Cá Voi Cô Đơn
Chương 21: Thanh Âm Của Tiểu Ngư
Bọn họ ngồi rất gần nhau.
Chiêm Hỉ có thể ngửi thấy rõ hương thơm cỏ cây nhàn nhạt trên người Lạc Tĩnh Ngữ, là hơi thở đặc biệt của anh. Cô đã quen, chỉ cần không hít mạnh sẽ không hắt xì.
Trong phòng khách, vật liệu, đinh ốc và công cụ đều đặt một chỗ, khung của ngăn tủ đã dựng lên hơn phân nửa, Cố Tâm Trì đang ngồi trên sofa xem phim cách đó không xa.
Ánh mắt Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ giao nhau, anh không biết cô nói không phát ra tiếng, sau khi nhìn hiểu cô nói, trong lòng hơi hoảng loạn, không khỏi quay đầu nhìn cậu bé trên sofa đang xem phim, sợ nhóc nghe được.
Thật ra cô không nói gì khó hiểu, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ rất căng thẳng, còn rất mơ hồ, cũng bởi vì câu nói “Muốn càng hiểu rõ anh hơn”.
Anh nghĩ, người như anh có gì mà hiểu? Trình độ thấp, đầu óc ngốc nghếch, lỗ tai bị điếc, cũng không nói được, gõ chữ tán gẫu cũng không lưu loát. Cô giáo Trứng Gà ưu tú như thế, vì sao muốn lãng phí thời gian đi học thủ ngữ để tìm hiểu anh chứ?
Chiêm Hỉ nhìn vẻ mặt anh mất tự nhiên, không nói nữa mà chỉ cười nhẹ, mang ly của anh về bếp. Lạc Tĩnh Ngữ cưỡng ép bản thân không được suy nghĩ miên man, tiếp tục cúi đầu lắp ráp ngăn tủ.
Tối 9h, ngăn tủ đã lắp đặt xong, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ đưa đến bên cạnh tường trong phòng khác, Chiêm Hỉ mở cửa tủ ra xem, vui vẻ nói: “Có thể bỏ nhiều đồ vật vào đây đấy! Còn có thể chứa đồ ăn vặt.”
Lạc Tĩnh Ngữ không thấy rõ khẩu hình môi của cô, nhưng nhìn biểu tình hài lòng của cô, trong lòng liền yên tâm.
Chỉ là… Ngăn tủ làm xong, anh và Cố Tâm Trì cũng nên đi rồi.
Đồng hồ thông minh của Cố Tâm Trì nhận được cuộc gọi của mẹ, nói khoảng mười phút sẽ về nhà, cậu bé bò xuống sofa đeo cặp sách lên. Lạc Tĩnh Ngữ đổi giày, hai người một cao một thấp chào tạm biệt Chiêm Hỉ trước cửa.
Lạc Tĩnh Ngữ do dự đã lâu, đánh chữ đưa cho cô: [Ngày mai cô nghỉ à?]
Chiêm Hỉ gãi đầu, trả lời: “Đúng vậy, nhưng ngày mai tôi có việc phải ra ngoài.”
Cô không nói lý do cụ thể, Lạc Tĩnh Ngữ cũng ngại hỏi. Chiêm Hỉ thấy anh hình như có chút thất vọng, mở miệng nói: Ngày mốt…”
Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ: [Ngày mốt tôi phải về nhà ba mẹ.]
“À…” Chiêm Hỉ gật đầu, thật kỳ lạ, cô cũng cảm thấy thất vọng rồi.
Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ tiếp: [Ngày mốt, cô có ăn cơm không?]
“Hả?” Chiêm Hỉ nghĩ lại bản thân đã làm gì để anh ấy lưu lại ấn tượng tứ chi vô dụng thế chứ! Nhanh chóng nói, “Ngày mốt tôi sẽ tự mình nấu ăn! Không ăn cơm hộp, tôi bảo đảm!”
Mắt Lạc Tĩnh Ngữ tràn ngập vui vẻ, gõ chữ: [Cô sẽ làm món gì?]
“Trứng xào cà chua!” Chiêm Hỉ cười rộ lên, “Còn chưng tương vịt, không phải anh đã tặng tôi nửa con vịt sao.”
Nói rồi, cô đưa hai tay lên miệng, tạo thành dáng vẻ con vịt, “Cạc cạc cạc.”
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn hiểu, cười sảng khoái, cúi đầu gõ chữ: [Vậy tôi lên tầng đây.]
“Được, a đúng rồi!” Chiêm Hỉ lại nhớ đến một chuyện, đến tủ lạnh lấy một hộp cherry đưa cho Lạc Tĩnh Ngữ, “Hôm nay anh chưa ăn, lấy về ăn đi. Vốn dĩ tôi mua cho anh mà, bát vừa rồi đã bị Tiểu Trì ăn sạch.”
Cố Tâm Trì vẫn đang chờ bên cạnh: “?”
Lạc Tĩnh Ngữ ngại ngùng, hôm qua lấy một bát dâu tây, hôm nay lại lấy một hộp cherry, cảm thấy như đang tư lợi với cô giáo Trứng Gà. Chiêm Hỉ cong ngón cái với anh: “Cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm, giúp tôi lắp ráp tủ. Anh cầm đi, nếu không tôi sẽ rất ngại.”
Không đợi Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ trả lời thế nào thì tốt, đồng hồ của Cố Tâm Trì lại vang lên, nhóc kéo vạt áo của Lạc Tĩnh Ngữ, đưa cánh tay cho anh xem: “Anh Tiểu Ngư, mẹ em đã về nhà.”
“Hai người đi lên tầng nhanh đi.” Chiêm Hỉ nói, “Bạn nhỏ phải đi ngủ sớm.”
Lạc Tĩnh Ngữ bất đắc dĩ, chỉ đành ôm lấy hộp cherry cùng Cố Tâm Trì rời đi, cậu bé vẫy tay với Chiêm Hỉ: “Chị Chiêm, tạm biệt! Lần sau chị đến nhà em ăn cơm nha!”
“Được, tạm biệt.” Chiêm Hỉ cũng vẫy tay với họ.
Thang máy, Lạc Tĩnh Ngữ đứng ngơ ngẩn, một tay cầm hộp trái cây, tay khác đánh chữ trên điện thoại, do dự một lúc mới đưa cho Cố Tâm Trì xem: [Giọng của cô ấy có hay không?]
Cố Tâm Trì: “…”
Cậu nhóc ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lạc Tĩnh Ngữ trả lời: “Hay, cực kỳ hay! Giống như chú chim nhỏ đang hót.”
Lạc Tĩnh Ngữ không biết tiếng hót của chim là thanh âm thế nào, những từ tượng thanh hoặc miêu tả thanh âm đối với anh mà nói chỉ là một chữ buồn tẻ, “Chít chít chít” và “Cạc cạc cạc” cũng không khác nhau mấy.
Anh cảm thấy mình đoán không sai, thanh âm của cô giáo Trứng Gà nhất định rất êm tai, rất dịu dàng, ôn hòa như suối nhỏ, ấm áp như gió mùa xuân, những áng văn đều viết như thế.
Cố Tâm Trì giật giật vạt áo của Lạc Tĩnh Ngữ, anh cúi đầu nhìn nhóc, cậu bé nghiêm trang nói: “Anh Tiểu Ngư, có phải anh thích chị Chiêm không?”
Lạc Tĩnh Ngữ hoảng hồn, thiếu chút nữa bùng nổ, bị Lạc Hiểu Mai nhìn ra tâm sự cũng không sao, tại sao một đứa trẻ mười tuổi cũng có thể nhìn ra? Vậy còn Chiêm Hỉ? Chiêm Hỉ có thể nhìn ra sao?
Anh đong đưa bàn tay, vẻ mặt nghiêm túc phủ nhận, Cố Tâm Trì hỏi: “Vậy vì sao anh muốn hỏi giọng của chị ấy có hay không? Sao anh không hỏi giọng của em có hay không? Hai chúng ta đã quen nhau hai năm rồi.”
Lạc Tĩnh Ngữ đau đầu, cau mày đánh chữ cho nhóc xem: [Em sẽ thay đổi thanh âm giọng nói.]
Cố Tâm Trì như bị sét đánh, tuyến thanh của nhóc vẫn còn cao, nhưng nhóc đã học qua khóa sinh lý, biết được cậu bé mười mấy tuổi sẽ bị biến đổi thanh âm, lập tức nhăn mày: “Vậy giọng em có trở nên khó nghe hay không đây? Giọng của ba em rất khó nghe, thật kỳ cục!”
Đề tài này Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu, ngẩng đầu nhìn màn hình, đã tới tầng 15.
Cố Tâm Trì về nhà, Lạc Tĩnh Ngữ ôm hộp cherry vào nhà, đặt lên bàn làm việc. Anh mở hộp liền thấy phân nửa hộp cherry căng mọng, thoạt nhìn rất ngon.
Anh cầm một trái, không rửa mà trực tiếp ăn vào.
Thật ngọt, giống như dâu tây, cũng như quả cam, chưa từng ăn trái cây nào ngọt thế này.
Điện thoại trong túi rung nhẹ, Lạc Tĩnh Ngữ lấy ra xem, là WeChat của Chiêm Hỉ.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, vừa rồi không nói rõ với anh, bởi vì nói tiếp sẽ rất dài, sợ anh nhìn không rõ. Hôm nay chị dâu nói với tôi, chiều ngày mai chị ấy phải đi họp ở công ty, cháu trai nhỏ của tôi phải đến Cung Thiếu Nhi đi học, không ai phụ giúp nên nhờ tôi buổi trưa đến chờ cháu trai tan học rồi đưa nhóc về nhà, tôi cũng phải ăn cơm chiều rồi mới về.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Hơn nữa, hai tuần tôi dọn tới vẫn chưa đến nhà anh trai, anh ấy rất lo, gọi tôi về ăn một bữa, có thể sẽ hỏi cảm giác sống một mình là thế nào nữa. (vui sướng)
Xem hai đoạn tin nhắn, Lạc Tĩnh Ngữ phát hiện bản thân cũng đang cười, nhưng không biết cười điều gì.
Anh trả lời Chiêm Hỉ.
[Cá Cực Lớn]: Tôi cũng vậy, chủ nhật tuần nào cũng sẽ về nhà ba mẹ, do công việc của chị và anh rể tôi rất bận, chỉ có chủ nhật mới về nhà ăn cơm.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Nhà ba mẹ của anh ở đâu thế?
[Cá Cực Lớn]: Thành Bắc, Cửu Đường.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ôi! Tôi biết đấy, tháng trước tôi đến đó để thi, rất xa.
Lạc Tĩnh Ngữ ngồi xuống ghế, trong đầu nhớ đến vài chuyện.
[Cá Cực Lớn]: Cô giáo Trứng Gà, tôi muốn hỏi một vấn đề, có thể không?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Có thể, anh hỏi đi.
[Cá Cực Lớn]: Vì sao cô nhận ra tôi?
Lúc này Chiêm Hỉ đang nằm trên sofa, nhìn câu hỏi này, ngại ngùng ôm mặt.
Thôi rồi… Làm sao bây giờ, phải nói thật với anh ấy sao?
Anh sẽ cảm thấy cô là tên biến thái hay không?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh đoán xem ~ (cười xấu xa)
[Cá Cực Lớn]: Phương Húc nói cho cô?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Không phải! Tôi không nói chuyện với anh ta, cũng chưa thêm WeChat của anh ta.
[Cá Cực Lớn]: Cô xem camera theo dõi sao?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Nghĩa là sao? Cái gì theo dõi?
[Cá Cực Lớn]: Bánh kem, tôi tặng.
[Bánh Pudding Trứng Gà]:????
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh tự mình đi giao bánh kem à?
[Cá Cực Lớn]: Đúng vậy. (xấu hổ)
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Trời ơi! Sao tôi có thể tra được camera chứ! Sao tôi có thể đoán được anh tự mình đi giao chứ! (phát điên)
[Cá Cực Lớn]: Tôi không đoán ra.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: (囧) Nói cho anh vậy, tối thứ bảy tuần trước, tôi ở chợ đêm Phong Lâm nhìn thấy anh.
[Cá Cực Lớn]:??? Vì sao nhận ra được? Chúng ta đã từng gặp mặt sao?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Lúc anh đang bện dây thừng, tôi nhìn ra tay của anh (lúng túng). Ngày thường ở hành lang chúng ta gặp nhau vài lần, có thể anh không có ấn tượng, nhưng tôi nhận ra anh.
[Cá Cực Lớn]:…
Lạc Tĩnh Ngữ mở bàn tay ra lật tới lật lui ngây ngốc, ngàn tính vạn tính, đánh chết anh cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ bị đôi tay bán đứng.
Nhưng mà cuối cùng án treo này cũng đã phá, cô giáo Trứng Gà quá thông minh! Thật sự anh không còn lời nào để nói.
Chiêm Hỉ gửi tin nhắn.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, hai ngày nay thật sự cảm ơn anh, phiền anh hai buổi tối giúp tôi lắp đặt tủ, nếu tính phí theo giờ công, cũng cần phải tốn không ít tiền.
[Cá Cực Lớn]: Tôi miễn phí, tôi là Cá Hào Phóng!
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Còn nữa, anh nấu ăn thật sự ngon cực kỳ! Ôi, sau này bảo sao tôi ăn cơm hộp được đây! (khổ sở)
Lạc Tĩnh Ngữ đánh bạo gửi một câu –
[Cá Cực Lớn]: Cô có muốn cùng nhau ăn không? Tôi ở một mình, ngày nào cũng nấu.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: (cười lớn) Không cần đâu, nói giỡn với anh thôi, tôi muốn bắt đầu học nấu ăn! (mạnh mẽ)
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Không nói nữa, tôi dọn dẹp phòng khách một chút rồi đi tắm, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Cô không đồng ý.
Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy rất bình thường, cô giáo Trứng Gà không phải là người phụ nữ tùy tiện, chỉ là trong lòng hơi mất mát.
[Cá Cực Lớn]: Được, cô giáo Trứng Gà ngủ ngon.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh có thể đừng gọi tôi là cô giáo Trứng Gà không, tôi nhỏ hơn anh, gọi tôi là Chiêm Hỉ đi, hoặc là Hoan Hoan cũng được.
[Cá Cực Lớn]: Hoan Hoan?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Là nhũ danh của tôi, người trong nhà đều gọi tôi là Hoan Hoan (thẹn thùng).
[Cá Cực Lớn]: Tôi cũng có thể gọi sao?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đương nhiên có thể! Vì sao không thể gọi chứ?
[Cá Cực Lớn]: Được, Hoan Hoan ngủ ngon, mơ đẹp. (trăng sáng)
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ngủ ngon ~ Tiểu Ngư.
Hoan Hoan…
Lạc Tĩnh Ngữ xem đoạn thoại này một lần nữa, lưu luyến không rời bỏ điện thoại xuống.
Lắp ráp tủ khiến mồ hôi ra khắp người, anh muốn tắm rửa một chút.
Anh lấy quần áo vào nhà tắm, cởi áo trên rồi nhìn bản thân trong gương.
Khác Cố Tâm Trì, anh là người lớn, vóc dáng cao gầy, vai rộng có chút cơ bắp, những bộ phận đều đã phát dục hết.
Anh cũng đã trải qua thời kỳ vỡ giọng.
Hẳn là năm mười bốn, mười lăm tuổi cùng với biến đổi của tuổi dậy thì, Lạc Tĩnh Ngữ mọc râu ria mép, yết hầu xuất hiện rõ trên cổ.
Con trai trong lớp đều giống nhau, khi đó Trần Lượng còn ho khan, giọng nói không thoải mái nên ho rất mạnh. Có một thầy giáo là người bình thường, lúc vào lớp dạy bọn họ dùng thủ ngữ nói: [Các bạn làm ơn nói nhỏ một chút, tuy nói là người điếc nhưng so với lớp mù kế bên còn ồn hơn! Lỗ tai của tôi bị các bạn ồn muốn điếc theo rồi.]
Lạc Tĩnh Ngữ đã quên khi đó mình có lên tiếng hay không, hẳn là có nhỉ, ho khan, nhảy mũi, ngáp, đau đớn, hoảng loạn, căng thẳng, phẫn nộ, vui vẻ… Khi tâm tình rối loạn thì bọn họ đều không khống chế được rung động dây thanh.
Ở nhà, trường học, xung quanh đều là người điếc, anh không để ý đến chuyện này, cứ mơ hồ trưởng thành.
Anh không biết giọng của mình ra sao, Tiểu Triết nghe nói được, cậu ta nói là không khó nghe lắm.
Đời này anh chưa từng nói một chữ, thậm chí là một câu, cho nên đối với âm sắc, anh cảm thấy phán đoán của Tiểu Triết rất phiến diện.
Nhìn đến gương, ngón tay Lạc Tĩnh Ngữ chạm đến cổ họng mình, anh hơi hé miệng, khẽ rung dây thanh.
Đầu ngón tay cảm giác sự biến hóa rõ ràng của yết hầu, loại rung động nhẹ.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng… Lạc Tĩnh Ngữ điều chỉnh miệng của mình, thử phát ra tiếng. Anh rất hồi hộp, không biết âm lượng của mình có lớn hay không, có làm phiền đến hàng xóm hay không.
Trước đây sống trong ký túc xá nhà xưởng, ba của Tiểu Triết bị điếc nhưng thích hét to, liền bị người khác tới cửa mắn, Tiểu Triết cũng vì thế mà đánh nhau với đối phương một trận.
Sau mấy lần phát ra âm thanh, Lạc Tĩnh Ngữ ngậm miệng lại, cảm thấy rất chán.
Anh vĩnh viễn không nghe được âm thanh của mình, như thế cũng chẳng sao, anh đã sớm tiếp nhận. Chỉ là lúc nãy, Chiêm Hỉ mỉm cười khi nói chuyện với anh, trong lòng anh đã sinh ra một suy nghĩ, anh thật sự cực kỳ, cực kỳ ước mong, có thể nghe được thanh âm của cô.
***
Cung Thiếu Nhi Tiền Đường ở trung tâm thành phố, có hai bộ phận.
Một là công viên trò chơi giải trí cho trẻ em, thích hợp với mấy bạn nhỏ chơi đùa, Cố Tâm Trì không lọt mắt mấy thứ này.
Còn lại là lớp ngoại khóa giáo dục, chương trình đa dạng, học phí rẻ hơn các cơ sở huấn luyện kỹ năng khác, đăng ký rất đông. Cho nên vừa đến ngày cuối tuần, Cung Thiếu Nhi có rất nhiều phụ huynh dẫn theo con, rất ồn ào.
Chiêm Hỉ mặc áo lông vũ ngồi ghế đã ngoài khu vực dạy học, cô cảm thấy rất may, cảm mạo lần này khỏi nhanh hơn lần trước, qua ba bốn ngày đã khỏe hơn.
Thời gian Uy Uy tan học còn rất lâu, Chiêm Hỉ chơi điện thoại một lúc, không kìm lòng được mở WeChat ra, hỏi thăm Tiểu Ngư đang làm gì.
Nhưng nhớ đến, công việc ban ngày của Tiểu Ngư rất bận rộn, không thể quấy rầy anh. Thêm nữa, tại sao nhất định phải tán gẫu với Tiểu Ngư chứ? Còn những bạn bè khác thì sao?
Thay đổi suy nghĩ, Chiêm Hỉ liền bấm số điện thoại của La Hân Nhiên.
Điện thoại vang rất lâu mới có người nhấc máy, bên tai truyền đến một giọng nam khàn khàn: “A lô, Chiêm Hỉ hả? La Hân Nhiên đang tắm.”
Chiêm Hỉ kinh hãi: “Hà Tích?! Tại sao lại là anh?”
“Tại sao không thể là tôi?” Hà Tích tức giận, “Tôi mặc kệ La Hân Nhiên nói với các cô thế nào, tôi trịnh trọng đính chính, tôi và cô ấy không chia tay!”
“Này… Tôi chỉ trong một lúc…” Chiêm Hỉ còn chưa nói xong, thanh âm bên kia đã thay đổi.
“Tránh ra! Sao lại nghe điện thoại của tôi.” La Hân Nhiên tiếp nhận điện thoại, “Ôi, Tiểu Hỉ bé nhỏ tìm chị à?”
“Hả…” Chiêm Hỉ không kịp phản ứng, “Sao cậu với Hà Tích lại thế này?”
La Hân Nhiên cười sảng khoái: “Không có gì, thấy anh ta đáng thương nên chơi lại.”
Chiêm Hỉ nghe thấy tiếng giận dỗi của Hà Tích: “Cút!”
La Hân Nhiên hỏi: “Tìm tớ có việc gì đấy?”
“Không có gì, tớ chờ cháu tan học quá chán, muốn tìm cậu tâm sự.” Chiêm Hỉ nói, “Nếu cậu bận thì thôi.”
La Hân Nhiên cười nói: “Tớ không bận, tớ là người rảnh rỗi nhất.”
Chiêm Hỉ nói: “Này Hân Nhiên, nói cho cậu một chuyện, nhớ mấy hôm trước tớ có nói với cậu không, cuối cùng tớ đã nhìn thấy gương mặt của người đàn ông mặc đồ đen đó rồi!”
“What? Đẹp trai không?” La Hân Nhiên nhiều chuyện.
Chiêm Hỉ nhớ đến dáng vẻ của Tiểu Ngư, cười hì hì: “Đẹp, cực kỳ soái.”
“Ôi!” La Hân Nhiên hỏi, “Người bạn hôm trước cậu add vào vòng bạn bè, là anh ta sao?”
Chiêm Hỉ: “…”
Trời trời! La Hân Nhiên thấy ghét quá! Chuyện này cũng bị cậu ấy đoán ra! Đích thị là thầy bói rồi!
Thấy Chiêm Hỉ không nói, La Hân Nhiên liền hưng phấn: “Ôi này này! Chiêm Tiểu Hỉ cậu không đúng lắm nha! Có phải đã coi trọng người ta rồi không?”
“Không có!”, Chiêm Hỉ nhất quyết phủ nhận, “Có nói cậu cũng không tin, tớ đã quen anh ấy từ trước rồi! Nhưng chưa từng gặp mặt, chỉ nói chuyện trên WeChat.”
“Bạn trên mạng sao?” Chiêm Hỉ kinh ngạc, “Có duyên thế sao? Lại còn là soái ca, cậu chạy nhanh đấy! Anh ta làm gì?”
“Anh ấy…” Chiêm Hỉ nhớ đến công việc của Tiểu Ngư.
Làm công thôi! Người làm nghệ thuật thủ công, ngành ít được quan tâm nhất.
Cô trả lời: “Giống như cậu, freelancer, nhưng người ta có Boss, là người làm công.”
La Hân Nhiên “tấm tắc” cảm thán: “Tớ khuyên cậu nên chết tâm đi, mẹ cậu sẽ không đồng ý.”
Chiêm Hỉ nói lớn: “Tớ đã bảo tớ không thể nào với anh ấy mà!”
La Hân Nhiên không để tâm: “Không thể nào mà còn gọi điện thoại nói với tớ? Cậu xem mắt ba lần, có lần nào nói anh chàng đó như thế nào đâu.”
Chiêm Hỉ không đáp được, cô gọi cuộc điện thoại này, chính xác là muốn kể chuyện Tiểu Ngư với La Hân Nhiên.
Mạnh mẽ ngừng đề tài này, Chiêm Hỉ tán gẫu mấy câu với La Hân Nhiên rồi cúp máy.
Trong lòng lại nghĩ tới Tiểu Ngư…
Nhớ tới hương cỏ cây thơm mát trên người anh, nhớ bàn tay đẹp của anh, nhớ khóe miệng cong lên khi cười của anh, nhớ lỗ tai ửng hồng của anh khi thẹn thùng.
Nhớ tới dáng vẻ lúc nào cũng im lặng…
Đôi mắt anh sâu thẳm dịu dàng, lúc nhìn cô luôn chăm chú, hơi nhíu mày vì cần thấy được khẩu ngữ của cô.
La Hân Nhiên nói cô “coi trọng” Tiểu Ngư, trong lòng Chiêm Hỉ liền hoảng loạn, cô nghĩ, có mới lạ đấy! Cô chỉ mới quen biết Tiểu Ngư hơn hai mươi ngày, gặp mặt ba lần, làm sao có được suy nghĩ này.
Thêm nữa, Tiểu Ngư bị điếc…
Không nghe thấy, một chút cũng không.
Chiêm Hỉ chắc chắn mình không ghét Tiểu Ngư, khi ở bên cạnh anh còn có cảm giác rất thư thái, nhưng như thế cũng không thể hiện cô có can đảm để thích Tiểu Ngư.
Cô chưa từng tiếp xúc với người câm điếc, Tiểu Ngư là người đầu tiên. Chiêm Hỉ không có kinh nghiệm, không biết khi kết bạn với Tiểu Ngư cần phải chú ý điều gì, tất cả mọi thứ cô làm đều xuất phát từ bản năng, không cưỡng ép bản thân.
Cô thực sự xem Tiểu Ngư là bạn bè, một người bạn rất tốt.
Cô nghĩ đến năm tháng sau này, cô gái ở bên Tiểu Ngư nhất định rất dũng cảm, rất cứng cỏi, sẽ không sợ những áp lực từ xung quanh. Còn tính cách, ít nhất sẽ giống như La Hân Nhiên, “Trời đất bao la, ông đây lớn nhất.”
Nhưng Chiêm Hỉ cảm thấy, cô không thể.
Hai ngày cuối tuần, Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ đều có kế hoạch riêng.
Chiêm Hỉ nói được làm được, chủ nhật thật sự ở nhà nấu ăn, trứng xào cà chua, trứng xào dưa chuột, canh trứng cải bẹ… Món ăn mặn duy nhất chỉ có món tương vịt.
Chỉ là lúc chưng tương vịt cô dùng nồi cách thủy để hấp, sau khi chưng xong liền phát hiện, thịt vịt già rất dai, không mềm ngon như lúc Lạc Tĩnh Ngữ làm.
Cô nghi ngờ gửi WeChat cho Lạc Tĩnh Ngữ, hỏi tại sao cùng là một con vịt, cô lại không chưng được như vậy? Lạc Tĩnh Ngữ trả lời –
[Cá Cực Lớn]: Đây là vịt già, phải dùng nồi áp suất, nồi bình thường nấu phải rất lâu. Nếu là vịt non thì có thể dùng nồi thường, vịt non vị thanh, vịt già ngon đậm.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi nên làm sao đây? Tiếp tục chưng à? (rơi lệ)
[Cá Cực Lớn]: (ôm mặt) Cô xem thử đã chưng bao lâu rồi, không ăn được thì vứt đi. Hôm này tôi từ nhà ba mẹ về, sẽ gửi cho cô hai phần.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Không cần không cần không cần!!! Thật sự không cần gửi cho tôi!!!
[Cá Cực Lớn]: Không sao, ba tôi làm rất nhiều vịt, nhiều lắm, ăn không hết (nhe răng).
[Bánh Pudding Trứng Gà]: (rơi lệ) (rơi lệ) (rơi lệ) Tiểu Ngư, huhuhu…
[Cá Cực Lớn]: Hoan Hoan đừng khóc.
[Cá Cực Lớn]: Mèo xoa đầu.jpg
Buổi tối, Lạc Tĩnh Ngữ trở về từ nhà ba mẹ, thực sự mang đến cho Chiêm Hỉ hai phần tương vịt, còn có một hộp vịt quay. Anh nói món vịt quay là của mẹ anh làm, ăn cũng rất ngon.
Chiêm Hỉ nhận lấy trong run sợ, cảm thấy từ lúc quen biết Tiểu Ngư cho đến nay, cô luôn nhận đồ của anh, không phải anh làm cũng là ba mẹ anh làm, đặc biệt có tâm.
Nhưng cô lại không có gì đáp lại.
Ba ngày nữa chính là Giáng Sinh, sau đó còn Tết Nguyên Đán.
Chiêm Hỉ nghĩ, cô nên chọn một món quà Giáng Sinh cho Tiểu Ngư, bằng không vẫn luôn ăn không đồ của anh, cô thật sự rất băn khoăn.
***
Thứ hai lúc nghỉ trưa, Chiêm Hỉ vẫn đang tự hỏi nên mua quà gì cho Tiểu Ngư, điện thoại của cô vang lên, là một dãy số lạ.
Cô tiếp điện thoại: “Chào ngài.”
Trong điện thoại là một giọng đàn ông: “Chào cô, xin hỏi là Chiêm tiểu thư à?”
“Đúng vậy.”
“Chào Chiêm tiểu thư, tôi là Đổng Thừa, trợ lý của Trì Giang tiên sinh, cuối tuần trước đã gặp cô, cô còn nhớ không?”
Đương nhiên Chiêm Hỉ nhớ rõ: “À à, tôi nhớ, chào Đổng tiên sinh, có chuyện gì sao?”
“Là Lâm Nham đưa số điện thoại của cô cho tôi.” Đổng Thừa nói, “Là thế này, Chiêm tiểu thư, cô cho tôi phương thức liên hệ với người làm trong phòng làm việc hoa giả kia, tôi đã liên hệ nhưng chưa quyết định. Tôi phát hiện, vị Phương tiên sinh không phải người thực sự làm trong giới hoa giả, mà Trì Giang tiên sinh có vài vấn đề, yêu cầu phải nói chuyện với người làm thật. Tôi nói Phương tiên sinh cho tôi số điện thoại nói chuyện với đại sư, nhưng anh ta từ chối, nói đại sư không có điện thoại. Tôi liền… Bị động. Sau đó tôi lại nghĩ đến, hình như cô có liên hệ trực tiếp với đại sư kia, cho nên liền mạo muội gọi điện cho cô. Không biết cô có tiện đưa phương thức liên lạc của đại sư cho tôi không?”
Chiêm Hỉ hiểu được, có chút khó nói: “Đổng tiên sinh, thực sự tôi có phương thức liên hệ của đại sư, nhưng tôi biết nguyên nhân vì sao Phương tiên sinh không cho anh. Đúng là vị đại sư đó không có điện thoại, hơn nữa cũng không thể nói chuyện qua văn bản, tình huống thật sự… Có chút phức tạp, thật sự không cố ý không đưa cho anh.”.
Đổng Thừa khó hiểu nói: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không? Ta phải báo cho Trì Giang tiên sinh đó, chưa chắc sẽ không hợp tác được. Bọn tôi thật sự chỉ muốn nói chuyện với đại sư, xác nhận vài chuyện thôi.”
Ôi! Chuyện làm ăn có thể giàu sụ rồi!
Nghĩ đến thế, Chiêm Hỉ cũng mặc kệ: “Là như vầy, Đổng tiên sinh, vì đại sư kia… À… Bị điếc, không thể nói chuyện, còn nữa, anh ta gõ chữ hơi… Không tốt lắm. Tất nhiên, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến trình độ nghệ thuật của anh ấy! Anh ấy rất giỏi!”
Đổng Thừa hiểu được, cười cười: “Thì ra là như thế, có điều cũng không có vấn đề gì. Chiêm tiểu thư, cô có thể hỏi giúp tôi một chút, đại sư có thể gặp mặt nói chuyện hay không? Anh ấy dùng thủ ngữ đúng không, bên chúng tôi có thể mời người phiên dịch.”
Gặp mặt… Chiêm Hỉ suy nghĩ một chút, vấn đề này không cần nói qua Phương Húc nhỉ? Cô có thể trực tiếp hỏi Tiểu Ngư.
Chiêm Hỉ trả lời: “Được, tôi có thể hỏi thử anh ấy, sau đó sẽ trả lời anh.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!