Cá Voi Cô Đơn
Chương 82: Ngoại truyện 1: Cao Nguyên và Lạc Hiểu Mai
Từng có một quãng thời gian, Cao Nguyên cảm thấy cuộc đời của bản thân đã kết thúc.
Bệnh tật ập tới đột nhiên đến như thế, không cho anh một khúc nhạc đệm nào, nằm trong bệnh viện hơn nửa năm, trải qua hai lần phẫu thuật, kết quả bác sĩ với ba mẹ anh với giọng điệu rất bình thường, đứa bé này, e là đời này không thể đứng lên.
Nghe thấy lời này, Cao Nguyên đang giả bộ ngủ, ba mẹ cho rằng anh không nghe thấy, nhưng không biết rằng anh đang nghiến răng rất chặt mới nhịn được nước mắt muốn tuôn trào.
Năm đó, Cao Nguyên mới mười lăm tuổi, còn đang học năm ba sơ trung.
Anh đã bỏ lỡ kỳ kiểm tra đầu vào vì bệnh tật, mở to mắt nhìn bạn học ngày xưa thi lên cao trung, còn mình chỉ sống ngày qua ngày trong bệnh viện.
Cao Nguyên suy sụp tinh thần, nhưng không nổi giận đùng đùng, chỉ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
May mắn thay, anh có ba mẹ cực kỳ yêu thương mình, bọn họ không trách cứ lẫn nhau, luôn ủng hộ và yêu thương Cao Nguyên, giúp anh vượt qua những tháng ngày đen tối.
Cao Nguyên tạm nghỉ học hai năm, không ngừng trị liệu, phục hồi sức khỏe, đến bệnh viện lớn ở Bắc Kinh và Thượng Hải, đôi lúc cũng bị vài bệnh viện “dỏm” lừa gạt tiền
Di chứng do bệnh viêm tủy để lại là hai chân dưới của anh mềm nhũn, may mà vị trí tổn thương tương đối thấp, không ảnh hưởng đến đôi tay, đồng thời bộ phận sinh dục cũng không hoàn toàn mất khống chế.
Khác với tổn thương tuỷ sống hoàn toàn do tai nạn ngoài ý muốn, chân Cao Nguyên còn một chút cảm giác. Lúc đầu thật ra không thể đứng dậy nổi, phải dựa vào xe lăn, nhưng trải qua ba năm phục hồi chức năng, lực trên đôi chân của anh được tăng cường rất nhiều, cuối cùng có một ngày, anh có thể chống hai nạng, hai chân không cần dụng cụ đỡ cũng đứng lên được.
Điều này khiến anh mừng rỡ như điên, tựa như trong bóng đêm thấy được một tia ánh rạng đông.
Sau một thời gian dài từ khi đứng lên đi lại, sự tiến bộ của Cao Nguyên có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Anh đã lên tuổi mười tám, mười chín tuổi, chức năng thể chất của anh đang trong thời kỳ đỉnh cao. Anh rất cố gắng tập đi đứng, tăng cường cơ bắp chân dưới, không chùn bước. Cuối cùng, sau khi sinh nhật lần thứ 19 của Cao Nguyên đi qua, một điều kỳ diệu đã xảy ra với anh, người bị bác sĩ nói không bao giờ đứng lên được lại có thể chống nạng xuống đất chậm rãi đi lại.
Cao Nguyên là một người rất cứng cỏi, điều đó thể hiện trong việc phục hồi chức năng và chưa từng từ bỏ việc học.
Khi anh bị bệnh, ba mẹ đã ngoài bốn mươi, nhiều người khuyên họ nên sinh thêm con vì bệnh của Cao Nguyên có khả năng ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân và sinh con sau này của anh, nhưng ba mẹ Cao không đồng ý.
Ở tuổi tứ tuần, việc sinh thêm con là điều quá rủi ro và áp lực tài chính cũng rất lớn, Cao Nguyên cần có người chăm sóc. Sau khi bàn bạc, hai vợ chồng quyết định nên vun vén cho Cao Nguyên, đứa bé còn nhỏ, cuộc đời này vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Chẳng ai quy định chân không tốt thì cuộc đời coi như xong.
Vì thế, dưới sự cổ vũ của ba mẹ, Cao Nguyên 17 tuổi trở về sơ trung tiếp tục việc học, được nhận vào một trường trung học phổ thông trong kỳ thi tuyển sinh vài tháng sau đó, ba năm sau, cũng chính là lúc anh hai mươi tuổi, đã thi đậu vào Trường Hành chính Công, một trường đại học ở Tiền Đường, chuyên ngành nghiên cứu xã hội học.
Cao Nguyên ã sớm đặt cho mình mục tiêu, sau khi tốt nghiệp sẽ đến Liên đoàn Người tàn tật đảm nhận vị trí nhân viên công chức. Cho nên trong bốn năm đại học, anh đã vào Đảng, tích cực tham gia các hoạt động xã hội, làm công ích, tham gia câu lạc bộ xe lăn, học tập tâm lý học, cuộc sống rực rỡ tràn ngập sắc màu.
Tuy nhiên, mỗi đêm khuya tĩnh lặng, Cao Nguyên cũng từng có chút mơ hồ về tương lai.
Anh chưa từng yêu đương, lê hai chân ốm yếu cùng nạng, thật sự không đủ tự tin trước mặt một cô gái.
Cao Nguyên đẹp trai, ở đại học có vài cô gái tỏ tình với anh, nhưng anh không nghĩ ra đối phương là vì cảm thông hay tò mò, cho nên chưa từng đáp lại.
Ba đã từng uyển chuyển hỏi anh, anh còn cứng rắn đỏ bừng mặt, từ chối trả lời vấn đề này.
Mẹ từng nhiều lần dặn dò anh, có thể yêu đương, nhưng đừng trêu chọc mấy cô gái bình thường, bởi vì tình cảm có khả năng cao sẽ chết đi, đối phương sẽ không đồng ý, cuối cùng người bị thương sẽ là Cao Nguyên.
Trong gia đình có một người con tàn tật, ba mẹ luôn suy nghĩ rất nhiều. Ba mẹ Cao tất nhiên hy vọng Cao Nguyên có thể kết hôn, sinh con hay không cũng không sao cả, có người cùng anh trải qua cuộc sống và giúp đỡ anh là được.
Suy nghĩ của họ rất thực tế, nhưng hiện thực lại tàn khốc, bọn họ hy vọng tốt nhất bên nhà gái chỉ bị nhẹ, người lành lặn thì chạy mất, tàn tật nặng thì…… Cao Nguyên đã bị coi là tàn tật nặng, nếu cưới một người cũng như thế, thật sự đành chịu rồi.
Cao Nguyên hiểu suy nghĩ của ba mẹ, nhưng anh không bày tỏ quan điểm của mình.
Đối với yêu đương và kết hôn, anh thật sự thiếu đi tự tin, uốt bao năm qua anh chỉ nghĩ đến việc học và phục hồi chức năng, có thể tự lo cho bản thân trong cuộc sống, chưa từng rung động với bất kỳ cô gái nào.
Có một lúc, anh cũng sẽ khao khát có được tình yêu, đôi lúc lại cảm thấy, bộ dáng này của mình ở bên ai cũng đều liên lụy người ta, cả đời một mình không phải không thể.
24 tuổi, Cao Nguyên tốt nghiệp đại học, chuẩn bị cho kỳ thi vào Liên đoàn Người khuyết tật, chuyện khác đều bị anh ném sang một bên.
Anh rất tỉnh táo, thứ anh cần bây giờ không phải là bạn gái, mà là một công việc ổn định để có thể tự nuôi sống bản thân, không muốn để ba mẹ lo lắng.
Để tăng cơ hội cho kỳ kiểm tra công chức, Cao Nguyên đã đăng ký một khóa đào tạo thủ ngữ cho người câm điếc, các lớp học từ 2 đến 4 giờ chiều mỗi ngày tại trường học khuyết tật Tiền Đường.
Ngày lần đầu tiên Cao Nguyên đến trường học khuyết tật, mặt trời chói chang, trường học đang trong kỳ nghỉ hè, không thấy bóng dáng một người nào cả.
Anh đến rất sớm, lúc này còn chưa đến một giờ. Cao Nguyên không ngồi xe lăn, sau khi xuống taxi, một mình chống hai cây nạng đi bộ vào trường học.
Cánh tay của anh rất khỏe, đoạn đường như vậy đối với anh cũng không phải quá khó, tuy rằng hai chân không có sức, nhưng vẫn có thể di chuyển được, đối với ánh mắt của người khác, anh đã quen từ lâu rồi.
Cao Nguyên đi đến khu dạy học, ngẩng đầu nhìn cầu thang.
Khóa huấn luyện ở tầng 3, anh đã hỏi thăm trước, khu dạy học không có thang máy. Mẹ vốn định đi cùng đề giúp anh, nhưng Cao Nguyên không đồng ý, mỗi ngày đều phải đi học, sau này anh đi làm cũng phải tự mình ra cửa, sao lại bị mấy cầu thang này làm khó chứ?
Cao Nguyên tự cổ vũ mình, chống nạng bước đầu tiên, sau khi ổn định, chân trái nhanh nhạy hơn bước lên trước, rồi dùng lực nâng chân phải lên, như vậy đã xem như bước lên một bậc thang.
Chân trái của anh nhạy cảm và lực mạnh hơn chân phải, lúc đi đường trọng tâm thân thể khó tránh khỏi sẽ dồn vào chân trái, dẫn đến sau mấy năm hai bên bả vai có chút chênh lệch, nghĩa là hơi vẹo cột sống, nếu không chú ý nhìn sẽ không dễ dàng phát hiện, lúc cởi quần áo tắm rửa sẽ tương đối rõ ràng hơn, đây cũng là một trong những lý do khiến anh không muốn yêu đương.
Tính cách của Cao Nguyên khác ổn trọng, không nói nhiều, làm việc rất kiên định, khá hòa đồng và thoải mái với bạn bè đi học hằng ngày và bạn bè ở chung, không ngại đề cập đến thân thể tàn tật của mình, còn nói với bọn họ một chút tình hình bệnh của mình.
Nhưng trong sâu thẳm trái tim, anh biết mình khác với những người khác, cảm giác tự ti bị anh chôn thật sâu, không dễ để người nhìn ra được.
Thời tiết rất nóng, không có điều hòa ở các khu vực chung của tòa nhà dạy họ, Cao Nguyên leo từ lầu một đến lầu hai đã đổ đầy mồ hôi.
Khu dạy học tựa như không có lấy một người, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng gõ nạng của mình rơi trên mặt đất. Ngay khi Cao Nguyên đang đứng trên lầu hai hít thở nghỉ ngơi, chuẩn bị tiếp tục tiến lên lầu 3 thì trong tầm nhìn của anh xuất hiện một người.
Là một cô gái trẻ, tóc ngắn ngang tai, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, dáng người yểu điệu, dung nhan thanh lệ. Khi cô xuất hiện trong tầm mắt của Cao Nguyên, chỉ cách anh khoảng 7, 8 mét.
Cao Nguyên là người chỉ có thể di chuyển chậm chạp, ngay cả khi phát hiện cô gái đã dừng lại, trợn tròn mắt nhìn mình, anh cũng không thể chạy đi. Anh không giấu được nạng dưới cánh tay, hai chân càng không thể chịu đựng thêm nữa, anh cúi đầu không nhìn cô, chống nạng lên bậc thang, khó khăn nâng chân trái bước lên.
Điều khiến anh ngạc nhiên là, cô gái đó vẫn không rời đi. Cô bước đến gần anh, theo sau anh hai bậc thang.
Cao Nguyên rất xấu hổ, anh không cần bạn đồng hành, anh có thể tự đi lên bậc thang, sẽ không ngã xuống.
Đi được hai bước, cô gái vẫn đi theo anh, không lên tiếng hay đỡ anh, chỉ cách anh nửa mét, nghiêng đầu đánh giá anh. Cao Nguyên không chịu nổi nữa, quay đầu nói với cô: “Cảm ơn, tôi có thể tự mình đi, nhanh đi đi.”
Đôi mắt to của cô gái chớp chớp, trên mặt lộ ra nụ cười, chỉ vào bản thân rồi chỉ vào tai, lắc lắc tay. Cao Nguyên kinh ngạc nhìn cô, cô gái xinh đẹp này lại là người khiếm thính sao?
Cao Nguyên cho rằng cô không biết anh đang nói gì, mở miệng cũng không có ý nghĩa, anh dứt khoát cúi đầu chống nạng tiếp tục tập trung lên bậc thang.
Cô gái kiên nhẫn ở lại bên anh, Cao Nguyên leo đến lầu 3 liền nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn về phía hành lang, nghĩ ngợi, lấy điện thoại từ trong túi quần, chống gậy gõ chữ cho cô xem: 【 Xin hỏi WC ở đâu? 】
Cô gái xem xong liền mỉm cười, làm động tác “đi theo tôi”, Cao Nguyên chỉ đành theo cô vào hành lang sâu.
Rời khỏi bậc thang, hai người bọn họ cùng nhau đi trên con đường bằng phẳng, Cao Nguyên phát hiện vóc dáng cô gái khá cao cao, nhịn không được thẳng lưng lên, muốn đứng thẳng hơn một chút, để nhìn có vẻ cao hơn một chút.
Lúc phát bệnh anh đang trong giai đoạn cao của tuổi dậy thì, bệnh tật ảnh hưởng đến chiều cao, Cao Nguyên không cao bằng ba, chỉ có 1 mét 75, khi đi đường trông có vẻ hơi lùn chút, không cao hơn con gái là bao.
Cô gái dẫn Cao Nguyên đến cửa nhà vệ sinh nam, Cao Nguyên gật đầu với cô: “Cảm ơn.”
Anh vào vệ sinh, nghĩ đến đi xong WC sẽ đến phòng học đợi, không thể đi trong lúc học được.
Thời tiết nóng bức như vậy, Cao Nguyên lại leo lên mấy tầng lầu, miệng đắng lưỡi khô, anh không dám uống nước, vào WC rất phiền phức, hiện tại không ai còn có thể đi, nếu như có nhiều người hơn, khó tránh khỏi sẽ bị người ta nhìn thấy, cảm giác này cũng không dễ chịu.
Đi xong WC, Cao Nguyên ra khỏi nhà vệ sinh, ngạc nhiên phát hiện cô gái vẫn còn chờ ở cửa. Nhìn thấy anh, cô giơ điện thoại trước mặt anh: 【 Xin chào, có thể nói chuyện với tôi. Tôi hiểu được khẩu hình môi, tôi là giáo viên ngữ văn ở đây, họ Lạc. 】
Cao Nguyên: “……”
Môi của anh cực kỳ khô, không biết làm thế nào, trái tim đập thật nhanh.
Anh nói: “Tôi…… đến lớp đào tạo thủ ngữ, tôi họ Cao.”
Cô gái nghiêm túc nhìn mặt anh, sau đó gật gật đầu, mỉm cười vẫy tay với anh, chỉ vào một hướng của hành lang, Cao Nguyên hiểu, cô muốn đưa anh đến phòng học.
Cao Nguyên ngồi trong phòng học, dựa vào tường, hai cây nạng gác trên tường.
Anh chạm lên chân mình, cảm giác áp lực lên chân trái rõ ràng, nhưng chân phải không ổn, anh chạm tay lên, chân phải không cảm giác được.
Vẫn còn sớm, phòng học không có người, cô gái vẫn là không đi, mở điều hòa rồi cầm chổi quét qua một lần, giặt giẻ lau bảng đen, sắp xếp bàn ghế.
Phòng học trở nên mát mẻ, Cao Nguyên an tĩnh ngồi trên ghế dựa, cũng không chơi điện thoại, mà nhìn cô gái nhanh nhẹn làm vệ sinh.
Khi cô quét tước phòng học sạch sẽ, có vài học viên lục tục đi vào. Cô gái phủi tay, cất hết đồ dùng vệ sinh vào chỗ cũ, vẫy tay với Cao Nguyên, mỉm cười một cái và rời khỏi phòng học.
Cao Nguyên nhìn cô biến mất ở cửa phòng học, trong lòng bỗng cảm thấy buồn bã, anh nghĩ, còn chưa hỏi cô thông tin liên lạc.
Sau đó, lớp học ngôn ngữ ký hiệu do một nữ giáo viên trung tuổi giảng dạy, Cao Nguyên học rất nghiêm túc, từ đầu tới cuối không rời phòng học.
Anh cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại cô gái nữa, không ngờ tới giờ nghỉ, cô gái đi vào, lặng lẽ đặt một chai trà xanh đông lạnh lên bàn của Cao Nguyên.
Cao Nguyên ngơ ngác ngước nhìn cô, chưa kịp nói lời cảm ơn thì cô đã mỉm cười bỏ chạy.
Đêm đó, Cao Nguyên ngủ trên giường, tâm trí chỉ toàn là hình bóng của cô gái, nghĩ đến mái tóc ngắn tinh nghịch, đôi mắt dịu dàng và nụ cười ngọt ngào, mở mắt đến tận nửa đêm mới ngủ được.
Ngày hôm sau, Cao Nguyên vẫn trường học khuyết tật rất sớm, nhưng anh không gặp được cô gái.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, anh cũng không gặp được cô gái.
Mãi cho đến ngày thứ năm, cuối cùng Cao Nguyên gặp được cô khi leo cầu thang.
Cô không mặc váy nữa, mà là áo thun cùng quần jean, càng thêm trẻ trung đáng yêu, Cao Nguyên vẫy tay chào cô khi nhìn thấy từ xa, cô gái cũng nhìn thấy anh, mỉm cười bước tới.
Cao Nguyên kẹp cánh tay vào nạng, hai tay nâng lên, khoa tay múa chân những từ thủ ngữ mà mấy ngày nay anh mới vừa học: 【 Xin chào, tôi là Cao Nguyên, cô tên gì? Chúng ta có thể add WeChat không? 】
Cô gái nghiêng nghiêng đầu: “?”
Cao Nguyên đã lấy điện thoại ra, cõi lòng đầy chờ mong nhìn cô.
Cô gái lấy điện thoại di động ra và gõ: 【 Tôi là Lạc Hiểu Mai, xin lỗi, tôi sẽ không add WeChat đâu. 】
Cao Nguyên: “……”
Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh chủ động hỏi add WeChat với một cô gái, nhưng lại bị từ chối.
Vào ngày cuối cùng của khóa đào tạo, Lạc Hiểu Mai bước vào lớp học trong giờ giải lao và trò chuyện với nữ giáo viên bằng thủ ngữ. Cao Nguyên ngồi trong góc nhìn cô, Lạc Hiểu Mai nói xong rời đi cũng nhìn thoáng qua hướng anh, trên mặt vẫn mang nụ cười, trái tim của Cao Nguyên đập mạnh, nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn cô nữa.
Sau đó, anh rời khỏi trường học khuyết tật, tiếp tục chuẩn bị cho kỳ thi, mất đi liên lạc với Lạc Hiểu Mai.
Mấy tháng sau, Cao Nguyên trượt kỳ thi công chức đầu tiên.
Anh cực kỳ nản lòng, vất vả chuẩn bị lâu như vậy, lại không thi đậu, cảm giác rất có lỗi với ba mẹ. Ba mẹ an ủi anh hãy tiếp tục thi lại, dựa vào thể chất và chuyên ngành của Cao Nguyên, ra ngoài tìm công việc cũng vô dụng, thi vào biên chế là con đường tốt nhất.
Anh buồn bực không biết nên làm sao giải tỏa, mở WeChat cũng tìm không được người nói chuyện.
Ma xui quỷ khiến, anh mở khung chat với một giáo viên ngôn ngữ ký hiệu, suy nghĩ thật lâu, anh gửi mấy câu thăm hỏi, sau khi giáo viên trả lời, Cao Nguyên nói: 【 Cô ơi, cho hỏi, cô gái khiếm thính thường xuyên vào phòng học tìm cô trên lớp ấy, cô có WeChat của cô ấy không ạ? 】
Cứ như vậy, Cao Nguyên tìm được WeChat của Lạc Hiểu Mai, anh trực tiếp gửi kết bạn:
【 Chào cô Lạc, tôi là Cao Nguyên, còn nhớ tôi không? 】
Cao Nguyên cùng Lạc Hiểu Mai bắt đầu trò chuyện online, là trò chuyện, không phải hẹn hò online.
Anh nói với Lạc Hiểu Mai mình vượt qua kỳ thi của Liên đoàn Người khuyết tật, Lạc Hiểu Mai an ủi anh, nói lần sau phải cố gắng hơn, đừng nản lòng.
Cao Nguyên ngày nào cũng ở nhà, ngoại trừ đến bệnh viện phục hồi chức năng, anh rất ít khi ra ngoài, hầu như tối nào anh cũng nói chuyện với Lạc Hiểu Mai, đề tài đều xuất phát từ anh. Lúc đầu Lạc Hiểu Mai câu được câu mất, anh có thể cảm giác được cô đang cảnh giác, dần dần, hai người thân hơn, đề tài nói chuyện cũng nhiều hơn.
Họ sẽ chia sẻ những cuốn sách đọc gần đây, nói về cảm xúc sau khi đọc, chia sẻ những bộ phim đã xem gần đây, nói về những điều thú vị trong cuộc sống của nhau, và thỉnh thoảng còn cùng nhau chơi game.
Cuộc sống của Cao Nguyên khá đơn điệu nhạt nhẽo, mỗi ngày Lạc Hiểu Mai đều đi làm tan tầm, cuộc sống phong phú hơn rất nhiều. Cô nói với Cao Nguyên có học sinh rất nghịch ngợm trong lớp, chọc cô tức giận, giá như những học sinh đó ngoan như em trai của cô thì tốt rồi, em trai của cô cũng là người khiếm thính, từ nhỏ đã rất yên tĩnh, chỉ là học tập không tốt lắm, cô cảm thấy em ấy hơi ngốc.
Cao Nguyên liền cười, anh nói nếu cậu ấy biết cô nói không tốt về mình, sẽ tức giận đấy.
Lạc Hiểu Mai nói sẽ không đâu, em trai của cô là cậu bé rất đáng yêu, nếu có cơ hội sẽ giới thiệu bọn họ làm quen.
Bọn họ nói về cuộc sống và gia đình của mình, Lạc Hiểu Mai nói với Cao Nguyên, bệnh điếc của cô là do di truyền, em trai và ba đều là người khiếm thính bẩm sinh, cũng có thể sẽ truyền lại cho thế hệ sau, cho nên, cô tạm thời không nghĩ đến chuyện yêu đương kết hôn.
Cao Nguyên cảm thấy cô đang khéo léo từ chối mình, anh có tâm ý với cô, cô cũng có thể cảm nhận được.
Đúng thật là anh cũng không có đủ tự tin để theo đuổi Lạc Hiểu Mai, cô là giáo viên công chức, đã làm việc một năm, anh vẫn là một thanh niên có chân không tốt, chưa có việc làm, thì làm sao anh có đủ tư cách để yêu một cô gái chứ?
Cao Nguyên bản thân cần cố gắng hơn một chút, sau khi trúng tuyển vào công chức mới có thu nhập, có thể rủ Lạc Hiểu Mai ra ngoài xem phim, ăn cơm, anh vẫn luôn học tập thêm trên video thủ ngữ, chờ đến ngày được thử giao tiếp với Lạc Hiểu Mai, anh muốn cho cô biết, cô là cô gái đầu tiên khiến anh động tâm.
Nhưng lần thứ hai Cao Nguyên thi vẫn thất bại.
Ngày có kết quả, anh trốn trong phòng mà khóc thầm.
Anh đã 25 tuổi, đã bị tàn tật mười năm, không sao còn trẻ nữa, vẫn chưa kiếm được một xu nào. Gia đình đã dành gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm để chữa trị cho anh trong những năm đầu, mới dần dần khá lên trong vài năm trở lại đây, nhưng anh không thể tìm được việc làm và không thể làm được vị trí như mong muốn, đả kích thật sự quá lớn này, đến mức Cao Nguyên cảm thấy sự tồn tại của mình rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ? Vất vả thi được một tấm bằng, nhưng vì đôi chân tàn mà chẳng ai thèm quan tâm trên thị trường việc làm.
Lạc Hiểu Mai nhận ra tinh thần sa sút của Cao Nguyên trên WeChat, cô gửi tin nhắn cho anh nhưng Cao Nguyên vẫn chưa trả lời. Sau một lúc im lặng, Lạc Hiểu Mai nói ——
【 Lạc Hiểu Mai 】: Cao Nguyên, gặp mặt đi, tôi mời anh ăn cơm, đừng buồn nữa.
Trong cách hiểu của Cao Nguyên, đây là lần đầu tiên anh cùng Lạc Hiểu Mai hẹn hò, đương nhiên Lạc Hiểu Mai không cho rằng như vậy. Cô nói lúc đó mình chỉ đơn giản muốn động viên Cao Nguyên, cảm thấy anh thật thảm, thi hai lần vẫn không đậu, thật ngốc giống với em trai của cô.
Vào ngày gặp mặt, Cao Nguyên mặc một bộ đồ mới, làm tóc một chút, vui vẻ và ngồi xe lăn đi ra ngoài.
Anh không sử dụng nạng, không biết hôm nay phải đi qua bao nhiêu con đường, sợ mình không thể chịu nổi.Vì thế, lần đầu tiên Lạc Hiểu Mai nhìn thấy anh ngồi trên xe lăn.
Bọn họ đến trung tâm thương mại để ăn lẩu, Lạc Hiểu Mai nói sẽ đãi anh, kiên quyết không cho Cao Nguyên trả tiền. Cao Nguyên rất ngượng ngùng, sau khi ăn xong, anh một hiệu sách trên tầng đầu tiên của trung tâm mua sắm và chọn một bộ sách cho Lạc Hiểu Mai xem như quà, nhất định bắt cô nhận lấy.
Trình độ ngôn ngữ của người câm điếc của Cao Nguyên vẫn chưa tốt, khi anh nói chuyện trực tiếp với Lạc Hiểu Mai, gần như cô đều xem hiểu, khi cô trả lời đa phần sẽ đánh chữ trên điện thoại, chỉ có vài câu rất đơn giản mới dùng đến thủ ngữ, Cao Nguyên miễn cưỡng hiểu được.
Anh cảm nhận được sự tích cực của Lạc Hiểu Mai, đây là một cô gái khiếm thính có tính cách ôn nhu và tâm hồn tỏa nắng, cô không oán trời trách đất, cực kỳ thản nhiên trước tai điếc của mình, cũng khuyên Cao Nguyên đừng quá để ý thân thể tàn tật, hãy cố gắng, rồi mọi chuyện đều sẽ tốt lên.
Kể từ hôm ấy, cứ hai hoặc ba tuần, Cao Nguyên lại hẹn gặp Lạc Hiểu Mai. Bọn họ cùng nhau ăn cơm, xem phim, dạo hiệu sách, đôi lúc Cao Nguyên mời, đôi lúc Lạc Hiểu Mai sẽ trả bill.
Lạc Hiểu Mai trở thành ánh sáng ấm áp nhất trong cuộc đời luyện thi buồn tẻ của Cao Nguyên, anh liều mạng đọc sách luyện đề, ép bản thân nhất định phải thi đậu.
Trình độ ngôn ngữ ký hiệu của anh ngày càng tốt hơn, sau này, khi giao tiếp với Lạc Hiểu Mai, có thể dùng thủ ngữ để biểu đạt suy nghĩ của mình, cũng xem hiểu “Lời nói” của Lạc Hiểu Mai.
Lần thứ ba Cao Nguyên thi công chức, anh đã sắp 26 tuổi. Lần này, anh cuối cùng đã được nhận làm nhân viên của Liên đoàn Người khuyết tật huyện, thi viết và phỏng vấn đều đạt hạng nhất. Vào ngày có kết quả, Cao Nguyên lại trộm khóc trong phòng một lúc, nhưng lần này vì quá hạnh phúc.
Anh nghĩ, cuối cùng mình cũng có công việc, có thể tự mình nuôi sống bản thân, không liên lụy ba mẹ.
Rốt cuộc anh cũng có đủ tư cách để nói những gì anh luôn muốn nói với Lạc Hiểu Mai.
Cao Nguyên cùng Lạc Hiểu Mai quen nhau được hai năm, nửa năm không liên lạc, trò chuyện qua mạng hơn nửa năm, cuối cùng gần một năm thỉnh thoảng “Hẹn hò”. Cao Nguyên bộc lộ tâm ý ra ngoài, nhưng lần nào Lạc Hiểu Mai cũng chặn lại. Cao Nguyên hiểu, bọn họ đều có đủ loại băn khoăn.
Anh từng nói với mẹ, mình thích một cô gái câm điếc, rất thích rất thích, nhưng anh không biết được tâm ý của đối phương, không biết cô có để ý chân anh hay không, hoặc có lý do tai điếc sẽ di truyền của cô. Dù sao, anh đã ám chỉ mấy lần, đối phương vẫn chưa đáp lại.
Mẹ anh nói: “A Nguyên, nếu như thật sự thích cô ấy, thì phải mạnh dạn theo đuổi. Có thể không sinh con mà, mẹ chỉ hy vọng con tìm được một người cũng thích con.”
Đó là một đêm trăng tròn, Cao Nguyên cùng Lạc Hiểu Mai đến công viên tản bộ, anh chống nạng đi chậm rãi, Lạc Hiểu Mai đi bên cạnh anh.
Mái tóc ngắn của cô đã dài, xõa nhẹ trên vai, khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp, Cao Nguyên lén nhìn cô, đột nhiên nạng bị vấp, anh hơi lảo đảo, Lạc Hiểu Mai nhanh chóng đỡ cánh tay anh, mới giữ anh không bị ngã.
Lúc này, Cao Nguyên liền cầm tay cô. Lạc Hiểu Mai giật mình, nhận ra người này giả vờ “Té ngã”. Haiz, đàn ông đều xấu xa như vậy sao?
Lòng bàn tay của Cao Nguyên nóng hổi, đổ một tầng mồ hôi mỏng, còn có những vết chai thô ráp, là do chống nạng lâu ngày. Đôi mắt anh đen láy sáng ngời, nhìn chằm chằm Lạc Hiểu Mai thật sâu, năm ngón tay siết chặt, mặc cho cô giãy giụa thế nào, anh cũng không buông ra.
Anh thì thầm: “Hiểu Mai, anh thích em, làm bạn gái anh nhé.”
Vào sinh nhật lần thứ 25 của Lạc Hiểu Mai, lần đầu tiên Cao Nguyên bước vào cửa của ba vợ tương lai.
Anh chống nạng leo lên tầng 4, bước đi rất chậm và rất cẩn thận, Lạc Hiểu Mai vẫn luôn bên cạnh che chở anh.
Vào nhà, Cao Nguyên gặp được ba mẹ và em trai của cô.
Bố mẹ Lạc đều rất dễ sống chung, còn về em trai “Ngốc” trong miệng của Lạc Hiểu Mai…… Cao Nguyên không ngờ, lại là một chàng trai cao ráo đẹp trai, mới ngoài đôi mươi, nước da trắng ngần, rất gầy gò và ít nói, an tĩnh ngồi trên cái giường nhỏ trong phòng khách, dường như đang trộm quan sát anh.
Cao Nguyên nhìn về phía anh, anh lập tức quay mặt đi chỗ khác, lông mi khẽ chớp chớp, trông rất ngượng ngùng.
Cao Nguyên ngồi trên ghế nói thủ ngữ với: 【 Xin chào, tôi là Cao Nguyên, cậu là Lạc Tĩnh Ngữ, em trai của Hiểu Mai sao? 】
Chàng trai nhìn anh một lát, giơ tay dùng ngôn ngữ của người câm điếc trả lời: 【 Đúng vậy, xin chào, tôi là Lạc Tĩnh Ngữ, có thể gọi tôi là Tiểu Ngư. 】
Ban đầu, Lạc Minh Tùng cùng Diêm Nhã Quyên đều cảm thấy bạn trai mà con gái tìm không đáng tin cậy, chân của đối phương còn không tốt, sau khi dần hiểu hơn, bọn họ đều rất thích Cao Nguyên, cảm thấy anh thật sự rất đáng tin cậy, chấp nhận anh ấy như một phần của gia đình.
Sau đó, qua hai năm yêu nhau, Cao Nguyên cùng Lạc Hiểu Mai mua nhà kết hôn, lập một gia đình nhỏ của riêng mình.
Lại sau đó…… Chính là bốn năm sau kết hôn.
Một ngày giữa tháng 1, Cao Nguyên ngồi trên xe lăn chờ trước phòng cửa sinh, bên cạnh là người lớn của hai bên, còn có cậu em vợ Lạc Tĩnh Ngữ và bạn gái Chiêm Hỉ, cùng nhau chờ mong em bé của Cao Nguyên và Lạc Hiểu Mai ra đời.
Không biết đã qua bao lâu, y tá đẩy một chiếc xe nhỏ ra, nhìn xung quanh, hỏi: “Con của Lạc Hiểu Mai, người thân là ai?”
Cao Nguyên kìm nén tâm tình kích động, di chuyển xe lăn: “Là tôi, tôi là chồng của Lạc Hiểu Mai.”
“Xin chúc mừng, mẹ con đều bình an, là một bé trai nặng 3 ký 3, sức khỏe tốt.” Y tá ngập ngừng một chút, “Nhưng…… Em bé còn phải kiểm tra thính giác thêm, đó là…… bé…… Nhóm……”
Cao Nguyên cười: “Tôi biết, lần kiểm tra đầu tiên thất bại, đúng không? Không sao, không sao, chúng tôi đều biết, thật sự không sao.”
Y tá yên tâm: “Ừm, ngày mai sẽ làm kiểm tra thính lực lại, hôm nay có thể mang bé về phòng bệnh trước, một lát nữa sản phụ sẽ ra ngay.”
Cuối cùng Cao Nguyên đã có cơ hội đến xem đứa bé trong xe đẩy, nhóc đang ngủ, mái tóc đen dày, mắt nhắm nghiền và khuôn mặt nhăn nheo, trông thật nhỏ bé.
Anh đưa tay chạm vào bàn tay nhỏ bé của con trai, nhóc khẽ nhúc nhích ngón tay, mắt Cao Nguyên ươn ướt, nói thật nhẹ: “Bé con, đừng sợ, ba mẹ sẽ cùng con lớn lên.”
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt rơi vào đứa bé trong xe, trong mắt hiện lên một tia xúc động không rõ.
Người bên cạnh nắm tay anh, anh quay đầu nhìn cô, Chiêm Hỉ mỉm cười, nói: “Bé con thật đáng yêu.”
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, sau khi quay đầu nhìn lại, anh thầm thở dài một hơi rất nhẹ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!