Cá Voi Cô Đơn - Chương 93: Ngoại truyện 12: Ngày này qua ngày khác (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Cá Voi Cô Đơn


Chương 93: Ngoại truyện 12: Ngày này qua ngày khác (2)


Lạc Tĩnh Ngữ dạy các bạn nhỏ làm thiệp chúc mừng với nguyên liệu còn thừa từ những bước thủ công của anh, chứ không phải mua trên Taobao. Họa tiết trên Thiệp chúc mừng cũng yêu cầu bọn nhỏ tự vẽ và cắt, anh còn cho rất nhiều hình dán đáng yêu, mỗi loại có vài tấm nhỏ, để bọn nhóc làm mẫu.

Khi chuẩn bị ở nhà, anh nhờ Chiêm Hỉ chụp ảnh từng bước một, chỉnh sửa thành ppt rồi đưa lên máy chiếu, Chiêm Hỉ giảng dựa vào đó, Lạc Tĩnh Ngữ sẽ thực hiện thao tác như trên. Một đám nhóc sáu, bảy tuổi nghe giảng rất nghiêm túc, rất cẩn thận và bắt đầu thực hiện từng bước theo lời dạy của thầy Lạc.

Ai có vấn đề sẽ giơ tay hỏi, Chiêm Hỉ sẽ đi đến bên bọn nhóc để giúp đỡ, cô giáo Tống vẫn luôn giữ kỷ luật, Lạc Duyệt Nhĩ dạy các bạn xung quanh cách làm như một cô giáo nhỏ, mặc dù rất ồn ào nhưng lớp học thủ công vẫn diễn ra suôn sẻ.

Có một cô nhóc đeo mắt kính ngồi trong góc hàng ghế đầu giơ tay lên mấy lần mà Chiêm Hỉ không thấy, Lạc Tĩnh Ngữ thấy được, đến bên cạnh bé khom lưng xuống, dùng ánh mắt dò hỏi.

Cô nhóc rụt rè nhìn anh, cầm những bông hoa đã vẽ của mình đưa cho anh xem, nhỏ giọng hỏi: “Thầy ơi, cái này được không ạ?”

Cô bé vẽ rất khá, Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, giơ ngón tay cái lên.

Cô nhóc lại hỏi: “Vâng, sau đó thì sao ạ? Cắt ra ạ? Vừa rồi con không nhìn rõ.”

Lạc Tĩnh Ngữ đưa kéo nhỏ cho cô nhóc, chỉ vào động tác cắt. Cô gái nhỏ ngượng ngùng hỏi: “Thầy ơi, không phải tai của thầy không nghe thấy sao? Sao thầy biết con đang nói gì ạ?”

Lạc Tĩnh Ngữ không thể giải thích đọc khẩu hình là gì, chỉ cười xoa đầu bé, rồi chỉ vào hai mắt của mình và huyệt Thái Dương, nở một nụ cười hiền hòa.

“Nếu con cắt hỏng thì sao ạ? Con sợ.” Cô nhóc hơi rối rắm, Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ ngợi cầm lấy kéo, khom xuống giúp cô bé cắt một đóa hoa nhỏ, để lại một viền màu trắng ở mép, toàn bộ đường cong hoàn hảo, không hề khó cắt.

Cô nhóc hiểu ý của anh, vui vẻ nói: “Ơ? Không cần cắt viền đóa hoa sao ạ?”

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, trả kéo cho cô bé, chỉ vào những bông hoa còn sót lại trên giấy, chỉ vào cô bé và giơ ngón cái lên, cô nhóc can đảm hơn, ngẩng đầu nhỏ nói: “Con biết rồi, cảm ơn thầy giáo!”

Vẽ xong đóa hoa hoặc hình vẽ khác, sau khi cắt xong sẽ dán lên mặt trong của thiệp, Lạc Tĩnh Ngữ khuyến khích bọn trẻ vẽ bất cứ điều gì, không có quy tắc nào cả.

Nếu là một đứa trẻ có khả năng khéo tay, cũng có thể cắt thiệp chúc mừng hình chữ nhật thành các hình khác như hình bầu dục, trái tim, chiếc lá… cũng có thể sáng tạo “cửa sổ” trên bìa thiệp và mở “cửa sổ” để xem hoa bên trong.

Có nhóc không cẩn thận làm hư, Lạc Tĩnh Ngữ đến khắc phục, trừ phi là diện tích giấy hư quá lớn, nếu không thì với chút hư hỏng nhỏ, thầy Lạc vẫn có thể chữa lành, sửa sang lại để không nhìn ra dấu vết.

Bước cuối cùng, Chiêm Hỉ bảo bọn nhỏ viết chữ lên thiệp chúc mừng, để đưa cho người mà mình muốn cảm ơn. Bọn nhỏ mới vừa đi học không lâu, phần lớn đều không biết viết, một đám chỉ biết ghép vần.

Lạc Duyệt Nhĩ làm xong rất sớm, giấu thiệp chúc mừng vào cặp sách, còn liếc mắt sang mẹ một cái.

Làm sao Chiêm Hỉ không biết suy nghĩ của con gái chứ? 99% là đưa cho ba, cô không thèm ghen tị đâu, quay đầu làm bộ như không nhìn thấy.

Có cậu bé đưa thiệp chúc mừng ngay cho cô giáo Tống, khiến Lạc Tĩnh Ngữ không ngờ được là có một nhóc đưa thiệp chúc mừng cho anh, lúc đưa cũng chẳng nói gì, chỉ nhét thiệp chúc mừng vào tay anh, đỏ mặt quay đầu chạy đi.

Lạc Tĩnh Ngữ mở thiệp chúc mừng ra xem, cậu bé làm hơi sơ sài, không vẽ hoa, đầu trang là một mặt trăng cong cong màu vàg, phía dưới dán đầy sticker hoạt hình của Lạc Tĩnh Ngữ.

Cậu bé viết câu chúc bằng ghép vần chữ Hán:

Ba ơi,

Con nho ba, ba có nho con không? (Ji: Con nhớ ba, ba có nhớ con không?)

—— Phong Phong

Lạc Tĩnh Ngữ: “?”

Anh đưa thiệp chúc mừng cho Chiêm Hỉ xem, rồi chỉ vào cậu bé kia, Chiêm Hỉ đến hỏi cậu nhóc: “Bạn nhỏ à, con muốn tặng thiệp chúc mừng cho ba sao?”

Cậu nhóc nhìn cô, không trả lời, yên lặng cúi đầu sửa sang lại nổi lên cặp sách.

Cô giáo Tống thấy tình huống này, lát sau lặng lẽ nói với Chiêm Hỉ, ba của cậu nhóc đó bị bệnh qua đời, mẹ tái hôn nên không chăm lo cho nhóc, thường ngày sống cùng ông bà nội.

“Tôi đoán nhóc nhìn thấy ba của Duyệt Nhĩ liền nhớ tới ba của mình, có lẽ rất muốn ba có thể ở cùng mình.” Cô giáo Tống nói.

Chiêm Hỉ chuyển lời của cô giáo Tống với Lạc Tĩnh Ngữ, anh hơi trầm ngâm, cẩn thận cất đi thiệp chúc mừng cậu nhóc làm.

Chỉ có một lớp vào chiều thứ sáu, lớp thủ công xong, bọn trẻ sẽ tan học.

Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ dọn đồ còn thừa lại, rời phòng học trước theo quy định của nhà trường, ra ngoài đợi trước cổng trường. Chẳng mấy chốc, những đứa trẻ lớp 1 bước ra thành hàng dưới sự dẫn dắt của cô chủ nhiệm.

Lạc Tĩnh Ngữ không nhìn thấy đứa nhỏ đưa thiệp chúc mừng, đoán chừng cậu bé vào lớp khó khăn.

Lạc Duyệt Nhĩ mang cặp sách nhỏ, nhảy nhót đến trước mặt ba mẹ, vui vẻ nói: “Hôm nay con không cần đến lớp khó khăn rồi, thật tuyệt!”

Lớp khó khăn dành cho những gia đình đưa đón trẻ về muộn, trường học sẽ cho bọn nhỏ trong một phòng học, trông giữ đến 5h.

Vốn dĩ, Lạc Minh Tùng nói ông có thể đón Duyệt Nhi tan học, Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy nhà ba mẹ cách Thanh Tước Môn rất xa, ông đã lớn tuổi, mỗi ngày chạy tới chạy lui rất vất vả, nên anh để Duyệt Nhi đến lớp khó khăn. Mỗi ngày anh đều lên tàu điện ngầm đón con gái về nhà, nấu cơm cho cô bé, Chiêm Hỉ ở lại phòng trà để xem cửa hàng cho đến tối.

Nhờ vậy, Lạc Duyệt Nhĩ đã hình thành được thói quen tự học và làm bài tập về nhà mà không cần ba mẹ ngồi cạnh. Khi Lạc Tĩnh Ngữ đón bé mỗi ngày, cô bé đã hoàn thành bài tập về nhà, chỉ cần ba mẹ kiểm tra và ký tên.

Chuyện này thật sự làm khó Tiểu Ngư rồi, toán lớp 1 còn dễ, Ngữ Văn thì toàn là ghép vần, Lạc Tĩnh Ngữ thật sự không thể xác định Duyệt Nhi ghép vần đúng hay không, chỉ đành chờ vợ về nhà kiểm tra lại.

Anh nghĩ thật chán nản, khi con gái học càng ngày càng cao, có phải sẽ có một ngày, anh không thể hiểu bài tập về nhà của con bé hay không?

Cặp học sinh lớp 1 đã rất nặng, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ và vợ đã cùng đồng ý để Duyệt Nhi tự mình đeo cặp.

Tay trái anh xách túi đồ thủ công sau khi học xong, tay phải nắm lấy tay con gái, Chiêm Hỉ cũng nắm lấy tay phải của con gái, tay khác mang theo hộp cơm của bé, ba người cùng nhau về nhà.

Trước khi vào tiểu khu, bọn họ đến chợ để mua thức ăn, những người bán hàng đều biết Lạc Tĩnh Ngữ, cũng không cần anh cò kè mặc cả, dù mua thứ gì, mọi người đều bán giá thật cho anh.

Lạc Tĩnh Ngữ dự định mua một đầu cá nấu canh, đây là món khoái khẩu của Duyệt Nhi.

Bé con không giống mẹ, rất thích ăn cá sông, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn thật lâu trong chậu nước, chọn một con cá mè hoa, làm động tác nói với ông chủ chặt đầu cá thế nào, ông chủ giơ tay chặt xuống, đầu cá đã xong.

Duyệt Nhi che mắt hét lên: “Ối! Ba tên là Tiểu Ngư đấy! Sao có thể giết cá nhỏ? Bé cá thật đáng thương!”

Lạc Tĩnh Ngữ: “……”

Chiêm Hỉ liếc sang con gái: “Chẳng phải con thích ăn sao?”

Duyệt Nhi bĩu môi, nghĩ đến món canh đầu cá tươi ngon ba làm, nuốt nước bọt.

Lạc Tĩnh Ngữ còn mua xương sườn cùng cánh gà mà vợ thích ăn, chọn vài bó rau, gia đình mới vào tiểu khu.

Khi đi ngang qua băng ghế cách con đường chính của tiểu khu, Lạc Duyệt Nhĩ chỉ tay về phía khác: “Nhìn kìa, là chú Tiểu Trì.”

Chiêm Hỉ nhìn đến liền thấy Cố Tâm Trì và một cô gái trẻ đang ngồi cạnh nhau trên ghế dài, vẻ mặt hai người hơi thẹn thùng, bả vai kề sát nhau, hình ảnh khiến người ta dễ cảm thấy mờ ám.

“Tiểu Trì, em đang làm gì thế? Không về nhà sao?” Chiêm Hỉ cố ý chọc ghẹo, nói thật lớn.

Cố Tâm Trì và cô gái giật nảy mình, như điện giật theo hướng sang trái và phải, khoảng cách hai người nháy mắt cách ra 30 cm. Khi thấy rõ là Chiêm Hỉ, Cố Tâm Trì mới nhẹ nhàng thở phào, vỗ ngực nói: “Chị à, muốn hù chết em sao?”

Cậu đã 21 tuổi, đang học năm 3 ở trường đại học địa phương không quá nổi bật, chiều thứ sáu luôn về nhà nghỉ cuối tuần.

Chiêm Hỉ cười lớn, Lạc Tĩnh Ngữ cũng mỉm cười nhìn một cặp đôi trẻ tuổi, Duyệt Nhi nghiêng đầu hỏi: “Chú Tiểu Trì ơi, đây là bạn gái của chú sao?”

Cô gái bên cạnh Cố Tâm Trì hoảng hốt không biết phải làm sao, Cố Tâm Trì sắp ngất mất.

“Gì, gì chứ? Con đừng nói bậy! Mới bao nhiêu tuổi chứ?” Mặt cậu đỏ bừng, không ngừng xua tay, “Làm ơn làm ơn, mọi người nhanh về nhà đi! Này, mà…… Đừng, đừng nói với ba mẹ em nhé!”

Trước mặt cô gái mình thầm thích, Cố Tâm Trì từ một thiếu niên lảm nhảm biến thành một chàng trai nói lắp.

Khi đi thang máy lên lầu, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn đang hồi tưởng chuyện vừa rồi, cảm thấy rất thú vị. Anh mua 1504 khi Cố Tâm Trì mới tám tuổi, cũng cỡ tuổi Duyệt Nhĩ bây giờ. Như thể chỉ trong nháy mắt, cậu nhóc thấp bé ở phòng 1501 đã trưởng thành người đàn ông cao lớn, đến tuổi tìm bạn gái rồi!

Đến tầng 15, ba người mở cửa bước vào nhà, xếp hàng rửa tay, Lạc Tĩnh Ngữ đeo tạp dề vào bếp làm bữa tối, Chiêm Hỉ dọn vệ sinh cát mèo của Quà Tặng, chuẩn bị thức ăn cho nó, bảo con gái vào phòng làm bài tập.

Lạc Duyệt Nhĩ quay tới quay lui một lúc, trông mong hỏi cô: “Mẹ ơi, con làm xong vài tập có thể chơi Ipad một lát không ạ?”

“Được chơi nửa tiếng.” Chiêm Hỉ nhéo mũi nhỏ của bé, “Mau lên, viết chỉnh tề vào.”

“Biết ạ! Mẹ ơi, con yêu mẹ!” Được mẹ hứa hẹn, Duyệt Nhi cảm thấy hài lòng xách cặp vào phòng.

Chiêm Hỉ mới vừa dọn chậu cát mèo sạch sẽ, điện thoại vang lên, là điện thoại từ Chiêm Kiệt.

Cô nhận lấy: “A lô, anh à.”

“Em đi công tác về rồi à?” Chiêm Kiệt hỏi.

“Vâng, buổi sáng đã về.” Chiêm Hỉ hỏi, “Sao thế?”

Chiêm Kiệt: “Không có gì, thứ hai tuần sau là sinh nhật của em đúng không? Chủ nhật này anh sẽ gặp Uy Uy, anh muốn dẫn nhóc tới chỗ em ăn một bữa, coi như ăn sinh nhật trước một ngày với em, em và Tiểu Lạc có tiện không?”

“Cũng tiện, tới đi.” Chiêm Hỉ hỏi, “Chị Thẩm có tới không?”

“Cô ấy thì không chắc chắn, gần đây hơi bận.”

Chiêm Kiệt và Thẩm Di đã ở bên nhau gần mười năm, hai người vẫn không kết hôn, không ở chung, là loại hình thức sống chung khiến Trì Quý Lan rất khó hiểu. Mấy năm trước bà còn lải nhải, nhưng không ai thèm để ý, hiện tại bà đã gần 70 tuổi, mắt lèm nhèm, cuối cùng lười đi nói Chiêm Kiệt.

Uy Uy sắp mười tám tuổi, là một học sinh cấp ba bận rộn, ngày thường trọ trong trường, cuối tuần về nhà, mỗi tháng gặp Chiêm Kiệt một lần, cùng nhau ăn bữa cơm.

Về tình hình gần đây của mẹ, Uy Uy không nói với Chiêm Kiệt, cậu cũng sẽ không nói chuyện của Chiêm Kiệt gần đây với Tần Phỉ, cậu không phải tên lắm chuyện. Nhưng Uy Uy sẽ nói với Chiêm Hỉ, bởi vì biết cô vẫn luôn liên lạc với mẹ.

Tần Phỉ tái hôn năm 36 tuổi, người chồng thứ hai của cô họ Phùng, cũng đã ly hôn, không có con với vợ. Sau khi Tần Phỉ tái hôn có một đứa con với chồng mới, là con gái, hiện tại mới 6 tuổi học lớp lá.

Bác sĩ Phùng làm trong khoa xét nghiệm của bệnh viện, có một lần Lạc Minh Tùng phải đặt trước chụp CT, Chiêm Hỉ còn nhờ Tần Phỉ giúp một chút, nhờ bác sĩ Phùng sắp xếp cho Lạc Minh Tùng chụp gấp.

Chiêm Hỉ cũng ba chồng đến bệnh viện gặp được bác sĩ Phùng, ấn tượng ban đầu là —— đây là một người có tính hơi chậm chạp, dáng người cũng không nổi bật, tính tình lại rất hiền lành, cười tủm tỉm, cũng không có vì Chiêm Hỉ là em gái của chồng trước Tần Phỉ mà bỏ bê.

Tần Phỉ nói với Chiêm Hỉ, lúc trước cô đồng ý kết hôn với bác sĩ Phùng là do thấy được anh đối xử Uy Uy rất kiên nhẫn và chân thành, ngày nghỉ còn thường dẫn Uy Uy đi leo núi và đá bóng.

Mấy năm nay, tuy rằng bọn họ có bé thứ hai, bác sĩ Phùng đối xử với Uy Uy cũng không thay đổi, chưa từng nói nặng với nhóc, rất mực tôn trọng, hai người giống bạn bè cực kỳ thân thiết.

Khi Chiêm Khải Uy trong thời kỳ nổi loạn tuổi trẻ mâu thuẫn với mẹ, đều là bác sĩ Phùng giảng giải với con trai, công việc của Tần Phỉ quá bận rộn lo không xuể, cũng là bác sĩ Phùng giúp Uy Uy họp phụ huynh.

Cuộc sống của một gia đình bốn người bình đạm ấm áp, tính tình Tần Phỉ nóng này, còn bác sĩ Phùng hiền dịu, hai người hiếm khi cãi vã, cho nên thành tích của Uy Uy vẫn duy trì không tồi, thậm chí còn đặt mục tiêu học y.

……

Lạc Tĩnh Ngữ làm xong cơm chiều, Chiêm Hỉ vào bếp dọn thức ăn ra bàn: Một tô canh đầu cá đậu phụ, sườn heo muối tiêu, cánh gà kho và cần tây xào đậu phụ khô.

Mùi hương thu hút Lạc Duyệt Nhĩ bay ra khỏi phòng, cô bé ôm lấy bàn ăn hít hà: “Thơm quá! Mẹ ơi, con đói rồi!”

“Đến đây rửa tay, ăn cơm.” Chiêm Hỉ xoa nhẹ đầu bé.

Duyệt Nhi nhảy nhót vào phòng vệ sinh rửa tay, Lạc Tĩnh Ngữ xới cơm ra, đưa thêm một chén canh nhỏ cùng muỗng nhỏ cho con gái, mỗi lần ăn canh đầu cá, bé con đều có thể ăn được ba chén.

Cả nhà vây quanh bàn ăn cơm chiều, Lạc Tĩnh Ngữ nói với con gái:【 Ăn cá, cẩn thận xương. 】

So với những bạn cùng tuổi, Lạc Duyệt Nhĩ ăn cơm vừa nhanh vừa ngoan, từ lâu đã học cách sử dụng đũa, có thể bóc vỏ tôm, lựa xương, không để lại thức ăn thừa, còn thích ăn rau.

“Con cảm thấy hôm nay ba dạy học thế nào?” Chiêm Hỉ hỏi con gái, “Đây là lớp học đầu tiên ở tiểu học mà ba dạy đấy, sau khi ba mẹ đi rồi, các bạn có nói gì với con không?”

Duyệt Nhi gật đầu: “Có ạ, mấy bạn nói ba của con đẹp trai, mẹ thật xinh đẹp!”

Chiêm Hỉ: “……”

Lạc Tĩnh Ngữ cười lắc đầu, múc thêm canh vào chén canh đã cạn của con gái, còn chú ý vớt bớt hành mà bé con không thích ra.

Chiêm Hỉ lại hỏi: “Bạn học tên Phong Phong ấy, con có chơi cùng không?”

“Phong Phong ạ? Phong phong nào nhỉ?” Duyệt Nhi cắn đũa suy nghĩ một chút, “Trình Ngộ Phong sao? Con chưa từng nói chuyện với cậu ấy. Không phải con không để ý tới cậu ấy! Mà là cậu ấy không để ý tới con, ai cũng không thèm để ý, thường ngày không có bạn bè.”

Duyệt Nhi húp một ngụm canh cá, lại nhớ tới gì đó, “À, Trình Ngộ Phong không có ba! Trong lớp có vài bạn bắt nạt cậu ấy, bọn con bảo cậu ấy đi nói với cô giáo nhưng cậu ta chẳng thèm để ý bọn con.”

Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ nhìn nhau, Lạc Tĩnh Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, Chiêm Hỉ liền nói với con gái: “Con biết không? Hôm nay Trình Ngộ Phong tặng thiệp chúc mừng cho ba của con đấy.”

“Hả?” Duyệt Nhi sững sờ, “Vì sao thế? Ba con không phải ba cậu ta mà!”

“Mẹ cảm thấy…… Hình như cậu ấy rất thích ba của con.” Chiêm Hỉ cố gắng uyển chuyển, “Duyệt Nhi, sau này có cơ hội, con có thể mời Trình Ngộ Phong đến nhà của chúng ta làm khách, để ba nấu cho các con một bữa thật ngon, thế nào?”

“Được ạ.” Lạc Duyệt Nhĩ rất hào phóng, “Nếu mẹ của cậu ấy không đồng ý thì sao ạ?”

Chiêm Hỉ nói: “Ba mẹ sẽ nói một tiếng với mẹ của nhóc trên QQ, điều này con yên tâm đi, cơm nước xong mẹ còn đưa nhóc về nhà.”

“Ồ, được ạ.” Duyệt Nhi hỏi, “Chỉ gọi mỗi cậu ấy sao ạ? Con còn các bạn khác nữa, các cậu ấy vẫn chưa tới nhà của con chơi.”

Chiêm Hỉ cười nói: “Đương nhiên con có thể mời thêm mà, ba còn có thể dạy các con làm bánh kem và bánh quy tại nhà.”

“Được đó ạ!” Lạc Duyệt Nhĩ vẫn chưa hiểu suy nghĩ của ba mẹ, chỉ cảm thấy rất vui, “Con thích ăn bánh kem ba làm nhất!”

Ăn xong cơm chiều, Chiêm Hỉ đi rửa chén, Lạc Duyệt Nhĩ được phép chơi Ipad trên sofa.

Lạc Tĩnh Ngữ ngồi bên cạnh nhìn cô bé chơi trò trang điểm —— cho nhân vật hoạt hình! Lông mày, mắt, má hồng, son môi…… tất cả đều có, còn phối hợp một mái tóc dài màu xanh cùng chiếc váy phồng màu vàng, giày cao gót màu đỏ, Lạc Tĩnh Ngữ nhíu cả mày lại.

Duyệt Nhi nghiện trang điểm trên game hoạt hình, không để ý bị ba nhìn trộm nên cô bé tự selfie bằng máy tính bảng rồi mở phần mềm tự trang điểm cho mình.

Thẩm mỹ đó thật sự là không nỡ nhìn thẳng, lông mi thay đổi liên tục, từ ngắn đến dài, từ thưa đến dày, mãi cho đến khi nó giống một cây cọ vẽ, Duyệt Nhi mới hài lòng.

Lạc Tĩnh Ngữ che mắt, từ giữa ngón tay nhìn con gái tự mình say mê vẻ đẹp đó của mình, anh chịu không nổi, đứng lên vào bếp.

Anh vỗ cánh tay của vợ, Chiêm Hỉ quay đầu lại, anh nói: 【 Duyệt Nhi chơi game, em biết không? 】

Tay Chiêm Hỉ đầy xà phòng, không thể dùng tay, chỉ có thể nói chuyện: “Biết, trang điểm công chúa, sao vậy?”

Lạc Tĩnh Ngữ cau mày khoa tay múa chân: 【 Con bé nhỏ như thế lại chụp tự sướng rồi trang điểm, không sao à? 】

Chiêm Hỉ cười lớn: “Không sao, con gái thích đẹp là bình thường, tốt nghiệp nhà trẻ phải hát tốp ca, con bé cũng trang điểm, anh quên rồi sao? Còn không chịu uống một ngụm nước nào, sợ trôi son môi.”

Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ một lúc, lại khoa tay múa chân: 【 Anh cảm thấy, học tập quan trọng hơn. 】

Chiêm Hỉ nói: “Yên tâm đi, em sẽ nói với con. Đúng rồi, hôm nay phải học khiêu vũ, 7 giờ rưỡi có một lớp nhảy Latin, cô giáo Khâu nói em đã lâu không đến nên em đã đồng ý hôm nay nếu không bận sẽ đến khiêu vũ. Đúng lúc cuối tuần, anh dẫn Duyệt Nhi ra ngoài đi dạo, đừng để con chơi Ipad nhiều.”

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu tỏ vẻ OK, Chiêm Hỉ rửa xong chén, thay trang phục khiêu vũ rồi kéo chồng con ra cửa.

Cô đến để khiêu vũ, Lạc Tĩnh Ngữ dẫn Duyệt Nhi đến khu tập thể dục ở công viên. Duyệt Nhi lượn quanh cùng lũ trẻ trên chiếc ván trượt, chơi được nửa tiếng thì Lạc Tĩnh Ngữ gọi cô bé, một tay nắm tay con gái, một tay xách ván trượt đến phòng khiêu vũ đón mẹ.

Nghệ thuật Gió Mùa Thu vẫn còn ở chỗ cũ, bà chủ vẫn là cô giáo Khâu. Đến tuổi ngoài bốn mươi, cô không còn dạy Street Dance, thỉnh thoảng dạy nhảy Latin và nhảy hiện đại, còn dạy cả yoga, giáo viên dạy nhảy đa phần là người được thuê ngoài khoảng hơn hai mươi tuổi.

Trong tầng 1, Duyệt Nhi nghe thấy tiếng nhạc từ tầng hai, theo ba lên lầu, cô vừa nhảy trên hành lang vừa nhìn vào phòng khiêu vũ qua tấm kính, đến căn phòng thứ hai đã tìm được mẹ.

Cô bé áp lòng bàn tay nhỏ của mình lên mặt kính, quay đầu lại và nói với Lạc Tĩnh Ngữ: “Ba ơi, mẹ ở đây!”

Lạc Tĩnh Ngữ chậm rãi đi qua, đứng cạnh con gái và cùng cô bé nhìn vào phòng khiêu vũ.

Chỉ có vài người phụ nữ học nhảy Latin, tuổi gì cũng có, Lạc Tĩnh Ngữ âu yếm nhìn vợ mình ở giữa đám học viên, cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy vũ công màu đen, khi vặn người, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, làn váy sẽ tung lên, toàn thân rất trẻ trung đầy sức sống.

Lạc Duyệt Nhĩ học theo mẹ uốn người trên hành lang, Lạc Tĩnh Ngữ buồn cười nhìn bé, một lát sau, anh nhịn không được giơ bàn tay áp lên mặt kính.

Anh vẫn thích cảm nhận sự rung động có tiết tấu bằng lòng bàn tay.

Banh banh banh, bang bang, banh banh banh banh banh banh, banh banh banh banh……

Anh nhớ tới câu chuyện rất nhiều năm trước, khi đó Duyệt Nhi vẫn chỉ là em bé, Chiêm Hỉ vuốt ve cái bụng sau sinh của mình nói muốn giảm béo, vì thế cô đã quay lại học khiêu vũ.

Sau một thời gian khiêu vũ, cô gầy đi rất nhiều, lúc ở nhà cũng bật nhạc lên tập mấy lần, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn ở bên cạnh.

Có một ngày, Chiêm Hỉ nhảy đến ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc, dùng thủ ngữ hỏi anh: 【 Tiểu Ngư, anh từng nhảy chưa? 】

Sao Lạc Tĩnh Ngữ có thể nhảy chứ? Anh còn chưa từng nghe nhạc, thành thật lắc đầu.

Chiêm Hỉ kéo tay anh: “Tới đây, em dạy anh, chúng ta nhảy thật chậm.”

Lạc Tĩnh Ngữ không chịu, hất tay muốn chạy trốn, nhưng bị Chiêm Hỉ tóm về.

“Duyệt Nhi ngủ rồi, chỉ có hai người chúng ta, anh đừng ngại, em sẽ không cười anh.” Chiêm Hỉ cực kỳ hứng thú, nắm tay Lạc Tĩnh Ngữ ngửa đầu nhìn anh, “Quán Thế Âm* còn nhảy được đấy, anh cũng có thể.”

(Ji: Avalokitesvara (Quán Thế Âm) và Manjúsri (Văn Thù) là hai vị Bồ Tát xuất hiện nhiều nhất trong hệ thống kinh điển của Phật giáo)

Lạc Tĩnh Ngữ vô cùng bất lực, lắc đầu liên tục.

“Thử đi, không thử sao biết được?” Chiêm Hỉ gõ ngón tay lên mu bàn tay chỉ cho anh tiết tấu, sau khi dạy cậu mấy lần, cô nói, “Anh nhìn miệng của em, em sẽ đếm, chỉ nhảy điệu đơn giản nhất.”

Cô vòng hai tay qua cổ Lạc Tĩnh Ngữ, để anh ôm eo, cô đếm “Một hai ba bốn” dạy anh khiêu vũ.

Lạc Tĩnh Ngữ giẫm vào chân cô, vã mồ hôi đầy đầu, rất nhiều lần muốn bỏ cuộc nhưng Chiêm Hỉ vẫn không hề buông tay.

Sau đó, họ áp sát cơ thể vào nhau, Lạc Tĩnh Ngữ chăm chú quan sát môi cô, khi cơ thể cô chậm chuyển động, anh tìm được nhịp điệu, không còn giẫm lên chân cô nữa.

Đây là khiêu vũ sao?

Không giống như anh tưởng tượng một chút nào, không phải anh chưa bao giờ thấy Hoan Hoan khiêu vũ.

Nhưng cô đã nói đây là khiêu vũ, vậy là thế đi. Lạc Tĩnh Ngữ hồi hộp, cảm xúc phập phồng dần dần trở nên bình tĩnh, anh nhớ chín nhịp đơn giản, cuối cùng nhắm hai mắt lại, thậm chí không thể nhớ mình đã hôn cô khi nào……

Sự rung động dưới bàn tay bỗng nhiên biến mất, lông mi Lạc Tĩnh Ngữ run lên, phục hồi tinh thần, hóa ra đã kết thúc lớp khiêu vũ.

Chiêm Hỉ lấy khăn lau mồ hôi, mặc áo khoác đi ra, Duyệt Nhi nhào đến: “Mẹ ơi, con và ba tới đón mẹ này!”

Chiêm Hỉ ôm cô bé vào lòng.

Lạc Tĩnh Ngữ đút tay vào túi, đứng yên nhìn bọn họ, Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn anh cười: 【 Em nhảy xong rồi, rất sảng khoái, chúng ta về nhà thôi! 】

Anh bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và gật đầu.

Vào tiểu khu, Lạc Tĩnh Ngữ đưa ván trượt cho Duyệt Nhi, Duyệt Nhi nóng lòng bước lên, phóng đến phía trước mở đường, hai bím tóc tung bay.

Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ nắm tay đi chậm rãi, Duyệt Nhi trượt một lúc rồi quay đầu lại gọi: “Ba mẹ, mau lên một chút! Con muốn đi vệ sinh!”

Chiêm Hỉ bật cười, kéo Lạc Tĩnh Ngữ đi nhanh hơn, đuổi theo con gái.

Về đến nhà, mẹ con tắm rửa trước, Chiêm Hỉ giúp con gái mặc xong quần áo rồi đẩy ra khỏi phòng tắm: “Đi tìm ba sấy tóc đi.”

“Vâng.” Duyệt Nhi chạy ra ngoài, không bao lâu tiếng máy sấy phát ra từ phòng khách.

Chiêm Hỉ tắm rửa và thay đồ ngủ, ngáp thật dài, nhìn đồng hồ đã 9h40, cô quơ tay với Lạc Tĩnh Ngữ: 【 Em muốn ngủ, tối hôm qua mới ngủ 4 tiếng. Buồn ngủ quá, anh không mệt sao? 】

Lạc Tĩnh Ngữ dùng thủ ngữ trả lời: 【 Em ngủ đi, Duyệt Nhi giao cho anh, con bé ngủ anh sẽ ngủ. 】

Chiêm Hỉ an tâm thoải mái trở về phòng ngủ, Lạc Tĩnh Ngữ sấy tóc cho con gái, nhìn bé chui vào ổ chăn, anh dựa vào thành giường bên chăn bông nhẹ nhàng vỗ về, Duyệt Nhi chúc anh “Ngủ ngon”, nhắm mắt lại, không bao lâu đã ngủ mất.

Chờ cô bé ngủ say, Lạc Tĩnh Ngữ mới tắt đèn bàn, rời phòng trẻ em và đóng cửa.

Rất kỳ lạ, rõ ràng đêm trước anh cũng chỉ ngủ hơn 4 tiếng, lúc này lại không buồn ngủ, không biết nên làm gì đây.

Đứng trong phòng khách, anh anh ngây người nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn dán chặt ánh mắt vào một khung hình trên tường.

Có hơn 20 bức ảnh lớn nhỏ, mỗi bức ảnh đều được anh và Chiêm Hỉ chọn lựa kỹ càng, là một hình ảnh cuộc sống thu nhỏ 11 năm chung sống của hai người.

Có tấm bọn họ chụp chung ở bờ biển lúc đang yêu, có ảnh cưới hai người, có ảnh Duyệt Nhi tròn trăm ngày, có ảnh gia đình chụp ở studio, có hình bọn họ dẫn Duyệt Nhi đi du lịch cùng người thân, có ảnh đáng yêu của Duyệt Nhi trốn trên nhà cây…… Đó là nhà cây Lạc Tĩnh Ngữ tự tay xây dựng, lúc hoàn thành còn khiến Chiêm Hỉ rất sốc.

Có một tấm ảnh cưới, bọn họ không mặc váy cưới và vest, mà là Hán phục.

Đó là lần đầu tiên Lạc Tĩnh Ngữ mặc Hán phục, cũng là lần đầu tiên trang điểm.

Đều là ý kiến của Hoan Hoan.

Anh mặc Hán phục màu đen thời nhà Minh, không phải loại kiểu dáng văn nhã, mà Hoan Hoan chọn loại làm từ thủ công đơn giản tinh xảo, để anh bộc lộ khí chất oai nghiêm điển trai.

Khi nhìn vào gương, anh sửng sốt bởi lớp nền dày và màu mắt, cũng không phải không tốt —— giống như một hiệp khách trong rừng trúc, tóc mái xõa tới chân mày, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn bạch y nữ tử bên cạnh thật sâu sắc, còn cô đang cười thật xinh đẹp đối diện anh.

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn hình trên bức tường hồi lâu mới chuyển đi, tắt đèn, ngồi trên sofa, bật đèn sàn hình con cá voi, dùng điều khiển từ xa bật TV lên.

Quà Tặng nhìn thấy anh liền nhảy lên sofa, ngoan ngoãn nằm trên đùi anh.

Chú mèo già có vẻ không linh hoạt như trước kia, tính tình trở nên càng dịu ngoan, Lạc Tĩnh Ngữ vuốt bộ lông trắng của nó, Quà Tặng ngáp một cái trên đùi anh.

Trong phòng khách chỉ có ánh sáng màu vàng ấm áp từ đèn cá voi, Lạc Tĩnh Ngữ được bao phủ trong khoảng sáng, ngồi thật thoải mái trước TV.

TV là loại thông minh, anh thuần thục ấn nút, TV nhanh chóng xuất hiện một đoạn video. phát nó ở chế độ toàn màn hình, trong kênh chiếu hết cảnh này đến cảnh khác, nhạc phim là một bài hát tiết tấu nhanh, nhưng thật tiếc, anh không thể nghe được.

Video bắt đầu với nhiều cảnh quay khác nhau, những chú sóc nhỏ thỉnh thoảng lao qua bãi cỏ, hoa lá, cây xanh, ao hồ, thân cây…… Còn có sân khấu nhỏ, những chiếc ghế xếp gọn gàng với ruy băng, bóng bay ngũ sắc, tbánh ngọt kiểu Âu Tây tinh xảo phong phú……

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn hình ảnh này, bất giác nhớ lại ngày đó.

Là ngày anh và Hoan Hoan cử hành hôn lễ, thời tiết cực kỳ tốt, bầu trời xanh, còn có mây trắng bay bay, dường như anh có thể nhớ được bầu không khí trong trẻo khi ấy, còn có thơm mùi hoa cỏ ngọt ngào.

Sau khi chuyển cảnh, sáu người xuất hiện trên màn hình.

Bên trái là ba chàng trai trẻ mặc đồng phục màu xám nhạt, áo sơ mi trắng, cà vạt đỏ, bên phải là ba cô gái mặc váy dài màu hồng nhạt và tím. Mọi người đang nhìn vào máy ảnh.

Người dẫn chương trình hơi cường tráng, khí chất mạnh mẽ, mở miệng nói: “Hey, hôm nay ngày 11 tháng 11 năm 20xx. Đây là cảnh đám cưới của anh Lạc Tĩnh Ngữ và cô Chiêm Hỉ, chúng tôi là nhóm phù rể đẹp trai nhất trong lịch sử! Tôi là người đại diện giới thiệu Bì Hà, hai vị này là Nhạc Kỳ và Chung Bằng.”

Lời nói của anh đều có phụ đề, phía sau cũng thế.

Nhạc Kỳ cùng Chung Bằng nhìn hơi không được tự nhiên, nhếch khóe miệng vẫy tay với máy ảnh, như thể đang bị ép buộc.

Tiếp theo là nhóm các cô gái, cô gái đầu tiên có mái tóc dài xoăn màu đỏ rượu, cười nói: “Chúng tôi là phù dâu, tôi là La Hân Nhiên.”

Hai cô gái khác nói tiếp:

“Tôi là Triệu Tình Tình.”

“Tôi là Diêu Dĩnh, hello chú rể, lần đầu tiên gặp mặt nhỉ!”

La Hân Nhiên: “Đoạn video này món quà cưới từ dàn phù dâu và phù rể của chúng tôi dành cho anh Lạc và cô Chiêm, hy vọng hai người thích! Bắt đầu từ tôi nhé.”

Cô tạm dừng một chút, tiếp tục nói, “Tôi quen biết cô Chiêm hơn bảy năm, trong mắt ta đâu, cô Chiêm là một người đặc biệt đáng yêu. Tôi suýt đánh nhau với cô ấy khi còn là sinh viên năm nhất. Lúc đó cô ấy trông rất đáng thương, tôi nhất thời mềm lòng, không so đo với cô ấy, cho rằng cô ấy là dạng người nhát gan, bánh bao mềm. Sau đó tiếp xúc ngày càng nhiều, tôi phát hiện mình đã lầm, đặc biệt là khi cô Chiêm học thêm một bằng cấp nhưng không đòi một đồng nào từ người nhà, thật sự tôi phải lau mắt mà nhìn, biết cô gái này tuyệt đối không đơn giản.”

Triệu Tình Tình nói tiếp: “Anh Lạc, anh có thể cưới được Hỉ Nhi của chúng tôi chính là nhặt được bảo bối rồi! Anh nhìn đi, xinh đẹp, thông minh, tính cách dịu dàng, không xấu một chút nào, anh nói thử xem có khuyết điểm nào không? Không có! Một khuyết điểm cũng không có!”

Diêu Dĩnh kéo cánh tay Triệu Tình Tình nói: “Cho nên, anh Lạc, nếu anh dám không tốt với Chiêm Hỉ, chúng tôi sẽ không tha cho anh!”

Ba cô gái bật cười khanh khách, Lạc Tĩnh Ngữ ngồi trên sofa cũng bật cười theo.

Vỏ Tôm cầm mic, vỗ vai Nhạc Kỳ: “Được rồi, hiện tại mời nhóm phù rể, anh Nhạc Kỳ lên tiếng.”

Nhạc Kỳ liếc sang Chung Bằng, Chung Bằng làm động tác bảo anh cứ can đảm nói, Nhạc Kỳ liền thong dong nói bằng ngữ, trên màn hình vẫn có phụ đề tương ứng.

Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt: 【 Tôi và Lạc là bạn học cấp ba, lúc đi học chúng tôi cũng không thân. Nói thật, khi đó tôi còn không thèm nhìn cậu ta, bởi vì thành tích thật sự quá kém. Lúc ấy thậm chí tôi còn cảm thấy có phải IQ của cậu ta có vấn đề hay không đấy. 】

Mỗi lần nhìn đến cảnh này, Lạc Tĩnh Ngữ đều nhịn không được cười thành tiếng, giơ tay che mặt, tự giễu lắc đầu.

Nhạc Kỳ còn đang khoa tay múa chân: 【 Sau đó, tôi nghe nói cậu ta kiếm tiền không tệ, liền cảm thấy cậu ta cũng thật may mắn, có hâm mộ, cũng có chút ghen ghét. Tôi không nghĩ cậu ta có thể nhớ mình, còn tìm công việc cho tôi. Mấy năm nay, chúng tôi đã thành bạn tốt, anh em tốt, tôi rất biết ơn cậu ấy đã giúp đỡ tôi. Hiện tại tôi đã có bạn gái, đang tiết kiệm tiền mua nhà, cuối cùng tôi biết, cậu ấy thành công không phải do may mắn, thực sự cậu ấy làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai khác. Chiêm, xin hãy đối tốt với Lạc, cậu ấy là một người đàn ông tốt, đáng để cô tin tưởng cả đời. Tôi và mọi người ở đây chúc hai người tân hôn vui vẻ, mãi mãi không chia lìa và bên nhau hạnh phúc trọn đời. 】

Lạc Tĩnh Ngữ xem rất tập trung, không để ý đến cửa phòng trẻ em mở ra, một thân hình nhỏ mặc váy ngủ đi ra, cô bé đến bên sofa anh mới phát hiện.

Duyệt Nhi xõa mái tóc dài, nheo mắt bò lên sofa, Quà Tặng bị hành động của bé con mà nhảy ra, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn con gái mặc mỏng manh, nhanh chóng lấy chăn bọc bé lại, rồi ôm vào lòng mình.

Anh hỏi: 【 Con yêu, sao con ra đây? Tiếng TV lớn quá đánh thức con sao? 】

Duyệt Nhi lắc đầu, dùng thủ ngữ trả lời: 【 Lúc nãy con đi vệ sinh, ba ơi, ba đang xem gì thế ạ? 】

Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào màn hình, Duyệt Nhi phồng gương mặt bánh bao thở dài: 【 Sao ba lại xem video kết hôn của ba mẹ rồi? Xem không chán ạ? 】

Đúng là không chán, dù xem một ngàn lần, một vạn lần cũng không chán.

Lạc Tĩnh Ngữ nhéo gương mặt mũm mĩm của bé, hỏi: 【 Con muốn cùng ba xem hay đi ngủ? 】

【 Cùng xem ạ. 】 Duyệt Nhi cười ngọt ngào, tay nhỏ điêu luyện,【 Đã lâu con không xem, con sẽ xem cùng ba. 】

Lạc Tĩnh Ngữ ôm chặt bé hơn một chút, dưới ánh đèn ấm áp, hai người áp sát cùng nhau nhìn vào TV.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN