Cá Voi Cô Đơn
Chương 83: Ngoại truyện 2: Năm này qua năm khác (1) - Khai trương phòng trà
Cuối tháng 11, vào một ngày hoàng đạo mọi việc đều tốt lành, phòng trà của Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ chính thức khai trương.
Lối vào cửa hàng đầy những lẵng hoa do bạn bè và gia đình gửi tặng.
La Hân Nhiên cùng Vỏ Tôm hỗ trợ chiêu đãi khách, công việc của hai người rất thoải mái, còn nói với Chiêm Hỉ phòng trà này tựa như một nơi để giải trí, ban ngày rảnh rỗi nhàm chán có thể dẫn bạn bè tới chơi Ma Sói.
Chiêm Kiệt đút tay vào túi quần, đứng trước cửa hàng ngẩng đầu xem bảng hiệu.
Trên bảng hiệu bằng gỗ có hai chữ to —— Cá Mừng Vui, đặc biệt được làm ở nửa bên không bị cây lớn chắn ngang, không biết là phông chữ gì, trông rất bắt mắt.
Bên cạnh chữ “Cá Mừng Vui” còn có một logo nhỏ, là một con cá voi hình cùng quả trứng gà tròn vẽ mặt cười trên đầu. Cá voi đang nhắm mắt, lông mi cong vút, trông rất hiền lành.
Ở nửa bên kia của tấm biển là tám chữ nhỏ, hai chữ trong một từ: Trà thơm, ăn nhẹ, tạo hoa, thủ công.
Chiêm Kiệt bước vào cửa hàng, một cô gái khoảng hai mươi tuổi trong bộ đồng phục chào đón với một nụ cười ngọt ngào: “Chào mừng đến đây!”
Cô bé tên Tiểu Miêu, là người phục vụ được Chiêm Hỉ thuê. Ngoài ra còn có ba nhân viên trong cửa hàng, hai người phụ trách bếp sau, phân chia Thành Ca làm món ăn Trung Quốc và dim sum, Mộng Mộng pha chế thức uống và món ăn kiểu Tây, một người khác là Nhạc Kỳ làm việc văn phòng ở tầng 2.
Khi phòng trà mới mở, ngày nào Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ đều đến, Chiêm Hỉ không dám tuyển thêm quá nhiều người, sợ không đủ tiền trả, để bản thân làm thu ngân kiêm làm mấy việc lặt vặt.
Thuê Nhạc Kỳ là ý tưởng của Lạc Tĩnh Ngữ.
Việc kinh doanh của cửa hàng Taobao sẽ không dừng lại, đơn đặt hàng trang sức Hán Phục còn có yêu cầu dịch vụ chăm sóc và giao tiếp online với khách hàng, vốn dĩ đều do Chiêm Hỉ ở làm, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ xét thấy việc này rất tốn công sức, anh muốn thuê một người làm mảng này toàn thời gian, cũng có thể phụ trách đóng gói giao hàng, vì thế anh đã nghĩ tới bạn học Nhạc Kỳ của mình.
Nhạc Kỳ học chuyên về máy tính ở Đại Học, trình độ giao tiếp bằng văn bản cao hơn Lạc Tĩnh Ngữ không biết đến mấy level, Chiêm Hỉ nói lúc cô huấn luyện kiến thức về tạo hoa và Hán Phục, Phương Húc có thể làm được, chắc chắn Nhạc Kỳ cũng có thể học được.
Khi Lạc Tĩnh Ngữ và Nhạc Kỳ tán gẫu, anh nói vị trí này không chỉ chịu trách nhiệm về công việc dịch vụ khách hàng mà còn chịu trách nhiệm trang trí và cập nhật cửa hàng trực tuyến. Giờ làm việc cố định, làm một mình, sau tan tầm thì không cần phải lo lắng, Chiêm Hỉ có thể lên mạng xem. Cuối tuần nếu Nhạc Kỳ muốn đến nơi khác tạo hình bong bóng cũng không sao.
Tiền lương Lạc Tĩnh Ngữ đưa ra rất hấp dẫn, Nhạc Kỳ đã đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều, một công việc theo ca ổn định hơn ca đêm của anh trong kho hàng, còn mang tính kỹ thuật cao, hơn nữa Lạc Tĩnh Ngữ nói còn trả tiền cơm và bảo hiểm xã hội.
Không gian phòng trà thất không lớn, Chiêm Kiệt đứng trên tầng một, nhìn kiến trúc xung quanh —— kiến trúc sư thực cấp lực, phòng trà được thiết kế theo phong cách mới của Trung Quốc, cổ kính, trang nhã lịch sự nhưng rất phóng khoáng, từng chi tiết đều rất dụng tâm, là phong cách giới trẻ ưa chuộng hiện nay.
Bộ bàn ghế làm từ gỗ Hồ Đào, mỗi bàn đều có một vách ngăn nhỏ, không chỉ đảm bảo sự thông suốt cho toàn bộ không gian mà còn có độ riêng tư nhất định..
Trên mỗi bàn đều có trang trí hoa đơn giản hoặc phức tạp, rất nhiều loại khác nhau, toàn bộ đều là tác phẩm của Lạc Tĩnh Ngữ.
Có rất nhiều khách hàng, chủ yếu là các cô gái và một số người mặc Hán Phục đến gọi trà và thức ăn nhẹ, sau đó không ngừng chụp ảnh bên đó.
Chiêm Hỉ không rảnh tiếp đón Chiêm Kiệt, chỉ chào anh một tiếng, bảo anh tự đi dạo tham quan.
Cô cũng mặc đồng phục, giới thiệu hoa giả trang trí trên bàn cho một số cô gái, các cô đều là fans Weibo của “Cá Mừng Vui”, vừa thấy tin tức phòng trà khai trương đã chạy tới cổ vũ thầy Lạc trong truyền thuyết.
Em gái không thể hết bận, Chiêm Kiệt liền tự mình đi dạo.
Quầy thu ngân cũng là quầy bar, còn có một tủ trưng bày đặc biệt với hàng loạt tác phẩm trang sức hoa, một số thích hợp với Hán Phục, một số thích hợp cho đồ bình thường, váy đầm, mỗi một món đồ đều niêm yết giá rõ ràng để bán lẻ.
Mộng Mộng sắp xếp các loại dụng cụ uống nước phía sau quầy bar. Để có việc làm, cô cũng đã đi học văn hóa trà, nhưng Chiêm Hỉ nói, phòng trà này không dựa trên nghệ thuật thưởng trà, cũng không cần biểu diễn trà đạo, có lẽ người tiêu dùng trẻ tuổi sẽ thích gọi đồ uống khác hơn, cho nên đừng quá áp lực.
Chiêm Kiệt vào bếp xem một chút, căn bếp rất nhỏ, các thiết bị đều được lắp đặt rất tốt, Thành Ca đang bên kia chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa đơn giản. Thật ra sở trường của anh là dim sum Trung Quốc, Chiêm Hỉ nói bữa cơm đơn giản là được rồi, không cần thiết cố định thực đơn, mua sắm nguyên liệu nấu ăn dựa theo mùa, mỗi ngày làm mấy phần ăn là được, bán xong mới tính toán.
Chiêm Kiệt bước lên tầng hai.
Tầng 2 được bố trí thành ba gian lớn, hai gian nhỏ, đều xếp bên cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy cây xanh bên ngoài cửa sổ, dù trong thành phố nhộn nhịp cũng có thể cảm nhận được một chút thiên nhiên yên bình.
Gian lớn thì không cần phải nói, có sức chứa đến mười mấy người, là nơi tổ chức Khóa Thể Nghiệm tạo hoa.
Hai gian nhỏ có kiểu dáng riêng, trên tường treo bức tranh giấy cuộn, trên bàn bày tác phẩm hoa, một gian chủ đề là trúc, một gian khác là mây, khiến người ta có cảm giác mộc mạc như trở về vùng nông thôn.
Hai gian nhỏ thích hợp cho những nhóm bạn nhỏ tụ tập nhỏ, hoặc ngồi thiền một mình, với tách trà, cuốn sách, hay chiếc máy tính xách tay… Chiêm Kiệt nhìn không gian này, trái tim nôn nao cũng chậm rãi yên tĩnh, cảm thấy nếu trải qua một buổi trưa ở đây, phơi nắng uống trà, cảm giác không tồi lắm.
Phần còn lại chia thành hai phòng. Một phòng là văn phòng kiêm kho hàng, sử dụng không gian khéo léo để làm khu làm việc, Nhạc Kỳ và Chiêm Hỉ đều có một khu, một khu khác để trống. Phòng nên trong là phòng làm việc của Lạc Tĩnh Ngữ giống như trong nhà, bày một bàn làm việc lớn, tủ bên cạnh chứa đầy dụng cụ và tài liệu, không có đồ trang trí nào khác, mọi thứ đều thuận tiện cho công việc của anh.
Khi Chiêm Kiệt đi vào văn phòng, Lạc Tĩnh Ngữ đang trò chuyện với Nhạc Kỳ bằng thủ ngữ.
Hai người nhìn thấy Chiêm Kiệt, đôi tay đều dừng lại. Chiêm Kiệt đánh giá Nhạc Kỳ, đây là một chàng trai trạc tuổi Lạc Tĩnh Ngữ, ngoại hình khá đoan chính, nhưng ánh mắt lộ đầy thăng trầm, cảm giác cuộc sống không mấy dễ dàng.
Lạc Tĩnh Ngữ dùng thủ ngữ chào Chiêm Kiệt: 【 Chào anh. 】
Chiêm Kiệt hỏi: “Đang bận sao?”
Lạc Tĩnh Ngữ cười lắc đầu.
Chiêm Kiệt tiến lên vỗ cánh tay anh, nói: “Ra dáng ông chủ đấy, làm tốt nhé.”
Lạc Tĩnh Ngữ nhanh chóng lấy điện thoại đánh chữ cho anh xem: 【 Anh là cổ đông, em sẽ cố gắng. 】
Chiêm Kiệt: “……”
Anh bỏ mười vạn tệ đầu tư cho phòng trà, trên danh nghĩa là cổ đông, còn được cho biết cuối năm sẽ có hoa hồng.
Thật ra Chiêm Kiệt cũng là vì suy nghĩ cho Chiêm Hỉ, em gái cùng Lạc Tĩnh Ngữ mở cửa hàng, nhưng không đưa ra một đồng nào, đồn ra ngoài không tốt, nên anh đành đưa tiền. Dù sao cũng không phải vô ích, Chiêm Kiệt khá tin tưởng Lạc Tĩnh Ngữ, người cũng có vài năng lực, lại cần mẫn, sao không thể làm nên chuyện chứ.
Sau khi trở lại tầng một, Chiêm Kiệt phát hiện Chiêm Hỉ đang nói chuyện với một người đàn ông chống nạng, khi thấy anh đi xuống liền gọi.
Chiêm Hỉ nói: “Anh à, đây là ba và anh rể của Tiểu Ngư.”
Đây xem như là lần đầu tiên Chiêm Kiệt gặp được người nhà của Lạc Tĩnh Ngữ.
Diêm Nhã Quyên đang trông cửa hàng, Lạc Hiểu Mai sắp sinh, Lạc Minh Tùng và Cao Nguyên làm đại diện tới chúc mừng Lạc Tĩnh Ngữ khai trương cửa hàng mới.
Chiêm Hỉ giới thiệu họ với nhau, Cao Nguyên chống nạng đưa tay ra bắt với Chiêm Kiệt: “Chào anh, tôi là Cao Nguyên, anh rể của Tiểu Ngư. Xin lỗi, chân tôi không tiện lắm. Anh là anh trai của Tiểu Chiêm, vậy tôi sẽ gọi anh là anh Chiêm.”
Chiêm Kiệt từng nghe em gái nói trước đó, cả gia đình Lạc Tĩnh Ngữ đều là người tàn tật, lúc đầu anh cảm thấy không sao, nhưng lúc này gặp được trong lòng lại hơi khó chịu, cảm thấy mọi người đều khó khăn.
Đối với Lạc Minh Tùng, Chiêm Kiệt là người nhỏ hơn, không có chủ đề để giao tiếp với nhau như phụ huynh, hơn nữa đối phương vẫn là người khiếm thính, nên anh ấy trò chuyện với Cao Nguyên nhiều hơn.
Chiêm Kiệt lấy hộp thuốc đưa một điếu cho Cao Nguyên, Cao Nguyên hiếm khi hút thuốc, anh vẫn đưa tay nhận theo lễ phép, cùng Chiêm Kiệt ra ngoài hút thuốc.
Cao Nguyên nhỏ tuổi hơn Chiêm Kiệt, trò chuyện lại rất già dặn, lúc nói đến Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ, Cao Nguyên nói: “Tiểu Chiêm là một cô gái tốt, sau khi Tiểu Ngư quen cô ấy đã thay đổi rất nhiều, trở nên rộng rãi, thích cười. Trước kia, Tiểu Ngư thật rất hướng nội, tôi còn không tưởng tượng ra cậu ấy quen bạn gái sẽ thế nào, quả nhiên gặp được đúng người đúng thời điểm. Anh Chiêm, tôi không dám nói những các khác, nhưng tôi tuyệt đối có thể cam đoan với con người Tiểu Ngư, tuy rằng không nghe được, nhưng thật sự là cậu nhóc rất tốt.”
Lạc Tĩnh Ngữ là một cậu nhóc còn nhỏ tuổi, Chiêm Kiệt có thể nhìn ra được.
Không chỉ có vậy, anh còn nhìn thấy cặp nhẫn trên ngón áp út tay trái của Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ, cái cảm giác này…… Tâm tình Chiêm Kiệt hơi phức tạp.
Trong suy nghĩ của anh, Chiêm Hỉ vẫn là một cô bé, chẳng biết đã lớn lên tự lúc nào và tìm bạn trai, khiến anh nhớ đến mình khi còn trẻ, năm 24 tuổi lúc ấy, thật sự là độ tuổi không sợ trời không sợ đất.
Lạc Tĩnh Ngữ cũng không mãi ở trên tầng hai, đôi lúc anh sẽ đến tầng một hỗ trợ, lúc anh xuống dưới bỗng bị mấy cô gái phát hiện, sôi nổi hét lên:
“Wow! Đó chính là thầy Lạc sao?”
“Tôi được nhìn thấy mặt chính diện của thầy Lạc rồi! Đẹp trai quá!”
“Bông hoa thầy Lạc người ta đã có chủ rồi, cậu không thấy nhẫn trên tay anh ấy sao?”
“Khi nào tôi mới được học Khóa Thể Nghiệm của thầy Lạc đây? Tôi rất muốn học cách làm hoa.”
Chiêm Hỉ cười nói với các cối: “Cuối tuần sẽ có Khóa Thể Nghiệm đầu tiên, thầy Lạc đích thân dạy, có thể đặt lịch hẹn trên page trước đấy.”
Bạn bè thân thích ăn xong cơm chiều mới rời đi, Lạc Tĩnh Ngữ tiễn ba và anh rể ra cửa, Chiêm Kiệt cũng đi ra, hỏi Cao Nguyên: “Tiểu Cao, tôi đưa mọi người về.”
Cao Nguyên lấy chìa khóa xe cho anh xem: “Không cần đâu, anh Chiêm. Cảm ơn, tôi lái xe tới, xe đang ở bãi đỗ xe.”
Chiêm Kiệt nhìn chân của anh, kinh ngạc hỏi: “Cậu có thể lái xe sao?”
“Đúng vậy, tôi có bằng C5.” Cao Nguyên nói rồi nhìn phía Lạc Tĩnh Ngữ, “Tiểu Ngư, dành chút thời gian bảo Tiểu Chiêm đi thi bằng lái đi, mua chiếc xe, hai người mở cửa hàng như thế này, không có xe sẽ không tiện đâu.”
Lạc Tĩnh Ngữ ngây ngốc, lập tức gật đầu, anh rể nói có lý, hiện tại anh và Hoan Hoan không phải làm việc tại nhà, đúng thật cần mua một chiếc xe.
Ngày đầu khai trương, khách mời trong phòng trà không ngớt, Chiêm Hỉ khó tránh khỏi tay vội chân loạn, cũng may có bạn bè thân thích hỗ trợ, Thành Ca và Mộng Mộng cũng đều có kinh nghiệm, xem như thuận lợi vượt qua.
9 giờ tối, phòng trà đóng cửa, Chiêm Hỉ tổ chức một cuộc họp nhỏ để mọi người tổng kết những vấn đề gặp phải trong ngày đầu tiên, sau đó đều tan tầm về nhà.
Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ nắm tay đi bộ đến ga tàu điện ngầm trên phố Văn Châu, hai người bọn họ đã bàn bạc, nếu không bận việc gì sẽ đến phòng trà bằng tàu điện ngầm, Thanh Tước Môn cách đây không gần, mỗi ngày bắt xe thì rất phí tiền.
Trong lòng anh nghĩ đến lời nói của Cao Nguyên, phải cho mua một chiếc xe cho Hoan Hoan.
Lạc Tĩnh Ngữ không thể lái xe, sau này nếu anh cùng Hoan Hoan muốn du lịch tự túc, chỉ đành để Hoan Hoan lái xe, đáng tiếc anh cũng hết cách.
Hai người về đến nhà đã khuya, vừa mở cửa thì Quà Tặng chạy tới, thân thiết đảo quanh chân hai người.
Quà Tặng đã một tuổi, thân hình to hơn, cũng được coi là mèo trưởng thành. Theo Lạc Tĩnh Ngữ, tính tình của nó không ồn ào, rất ôn hòa, còn hơi nhát gan. Nó thích nằm trên bệ cửa sổ và phơi nắng, thích nhất chính là chơi đùa cùng Lạc Tĩnh Ngữ.
Cả ngày bận rộn đến mệt mỏi, sau khi cởi áo khoác xuống, Chiêm Hỉ gục xuống sofa không muốn nhúc nhích. Lạc Tĩnh Ngữ rửa tay xong, đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, ra dấu hỏi: 【 Mệt à? Muốn ăn gì không? Anh nấu cho em nhé. 】
Chiêm Hỉ lắc đầu: “Không muốn ăn, muốn ngủ.”
Lạc Tĩnh Ngữ cười: 【 Vậy tắm rửa đi. 】
Chiêm Hỉ lại lắc đầu: “Không muốn tắm rửa, lười.”
Ngón cái tay phải của Lạc Tĩnh Ngữ chạm đến thái dương, lòng bàn tay úp xuống, bốn ngón còn lắc vài cái, rồi chỉ vào Chiêm Hỉ, vẻ mặt hài hước.
Chiêm Hỉ nhào tới giật giật lỗ tai của anh, vừa kéo vừa nói: “Anh nói em là heo? Anh mới là heo đấy!”
Lạc Tĩnh Ngữ cười thành tiếng, thuận thế ôm lấy eo cô ngồi xuống sofa, đặt cô ngồi trên đùi anh.
Anh cũng rất mệt, tinh thần cả một ngày căng chặt, nhìn dòng người vô tận trong phòng trà, anh mới đầu không quen, cả người đều rã rời. Sau đó nhìn thấy tinh thần Chiêm Hỉ nâng lên gấp trăm lần để tiếp đãi khách, Lạc Tĩnh Ngữ mới dần tỉnh táo, đây là cửa hàng của anh và Hoan Hoan, là phương hướng anh sẽ phải làm việc chăm chỉ trong tương lai.
Anh không còn trốn trong nhà làm thủ công mỹ nghệ một mình nữa, anh có một văn phòng và đồng nghiệp…… có thể anh được xem như ông chủ rồi? Còn Hoan Hoan, là bà chủ sao?
Hôm nay khi Thành Ca nói chuyện với anh, còn gọi Hoan Hoan là “bà chủ”, lúc ấy Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu, sau đó mới nhận ra.
Ông chủ cùng bà chủ, ông chủ, bà chủ…… Thật sự là cách xưng hô tuyệt vời!
Lạc Tĩnh Ngữ ôm Chiêm Hỉ, chôn mặt vào hõm vai của cô, nhắm mắt lắng nghe hơi thở của cô.
Chiêm Hỉ vẫn không muốn nhúc nhích, cũng mềm mại dựa vào người anh.
Vào ban đêm đầu đông, hệ thống sưởi và điều hòa khiến phòng khách rất ấm áo, khiến người ta buồn ngủ. Quà Tặng ngáp ngủ tựa vào sofa, Chiêm Hỉ đang mê man, Lạc Tĩnh Ngữ nhéo tay cô.
Cô lười biếng quay lại nhìn anh, đôi mắt vừa sáng vừa đen, nhịn không được hôn lên môi anh một cái.
Lạc Tĩnh Ngữ cầm điện thoại gõ mấy chữ, nhưng chưa cho cô xem, Chiêm Hỉ đang buồn bực, WeChat của cô vang lên tiếng nhắc nhở.
Cô cầm điện thoại, nhìn tin nhắn mà Lạc Tĩnh Ngữ gửi đến.
【 Cá Cực Lớn 】: Năm ngoái, vào hôm nay, anh và em thêm WeChat.
“Thật sao?” Chiêm Hỉ kinh ngạc, lịch sử trò chuyện của cô và Tiểu Ngư đã bị xóa rất nhiều lần, lịch sử một năm trước đã biến mất. Cô hưng phấn hỏi, “Cho em xem đi! Anh còn lưu sao?”
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, sử dụng thanh công cụ ngày để tìm cuộc trò chuyện WeChat đầu tiên với Chiêm Hỉ.
16:23 PM, ngày 29 tháng 11 năm 20xx
【 Bạn đã thêm Bánh Pudding Trứng Gà, có thể bắt đầu trò chuyện. 】
【 Bánh Pudding Trứng Gà 】: Chào anh!
【 Cá Cực Lớn 】: Chào cô.
【 Bánh Pudding Trứng Gà 】: Người nói chuyện phiếm với tôi tối hôm đó trên QQ là anh sao?
【 Cá Cực Lớn 】: Đúng.
【 Bánh Pudding Trứng Gà 】: Đơn đặt hàng bồn hoa kia của tôi cũng là anh làm sao?
【 Cá Cực Lớn 】: Đúng.
【 Bánh Pudding Trứng Gà 】: Vậy người giao hàng tận nhà thứ sáu tuần sau cũng là anh sao?
【 Cá Cực Lớn 】: Cô ở Tiền Đường à?
【 Bánh Pudding Trứng Gà 】: Đúng rồi ~ {vui vẻ}
【 Cá Cực Lớn 】: Hiện tại chưa biết ai giao hàng.
【 Bánh Pudding Trứng Gà 】: Được rồi, phải xem bọn anh sắp xếp thế nào. Nhờ anh nhất định phải làm tinh xảo giúp chúng tôi một chút, là quà tặng, làm ơn làm ơn, cảm ơn nha!
【 Bánh Pudding Trứng Gà 】: Mèo dễ thương.jpg
Lúc đó Tiểu Ngư nói chuyện rất lạnh lùng đấy! Chiêm Hỉ cười rúc vào lòng anh.
Lạc Tĩnh Ngữ cũng mỉm cười, lịch sử trò chuyện này, anh cũng từng hoài niệm vô số lần, cả những tin nhắn ở tại đêm mùa đông năm trước khiến người ta trằn trọc mất ngủ.
Anh thích lên mạng trò chuyện với, muốn gặp mặt cô, nhưng lại chẳng dám, sợ cô phát hiện anh là một người khiếm thính, hàng ngày chỉ có thể vụng về đặt hết tình cảm để trò chuyện với cô
Còn bây giờ, Cô giáo Trứng Gà đang nằm trong vòng tay anh, là bạn gái của anh, còn là bà chủ của anh.
Lạc Tĩnh Ngữ thấyChiêm Hỉ lười biếng, đành bế cô lên ôm vào phòng vệ sinh.
Anh vào phòng ngủ giúp cô lấy quần áo, sau khi Chiêm Hỉ kết thúc hợp đồng thuê nhà, toàn bộ hành lý được chuyển đến nhà anh, quần áo của cô thậm chí còn chiếm hết tủ của anh.
Lạc Tĩnh Ngữ liền đặt một số quần áo của mình vào tủ trong phòng ngủ dành cho khách, anh quần áo của con gái nhất định nhiều hơn anh, cần một không gian lớn hơn.
Chiêm Hỉ thật sự mua cho anh một chiếc áo len màu đỏ, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn chưa mặc, mỗi lần mở tủ quần áo đều có thể nhìn thoáng qua chiếc áo này, thật sặc sỡ!
Trước kia, đánh chết anh cũng không mặc loại quần áo có màu này, hiện tại, anh biết mình nhất định phải mặc nó.
Bây giờ anh đã khác xưa rất nhiều, sau mùa đông đó, mỗi lần ra ngoài anh không còn đội mũ, đeo khẩu trang, đút tay vào túi và đi khom lưng. Anh sẽ không phải giấu mình đi, mà là ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi dưới ánh mặt trời, nắm tay cô gái bên người, anh càng thêm tự tin.
Trong nhà anh có thêm hai chiếc tủ, một tủ đựng giày và một tủ phụ, tất cả đều do anh giúp Chiêm Hỉ lắp đặt. Chiêm Hỉ tiếc hai ngăn tủ này, nói nếu không phải nhờ chúng, cô cũng không có cơ hội bắt Tiểu Ngư về nhà, cho nên không để lại cho chủ nhà, muốn lưu làm kỷ niệm.
Sau khi lấy quần áo cho hai người, Lạc Tĩnh Ngữ vào phòng vệ sinh, Chiêm Hỉ cởi hết, đang đứng dưới làn nước của vòi sen trong phòng tắm.
Hơi nước mờ mịt, đồng thời bật máy sưởi và nước nóng, trong phòng tắm không hề lạnh chút nào, Chiêm Hỉ quay đầu lại nhìn về phía anh, nói: 【 Cùng nhau tắm đi, ngủ sớm một chút, em hơi mệt. 】
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, cũng cởi quần áo trên người, rảo bước tiến tới vòi sen.
——
Dưới sự chăm lo cần mẫn của Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ, việc kinh doanh của phòng trà Cá Mừng Vui cũng không tệ lắm.
Một phóng viên của đài truyền hình Tiền Đường thật sự tới phỏng vấn Lạc Tĩnh Ngữ, sau khi chương trình được phát sóng, rất nhiều người đã đến phòng trà để check in, xem thử hoa vải dập nóng thực sự trông như thế nào, có cô gái trẻ, cũng có phụ nữ trung niên, còn cặp vợ chồng 60, 70 tuổi.
Hoa là chủ đề chính trong cửa hàng, số lượng đăng ký lớp học trải nghiệm vào chiều thứ bảy và chủ nhật hàng tuần được sắp xếp rất nhanh, Chiêm Hỉ phải thêm một lớp nữa vào tối thứ tư để đáp ứng nhu cầu của khách.
Ngoài ra, Lạc Tĩnh Ngữ cũng đã đàm phán hợp đồng chung cho hai mặt hàng, một là bộ trang sức Hán Phục giống với Họa Thường, một cái khác là hợp tác với một nhà thiết kế thời trang, nhà thiết kế muốn tạo ra một loạt các concept thời trang theo chủ đề hoa mùa xuân, phong cách quyến rũ, đóa hoa trên quần áo đều cần Lạc Tĩnh Ngữ làm ra.
Nhạc Kỳ cũng đã bắt đầu công việc, bởi vì Lạc Tĩnh Ngữ đã mở đơn đặt hàng cho Tết Âm Lịch và Lễ Tình Nhân, trong vòng vài giờ đơn hàng đã tăng nhanh. Mấy ngày nay, hằng ngày Nhạc Kỳ phải trả lời câu hỏi của các cô gái, nếu không hiểu thì hỏi Lạc Tĩnh Ngữ. Hai người bọn họ, một người ở phòng trong, một người ở phòng ngoài dùng thủ ngữ để giao tiếp khá thuận tiện.
Hai tuần trước lễ Giáng sinh, Chiêm Hỉ lên kế hoạch một hoạt động, gọi là “Gửi em một đóa Hoa Hồng vĩnh cửu”.
Cô quảng cáo sự kiện này trên cả tài khoản công khai và Weibo, chỉ có nam giới mới được đăng ký, họ sẽ tự tay làm một đóa hoa hồng đỏ “Vĩnh viễn không héo tàn” tặng cho người yêu, có phải rất có ý nghĩa hay không?
Vốn dĩ Chiêm Hỉ muốn xem thử thị trường, nhóm khách hàng mục tiêu của Khóa Thể Nghiệm từ trước đến nay đều là nữ giới, nhưng riêng một ngày nào đó, như Lễ Giáng Sinh, Lễ Tình Nhân, Thất Tịch…… Rất nhiều nam giới sẽ không muốn tặng người yêu một bó hoa thật tốn 500, 600 tệ. Nếu như tự tay làm một đóa Hoa Hồng có lẽ sẽ càng khiến người yêu vui vẻ.
Chiêm Hỉ không ngờ, hai lớp học trải nghiệm Hoa Hồng vừa mở đã kín hết cùng một lúc, cô lại mở thêm hai lớp, vẫn nhanh chóng kín chỗ.
Các quý ông nhiệt tình thế! Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ thương lượng rồi thêm một lớp nữa, năm lớp học, mỗi lớp hai tiếng rưỡi, sáu học sinh, mỗi học sinh 600 tệ, bao gồm một bữa ăn đơn giản, một thức uống và một món ăn nhẹ. Sau khi học xong có thể đặt Hoa Hồng Đỏ vào hộp quà mang về, lợi nhuận cũng khá khẩm.
Lớp học Hoa Hồng đầu tiên, Lạc Tĩnh Ngữ đối mặt với sáu người đàn ông trong gian, tuổi từ hai mươi đến hơn bốn mươi, anh có chút không quen, nhớ lại lúc dạy học cho Vỏ Tôm tích, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Chiêm Hỉ làm trợ giảng cho Lạc Tĩnh Ngữ, nhìn thấy dáng vẻ vụng về của những người đàn ông, cô cũng rất lo lắng, sợ rằng họ sẽ bị bỏng bởi bay dập nóng.
Các quý ông đi học thật sự không giống nhau với phụ nữ, nữ giới làm mọi việc đều rất an tĩnh, tao nhã, còn nam giới lại rất ồn ào, cả đám nhao nhao hỏi rất nhiều vấn đề, gian phòng tựa như cái chợ trời. Chiêm Hỉ nghe đến đau đầu, còn không ngừng dạo quanh khắp phòng giúp bọn họ giải đáp.
May mà Lạc Tĩnh Ngữ không nghe thấy, vẫn kiên nhẫn thực hiện, thỉnh thoảng còn cầm tay dạy vài học viên.
Hơn ba tiếng đồng hồ mới kết thúc một tiết học, Chiêm Hỉ buồn cười nhìn sáu bông hồng đỏ chất lượng không đồng đều kia.
Có một chú hơn 40 tuổi học giỏi ngoài sức tưởng tượng, làm xong đặc biệt tự hào, tựa như học sinh tiểu học đạt 100 điểm trong kỳ thi, còn “Khiêm tốn” khi các bạn học khen ngợi: “Không có, không tinh xảo như vậy đâu. Chỉ tùy tiện làm, tôi cũng là lần đầu tiên làm đấy, có lẽ là thiên phú nhỉ?”
Có một chàng trai hơn hai mươi tuổi làm hoàn toàn hỏng bét, quấn lấy Lạc Tĩnh Ngữ hỏi có thể khắc phục hay không. Cậu ta nói nếu mình đưa đóa hoa này cho bạn gái, không chừng còn bị cô ấy đánh chết.
Lạc Tĩnh Ngữ nhịn cười, giúp cậu ta đem điều chỉnh hình dáng một chút, bàn tay anh như có phép thuật, một đóa hoa lúc đầu kinh khủng không nỡ nhìn, sau khi được anh nhẹ nhàng nắn lại vài cái lại trở nên giống hơn một chút.
Các quý ông đều vây lại xem, cậu ta phục sát đất: “Thầy Lạc ơi, thầy thực sự quá giỏi.”
Chiêm Hỉ đứng một bên yên lặng quan sát, tay phải của Lạc Tĩnh Ngữ còn dán một băng cá nhân họa tiết hoạt hình, hoàn toàn có thể che đi vết sẹo trên mu bàn tay, đây là quy tắc khi anh dạy học và quay video vì không muốn làm người khác sợ.
Trên QQ, cách mấy ngày Chiêm Hỉ liền sẽ đăng một đoạn video ngắn, Lạc Tĩnh Ngữ còn được mang một biệt danh là “Chàng trai băng cá nhân”.
Bàn tay của anh ấy vẫn rất đẹp, với những ngón tay trắng và mảnh mai, móng tay tròn và sạch, mu bàn tay nổi gân xanh, còn có mỗi lần đăng video mới anh sẽ dán các băng cá nhân với họa tiết hoạt hình khác nhau, thu hút một loạt emoji “Ha ha ha ha ha”.
Tất cả học viên đều rời đi với hộp quà hoa hồng đỏ sau giờ học, tầng một cũng kết thúc buôn bán. Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ dọn bàn ghế trên tầng hai, cất công cụ cẩn thận, rồi mang dĩa và ly học viên để vào bếp rửa sạch.
Khi Lạc Tĩnh Ngữ rửa chén, Chiêm Hỉ nhận được cuộc gọi từ ba mình.
Chiêm Cường nói: “Hoan Hoan, ừm…… Sắp đến Nguyên Đán rồi, con và Tiểu Lạc có về không?”
Chiêm Hỉ nhìn sang Lạc Tĩnh Ngữ, anh cũng đang nhìn cô, Chiêm Hỉ nghĩ ngợi, nói: “Về ạ, ở lại một đêm.”
Chiêm Cường lại nói: “Anh trai con nói sẽ không về, mẹ bảo đã dọn phòng hết rồi, đến lúc đó bảo Tiểu Lạc ở nhà đi, đừng ở khách sạn mà ngủ phòng của anh con.”
“Vâng ạ.” Chiêm Hỉ trả lời.
Chiêm Cường còn nói: “Bảo Tiểu Lạc đừng mua quà cáp, đi xe rất mệt, cứ về thẳng nhà ăn hai bữa cơm.”
“Vâng.”
Có lẽ ông cảm thấy sự miễn cưỡng của con gái mình, Chiêm Cường thở dài: “Hoan Hoan, yên tâm đi, có ba ở đâu, sẽ không để Tiểu Lạc bị bắt nạt đâu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!