Địa Cầu Online - Chương 43: Phó bản - Merry Christmas (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Địa Cầu Online


Chương 43: Phó bản - Merry Christmas (6)


Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan

Chương 43: Phó bản – Merry Christmas (Part 6)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

—————–

Rất nhanh sau đó, Đường Mạch liền hiểu vì sao người kia lại biết cậu có một Đồng Vàng Của Quốc Vương.

Từ lúc tiến vào [Trò chơi lá bài trung thực của Pinocchio], Đường Mạch vẫn luôn hành động cẩn trọng, cố gắng không để bại lộ năng lực của mình. Không ai biết phó bản này sẽ mang tới bạn hay thù, vậy nên cẩn trọng là trêи hết. Ngay cả khi con Pinocchio nói rằng Đồng Vàng Của Quốc Vương có thể bỏ qua một trò chơi của Tháp Đen, Đường Mạch vẫn tỏ ra mình kinh ngạc hệt như đám người Triệu Văn Bân khi nãy.

Hẳn là từ lúc đó, người này đã nhận ra có điều gì không đúng rồi.

Nhưng có lẽ khi ấy hắn cũng chỉ suy đoán, không ai biết liệu Đường Mạch có Đồng Vàng Của Quốc Vương thật hay không.

Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Phó Văn Đoạt cười.

“Từ lúc nào anh nhận ra tôi?”

Phó Văn Đoạt: “Trước lượt ra bài đầu tiên.”

Đường Mạch giật mình, sớm như vậy sao?

“Tôi đã từng trải qua huấn luyện đặc thù nên đặc biệt nhạy bén với giọng nói và thói quen dùng từ của người khác.” Phó Văn Đoạt chủ động giải thích, “Vậy cậu nhận ra khi nào?”

Đường Mạch: “Sau khi kết thúc lượt đầu tiên.”

Sau khi kết thúc lượt đầu tiên, Đường Mạch luôn suy tư việc vì sao đội đối phương lại nhất trí ra lá Quốc vương, hơn nữa còn luôn tự hỏi thân phận của nam nhân áo đen. Một khách lén qua sông, còn là một khách lén qua sông vô cùng mạnh, mạnh tới mức khiến Tháp Đen phải thiên vị Hoàng hậu nhiều hơn một chút.

Quả thật, việc Hoàng hậu được quyền hỏi một câu hỏi chính là thiên vị rõ ràng nhất của Tháp Đen.

Vì sao Hoàng hậu đã được quyền hỏi mà Quốc vương còn phải thành thật trả lời, nếu không lập tức coi như thua cuộc? Yếu tố nào quyết định vị trí của lá Hoàng hậu? Đường Mạch là nhờ may mắn mới có lá Hoàng hậu lúc đầu, hay là do nguyên nhân chưa rõ nào khác?

Đường Mạch quay đầu nhìn Pinocchio: “Lúc Người dưới lòng đất chơi trò này, ván nào Hoàng hậu cũng có đặc quyền như vậy sao?”

Nghe vậy, Pinocchio cười phá lên, lớn tiếng nói: “Đương nhiên không phải. Người dưới lòng đất rất đề cao sự công bằng, sao có thể có quy tắc thiên vị như thế được?! Chỉ khi nào một bên xuất hiện người chơi gần như không thể bị loại bỏ, đặc quyền của Hoàng hậu mới được ban hành.”

Dừng một chút, Pinocchio ra vẻ ngạc nhiên: “Ai da, chẳng lẽ ta chưa nói chuyện này à? Đúng là già rồi trí nhớ kém, các ngươi đừng có mà quên quy tắc này nha.”

Đường Mạch miễn bình luận với lời ngả ngớn của Pinocchio, Triệu Văn Bân đứng phía sau lại nghệch mặt, hiểu ra vấn đề mới trừng mắt nhìn Pinocchio. Con rối gỗ thấy được vẻ mặt tức giận của Triệu Văn Bân thì càng thêm dương dương tự đắc.

Phó Văn Đoạt: “Điều cuối cùng khiến cậu nhận ra tôi chính là nhờ vào đặc quyền của lá bài Hoàng hậu, phải không?”

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn hắn: “Phải. Giọng anh ở đây hơi khác nên nhất thời tôi chưa nhận ra. Thế nhưng vì đặc quyền này quá độc quá dị, lại còn nhất nhất phải trao cho đội có Hoàng hậu, cho nên chỉ có một khả năng. Chính là đội đối phương đang tồn tại một người có thể phá vỡ được thế cân bằng của trò chơi…”

Mà phải là người như thế nào mới có thể phá vỡ được thế cân bằng của trò chơi này?

[Trò chơi lá bài trung thực của Pinocchio] có hai kiểu chiến thắng, một là thắng trong lượt và hai là thắng chung cuộc. Một đội muốn đảm bảo mình thắng và nhận được Đồng Vàng Của Quốc Vương thì phải thắng chung cuộc, dùng bài của mình thắng bài của đối thủ. Thế nhưng trong các lượt ra bài, nếu hai bên ra hai lá bài khác nhau thì sẽ kϊƈɦ hoạt [Trận quyết đấu], lúc này bên đánh thắng lại được coi là thắng trong lượt.

[Trận quyết đấu] chính là yếu tố không công bằng nhất trong trò chơi này.

Kể cả bài của mình có thắng bài của đối thủ mà người chơi bên mình lại bại trong tay đối thủ, người đó vẫn bị đào thải như thường.

Trường hợp xấu nhất là ở cả bốn lượt, bài của Đường Mạch đều thắng, nhưng đến [Trận quyết đấu] lại trùng hợp gặp phải đối thủ vô cùng đáng sợ bên đối phương, bị người này loại bỏ lần lượt từng người một bên mình. Kết quả là dù đối phương có bị tính là thua cuộc thì bên Đường Mạch cũng chỉ còn lại mỗi một người.

Không có tí công bằng nào cả.

Đường Mạch đúng là nhờ “đặc quyền” mà đoán ra việc “bên đối thủ có một người chơi không thể đánh bại”, từ đó xác định thân phận của Phó Văn Đoạt.

Ngay cả Tháp Đen cũng nhận định Đường Mạch không có tính uy hϊế͙p͙ với người này, vậy chứng tỏ người này cũng đã bị Tháp Đen cho vào tầm ngắm và cưỡng ép thông quan tầng thứ nhất từ lâu rồi.

Đường Mạch không biết ở Trung Quốc hiện có bao nhiêu người đã thành công vượt qua được tầng một của Tháp Đen, nhưng ngay cả Lạc Phong Thành ở tổ chức nhanh nhạy về thông tin như Attack mà còn không nắm rõ, thì khả năng cao là số người đã từng thông quan tầng thứ nhất này vô cùng ít ỏi.

Mà người kia còn đáng sợ hơn cả Đường Mạch nữa, nên…

“… Nên khách lén qua sông cường đại đó, chỉ có thể là anh!”

Phó Văn Đoạt cười: “Thật không nghĩ tới, chúng ta lại gặp nhau dưới tình huống như thế này.”

“Tôi cũng không nghĩ là chúng ta lại gặp nhau thế này.” Đường Mạch bình tĩnh ngước lên, khẽ nói: “Phó tiên sinh, chúng ta đánh cược đi.”

Ánh mắt Phó Văn Đoạt chợt lóe: “Đánh cược?”

Pinocchio hóng được câu này, lập tức hứng thú thò mặt lại gần.

Đường Mạch liếc mắt nhìn nó: “Ngươi không sợ chúng ta tiết lộ nội dung lá bài cho ngươi à?”

Pinocchio hai tay chống nạnh, nhìn Đường Mạch hệt như nhìn một kẻ ngốc: “Lúc ra bài, ngoại trừ chính đội các ngươi biết còn lại chẳng ai biết nội dung bài của các ngươi. Ngươi nói lá nào chẳng lẽ ta phải tin là lá đó? Ta còn lâu mới tin! Với cả ta cũng đâu có biết ngươi nói thật hay nói dối, mà kể cả ta biết, chỉ cần ta không thừa nhận thì làm gì được nhau?”

“Hoá ra là vậy à.”

Pinocchio không kiên nhẫn xua tay: “Thôi, các ngươi rốt cuộc muốn đánh cược cái gì? Lần đầu tiên ta thấy có người bày trò đánh đố nhau ở trong trò chơi này đấy.”

Đường Mạch không để ý Pinocchio nữa, cậu nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Trận đánh cược này thật ra không có liên quan tới nội dung lá bài, để Pinocchio nghe cũng không sao. Phó tiên sinh, hiện tại chúng ta đã qua hai lượt ra bài. Dù chúng ta chọn lá nào hay kết quả như thế nào đi chăng nữa, thì cả hai lần đều thật trùng hợp… chúng ta luôn luôn đứng đối diện nhau.”

Phó Văn Đoạt: “Cho nên?”

“Cuộc sống này có rất nhiều thứ trùng hợp. Tuy anh hiện tại đang chiếm ưu thế, nhưng điều đó không quyết định kết quả chung cuộc. Đến khi phân định thắng thua, cơ hội thắng của anh có chăng chỉ là nhỉnh hơn tôi một chút. Trò chơi này cũng không hoàn toàn dựa vào năng lực, sự may mắn và giây phút lựa chọn mới là yếu tố quan trọng. Ngay cả xác suất thắng lợi của đôi bên cũng không hẳn là 50:50, nhìn tình hình trước mắt, ai thắng ai thua còn chưa kết luận được đâu.”

Phó Văn Đoạt nghe xong cũng không hề dao động: “Cậu nói không sai, thế nhưng may mắn cũng có thể tính là một loại năng lực.”

Đường Mạch bình tĩnh: “Tôi không muốn đánh cược dựa trêи may rủi, so với việc để một bên bị loại, hai bên cùng thắng có lẽ mới là phương án tốt nhất.”

Phó Văn Đoạt không trả lời.

Sự kiên nhẫn của Pinocchio dần cạn kiệt: “Hai bên cùng thắng? Ha ha ha, không tồi không tồi. Các ngươi đúng là bạn tốt rồi. Đã là bạn tốt thì phải tay nắm tay cùng nhau chơi trò chơi lá bài trung thực, không ai được nói dối đâu đấy.”

Đường Mạch vẫn không rời mắt khỏi Phó Văn Đoạt, lặp lại: “Điều tôi muốn cược với anh không liên quan gì tới nội dung lá bài, Pinocchio có nghe cũng không sao cả.” Dừng một chút, Đường Mạch lại nói: “Cả hai lần chúng ta đều vừa khéo đứng ở vị trí giống nhau, xác suất xảy ra tình huống này chỉ có một phần mười sáu. Vậy nên…tôi cược, ở lượt thứ ba này, chúng ta lại tiếp tục đứng ở vị trí giống nhau.”

Pinocchio: “Ê, đánh cược kiểu gì thế?”

“Đúng là không liên quan tới nội dung lá bài.” Phó Văn Đoạt cười, “Nếu tôi thắng, như vậy hứa với tôi, kết cục của trò chơi này không được ảnh hưởng tới quan hệ của chúng ta với Mạch Mạch. Nếu cậu thắng?”

Đường Mạch: “Nếu tôi thắng, vậy Phó tiên sinh, kết thúc trò chơi trong hoà bình đi, không ai phải mạo hiểm nữa.”

Pinocchio vuốt vuốt cái mũi, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.

Phó Văn Đoạt lại yên lặng nhìn Đường Mạch, chưa quyết định được việc có nên đánh cược hay không.

Đường Mạch bỗng nhiên quay đầu nhìn Pinocchio, mỉm cười nói: “Pinocchio, ta là người trung thực, đúng là cuộc đánh cược này không hề liên quan tới nội dung lá bài phải không?”

Pinocchio lơ đễnh: “Kể cả có liên quan, ta cũng đâu biết ngươi nói thật hay nói dối, ta nghe rồi cũng có ảnh hưởng gì đâu.”

Phó Văn Đoạt chợt nói: “Được, tôi đồng ý đánh cược.”

Pinocchio đột nhiên im bặt, nó cười khẩy một tiếng rồi vỗ tay: “Hai người bạn tốt muốn đánh cược, đây đúng là ván bài thú vị nhất ta từng biết. Ta đã chứng kiến hơn một trăm ván mà chưa thấy ván nào kết thúc trong hoà bình đâu nhé.”

Đường Mạch: “Có lẽ hôm nay ngươi sẽ thấy.” Nói xong, cậu xoay người quay trở lại đội của mình. Phó Văn Đoạt cũng vậy.

Pinocchio nhếch môi cười, lộ ra vẻ mặt âm hiểm. Nó nói “Ta đây chờ mong lắm ấy”, nhưng trong ánh mắt lại không hề giấu diếm nỗi sung sướиɠ khi người sắp gặp hoạ.

Bức tường trắng lại “rầm rầm” hạ xuống, chắn giữa hai đội.

Trước khi tường trắng hoàn toàn chạm đất, Đường Mạch vẫn luôn nhìn Phó Văn Đoạt, mà Phó Văn Đoạt cũng vẫn luôn nhìn cậu. Hai người cứ thế nhìn nhau cho đến khi tường trắng che khuất tầm mắt.

Đường Mạch ngay lập tức bước tới đứng tại một ô nào đó.

Vừa rồi khi Đường Mạch nói chuyện với Phó Văn Đoạt, Triệu Văn Bân vốn không có cơ hội chen mồm vào. Sau đó hắn lại tiếp tục trơ mắt nhìn Đường Mạch đánh cược cùng Phó Văn Đoạt, lại nhìn Đường Mạch đi thẳng tới một ô mà chẳng buồn tính xem đứng ở đấy có thắng cược được hay không, hắn nôn nóng tới đỏ cả mặt.

Triệu Văn Bân do dự một lúc mới nói: “Cậu thấy đứng ở ô đó, chúng ta… thật sự có thể thắng cược à?”

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn hắn: “Lát nữa anh đứng ở ô có lá Kỵ sĩ đi.”

Triệu Văn Bân liền hiểu ngay: “Cậu cố tình muốn nhường Kỵ sĩ cho bọn họ, tỏ vẻ chúng ta rất có thành ý trong lần cá cược này à? Không được, như vậy chúng ta sẽ mất Kỵ sĩ! Nếu bọn họ thất hứa, không chịu kết thúc trò chơi trong hoà bình thì phải làm sao? Kể cả khi người kia không thất hứa, cậu có chắc là chúng ta vẫn thắng cược không?”

Xác suất để Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đứng ở vị trí giống nhau là một phần tư.

Trong khi Triệu Văn Bân lo quýnh lo quáng, Đường Mạch vẫn đứng nguyên không nhúc nhích.

Hai lượt ra bài trước, Pinocchio luôn lười biếng nằm ườn trêи tường, lượt này nó lại nghiêm túc hơn hẳn vì tự dưng thì có hai người đánh cược. Nó hết quay sang nhìn Đường Mạch rồi lại nghiêng đầu hóng Phó Văn Đoạt.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không nhìn thấy nhau, không nghe được nhau, nhưng Pinocchio thì cái gì cũng biết.

Thấy Đường Mạch ngẩng đầu liếc nó, nó hất cằm, lông vũ đỏ trêи mũ khẽ lay động: “Đừng nhìn ta, Pinocchio trung thực không bao giờ phản bội bạn bè.”

“Phiu—”

“Rồi rồi, Pinocchio dù không trung thực nhưng cũng sẽ không nói cho ngươi biết người kia đứng ô nào đấy.”

“Nhưng mà…ngươi có thể đoán xem.” Pinocchio cười phá lên, nó ác ý nhìn Đường Mạch, vuốt vuốt cái mũi của mình: “Pinocchio nói dối thì bị dài mũi, ngươi có thể tranh thủ hỏi ta, ví dụ như người kia đứng chỗ nào?”

Đường Mạch chẳng buồn để ý tới nó, Triệu Văn Bân lại suy tư một hồi: “Pinocchio, nam nhân áo đen kia có phải đã chọn được ô nào đó rồi đúng không?”

“Phải.” Mũi Pinocchio vẫn nguyên xi.

Triệu Văn Bân tiếp tục: “Vậy ngươi có thấy trận cá cược này nực cười không?”

“Đương nhiên rồi…” Pinocchio dài giọng, Triệu Văn Bân lại kϊƈɦ động chờ nó nói tiếp.

Pinocchio nhìn dáng vẻ Triệu Văn Bân đang cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong lại bồn chồn không yên, nó chợt cười phá lên: “Sao ta phải nói cho người nhở?! Loài người ngu xuẩn, ha ha ha, ngươi y như con rệp trong quán rượu Hương Tiêu (Banana Pub=))), ngu ngốc đến đáng yêu!”

Lúc nói những lời này, mũi Pinocchio không hề dài ra, Triệu Văn Bân ban đầu còn sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng.

“Ngươi…ngươi bỡn cợt ta!”

Pinocchio ngồi trêи tường, tay vỗ bồm bộp vào thành tường: “Đồ con rệp là đồ con rệp!”

Triệu Văn Bân: “Ngươi…!”

Đường Mạch liếc bọn họ một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Triệu Văn Bân vẫn còn chút thông minh, vì xác định Pinocchio đã biết vị trí của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nên lúc này hắn hỏi lại lần nữa, “Trận cá cược này có nực cười không?”. Nếu Pinocchio cảm thấy thật nực cười, vậy chứng tỏ Đường Mạch đang không đứng đối diện với Phó Văn Đoạt, con rối cảm thấy Đường Mạch thật đáng chê cười.

Thế nhưng Pinocchio chỉ nói là, nó nói dối thì mũi sẽ dài ra, không hề nói nó sẽ nhất định trả lời câu hỏi của Triệu Văn Bân. Triệu Văn Bân bị con rối xoay như chong chóng, vừa tức vừa lo.

Năm phút sau, Tháp Đen yêu cầu người chơi chọn bài. Triệu Văn Bân còn đang mải bực tức, mặt mũi đỏ gay, hắn nôn nóng vì Đường Mạch, cũng sốt ruột cho chính mình.

Thế mà khi thông báo vừa kết thúc, Đường Mạch lại lập tức lấy Cây Dù Nhỏ ra, mắt vẫn luôn nhìn thẳng, đầu không buồn ngoảnh lại, đỉnh dù nhọn hoắt dí vào cổ Triệu Văn Bân.

Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Qua đây, đứng vào ô Kỵ sĩ!”

Triệu Văn Bân muốn ngừng thở. Hắn nghĩ Đường Mạch là khách lén qua sông, rất muốn mắng cái tên lén qua sông máu lạnh này. Rõ ràng hắn vắt óc nghĩ cách để giúp người này thắng cược, thế mà chả thấy người này cảm kϊƈɦ, đã vậy còn để cho con Pinocchio kia trêu chọc hắn.

Cây dù hồng phấn lại nhích thêm một phân, ghim xuống cổ Triệu Văn Bân.

Đường Mạch: “Mau qua đây!”

Triệu Văn Bân nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi đến đứng ở ô Kỵ sĩ.

Pinocchio cười phớ lớ: “Ngươi thật sự không muốn nghĩ thêm một chút, không muốn đổi chỗ à?” Nói đoạn, nó cố tình giơ tay phải lên vỗ vỗ đầu, bày ra bộ dạng ngây thơ vô số tội: “Ai da, ta quên mất, hai người bên ngươi phải đứng cùng một ô, nếu không làm sao mà ra bài được?!”

Đường Mạch vẫn luôn nhìn thẳng, không liếc Pinocchio lấy một cái.

Pinocchio tự thấy nhục, khép mồm lại không chọc vào Đường Mạch nữa. Nó chống tay lên tường mượn lực nhảy xuống rồi vỗ tay bành bạch.

“Rầm rầm rầm —”

Bức tường trắng lại được nâng lên.

Triệu Văn Bân nín thở nhìn chằm chằm bức tường, hắn thậm chí còn cong người xuống để nhìn sang bên kia. Đến khi nhìn thấy vị trí của Phó Văn Đoạt, Triệu Văn Bân như rơi xuống hầm băng, cơ thể cứng ngắc. Hắn mãi mới đứng thẳng lên được, tự an ủi chính mình: “Không sao không sao, vẫn còn cơ hội, không chọn sai bài là được…”

Tường trắng hoàn toàn dâng lên, Đường Mạch đứng một ô, Phó Văn Đoạt lại đứng ở một ô khác, hai người vừa vặn tạo thành một đường chéo.

Pinocchio chống nạnh cười lớn, nó dịch chuyển tới chỗ Đường Mạch, muốn nhìn thấy vẻ mặt của Đường Mạch lúc này: “Ngươi thua rồi!”

Thế nhưng nó đợi mãi mà chả thấy Đường Mạch lộ ra bất kỳ thái độ ảo não thất vọng nào, ngược lại vẫn luôn bình tĩnh, thậm chí còn nghiêng đầu lườm nó một cái.

Pinocchio bất mãn nhíu mày: “Ta nói, ngươi thua rồi! Ngươi thua rồi, ngươi thua rồi!”

“Cậu ấy thắng.” Chất giọng trầm thấp vang lên từ phía xa.

Pinocchio quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt: “Ngươi nói cái gì, rõ ràng hắn thua rồi. Các ngươi có đứng ở cùng vị trí đâu.”

Đường Mạch: “Nhưng chúng ta cũng đâu có đứng ở bất kỳ ô nào.”

Pinocchio cứng ngắc.

Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, ai nấy đều kinh ngạc nhìn xuống vị trí dưới chân Phó Văn Đoạt.

Trong thế giới trắng tinh, Phó Văn Đoạt đứng trêи đường kẻ ranh giới giữa hai ô, mà Đường Mạch cũng đang đứng trêи một đường ranh giới khác.

Người đứng vào ô Kỵ sĩ chỉ có mình Triệu Văn Bân, Đường Mạch từ đầu đến cuối không hoàn toàn đứng vào bất kỳ ô nào. Theo lời Tháp Đen, Đường Mạch như vậy là bỏ quyền chọn bài, Triệu Văn Bân lựa chọn Kỵ sĩ, cho nên lá bài được chọn của bọn họ vẫn là Kỵ sĩ, vị trí của Đường Mạch không ảnh hưởng tới kết quả này.

Quan trọng hơn là cả Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều không hoàn toàn đứng ở bất kỳ ô nào (vị trí của hai người như vậy được coi là giống nhau).

Vẻ mặt Pinocchio bỗng nhiên biến hoá vô cùng đặc sắc, không ai hiểu con rối bằng gỗ thì trưng ra biểu tình phong phú như vậy kiểu gì. Hai cái lông mày của nó bắt đầu nhấp nhô lên xuống, lỗ mũi cũng to ra nhỏ lại. Rốt cuộc, nó tức giận quát lớn: “Không vui gì hết!”

Nó muốn xem náo nhiệt, thế mà náo nhiệt đâu chưa thấy, chỉ thấy tự mình biến thành trò cười.

Con rối gỗ vẫn nuôi tâm chứng kiến con người tàn sát lẫn nhau, nó quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt: “Ngươi định giữ lời hứa đấy à? Kia chính là Đồng Vàng Của Quốc Vương, Đồng Vàng Của Quốc Vương đấy! Ngươi hiện tại còn chiếm ưu thế, khả năng thắng chung cuộc rất lớn mà.”

Phó Văn Đoạt: “Ta sẽ giữ lời hứa.”

Pinocchio: “…”

“Đáng chết, cho nên mới nói ta cực kỳ ghét cái bọn trung thực!”

Trong lúc Pinocchio còn đang mải chửi bậy, hai lá bài được chọn của hai đội cũng chầm chậm trượt về khu trung tâm. Sau một tiếng “rắc”, lá bài của đội Đường Mạch vỡ vụn, ánh sáng bạc từ lá bài này bắn thẳng lên ấn đường của Đường Mạch. Cùng lúc đó bên phía Phó Văn Đoạt, ánh sáng trắng lại chiếu cùng lúc tới cô gái trẻ và lão già.

“Là như vậy à?” Đường Mạch thầm nghĩ.

Ở lượt thứ ba này, bởi vì phía Đường Mạch chỉ có hai người mà còn tận ba lá bài, nên Đường Mạch cùng lúc đại diện cho cả Kỵ sĩ và Nô ɭệ, Triệu Văn Bân đại diện cho Hoàng hậu.

Đường Mạch không biết Tháp Đen chọn người đại diện nhiều bài ít bài kiểu gì, có lẽ ngẫu nhiên, cũng có thể vì lý do khác. Nhưng tóm lại, hiện tại bên đối phương có ba lá bài nhưng lại có bốn người, nên có hai người đang đồng thời kết nối với lá bài được chọn.

Ánh sáng không ngừng lập loè trêи người cô gái và lão già, lúc tối lúc sáng. Hai người đều căng thẳng chờ đợi xem ai mới là người đại diện cuối cùng. Một phút sau, ánh sáng bên lão già nhạt dần, bên cô gái lại sáng chói.

Cô gái cắn chặt răng, lần thứ hai tiến vào sân quyết đấu.

Hiện tại, bởi vì dị năng đã bại lộ nên cô gái không muốn để Đường Mạch có cơ hội xuất chiêu, vừa vào sân đã rút súng bắn người. Đường Mạch tất nhiên dễ dàng nghiêng người tránh đạn, cô gái lại giơ tay trái lên che mặt, lộ ra mỗi mắt phải.

“Checkmate!”

Pằng!

Phát đạn thứ hai từ họng súng xé gió lao tới, nhắm thẳng vào trán Đường Mạch. Cậu niệm chú ngữ thật nhanh, mở Cây Dù Nhỏ làm khiên đỡ đạn. Viên đạn bị phá chệch đường lại ngoặt lại, tiếp tục hướng về phía ấn đường của con mồi.

Cô gái trẻ tiếp tục nâng súng bắn phát thứ ba, rồi phát thứ tư.

“Checkmate!”

Bốn viên đạn bắn ra liên tiếp, giống như mọc mắt trêи thân, vẽ ra vô số đường đạn không có tí khoa học nào, không ngừng nhắm vào Đường Mạch.

Đường Mạch liên tục điều chuyển Cây Dù Nhỏ, dùng mặt dù làm lá chắn với tốc độ cực nhanh. Đạn súng bắn vào mặt dù phát ra tiếng kim loại va chạm chát chúa.

Tất cả mọi người chẳng ai kịp nhìn, chỉ có mỗi Phó Văn Đoạt là thấy được năng lực và tố chất cơ thể của Đường Mạch mạnh thế nào, phản ứng nhanh nhạy né tránh đường đạn ra sao.

Qua một lúc lâu, tốc độ tấn công của bốn viên đạn chậm xuống. Cô gái trẻ bắn xong viên đạn thứ tư thì mặt mày tái nhợt, phần tóc mai trêи đầu bạc phếch giống như đột nhiên già đi vài chục tuổi. Mắt thấy Đường Mạch đối phó với bốn viên đạn của mình dễ như không, cô gái cắn chặt răng, run rẩy nâng súng lên lần nữa.

“Checkmate!”

Sau phát súng này, nửa đầu của cô gái trở nên bạc trắng. Cũng ngay lúc đó, Đường Mạch vung dù đánh bay bốn viên đạn ban đầu rồi chống một tay xuống đất, ngẩng đầu nhìn đối thủ đứng cách mình bốn mét.

Cô gái dường như nhận ra điều gì, hoảng hốt xoay người muốn chạy nhưng vì sức lực bị tiêu hao quá nửa nên chưa kịp phản ứng.

Bốn viên đạn bị đánh bay tiếp tục vòng lại lao về phía Đường Mạch, viên đạn thứ năm cũng đang bay tới. Sau khi viên đạn thứ năm này được bắn ra, tốc độ của năm viên đạn lại giảm thêm một chút.

Đường Mạch đạp chân xuống đất, mượn đà lao qua một bên như tên bắn, bốn viên đạn phía sau không ngừng truy đuổi.

Đường Mạch vọt về phía cô gái, đạn đuổi phía sau càng lúc càng gần. Cậu thu hồi Cây Dù Nhỏ, con ngươi phóng đại tới cực hạn, dùng thị lực hơn người và độ nhanh nhạy của cơ thể chĩa thẳng mũi dù về phía trước.

“Cạch —”

Âm thanh quá nhỏ nên chẳng ai chú ý, chỉ có mình Phó Văn Đoạt ngạc nhiên tới mức mở lớn hai mắt,

nhìn Đường Mạch lấy đỉnh dù chém viên đạn thứ năm thành hai nửa.

Đến khi đỉnh dù của Đường Mạch kề sát cổ cô gái, bốn viên đạn đang điên cuồng truy đuổi kia mới dừng lại. Cô gái trẻ sợ đến há mồm, nín thở nhìn Đường Mạch, mặt mũi trắng bệch.

Đạn đồng loạt rơi xuống đất, phát ra tiếng “Lạch cạch —”

Đường Mạch vẫn không thu dù, chỉ lạnh lùng nói: “Nhận thua đi.”

Cô gái trẻ bạc trắng cả đầu, run rẩy lắp bắp: “Tôi… Tôi nhận thua…”

Hố đen khổng lồ ngay lập tức xuất hiện dưới chân cô gái, hố đen hút người chỉ để lại một tiếng hét chói tai vang vọng trong thế giới trắng tinh. Đường Mạch lúc này mới thu dù, xoay người trở lại vị trí của mình.

Thấy có người bị đào thải, vẻ mặt nhàm chán của Pinocchio rốt cuộc mới xuất hiện một chút hứng thú. Nó vỗ tay gọi tường trắng hạ xuống.

Phó Văn Đoạt cao giọng nói: “Lượt tiếp theo, tôi ra lá Đại thần.”

Đường Mạch quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt, khoé môi cong lên: “Được.”

Pinocchio bị một màn này làm cho bực tức đến cháy cả mặt.

Năm phút sau.

[Đinh Đoong! Lượt thứ tư, người chơi ra bài.]

Lại “rắc” một tiếng, lá bài kim loại bên đội Phó Văn Đoạt bị vỡ vụn. Hắn quả nhiên đã ra lá Đại thần.

Người đại diện cho lá Hoàng hậu là Đường Mạch bước vào sân quyết đấu. Cậu nhìn người phụ nữ trung niên bên đối diện đang run run rẩy rẩy, vừa mới lấy Cây Dù Nhỏ ra thì người phụ nữ đã hô toáng lên: “Tôi nhận thua, tôi nhận thua. Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”

Đường Mạch khẽ giật mình.

Lại có người nghĩ cậu là khách lén qua sông.

Hố đen xuất hiện dưới chân người phụ nữ, Đường Mạch thu dù, nhỏ giọng nói: “…Xin lỗi.”

Kết thúc bốn lượt chơi, phía Đường Mạch còn dư lại cậu và Triệu Văn Bân, bên Phó Văn Đoạt cũng chỉ còn lại hai người là hắn và lão già tóc bạc. Mỗi bên còn lại hai lá bài: Quốc vương/ Hoàng hậu và Nô ɭệ.

Tường trắng hạ xuống, Đường Mạch lại nói: “Lượt tiếp theo, dựa theo quy tắc ra bài của Vương quốc Dưới Lòng Đất.”

Phó Văn Đoạt cười: “Được.”

Pinocchio đã nhàm chán tới mức tự nhặt lên radio rách nát của mình rồi ngồi lắp lại. Nghe thấy câu vừa rồi của Đường Mạch với Phó Văn Đoạt, nó lẩm bẩm “Biết sớm thì đã chả tới đây làm trò tẻ nhạt”, lại cúi đầu tiếp tục nghịch radio.

Triệu Văn Bân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy mình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết. Tuy rằng hắn vẫn đang bị Đường Mạch áp chế, nhưng hiện tại chỉ cần an toàn rời khỏi phó bản này đã là may lắm rồi, chẳng buồn quan tâm tới Đồng Vàng Của Quốc Vương nữa. Phần thưởng có tốt đến đâu mà không có mệnh dùng thì cũng chỉ là đồ bỏ.

Chỉ cần lượt tiếp theo cả hai bên cùng ra lá Nô ɭệ, rồi lượt cuối cùng ra Quốc vương/ Hoàng hậu, thì đôi phu phụ có thể tay trong tay kết thúc trò chơi tàn nhẫn đến hoang đường này.

Triệu Văn Bân bước tới cạnh Đường Mạch, nói: “… Cảm ơn.”

Vẫn là cảm ơn. Nếu không có Đường Mạch thì chỉ e là hắn đã bại dưới tay nam nhân khủng bố kia một trăm lần rồi. Kể cả khi Đường Mạch có là khách lén qua sông đi chăng nữa thì hắn vẫn muốn nói cám ơn với người này.

Đường Mạch cúi đầu nhìn mặt đất, dường như đang suy tư điều gì.

Triệu Văn Bân không nhận được hồi đáp, hắn thấy lạ bèn hỏi: “Này, cậu đang nghĩ gì vậy? Chúng ta không phải nên mau mau kết thúc trò chơi đi à, còn có vấn đề gì nữa sao?”

“Tôi đang nghĩ…người đó vì sao lại là khách lén qua sông.”

Triệu Văn Bân biết người kia chính là Phó Văn Đoạt, bởi hắn vẫn luôn cho rằng người có sức mạnh cường đại như Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thì đều là khách lén qua sông. Hắn nói: “Bởi vì giết người. Nam nhân áo đen kia đã từng giết người trong vòng ba ngày trước khi Địa cầu online bắt đầu, cho nên trở thành khách lén qua sông.”

Đường Mạch không trả lời.

Đáp án cậu muốn không phải cái này.

Ở lượt ra bài thứ hai, Đường Mạch sở dĩ khẳng định Phó Văn Đoạt sẽ ra lá Kỵ sĩ mà không phải Đại thần, là vì cậu cảm thấy hắn sẽ ra Kỵ sĩ để không kϊƈɦ hoạt [Trận quyết đấu] phòng khi cậu cũng ra Kỵ sĩ.

Cũng trong lượt thứ hai đấy, Đường Mạch không còn lựa chọn nào khác. Nếu cậu ra Kỵ sĩ, kể cả có thắng cược thì cũng chưa chắc sẽ thắng chung cuộc, ngay cả hy vọng kết thúc trong hoà bình cũng rất xa vời.

Phó Văn Đoạt vì sao lại chọn Kỵ sĩ mà không phải Đại thần? Điều này không phải chứng tỏ rằng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không trơ mắt nhìn người khác chết hoặc dấn thân vào chỗ chết hay sao?

Hơn nữa…

“Ngay ở lượt đầu tiên, thật ra hắn đã cho chúng ta cơ hội rồi.”

Triệu Văn Bân mờ mịt hỏi: “Cái gì?”

Đường Mạch lắc đầu: “Không có gì.”

Dù rằng Phó Văn Đoạt thắng ở lượt thứ nhất và chiếm ưu thế, nhưng nếu lần ấy đội Đường Mạch quyết định ra lá Nô ɭệ theo quy tắc của Người dưới lòng đất, vậy Phó Văn Đoạt chắc chắn sẽ thua. Nhìn thì có vẻ là hắn đánh cược một lần để chiến thắng, thực tế lại là trao cơ hội cho đối thủ.

Nếu chỉ dựa vào lượt thứ nhất thì vẫn chưa thể nhìn ra dụng ý của hắn, thế nhưng kết hợp với lượt thứ hai, Đường Mạch lại phát hiện người này thật ra đang muốn chừa một đường lui cho kẻ địch.

Người như vậy, rốt cuộc vì sao lại trở thành khách lén qua sông?

“Đợi trò chơi kết thúc, có lẽ sẽ biết.” Đường Mạch thấp giọng tự nhủ.

Hứng thú quản trò của Pinocchio đã mất tăm mất tích, nó ngồi vắt vẻo trêи bờ tường nghịch radio, mặc kệ Tháp Đen ra thông báo yêu cầu người chơi chọn bài. Tường trắng lại chầm chậm dâng lên, lộ ra tình huống đôi bên.

Đường Mạch cùng Triệu Văn Bân đứng ở ô có lá Nô ɭệ, Phó Văn Đoạt và lão già đứng chếch chéo bọn họ. Hai bên thoáng nhìn nhau.

Lão già đứng mà run run rẩy rẩy, có Phó Văn Đoạt đứng bên cạnh, lão dù không dám nhúc nhích nhưng sắc mặt lại khó coi đến doạ người. Lão vài lần muốn quay sang nói chuyện với Phó Văn Đoạt, thế nhưng vừa nhìn mặt Phó Văn Đoạt, lão lại ngậm mồm vào, không dám ho he nữa.

Triệu Văn Bân liếc mắt nhìn lão già với vẻ kỳ quặc.

Pinocchio: “Các ngươi tự chơi đi, chán chết!”

Hai lá bài úp sấp trêи mặt đất, trượt đến khu vực trung tâm. Ánh sáng trắng loé lên, Đường Mạch nhắm mắt lại, chờ đợi kết cục của trò chơi này.

Pinocchio là thứ duy nhất có thể ngang nhiên mở mắt khi ánh sáng này lấp loé, lúc này nó lại chẳng buồn nhìn kết quả mà chỉ loay hoay với cái radio rách nát của mình.

Thẳng cho đến khi có tiếng “rắc” vang lên, chỉ duy nhất một tiếng giòn tan trong thế giới trống trải, Pinocchio mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lá bài vỡ vụn.

Tia sáng trắng bắn từ lá bài vỡ lên thẳng ấn đường của Phó Văn Đoạt, đồng thời một tia sáng khác bắn tới ấn đường của Đường Mạch.

Pinocchio nhìn tình huống này, lập tức dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Phó Văn Đoạt: “Ngươi điên rồi! Tại sao lại ra lá Quốc vương? Ngươi muốn thua cuộc à? Ngươi có hiểu quy tắc trò chơi không đó, ngươi như vậy sao mà thắng được, ngươi thua rồi!”

Ánh sáng trắng tiêu tán, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng loạt mở mắt nhìn về phía Pinocchio.

Đúng lúc này, giọng trẻ con lanh lảnh vang lên.

[Đinh Đoong! Pinocchio biết nội dung lá bài, trái với quy tắc trò chơi. Bị phạt thu hồi quyền lợi của công dân Vương quốc Dưới Lòng Đất.]

[Đinh Đoong! Trung Quốc Khu 2: Phó bản số 419 đổi thành “Trò chơi lá bài trung thực của ông già Noel”.]

(Pinocchio thật ngốc nghếch =)))

———-

Meo Meo: Vì sao bạn Mạch lại luôn trăn trở về thân phận của bạn Đoạt?

Lượt thứ nhất: bạn Đoạt ra Quốc vương, chả lẽ bạn Đoạt không sợ bên Đường Mạch ra lá Nô ɭệ theo quy tắc Người dưới lòng đất hay chơi à? Bạn Đoạt làm như vậy, khả năng cao là đang nhường đường cho đối thủ.

Lượt thứ hai: Tại sao lại ra Kỵ sĩ trong khi bạn có thể ra Đại thần? Bên Đường Mạch đã mất Đại thần rồi nên nếu ra Đại thần thì bạn Đoạt sẽ có xác suất thắng cao hơn đúng không. Bạn Đoạt lại tiếp tục cho đối thủ một cơ hội, nếu đối thủ cũng ra Kỵ sĩ thì coi như hoà, không ai phải đi mạo hiểm.

Vậy nên bạn Mạch mới suy nghĩ nãy giờ, không hiểu người kia vì sao lại thành khách lén qua sông đó mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN