Cá Voi Cô Đơn
Chương 28: Tôi Thích Cả Căn Hộ Của Anh
Lạc Tĩnh Ngữ mặc áo khoác đen, quấn khăn xanh Chiêm Hỉ tặng, quần áo không có mũ choàng, vẫn đeo khẩu trang như trước, Chiêm Hỉ có thể nhìn thấy anh đang cười, thông qua đôi mắt cong cong của anh.
“Tiểu Ngư!” Cô vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, hai mắt sáng lên, “Sao anh đến đây?”
Lạc Tĩnh Ngữ đặt mu bàn tay dưới cằm, rồi chỉ đến Chiêm Hỉ, đây là “Chờ cô”. Chiêm Hỉ hiểu, trong lòng ấm áp.
Lạc Tĩnh Ngữ nhận lấy túi trong tay của cô, ước lượng một chút, thắc mắc nhìn cô.
“Rất nặng đúng không?” Chiêm Hỉ cười nói, “Có hạt dẻ, mật ong, măng khô, khoai lang, đều là vật nặng, có một nữa là cho anh.”
Nhìn xong khẩu hình, Lạc Tĩnh Ngữ dùng tay trống lắc mấy cái, Chiêm Hỉ hiểu ý của anh – không cần nhiều như thế. Cô nói: “Cần chứ, một mình tôi ăn không hết.”
Hai người đi đến vỉa hè, Chiêm Hỉ muốn đi xe bus, trạm này cách Thanh Tước Môn rất xa, gọi xe rất đắt. Lạc Tĩnh Ngữ lấy điện thoại ra, chỉ vào mấy xe màu đen đang đỗ, Chiêm Hỉ hỏi: “Anh gọi xe rồi à?”
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, dừng ở ven đường, đặt túi xuống đất rồi mở điện thoại đưa Chiêm Hỉ xem, anh đã đặt một chiếc xe, còn khoảng 5ph nữa sẽ tới.
Chiêm Hỉ hỏi: “Vì sao anh muốn đón tôi? Xa như thế, tôi còn cho rằng anh đang nấu ăn ở nhà đấy.”
Lạc Tĩnh Ngữ không trả lời, cười lớn, đôi mắt lộ ngoài khẩu trang cong như vầng trăng khuyết.
Chiêm Hỉ trề môi, chỉ vào bản thân: “Anh có thể tháo khẩu trang ra mà!”
Lạc Tĩnh Ngữ nghe lời tháo khẩu trang, Chiêm Hỉ nhìn gương mặt của anh, hơi mất tự nhiên: “Người đẹp như thế, sao lại phải đeo khẩu trang chứ.”
“?” Lạc Tĩnh Ngữ tựa hồ không nhìn ra khẩu ngữ, hơi nhíu mày.
Chiêm Hỉ không kìm được ngẩng đầu hướng về trước: “Xem không hiểu bỏ đi.”
Lần này Lạc Tĩnh Ngữ không bỏ qua, tiến lên trước đến gần cô, khom lưng xuống, muốn nhìn rõ rốt cuộc cô đang nói gì.
Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt đã rút ngắn, Chiêm Hỉ hoảng sợ lùi về sau, Lạc Tĩnh Ngữ thấy hành động của cô, mới cảm thấy không thích hợp, lập tức đứng thẳng.
Nhìn nhau không nói gì, điện thoại anh rung lên.
Lạc Tĩnh Ngữ cúi đầu nhìn, là cuộc gọi, có thể là tài xế đã đến.
Anh đưa điện thoại cho Chiêm Hỉ, tay phải làm ra dấu nghe điện thoại.
Chiêm Hỉ giúp anh nhận cuộc gọi, đúng là tài xế, cô nói vị trí cho đối phương, sau khi cúp máy liền đưa điện thoại cho Lạc Tĩnh Ngữ.
“Lúc trước anh gọi xe, nếu gặp phải tình huống này thì phải làm gì?” Chiêm Hỉ nói rõ khẩu hình hơn.
Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào điện thoại, lắc tay rồi làm động tác gõ chữ trên điện thoại.
Chiêm Hỉ hiểu, anh sẽ nhắn tin cho tài xế, nhưng khôn không ngăn được tài xế sẽ tiếp tục gọi đến.
Lạc Tĩnh Ngữ lại đánh chữ cho cô: [Đúng vị trí rồi, tôi đang đợi.]
Chiêm Hỉ bật cười, giơ ngón tay cái với Lạc Tĩnh Ngữ.
Xe tới rất nhanh, hai người ngồi vào ghế sau.
Trên xe, Lạc Tĩnh Ngữ mở album trong điện thoại, đưa cho Chiêm Hỉ xem ảnh và video của Quà Tặng mấy ngày nay. Anh chụp rất nhiều, nhưng không thể chia sẻ với cô, lúc này liền hiến dâng cho cô xem.
“Wow!” Chiêm Hỉ chỉ vào một video, ngẩng đầu nói, “Quà Tặng biết đi rồi!”
Lạc Tĩnh Ngữ đắc ý nhướng mày, như đứa con được ba mẹ khen ngợi.
“Hình như lớn hơn một chút.” Chiêm Hỉ xem từng hình ảnh, cẩn thận xem video, rồi lướt đến video đầu tiên của Quà Tặng – Lạc Tĩnh Ngữ ôm nó ngồi bên cửa sổ, đút sữa cho mèo con, rồi mỉm cười nhìn ống kính.
Chiêm Hỉ chép miệng, mở to mắt nhìn anh, chỉ vào video: “Cái này, gửi cho tôi.”
Lạc Tĩnh Ngữ: “?”
“Tôi… Hôm đó, không cẩn thận… Xóa mất.” Chiêm Hỉ thẹn thùng cười.
Lạc Tĩnh Ngữ ra dấu “OK”, gửi video ngay lập tức, Chiêm Hỉ giật mình. Khi cô lựa chọn hình trong album, lấy tay vỗ vào anh, ngón tay chỉ vào mấy tấm ảnh khác.
“?” Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu lắm, Chiêm Hỉ liền ra tay luôn, gửi hết ảnh và video qua.
Cô lắp bắp giải thích: “Hôm đó… Không cẩn thận, xóa rất nhiều…”
Lạc Tĩnh Ngữ cười trừ, làm thủ ngữ: Chỉ vào Chiêm Hỉ, ngón cái tay phải cùng bốn ngón cong lại, tay để hình chữ “C”, rồi dùng đôi tay tạo trái tim.
Trái tim? Tại sao đột nhiên bắn tim? Chiêm Hỉ trợn trừng mắt nhìn anh, Lạc Tĩnh Ngữ biết cô không đoán được, chỉ có thể đánh chữ. [Bất cẩn]
Ồ… Thì ra đang mắng cô bất cẩn, Chiêm Hỉ không vui bĩu môi, nghĩ thầm còn không phải vì anh sao!
Nói tới nói lui, dưới sự “giám sát” của Chiêm Hỉ, Lạc Tĩnh Ngữ gửi từng tấm ảnh cùng video cho cô.
Chiêm Hỉ như chiếm được hời, tuy rằng lịch sử trò chuyện xóa mất, tốt xấu gì cũng có mấy bức ảnh cứu nguy, đặc biệt còn có mấy tấm chụp tay đẹp của Tiểu Ngư, ôi yêu chết mất! Muốn hết muốn hết.
Xe đến nơi, hai người xuống xe, đi theo đường lớn vào tòa nhà.
Đi thang máy phụ của tầng giữ xe lên, mở cửa ở tầng 1, Chiêm Hỉ nhìn đến ba người phía trong – là Cố Tâm Trì và ba mẹ của nhóc.
“Anh Tiểu Ngư, chị Chiêm, năm mới vui vẻ!” Không chờ đến khi bọn họ đi vào, Cố Tâm Trì đã gọi lớn.
Chiêm Hỉ cũng cười với nhóc: “Năm mới vui vẻ!”, cô lấy một bình mật ong đưa cho Cố Tâm Trì, “Hôm nay chị mới từ quê lên, đây là mật ong chỗ bọn chị, tặng cho em đó.”
“Ối, Tiểu Chiêm thật khách sáo mà.” Mẹ Cố ngại ngùng.
“Cảm ơn chị Chiêm.” Cố Tâm Trì nhận quà rất sung sướng, oang oang nói, “Ba mẹ vừa mới dắt em đi xem phim, cực kỳ hay! Cả nhà muốn ra ngoài ăn cơm, nhưng nhà hàng quá đông, chỉ đành về nhà ăn, em muốn ăn pizza lắm…”
Ba Cố đau đầu: “Con đọc số thẻ căn cước luôn đi.”
Chiêm Hỉ lần đầu tiên gặp ba Cố, mỉm cười chào anh. Cô cùng Tiểu Ngư lên tầng 15, nên không ấn tầng của mình, Cố Tâm Trì cho rằng cô đã quên, liền chạy nhanh chen tới giúp cô ấn tầng 8: “Em ấn giúp chị Chiêm!”
Chiêm Hỉ: “…”
Lúc cô đang suy nghĩ có nên tắt nút tầng 8 hay không, có một bàn tay đưa tới, ấn vào bàn phím, nút tầng 8 đang sáng bỗng tắt đi. Cả nhà Cố Tâm Trì đều nhìn về phía chủ nhân cánh tay, Lạc Tĩnh Ngữ đứng thẳng người, mắt nhìn xung quanh, tỏ vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mặt Chiêm Hỉ đỏ lên, nghĩ thầm thang máy này có độc à?
Cố Tâm Trì oan ức, trề môi, nghĩ thầm sao làm việc tốt còn bị phá vậy?
Ba Cố chợt hiểu ra! Thì ra cô bé xinh xắn này sống ở tầng 8? Chẳng trách…
Tới tầng 15, ai về nhà nấy, Lạc Tĩnh Ngữ mở cửa, sự ấm áp lan tỏa khắp nơi, Chiêm Hỉ đổi dép lê rồi vội kêu lên: “Quà Tặng, mẹ đã về rồi! Con ở đâu thế?”
Phòng khách không thấy bóng dáng Quà Tặng, Lạc Tĩnh Ngữ rất có kinh nghiệm, đi vào phòng ngủ cúi xuống gầm giường xem thử, đúng thật là mèo nhỏ đang trốn bên trong.
Chiêm Hỉ không để ý đây là phòng ngủ của Tiểu Ngư, theo sau anh đi vào, cùng nhau nằm dưới sàn nhà. Cô kinh ngac gọi: “Quà Tặng! Sao con ở dưới gầm giường? Mau ra đây, bẩn lắm!”
Quà Tặng chui ra, nhưng không đi về hướng Chiêm Hỉ, mà đến bên Lạc Tĩnh Ngữ, lúc anh bế lên còn mềm mại kêu hai tiếng.
Lạc Tĩnh Ngữ mỉm cười xoa đầu nó, thuận thế ôm nó vào lòng.
Chiêm Hỉ: “…”
Xong đời, con gái chạy rồi!
Cô không dám tham quan phòng ngủ của Tiểu Ngư, theo anh trở về phòng khách, lúc này mới biết vì sao Tiểu Ngư không nấu ăn, thì ra đêm nay anh chuẩn bị lẩu.
Phòng khách của anh không có bàn ăn, lại chẳng biết từ đâu lôi ra bàn xếp, cũng là màu trắng, đủ cho bốn người ngồi. Lạc Tĩnh Ngữ đặt nồi lẩu cùng đồ nhúng lẩu lên bàn, rồi lấy hai ghế bên bàn làm việc đén.
Ghế ngồi của anh rất tiện, tổng cộng có bốn cái, nhưng đều khác biệt nhau về màu sắc, tạo hình, điều giống nhau là nhìn qua ngồi rất thoải mái, người ta có thể nằm ngủ trên đây.
Lạc Tĩnh Ngữ đưa cho Chiêm Hỉ một chiếc ghế màu cam bằng gỗ, rất nặng, có cả đệm ngồi và đệm lưng êm ái, Chiêm Hỉ ngồi xuống thoải mái, ngẩng đầu hỏi: “Ở đâu anh tìm được một ghế dựa thoải mái thế?”
Lạc Tĩnh Ngữ cười cười, lấy điện thoại đánh chữ: [Cô thích sao? Tặng cô đấy.]
“Trời ơi!” Chiêm Hỉ ôm trán, “Tôi thích cả căn hộ của anh cơ, anh chịu tặng tôi không?”
Lạc Tĩnh Ngữ còn nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: [Có thể, vậy thì tôi ở đâu?]
Chiêm Hỉ đùa dai: “Anh sống ở 802 ấy!”
Lạc Tĩnh Ngữ cười gõ chữ, đưa điện thoại đến trước mặt Chiêm Hỉ: [Mỗi tháng phải trả ngân hàng 8500, tiền lương cô đủ không?]
Chiêm Hỉ suýt chút nữa hộc máu, nhào tới đấm hăm dọa anh: “Thật ghét!”
Lạc Tĩnh Ngữ cười lớn, né tránh “tập kích” của Chiêm Hỉ, lấy điện thoại về, cởi áo khoác rồi chỉ lên người cô, Chiêm Hỉ liền cởi áo lông đưa cho anh. Lạc Tĩnh Ngữ nhìn áo trên tay, rồi liếc sang Chiêm Hỉ, lấy điện thoại đánh chữ: [Hoan Hoan, cô mặc màu đỏ rất đẹp! Giống dâu tây.]
Chiêm Hỉ bị anh chọc đến đỏ mặt, lớn giọng che giấu sự thẹn thùng: “Nhanh đi bày đồ ăn! Tôi đói rồi!”
Thuận tiện dùng thủ ngữ “Đói bụng” của người câm điếc.
Lạc Tĩnh Ngữ không chọc cô nữa, treo áo lên rồi vào bếp đun nước.
Anh đã chuẩn bị nồi lẩu, nước cốt là do anh tự làm, hầm canh xương, cắt nửa con gà vào hầm, còn cả lòng heo hầm chung thành nước màu trắng đục.
Ngoài ra anh còn chuẩn bị rất nhiều đồ nhúng lẩu, có mặn có ngọt, gia vị cũng chia ra cay và không cay, cuối cùng, anh thử lấy một chai rượu vang thăm dò Chiêm Hỉ.
“Còn uống rượu à?” Chiêm Hỉ thật sự không ngờ được, cô không biết uống rượu, do dự một lúc rồi lắc tay từ chối, “Còn đồ uống khác không? Anh uống rượu đi, tôi muốn uống nước.”
Lạc Tĩnh Ngữ không thất vọng, phụ nữ không uống rượu rất bình thường, anh nhanh chóng lấy một hộp nước ép táo, Chiêm Hỉ tỏ vẻ hài lòng, chờ khi nồi lẩu sôi, hai người hưởng thụ bữa tối đầu tiên của năm mới.
Chiêm Hỉ đã quen khi ăn cơm cùng Tiểu Ngư không có phương tiện để tán gẫu, phòng khách rất an tĩnh, chỉ có thanh âm nồi lẩu sôi ùng ục, đôi lúc Quà Tặng sẽ đi đến quấn bên chân bọn họ, kêu meo meo.
Nước lẩu rất ngon, Chiêm Hỉ ăn nhiều, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, anh mặc một chiếc áo len màu nâu nhạt, cách ăn điềm đạm, ăn chậm nhai kỹ. Chiêm Hỉ đã ăn cùng anh nhiều bữa, chưa từng thấy Tiểu Ngư ăn mở miệng, hoặc có hành động không hợp với quy tắc trên bàn ăn.
Anh không nghe được, thật khó mà, Chiêm Kiệt ăn cơm đều phát ra tiếng lớn.
Ăn xong nồi lẩu, Chiêm Hỉ giúp Lạc Tĩnh Ngữ thu dọn chén bát, xung phong đi rửa chén, Lạc Tĩnh Ngữ không đồng ý, đẩy cô ra khỏi bếp để cô chơi cùng Quà Tặng.
Chờ anh dọn bếp xong, đã thấy Chiêm Hỉ lười nhác ngồi trên ghế, tháo cả dép ra, hai chân đặt trên đệm, ôm mèo con nhỏ vuốt ve.
Lạc Tĩnh Ngữ kéo ghế sang ngồi cạnh cô.
Chiêm Hỉ nhìn anh, hỏi: “Tiểu Ngư, sao anh không dùng sofa?”
Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ, chỉ vào bàn làm việc trong phòng khách, đánh chữ trả lời: [Không có chỗ.]
Chiêm Hỉ nhìn về phía bàn làm việc, thì ra là thế!
Phòng khách của Tiểu Ngư là hình chữ nhật rất lớn, dựa theo lẽ thường, vị tri gần ban công sẽ bày biện Tv và sofa, nhưng anh lại đặt một bàn làm việc như hội nghị công ty. Nếu muốn đặt sofa, cũng chỉ có thể đặt gần cửa ra vào, chính là vị trí hiện tại, nơi này ánh sáng không tốt, thực sự không tốt.
Lạc Tĩnh Ngữ bổ sung: [Nhà tôi không có khách]
Chiêm Hỉ bất mãn nhìn anh, chỉ vào mặt mình: “Tôi không phải khách à?”
Lạc Tĩnh Ngữ ngạc nhiên, đánh chữ: [Cô thích sofa à?]
Chiêm Hỉ cười nói: “Thích chứ, anh không thích sao? Tầng dưới tôi có một sofa nhỏ, rất thoải mái đó.”
Lạc Tĩnh Ngữ chớp chớp mắt, cảm thấy mình đã hiểu được ý tứ của Chiêm Hỉ.
“Ôi, tôi ăn no quá.” Chiêm Hỉ rên rỉ, “Anh chuẩn bị quá nhiều đồ ăn, hình như tôi sắp béo lên rồi.”
Trước mặt Lạc Tĩnh Ngữ, cô không rụt rè, rất thả lỏng tự nhiên, chẳng sợ anh sẽ nghe được, nên sẽ không nói, lúc hai người ở cùng nhau cũng sẽ không xấu hổ.
Chiêm Hỉ nghĩ đến các bạn học nam ở cao trung, ngoài mặt thì gọi cô là “hoa khôi”, sau lưng lại gọi cô là “elevengirl”, từ trước đến giờ cô không thể nói chuyện với bọn họ, cả ngày trong lớp trầm mặc.
Cô lại nhớ đến bạn đại học của mình, do sự kiện Trì Quý Lan quậy bất ngờ, mọi người sôi nổi bàn luận đánh giá cô, nhiều nhất chính là “Giả đứng đắn” và “Bạch liên hoa”, may mà ba bạn cùng phòng rất hiểu cô, nếu không, bốn năm đó cô thật sự rất khó khăn.
Đến mức Chiêm Hỉ cảm thấy các đồng nghiệp nam đều thích vẻ ngoài, khi mới nhậm chức, rất nhiều đàn ông độc thân thể hiện ý với cô, muốn hẹn cô ăn cơm hoặc xem phim, Chiêm Hỉ đều không đáp ứng.
Sau đó, người kiên trì chỉ còn lại Lâm Nham, nhưng Chiêm Hỉ biết, bọn họ sẽ không hợp. Lâm Nham nói quá ít, hai người nói chuyện rất gượng ép.
Chờ chút! Cô thấy có gì đó không đúng.
Chiêm Hỉ nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, người đàn ông này còn nói ít hơn cả Lâm Nham, nói thế cũng không chính xác, chắc hẳn anh chính là người ít nói hơn tất cả mọi người trên thế giới, vậy vì sao cô lại thích ở bên anh?
Không nhàm chán chút nào, có thể nói giỡn không thèm kiêng dè, đôi lúc cô sẽ đẩy anh, nhào vào người anh, có khi còn đánh anh nữa. Còn anh sẽ mặc cho cô quậy, lần nào cũng mỉm cười nhìn cô, không nói lời nào.
Thật kỳ lạ, hai người đàn ông đều không nói nhiều với cô, sự theo đuổi của Lâm Nham khiến cô áp lực, nhưng sự dịu dàng của Tiểu Ngư lại khiến cô khó mà cưỡng lại, thậm chí trong lòng càng muốn thêm, muốn ở gần anh, muốn cùng anh một chỗ, muốn nhìn anh cười…
Mặt Chiêm Hỉ đỏ bừng, tự nhắc mình đừng ảo tưởng.
Cô và Tiểu Ngư… Không hợp!
Bọn họ, chỉ có thể làm bạn.
Lúc này Lạc Tĩnh Ngữ nhìn thấy khẩu hình của cô, chỉ vào cô rồi xua tay.
Chiêm Hỉ cười khanh khách: “Anh cảm thấy tôi rất gầy nhỉ? Thực ra bụng tôi nhiều thịt, chỉ là quần áo mùa đông mặc dày nên không thể nhìn thấy.”
Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ cho cô: [Không có, tôi cảm thấy cô mập càng được hơn.]
“Ha ha ha…” Chiêm Hỉ cười đến run cả vai, “Tiểu Ngư, anh đừng nói lời này với mấy cô gái khác, sẽ ăn đòn đó!”
Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu vì sao sẽ bị đánh, anh chỉ nói thật, cảm thấy Hoan Hoan không mập, mà là quá gầy, nên thêm chút thịt.
Có lẽ cô đã bị suy nghĩ của mình dọa sợ, Chiêm Hỉ quyết định về nhà sớm một chút, cô cong ngón cái hai lần với Tiểu Ngư: “Đã muộn, tôi phải về nhà. Tiểu Ngư, cảm ơn nồi lẩu của anh.”
Cô lưu luyến rời khỏi ghế, nhìn Quà Tặng trong lòng nói, “Bảo bối, tạm biệt chú Tiểu Ngư đi, mẹ mang con về nhà.”
Lạc Tĩnh Ngữ không nỡ cô, cũng không nỡ Quà Tặng, nhưng lúc này quá trễ rồi, anh không có lý do giữ Chiêm Hỉ lại.
Chỉ là hai người không nghĩ tới, Quà Tặng đang chuẩn bị vào túi thì bỗng phản kháng mạnh mẽ.
Nó vừa kêu vừa giãy dụa, vươn móng vuốt định cào Chiêm Hỉ, cô sợ làm nó bị thương nên đưa nó cho Tiểu Ngư, để anh đặt vào.
Thật thần kỳ, Quà Tặng trong lòng Lạc Tĩnh Ngữ chợt an tĩnh, từ một con mèo điên cuồng thành bé mèo nũng nịu, đôi mắt đáng thương.
Mèo rơi lệ.jpg
Chiêm Hỉ: “…”
Này này này! Thứ không có lương tâm! Thấy sắc quên nghĩa! Sớm biết đã nuôi mèo đực rồi! Trái tim Chiêm Hỉ muốn khóc ròng.
Ý của Quà Tặng đã rõ ràng, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn Chiêm Hỉ đầy ái ngại, dùng đôi mắt thăm dò cô. Chiêm Hỉ trề môi, hỏi: “Anh có ngại nó phiền hay không?”
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu chắc chắn.
Chiêm Hỉ lại hỏi: “Anh thật sự thích nó sao?”
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu thật mạnh.
Chiêm Hỉ: “Vậy… nếu không thì vầy, lúc tôi đi làm thì Quà Tặng ở nhà anh, hai ngày nghỉ tôi sẽ mang nó về. Anh thường xuyên ở nhà, có thể chăm sóc nó, anh cảm thấy thế nào?”
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu cười, Quà Tặng tựa như nghe hiểu, meo meo một tiếng đáng yêu.
Chiêm Hỉ thở dài, đưa đặc sản cho Lạc Tĩnh Ngữ, tạm biệt anh và mèo nhỏ của cô, mặt mày xám xịt đi xuống thang máy.
Mãi đến khi vào nhà, Lạc Tĩnh Ngữ mới nhớ tới, anh đã quên đưa vịt cho Hoan Hoan.
Bỗng nghĩ ngợi, như thế cũng tốt, có thêm cớ để nhìn thấy cô.
Anh mang tâm tình tốt ôm Quà Tặng ngồi lên ghế, xoa đầu mèo nhỏ rồi dùng thủ ngữ nói: [Bảo bối ngoan, hôm nay con biểu hiện rất tốt! Không uổng công ba thương con.]
***
Rời khỏi quê nhà, rời khỏi Trì Quý Lan, cuộc sống của Chiêm Hỉ trở về quỹ đạo.
Cô báo danh thi tỉnh, đăng ký ứng tuyển vào một vị trí trong Cục Văn Hóa Nghệ Thuật ở Tiền Đường. Sở dĩ cô chọn, đó là vì vị trí này yêu cầu tốt nghiệp chuyên nhành, không chỉ là Ngôn Ngữ học, còn cả Truyền thông Internet, tuy rằng chỉ tuyển một người, Chiêm Hỉ vẫn muốn báo danh.
Nếu cô có thể đạt được vị trí này, cô tình nguyện chuyển công tác.
Còn những vị trí gì mà ngoại giao chuyên nghiệp, tư vấn luật, ban hành chính, giám sát vệ sinh, quản lý trung tâm xây dựng Văn Hóa… Cô đều không thích.
Chiêm Hỉ biết mình còn trẻ, có hoài bão lớn đối với công việc. Ổn định không có sức hấp dẫn với cô, kết hôn với đàn ông chất lượng tốt chỉ là mộng tưởng của mẹ.
Cô cảm thấy tương lai của mình có rất nhiều thứ, chứ không phải chỉ mấy câu khái quát như “Công việc ổn định, ông xã tốt, sinh một hai đứa bé”.
Cô muốn dựa vào khả năng của mình để xông pha, giống như Tần Phỉ, La Hân Nhiên và Tiểu Ngư! Ngay cả thất bại cũng sẽ không hối hận, chỉ có không thử sức mới khiến cô nản lòng.
Sau giao thừa một tuần, cuộc họp thường niên của công ty sẽ cử hành, vì thế từ năm ngoái HR đã bận rộn, vị trí nhỏ như Chiêm Hỉ cũng tăng ca rất nhiều.
Thời gian còn lại, cô đăng ký một khóa luyện thi, mua sách nghe giảng, giải đề, làm bài tập.
Trì Quý Lan rất hài lòng với tinh thần học tập của cô, bảo cô ít quan tâm chuyện công ty, nên xem sách ôn tập nhiều hơn. Nguyên văn của bà là: “Họp thường niên mắc mớ gì đến con? Hai tháng nữa thi xong thì từ chức đi!”
Chiêm Hỉ không dám nói cho bà, họp thường niên có chút liên quan đến cô, bởi vì các chị gái trong phòng đều nhất trí đề cử cô biểu diễn tiết mục, chuyện này khiến cô rất đau đầu.
Mấy ngày nay mọi người nhao nhao cả lên, Chiêm Hỉ nói mình không biết hát, nhưng có thể nhảy, chỉ là không thể nhảy một mình. Cuối cùng, dàn trẻ tuổi của phòng là Viên Tư Thần và Tiểu Vân đồng ý nhảy cùng cô, Văn Cầm liền mạnh tay chi tiền cho các cô đi thuê người dạy vũ đạo, cuối cùng mới quyết định xong.
Chiêm Hỉ trở nên bận bịu, không thể ngày ngày gặp Tiểu Ngư, chỉ có thể ngẫu nhiên đến nhà anh ăn ké, rồi chơi với Quà Tặng một chút.
Lúc này, Lạc Tĩnh Ngữ cũng rất bận, vì chuyện của cây anh đào kia.
Sinh nhật của Trì Giang phu nhân vào ngày 9 tháng 2 sau nguyên tiêu, thời gian không hề dư dả.
Lạc Tĩnh Ngữ làm việc rất khuôn khổ, tìm hai học sinh của trường cao trung khuyết tật thông qua lớp nhập môn của thầy Chu Liên, bọn họ đều đang học kỹ thuật tạo hoa ở đó.
Do số lượng cánh hoa, cành cây và phiến lá rất lớn, Lạc Tĩnh Ngữ giao công việc nhuộm màu cho hai người, còn anh phụ trách toàn bộ quy trình còn lại. Tinh túy nhất của hoa giả chính là “Vải”, kỹ thuật tốt hay dở có thể quyết định đến chất lượng tác phẩm.
Lạc Tĩnh Ngữ dạy hai ngày, một nam một nữ có thể tự mình làm. Mỗi buổi sáng 9h, bọn họ sẽ đến báo cáo với Lạc Tĩnh Ngữ, tối 6h về nhà, Lạc Tĩnh Ngữ dạy rất nhiều kiến thức mới cho họ, hai người liền làm rất hăng say.
Một bên khác, Lạc Tĩnh Ngữ bỏ dự đinh làm thân cây bằng giàn hoa và bọt biển. Dự toán đủ, Lạc Tĩnh Ngữ liên hệ với Phương Húc để mời một nhà điêu khắc hoa văn, giúp anh điêu khắc hoa văn trên thân cây đến chân thật.
Còn trâm cài đầu hoa Kawazu cần phải dạy cho Trì Giang tiên sinh làm cho xong.
Phác thảo thiết kế của Lạc Tĩnh Ngữ rất đơn giản, rất dễ cho Trì Giang tiên sinh. Ý nghĩa của trâm cài không phải từ thiết kế, mà là lúc hoàn thành. Sau khi Trì Giang tiên sinh tán thành với thiết kế này, Lạc Tĩnh Ngữ liên lạc với Đổng Thừa, đinh thời gian dạy học là chủ nhật, ngày 19 tháng 1.
Thời gian Trì Giang tiên sinh đến học chỉ còn một tuần, hôm nay là chủ nhật, Chiêm Hỉ nghỉ ngơi, lười biếng không muốn học bài, liền đến chợ mua đầy túi đồ, ôm Quà Tặng đến tầng 15 an ủi Tiểu Ngư.
Hiện tại Tiểu Ngư ở trong nhà rối tinh rối mù, không thể sắp xếp được, Quà Tặng bị bắt trở về sống nương tựa vào Chiêm Hỉ. Mèo nhỏ giận dỗi, mấy ngày liền không thèm ngó tới Chiêm Hỉ, đến khi cô dắt nó đến nhà Tiểu Ngư mới ngoan một tý.
Lạc Tĩnh Ngữ mở cửa cho Chiêm Hỉ, để người và mèo vào nhà,
Trên bàn làm việc, hai người trẻ tuổi đang nhuộm màu liên tục, Lạc Tĩnh Ngữ mặc một bộ đồ thể thao, dưới mắt có hai quầng thâm, cười nhạt nhìn Chiêm Hỉ.
Dáng vẻ mệt mỏi của anh khiến Chiêm Hỉ đau lòng, nói: “Anh chú ý sức khỏe một chút, gầy rộc cả người. Trưa hôm nay tôi làm cơm cho mọi người.”
Lạc Tĩnh Ngữ nhận lấy túi đồ ăn của cô, khoát tay rồi chỉ vào mình.
Chiêm Hỉ bĩu môi: “Anh cảm thấy tôi nấu không ngon à?”
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô đến choáng váng, thật sự anh rất mệt, đêm trước chỉ ngủ bốn tiếng, vốn dĩ muốn gọi một phần cơm để ăn nhưng lại ngủ thiếp đi, kết quả Chiêm Hỉ tới, anh lập tức quăng luôn suy nghĩ này.
Nhìn vẻ mặt hờn giận của cô, Lạc Tĩnh Ngữ không khống chế được tình cảm, vươn tay xoa đầu cô một cách tự nhiên. Chiêm Hỉ ngơ ngác nhìn anh, anh mới kinh ngạc phát hiện chuyện mình đã làm.
Lạc Tĩnh Ngữ: “…”
Chiêm Hỉ: “…”
Cô lấy túi đồ trên tay anh: “Để tôi làm, anh mệt rồi, đi nghỉ ngơi một lúc, khi nào xong tôi sẽ gọi mọi người.”
Lúc này, Lạc Tĩnh Ngữ không kiên trì nữa, ôm Quà Tặng đến phòng ngủ.
Hai bạn nhỏ bên bàn làm việc tò mò nhìn Chiêm Hỉ vào bếp, dùng thủ ngữ nói chuyện với nhau.
Bạn nam Chung Bằng: [Anh Lạc còn nói chị Tiểu Chiêm không phải bạn gái nữa đi! Ai mà tin chứ!”]
Bạn nữ Mạc Dương: [Đúng vậy! Cũng đã xoa đầu rồi!]
Chung Bằng: [Còn nấu cơm cho anh ấy!]
Mạc Dương: [Còn giúp anh ấy nuôi mèo!]
Chung Bằng: [Như thế còn ngoan cố cãi!]
Mạc Dương thở dài, lắc đầu: [Cậu không thể gọi một người giả vờ ngủ tỉnh dậy đâu.]
Chung Bằng cào tóc: [Cậu đang nói gì thế? Anh Lạc sắp ngất rồi, là ngủ thật, không phải giả vờ.]
Mạc Dương cạn lời nhìn cậu: [Đọc nhiều sách vào! Học dốt! Nhanh đi làm việc tiếp!]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!