tay xuống đất, bật nhảy tránh thoát đòn tấn công của ả.

Đường Mạch chưa kịp định thần thì ả tóc ngắn lại vung một quả đấm, cậu giơ tay chặn được nhưng vì lực của ả quá mạnh nên Đường Mạch vẫn bị bay thẳng về phía sau, lưng đập vào lan can thuỷ tinh, từ tầng mười hai rơi xuống.

Jack kinh hãi: “Đường Mạch!”

Đường Mạch thu lại Cây Dù Nhỏ, cố hết sức chọc dù vào thang máy lồng kính ngay trung tâm khu nhà. Đỉnh dù lướt tới đâu lớp kính nứt vỡ tới đó, Đường Mạch mượn lực giảm tốc rồi chớp cơ hội nhảy vào hành lang tầng 8. Đúng lúc này thì có tiếng “răng rắc”, toàn bộ lồng kính bao phủ ngoài thang máy vỡ tan thành từng mảnh, để trơ ra khung xương sắt thép bên trong, Đường Mạch đạp lên khung thép về lại tầng thứ mười hai.Địa Cầu Online (Địa Cầu Thượng Tuyến) - Chương 37: Chiến đấu với Thực Nhân Ma (4)

(hình minh hoạ)

Nghênh đón Đường Mạch ngay khi cậu vừa lên tới nơi là một luồng lửa rừng rực hung tợn.

Đường Mạch đã có đề phòng, cậu sử dụng [Nuốt khí vạn dặm như hổ] thổi bay ngọn lửa đang lan về phía mình, lửa lớn tản ra, thay vào đó là nắm đấm của ả tóc ngắn trực tiếp vung tới. Lúc này Đường Mạch không kịp né tránh nên bị cú đấm này làm nứt cả sống mũi.

Kể từ khi xuất hiện Địa Cầu Online thì đây là lần đầu tiên Đường Mạch gặp được đối thủ mạnh như vậy, dị năng và kỹ xảo chiến đấu quá mức cường đại. Động tác của Đường Mạch ở trong mắt ả ta chỉ như trò trẻ con, ả luôn có thể dễ dàng đối phó được đòn tấn công của Đường Mạch, sau đó bức ngược lại Đường Mạch tới đường cùng. Nếu dị năng của ả không phải lửa mà là tốc độ thần tốc thì một trăm Đường Mạch cũng chưa chắc đấu lại được.

Lửa của ả ta cũng rõ ràng mạnh hơn lửa trong [Trả ta gia gia] của Đường Mạch. [Nuốt khí vạn dặm như hổ] hôm nay đã dùng hai lần, coi như hết tác dụng. Đường Mạch không còn dị năng nào có tính công kϊƈɦ nữa, vội nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì. Lúc này, bàn tay bọc lửa của ả lại vung thẳng về phía Đường Mạch.

Đường Mạch biết mình không tránh kịp, vội co rút tròng mắt, một tảng đá lớn lập tức xuất hiện trước mặt cậu che chắn luồng lửa. Chắc chắn hiện tại, Đường Mạch không phải là đối thủ của ả tóc ngắn!

“Đây là dị năng của mày?” Ả kinh ngạc phát hiện ra: “Dị năng của mày không phải gió lốc…”

Lúc ả còn đang mải nói, trêи người Đường Mạch bất chợt toả ra một ánh bạc nhàn nhạt.

Dòng thời gian đối với cậu như đình trệ.

Trong khu mua sắm u tối tĩnh lặng, Jack và Đường Xảo lo lắng nhìn Đường Mạch, hai chữ “Cẩn thận” của Jack mới nói được một nửa, bàn tay lửa của ả đàn bà cũng đang giữ yên trong tư thế giơ lên. Tròng mắt ả khẽ đảo, giống như đã phát giác ra có điều không đúng, ả cố vươn tay thật nhanh, che chắn trước mặt.

Thế nhưng chỗ này không giống như khu cầu thạng chật hẹp ở trường học, phương hướng để Đường Mạch lựa chọn rất nhiều. Đường Mạch ngay tức khắc xuất hiện sau lưng kẻ thù, mũi dù sắc nhọn đâm xuyên qua gáy lên thẳng đỉnh đầu của đối phương.

Không ai thấy rõ Đường Mạch dùng cách gì mà có thể bỗng chốc từ trước mặt di chuyển ra phía sau đối thủ nhanh tới vậy, ả đàn bà cũng há mồm trợn mắt, không tin nổi chuyện vừa xảy ra. Máu tươi từ đỉnh đầu ả chảy xuống trán, lan tới mũi rồi nhỏ vào miệng ả.

Tất cả mọi thứ diễn ra chỉ trong vỏn vẻn có hai giây ngắn ngủi! Đường Mạch cũng vừa mất đi bốn phút tuổi thọ!

Hơn nữa, Đường Mạch phát hiện cơ thể mình sau khi dùng dị năng thì yếu đi rõ ràng, nếu tiếp tục phải chiến đấu với ả tóc ngắn thì chắc chắn mất mạng. Cậu hít sâu vài hơi, thu lại Cây Dù Nhỏ.

Ả đàn bà ngã rạp xuống, ngay khi tròng mắt ả chuẩn bị giãn ra, ả ta cố dùng chút hơi tàn nện một đấm xuống mặt đất.

Đường Mạch giật mình, lập tức quay đầu nhìn về phía thiếu niên bịt mắt trong bóng tối.

Một bức tường lửa đang bao quanh thiếu niên, ngăn cách người này với bên ngoài. Đường Mạch để ý thấy giữa hai đầu lông mày của thiếu niên có lớp khí đen nhàn nhạt bao phủ, sau đó thiếu niên vội xoay người bỏ chạy. Đường Mạch lập tức đuổi theo nhưng bị tường lửa bùng lên cản lại, tới khi Đường Mạch dập được lửa, cậu nhìn thấy thiếu niên bịt mắt đang lao qua cửa kính của toà nhà. Tên này không định tự tử, hắn định nhảy sang sân thượng của toà nhà đối diện.

Đường Mạch chạy tới vị trí thiếu niên vừa nhảy, cậu trông thấy trong màn mưa đen kịt, Triệu Tử Ngang với vẻ mặt bình tĩnh đã hiên ngang đứng ở toà nhà đối diện từ bao giờ.

Thiếu niên bịt mắt lúc này cũng không kịp phản ứng, hắn bị một cái đinh sắt xuyên thấu ấn đường, ngã rạp xuống sân thượng, máu tươi lan ra bị mưa lớn cuốn trôi sạch sẽ.

Đường Mạch nhảy sang nóc toà nhà đối diện, phát hiện thiếu niên đã tắt thở, cậu ngẩng đầu nhìn thằng nhóc Triệu Tử Ngang: “Tiểu mập mạp, sao em lại ở đây?”

Triệu Tử Ngang cũng tham gia tham chiến lần này, nhưng do thương thế chưa lành nên Đường Mạch quyết định để thằng nhóc lại cửa hàng thức ăn nhanh, tuỳ thời tiếp ứng.

Triệu Tử Ngang quệt nước mưa trêи mặt: “Trước khi đi San San đã dặn em, nếu các anh không cho em đi cùng thì em phải chạy tới sân thượng của toà nhà gần nhất. Nếu kẻ thù có ý định chạy trốn thì nhất định sẽ chạy sang toà nhà đối diện, cho nên em mới chờ ở đây biết đâu có thể bắt được cá lớn. Anh kêu em ở ngoài chú ý động tĩnh, nhưng em nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định nghe theo San San đi lên đây.”

Trong màn mưa xối xả, Đường Mạch giật xuống miếng vải bịt mắt của thiếu niên.

“Đây là lần thứ hai em giết người!” Triệu Tử Ngang thổn thức, “Thế nhưng em không sợ! Anh Mạch, chính là hắn! Khi em với Lưu Thần đang chạy trốn, em bắt gặp hắn và Người Điện giết chết một bạn nữ sau đó ăn tim bạn ấy. Bọn em quay đầu chạy nhưng bị hắn phát hiện, hắn còn nói với Người Điện là dị năng của em rất mạnh. Người Điện nghe xong thì như phát điên đuổi theo bọn em suốt một ngày một đêm không chịu từ bỏ. Lưu Thần suýt thì chết trong tay hắn!”

Đường Mạch nhớ lại cảnh vừa nãy khi thiếu niên nói cho ả tóc ngắn rằng dị năng của cậu là mạnh nhất, cậu nảy lên một suy đoán trong đầu, ngồi xuống vạch mí mắt của thiếu niên lên.

Chỉ có một màu trắng dã, không có con ngươi!

Đêm qua, Đường Mạch đã sử dụng [Vẽ một vòng tròn nguyền rủa ngươi] lên chính thiếu niên này. Ban nãy khi thiếu niên chuẩn bị chạy trốn, Đường Mạch cũng đã để ý thấy khí đen lơ lửng trêи mặt hắn. Có thể do lời nguyền, cũng có thể là định mệnh, tóm lại thiếu niên đã bỏ mạng trong tay Triệu Tử Ngang!

Sáu tên sát nhân lén qua sông, toàn bộ bị tiêu diệt.

Mưa to chưa ngớt, Đường Mạch và Triệu Tử Ngang quay trở lại rạp chiếu phim.

Khi đến cửa rạp, Đường Mạch thấy Jack bước tới, vết thương trêи người Jack cũng đã dần hồi phục, hắn cất giọng khàn khàn: “Lúc cậu không ở đây, Tiểu Trạch không chống đỡ nổi…”

Đường Mạch như chững lại, cậu tiến lên vài bước, nhìn thấy Đường Xảo đang ôm một người đàn ông ngồi sụp dưới đất. Người này đã bị lửa lớn huỷ dung, dựa vào quần áo trêи người mới nhận ra là Diệp Nguyên Trạch, hiện tại Diệp Nguyên Trạch đã không còn hít thở.

Ba người mà Đường Mạch gặp được sau khi rời khỏi Mario Monopoly giờ chỉ còn mỗi Đường Xảo. Nhϊế͙p͙ Phi và Diệp Nguyên Trạch đều đã mất.

Đường Mạch lẳng lặng nhìn hai người một lúc, sau đấy bắt đầu kiểm tra vết thương trêи người các thành viên còn lại. Jack với Đường Xảo bị thương nhẹ nhất, ba người khác vết thương tuy không chí mạng nhưng lại cần nghỉ ngơi dưỡng sức, trong khoảng thời gian ngắn không tiện vận động.

Sau cuộc chiến khốc liệt, toàn bộ bảy tên lén qua sông bị tiêu diệt, Attack hy sinh bốn thành viên, còn cả Nhϊế͙p͙ Phi đã mất một tháng trước nữa.

.

Sáng sớm trời quang mưa tạnh. Trải qua một buổi tối nghỉ ngơi, bảy người lên đường trở về căn cứ, Đường Mạch và Jack mỗi người cõng một thành viên bị thương nặng. Trước khi đi, Đường Mạch quyết định phóng hoả khiến cả toà nhà chìm trong biển lửa.

Rất nhiều người cả ngày trốn chui trốn lủi vì lo sợ đám sát nhân đều nhao nhao đi ra, bọn họ dường như hiểu ra điều gì, tập trung ở dưới ngước nhìn toà cao ốc bị lửa lớn cắn nuốt.

Khi Đường Mạch trở lại căn cứ Attack thì đã là 3 giờ chiều.

Đường Xảo mặt không cảm xúc đi tới trước mặt Lạc Phong Thành, thuật lại toàn bộ cuộc chiến tối hôm qua. Lạc Phong Thành nghe được Attack mất đi bốn người, lòng hắn hơi trùng xuống trong chốc lát rồi mới bình tĩnh lại. Hắn nói: “Đám sát nhân thực sự quá mạnh, lần này nếu chúng ta không đánh úp bất ngờ thì chưa chắc thắng được. Chỉ riêng người phụ nữ tóc ngắn đã giết chết ba người bên ta, nếu để họ tiếp tục giết người ăn tim, hậu quả thế nào tôi không dám tưởng tượng.”

Hai thành viên bị thương nặng nhất được đưa đến phòng giải phẫu nằm cùng với Lưu Thần, tạm thời dưỡng thương.

Sống mũi Đường Mạch bị ả tóc ngắn đấm gãy, trêи người cũng có vài vết thương nông sâu nhưng cậu không quan tâm, nán lại văn phòng của Lạc Phong Thành sau khi những người khác đã rời đi.

“Tôi nghĩ Thao Thiết chính là Băng Đen.” Đường Mạch nói.

Lạc Phong Thành hỏi: “Tại sao?”

“Dị năng của Băng Đen rất kỳ lạ, chắc chắn không có tính công kϊƈɦ. Thế nhưng nếu vai trò của Băng Đen không quan trọng thì đám sát nhân sẽ không nhất mực bảo vệ hắn như vậy, Thần Tốc cũng sẽ không chịu đựng hắn.” Dừng một chút, Đường Mạch bổ sung: “Có lẽ dị năng của Băng Đen có liên quan tới việc đám sát nhân ăn tim để mạnh lên.”

Lạc Phong Thành: “Một tên lén qua sông được những tên lén qua sông khác bảo vệ, dị năng của bản thân không có tính công kϊƈɦ, khả năng đúng là có liên quan tới việc ăn tim người để mạnh lên. Chỉ là chúng ta vĩnh viễn không biết dị năng của hắn là gì.”

Không muốn tiếp tục đào sâu vào vấn đề này, Lạc Phong Thành nhìn Đường Mạch: “Cậu còn ở lại đây bao lâu nữa?”

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn hắn: “Hôm nay là ngày 23, ngày mai tôi lên đường.”

“Thật sự không định ở lại đây?”

Đường Mạch: “Những tên sát nhân kia đến từ Tô Châu, ít nhất vẫn còn ba tên ở Tô Châu. Tôi sinh ra và lớn lên ở đó, hơn hai mươi năm rồi. So với Thượng Hải, tôi càng muốn về đó.” Để giết sạch đám sát nhân đã tàn sát dã man hơn một ngàn người.

Lạc Phong Thành cũng không tiếp tục miễn cưỡng đối phương. Khi Đường Mạch vừa ra tới cửa, Lạc Phong Thành mới hỏi: “Nghe nói tiểu mập mạp sở dĩ chờ ở sân thượng toà nhà đối diện là do nghe lời cô nhóc bạn nó phải không?”

Đường Mạch dừng chân, xoay người nhìn Lạc Phong Thành.

Lạc Phong Thành cười: “Có thông minh thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, chưa có nhiều cọ xát với bên ngoài. Cô nhóc nên học thêm nhiều điều, như vậy mới có thể tồn tại được ở thế giới này.”

Đường Mạch yên lặng nhìn Lạc Phong Thành. Cậu hiểu ý của đối phương.

Đường Mạch rời đi, tìm được Trần San San và Kiều Phỉ Phỉ đang ngồi nói chuyện trong một góc của bãi xe. Trần San San nhìn thấy trêи vai với đùi phải của Đường Mạch có vết thương khá nặng, cô nhóc đứng lên: “Anh Đường Mạch, anh không sao chứ?”

“Không sao.”

Đường Mạch nhìn Trần San San, cô nhóc hiểu ý đi theo Đường Mạch ra ngoài. Đường Mạch thuật lại lời nói của Lạc Phong Thành cho San San nghe, cô nhóc chỉ im lặng cúi đầu nhìn mặt đất, không nói gì.

Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Chiều mai anh sẽ về Tô Châu. Em suy nghĩ kỹ một chút.” Cậu không muốn nhiều lời, mọi chuyện tuỳ cô nhóc lựa chọn.

.

Chiều ngày hôm sau, Đường Mạch thay một chiếc ba lô mới, sắp xếp lại đồ đạc mang theo. Qua hai ngày dưỡng thương, vết thương trêи người cậu đã dần khép lại, ngoại trừ vết bỏng trêи mu bàn tay trái vẫn chưa hoàn toàn khô hẳn.

Ở lần tập kϊƈɦ đám sát nhân vừa rồi, Đường Mạch giết được hai tên lén qua sông, thu được thêm hai dị năng.

[Dị năng: Ta muốn trở thành người của Vua Hải Tặc

Người sở hữu: Lưu Chân (Khách lén qua sông)

Loại hình: Gien

Công năng: Lòng bàn tay có thể phóng ra dây cao su vô cùng dẻo dai, theo luật nhân quả, đối tượng bị trói bởi dây cao su không thể tự cởi dây trong vòng 1 phút đồng hồ sau khi trói

Cấp bậc: Cấp 3

Hạn chế: Có thể phóng ra tối da hai sợi dây cao su, mỗi dây chỉ có thể trói được vật thể giống nhau

Ghi chú: Không làm được Vua Hải Tặc, ngươi có thể làm người của Vua Hải Tặc mà.]

[Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, chỉ phóng được một dây cao su, theo luật nhân quả, người bị trói không thể tự cởi dây trong vòng 30 giây. Ta cảm thấy mấy dị năng gần đây của Đường Mạch rất vớ vỉn, hợp với hắn lắm.]

Đường Mạch chòng chọc nhìn câu cuối cùng.

Đây là lần đầu tiên cậu không hiểu lời của Sổ Dị năng, vớ vỉn là sao? Dị năng này tuy có nhiều hạn chế, thế nhưng luật nhân quả “không thể tự cởi trói” kia khiến cho nó trở thành một dị năng vô cùng mạnh.

Đường Mạch tiếp tục đọc tới dị năng của ả tóc ngắn.

[Dị năng: Liệt diễm (lửa mãnh liệt)

Người sở hữu: Đổng Tư (Khách lén qua sông)

Loại hình: Nguyên tử

Công năng: Phun ra luồng lửa rừng rực với nhiệt độ lên tới 1535 độ C

Cấp bậc: Cấp 4]

Ánh mắt Đường Mạch dừng lại ở hai chữ “Cấp 4”.

Đây là dị năng Cấp 4 đầu tiên mà Đường Mạch thu được, quả nhiên ả tóc ngắn đã mạnh tới mức độ này.

[Hạn chế: Không thể khống chế được nhiệt độ ngọn lửa, mỗi lần sử dụng đều khiến lượng nước trong cơ thể người dùng bị bay hơi nhiều hơn

Ghi chú: Lửa nóng không nhanh bằng thời gian, Đổng Tư trước khi chết đã nghĩ vậy.]

[Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, khi sử dụng lượng nước trong cơ thể bị bay hơi gấp đôi. Một người đàn bà ɖâʍ như lửa đụng phải một người đàn ông rất nhanh!]

“…”

Hai dị năng mà Đường Mạch vừa thu được đều có tính công kϊƈɦ rất mạnh, cũng là hai trong số những dị năng có tính công kϊƈɦ hiếm hoi của cậu. Cậu cất Sổ Dị năng vào ba lô rồi trở lại văn phòng của Lạc Phong Thành nói lời tạm biệt.

Lúc này, Lạc Phong Thành đang loay hoay viết một công thức hoá học rất kỳ quặc, Đường Mạch liếc nhìn một cái, không muốn nhìn nữa.

Lạc Phong Thành nói: “Hai cô nhóc kia đã quyết định gia nhập Attack rồi.”

Đường Mạch có chút giật mình, thế nhưng đó cũng là chuyện tốt.

Dị năng “nhìn thấu thân phận” của Kiều Phỉ Phỉ nhìn qua thì tưởng là tôm tép vớ vỉn, nhưng lại thuộc về loại hiếm có khó tìm trong Attack. Hơn nữa, Attack là tổ chức dị năng giả, nhưng không phải ai có dị năng cũng đều được gia nhập. Bởi, người chơi chính thức chắc chắn có dị năng, thế nhưng người có dị năng chưa chắc đã là người chơi chính thức.

Có được Kiều Phỉ Phỉ, khách lén qua sông muốn trà trộn vào Attack cũng khó.

Về phần Trần San San…

“Nhóc San San đêm qua tới tìm tôi, tôi có hỏi nhóc mấy câu nhưng nhóc không trả lời được. Sau đó cô nhóc đã quyết định ở lại làm học trò của tôi.”

Đường Mạch không nghĩ tới tình huống lại như vậy: “Anh thu được San San làm học trò?”

“Phải.” Lạc Phong Thành nói, “San San rất thông minh, thông minh hơn nhiều nghiên cứu viên mà tôi từng biết, thế nhưng kiến thức của cô nhóc vẫn còn hạn hẹp. Ví dụ như cô nhóc biết dặn dò Triệu Tử Ngang lên sân thượng ôm cây đợi thỏ, nhưng lại không biết vì sao tối hôm đó Thượng Hải có mưa to, cũng không biết vì sao sớm hơn một ngày không được, muộn hơn một ngày không được mà phải là ngày đó mới được.”

Thông minh không phải trí tuệ.

Người trí tuệ yêu cầu phải thông minh và sở hữu lượng kiến thức khổng lồ, giống như khi Đường Mạch lần đầu tiên gặp gỡ Lạc Phong Thành, vị nghiên cứu viên thần bí của Tháp Đen lúc ấy đã nói ra rất nhiều từ ngữ chuyên dụng mà Đường Mạch chưa từng nghe qua, hơn nữa còn biết phân tích tình huống một cách thấu triệt.

Khiếm khuyết hiện tại của Trần San San chính là điểm này.

Có điều Đường Mạch lại nói: “Tôi nghĩ, anh chỉ đang muốn San San làm trợ thủ của anh thôi.”

“Vừa là trợ thủ vừa là học trò.” Lạc Phong Thành giải thích, “Tôi trước kia cũng từng có một năm làm trợ thủ của người khác, lúc ấy tôi mười chín tuổi. Hơn nữa Đường Mạch…tôi không có dị năng, tôi chỉ là ngạch quân dự bị.”

Đường Mạch nhìn Lạc Phong Thành, Lạc Phong Thành cũng nhìn lại cậu.

Sau một hồi, Lạc Phong Thành cười nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày tôi bỏ mạng ở Tháp Đen. Nếu điều đó xảy ra, tôi chết nhưng học trò của tôi còn sống, vậy coi như tôi vẫn còn sống.”

Đường Mạch nhìn hắn, chậm rãi nở nụ cười: “Anh nghĩ nhiều rồi.”

Sau đó, cả hai cùng bật cười.

.

Phía Đông Thượng Hải. Tại một căn hộ ba tầng phổ thông.

Người đàn ông áo đen anh tuấn cao lớn đi vào căn hộ, bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó.

Đây chỉ là một ngôi nhà bình thường, điều không bình thường duy nhất chính là mỗi một cánh cửa đều được bảo mật bằng hai lớp khoá điện tử với mật khẩu được mã hoá. Hiện tại không có điện, thế nhưng những lớp khoá này vẫn còn hoạt động nhờ vào năng lượng mặt trời.

Phó Văn Đoạt vung tay phải, cánh tay hắn lập tức biến thành vũ khí sắc nhọn đen bóng, đâm xuyên thủng cả lớp cửa sắt dày đặc. Hắn đi vào từng phòng cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng đi tới một gian phòng nằm trêи tầng ba, bên ngoài phòng treo bảng tên —

[Tổ trưởng tổ nghiên cứu sinh vật vùng cực địa: Lạc Phong Thành]

Phó Văn Đoạt bước vào phòng, cẩn thận tìm kiếm một hồi nhưng không thu được bất kỳ manh mối nào. Ngay khi hắn vừa xoay người định rời đi, ánh mắt hắn bất chợt rơi xuống ly nước bằng sứ màu trắng đặt bên bồn rửa. Ly nước được rửa sạch, đậy nắp ngay ngắn, xung quanh không có vệt nước bị bắn ra, bồn rửa cũng được lau chùi sạch sẽ, chứng tỏ người sở hữu lúc đó không hề hoang mang sợ hãi, cố tình đặt ly nước tại vị trí này rồi mới đường hoàng rời đi.

Phó Văn Đoạt nhìn trong chốc lát, sau đó xoay người, khi bước ra tới cửa phòng, hắn chợt quay đầu nhìn lại.

“…Không phải biến mất sao?”

.

Cùng lúc đó, Đường Mạch đang khoác ba lô rời khỏi căn cứ Attack.

Đường Mạch không bắt buộc phải đưa Trần San San đi, chỉ là cậu vẫn luôn cảm thấy San San thích hợp làm người đồng hành với mình, nếu San San quyết ở lại cậu cũng không miễn cưỡng.

Mặt trời dần ngả về tây, nhường chỗ cho vầng trăng khuyết mọc lên từ đằng đông.

Đi được nửa đường, Đường Mạch mới chợt nhớ: “Hôm nay là đêm Giáng Sinh?”

Hôm nay là ngày 24 tháng 12, đêm nay là đêm Giáng Sinh.

Sớm nghĩ ra thì đã ở lại căn cứ của Attack thêm một ngày, ngày mai lên đường cũng được. Đường Mạch trầm ngâm.

Đến khi đi tới một ngã tư, một cơn gió nhẹ thổi tới khiến Đường Mạch dừng bước. Lúc này, một bài hát hoan hỉ ngân vang khắp Thượng Hải, nghe như một dàn hợp xướng tập hợp từ hàng trăm hàng ngàn giọng trẻ con:

“We wish you a Merry Christmas,

We wish you a Merry Christmas,

We wish you a Merry Christmas and a Happy New Year!

We wish……”

Lông tơ cả người Đường Mạch dựng đứng, cậu vội xoay người nhìn về phía toà tháp đen lơ lửng trêи sông Hoàng Phố.

Bài hát “We wish you a Merry Christmas” kết thúc, giọng trẻ con đặc trưng của Tháp Đen cất lên:

[Đing Đoong! Phó bản Đêm Giáng Sinh vui vẻ được kϊƈɦ hoạt trêи toàn Trung Quốc, ba phút sau, tất cả người chơi Trung Quốc tiến vào phó bản, bắt đầu trò chơi.]

[Đing Đoong! Phó bản Đêm Giáng Sinh vui vẻ được kϊƈɦ hoạt trêи toàn Trung Quốc …]

Thông báo vang lên ba lần, giọng trẻ con lanh lảnh văng vẳng khắp nơi. Thông báo xong, Tháp Đen tạm dừng một lát rồi mới phun nốt câu cuối cùng —

[Đing Đoong! Giáng Sinh vui vẻ!]

Vẫn là giọng trẻ con lanh lảnh, thế nhưng nghe kỹ, trong đó có lẫn cả tiếng cười giễu cợt khi biết người sắp gặp hoạ.

———–

Meo: Chương sau hai bạn gặp nhau rồi *tung hoa* Chương này toàn cảnh hành động giết chóc, vài chi tiết rất hay nhưng vài chỗ lại hơi thừa. Ví dụ như mình không rõ vì sao khi Đường Mạch vào rạp chiếu phim lại phải nhẩm số giây trong đầu, có vẻ tác giả bỏ quên mất chi tiết này. Tiếp nữa là về nhân vật Người Điện hay Tia Chớp (cùng 1 tên), Mạc Thần Hoan không miêu tả cảnh gã bị giết như thế nào, trong khi gã cũng là 1 trong những tên mạnh nhất của đám Thực

Nhân Ma và được nhắc đến khá nhiều lần. Mà thôi, chương sau hai bạn gặp nhau là được rồi, 1/6 truyện mới gặp nhau làm ai cũng hóng.

Meo đã tổng hợp lại dị năng và đạo cụ mà Mạch Mạch thu được cho đến chương 37 để mọi người tiện theo dõi, vì dị năng của bạn cũng bắt đầu nhiều rồi. Love you all <3Địa Cầu Online (Địa Cầu Thượng Tuyến) - Chương 37: Chiến đấu với Thực Nhân Ma (4)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN