Cá Voi Cô Đơn - Chương 91: Ngoại truyện 10: Văn Tinh và Duyệt Nhĩ (Hoàn)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Cá Voi Cô Đơn


Chương 91: Ngoại truyện 10: Văn Tinh và Duyệt Nhĩ (Hoàn)


Bạn nhỏ Lạc Duyệt Nhĩ biết nói khá muộn, những đứa trẻ khác tám, chín tháng đã gọi “Ba mẹ”, Duyệt Nhi cũng sắp tròn một tuổi, Chiêm Hỉ vẫn chưa nghe cô nhóc mở miệng nói.

Cô bé có logic phát âm của riêng mình, muốn tìm mẹ uống sẽ nói “A y a y”, mệt mỏi muốn ngủ sẽ kêu “A pu pu”, cái khác như muốn đi chơi, đi tè, ị đùn, cô bé sẽ dùng âm tiết không liên quan tới nhau, Chiêm Hỉ nghe có thể hiểu được, lại không hiểu được nguyên nhân.

Lạc Tĩnh Ngữ có chút lo lắng, hỏi Chiêm Hỉ nên mang Duyệt Nhi khám bác sĩ hay không?

Cả năm nay, Chiêm Hỉ thỉnh thoảng phải đi làm ở phòng trà, việc đưa con cái đến rất bất tiện, đa phần đều nhờ ba mẹ chồng chăm sóc.

Hai năm trước, cửa hàng mini của Lạc Minh Tùng và Diêm Nhã Quyên giao cho người khác, hai ông bà chính thức về hưu, lãnh lương hưu mỗi tháng vui vẻ thoải mái. Cháu ngoại có thông gia giúp trông nom, hai người chăm cháu gái nhỏ khi con trai và con dâu bận đi làm.

Hai ông bà đều không biết nói, chỉ biết thốt lên “Ừm Ừm” thành tiếng, Duyệt Nhi cùng bọn họ bên nhau sẽ thiếu đi kích thích ngôn ngữ. Lạc Tĩnh Ngữ thậm chí đã nhìn thấy Duyệt Nhi “Nói chuyện” với Quà Tặng, hẳn trong lòng cô nhóc, ông bà nội không khác gì mèo con nhỉ?

Lạc Tĩnh Ngữ cũng không biết nói, ngày thường chỉ dựa vào một mình Hoan Hoan kể chuyện cổ tích và hát nhạc thiếu nhi cho Duyệt Nhi, anh suy nghĩ có thể là nguyên nhân này nên mới dẫn đến Duyệt Nhi nói chậm hơn bạn nhỏ khác hay không?

Chiêm Hỉ bảo anh đừng lo lắng, khả năng nghe và ngôn ngữ của Duyệt Nhi hoàn toàn ổn, tình trạng mỗi đứa trẻ đều khác nhau, còn chưa được một tuổi, gấp gì chứ?

Lạc Duyệt Nhĩ lần đầu tiên mở miệng nói vào một đêm đầu tháng mười.

Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, phòng trà rất bận rộn, Chiêm Hỉ ở lại quản lý, khi chạng vạng Lạc Tĩnh Ngữ về nhà trước thay ca cho ba mẹ. Thấy con trai về, hai người nói vài câu rồi rời đi, để lại cháu gái cho con trai chăm sóc.

Lạc Duyệt Nhĩ rất dính ba, Diêm Nhã Quyên đã cho bé ăn cơm chiều, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn chưa ăn, hâm một ít thức ăn rồi bày lên bàn cơm, để Duyệt Nhi tự chơi bò tới bò lui dưới thảm của bàn ăn.

Anh đang ăn cơm, mắt anh vẫn không rời con gái, sau khi chơi một mình thật lâu cô nàng bé nhỏ đứng lên, lắc lư đi đến bên cạnh Lạc Tĩnh Ngữ, nắm lấy chân anh ôm lấy.

Lạc Tĩnh Ngữ đặt đũa xuống, ôm con gái ngồi lên đùi, Duyệt Nhi ngẩng đầu nhỏ lên nhìn ba, miệng nhỏ mấp máy như phát ra âm thanh. Lạc Tĩnh Ngữ không biết bé đang nói gì, chỉ có thể cúi đầu, dùng trán chạm vào cái trán nhỏ nhắn của cô, dịu dàng cười.

Con gái thật nhỏ nhắn, mềm mại, làn da trắng nõn, còn mang theo hương sữa, Lạc Tĩnh Ngữ rất luyến tiếc buông tay, cứ ôm cô bé ăn cơm cho xong, sau đó rửa tay ngồi xếp bằng lên thảm chơi với bé.

Anh giúp Duyệt Nhi dùng khối gỗ xây nhà, chưa được mấy tầng, Duyệt Nhi đã đẩy ngã. Lạc Tĩnh Ngữ bất lực cô bé, nhóc lại đưa khối gỗ đưa ba để anh xây tiếp, anh xây rồi nhóc lại phá, rồi vỗ tay cười khanh khách.

Lạc Tĩnh Ngữ nhịn không được dùng thủ ngữ: 【 Trứng thối nhỏ, con bắt nạt ba. 】

Duyệt Nhi xem không hiểu, chớp đôi mắt to nhìn anh, trong nhà không còn ai khác, Lạc Tĩnh Ngữ thêm can đảm, chỉ vào mình mở miệng nói: “Con, bat nat, ba.”

Duyệt Nhi ngây thơ nhìn anh, bò đến chui vào lòng ngực anh, miệng mấp máy hai lần, như muốn nói một từ.

Lạc Tĩnh Ngữ hìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, khẽ nhíu mày, anh nhìn lầm rồi sao? Duyệt Nhi vừa rồi đã nói gì đó? Là “Ba” sao?

Anh lại mở miệng với cô bé: “Du Ni, con, ba.”

Miệng Duyệt Nhi lại lại mấp máy, lần này Lạc Tĩnh Ngữ xác định mình không nhìn lầm, trái tim đập nhanh, dùng thủ ngữ hỏi: 【 Bé cưng, con đang gọi ba sao? 】

Anh muốn nghe con gái mình gọi một tiếng “Ba” biết bao nhiêu, nhưng làm sao cũng không được.

Lạc Tĩnh Ngữ bình tĩnh lại, mỉm cười với con gái, nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, lại quơ tay nói: 【 Anh Tinh Tinh của con cũng học được gọi ba trước, đó là do ba nhóc nói chuyện nhiều với nhóc. Vì sao con cũng học được gọi ba trước thế? Là do từ ba dễ gọi hơn mẹ sao? Mẹ con nói, ba học từ “ba” cũng nhanh hơn học từ “mẹ”. Bé cưng, con sắp tập nói rồi, ba không thể so sánh với con. Sau này con sẽ nói được nhiều điều nhưng ba thì không, vậy con có ghét ba không? 】

Duyệt Nhi đã quen với việc ba mẹ giao tiếp bằng thủ ngữ thường ngày, thậm chí có thể hiểu được một vài từ thủ ngữ đơn giản. Lúc này, nhìn đôi tay của ba mình như đang khiêu vũ, cảm thấy rất thú vị, cũng đưa hai bàn tay nhỏ của mình khoa tay múa chân lung tung rối loạn một hồi.

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn vừa chua xót vừa hạnh phúc, trong lòng biết, con gái khi học nói cũng có thể học được thủ ngữ, giống Kỷ Hồng Triết khi còn nhỏ, tự nhiên có thể tiếp thu “song ngữ”.

Ai bảo cô bé có một ba ba không giống người thường chứ.

Lạc Tĩnh Ngữ đứng lên bế con gái, kẹp nách cô và giơ lên thật cao, Duyệt Nhi mở miệng cười khanh khách, đôi mắt sáng ngời. Lạc Tĩnh Ngữ tưởng tượng giọng nói của cô bé, nhất định giống mẹ của nhóc, ngọt ngào, lanh lảnh, giống như tiếng chim hót vậy.

Anh ôm con gái xoay mấy cái vòng, tự mình cũng nhịn không được cười thành tiếng, hốc mắt ướt đẫm.

Khi đêm khuya Chiêm Hỉ về nhà, Duyệt Nhi đã ngủ rồi.

Giường nhỏ của bé nằm trong phòng ngủ chính, bên cạnh Lạc Tĩnh Ngữ, Chiêm Hỉ khom lưng nhìn khuôn mặt ngủ say của con gái, Lạc Tĩnh Ngữ giúp con vén chăn, nghĩ ngợi rồi nói với vợ, hình như Duyệt Nhi biết gọi ba rồi, Chiêm Hỉ ngạc nhiên hỏi: 【 Sao anh biết? 】

Lạc Tĩnh Ngữ đỏ mặt, ngón tay đặt trên môi cô, ánh mắt rất sâu.

Chiêm Hỉ hiểu ra, hưng phấn thì thầm: “Wow! Sáng mai em nghe thử một chút, giúp anh xác định!”

Lạc Tĩnh Ngữ hơi bất an quơ tay nói: 【 Nhưng con bé có vẻ không gọi mẹ. 】

Chiêm Hỉ không quan tâm chút nào: 【 Trên mạng nói từ “ba” dễ nói hơn “mẹ” mà, Duyệt Nhi gọi ba trước là chuyện bình thường. Thật tuyệt, con gái của chúng ta cuối cùng cũng cất tiếng nói. Tiểu Ngư, anh vui không? 】

Lạc Tĩnh Ngữ mỉm cười, sự thỏa mãn trong lòng khó mà miêu tả, nhìn vào mắt vợ, nhẹ nhàng gật đầu.

Lạc Duyệt Nhĩ thật sự học được gọi “Ba”, Chiêm Hỉ nói vơi Lạc Tĩnh Ngữ, bé nói rất chuẩn, không phải phát âm trong vô thức. Bé biết “Ba” là ai, khi gọi mắt sẽ dõi theo Lạc Tĩnh Ngữ, gọi “Ba ba” rất vui vẻ.

Bắt đầu từ hôm đó, dường như Duyệt Nhi đã quen, nhanh chóng học gọi “mẹ”, “ông nội bà nội”, kêu “cậu”, “cô”, “anh trai”……

Sau khi Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ thương lượng, mời một dì có tiếng phổ thông tiêu chuẩn để ban ngày tới nhà giúp ba mẹ chồng trông con. Dì không có nhiều việc, và yêu cầu lớn nhất của Chiêm Hỉ chính là —— trò chuyện với con bé thật nhiều.

Không nghĩ tới, dì này là người Đông Bắc, có vài câu cửa miệng, Duyệt Nhi bất giác học được vài câu của Đông Bắc. Cô bé một tuổi rưỡi nói: “Sao sao”, “Bà hiếm lạ mày chắc”, “Tán phét đi”…… khiến Chiêm Hỉ dở khóc dở cười.

Cô sẽ đặc biệt dạy riêng cho Duyệt Nhi học ngôn ngữ của người câm điếc, bắt đầu từ câu nói đơn giản nhất, lúc nói chuyện dùng thêm động tác thủ ngữ rồi dạy Duyệt Nhi làm, ít nhất cũng để bé xem hiểu.

Khi Lạc Tĩnh Ngữ nói chuyện thủ ngữ với con gái, Chiêm Hỉ sẽ giúp anh phiên dịch, nói với Duyệt Nhi, ba vừa rồi đã nói gì.

Ngày qua ngày như vậy, Duyệt Nhi học tập dãi dầm nắng mưa vất vả, dần dần có thể đối thoại với ba bằng thủ ngữ. Lạc Tĩnh Ngữ hỏi “Con ăn cơm không?”, cô bé sẽ làm động tác trả lời “Ăn”; Lạc Tĩnh Ngữ hỏi “Con muốn đi chơi không?” Duyệt Nhi sẽ gật đầu và khoa tay múa chân “muốn”.

Duyệt Nhi lớn lên từng ngày, cô bé ngày càng hoạt bát và đáng yêu, là một cô bé được mọi người yêu mến.

Thỉnh thoảng, Chiêm Hỉ đưa cô bé đến phòng trà Cá Mừng Vui, cô bé chạy lăn xăn lên lầu rồi xuống lầu không ngừng, không khuyên được, có đôi khi không cẩn thận té ngã, oa oa khóc lớn, phục vụ tầng một vội vã gửi WeChat trong nhóm chat làm việc: 【 Thầy Lạc, chị Chim tỷ, công chúa nhỏ ngã rồi! 】

Vài giây sau, Lạc Tĩnh Ngữ từ trên lầu chạy xuống, Duyệt Nhi khóc sướt mướt nhào vào lòng ba, còn không quên nói bằng thủ ngữ: 【 Ba ơi, con đau! 】

Lạc Tĩnh Ngữ ngồi xổm trước mặt con gái, sốt ruột kiểm tra cô, phục vụ bên cạnh thở dài: “Bảo bé đừng chạy, bé lại không nghe. Lên lầu với ba ngoan ngoãn chơi đi, đừng xuống lầu quậy nha.”

Duyệt Nhi thút thít, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô bé không bị thương, sắc mặt hơi trầm, nói: 【 Không được chơi trên cầu thang, rất nguy hiểm, không được chạy loạn. 】

Duyệt Nhi vừa nói vừa dùng ngôn ngữ ký hiệu:【 Ba ơi, cùng vẽ tranh với con. 】

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, dắt tay con gái nhỏ lên lầu, Chiêm Hỉ trong văn phòng bận rộn với máy tính, nhìn hai người đi vào, quay đầu lại hỏi: “Quỷ phá phách, bị ngã đau à? Tầng hai cũng nghe thấy tiếng khóc của con đấy.”

Nhạc Kỳ ở bên cạnh cười trộm, Duyệt Nhi bĩu môi, theo ba vào phòng làm việc, Lạc Tĩnh Ngữ tìm giấy vẽ và cọ màu, hai người ngồi cạnh nhau, anh hỏi con gái: 【 Vẽ gì? 】

Duyệt Nhi nói: “Vẽ hoa.”

Lạc Tĩnh Ngữ nheo mắt, hỏi tiếp: 【 Ba biết, họa gì? 】

Khác với bạn nhỏ sẽ chống tay lên cằm tạo thành động tác đóa hoa, Duyệt Nhi dùng năm ngón tay tay phải chụm lại, rồi hướng về phía trước thả ra năm ngón, đây là một từ cô bé đã học được rất sớm, là từ thủ ngữ “Hoa”.

Cô bé lặp lại: “Vẽ hoa ạ!”

Lạc Tĩnh Ngữ cười, cầm một cây cọ màu xanh lục vẽ lá cây trên giấy.

Duyệt Nhi thích vẽ tranh cùng ba, bởi vì ba vẽ rất đẹp. Cô bé còn thích cùng ba làm thủ công, ba sẽ cho gấp giấy tạo thành hình những động vật nhỏ! Làm một con diều thật đẹp, bay thật cao! Làm một chiếc đèn lồng bí ngô thật sáng! May quần áo cho búp bê…… Bàn tay của ba là vạn năng, có thể làm được mọi thứ, thậm chí còn làm một ngôi nhà nhỏ cho bé từ một chiếc hộp carton lớn.

Duyệt Nhi ôm Quà Tặng chui vào nhà, nhà nhỏ có cửa ra vào, có cửa sổ, phía trên còn có ống khói, Duyệt Nhi cảm thấy như một lâu đài, vẫy tay bên cửa sổ nhỏ bảo ba cũng chui vào.

Lạc Tĩnh Ngữ ngồi xổm phòng trước mặt bé xua tay, dùng thủ ngữ nói nhà quá nhỏ, ba không thể vào.

Duyệt Nhi cũng làm động tác: 【 Ba ơi, sau này ba phải xây một căn nhà lớn đấy! 】

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, giơ tay trả lời: 【 Ba mẹ sẽ mua một căn nhà lớn có sân vườn, đến lúc đó ba làm một chiếc xích đu cho con, được không? 】

Duyệt Nhi vỗ tay hoan hô: “Wow! Được ạ, con muốn có nhà cây!”

Khẩu hình từ “Nhà cây” rất khó hiểu, Duyệt Nhi thấy vẻ mặt của ba hơi mơ hồ, bé tự hiểu dùng ngôn ngữ của người câm điếc lặp lại một lần: 【 Ngôi nhà trên cây. 】

Lạc Tĩnh Ngữ hiểu ra, ra hiệu “Ok”, tỏ vẻ không thành vấn đề.

Anh và Chiêm Hỉ đã định mua một căn nhà khác, ở vùng ngoại ô, không tính đầu tư, muốn tương lai có thể dưỡng lão.

Lạc Tĩnh Ngữ rất ấn tượng với biệt thự của Trì Giang tiên sinh, cũng rất hâm mộ với căn nhà ở quê Chiêm Hỉ. Nằm cạnh vợ trên giường, tràn đầy khát khao dùng thủ ngữ nói với cô, anh rất muốn một cái sân có thể trồng thật nhiều hoa cỏ. Về sau anh già rồi, mắt lèm nhèm, không làm được hoa vải sẽ chăm sóc hoa cỏ, viết chữ vẽ tranh, không tốn sức như làm thủ công, nói không chừng còn giúp Duyệt Nhi chăm sóc cháu ngoại, cuộc sống về hưu cũng muôn màu muôn vẻ.

Chiêm Hỉ thiếu chút nữa cười chết: “Thầy Lạc à, ngài mới hơn 30 sao đã nghĩ đến chuyện về hưu rồi? Chúng ta n không giống tự do tài chính như chị Thẩm đâu, sau này còn phải phấn đấu rất nhiều năm đấy! Mau đi xếp gạch xây nhà đi!”

Cô vỗ nhẹ lên mông Lạc Tĩnh Ngữ, người đàn ông chỉ đành thở dài, yên lặng rời khỏi giường.

Trước khi đi học mẫu giáo, bạn nhỏ Lạc Duyệt Nhĩ chưa từng tham gia lớp giáo dục từ sớm nào, do người chơi với bé thật sự rất nhiều, ba dạy vẽ tranh làm thủ công, chú Chung Bằng dạy làm bánh quy nhỏ, chú Vỏ Tôm dạy ca hát, mẹ không chỉ dạy thủ ngữ mà còn cả tiếng Anh đơn giản, có thể nói là “dạy học tam ngữ”, cho nên trước nay cô bé không cảm thấy nhàm chán chút nào.

Sau hơn một năm nuôi thả ở phòng trà Cá Mừng Vui, cuối cùng Duyệt Nhi cũng đến nhà trẻ.

Màn nhập học của cô bé khác với Tinh Tinh, khóc đến kinh thiên động địa, ôm đùi Lạc Tĩnh Ngữ tựa như sắp sinh ly tử biệt.

“Ba! Mẹ! Con không muốn vào nhà trẻ đâu! Hu hu hu……” Ở Cá Mừng Vui quậy tưng bừng khói lửa, bạn nhỏ quen được tự do bị đưa đến phòng học, cảm thấy trời cũng sắp sụp rồi.

Lạc Tĩnh Ngữ đau lòng, chưa bao giờ đi học mẫu giáo, anh không biết phản ứng của bọn trẻ lại dữ dội đến vậy. Nhìn xung quanh, tất cả bọn trẻ đều đang khóc. Anh ngồi xổm trước mặt con gái để lau nước mắt, làm động tác hứa mình sẽ là người đầu tiên đón cô bé sau giờ học. Duyệt Nhi vừa khóc vừa quơ tay: 【 Ba hứa nhé! 】

Lạc Tĩnh Ngữ đỏ mắt gật đầu thật mạnh: 【 Ba hứa. 】

Sau khi bị Chiêm Hỉ kéo đến ba lần, anh mới rời đi, nhìn thấy Lạc Duyệt Nhĩ muốn đuổi theo, nhưng lại bị cô giáo ôm vào, cô nhóc múa may tay nhỏ về hướng anh, khóc nước mắt nước mũi giàn giụa.

Rời khỏi nhà trẻ, Chiêm Hỉ ôm lấy cánh tay Lạc Tĩnh Ngữ, hai người cùng nhau đi về phía chiếc xe bên đường.

Lạc Tĩnh Ngữ ngây ngốc, sau khi lên xe con quên thắt đai an toàn, Chiêm Hỉ nghiêng mình giúp anh. Anh ngẩng đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt Chiêm Hỉ bình thường, nhịn không được hỏi: 【 Em không thương tâm sao? 】

“Hả?” Chiêm Hỉ vui vẻ, 【 Vì sao phải thương tâm? Mỗi bạn nhỏ đều có ngày này mà, đây chỉ là sự khởi đầu. 】

Cô xoa mặt Lạc Tĩnh Ngữ, thong thả khoa tay: 【 Đứa trẻ sẽ lớn lên, chúng ta sẽ già đi. Một ngày nào đó, bé con sẽ rời xa ba mẹ và bắt đầu cuộc sống của riêng mình giống như anh và em. Em không sợ ngày đó chút nào, vì em biết rằng khi con bé có thể tự mình chống chọi, bé con sẽ trưởng thành và khiến em thật tự hào. 】

Lạc Tĩnh Ngữ rũ mắt xuống suy nghĩ lời Chiêm Hỉ nói, nghĩ đến chuyện mười mấy, hai mươi năm sau, vẫn cảm thấy luyến tiếc. Đứa con gái bé bỏng của anh bây giờ còn chưa tròn bốn tuổi, sao lại nói chuyện rời khỏi ba mẹ chứ?

Chiêm Hỉ nắm lấy tay anh, nhìn vào đôi mắt lạc lõng của anh, nói: “Ổn định, em lái xe. Thôi mà, anh đừng nghĩ nữa, không phải đã nói sau này đôi ta sẽ ở trong một căn nhà nhỏ trồng hoa cỏ sao? Anh là một ông cụ thật già, em cũng sẽ là bà cụ thật già, khi đó Quà Tặng không còn nữa, chúng ta sẽ nuôi một con mèo khác, nuôi chó cũng được, còn có thể nuôi cá, nuôi chim, cuối tuần Duyệt Nhi sẽ về thăm chúng ta, mang theo bạn trai của con bé, anh còn phải nấu ăn cho bọn chúng thật ngon đấy!”

Lạc Tĩnh Ngữ: “……”

Trời ạ, bạn trai của Duyệt Nhi…… không tốt chút nào!

Trẻ nhỏ rất dễ thích nghi, chỉ trong một tuần, Duyệt Nhi đã nhảy nhót khi đi nhà trẻ. Cô bé khá lớn trong lớp, khả năng tự chăm sóc bản thân rất tốt, tựa như được ba chân truyền, ăn cơm vừa ngoan vừa nhanh, sau ngủ trưa còn tự mặc quần áo, cũng có thể tự đi vệ sinh, không cần cô giáo giúp đỡ điều gì, hơn nữa tính cách lại hoạt bát, xinh xắn, các cô giáo đều rất thích bé.

Tuy nhiên, bọn trẻ gặp một rắc rối nhỏ trong cuộc sống tập thể là rất dễ ốm đau, còn Duyệt Nhi lúc trước vẫn luôn là một bạn nhỏ khỏe mạnh, rất ít vào bệnh viện nhưng vẫn vô tình bị lây bệnh ở nhà trẻ.

Vào mùa xuân của học kỳ thứ hai mẫu giáo, một đứa trẻ trong lớp Duyệt Nhi nhiễm virus dạ dày đường ruột, trong lớp bị nôn mửa và chất nôn có chứa virus, hơn phân nửa bạn học trong lớp đều bị lây bệnh, Duyệt Nhi cũng bất hạnh nhiễm ơhari.

Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ hơn nửa đêm mang con gái đến bệnh viện cấp cứu, còn gặp được mấy bạn nhỏ cùng lớp. Duyệt Nhi nôn cả ngày, bất cứ thứ gì ăn vào cũng nôn ra, không uống được nước, yếu ớt đến mức chỉ có thể nép mình trong vòng tay của ba. Khi cô y tá nhỏ cắm kim truyền nước lên mu bàn tay, cô bé sợ hãi và khóc lớn: “! Ba ơi, con không muốn tiêm!”

Lạc Tĩnh Ngữ không thể nghe thấy tiếng khóc của con gái, chỉ nhìn vẻ mặt bé đã chịu không nổi nhưng cũng đành bó tay, cuối cùng Chiêm Hỉ bắt được cô bé, mới để y tá cắm kim tiêm vào.

Sau khi truyền nước, Duyệt Nhi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn ôm cô nhóc ngồi trên ghế với ánh mắt thương tiếc. Duyệt Nhi chạm vào vết sẹo màu hồng nhạt trên mu bàn tay phải của, nhìn anh với đôi mắt ngấn nước và hỏi: “Ba ơi, đây là vết kim tiêm sao ạ?”

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu.

Duyệt Nhi lại hỏi: “Còn đau không?”

Lạc Tĩnh Ngữ lại lắc đầu, Duyệt Nhi sụt sịt, nói: “Ba ơi, trò chuyện cùng con đi, con muốn nghe ba nói.”

Cô bé bệnh rất nặng, khẩu hình môi không rõ, Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu lời bé nói.

Chiêm Hỉ đắp chăn cho con gái, nói với Lạc Tĩnh Ngữ: 【 Duyệt Nhi bảo anh trò chuyện cũng con bé, có lẽ nó đã mệt rồi. 】

Lạc Tĩnh Ngữ hiểu ra, cúi đầu nhìn con gái trong lòng, nhẹ nhàng mở miệng: 【Du Ni, Du Ni ngoan, bé con, ba mẹ, yeu con. Du Ni, Du Ni……】

Duyệt Nhi nhắm mắt ngủ thiếp trong tiếng thì thầm của ba.

Trước khi nghỉ hè, Lạc Hiểu Mai hỏi em trai trên WeChat có muốn đi du lịch cùng bọn họ vào kỳ nghỉ hè hay không, còn có gia đình của bạn nhỏ khác cùng đi.

【 Lạc Hiểu Mai 】: Anh rể em cũng đi, mấy năm nay anh ấy không xa nhà, mỗi lần ra ngoài chơi đều là chị dắt theo Tinh Tinh, lần này Tinh Tinh rất muốn ba đi cùng, anh rể của em cũng đồng ý rồi. Chị phải trông chừng Tinh Tinh, anh ấy lại không tiện mang nạng, chỉ có thể ngồi xe lăn, chị sợ một mình không xuể, nếu em và Hoan Hoan cùng đi, có thể phụ giúp chị một chút. Em trai, hai người đi không?

Lạc Tĩnh Ngữ hỏi ý kiến của Chiêm Hỉ sau rồi đồng ý, nói với Duyệt Nhi sẽ dẫn nhóc lên tàu cao tốc ra ngoài chơi cùng anh Tinh Tinh. Duyệt Nhi vui đến chết đi được, cô nhóc rất thân với Tinh Tinh, mỗi ngày đếm tay tính ngày, còn gọi điện thoại khoe bà ngoại: “Bà ngoại, ba mẹ muốn dẫn con ra ngoài chơi đấy!”

Trì Quý Lan nói: “Tháng trước cà ngoại mới vừa cùng ông ngoại con ra ngoài chơi đấy! Mẹ con đã cho con xem ảnh chưa? Bà ngoại ăn quả xoài còn to hơn cả đầu con nữa!”

Duyệt Nhi hỏi: “Bà ngoại, con được ăn không ạ?”

Trì Quý Lan cười nói: “Nghỉ hè đến nhà bà ngoại ở vài ngày, bà ngoại mua cho con ăn, nhà bà ngoại còn có đàn gà nữa!”

Bây giờ thành phố cấm nuôi gia cầm sống, Duyệt Nhi rất thích thú khi nhìn thấy gà trong sân nhà bà ngoại, bé đuổi gà chạy quanh sân khiến nó chạy điên cuồng, chơi đùa với đàn gà là điểm thu hút lớn nhất của bà ngoại đối với Duyệt Nhi.

Vào ngày khởi hành, ba gia đình tập trung ở ga tàu cao tốc, Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ gặp được người bạn nhỏ của Cao Văn Tinh, là một cô bé tên Trương Tử Mộng, mặt tròn ủm trông rất dễ thương.

Cô và Tinh Tinh đều bảy tuổi rưỡi, bắt đầu lên lớp 2 tiểu học, học chung một lớp, nghe nói nhà trẻ cũng học chung lớp, thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi.

Chiêm Hỉ nhìn Tinh Tinh liền bật cười: “Tinh Tinh, sao con rụng răng nhiều thế? Ôi, hết đẹp trai rồi!”

Cao Văn Tinh buồn bực ôm miệng, thực sự cậu bé bị sún vài chỗ rất xấu xấu, khi nói chuyện còn lọt gió.

So với hai đứa trẻ lớn hơn, Lạc Duyệt Nhĩ chưa tròn năm tuổi tựa như củ cải nhỏ, thắt hai bím tóc, vóc dáng lùn tịt, mới khai giảng lớp chồi. Ôm con voi nhỏ nhồi bông trên tay, cô bé ngẩn ngơ nhìn anh chị trò chuyện và chơi đùa bên đó, nhất thời không thể chen vào.

Ba mẹ Trương Tử Mộng đã sớm quen với hoàn cảnh nhà Cao Văn Tinh, cũng biết trước Lạc Tĩnh Ngữ cũng là người khiếm thính, biểu hiện rất thân thiện.

Mẹ Trương nhìn thấy Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ hơi bối rối, mơ màng cả buổi mới nhận ra, hỏi: “Đây có phải thầy Lạc không ạ? Là thầy Lạc và Tiểu Chiêm trong phim tài liệu về công việc đó?”

Chiêm Hỉ ngượng ngùng thừa nhận, mẹ Trương hứng khởi: “Tôi thực sự rất thích bộ phim tài liệu đó, đã nhiều năm rồi! Tôi thích nhất là tập phim này của hai người! Tôi biết cô đang ở Tiền Đường, không ngờ lại cậu mợ của Tinh Tinh? Thật ngạc nhiên, mẹ Tinh Tinh vẫn chưa nói với tôi đấy!”

Hai gia đình vốn xa lạ bỗng xích lại gần nhau hơ.

Mẹ Trương Tử Mộng là một y tá trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU khoa nhi, thường ngày đã quen với chuyện sống chết, nhìn sự đời rất bình tĩnh. Trong lúc chờ tàu, Chiêm Hỉ cùng cô tán gẫu một chút, tò mò hỏi cô, làm việc ở một nơi như phòng chăm sóc đặc biệt ICU có áp lực lớn lắm không?

Mẹ Trương cười khổ nói: “Đương nhiên lớn rồi, rất nhiều người trong khoa chúng tôi đã nghỉ việc, bao gồm cả bác sĩ và y tá, một số rất cực nhóc, thật sự không chịu nổi.”

Chiêm Hỉ thấp giọng hỏi: “Có ba mẹ từ bỏ việc trị liệu không?”

“Rất nhiều.” Mẹ Trương lắc đầu nói, “Mỗi ngày đều cắm rút ống khí quản, nhìn những cặp vợ chồng trẻ tuổi ký tên từ bỏ. Thật ra có vài đứa trẻ là có thể trị được, nhưng áp lực kinh tế sẽ rất lớn, ba mẹ chịu không nổi thì từ bỏ, tuổi còn trẻ còn có thể sinh thêm một đứa nữa. Có vài bé thật sự không thể trị được, ba mẹ vẫn muốn kiên trì, đứa bé phải chịu tội, ba mẹ cũng không tốt, cũng không biết nên đau lòng cho ai. Tóm lại…… Không có tâm lý chấp nhận sự thật mạnh mẽ, thật sự không thể làm việc ở chỗ đó.”

Mẹ Trương bọn trẻ cách đó không xa, Lạc Tĩnh Ngữ đang chăm sóc bọn chúng, cô quay sang nhìn Chiêm Hỉ, mỉm cười nói: “Cho nên, hiện tại nhìn bọn trẻ, tâm lý của tôi cũng khác với những người khác. Tiểu Mộng lên mẫu giáo, con bé nói mình quen biết một bạn tốt, trên đầu mang thiết bị nhỏ. Lúc đầu tôi không hiểu, sau đó đón bé tan học mới biết Tinh Tinh là cậu bé cấy ốc tai điện tử, tôi liền nói với Tiểu Mộng, con có thể làm bạn tốt với cậu bé, chơi cùng cậu bé nhiều hơn. Cậu nhóc đó…… thật không dễ dàng để đến với thế giới này. Nhiều đứa trẻ chưa từng trải qua điều gì đã ra đi, mọi đứa trẻ sống đều là một thiên thần nhỏ.”

Chiêm Hỉ vô cùng đồng tình, tầm mắt cũng nhìn ba bạn nhỏ bên kia.

Lạc Duyệt Nhĩ đang tự giới thiệu với Trương Tử Mộng: “Chị Tiểu Mộng, em tên Lạc Duyệt Nhĩ, ba mẹ đặt tên này cho em, là hy vọng âm thanh lúc em nói thật êm tai. Năm nay em 5 tuổi, nhũ danh là Duyệt Nhi.”

Trương Tử Mộng chỉ vào con cá voi nhỏ trên tay cô bé và hỏi: “Duyệt Nhi, vì sao em lại ôm một thú bông?”

Lạc Duyệt Nhĩ nhìn cá voi nhỏ, nói: “Đây là cá voi, nó có tên, Trứng Cá! Mỗi lần ra ngoài chơi em đều muốn mang theo nó. Nhà em còn có một chú cá voi rất lớn, rất lớn! Không thể mang ra ngoài, lớn lắm!”

Cao Văn Tinh mở rộng hai tay cánh tay bổ sung: “Thật sự rất lớn! Bởi vì cậu của tớ tên Kình Ngư, cho nên nhà họ thích cá voi nhat!”

Trương Tử Mộng sửa lại: “Là “nhất”, không phải “nhat”, cậu lại nói sai rồi!”

“Nhát……nhat……” Cao Văn Tinh cố gắng mở miệng nói, Trương Tử Mộng dạy cậu: “Nhất! Này, nhất! Nhất!”

“Nhat, nhat……nhất.” Cao Văn Tinh nghẹn nửa ngày, cuối cùng mới nói đúng.

Trương Tử Mộng vui vẻ nhảy chân sao: “Oligei*! Cậu phải nhớ kỹ đấy, đừng qua một kỳ nghỉ hè rồi quên nhé, khai giảng cô Lưu sẽ tức giận đấy.”

(Ji: Oligei* – Trong Thế vận hội Olympic lần thứ 32 tại Nhật Bản, “Oligei”, bắt đầu từ Kuaishou và dần dần lan rộng khắp Internet, cũng đã trở thành khẩu hiệu Olympic của thế hệ cư dân mạng mới. Ý nghĩa của sự cổ vũ và động viên, theo Baidu)

“Ơ.” Tinh Tinh xoa đầu, thẹn thùng mỉm cười.

Lạc Duyệt Nhĩ nghe không hiểu, ngẩng đầu nhìn ba một cái, nhỏ giọng hỏi: “Ba, Oligei là gì?”

Lạc Tĩnh Ngữ: “……”

Anh xoa đầu con gái nhỏ, dùng thủ nói: 【 Con còn nhỏ, lớn lên sẽ biết. 】

Chiêm Hỉ không cho con gái chơi điện thoại và Ipad, cho nên ghép vần hay từ ngữ trên internet, Duyệt Nhi đều thất học.

Thật ra…… Lạc Tĩnh Ngữ cũng không hiểu lắm, chính là siêu cấp thất học.

Có Lạc Tĩnh Ngữ ở đây, Cao Nguyên có người hỗ trợ lên xuống xe lăn, trên đường đi toilet cũng không còn lo lắng.

Tàu cao tốc đi về phía Nam, sau hơn 6 tiếng mới đến điểm đích, là thành phố ven biển cổ xưa, có một công viên hải dương khổng lồ, bao gồm sân chơi, công viên nước và thủy cung, là thiên đường cho trẻ con. Đoàn người muốn ở ba ngày hai tại công viên, sau đó vào nội thành chơi, ăn món địa phương, đi dạo phố cổ.

Đêm đầu ở khách sạn, ba gia đình ăn một bữa thịnh soạn ở nhà hàng Trung Quốc trong khách sạn, bọn nhỏ trên đường đều đã ngủ một giấc, nghe nói trong khách sạn có một khu vui chơi, nháo nhào đòi đi chơi, không chịu về phòng.

Sau khi người lớn thảo luận, để mẹ Trương, Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ dắt ba nhóc đi chơi, Lạc Hiểu Mai gửi con cho em trai, rồi cùng Cao Nguyên về phòng tắm rửa nghỉ ngơi trước.

Không có Lạc Hiểu Mai hỗ trợ, Cao Nguyên không vào được bồn tắm, dù vào được cũng bò không ra, còn dễ xảy ra nguy hiểm.

Khu vui chơi của khách sạn không lớn, có cầu trượt, bể bong bóng và xà leo, đối với trẻ em như Cao Văn Tinh cùng Trương Tử Mộng mà nói thì hơi trẻ con. Nhưng có bạn chơi cùng, vẫn có thể chơi rất vui, Duyệt Nhi như cái đuôi đuổi theo bước chân của anh chị, Chiêm Hỉ cùng mẹ Trương theo sau vào, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ đứng xem bên ngoài.

Nghỉ hè là mùa du lịch cao điểm, tất cả gia đình trong khách sạn đều mang con cái tới chơi, sân chơi buổi tối có rất nhiều người. Ngoài việc trông con gái, Chiêm Hỉ còn có một rất nhiệm vụ quan trọng, chính là phòng ngừa thiết bị đeo tai của Tinh Tinh bị mất đi hoặc làm hư.

Trẻ em chơi đùa không nề hà, khi Tinh Tinh còn nhỏ đã từng bị mất thiết bị ở công viên trò chơi trong nhà, không biết là tự mình không cẩn thận làm rớt, hay bị người cố ý lấy. Sau đó Lạc Hiểu Mai đã lục trong bể bong bóng hơn một giờ mới tìm ra, may thật không bị dẫm hư.

Trong sân chơi có mấy nhóc tám, chín cũng đang chơi, khi Duyệt Nhi đang xếp gỗ xây nhà thì bị hai bạn nam lớn hơn cố ý đẩy ngã tòa nhà. Lần đầu tiên cô bé không hé răng mà yên lặng dọn khối gỗ tiếp tục xây, sau khi một lần xây xong, hai cậu bé kia lại chạy tới đẩy ngã cả căn, Duyệt Nhi nhịn không được khóc lớn.

Lạc Tĩnh Ngữ chưa bao giờ rời mắt khỏi con gái, đứng lên bên ngoài hàng rào, Chiêm Hỉ nhìn phía anh, làm động tác bảo anh đừng nóng vội, cô sẽ xử lý.

Trong núi chất đầy khối gỗ, Cao Văn Tinh vọt tới trước mặt hai cậu bé, lớn tiếng hỏi: “Tại sao các người lại bắt nạt em gái tôi!”

“Ai bắt nạt?” Một cậu bé cợt nhả, “Đây đâu phải chỗ nhà cậu xây, ai cũng đều có thể chơi mà!”

“Nhưng em gái tôi đang choi xep gỗ, sao mấy cậu đẩy ngã nhà!” Cao Văn Tinh tức tối, miệng nói nhanh khiến tiếng không rõ ràng, tựa như bị ngọng.

Một cậu bé khác phát hiện nhóc nói chuyện khác thường, còn phát hiện tai nghe trên đầu và thiết bị ở phía sau của nhóc —— Tinh Tinh đã đổi thành bộ xử lý lời nói BTE, thiết bị lắp trên tai màu đen nên rất dễ thấy.

“Hả?” Cậu bé kia kinh ngạc hỏi, “Tai cậu bị điếc sao?”

Sắc mặt Tinh Tinh thay đổi, lớn tiếng nói: “Không phải!”

“Vậy trên tai cậu là thứ gì?” Cậu bé vươn tay muốn lấy, Chiêm Hỉ đang theo dõi vừa định đi ngăn cản, mẹ Trương đã ngăn cô, nhỏ giọng nói: “Từ từ đã, xem bọn nhỏ xử lý thế nào.”

Lạc Tĩnh Ngữ vẫn luôn nhìn khu xếp gỗ, nóng lòng muốn vọt vào, lại bị Chiêm Hỉ ra dấu khuyên ngăn.

Tinh Tinh né tay của cậu bé, đưa tay lên bảo vệ thiết bị trên tai ị, tức giận trừng mắt với bọn họ. Các cậu bé liếc nhau, trong đó một nhóc lại muốn chạm vào tai cậu, vừa vươn tay vừa nói chuyện: “Này, này, cậu nghe thấy tôi nói không?”

Tinh Tinh lại tránh đi một chút, bất thình lình bị một cậu bé trong đó đẩy một cái, lập tức ngã xuống đất, may mắn mặt đất khu xếp gỗ trì khá mềm, Tinh Tinh lăn một cái rồi bò dậy, không quên đưa tay che tai.

Trương Tử Mộng chạy tới, thấy hai cậu bé kia đang vây quanh Cao Văn Tinh, còn muốn đi chạm vào tai của cậu, cô nhóc nháy mắt đã vọt tới đẩy đầu của cậu nhóc kia, kêu lên: “Mấy cậu làm gì vậy?!”

Các cậu bé vừa thấy là một cô nhóc con lùn lùn, nói: “Sao cậu đánh người ta?”

Trương Tử Mộng chặn trước mặt Cao Văn Tinh như gà mái bảo vệ con, không sợ chút nào: “Do mấy cậu bắt nạt người khác trước!”

“Tai của cậu ta có phải không nghe thấy hay không?” Một cậu bé cười xấu xa, “Nếu thứ trên tai bị tháo ra, cậu ta sẽ bị điếc đúng không?”

Cao Văn Tinh tức giận run người: “Không phải! Tôi có thể nghe thấy!”

Đúng lúc này, Lạc Duyệt Nhĩ đang khóc lớn một bên bỗng dừng lại, nhặt một khối gỗ xốp lin ném vào cậu bé kia, lớn tiếng kêu lên: “Anh là trẻ hư! Mẹ em nói! Không được nói người khác như vậy!”

Thực tế gỗ xốp ném vào người không đau chút nào, nhưng cậu bé ăn ném vẫn rất tức, trừng mắt nhìn Duyệt Nhi. Trương Tử Mộng nhanh chóng kéo Duyệt Nhi đến bên cạnh mình, ba nhóc kề sát bên nhau, cố gắng đối mắt với bên kia.

“Sh*t, có bệnh à.” Hai cậu bé cảm thấy không đấu lại, chuẩn bị rời đi.

Trương Tử Mộng nói: “Hai cậu còn chưa xin lỗi!”

Duyệt Nhi ồn ào theo: “Xin lỗi đi!”

Cậu bé kia không thèm để ý tới các cô nhóc, Trương Tử Mộng lại muốn xông lên, Cao Văn Tinh giữ cô bé lại, nói: “Tiểu Mộng, hòa đi.”

Trương Tử Mộng quay đầu nhìn cậu, vừa tức vừa tủi, Duyệt Nhi cũng tức giận đến phồng hai má, Cao Văn Tinh nhìn hai cô bé một lớn một nhỏ này, giữ chặt tay các cô bé, nở nụ cười sún răng, nói: “Hòa, chúng ta tiếp tục chơi, tớ không tức giận.”

Trương Tử Mộng nghĩ cả buổi, cuối nghĩ thông suốt, nói: “Chúng ta không chơi cùng trẻ hư!”

Duyệt Nhi rất ngưỡng mộ chị Tiểu Mộng, nói theo: “Đúng! Chúng ta không chơi cùng trẻ hư!”

Từ đầu tới cuối, Chiêm Hỉ và mẹ Trương không ra mặt, nhưng nhìn thấy tất cả.

Lạc Tĩnh Ngữ thậm chí không biết còn không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, thấy bọn trẻ không sao, anh lại ngồi xuống.

Người lớn không thể ở bên cạnh con cái mọi lúc, có rất nhiều việc cần phải để con tự mình đối mặt và giải quyết.

Chiêm Hỉ thực sự muốn bắt trói hai cậu bé kia để bọn chúng xin lỗi Tinh Tinh, nhưng mẹ Trương nói, hình ba mẹ chúng không ở đây, dùng tư cách người lớn buộc chúng xin lỗi, lời xin lỗi cũng không thật lòng.

Bọn nhỏ lại bắt đầu chơi đùa vui vẻ, như thể chúng đã quên đi xui xẻo vừa rồi. Chỉ là lúc này, ba nhóc luôn tụm vào chơi cùng nhau, không còn tách ra.

Mẹ Trương nhỏ giọng nói với Chiêm Hỉ: “Chuyện như vậy, sau này Tinh Tinh có thể còn gặp lại.”

“Ừm.” Chiêm Hỉ lên tiếng, không nói gì nữa.

Mẹ Trương tiếp tục nói: “Tiểu Mộng nói với tôi, có đôi khi Tinh Tinh sẽ hơi tủi thân, để ý chuyện về tai của mình, bởi vì luôn có người hỏi nhóc thứ trên đầu là gì, một số đứa trẻ nghịch ngợm trong lớp thỉnh thoảng sẽ cười nhạo, nhưng hầu hết các bạn trong lớp đều rất thích nhóc. Thực ra thì hiện tại Tinh Tinh nói chuyện đã rất tốt, Tiểu Mộng nói nhóc cũng có thể học lớp âm nhạc, rất can đảm khi ca hát. Theo ý của tôi, Tinh Tinh và Tiểu Mộng không khác gì nhau.”

Chiêm Hỉ cúi đầu: “Ừm, chồng tôi cũng hâm mộ Tinh Tinh, anh và mẹ Tinh Tinh đều lắp ốc tai điện tử, nên…… Rất tiếc nuối, chồng tôi…… chưa từng có cơ hội nghe Duyệt Nhi gọi anh một tiếng “ba”.”

Bọn nhỏ chơi mệt mỏi, cuối cùng cũng đành lòng rời xa khu vui chơi. Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ đưa Tinh Tinh về phòng trước, Chiêm Hỉ nói riêng với Cao Nguyên chuyện ở khu xếp gỗ, bảo anh an ủi nhóc một chút, tiếp đó dắt Duyệt Nhi trở về phòng.

Sau khi Chiêm Hỉ giúp Duyệt Nhi tắm rửa, một nhà ba người nằm trên giường lớn, Duyệt Nhi ngủ giữa ba mẹ, mái tóc dài đen nhánh xoã tung, bé đang mặc một chiếc váy ngủ hoạt hình, có lẽ được chơi quá hưng phấn, giờ này còn nói chuyện rất nhiều, không chịu đi ngủ.

Tay trái ôm cá voi, tay phải chạm vào tai của Lạc Tĩnh Ngữ, nhớ đến một câu hỏi đã lâu vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, hỏi: “Ba ơi, vì sao ba không đeo tai nghe giống như anh Tinh Tinh vậy ạ?”

Duyệt Nhi biết nếu anh Tinh Tinh không đeo tai nghe sẽ không nghe thấy, giống như ba, bác, ông bà nội. Ba nói tai của mọi người bị bệnh, chỉ có tai của Tinh Tinh được bác sĩ chữa khỏi, đeo tai nghe là có thể nghe thấy, có thể nói chuyện.

Duyệt Nhi cảm thấy anh Tinh Tinh nói giống hệt mình, nhưng vì sao ba không thể đeo tai nghe nhỉ? Duyệt Nhi nghĩ ba cũng có thể nghe thấy, cũng có thể nói.

Chiêm Hỉ nhìn hai người đang nói chuyện, không có xen vào.

Lạc Tĩnh Ngữ nghiêng người mỉm cười với con gái, nói: 【 Ba đã nói với con, tai của ba bị bệnh, không thể trị, khác với Tinh Tinh, Tinh Tinh may mắn hơn ba. 】

Duyệt Nhi rất buồn bực, vươn tay tiếp tục vuốt tai của ba, hỏi: “Ba ơi, tai của ba còn đau không?”

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu.

Duyệt Nhi đến gần hơn một tí, nói: “Con thổi cho ba nhé.”

Lạc Tĩnh Ngữ quay sang nằm ngửa, cảm nhận được con gái đang nằm bên cạnh, đang dùng miệng nhỏ nhắn thổi nhẹ vào tai anh, thổi xong rồi lại xoa xoa. Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu nhìn cô bé, Duyệt Nhi nhếch miệng cười: “Ba ơi, con muốn đi ngủ, ngủ ngon.”

【 Ngủ ngon nhé, con yêu. 】 Lạc Tĩnh Ngữ làm xong động tác, hôn lên gương mặt bé, Duyệt Nhi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nói với Chiêm Hỉ: “Mẹ ơi, tắt đèn đi, sáng quá.”

Chiêm Hỉ liếc nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, anh gật đầu, cô đèn tắt đầu giường, căn phòng chìm vào bóng tối trong chốc lát.

Không lâu sau, Chiêm Hỉ nghe thấy tiếng thở dài của con gái, bé con mệt mỏi một ngày, tựa như một giây đã ngủ.

Người kia vẫn chưa ngủ, cách thân người nhỏ nhắn của con gái, cô vươn tay qua, mới vừa chạm vào người đã bị anh nắm lấy.

Tay anh rất nóng, trong bóng tối siết chặt lấy tay cô, dùng ngón tay xoa xoa mu bàn tay, có vẻ như muốn trấn an.

Cô yên tâm hơn dưới sự xoa dịu của anh, Chiêm Hỉ nhắm mắt lại, rất nhanh cũng chìm vào mộng đẹp.

Rất lâu sau đó Lạc Tĩnh Ngữ mới ngủ.

Dường như có một giấc mơ.

Cảnh trong mơ đan xen với hiện thực khiến anh không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Ban đầu, anh chỉ có một mình chìm trong biển đen, khắp nơi là sự im lặng chết chóc, anh không thể chạm vào bất kỳ đồ vật nào, không có một ai ở xung quanh.

Anh không biết mình ở trong môi trường hỗn loạn như vậy bao lâu, sau đó bị một bàn tay ấm áp nắm lấy tay trái, anh mở mắt ra, mặt nước trên đầu tựa như sáng lên.

Sau đó, bàn tay phải của anh lại bị một bàn tay khác nắm lấy, đó là một bàn tay rất nhỏ và mềm, rất nhẹ, như thể đang dựa vào anh.

Anh nở nụ cười trong giấc mơ, mỗi tay đều nắm lấy một bàn tay, một tay kéo một tay được kéo, cảm thấy đời này của mình đã bị hai người kia trói chặt.

Nhưng thật kỳ lạ, khi kéo người, lẽ ra cơ thể phải nặng hơn, tại sao anh lại cảm thấy mình càng ngày càng nhẹ đi?

Ngẩng đầu, ánh sáng dường như sáng hơn, mặt nước bị ánh mặt trời ngăn cách thành những gợn sóng, lăn tăn trước mắt anh. Anh nheo mắt, nắm chặt hai bàn tay đó, anh nghĩ mình phải lao lên, lao lên, lao lên! Lao ra khỏi mặt nước, ở bên bọn họ, mãi mãi đều bên họ……

……

Đứng trước bể cá khổng lồ trong thủy cung, Lạc Duyệt Nhĩ hưng phấn nói: “Ba ơi, xem kìa! Là cá mập! Mẹ ơi, còn có rùa biển lớn nữa!”

Cô bé thấy được rất nhiều sinh vật biển, nhưng cô chưa loại mà mình vẫn hằng mong. Bé nắm lấy tay của ba mình, ngửa đầu lên và hỏi: “Ba ơi, ở đây có cá voi không ạ?”

Lạc Tĩnh Ngữ thấy rõ khẩu hình môi của bé rồi lắc đầu, Duyệt Nhi lại hỏi Chiêm Hỉ: “Mẹ ơi, mẹ từng xem cá voi bơi chưa ạ?”

“Cá voi à? Chưa từng, phải đến biển rộng mới có thể nhìn thấy được! Cá voi quá lớn, công viên hải dương không thể chứa được.” Chiêm Hỉ nghiêm túc trả lời.

Duyệt Nhi làm động tác thủ ngữ với đôi tay mũm mĩm rất điêu luyện, bé nói với Lạc Tĩnh Ngữ: 【 Ba ơi, ba có thể dẫn con đi xem cá voi không? Con cá voi biết bơi lội và thật lớn, thật lớn đấy! 】

Lạc Tĩnh Ngữ trả lời: 【 Được chứ, nhưng phải đợi con lớn lên một hơn một tí, chúng ta sẽ đi thuyền ra biển rộng. 】

“Oligei!” Duyệt Nhi nhảy lên, vươn tay nhỏ hướng về Lạc Tĩnh Ngữ, làm nũng nói, “Ba ơi ôm con, con không đi nổi nữa!”

Lạc Tĩnh Ngữ bế cô bé lên, nghĩ ngợi rồi đặt con gái ngồi trên vai anh, hai bàn chân nhỏ đung đưa trước ngực anh.

Duyệt Nhi ngoan ngoãn ôm đầu của ba, Lạc Tĩnh Ngữ nắm tay Chiêm Hỉ, dịu dàng nhìn cô, Chiêm Hỉ nở nụ cười ngọt ngào: “Đi thôi, bọn họ đang chờ chúng ta phía trước.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN