Cá Voi Cô Đơn - Chương 19: Nấu Ăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Cá Voi Cô Đơn


Chương 19: Nấu Ăn


Điều hòa ở phòng khách mới đổi một năm, chất lượng điều chỉnh nhiệt độ không tệ, qua khoảng nửa tiếng, trong phòng đã ấm áp hơn.

Lạc Tĩnh Ngữ rửa tay xong, lấy túi đồ ăn của mình vào bếp soạn ra. Anh mua một hộp thịt gà, rau xanh và măng chua, không mua món đạm vì đa phần trong nhà đã có.

Chiêm Hỉ đi theo, đến bên cạnh anh, Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại hỏi cô: [Cô có thịt không?]

“…” Chiêm Hỉ lắc đầu, ánh mắt vô tội.

Lạc Tĩnh Ngữ lại hỏi: [Trứng gà?]

Chiêm Hỉ lại lắc đầu, Lạc Tĩnh Ngữ ngạc nhiên, nghĩ thầm làm sao ngay cả trứng gà cũng không có?

Anh nhìn xung quanh bếp, trên mặt bàn có một nồi cơm điện màu hồng phấn mới tinh, bên cành là một ấm đun siêu tốc và bình thủy, trên kệ có một tấm thớt gỗ, một giá để dao, trừ những cái này không còn dụng cụ khác.

Anh suy đoán trong đầu, đánh chữ hỏi: [Gạo?]

“Có! Có có có, có gạo!” Chiêm Hỉ vui vẻ như một học sinh tiểu học đã tìm ra được đáp án câu hỏi, lấy bao gạo 5kg từ trong tủ ra, còn chưa tháo seal.

Lạc Tĩnh Ngữ: “…”

Được rồi, suy đoán của anh là đúng, sau khi cô giáo Trứng Gà dọn đến đây chưa nấu ăn bao giờ.

Chiêm Hỉ lấy chảo, nồi cùng mấy túi gia vị từ trong ngăn tủ, tất cả còn chưa gỡ tem, mạc.

Lạc Tĩnh Ngữ thật não lòng, đến tủ lạnh ở phòng khách mở ra xem một chút, trong đó ngoại trừ mấy hộp sữa chua ướp lạnh, sữa bò cùng mấy thanh chocolate, không còn gì khác.

Chiêm Hỉ hận không thể đào lỗ chui xuống đất, quá mất mặt, Tiểu Ngư nhất định cảm thấy vừa lười vừa nát, không thèm nói tới!

Lạc Tĩnh Ngữ mở ngăn đông, nhìn mấy thực phẩm đông lạnh như sủi cảo, hoành thánh và thức ăn chế biến sẵn, anh quay đầu nhìn Chiêm Hỉ, ánh mắt phát sầu.

Chiêm Hỉ cố gắng giải thích: “Tôi sẽ học nấu ăn, đây chẳng phải vừa mới dọn ra à…”

Tất nhiên Lạc Tĩnh Ngữ không chê cười cô, chỉ là cảm thấy không thể không có thức ăn đạm, cô giáo Trứng Gà quá gầy rồi, có lẽ do không biết nấu ăn sao? Ngày nào cũng ăn cơm hộp sẽ không tốt, suy nghĩ như thế, anh quyết định lên tầng nhà mình lấy thức ăn, gõ chữ: [Tôi về nhà lấy thịt, cô nấu cơm trước.]

Chiêm Hỉ ngu ngơ nhìn anh, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào nồi cơm điện, đôi mắt tròn xoe khó tin đánh chữ: [Cô biết dùng gạo nấu cơm không?]

“Biết! Biết!” Chiêm Hỉ gật như gà mổ thóc, “Vo gạo nấu cơm, biết!”

Lạc Tĩnh Ngữ yên tâm, lấy chìa khóa trên áo khoác đang treo, ra cửa lên tầng trên.

Chiêm Hỉ vốn định nói anh đừng phiền phức như vậy, tùy tiện một chút, nhưng khi nhìn một đống nguyên liệu trên mặt bàn, cảm thấy mình có thể ăn chay nhưng Tiểu Ngư có thể không thích lắm. Đàn ông đều thích ăn có đạm, Chiêm Kiệt là đại vương thịt, Uy Uy cũng thế, không ăn thịt tựa như không ăn cơm.

Sau hơn mười phút, Lạc Tĩnh Ngữ trở lại, Chiêm Hỉ mở cửa cho anh, ngạc nhiên nhìn anh mang theo nồi áp suất.

Đây là thế trận gì thế? Còn có món phải dùng tới nồi áp suất sao?

Ngoại trừ nồi áp suất, Lạc Tĩnh Ngữ còn mang theo một cái túi bảo vệ môi trường, Chiêm Hỉ cùng anh vào bếp, nhìn anh như ảo thuật gia lấy đồ ăn trong túi bảo vệ môi trường.

Một món tương vịt, một miếng thịt heo nạc dăm, một món ăn đông lạnh, mấy quả trứng gà, hai quả cà chua, một bó cải bẹ…

Chiêm Hỉ: “…”

Cô kéo ống tay áo của Lạc Tĩnh Ngữ, anh quay đầu nhìn cô, Chiêm Hỉ hỏi: “Anh muốn làm bao nhiêu món thế?”

Lạc Tĩnh Ngữ ngước mắt nhìn trần nhà, ngón tay khẽ động như đang tính toán sổ sách, tiếp đó giơ năm ngón tay.

“Năm món?!” Chiêm Hỉ kinh ngạc đến ngây người, “Có quá nhiều không? Chúng ta chỉ có hai người.”

Lạc Tĩnh Ngữ nở nụ cười, khoát tay, ý là không nhiều đâu.

Cũng đã qua 7h, Chiêm Hỉ nghĩ, năm món ăn làm xong cần mất bao lâu chứ? Nhưng cô chỉ là người ăn, còn người làm chưa có ý kiến gì mà, Chiêm Hỉ lại kéo ống tay áo của anh, chờ anh nhìn qua liền hỏi: “Có gì tôi có thể giúp không?”

Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ ngợi, đưa trứng gà và cà chua đưa cho cô, làm động tác đánh trứng rồi xắt rau, Chiêm Hỉ hỏi: “Cà chua xào trứng?”

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu.

Chiêm Hỉ lại hỏi: “Canh cà chua trứng?”

Lạc Tĩnh Ngữ cười vỗ tay, đưa tay hình chữ “V”, anh biết cô giáo Trứng Gà rất thông minh mà.

Chiêm Hỉ ngoan ngoãn đi đánh trứng, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn thấy cơm trong nồi đã nấu rồi, anh lấy thớt gõ và dao rửa sơ một chút, chặt nửa con vịt rồi lấy dây quấn vào một nửa khác, do tay đang cầm nên anh dùng cùi chỏ khẽ chạm đến cánh tay của Chiêm Hỉ.

Chiêm Hỉ nhìn anh, trong tay trái anh đang cầm một nửa con vịt, tay phải chỉ lên phía trần nhà, Chiêm Hỉ liền hiểu: “Treo lên?”

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu.

Chiêm Hỉ bất ngờ: “Anh mang về mà ăn, không cần cho tôi.”

Lạc Tĩnh Ngữ mỉm cười lắc đầu, tay trái nắm lấy nửa con vịt, tay phải chỉ vào rồi chỉ lên miệng, cuối cùng giơ ra ngón cái.

“Ăn rất ngon à?” Chiêm Hỉ thật băn khoăn, “Vốn là tôi nên mời anh ăn cơm, hiện tại món ăn cũng là do anh mang đến, còn phải để anh làm, sao còn lấy thêm đồ của anh được.”

Một câu nói thật dài, Lạc Tĩnh Ngữ đọc khẩu hình hơi vất vả, có điều nhìn vẻ mặt của Chiêm Hỉ, anh có thể đoán sơ được ý của cô. Anh xua tay liên tục, kiên trì đưa một nửa con vịt cho cô.

“Cảm ơn, vậy thì tôi không khách sáo.” Chiêm Hỉ không từ chối nữa, sau khi nhận lấy liền treo trên ban công, trở về đã thấy Lạc Tĩnh Ngữ đang chặt nửa con còn lại bỏ vào nồi áp suất, mở máy hút khói rồi đặt lên bếp chưng.

Máy hút khói và bếp gas cùng mở, trong bếp liền có tiếng động, Chiêm Hỉ nhìn Lạc Tĩnh Ngữ muốn làm gà, liền chạy nhanh vào lấy một túi nilon đựng đồ cho anh.

Lạc Tĩnh Ngữ mở ra liền thấy – là một tạp dề màu hồng phấn, phía trước có một con mèo hoạt họa. Chiêm Hỉ làm động tác: “Mặc vào đi, đừng để quần áo anh bị bẩn.”

Thấy Lạc Tĩnh Ngữ nghe lời mặc tạp dề, Chiêm Hỉ đến phía sau thắt dây giúp anh rất tự nhiên. Lạc Tĩnh Ngữ cúi đầu nhìn hình mèo con trên tạp dề, trong lòng cảm thấy buồn cười, cô giáo Trứng Gà thật sự chuẩn bị đầy đủ hết rồi! Chỉ là không biết làm gì, thật kỳ diệu mà.

Tiếp đó, Lạc Tĩnh Ngữ chuyên tâm nấu ăn, Chiêm Hỉ đánh xong trứng gà, anh đã làm xong mễ gà, lấy thớt gỗ đưa cho Chiêm Hỉ, còn mình bắc một chảo dầu, lấy đũa gắp từng khối gà chiên lên.

Sau khi Chiêm Hỉ cắt xong cà chua, không biết làm gì tiếp theo, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô một cái rồi đặt một miếng thịt heo lên thớt gỗ, đôi mắt mang ý hỏi. Chiêm Hỉ nhìn vài miếng thịt heo chằm chằm, thành thật nói: “Tôi… Không biết chặt thịt lắm.”

“Chát”, Lạc Tĩnh Ngữ vỗ mu bàn tay lên trán, cười đến cả người run lên, anh chỉ vào bồn nước làm động tác rửa tay, rồi chỉ vào phòng khách, Chiêm Hỉ biết anh cảm thấy cô ở đây rất vướng.

Chiêm Hỉ hơi dẩu môi, chấp nhận rửa tay, sau đó đến gần muốn nói chuyện với Lạc Tĩnh Ngữ, anh có vẻ gấp gáp duỗi tay chắn cô lại, chỉ vào chảo dầu lắc tay, Chiêm Hỉ hỏi: “Anh sợ dầu sẽ bắn lên tôi sao?”

Thấy anh gật đầu, Chiêm Hỉ cảm thấy anh thật ga lăng, liền chờ một chút rồi nói: “Tiểu Ngư, cảm ơn anh đã giúp tôi nấu ăn, tôi ra ngoài trước.”

Lạc Tĩnh Ngữ xua tay cô ra ngoài, vẻ mặt ghét bỏ, Chiêm Hỉ cũng không còn mặt mũi phản bác, quyết định từ bỏ ca ngợi anh, hạ khóe môi chuồn khỏi bếp.

Trong bếp chỉ còn một mình Lạc Tĩnh Ngữ, chiên xong gà, anh mở ngăn tủ tìm thấy mấy bình sứ, rửa xong liền đem muối đường bột ngọt cùng các loại gia vị khác bỏ vào bình, rồi mở chai tương và chai giấm đã chuẩn bị xong, chính thức bắt đầu.

Nồi áp suất phát ra thanh âm, trong phòng bếp còn truyền ra tiếng động chiên gà xào rau, Chiêm Hỉ không chịu được ngồi không trong phòng khách, một chút liền chạy đến cạnh cửa bếp nhìn xem Lạc Tĩnh Ngữ ở đó có cần gì không.

Động tác của anh rất thuần thục, tựa như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, tư thế nấu ăn cũng rất ưu nhã.

Nhưng tạp dề hồng nhạt trên người anh hơi không thích hợp, Chiêm Hỉ ôm cánh tay dựa vào cửa, nhìn người đàn ông cao lớn này đang xào rau, không biết khi nào khóe môi cô đã cong lên.

Đêm đông rét lạnh, căn hộ tỏa ra hơi ấm khắp nơi, một người đàn ông mặc áo len mềm nấu ăn cho cô, đây là chuyện trước kia cô khó mà tưởng tượng được.

Chiêm Kiệt đã nhắc nhở cô phải chú ý an toàn, không thể tùy tiện để người khác vào nhà, nhưng người này là Tiểu Ngư!

Tiểu Ngư không phải người xa lạ, tuy thời gian bọn họ quen không lâu, nhưng ngày nào cũng nói chuyện phiếm, Chiêm Hỉ cho rằng anh là một người rất đáng tin cậy, không có chút nguy hiểm nào.

Nồi áp suất đã tắt, trên mặt bàn đã có một món thịt gà kho tàu, một dĩa thịt heo xào măng, Lạc Tĩnh Ngữ bắt đầu xào rau, hương thơm lan tỏa khắp phòng. Chiêm Hỉ sờ bụng, khẽ nuốt nước miếng, cô vừa đói vừa thèm, hận không thể lập tức ăn cơm.

Sau khi nấu nước để nấu canh, Lạc Tĩnh Ngữ mở nồi áp suất, lấy thịt vịt đặt lên thớt cắt nhỏ hơn rồi nhìn đến Chiêm Hỉ đứng cạnh cửa như mèo con đang chờ đồ ăn, vẫy tay bảo cô vào.

Chiêm Hỉ đến bên cạnh anh, Lạc Tĩnh Ngữ lấy một miếng vịt vào chén, cầm đũa đưa cho Chiêm Hỉ, tay phải làm động tác ăn.

“Để tôi nếm thử sao?” Chiêm Hỉ vui vẻ nhận lấy chén đũa, gắp chân vịt lên cắn một miếng, chân vịt hấp hơi mềm, ngọt thanh, cực kỳ ngon!

“Ôi! Ăn rất ngon!” mắt Chiêm Hỉ sáng lên, “Mua ở đâu thế? Tương vịt này không dai chút nào.”

Lạc Tĩnh Ngữ rửa tay, lấy điện thoại đánh chữ: [Ba của tôi làm, là vịt già.]

Chiêm Hỉ vui vẻ gặm chân vịt, vừa ăn vừa nói: “Ba của anh giỏi quá! Thật sự ăn rất ngon!”

Cô vừa nhai vừa nói nên Lạc Tĩnh Ngữ nhìn không hiểu lắm, có điều nhìn thấy vẻ mặt của cô liền biết cô đang khen vịt ăn rất ngon. Anh chỉ mấy món ăn đã làm xong, rồi làm động tác xới cơm rồi ăn cơm, Chiêm Hỉ vui sướng kêu lên: “Ăn cơm rồi sao?”

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, Chiêm Hỉ gặm xong chân vịt liền đem món ăn ra bàn, chẳng mấy chốc Lạc Tĩnh Ngữ cũng mang một tô canh cà chua trứng ra. Trên bàn 4 món mặn một món canh, hai loại rau ba món thịt, vừa có đỏ có vàng và xanh, đối xứng rất đẹp.

Chiêm Hỉ chưa từng thấy ăn cơm là một chuyện hạnh phúc như thế, tựa như nhảy lên lấy bát đũa xới cơm. Lạc Tĩnh Ngữ nhìn bóng lưng của cô, nghĩ thầm mình làm hơi chậm rồi, hình như cô giáo Trứng Gà đói bụng chết rồi.

Xới cơm xong, hai người ngối đối diện, Chiêm Hỉ mới nhớ ra một chuyện, cô đang bị cảm, không thể truyền bênh cho Tiểu Ngư được! Thế nên cô lấy ra một đôi đũa khác. Lạc Tĩnh Ngữ cho rằng đây là thói quen dùng cơm của cô, cũng đi lấy thêm một cây đũa khác, Chiêm Hỉ vội ngăn tay anh lại, nói: “Đừng, anh không cần đâu. Do tôi đang cảm thôi, anh gắp trực tiếp là được.”

Thấy Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu lắm, Chiêm Hỉ chỉ vào mũi của mình rồi giả vờ ho khan, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn đã hiểu, cô bị bệnh sao?

Kỳ thật lúc nãy anh đã để ý đến chop mũi hơi đỏ của Chiêm Hỉ, bây giờ xác định được cô đang cảm, lông mày anh liền nhăn lại, đôi mắt mang chút nghi vấn và quan tâm.

Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ đến chuyện bắt cá tối hôm thứ ba, lại muốn kể khổ, nói: “Còn không phải do hôm đó chờ anh ở tiểu khu sao, đợi hơn một giờ, rất lạnh!”

Lạc Tĩnh Ngữ: “???”

Anh mở mắt to, như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chiêm Hỉ nói tiếp: “Hôm qua tôi đã mở danh sách bạn bè với anh rồi, anh đã thấy chưa?”

Danh sách bạn bè? Bạn bè gì, danh sách nào?

Danh sách bạn bè của cô giáo Trứng Gà vẫn luôn đóng mà!

Tâm tư ăn cơm của Lạc Tĩnh Ngữ không còn, muốn lập tức lấy điện thoại ra xem, Chiêm Hỉ ngăn anh lại: “Anh gấp cái gì, ăn cơm trước rồi xem, tôi cũng không xóa đâu.”

Lúc cô nói chuyện với anh, tốc độ vẫn chậm rãi, khẩu hình cũng rất rõ ràng, không tùy tiện nói như ngày thường. Nhưng Chiêm Hỉ cảm thấy cũng không sao, so với việc đánh chữ trên điện thoại, Tiểu Ngư có thể xem cô nói chuyện đã khiến người khác rất vui rồi.

Bản lĩnh đọc khẩu hình môi này không biết anh luyện ra như thế nào, Chiêm Hỉ cho rằng mình gặp mặt Tiểu Ngư sẽ xấu hổ như hôm thứ ba, nhưng hiện tại cô cảm thấy bầu không khí khá tốt, khá tự nhiên, nhìn dáng vẻ Tiểu Ngư cũng thả lỏng không ít.

Anh không nghe được, cũng không nói, nhưng sẽ không là trở ngại khiến bọn họ không trở thành bạn tốt được.

Lạc Tĩnh Ngữ không sốt ruột nhìn điện thoại, bưng bát cơm lên bắt đầu ăn, anh thật sự rất đói bụng, ăn từng miếng một. Anh nhìn Chiêm Hỉ đối diện tựa hồ ăn cũng rất ngon, mỗi một món đều ăn rất nhiều, vừa ăn vừa cười với anh, còn giơ ngón cái.

Tiểu Ngư nấu ăn cực kỳ ngon, món nào cũng ngon, không khoác lác chút nào! Chiêm Hỉ ăn đến mộng mị, nghĩ thầm bữa cơm tân gia đầu tiên lại đột nhiên tới không kịp chuẩn bị, lại là Tiểu Ngư làm, cùng Tiểu Ngư ăn, phong phú đến thế, ngon đến vậy! Ôi… Thật hạnh phúc!

Ăn cơm vẫn luôn nhanh hơn nấu cơm, Lạc Tĩnh Ngữ ăn hai chén, ngay cả Chiêm Hỉ cũng hơn hơn một chén hơn. Ăn xong cô liền xoa bụng, không khống chế được ợ lên, khuôn mặt hơi đỏ lên, phát hiện Lạc Tĩnh Ngữ đang cúi đầu ăn canh, trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm.

Đêm nay cô làm ra rất nhiều trò cười rồi, nếu lại làm anh cười lần nửa, quả thực cô có thể xuất đạo làm nghệ sĩ hài rồi.

Hai người đều đã ăn no, Chiêm Hỉ dọn chén bát vào bếp rửa, Lạc Tĩnh Ngữ ngồi ở phòng khách tiếp tục lắp ráp tủ giày. Cho đến khi Chiêm Hỉ rửa xong, tủ giày của anh cũng làm xong.

Lạc Tĩnh Ngữ lấy tủ giày cho Chiêm Hỉ xem, ba tầng khác biệt, một tầng có thể đặt được hai đôi. Chiêm Hỉ vỗ tay liên hồi, ánh mắt sáng rực trong suốt nhìn anh: “Tiểu Ngư, anh thật giỏi! Nếu để tôi lắp ráp chắc tới hửng đông cũng không xong!”

Lạc Tĩnh Ngữ được cô khen đến độ không biết phản ứng thế nào, chỉ vào một cái hộc tủ còn lại, ý bảo mình sẽ lắp tiếp. Chiêm Hỉ đến bên cạnh kéo ống tay áo của anh, lắc đầu nói: “Đừng làm, hôm nay muộn rồi, nếu không… Ngày mai anh lại đến giúp tôi?”

Khi nói ra những lời này, Chiêm Hỉ cảm thấy da mặt mình thật dày, lôi kéo người ta cả một đêm, vừa lắp ráp tủ lại nấu cơm, ngay cả đồ ăn cũng là người ta mang đến, còn lấy cả nửa con vịt, hiện tại còn trắng trợn yêu cầu hôm sau tiếp tục chiếm tiện nghi.

Nhưng cô có cảm giác, Tiểu Ngư sẽ đáp ứng.

Quả nhiên Lạc Tĩnh Ngữ đồng ý, sau khi gật đầu liền lấy điện thoại ra đánh chữ: [Ngày mai tôi sẽ nấu ăn, cô muốn ăn gì?]

“Hả…” Chiêm Hỉ hơi há mồm, lập tức lắc đầu, “Không không không, đừng nấu ăn, tôi sẽ mời anh ăn.”

Lạc Tĩnh Ngữ hơi nhướn mày, đưa điện thoại qua: [Cơm hộp à?]

Chiêm Hỉ: “…”

Thấy khóe môi dần hạ xuống, Lạc Tĩnh Ngữ cười rất sảng khoái, đánh một hàng chữ cho cô xem: [Tôi thực sự nấu ăn, cô là cô giáo Trứng Gà, cô muốn ăn gì? Ban ngày nói với tôi, tôi sẽ đi mua đồ ăn.]

Chiêm Hỉ đỏ mặt, cảm giác mình như một phú bà, không chỉ kéo một trai bao đến làm việc miễn phí, còn để người ta bỏ tiền ra mua thức ăn.

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô, muốn xoa xoa đầu cô, để cô đừng suy nghĩ nhiều, nhưng anh liền kiềm chế, gõ chữ: [Đã muộn rồi, tôi về nhà.]

“Ừm, được, hôm nay cảm ơn anh.” Chiêm Hỉ nói rất nhỏ, biên độ môi mở cũng rất nhỏ, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn không hiểu, có chút sai lệch, lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Tôi đang nói, hôm nay cảm ơn anh!” Chiêm Hỉ lớn tiếng nói, rồi nói thêm một câu, “Tiểu Ngư, gặp mặt anh tôi rất vui, thật sự rất vui!”

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn đã hiểu, trái tim lại đập nhanh, cúi đầu đánh chữ trên điện thoại: [Tôi cũng rất vui, cực kỳ thỏa mãn!]

Anh đặt dấu chấm than ở cuối, hy vọng Chiêm Hỉ có thể hiểu anh đang khó diễn tả được tâm tình.

Lạc Tĩnh Ngữ mặc áo khoác, mở cửa chuẩn bị đi, Chiêm Hỉ đưa nồi áp suất cho anh, lại nhớ đến gì đó rồi lấy một bát dâu tây chưa động đến, không nói lời nào nhét vào tay Lạc Tĩnh Ngữ: “Cầm về nhà ăn, ngày mai trả bát lại cho tôi.”

Lạc Tĩnh Ngữ nhấc lên, đặt bát dâu lên nồi áp suất, tay phải nắm lại, giơ ngón cái lên cong hai lần.

Chiêm Hỉ học động tác của anh, nắm tay lại cong ngón cái hai lần, hỏi: “Đây là… “Cảm ơn” sao?”

Lạc Tĩnh Ngữ mím môi gật đầu, làm một lần nữa.

Chiêm Hỉ tò mò hỏi: “Vậy thì “Đừng khách sáo” làm thế nào?”

Lạc Tĩnh Ngữ cúi đầu nhìn thứ trên tay, vẻ mặt hơi khó biểu hiện, Chiêm Hỉ liền hiểu: “Cần đồng thời hai tay?”

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, Chiêm Hỉ cười nói: “Không sao, vậy ngày mai anh dạy tôi.”

Không thể lại làm phiền, Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ sao còn đứng đây tán gẫu chứ? Anh còn ôm thêm một nồi và một bát dâu tây, thực sự rất buồn cười.

Anh không làm động tác “Tạm biệt” với Chiêm Hỉ, một tay cầm nồi, một tay cầm bát, chỉ dùng mắt nhìn cô dịu dàng. Chiêm Hỉ dựa trên cửa, vẫy tay với anh: “Tiểu Ngư, ngày mai gặp.”

Lạc Tĩnh Ngữ xoay người đi về phía thang máy, mãi đến khi anh đi vào xoay người lại, Chiêm Hỉ vẫn còn đứng ở đó, nhìn anh cười mỉm.

Một đêm này, Lạc Tĩnh Ngữ nhất định sẽ mất ngủ.

Anh ngồi xổm trên ban công xem phân bón, dựa theo tỉ lệ tưới nước rồi bón phân vào mấy bồn hoa, xới đất lên, tưới nước.

Làm xong, anh tắm rửa sạch sẽ, nhìn thời gian, hẳn Chiêm Hỉ đã ngủ rồi.

Anh bưng bát dâu tây đến ghế ngồi, tựa như rất thành kính mở tin nhắn ra, tìm tới vòng bạn bè của Chiêm Hỉ, vừa xem vừa cầm dâu tây đưa lên miệng.

Dây rất ngọt, nước quả lành lạnh mát mẻ.

Chiêm Hỉ ở trong hình cười còn ngọt hơn cả dâu.

Cô thiếp lập vòng bạn bè chỉ có thể thấy được nửa năm, Lạc Tĩnh Ngữ kéo tin thấp nhất, rồi kéo đến gần đây xem từng bài một.

Bài đăng đầu là giữa tháng sáu, Chiêm Hỉ chưa tốt nghiệp đại học, chụp chung với bạn cùng phòng. Khi đó là mùa mùa hè, cô mặc một bộ váy trắng không tay, buộc tóc đuôi ngựa, cánh tay tinh tế tựa như một cây trâm bạch ngọc.

Tiếp theo là buổi lễ tốt nghiệp, Chiêm Hỉ mặc đồ tốt nghiệp, ôm bằng tốt nghiệp cùng bạn bè chụp ảnh.

Còn có liên hoan tốt nghiệp, một nhóm trai gái hai mươi hai, hai mươi ba tuổi tụ lại vui vẻ. Chiêm Hỉ chen ở giữa, lần nào cũng mỉm cười đứng bên cạnh, có lúc cô sẽ đứng trong góc, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ vẫn có thể tìm ra cô từ trong đám người này.

Những thứ này đều là cuộc sống Lạc Tĩnh Ngữ chưa từng trải qua, tuy rằng anh không hối hận việc mình không lên đại học, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hăng hái của Chiêm Hỉ cùng các bạn học, trong lòng Lạc Tĩnh Ngữ vẫn có chút ngưỡng mộ.

Khoảng cách giữa anh và cô giáo Trứng Gà lúc đó, thực sự rất xa.

Chiêm Hỉ chỉ chia sẻ ảnh cuộc sống trong vòng bạn bè, ăn một món ngon hoặc vé xem phim hay, thậm chí là buổi hoàng hôn, có lúc sẽ đăng bài viết, viết mấy lời bình.

Sau đó, cô đi làm, bạn bè ở công ty cũng ít đi. Cô tự mua cho mình một chén nhỏ hình mèo con, là con Lạc Tĩnh Ngữ từng thấy qua; ảnh đến căn tin dưới tầng của công ty mua cơm trưa, trứng trưng thịt rất ngon; còn nhổ nước bọt nói công ty sao mà xa như vậy, ngày nào cũng chen tàu điện ngầm đến tróc cả da.

Tháng 9, công ty của cô tổ chức hoạt động, hình như là mở rộng huấn luyện, Chiêm Hỉ mặc một bộ trang phục sặc sỡ, giơ ngón tay chữ “V”, rất tự nhiên vui vẻ.

Nhưng tấm hình phía dưới cô rất chật vật, sắc mặt trắng bệch, mặt nhăn lai, tóc dính dáp trên trán. Lạc Tĩnh Ngữ xem hàng chữ mới hiểu được, cô sợ độ cao, vừa rồi mới đi trên dây thép giữa không trung, bị dọa đến nửa cái mạng cũng không còn.

Quốc Khánh, hình như Chiêm Hỉ trở về nhà, ôm một bà lão chụp chung, trên đó viết: Bà phải sống lâu trăm tuổi nha!

Ngày 11 tháng 11, là sinh nhật tuổi 23 của cô, cô không chụp hình của mình, chỉ đăng một tấm hình bánh kem sinh nhật, lại có hình mèo con, status chỉ có hai chữ: Cố lên!

Tháng 12, cô mặc áo lông vũ, cùng hai cô gái khác đi xem phim vào chủ nhật tuần trước. Ăn cơm chiều xong, ba người ghé vào chụp hình cùng nhau, Lạc Tĩnh Ngữ nhận ra hai cô gái đó, là bạn cùng phòng đại học của Chiêm Hỉ.

Cuối cùng là bài đăng trên vòng bạn bè ngày hôm qua.

Trên ảnh là khuôn mặt của Chiêm Hỉ, mắt to ngập nước, mũi đỏ lên, đáng thương mà nói: Lại cảm rồi!

Lạc Tĩnh Ngữ rũ mắt nhìn người trên bức hình, nghĩ đến mấy tiếng trước cô đứng trước mặt anh, nói chuyện với anh, cười với anh, ngay cả biểu tình ngã dập mông xuống sàn nhà, đều đáng yêu như thế.

Tay anh đưa vào bát, không chạm được thứ gì, nhìn tới thì thấy, thì ra anh đã ăn hết dâu tây rồi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN