Cá Voi Cô Đơn - Chương 33: Anh Ấy Là Người Đặc Biệt Tốt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Cá Voi Cô Đơn


Chương 33: Anh Ấy Là Người Đặc Biệt Tốt


Trong phòng khách rộng rãi, chỉ có ánh sáng phát ra từ đèn cá voi gỗ, phản chiếu sắc vàng ấm trên sofa.

Lạc Tĩnh Ngữ ôm Quà Tặng đang hoảng sợ trên sofa, nhìn phản ứng của nó có thể đoán được tiếng pháo hoa lớn đến mức nào. Đến khi qua 20 phút của giao thừa, Quà Tặng mới hết kinh sợ, từ từ nằm xuống đùi anh.

Lạc Tĩnh Ngữ cầm điện thoại, lại mở vòng bạn bè của Chiêm Hỉ.

Câu chúc “Năm mới vui vẻ” của anh, chính là nói cho cô nghe, anh tin cô sẽ hiểu.

Khi đăng bài lên, thật ra anh rất hồi hộp, không biết có đúng không, liệu có khiến cô cảm thấy bị xúc phạm hay không. Nhưng cuối cùng anh vẫn không nhịn được, anh không dám gửi WeChat cho cô, giây phút đón năm mới, anh chỉ muốn chúc cô một câu năm mới vui vẻ, không hơn.

Điều anh không nghĩ tới chính là, cô cũng dùng bức ảnh này đăng tải, lời chúc “Năm mới vui vẻ” là nói với ai? Bạn của cô, hay người nhà? Mèo con? Hay là anh?

Còn cả câu comment “Cực kỳ soái” đó, có ý nghĩa gì?

Quà Tặng là mèo cái, không thể miêu tả bằng từ “soái” được?

Trên ảnh, trừ mèo con, còn có một cánh tay.

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn bàn tay của mình, mở rộng ngón tay quan sát một chút, chẳng lẽ đang nói đến… Tay của anh sao?

Thì ra bàn tay còn có thể miêu tả bằng từ “soái”. Lạc Tĩnh Ngữ tự hỏi, cảm thấy hẳn là ý nghĩa này. Anh kém môn văn, Hoan Hoan lại học chuyên ngành tiếng Trung, nhất định sẽ hiểu biết nhiều hơn anh, còn cả, trước kia cô cũng từng khen tay của anh rất đẹp.

Anh thả lỏng người tựa lưng vào sofa, thật sự rất thoải mái, anh đã phải ngồi hơn hai mươi mấy sofa mới chọn được. Trước kia, anh chưa từng nghĩ tới sẽ đặt một chiếc sofa ở nhà, không có chỗ, cũng không có khách. Anh chỉ có một mình nên vài ghế dựa thoải mái là đủ rồi.

Đến khi vào 802, anh và Hoan Hoan ngồi nói chuyện phiếm trên sofa nhỏ, hai người ở sát gần nhau, anh mới nhận ra nhà của mình cũng cần một chiếc sofa. Khi Hoan Hoan tới chơi, bọn họ có thể ngồi cùng nhau, vị trí còn lại là của Quà Tặng, hiện tại nó còn nhỏ nhưng sẽ lớn lên, trở thành một con mèo lớn.

Kỳ thật, Lạc Tĩnh Ngữ chưa từng hy vọng xa vời sẽ phát triển với Chiêm Hỉ, về tình yêu, về hôn nhân, anh không dám nghĩ.

Vì Hoan Hoan tốt đến thế… Anh không thể khống chế bản thân, muốn được gặp cô, muốn được tới gần cô, muốn tán gẫu cùng cô, muốn đối xử tốt với cô, muốn đem tất cả mọi thứ tốt đẹp cho cô.

Một loại yêu thầm xác định không có kết quả, anh vốn cho rằng thời gian sẽ rất dài, đến khi Hoan Hoan tìm được bạn trai, để anh yên tâm rời khỏi cuộc sống của cô. Có thể làm bạn cùng cô một ngày, anh đã rất mãn nguyện rồi.

Nào ngờ giấc mộng nhanh tan vỡ như thế, anh không biết Hoan Hoan làm sao phát hiện.

Do anh quá chủ động sao? Đúng là không có kinh nghiệm, đã dọa đến cô rồi.

Cô từ chối anh, còn khóc đến thảm thương như vậy. Tại sao cô phải khóc? Do hổ thẹn sao? Bởi vì anh là người điếc, cô cảm thấy mình xúc phạm đến anh à?

Anh rất muốn nói với cô, đừng nên nghĩ như thế. Anh không sao, điều này rất bình thường, cô là một người con gái ưu tú như thế, tìm ai chứ đừng tìm anh.

Nhưng anh chẳng còn cơ hội để nói, mối tình đầu của anh nảy nở và tàn lụi, lại ngắn ngủi như pháo hoa ngoài cửa kia.

***

Khi Chiêm Hỉ đăng bài viết “Năm mới vui vẻ” lên vòng bạn bè, bình luận câu “Cực kỳ soái” lại không hề nghĩ nhiều như thế. Thật ra cô nhất thời không nhịn được, còn đặc biệt học theo phong cách hành văn của Tiểu Ngư, lén lút vui vẻ nửa ngày.

Cô biết Tiểu Ngư có thể nhìn thấy, cô không sợ.

Cô chỉ sợ người trong nhà thấy được, hoặc chính xác hơn, chỉ sợ Trì Quý Lan.

Điều Kỷ Hồng Triết nói khiến cô nổi cả da gà, xác nhận chuyện này vốn là mẹ cô có thể làm ra.

Chuyện tương tự tuyệt đối không thể phát sinh với Tiểu Ngư! Tuyệt đối! Không cho phép!

Đây là lời hứa trong lòng Chiêm Hỉ.

Trừ việc này, trong một khoảng không gian an toàn này, cô không muốn kiềm chế khen ngợi Tiểu Ngư. Anh tốt đến thế, tất niên còn giúp cô chăm sóc Quà Tặng, không biết làm sao để cảm ơn anh đây.

Không khí Tết trong trấn nhỏ rất giản dị, trên trấn có hội xuân, người trẻ đi làm xa đều trở về, nhà nhà treo câu đối và đèn lồng đỏ rực, vừa rực rỡ vừa ấm áp.

Nhưng nhà Chiêm Hỉ lại là một ngoại lệ.

Sáng mùng hai, Trì Quý Lan và Chiêm Hỉ đã cãi nhau dữ dội, nguyên nhân là từ sáng sớm, Chiêm Kiệt đã vội vàng mang con về nhà mẹ của Tần Phỉ, Trì Quý Lan không đồng ý, nhất định bắt buộc Chiêm Kiệt phải đi mùng bốn.

Lần này Chiêm Kiệt không thỏa hiệp, cãi nhau long trời lở đất với mẹ.

Ba đã tránh sang một bên, Chiêm Hỉ lạnh nhạt, ôm Uy Uy đang khóc lớn. Cô cảm thấy Chiêm Kiệt đáng lắm, nếu đồng ý với Tần Phỉ từ sớm, chẳng phải đã xong rồi sao? Bây giờ biểu diễn màn đuổi theo vợ, chọc giận mẹ, còn chưa chắc được sẽ làm Tần Phỉ nguôi giận.

Ồn ào một lúc lâu, Chiêm Kiệt ôm con trai lên xe, nhấn ga chạy đi.

Trì Quý Lan giận dữ chạy theo gọi: “A Kiệt! A Kiệt! Quà Tết chuẩn bị cho con chưa mang theo!”

Chờ mẹ về nhà, Chiêm Hỉ nhìn vẻ mặt thấy không ổn, cơn giận lây sang cô.

Quả nhiên Trì Quý Lan đỡ lưng nói: “Một đứa rồi một đứa làm tôi tức chết mà! Anh của con cưới Tần Phỉ thật xui xẻo! Nếu lúc trước tìm một cô gái an phận mà kết hôn, bây giờ làm gì có chuyện này?”

Chiêm Hỉ bất bình thay Tần Phỉ: “Chị dâu không tốt chỗ nào? Mẹ, vốn dĩ lần này là do anh không đúng, tại sao mẹ lại nói xấu chị dâu?”

“Mẹ nói nó xấu sao?” Trì Quý Lan chỉ vào mũi mình, “Tất niên bỏ con trai về nhà mẹ đẻ, là chuyện mà một người mẹ nên làm sao? Cô ta có bản lĩnh thì đừng quay về nữa!”

Chiêm Hỉ khuyên bà: “Sau này mẹ bớt quản chuyện của anh đi. Anh đã hơn ba mươi tuổi, cuộc sống rất tốt, lần nào trở về cũng bị mẹ nói, còn làm rùm beng lên. Mẹ nói bọn họ để làm gì?”

Trì Quý Lan nói: “Làm dâu, làm vợ, làm mẹ, đều không đúng nên mẹ phải nói! Đây là mẹ chồng dạy con dâu cách làm người!”

“Con không cảm thấy chị dâu sai ở đâu cả!” Chiêm Hỉ cạn lời, “Mẹ nên nói với anh của con mới phải! Anh mới là người chồng, người cha, con rể không đúng mực!

“Đàn ông phải chú trọng sự nghiệp, anh của con đâu trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, ngày nào cũng tan tầm về nhà, rất tốt rồi!” Trì Quý Lan nghĩ đi nghĩ lại, tức giận, “Không được, mẹ phải gọi cho bà thông gia, nói chuyện Tần Phỉ một chút, chuyện này không thể để như vậy được!”

Chiêm Hỉ sợ hãi, nhanh chóng cản bà: “Mẹ! Đừng gọi! Đang làm gì thế! Mẹ nhất quyết phải khiến bọn họ ly hôn mới vừa lòng sao?”

Trì Quý Lan quay sang nhìn con gái, lạnh lùng nói: “Hoan Hoan, con có ý gì?”

“Con…” Chiêm Hỉ không dám nói tiếp, mồ hôi đổ đầy lưng.

Trì Quý Lan không muốn gọi điện nữa, chuyển sự chú ý lên con gái: “Đúng rồi, ngày mai mùng ba, dì đã hẹn cho con rồi. Con đi xem mắt đàng hoàng cho mẹ!”

Chiêm Hỉ lắc đầu: “Con nói rồi, không đi.”

Trì Quý Lan thấp giọng nói: “Tại sao không đi? Rốt cuộc con đang suy nghĩ gì hả? Người ta làm việc ở tòa án đấy.”

“Làm việc trong Nhà Nước con cũng không đi!” Có lẽ Chiêm Hỉ bị Chiêm Kiệt lây nhiễm, không còn sợ sệt, “Dù con có đi cũng sẽ không thích người ta, tại sao phải tốn thời gian chứ?”

Trì Quý Lan nghi ngờ: “Tại sao không thích? Con còn chưa gặp mà!”

Chiêm Hỉ lớn giọng: “Con nói rồi, lúc này con không muốn tìm đối tượng! Sao mẹ không hiểu chứ?”

Trì Quý Lan chỉ vào mặt cô: “Cô, cô thành thật khai báo. Có phải cô đã lén lút yêu đương không?”

Cô còn chưa nói hết, sau khi nghe câu này liền tức giận, lớn tiếng nói: “Con không yêu đương! Có muốn xem điện thoại của con không? Mẹ cũng có thể gọi điện hỏi chị Văn Cầm! Chẳng phải mẹ thích gọi điện thoại sao?”

Trì Quý Lan: “…”

Bà thở dài: “Con là con gái của mẹ! Mẹ xem điện thoại của con để biết con có giao du với bạn xấu hay không. Văn Cầm là cháu gái của mẹ, mẹ gọi cho nó để sắp xếp ít việc lại cho con, không muốn con bỏ lỡ cuộc thi này.”

Sắc mặt Chiêm Hỉ trắng bệch: “Vậy mẹ có nghĩ tới con sẽ sống không yên trong công ty hay không?”

Trì Quý Lan cười cười: “Không đâu, người nhà cả mà, chút mặt mũi đó nó phải giữ chứ. Mà nói, con vốn không nên ở công ty này lâu, Văn Cầm cũng biết điều này.”

“Những việc mẹ làm đều đúng thật à? Nói được chuyện sức khỏe bà nội không tốt, lừa gạt anh trai chị dâu về nhà. Lúc tìm việc thì ăn nói khép nép nhờ chị Văn Cầm giúp đỡ, lúc này lại cậy già lên mặt, qua cầu rút ván! Trước khi xem mắt đã gửi ảnh cho người khác mà chưa thông qua sự đồng ý của con, sao mẹ không dán thông báo bán con ngoài chợ luôn đi!” Trái tim Chiêm Hỉ lạnh lẽo, “Nói tóm lại, ngày mai con không đi xem mắt, nếu mẹ muốn gặp người ta thì tự mình đi, không liên quan đến con.”

Đây là lần đầu tiên cô cãi lời mẹ trực diện, Trì Quý Lan có lẽ cũng không ngờ được, khó tin hỏi: “Hoan Hoan, sao bây giờ con thành ra thế này? Trước kia con rất nghe lời mà.”

Chiêm Hỉ nói: “Nếu mẹ muốn có một cô con gái biết nghe lời, con khuyên mẹ nên đi nuôi con chó đi.”

Nói rồi, cô liền chạy lên lầu, đóng cửa nhốt mình.

Chiêm Hỉ ngồi bên giường, run rẩy gọi điện thoại cho La Hân Nhiên: “Hân Nhiên, khi nào cậu về Tiền Đường?”

La Hân Nhiên về nhà dì cả đón Tết, sau khi ba mẹ cô ly hôn đều có gia đình riêng, có đứa con riêng của mình, bọn họ đều không cần cô. Từ nhỏ La Hân Nhiên đã đi theo ông bà ngoại và dì cả.

Cô nghe giọng Chiêm Hỉ hơi sai sai, vội nói: “Mùng 5, cậu sao thế? Bị mẹ mắng sao?”

“Ở nhà bị phiền chết tớ rồi!” Chiêm Hỉ nói, “Tớ cũng về mùng 5, tớ muốn gặp cậu tâm sự.”

“Được, tớ về sẽ nói chuyện với cậu.” La Hân Nhiên an ủi cô, “Không sao, mẹ cậu là người như thế, đâu phải cậu không biết.”

Chiêm Hỉ trầm mặc một lúc: “Lúc trước tớ đi học, bà ấy quản nghiêm thì có thể hiểu được. Nhưng tớ đã đi làm, là một người trưởng thành, bà ấy cũng không buông tha. Bây giờ tớ mới phát hiện, anh tớ cũng đã 35 tuổi mà mẹ còn quản được mọi thứ. Cũng vì bà ấy mà anh trai và chị dâu của tớ không được ăn Tết bên nhau. Tớ nghĩ tới sau này mình hơn ba mươi, bốn mươi tuổi, liệu bà ấy có còn quản tớ hay không? Rốt cuộc khi nào tớ mới có tự do chân chính đây?”

La Hân Nhiên nghe xong, mấy giây sau mới nói: “Bảo bối à, cậu phải biết, tự do không phải đến từ sự buông tha của người khác mới có được, tự do là dựa vào bản thân cậu nắm chắc. Khi cậu thật sự muốn được tự do, dù cho mẹ cậu có quản nghiêm thế nào, tin tớ, cậu đều có thể nghĩ ra được cách. Tất nhiên cũng phải trả giá bằng một số thứ. Hiện tại cậu không có được, là vì cậu không muốn đến như thế.”

Cúp điện thoại, Chiêm Hỉ ngồi thật lâu trên giường.

Thật ra mẹ không quản anh trai chặt chẽ đến thế, chỉ là trong cuộc sống của anh ấy vẫn sẽ chịu ảnh hưởng ít nhiều từ mẹ. Hôn nhân mỗi năm của anh và Tần Phỉ đều gặp trắc trở, Chiêm Hỉ ở nhà bọn họ một tháng cũng từng thấy nhiều cuộc cãi vã. Cô nghĩ cô dọn đi rồi, bọn họ sẽ ân ái như lúc trước, nhưng mỗi lần gặp lại, đều chỉ có cãi vã.

Vậy thì sau này cô sẽ như thế nào? Giống như Chiêm Kiệt và Tần Phỉ bị mẹ áp chế sao? Dù cho kết hôn, làm mẹ, chỉ cần chồng của cô không hợp với ý của mẹ, hai người họ cũng sẽ bị Trì Quý Lan chỉ vào mũi mà mắng sao?

Nghĩ đến cảnh tượng như thế, Chiêm Hỉ liền rét run cả người.

***

Ban đầu, kế hoạch về Tiền Đường của Chiêm Hỉ là mùng bảy, sau khi Chiêm Kiệt đi rồi về, ngày nào mặt của Trì Quý Lan cũng âm trầm, chỉ khi có khách tới nhà mới miễn cưỡng tươi cười.

Chiêm Hỉ không xuống nhà, vì khi khách tới cửa, lúc nào cô cũng đối mặt với những lời tâng bốc, khen cô xinh đẹp ngoan ngoan, hoặc là vẽ ra viễn cảnh tương lai có sự nghiệp và hôn nhân mỹ mãn, tựa như cuộc sống của cô không còn mặt khác nữa.

Vì thế, sáng sớm mùng 5, Chiêm Hỉ đã thu dọn xong đồ đạc, nhân lúc mẹ đi mua thức ăn, nói mấy câu với ba rồi chuồn ra cửa, gọi taxi đến bến xe.

Không ngoài dự đoán, nửa tiếng sau cô đã nhận được cuộc gọi từ mẹ, bị bà mắng từ đầu đến chân, ép buộc cô lập tức về nhà. Chiêm Hỉ tìm cớ, nói họp thường niên của công ty có tiết mục khiêu vũ, cô phải về luyện tập với đồng nghiệp, mặc kệ bà có tin hay không.

May mà mẹ không đuổi theo ra bến xe, giây phút bus khởi động, Chiêm Hỉ có một cảm giác thắng lợi huy hoàng. Cô quyết định, khi tiết Thanh Minh chỉ về tảo mộ một buổi chiều, Tết Đoan Ngọ, Trung Thu cũng không về, nghỉ Quốc Khánh thì còn nửa năm, đến lúc đó tính sau.

Trước hết về Tiền Đường, Chiêm Hỉ không biết nên đón Quà Tặng từ chỗ Tiểu Ngư thế nào, cô không dám liên lạc với anh, càng không dám gặp anh, nghĩ rằng nên chờ mùng bảy anh đem Quà Tặng đến cửa hàng thú cưng rồi nói sau, còn tận hai ngày.

Buổi chiều La Hân Nhiên đáp chuyến bay, sau khi liên lạc với Chiêm Hỉ, hai người hẹn buổi tối gặp ở quán bar, do có Vỏ Tôm hát trong đó, đúng lúc đến cổ vũ cho anh ta.

Đây là một phòng nhạc, cũng không ồn lắm, khách đều yên tĩnh nghe nhạc, nói chuyện nhỏ tiếng.

Lúc Đại học Chiêm Hỉ từng đến quán bar hai lần với La Hân Nhiên, sau khi tốt nghiệp cũng chưa đi bao giờ, cô chỉ có chút quen thuộc không dám tùy tiện, sau khi vào cửa thấy tối tăm, cực kỳ căng thẳng.

La Hân Nhiên cùng cô tìm một ghế dài ngồi xuống, gọi hai ly rượu và một ít thức ăn, nói: “Tớ đã gọi nước giống nước ép trái cây cho cậu, uống vào chỉ hơi say một chút.”

Không lâu sau thức ăn và nước uống đã được mang lên, Chiêm Hỉ nhìn ly nước màu hồng nhạt này, vẻ mặt ngốc nghếch không nói chuyện.

Vỏ Tôm chưa lên sân khấu, đến chơi với các cô. Anh sinh vào mùa hè, được đặt tên là Hạ, vốn rất hay, nhưng do là họ Bì nên từ nhỏ mọi người đều gọi anh là Vỏ Tôm, anh cũng chẳng thấy sao cả.

(Ji: Mình có nhầm tên của anh Tôm ở mấy chương trước nên sẽ chỉnh lại nhé, thật ra anh là Bì Hạ, âm tiết là /pixia/ giống với phát âm của Vỏ Tôm trong tiếng Trung. Vì Bì nghĩa là vỏ hoặc da bên ngoài, còn từ Hạ đọc láy lại sẽ thành Tôm)

“Chiêm Hỉ, đã lâu không gặp.” Giọng Vỏ Tôm hơi khàn khàn, vẻ ngoài mạnh mẽ dữ tơn, tóc dài hơi rối, ngũ quan sắc sảo, nụ cười luôn thường trực bên môi, mặc áo khoác da, toàn thân rất có khí chất của một nhà nghệ thuật.

Chiêm Hỉ cười với anh ta, Vỏ Tôm thở dài: “Ôi… Vừa nhìn thấy cô, tôi lại muốn hát hò!”

“Đừng!” Chiêm Hỉ nói to.

Vỏ Tôm đã cất tiếng hát: “Khuê nữ muốn cài hoa, tôi làm ba cô ấy không thể mua chúng với số tiền ít ỏi. Kéo hai dây lụa đỏ buộc tóc, tôi đưa cho Hỉ Nhi cài lên…”

La Hân Nhiên cười nghiêng ngả, Chiêm Hỉ xua tay: “Dừng lại đi! Lúc này còn trong tháng giêng đấy, anh muốn làm ba của tôi như thế, phải đưa lì xì cho tôi trước đã.”

“Hôm nay tôi mời, lát nữa phải vỗ tay nhiệt liệt một chút.” Vỏ Tôm nói xong, hôn lên mặt La Hân Nhiên một chút, cô đẩy anh, “Tránh ra!”

Chiêm Hỉ: “…”

Tại sao người bị ăn cẩu lương luôn là cô?

Hai cô nàng không gặp nhau đã nửa tháng, uống rượu, ăn vặt giết thời gian.

Tóc của La Hân Nhiên vẫn ngắn như trước, nhưng nhìn qua không mấy vô lại, thật sự có khí chất đẹp trai, giống một nữ hán tử. Cô hỏi Chiêm Hỉ: “Gần đây cậu thế nào? Tớ thấy cậu hơi sai sai.”

Chiêm Hỉ lầm bầm: “Tớ chẳng biết nói sao nữa.”

“Là do chàng trai trong thang máy sao? Là chủ nhân của bé mèo trong bức ảnh của cậu hôm đó?”

“Đó là mèo của tớ!” Chiêm Hỉ sửa lại, kể sơ lại chuyện về bé mèo cho cô nghe.

La Hân Nhiên sau khi nghe xong liền tổng kết: “Một soái ca sống ở tầng trên của cậu, cùng cậu nuôi mèo, là một freelancer, sau đó thì sao? Cậu thích anh ta, nhưng mẹ cậu không đồng ý?”

“Mẹ của tớ không biết.” Chiêm Hỉ nói xong, ngẩng đầu nhìn La Hân Nhiên, “Hân Nhiên, tớ chưa nói với cậu, người đó… Anh ta là người câm điếc.”

Đôi mắt La Hân Nhiên thoáng qua sự kinh ngạc, nhưng không hề phản ứng lớn như trong tưởng tượng của Chiêm Hỉ.

Chiêm Hỉ hỏi: “Cậu không ngạc nhiên sao?”

“Có một chút, cũng tạm.” La Hân Nhiên hỏi, “Anh ta đã thổ lộ với cậu sao?”

Chiêm Hỉ lắc đầu.

“Vậy cậu đang buồn phiền điều gì?”

“Tớ…” Chiêm Hỉ lắp bắp, ngón tay khẽ xoa thành ly, “Tớ từ chối anh ấy, nói chỉ làm bạn bè, cậu biết mẹ tớ sẽ không đồng ý. Chỉ là Hân Nhiên à, tớ vẫn còn thích anh ta.”

Chiêm Hỉ cúi đầu, giọng nói mơ hồ: “Ngày nào cũng nhớ anh ấy, muốn nhắn WeChat với anh ấy, luôn nhớ đến những chuyện xảy ra giữa bọn tớ khi còn ở bên nhau. Đã mười ngày bọn tớ chưa liên lạc, anh ấy không để ý tới tớ, tớ càng không dám nói chuyện với anh ấy. Đúng là tớ từ chối anh ấy! Nhưng mèo của tớ vẫn ở nhà anh ấy… Sao anh ấy lại như thế chứ… Vì sao muốn đem mèo của tớ đi… Hu hu hu…”

Nói xong cô liền khóc, La Hân Nhiên nhanh chóng rút khăn giấy đưa cô.

Cô nghĩ ngợi một chút, mở miệng: “Hỉ Nhi, tớ có thể hỏi mấy vấn đề cậu không?”

Chiêm Hỉ thút thít gật đầu: “Cậu hỏi đi.”

La Hân Nhiên hỏi: “Cậu nói anh ấy là người câm điếc, vậy lúc ở cùng với anh ấy, sao cậu có thể giao tiếp được? Anh ấy có mang máy trợ thính sao? Hay có thể nói? Hẳn là cậu không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc đâu nhỉ?”

Chiêm Hỉ trả lời: “Anh ấy dạy tớ một chút, anh ấy cũng có thể đọc khẩu hình môi. Tớ nói chuyện bình thường là được, khi anh ấy muốn nói sẽ dùng điện thoại đánh chữ.”

La Hân Nhiên tưởng tượng phương thức giao tiếp này, hỏi: “Cậu có cảm thấy phiền hay không? Lúc ở bên cạnh anh ấy, có cảm thấy ngại ngùng không?”

Chiêm Hỉ chớp chớp mắt: “Không phiền chút nào! Tại sao phải ngại ngùng? Tớ nói chuyện với anh ấy rất vui, anh ấy là một người rất tốt, lần nào cũng khiến tớ vui vẻ.”

La Hân Nhiên lại hỏi: “Ngoại trừ anh ta đẹp trai, thì còn ưu điểm gì khác?”

Trời ạ! Vậy thì rất nhiều đấy, Chiêm Hỉ khịt mũi: “Ưu điểm thì không thể nói hết, rất khác biệt với người ta, so với anh trai của tớ, thì mọi phương diện nào cũng hơn, đúng thật là một người đặc biệt tốt!”

“Còn công việc?” La Hân Nhiên nhớ cuộc gọi lúc trước của Chiêm Hỉ, “Cậu nói anh ta là freelancer, cụ thể là việc gì? Thu nhập thế nào?”

Chiêm Hỉ trả lời: “Làm hoa giả, kỹ thuật rất cao, thu nhập còn cao hơn cả tớ. Cậu đã nghe tới hoa giả tạo hình chưa?”

La Hân Nhiên lắc đầu: “Chưa từng nghe tới, để tớ tra một chút. Hỉ Nhi này…” Cô muốn phân tích với Chiêm Hỉ, “Ca này của cậu hơi khó, những cái khác thì không nói, chỉ là anh ta là người câm điếc, điều này… Không phải tớ kỳ thị anh ta, dù cho tai của anh ta không có vấn đề, nghề freelancer đó có lẽ mẹ cậu cũng chẳng ưa đâu. Hơn nữa điều này thật sự… Haiz, cậu cũng không phải tớ, nếu là tớ thì không sao hết, tớ có thể quyết định mình có thể ở bên người nào. Một cô gái bình thường, vui vẻ khỏe mạnh, ba mẹ nào mà chẳng đồng ý chứ?”

“Tớ biết chứ! Vì thế tớ mới sầu đây…” Chiêm Hỉ lại khóc, mười ngày này thật sự rất nghẹn khuất. Cô cho rằng nói rõ ràng, mình có thể dùng lý trí thoát khỏi nó, nhưng sự thật lại chẳng quên được, ngày nào cũng dày vò bản thân, không thể nghĩ ra biện pháp.

“Thật sự anh ấy… Cực kỳ tốt, từ nhỏ tớ đã gặp nhiều con trai, chưa ai tốt bằng anh ấy. Tớ cảm thấy… Không nghe được, cũng không nói, không sao hết… Trước nay tớ giao tiếp với anh ấy chẳng có vấn đề gì…” Chiêm Hỉ khóc không thành tiếng, lấy tay che mặt, bờ vai mảnh khảnh run rẩy, “Nhưng mẹ của tớ sẽ không đồng ý, bà ấy sẽ tổn thương anh ấy. Anh ấy không làm sai điều gì, không nghe được không phải lỗi của anh, Hân Nhiên, rốt cuộc tớ nên làm gì đây…”

Khách bàn bên cạnh bị tiếng khóc của Chiêm Hỉ hoảng hồn, nhìn qua phía này, La Hân Nhiên nhanh chóng ngồi cạnh cô, ôm đầu cô an ủi: “Được được, khóc được thì tốt, không sao cả. Hỉ Nhi nhỏ bé, thất tình cũng không sao, không có gì ghê gớm.”

Chiêm Hỉ thút thít phản bác: “Tớ không thất tình! Tớ còn chưa yêu mà thất tình chỗ nào! Tớ còn chưa hôn anh ấy nữa!”

“Được được được, không thất tình không thất tình.” La Hân Nhiên đau đầu, vỗ vai của cô, “Cậu đấy, về nhà ngủ một giấc thật ngon đi. Không còn cách thì từ bỏ thôi, hai người đừng liên lạc nữa, qua một thời gian thì sẽ tốt lên.”

Đừng liên lạc…

Chiêm Hỉ càng đau lòng: “Mèo của tớ còn ở chỗ anh ấy!”

“Ôm về, ôm về đi, ôm mèo về xong cũng đừng liên hệ.” La Hân Nhiên chưa từng thấy bộ dáng này của Chiêm Hỉ, nhìn nửa ly rượu trên bàn, nghĩ hẳn sẽ không uống say đâu nhỉ.

Chiêm Hỉ càng nghĩ càng tan nát cõi lòng, to miệng khóc lớn: “Tớ biết mình nhát gan, tớ rất sợ mẹ mình, tớ không dám tưởng tượng nếu mẹ biết anh ấy sẽ làm tổn thương anh như thế nào!”

“Hỉ Nhi này.” La Hân Nhiên nói bên tai Chiêm Hỉ, “Thật ra tớ cảm thấy, chuyện tình cảm, nếu không thể ở bên nhau, thì đã nói lên hai người không thích hợp. Hai người thực sự thích hợp, sẽ quyết tâm ở bên nhau, không ai xen vào được.”

Đôi mắt ướt sũng của Chiêm Hỉ ngước lên nhìn cô: “Nếu mẹ tớ tổn thương anh ấy thì sao?”

La Hân Nhiên cười hỏi: “Sao cậu biết anh ấy sẽ không chống đỡ được?”

“Tớ không muốn để anh ấy bị tổn thương?” Chiêm Hỉ lại gào khóc, “Mẹ tớ, cậu không biết đâu!”

“Cậu đừng nghĩ người khác yếu đuối, tớ không sợ mẹ cậu, anh ta chính là một người đàn ông, chút khổ cực này có là gì. Lại nói, hiện tại là xã hội tân tiến, tình yêu và hôn nhân rất tự do, mẹ cậu cũng không quậy đến mức phạm pháp đâu?” La Hân Nhiên nói sâu xa, “Nhưng thật ra cậu có cảm nhận được không, người không chống đỡ được… Chính là cậu?”

Chiêm Hỉ ngây ngốc, đôi mắt còn chan chứa nước mắt.

La Hân Nhiên xoa đầu cô, kiên nhẫn nói: “Muốn bỏ cuộc, phải quyết đoán, đừng dây dưa, sẽ không tốt cho cả cậu và anh ta. Không muốn từ bỏ, thì hãy thử đi. Giữa nam nữ luôn có sự qua lại, bỏ qua một người, sẽ còn một người tiếp theo, không ai quy định yêu một lần sẽ thành công, quan trọng là cậu phải hiểu rõ trái tim của mình, đừng để hối hận.”

Cô cười lên, “Nói chuyện yêu đương phải vui vẻ, không thể lo lắng sợ hãi. Có một số việc có thể khiến mọi người đều vui, nhưng rất khó lưỡng toàn, còn phải xem cậu chọn thế nào. Hỉ Nhi nhỏ bé à, cậu chưa từng yêu đương, khó khăn lắm mới gặp được một người, nhưng lại nhảy qua giai đoạn Hard thành Hell luôn rồi, cực kỳ khâm phục cậu đấy.”

(Ji: Ý chị Nhiên là tình yêu chưa gặp khó khăn đã ném nó vào địa ngục rồi.)

Chiêm Hỉ phát hiện, La Hân Nhiên không hổ danh là nhà văn có thể viết bài đến 100 ngàn lượt votes, tùy tiện nói mấy câu đã nói đến tim đen của cô.

Lúc này, Vỏ Tôm lên sân khấu, người này rất hùng hổ, vừa mở miệng đã bảo cô gái anh ta thích nhất ở đây, bài hát này muốn tặng cô ấy.

Nhiều người ồn ào thét lên, La Hân Nhiên không thèm đến xỉa đến anh ta, ngồi dịu dàng tâm sự với Chiêm Hỉ.

Vỏ Tôm thờ ơ đứng trên bục, đôi tay nắm micro, tiếng hát du dương lan tỏa khắp phòng nhạc, đến thật sâu trái tim con người.

Chiêm Hỉ nhắm mắt, một ca khúc cô chưa từng nghe, lời bài hát có mấy câu khiến nước mắt của cô phải tuôn trào:

“…

Còn phải bao xa nữa mới có thể đến được trái tim em

Còn phải mất bao lâu để đến gần em

Một người như gần như xa nhưng không thể chạm đến

Cũng đang chờ để gặp được em

Đi khắp Trái Đất này, làm sao

Để có được em…”

***

Chiêm Hỉ đón Quà Tặng ở bệnh viện thú cưng, giống như giấc mơ, mèo nhỏ vẫn ở trong lồng sắt kia, dáng vẻ như lúc cô rời đi. Nhưng cô biết, chín ngày này, Quà Tặng ăn rất ngon ngủ rất ngoan, phạm vi hoạt động còn rất lớn, còn thoải mái hơn cô rất nhiều.

Sau khi trở về 802, Quà Tặng bò từ túi đựng mèo ra, vừa thấy cảnh vật đã hậm hực.

Thứ xấu xa này đến cửa lớn cào cào, kêu không ngừng, Chiêm Hỉ tức giận bế nó lên, trừng mắt: “Tỉnh lại đi, đây mới là nhà con! Mấy ngày sống thoải mái quen rồi sao? Mẹ đâu có ngược đãi con! Vừa mới mua bánh sữa cho con, còn đắt hơn cả sữa bò đấy!”

Buồn vui của con người lại chẳng quan hệ gì tới mèo nhỏ. Đối với Quà Tặng, nhà trên cây không có, đồ chơi cũng không, phòng lớn để nó chạy tán loạn không nốt, cát mèo cũng không phải mùi nó thích… Như thế sẽ không vui!

Chiêm Hỉ ôm vai ngồi trên sofa, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn trần nhà.

Hận không thể nhìn xuyên qua bảy tầng lầu, rẽ sang một bên xem người đó đang làm gì.

Không biết ngồi đến bao lâu, đến khi Quà Tặng đến bên chân cô cào cào, cô mới kinh ngạc phát hiện, nên chuẩn bị thức ăn cho Quà Tặng rồi.

Mấy ngày sau, kết thúc kỳ nghỉ Tết Âm Lịch, Chiêm Hỉ bắt đầu đi làm.

Viên Tư Thần và Tiền Văn ăn mập lên, bị Văn Cầm nhắc nhở mấy câu. Chiêm Hỉ lại gầy đi, thân người 1m69, cân nặng từ 58kg còn 56kg.

Mỗi lần vào thang máy, cô đều mâu thuẫn, giây phút thang máy mở ra, trái tim lại hoảng loạn, sau khi thấy bên trong không có người kia mới thất vọng đi vào.

Cô đã từng chạm mặt gia đình Cố Tâm Trì, cũng từng gặp mặt ông chú không ưa mình, cùng rất nhiều hàng xóm quen thuộc, thậm chí ngay cả Chung Bằng và Mạc Dương đang tan tầm, nhưng chưa từng chạm mặt Lạc Tĩnh Ngữ.

Hai cô cậu nhìn cô cười ngây ngô, bọn họ không thể nghe, cô cũng không can đảm hỏi.

Lạc Tĩnh Ngữ tựa như đã biến mất trong tòa nhà này, “Cá Cực Lớn” biến mất khỏi WeChat, sau đêm giao thừa, anh không còn đăng bài.

Tiểu Ngư làm việc như một cái máy, Chiêm Hỉ lại rất cố định giờ giấc, cô đoán, hẳn là anh đang tránh mặt cô.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày… Đếm lại, bọn họ đã không liên lạc với nhau nửa tháng.

Lạc Tĩnh Ngữ biến mất khỏi cuộc sống của Chiêm Hỉ, một chút tơ vương cũng không giữ lại, biến mất sạch sẽ.

Quà Tặng bắt đầu thích ứng với cuộc sống 802 một lần nữa, thậm chí bắt đầu làm quen với Chiêm Hỉ, nguyện ý nằm phơi bụng trước mặt cô. Nhưng Chiêm Hỉ chẳng bằng một con mèo, không thể quen cuộc sống thiếu mất cá lớn kia.

Thẳng đến một ngày, lúc cô đi làm được gọi đến phòng Tôn tổng…

***

Ngày chín tháng hai, sinh nhật của Trì Giang phu nhân được tổ chức ở khách sạn 5 sao.

Sáng tinh mơ, Lạc Tĩnh Ngữ đã cùng Chung Bằng và Mạc Dương đến sảnh, Tiểu Lý bên nghệ thuật điêu khắc cũng tới, còn cả nhân viên kỹ thuật của công ty quảng cáo.

Bọn họ bắt đầu khởi công trong sảnh tiệc.

Điêu khắc trên thân cây và cành cây rất chân thực, vị trí cố định phía cuối là Tiểu Lý dựa vào yêu cầu của Lạc Tĩnh Ngữ mà làm.

Tát cả cánh hoa và phiến lá hoa anh đào đều được được lắp ráp hoàn thiện, đồng thời phối hợp những đóa năm cánh và tám cánh thành một cành nhỏ, phun thuốc định hình, chuẩn bị chỉnh cây theo hướng sân khấu, điều chỉnh cành cây.

Thành phẩm cuối cùng là một cây cao gần 3 mét, tỉ lệ nhỏ hơn so với vật thật một chút, đóa hoa nở rộ tràn ngập các cành, còn phải điều chỉnh bố cục, Lạc Tĩnh Ngữ còn mất khoảng bảy, tám tiếng.

Anh dẫn theo hai bạn nhỏ làm việc, may mà ba người đều là người điếc, giao tiếp thủ ngữ không khó khăn. Lạc Tĩnh Ngữ ngồi ở trên thang xếp chỉnh sửa, còn phải theo dõi tiến độ của hai người, nếu khi sau chỗ nào, lúc chỉnh sửa rất phiền phức.

Phông nền của cây anh đào có màu hồng nhạt, còn đặt thêm giá đỡ và nơi cắm hoa, toàn bộ quá trình Lạc Tĩnh Ngữ đều tự tay làm.

Trên phông nền là một bức ảnh chụp chung của Trì Giang tiên sinh và Trì Giang phu nhân lúc trẻ. Hàng chữ chủ đề viết bằng tiếng Nhật, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn không hiểu, nhưng nhìn thấy những bức ảnh gần đó, có thể biết vợ chồng họ rất ân ái.

Bận rộn từ sáng đến hơn 4h chiều, một số người leo xuống thang xếp, dọn những thiết bị lắp đặt. Lạc Tĩnh Ngữ cũng quan sát tổng thể một chút, lấy máy ảnh chụp một số góc độ.

Đổng Thừa đi vào hội trường, anh ta cực kỳ kinh ngạc cảm thán, Lạc Tĩnh Ngữ thở phào nhẹ nhõm, nhiệm vụ lớn một tháng rưỡi này, cuối cùng cũng hoàn thành.

Anh dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi sảnh tiệc, dẫn mọi người cùng ăn một bữa cơm. Bọn họ chưa thể đi ngay, sau khi kết thúc tiệc cần phải dỡ bỏ cây anh đào, mất đến hơn nửa đêm.

Lạc Tĩnh Ngữ ngồi xổm trên mặt đất thu dọn công cụ, vừa đứng lên nhìn cây anh đào, quay đầu lại liền sửng sốt.

Dưới cây hoa anh đào nở rộ trắng hồng đan xen, một cô gái đang đứng dưới tán hoa. Tóc cô dài xõa ngang vai, mặc một chiếc váy trắng như ánh trăng, đôi mắt không thưởng thức hoa mà dường như biết rằng, chúng không đẹp bằng cô.

Ánh mắt cô nhìn anh, vẻ mặt rất bình tĩnh khiến Lạc Tĩnh Ngữ khó có thể chịu được, nhanh chóng chuyển dời ánh mắt, xoay người ra cửa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN